Chương 61: Chỉ cần cậu không khóc, tôi liền không có việc gì!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện

Chiếc xe Bently thình lình dừng lại ở cửa lớn bệnh viện, người đàn ông ngồi ở ghế lái nhanh chóng bước xuống xe, đi tới phía sau, mở cửa ôm Phác Xán Liệt cả người đầy máu ra, vội vàng đi vào trong bệnh viện.

Biện Bạch Hiền cũng kích động đi theo phía sau anh ta, Phác Thế Huân cũng theo sát phía sau.

Vừa mới đi vào cửa bệnh viện, mấy y tá cùng với bác sĩ đã đẩy tới một băng ca, người đàn ông đem Phác Xán Liệt đặt nằm úp sấp lên băng ca, cũng rất nhanh nói một hơi lưu loát tiếng Anh, "Lưng bệnh nhân bị thương chảy rất nhiều máu, hơn nữa rất có thể nội tạng cũng bị tổn thương, lập tức điều trị, xin chiếu cố!"

"Được"

Sau khi bác sĩ trả lời liền nhanh chóng đẩy Phác Xán Liệt về phía phòng cấp cứu, Biện Bạch Hiền cùng Phác Thế Huân cũng kích động đi theo băng ca, còn người đàn ông kia thì ở lại làm thủ tục nhập viện và thông báo cho Chung Đại.

Trong phòng cấp cứu

Y tá đẩy cửa ra, băng ca nhanh chóng tiến vào nhưng bác sĩ lại lập tức ngăn cản Biện Bạch Hiền, dùng tiếng Trung không lưu loát nói, "Cậu... không thể vào!"

"Nhưng tay của chúng tôi bị khóa chung một chỗ, chúng tôi không có cách nào tách ra, anh để tôi vào đi, tôi cam đoan sẽ không ầm ĩ cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn anh ấy!" Biện Bạch Hiền kích động nói, thân thể khẽ run rẩy.

Bác sĩ quét mắt nhìn khắp toàn thân cậu, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên đùi phải bị sưng của cậu.

"Cậu... bị thương?" Anh ta kinh ngạc hỏi.

"Tôi không sao, tôi một chút cũng không đau, tôi thật sự không có việc gì, anh để tôi theo vào đi, anh mau cứu anh ấy đi, tôi xin anh!" Biện Bạch Hiền rưng rưng khẩn cầu, thanh âm cũng không ngừng run rẩy.

Vết thương trên đùi có tính là gì?

Cậu không phải vẫn rất tốt đứng ở chỗ này sao?

Cậu không đau, một chút cũng không đau...

Đau nhất hẳn là Phác Xán Liệt đang hôn mê kia mới đúng, vết thương trên người anh mới là đau nhất.

"Van cầu anh... nhanh cứu anh ấy đi, van cầu anh..." Cậu nghẹn ngào không ngừng khẩn cầu.

Bác sĩ nhìn bộ dạng của cậu, không khỏi cau mày, cái chân kia của cậu đã sưng to đến vậy rồi, xương bên trong nhất định đã gãy, làm sao có thể không đau chứ? Nhưng anh ta quay đầu nhìn bệnh nhân kia đang hấp hối trên băng ca, còn có tay hai người lại bị khóa lại một chỗ, anh không còn cách nào chỉ có thể đồng ý.

"Được rồi!"

Anh nói xong, Biện Bạch Hiền liền lập tức đi theo bọn họ vào phòng cấp cứu, để lại Phác Thế Huân ở bên ngoài.

Phác Thế Huân nhìn cánh cửa bị đóng lại, cau mày thật sâu.

Làm sao lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy chứ? Chỉ là đi toilet, tại sao lại đột nhiên nổ tung?

Đây không phải đều là lỗi của bé chứ? Nếu bé không trêu tức hại cha uống nhiều nước như vậy, cha cũng không cần vội vàng đi toilet, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy?

Đây đều là lỗi của bé, là bé hại bố hôn mê bất tỉnh, hại chân cha bị thương... Nếu bố bé cứ như vậy không mở mắt, như vậy... Như vậy... Chính là bé hại chết bố hay sao?

Đột nhiên, lồng ngực bé nảy lên một cái, trái tim đau đớn kịch liệt, bé từng ngụm từng ngụm hít thở, nước mắt trong hốc mắt tràn ra...

"Bố, bố đừng chết... Con xin lỗi..." Bé ôm đầu khóc lóc xin lỗi, nước mắt liên tục không ngừng từ vành mắt rơi xuống.

...
Bên trong phòng cấp cứu

Lưng Phác Xán Liệt bị để lên rất nhiều dụng cụ, y tá dùng kéo cắt bỏ y phục của anh, bác sĩ cũng bắt đầu cầm máu cho anh.

Biện Bạch Hiền đứng ở một bên, hai mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng bị nổ của anh.

Vốn hình xăm Hắc Long đã huyết nhục không nhìn rõ hình dáng, mà toàn bộ lưng anh đều là máu tươi của anh, hai mắt không đành lòng dời đi, nhìn đến mặt anh, mà lúc này mặt anh đã không còn thấy chút huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch đôi môi đã chuyển nhạt màu.

Tim... Bỗng dưng đau đớn kịch liệt, Huyết Long trên lưng cũng tựa như cảm nhận được vết thương Hắc Long mà cũng nhói lên đau kịch liệt theo.

Nước mắt... Từ trong hốc mắt cũng phút chốc rơi xuống, cuối cùng tạo thành một đường chảy dài xuống.

Phác Xán Liệt...

Cậu ở trong lòng nhẹ nhàng gọi tên anh, cũng kiên định nói: Anh nhất định không thể chết, anh nhất định phải sống cho em, em tuyệt đối tuyệt đối không cho phép anh chết... Nếu anh dám chết, em liền dẫn Thế Huân xuống Địa Ngục tìm anh, cho dù là cùng Diêm Vương đánh lớn một trận, em cũng nhất định mang anh trở về, cho nên... Xin anh, hãy sống...

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt hôn mê của anh, tay chậm rãi chuyển động, đem bàn tay anh nắm thật chặt, giống như muốn đem lời trong lòng nói cho anh.

Cậu đã chứng kiến cảnh người thân ra đi đủ lắm rồi, cậu không muốn phải nhìn người trước mặt cậu chết nữa, thi thể lạnh băng kia, thi thể nằm trong tủ ướp lạnh kia, cậu không muốn phải nhìn thấy thêm một lần nào nữa.

Ông trời, van xin ông, van cầu ông...

Đừng đem người đàn ông này đi!

...
Trải qua sáu giờ cấp cứu

Phác Thế Huân cùng người đàn ông kia đứng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, hai người đều nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu, cùng đợi nó tắt.

"Bố... Thật sự sẽ chết sao?" Phác Thế Huân đột nhiên mở miệng.

Người đàn ông quay đầu nhìn sắc mặt bé trắng bệch, đi tới trước mặt của bé nói, "Yên tâm đi, Đại ca sẽ không có việc gì đâu!"

"Thật vậy sao?" Bé hỏi.

"Thật, tôi đã kiểm tra thân thể Đại ca, anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng!" Anh ta điềm tĩnh nói.

"Nhưng người bố chảy rất nhiều máu... Trong sách nói, chỉ cần trong người chảy ra một phần bố máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bố chảy đã quá hơn rồi, bố làm sao sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ? Nếu bố không bị nguy hiểm đến tính mạng, tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh? Bố nhất định là... Nhất định là..." Phác Thế Huân nói xong, cảm giác sợ hãi lại tăng lên nghiêm trọng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi, tôi cam đoan Đại ca nhất định sẽ không chết, cậu hãy tin tôi, anh ấy sẽ không có chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ bình an vô sự đứng trước mặt của cậu, cậu hãy tin tôi đi, nhất định phải tin tưởng tôi..." Người đàn ông không ngừng an ủi, không ngừng lặp lại ba chữ "tin tưởng tôi" kia.

Nhưng kì thật trong lòng hắn cũng thấp thỏm bất an, Đại ca đúng là chảy rất nhiều máu, nhưng chưa đến nỗi sẽ chết, hắn chỉ sợ nội tạng Đại ca vì cú nổ mạnh mà bị thương, nếu như là nội tạng xảy ra vấn đề thì thực sự nguy hiểm. Hơn nữa ngay lúc này, Đại ca tuyệt đối không thể xảy ra sự cố, những lão già kia nhất định sẽ lại tụ họp lại gây chuyện. Hiện tại trong tổ chức vất vả lắm mới ổn định lại, nếu lại xảy ra rắc rối...

Hắn không tự chủ khẽ cau mày! Phác Thế Huân ở bên cạnh nghe lời hắn lặp lại như vậy, đồng thời một lần lại một lần nữa không ngừng tự nói với mình, bố sẽ không có chuyện gì, bố nhất định sẽ sống, nhưng bất an vẫn không cách nào hoàn toàn biến mất, vẫn còn len lỏi ở trong lòng.

Thân thể cũng bắt đầu có chút run rẩy, nước mắt cũng liên tục rơi không ngừng.

Người đàn ông thấy bộ dạng của bé có chút kì quái, lo lắng hỏi, "Tiểu thiếu gia cậu làn sao vậy? Cậu không sao chứ?"

"Cháu sợ... Cháu sợ... Cháu rất sợ... Bố nếu chết thật thì phải làm sao đây? Là cháu giết bố, là cháu hại chết bố..." Phác Thế Huân đột nhiên hoảng sợ nói, tinh thần càng ngày càng khủng hoảng.

Đột nhiên đèn đỏ phía trên cửa phòng tắt, cánh cửa được mở ra.

Biện Bạch Hiền khập khiễng đi theo băng ca từ bên trong đi ra.

Phác Thế Huân nghe thấy tiếng mở cửa, kích động quay đầu nhanh chóng chạy đến trước mặt bọn họ, hỏi "Cha, bố như thế nào? Bố sẽ chết sao? Bố sẽ chết sao? Bố sẽ chết sao?"

Biện Bạch Hiền cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của bé, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, chùi nước mắt trên mặt bé nói, "Bố con giờ không có chuyện gì rồi, anh ta không có chết!"

"Thật sao?" Bé xác định hỏi.

"Thật, không tin một mình con nhìn đi, anh ta còn thở, anh ta còn sống..."

Phác Thế Huân vội vàng xoay đầu, cái đầu nho nhỏ vừa vặn ghé vào bên giường, nhóc dùng tay nhỏ bé của mình dùng sức xoa xoa nước mắt, sau đó nhìn Phác Xán Liệt ngủ say trên băng ca.

Bố thật sự đang thở, bố thật sự còn sống, thật tốt quá!

Phác Thế Huân nín khóc mỉm cười.

Nhưng Biện Bạch Hiền ở bên cạnh băng ca, hai mắt đột nhiên mơ hồ, thân thể bắt đầu khẽ lay động, đau đớn dưới chân đột nhiên xuất hiện, cảm giác đau đớn kịch liệt.

Mất đi trọng tâm, cậu ngã xuống.

"Cha!" Phác Thế Huân sợ hãi kêu.

Bác sĩ đứng ở bên cạnh Biện Bạch Hiền rất nhanh đỡ lấy thân thể cậu, đơn giản kiểm tra một chút cho cậu, sau đó dùng Trung văn không lưu loát nói, "Cháu... yên tâm, cậu ấy... Không sao cả, chẳng qua là kinh hãi quá độ, ngất đi rồi, bất quá... tôi hiện tại chuẩn bị phẫu thuật cho cậu ấy, lần này... Tuyệt đối không nguy hiểm, các người yên tâm nghỉ đi!"

Phác Thế Huân rốt cuộc cũng an tâm, nhưng nhìn bố nằm trên băng ca, cha hôn mê, chân mày bé thủy chung vẫn không giãn ra, bé vẫn như cũ cho rằng chuyện phát sinh ngày hôm nay, toàn bộ đều là lỗi của mình.

Người đàn ông đứng ở một bên vẫn trầm mặc không nói, an tâm nhìn khuôn mặt Phác Xán Liệt, chân mày cũng khẽ chau lên.

Chuyện này rốt cuộc là ai làm?

Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.

...
Sau một ngày một đêm

Phòng VIP

Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, kết cấu kiểu nhà ở nhưng lại tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Phác Xán Liệt bình thản nằm trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai mắt khép lại, mà ở bên cạnh anh, Biện Bạch Hiền lẳng lặng ngồi ở trên ghế, theo dõi sắc mặt anh dần chuyển sang hồng nhuận.

Bỗng nhiên...

Chân mày Phác Xán Liệt khẽ run run, mơ hồ chau lên, tâm Biện Bạch Hiền lập tức khẩn trương, thân thể khẽ dựa vào anh, theo dõi hai mắt nhắm chặt của anh.

"Phác Xán Liệt? Anh tỉnh chưa? Tỉnh chưa?" Cậu khẩn trương rồi lại nhẹ giọng hỏi.

Phác Xán Liệt đang mê man mơ hồ nghe được thanh âm của cậu, anh dùng sức mở hai mắt mệt mỏi của mình, tầm mắt từ mơ hồ chậm rãi chuyển thành rõ ràng, cuối cùng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Biện Bạch Hiền, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện xảy ra ở toilet.

Nhẹ nhàng mở đôi môi khô khốc, hỏi "Cậu... Không có sao chứ?"

Nghe được câu nói đầu tiên của Phác Xán Liệt, nước mắt Biện Bạch Hiền bỗng chốc hiện ra, lại một lần nữa trong hốc mắt chảy xuống.

Phác Xán Liệt nhìn nước mắt cậu không ngừng chảy xuống, trái tim cũng co rút đau đớn, dùng sức đưa lên tay phải vô lực của mình, nhẹ nhàng chạm vào má cậu, lau đi những giọt nước mắt của cậu đang rơi xuống, sau đó lại mở miệng nói: "Làm sao vậy? Khóc cái gì? Đau chỗ nào sao?"

"Ô..." Biện Bạch Hiền cố nén tiếng khóc, đột nhiên vỡ tan, òa lên một tiếng gục xuống bên giường, giống như một đứa bé cao giọng khóc lớn.

"Đồ ngốc... Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc... Anh là đại ngốc, đại ngốc, đại ngốc, đại ngốc... Tại sao? Tại sao anh lại muốn cứu tôi? Tại sao lại quan tâm tôi? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Anh rõ ràng chính là một trứng thối, anh có thể tự bảo vệ mình, anh có thể lấy tôi làm lá chắn bảo vệ mình, nhưng anh tại sao... tại sao? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao... lại ôm lấy tôi?" Cậu lớn tiếng oán trách, lớn tiếng chất vấn, lớn tiếng kêu to, đồng thời cũng lớn tiếng khóc.

Tại sao người đàn ông này khi vừa tỉnh lại đã quan tâm cậu? Không phải đã nói cậu là con rối của anh sao? Nếu đã xem là con rối, cũng đừng nên quá quan tâm đến cậu, cũng đừng có lo lắng cho cậu, đừng nói những lời này, đừng khiến cho trái tim đã chết của cậu lại một lần nữa sống lại. Cậu đã không còn tin vào đàn ông nữa, cậu không cần đàn ông nữa, nhưng người đàn ông này, anh ta... Tại sao muốn lay động nội tâm đã đóng kín của cậu?

Thật sự đáng ghét, giống như anh ta là người đàn ông đáng ghét nhất trên thế gian, rõ ràng chính là một ma quỷ, rõ ràng chính là một ác ma, suốt ngày chỉ nghĩ chuẩn bị chơi đùa cậu thế nào, trêu cợt cậu, tuy nhiên vào thời khắc nguy hiểm nhất, lại làm ra chuyện tình khiến cho người ta không thể ngờ được...

Trước sau mâu thuẫn như vậy, cậu không rõ anh ta muốn thế nào.

"Đừng cứu tôi a... Tôi không cần anh cứu... Anh trứng thối này... Trứng thối..." Tiếng khóc của cậu dần chuyển sang mắng.

Mà Phác Xán Liệt ằm trên giường bệnh, khẽ nghiêng đầu nhìn bả vai không ngừng run rẩy của cậu, nghe lời oán trách cùng tiếng khóc càng ngày càng lớn của cậu, chẳng biết tại sao, đau đớn co rút trong tim đột nhiên biến mất, ngược lại khóe miệng của anh vui vẻ cười.

Lần đầu tiên anh phát hiện tiếng khóc của cậu lại động lòng người như vậy... Bất quá, tại sao lúc đó lại dùng bản thân bảo vệ cậu cơ chứ?

Khi mà nhìn thấy quả bom kia, đầu óc của anh thật sự trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu chính là không muốn cậu chết, không muốn cậu bị thương, mà thân thể của anh cũng theo như ý nghĩ này đem cậu ôm chặt lấy, liều mạng bảo vệ cậu.

Rốt cuộc vì sao lại làm vậy?

Anh cũng không biết tại sao?

Bất quá, hai người bây giờ cũng không có chuyện gì, vẫn còn sống trên thế giới này, cho nên vẫn là có thể chứng minh, hành động trong lúc đó là... chính xác!

"Đừng khóc..." Anh nhẹ giọng nói, bàn tay đưa lên bao trùm cả đầu cậu.

Mặc dù tiếng khóc này rất kỳ diệu, nhưng quả nhiên vẫn là còn quá ầm ĩ.

"Ô...A ô... A a ô..."

Càng được an ủi, ngược lại tiếng khóc Biện Bạch Hiền càng thêm vang dội, cậu giống như đứa trẻ vừa mới ra đời, đem hết toàn lực cao giọng khóc lớn.

Chân mày Phác Xán Liệt phiền não nhăn lại, bàn tay để trên đỉnh đầu cậu tùy tiện xoa mấy cái, oán trách nói, "Ầm ĩ muốn chết, đừng khóc... Đừng khóc nữa!"

Thật không biết nước mắt của cậu chảy từ nơi nào xuống, tại sao lại có nhiều như vậy?

"Ô... Ô ô... A a a Ô..."

"Biện Bạch Hiền cậu có thể ngừng khóc chưa? Phiền muốn chết... Ầm ĩ muốn chết..." Phác Xán Liệt không ngừng oán trách, bàn tay bao trùm ở đỉnh đầu cậu không ngừng xoa loạn, đem mái tóc ngắn của cậu làm cho lộn xộn.

"Không cần anh lo cho tôi, đồ trứng thối!" Biện Bạch Hiền khóc lớn, dùng sức vung tay anh ra.

Tay Phác Xán Liệt vốn không có lực, bị cậu vung lên như vậy, toàn bộ cánh tay đều bị hất ra ngoài, sau đó cũng kéo thân thể anh nghiêng về một bên.

"A..." Phác Xán Liệt đau đớn kêu lên, phía sau lưng đau đớn nóng rát.

"Làm sao vậy? Vết thương đau sao? Là do tôi làm sao? Anh không sao chứ? Có muốn gọi bác sĩ tới xem không?" Nước mắt của Biện Bạch Hiền nháy mắt dừng lại, kích động nói, nhưng lại luống cuống tay chân không biết phải làn sao bây giờ?

Phác Xán Liệt nhìn cậu nước mắt giàn giụa, rồi lại lo lắng kích động, trong lòng không khỏi vui vẻ, ngay cả đau đớn sau lưng cũng dường như biến mất hơn phân nửa.

"Chỉ cần cậu không khóc, tôi liền không có việc gì!" Anh trêu ghẹo nói.

Biện Bạch Hiền tay chân rối loạn nháy mắt dừng lại, hai mắt tràn đầy nước mắt hung hăng trừng mắt nhìn anh nhưng lại gắt gao cắn môi dưới của mình, ngoan ngoãn nhẫn nại không cho nước mắt rơi xuống.

Tại sao phải khóc chứ? Cậu dĩ nhiên lại bởi vì lo lắng cho người đàn ông này mà gào khóc?

Bất quá nước mắt chính là không tự chủ mà rớt xuống, không cách nào khống chế.

Bỗng nhiên, không khí giữa hai người trở nên có chút xấu hổ, hơn nữa không khí thật giống như cũng trở nên càng ngày càng nóng bức, hai gò má của Biện Bạch Hiền cũng bắt đầu ửng hồng.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc lóc của cậu, chân mày hiện lên vẻ lo lắng.

"Ví tiền của tôi đâu? Ở nơi nào rồi?" Anh đột nhiên hỏi.

"Hả? Ví tiền?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc lặp lại, lập tức nhìn về phía tủ đầu giường nói, "Ở đây..."

"Đưa cho tôi!" Anh đưa tay phải ra.

Biện Bạch Hiền cầm cái ví da màu đen đặt vào tay anh.

Phác Xán Liệt mở ví ra, lấy ra một cái chìa khóa nhỏ ở bên trong. Chỉ thấy anh đem cái chìa khóa nhỏ ấy tra vào lỗ nhỏ của còng tay, khẽ vặn một cái, còng tay "tách" một tiếng mở ra, từ cổ tay mảnh khảnh của Biện Bạch Hiền rơi xuống.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn cổ tay được phóng thích.

"Này... Tại sao? Tại sao anh muốn thả tôi ra?" Cậu khó hiểu hỏi.

"Bởi vì rất không thuận tiện!" Phác Xán Liệt lạnh lùng trả lời.

"Không thuận tiện?"

"Đúng vậy, tôi hiện tại nằm ở nơi này không thể lộn xộn, mà cậu cũng không thể cứ ngồi ở đây chăm sóc cho tôi, cho nên tôi mở lòng từ bi thả cậu ra, nếu như cậu muốn chạy trốn thì nên thừa dịp tôi nằm viện mà trốn đi, bất quá... Chờ vết thương của tôi tốt lên, tôi nhất định sẽ bắt cậu lại!" Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt lạnh như băng lộ ra vẻ kiên định.

Hiện tại chính là vạn bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không nói là sẽ buông tay, chẳng qua là tạm thời để cậu tách khỏi anh mà thôi, rất nhanh... Rất nhanh sau đó, anh sẽ lại bắt được cậu, đem cậu giam lại bên cạnh.

Biện Bạch Hiền nhìn tay phải mình được tự do, từ lúc cái còng tay lạnh như băng từ cổ tay cậu rơi ra, cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng mà... Tại sao trái tim lại lập tức trở nên nặng nề?

Không muốn được phóng thích, không muốn được cởi còng tay, cậu vậy mà... lại muốn cùng anh tiếp tục ở chung một chỗ...

"A..." Cậu cười khẽ.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, cau mày nói, "Cậu cười cái gì? Được tháo còng tay vui vẻ vậy sao? Cậu muốn chạy thoát khỏi tôi sao?"

"Đúng vậy a, tôi rất vui, vô cùng vui, hơn nữa vui đến mức hận không thể cầm loa nói cho toàn bộ thế giới biết tôi tự do, nhưng mà..."

"Nhưng mà?" Phác Xán Liệt nghi hoặc.

Nụ cười trên mặt Biện Bạch Hiền càng trở nên rực rỡ, hai mắt cậu khẽ hạ xuống nhìn chân phải mình nói: "Nhưng mà cho dù tôi muốn chạy cũng không thể chạy được nữa, bác sĩ nói tôi mặc dù bị thương không nặng, chẳng qua xương bị nứt, phải lưu lại quan sát vài ngày, dĩ nhiên... Thương cân động cốt nhất bách thiên! (Bị thương đến xương thì nên đặt lên hàng đầu) Xem ra... Tôi đây trong vòng một trăm ngày cũng không thể có biện pháp chạy trốn, nên làm sao bây giờ? Thật là hỏng bét a..."

Phác Xán Liệt kinh ngạc nghe cậu nói, hai mắt theo tầm mắt cậu nhìn chân phải bị thạch cao bao chặt kia.

"Này... Đây là có chuyện gì? Cậu bị thương sao?" Anh rõ ràng là đã liều mạng như thể để bảo vệ cậu, nhưng lại còn làm cậu bị thương.

"Làm phiền người nào đó liều mạng cứu giúp, tuy rằng mạng của tôi xem như đảm bảo, nhưng mà khi người nào đó nhào về phía tôi, chân phải bất hạnh bị cái thân thể nặng nề kia đè lên, hơn nữa cũng bởi vì người nào đó bắt tôi đi đôi giày đế cao, cho nên mắt cá chân của tôi bị lệch mang đến bộ dạng hiện tại này, cho nên... Nếu có cơ hội gặp lại người nào đó, tôi nhất định sẽ cảm tạ hắn, nhưng đồng thời cũng muốn hắn hướng về phía tôi nói một câu xin lỗi!"

Biện Bạch Hiền nở nụ cười chuyên nghiệp nói, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Phác Xán Liệt.

Cái người nào đó, chính là người này...

------Py-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro