Chương 60: Bất ngờ xảy ra tai nạn, Phác Xán Liệt bị thương nặng!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... Xin lỗi con!" Biện Bạch Hiền bối rối nói, lập tức muốn đứng lên.

Nhưng là Phác Xán Liệt ở trên lưng cậu vẫn không nhúc nhích, còn cố ý dùng lực không cho cậu đứng lên.

Anh ta? Anh ta dĩ nhiên...

Biện Bạch Hiền quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm anh.

Đứng lên!

Cậu dùng hai mắt ám chỉ anh.

Phác Xán Liệt rõ ràng xem hiểu ánh mắt nhưng là lại gắt gao tiếp tục đè ép hai người bọn họ, chính là không chịu đứng dậy, tựa hồ là muốn Biện Bạch Hiền mở miệng nói chuyện.

Biện Bạch Hiền hận đến nghiến răng, hai mắt càng trừng anh, trong lòng không ngừng hô to: đứng dậy, đứng dậy, tên trứng thối, xuống khỏi người tôi ngay...

Nhưng Phác Xán Liệt vẫn không chấp nhận, sống chết không đứng lên.

"Khụ... Khụ..."

Phác Thế Huân ở bên dưới ho khó thở, khàn khàn nói, "Bố... Cha... Các người nếu không... Con... sẽ phải thấy cầu Nại Hà!"

Biện Bạch Hiền nghe thanh âm của bé, nhìn khuôn mặt bị nghẹn đỏ lên, nháy mắt lo lắng.

Làm sao bây giờ?

Không muốn cùng tên trứng thối kia nói chuyện, nhưng con trai bảo bối của cậu... Nhưng mà cậu không muốn thỏa hiệp... Nhưng là con trai bảo bối của cậu...

Nội tâm rối rắm không ngừng, thời gian một giây lại một giây trôi qua.

"Bố... Cha... Con không được... Sẽ... Sẽ... Tạm biệt!" Phác Thế Huân hấp hối nói, hai mắt liền lập tức trợn trắng.

"Thế Huân!" Biện Bạch Hiền kích động kêu to.

Quên đi, không có gì quan trọng hơn con trai bảo bối của cậu!

Không cam lòng quay đầu lại, vội vàng hé miệng nhưng là không đợi cậu nói, Phác Xán Liệt đột nhiên đứng lên.

Hả?

Chuyện gì thế này?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

Phác Xán Liệt một tay kéo cậu, hướng về cậu cười giảo hoạt.

Nếu vậy mà đã khiến cho cậu nói chuyện, vậy thì rất không có ý nghĩa, anh còn muốn thấy bộ dạng khó xử của cậu, còn muốn nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của cậu nữa.

Thật sự rất thú vị!

Phác Thế Huân rốt cục cũng được hít thở trôi chảy, bé thật sự thiếu chút nữa đã cho rằng mình chết lềnh bà lềnh bềnh rồi. Bất quá, bố với cha rốt cuộc đang đùa chơi trò chơi gì? Để làm chi liên lụy đến bé, một đứa trẻ ngây thơ vô tội?

"Bảo bối, con không sao chứ? Có đau chỗ nào không?" Biện Bạch Hiền kích động hỏi.

"Con không sao rồi, chẳng qua chỉ là đi bộ một vòng qua Quỷ Môn Quan, không có việc gì, tạm thời còn chưa chết..." Phác Thế Huân cười nói đùa.

"Cái gì mà chết! Không cho phép con nói những lời như vậy!" Biện Bạch Hiền đột nhiên nghiêm túc.

Vừa nãy thật sự là hù dọa cậu, nếu quả thật có chuyện đó thật thì cậu phải làm sao? Trứng thối kia có thật coi nó là con trai không? Vậy mà lại làm ra cái loại chuyện này.

"Con biết rồi cha, về sau con sẽ không nói như vậy nữa!"

Thật bất ngờ, Phác Thế Huân ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, hơn nữa bộ dạng thật sự biết sai.

"Đừng dọa cha nha!" Biện Bạch Hiền lại ôm lấy bé, lần này cẩn thận chú ý dưới chân.

Phác Xán Liệt nhìn hai người bọn họ gắt gao ôm nhau, không khỏi khẽ chau mày, tâm tình cũng trở nên khó chịu.

"Này, được rồi, đi ăn cơm!" Anh lạnh lùng nói, dùng lực lôi tay trái mình, mà tay phải Biện Bạch Hiền lập tức bị kéo lên bắt buộc phải thoát ra khỏi Phác Thế Huân.

Biện Bạch Hiền nhíu mày nhìn chằm chằm anh, chép miệng mắng.

"Đi thôi!" Phác Xán Liệt lại kéo tay cậu, sải bước đi nhanh.

Biện Bạch Hiền khập khiễng đi theo phía sau, mà Phác Thế Huân đi theo phía sau bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu...

***
Nhà hàng

Rõ ràng là đang ờ Anh, vậy mà Phác Xán Liệt lại ngàn chọn vạn chọn đi chọn một nhà hàng ăn kiểu Trung Quốc.

Tại sao?

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cùng khó hiểu, nhưng khi đồ ăn đã bày ra bàn, lúc mọi người bắt đầu dùng bữa, hai người mới bừng tỉnh đại ngộ.

Bởi vì Phác Xán Liệt bị còng ở tay trái, cho nên có thể ăn cơm bình thường, còn Biện Bạch Hiền lại bị còng ở tay phải, cho nên...

Tên trứng thối này!

Dưới đáy lòng Biện Bạch Hiền không ngừng mắng!

Cậu nhìn thấy một bàn mỹ vị, cái bụng không ngừng kêu loạn, từ lúc lên máy bốy, cậu vẫn chưa ăn gì, tính không lầm thì đã hai ngày rồi, mà bây giờ trước mắt đều toàn là cao lương mỹ vị, nhưng mà tay cậu...

"Lạch cạch"

Mới vừa kẹp một miếng thịt kho tàu, lần thứ N rơi xuống bàn cơm.

Biện Bạch Hiền tức giận cắn môi dưới, tức giận toàn thân run rẩy, đột nhiên...

"Há miệng!"

Phác Xán Liệt ưu nhã cầm chiếc đũa mang theo một miếng thịt kho tàu đưa tới bên miệng cậu.

Biện Bạch Hiền nhíu mày nhìn anh, nhìn cái vẻ mặt đắc ý kia.

"Hừ!" Cậu hừ lạnh, quay đầu đi.

Cậu cho dù đói chết cũng không đồ ăn anh ta gắp.

"Phục vụ!" Cậu đột nhiên hô to, giơ tay lên.

Người phục vụ mặc đồng phục Trung Quốc đi tới trước mặt cậu, anh cung kính cúi đầu cười nói: "Thưa cậu, cậu cần gì?"

"Giúp tôi lấy một cái thìa, cảm ơn!"

"Xin chờ một chút!"

Người phục vụ lui về, xoay người đi, Biện Bạch Hiền lập tức đắc ý nhìn Phác Xán Liệt, ngẩng đầu thật cao, nhướng lông mày.

Như thế nào?

Cậu trong lòng nói như thế.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng của cậu, không khỏi hé miệng cười một tiếng.

Không nghĩ tới cậu cũng có thể lộ ra bộ dạng đáng yêu như vậy, xem ra lựa chọn tới nơi này ăn cơm rất đáng giá.

Cuối cùng thì Biện Bạch Hiền cũng có thể thuận lợi ăn cơm, chẳng qua là còn có chút không thuận, mà Phác Xán Liệt chỉ ăn vài miếng, sau đó liền quay đầu chống cằm nhìn cậu không chớp mắt, thật giống như nhìn cậu cũng đã đủ no.

Mà Phác Thế Huân ngồi đối diện bọn họ, nhìn không khí coi như ấm áp, không khỏi lại cười tà ác lần nữa.

Buổi trưa, hai người kia dám đè bé thiếu chút nữa là chết lềnh bà lềnh bềnh, thù này bé nhớ kỹ, cho nên...

"Cha, cha đừng ăn một món suốt như thế a, nếm thử dưa hấu này xem, rất ngọt!"

"Thật hả?" Biện Bạch Hiền không có một chút nghi ngờ nào, cầm lấy một miếng ăn thử.

"Cha, đồ uống này cũng không tệ, cha nếm thử!"

"Thật sự?" Biện Bạch Hiền vẫn không hoài nghi, cầm lên uống.

"Cha, canh này không tồi, cha thử xem!"

"Thật sự?" Biện Bạch Hiền thử một miếng, cười nói, "Thật sự không tệ..." Nói xong lại uống một chén.

Nửa giờ sau, ăn uống no đủ, Biện Bạch Hiền vẻ mặt hạnh phúc tươi cười, nhưng mà đột nhiên...

Sắc mặt Biện Bạch Hiền liền biến đổi!

Phác Thế Huân vui vẻ gợi lên nụ cười tà.

Đến lúc rồi!

Đây chính là sự trả thù của bé.

Biện Bạch Hiền tay trái ôm bụng, chân mày nhăn lại, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, trúng kế.

"Phác Thế Huân..." Cậu lớn tiếng kêu tên bé.

Phác Thế Huân lập tức lộ ra bộ mặt rực rỡ như ánh mặt trời nhìn cậu nói, "Cha, bởi vì cái gọi là có thù tất báo mới chính là quân tử, con mặc kệ hai người đang chơi trò gì, nhưng các người lại dám cùng nhau đè nặng con một đứa bé nhỏ yếu, cho nên trả thù một chút cũng phải, như vậy... con lên xe trước chờ hai người!" Bé nói xong liền lập tức bỏ trốn.

Biện Bạch Hiền nhìn bóng lưng bé chạy trốn, khiếp sợ thật lâu không thể bình tĩnh.

Trả thù?

Nó có phải đã tìm nhầm đối tượng không vậy?

Đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt! Đều là lỗi của anh ta.

Phác Xán Liệt sớm thản nhiên tươi cười, từ lúc cậu ăn dưa hấu đã đợi đến lúc này.

Đáng giận!

Biện Bạch Hiền cắn chặt môi dưới.

Nhìn một bộ "tôi chờ cậu van cầu tôi", cậu phi thường không thoải mái. Tức giận đứng lên, sau đó xoay người hướng toilet. Nhưng mới bước được nửa bước lại không thể bước tiếp, bởi vì Phác Xán Liệt không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, thưởng thức sắc mặt rối rắm lúc này của cậu.

Biện Bạch Hiền đứng tại chỗ, do dự rất lâu sau đó, cuối cùng hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn khuôn mặt đắc ý của Phác Xán Liệt.

"Làm sao? Có lời gì muốn nói với tôi?" Phác Xán Liệt cười mở miệng hỏi.

"..." Biện Bạch Hiền do dự trầm mặc.

"Kỳ thật cậu không nói cũng không sao, tôi đều hiểu được, nhưng nếu muốn tôi cùng cậu đến toilet, vậy thì..." Anh hơi dừng lại, nói tiếp "Hôn tôi đi!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh hãi, trừng lớn hai mắt!

Hôn?

Anh ta muốn hôn?

"Thế nào? Không muốn?" Anh nhìn thấu lòng của cậu.

"..." Biện Bạch Hiền nhíu mày.

Phác Xán Liệt cười, uy hiếp nói, "Nếu cậu không hôn tôi, vậy thì tôi vẫn sẽ ngồi đây, dù sao tôi cũng rất rảnh rỗi!"

Biện Bạch Hiền trừng mắt nhìn nhìn anh, hai tay nắm thành quả đấm.

Tục ngữ nói, tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu! (việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại sự) Mặc dù hiện tại không phải chuyện lớn gì, nhưng mà... Cậu không nhịn được!

Đột nhiên tiến về phía trước một bước đi đến trước mặt anh, không chần chừ chút nào khẽ khom lưng hôn lên trán anh.

Phác Xán Liệt kinh ngạc!

Không nghĩ tới cậu thật sự hôn anh!

Mặc dù là cậu hôn trán anh, nhưng không hiểu sao có cảm giác còn vui sướng hơn hôn môi, hơn nữa chẳng qua là bị môi cậu đụng vào một cái mà thôi, vì sao trong trái tim của anh nháy mắt giống như nở hoa, tràn đầy hơi thở màu hồng?

Biện Bạch Hiền rất nhanh đứng thẳng người, xấu hổ nhìn anh, giật giật khóa tay của hai người bọn họ.

Phác Xán Liệt đột nhiên trở lại bình thường, có chút bối rối nhìn cậu, rất nhanh điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, đứng lên.

"Đi thôi!" Anh lạnh lùng mở miệng.

Biện Bạch Hiền gấp gáp đi trước, Phác Xán Liệt đi theo phía sau cậu, mà sau khi đi được mấy bước, chân mày bỗng nhiên chau lại, tầm mắt khẽ nhìn về phía sau.

Có người theo dõi bọn họ?

Là ai?

...
Trước cửa toilet

Biện Bạch Hiền vội vàng mở cửa toilet ra, nhanh chóng bước vào.

Những đồng bào nam bên trong toilet nhìn thấy cậu tất cả đều ngẩn người ra nhìn Biện Bạch Hiền một thân lửa đỏ phi thẳng vào bên trong.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ sau đó hất đầu ý muốn bọn họ biến thật nhanh khỏi nơi này.

Toàn bộ nhanh nhẹn khéo khóa, cuối cùng vội vàng chạy ra khỏi toilet. Trong nháy mắt, toàn bộ toilet không còn một bóng người, còn mở hồ truyền đến thanh âm ở phía sau...

"Thiên địa ơi, sai lại có thể có người đẹp như vậy chứ!"

"Làm tôi giật cả mình!"

"Đẹp thì đẹp thật, nhưng mặc một thân màu đỏ chạy vào toilet, cậu ta biến thái sao?"

"..."

Biện Bạch Hiền nghe tiếng nghị luận ngày càng mơ hồ kia, còn có cả Anh văn cậu nghe không hiểu, cả người tựa như hóa đá đứng ngơ ngác tại chỗ.

Biến thái?

Cậu không nghĩ sẽ có một ngày mình bị người khác gọi là biến thái, hình tượng a... Hình tượng của cậu toàn bộ bị hủy...

Mà Phác Xán Liệt đứng bên cạnh cậu, hai mắt rất nhanh quét hết toilet, trên cao chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, trừ cánh cửa bên ngoài thì không còn lối thoát.

Nháy mắt, đôi mày anh nhíu càng chặt.

"Cậu đi vào nhanh một chút!" Anh ra lệnh nói liền kéo cậu đi tới một buồng vệ sinh, cũng nhanh đẩy cậu vào.

Biện Bạch Hiền ngơ ngẩn đứng ở bên trong, nhìn lưng Phác Xán Liệt.

Kỳ quái!

Anh ta làm sao vậy? Anh ta khẩn trương cái gì? Chẳng qua chỉ là nhà vệ sinh, không cần lại giống như tai họa sắp giáng xuống chứ?

Bất quá, anh ta có nhìn lén không?

Để đảm bảo, Biện Bạch Hiền cẩn thận đóng cửa lại, chỉ chừa ra một khe nhỏ, sau đó mới yên tâm giải quyết vấn đề.

Ngoài cửa

Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm cánh cửa toilet, bắt đầu có chút lo lắng, vừa rồi anh cảm giác được có người theo dõi anh, nhưng mà, trừ Chung Đại ra, không có bất kỳ ai biết anh tới nước Anh, làm sao có thể có người bắt đầu theo dõi anh nhanh như vậy?

Đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn hai mắt!

Anh quên mất một người trọng yếu nhất... KIm Vân Sơn, ông ta cũng biết hành tung của anh, ông ta biết anh tới Anh, sẽ không phải là ông ta đang âm thầm làm gì chứ?

Đáng chết!

Vậy mà anh tính sai! Anh hẳn phải mang thêm người tới đây mới đúng, nhưng mà bây giờ...

"Cậu tốt hơn chưa?" Anh khẩn trương hỏi.

"..." Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào.

Phác Xán Liệt mày nhíu lại, thúc giục nói, "Nhanh lên một chút!"

Biện Bạch Hiền không nhanh không chậm mặc lại quần, nhẹ nhàng phủi miệng, hoàn toàn không để ý đến anh đang thúc giục, còn cố ý thả chậm tốc độ.

Tuy rằng không biết anh ta vì cái gì gấp gáp, nhưng mà cứ để cho anh ta gấp gáp đi, cũng nên làm cho anh ta rối rắm một chút.

"Biện Bạch Hiền cậu đừng có mà chậm chạp, tôi cảnh cáo cậu, nếu không ra, tôi liền vào!"

Nghe thanh âm vội vàng của Phác Xán Liệt ngoài cửa, Biện Bạch Hiền sớm đã giải quyết xong chuyện, cũng đã mặc quần xong, cậu cố ý bày ra bộ dạng đắc ý, chờ anh vào.

Rốt cục, Phác Xán Liệt không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên xoay người mở cửa ra, nhíu mày tức giận nhìn vẻ mặt đắc ý của Biện Bạch Hiền.

"Đi nhanh!"

Anh ra lệnh nói song liền lôi kéo tay cậu, vội vã hướng cửa phòng rửa tay đi ra.

Biện Bạch Hiền vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại không khỏi nghi ngờ.

Rốt cuộc làm sao vậy?

Tại sao lại đột nhiên kích động như vậy? Tại sao gấp gáp như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng rõ ràng mới nãy còn bình thường mà? Làm sao lại đột nhiên xảy ra sự cố vậy?

Phác Xán Liệt kéo tay cậu đi tới cửa phòng rửa tay, bàn tay to nắm lấy nắm đấm cửa, vặn trái vặn phải, thế nhưng không hề lay chuyển.

"Đáng chết!" Anh mắng.

Tự nhiên bị khóa! Là bị khóa lúc nào? Anh rõ ràng là vẫn để ý đến cánh cửa.

Biện Bạch Hiền nhìn cánh cửa không cách nào mở ra, lòng càng nghi hoặc.

Làm sao lại bị khóa chứ?

Sẽ không phải là Phác Thế Huân giở trò đi? Nhưng mà... Sắc mặt Phác Xán Liệt rất khó coi, giống như thật sự sắp xảy ra chuyện lớn.

Không khỏi khẽ mấp máy môi muốn hỏi, nhưng trước khi phát ra thanh âm, trong lòng lại cho rằng đây là mưu kế, có lẽ anh ta chỉ làm bộ kích động, sau đó làm cho cậu nghi ngờ mở miệng nói chuyện.

Không được, không thể trúng kế!

Nhưng là, chuyện lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt trở nên càng ngày càng nôn nóng, anh bắt đầu dùng thân thể xô cửa, kích động dùng chân đá cửa, mà đột nhiên... Phía dưới khe cửa có người ném vào vật gì đó màu đen, mơ hồ phát ra tiếng "tít, tít"

Biện Bạch Hiền nghi hoặc vừa định ngồi xổm xuống, nhặt lên xem.

Phác Xán Liệt đột nhiên kinh hãi.

"Chạy mau!"

Anh lớn tiếng hét ra hai chữ này, bắt cậu cấp tốc chạy vào tận cùng toilet, xoay tay đóng cửa một gian lại, sau đó gắt gao ôm chặt lấy cậu.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc thần trí chưa có trở về, chỉ nghe...

BÙM!

Một tiếng vang thật lớn.

Toilet đột nhiên nổ mạnh, tất cả các gian đều nát bấy, sương khói tràn ngập, mùi mọi thứ bị đột cũng nhanh chóng lan ra, đồng thời vòi nước cũng hỏng toàn bộ, nước tùy ý phun tung tóe, rất nhanh làm tan sương khói nồng đậm.

Biện Bạch Hiền giờ mới ý thức được sự việc đang xảy ra.

Thì ra Phác Xán Liệt gấp gáp như vậy là ý thức được nguy hiểm, sắc mặt kích động kia, bộ dạng khẩn trương như thế, động tác thô bạo như vậy, toàn bộ đều là thật, căn bản không phải giả vờ, mà nguy hiểm trong nháy mắt kia, anh ta lại ôm chặt cậu, bảo vệ cho cậu.

Tại sao?

Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Tại sao anh ta lại bảo vệ cậu?

Biện Bạch Hiền ngơ ngác từ trong ngực Phác Xán Liệt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đống hỗn độn trước mặt, sau đó tầm mắt rơi vào Phác Xán Liệt đang hôn mê.

"Uy... Uy... Uy..." Cậu nhẹ giọng kêu anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy thân thể anh.

Toàn thân Phác Xán Liệt không còn sức lực, té ngã trên người cậu.

Biện Bạch Hiền nháy mắt kích động, hai tay dùng sức lay anh, lớn tiếng nói, "Phác Xán Liệt anh tỉnh cho tôi, anh tỉnh a... Anh làm sai vậy? Anh mau tỉnh... Mở mắt ra... Nhanh lên, nhanh lên... nhanh lên..."

Cậu không ngừng kêu anh, không ngừng lay anh, nhưng cặp mắt chính là không chịu nhìn mở ra nhìn cậu một cái.

Nước mắt lập tức từ vành mắt chảy ra, cậu khóc ôm lấy thân thể anh. Nhưng đột nhiên...

Bốo trùm khắp lưng anh có cái gì đó nóng nóng dính dính.

Là cái gì?

Là vật gì?

Cậu buông thân thể anh ra, nhìn hai tay cảu mình.

Máu đỏ tươi nhuộm đầy hai tay cậu, cả bản tay đều là máu của Phác Xán Liệt...

"Không... Đừng..." Cậu run rẩy nói, lập tức nhớ tới xe cấp cứu, đúng, phải tìm bác sĩ.

Nhanh chóng tìm điện thoại trong người Phác Xán Liệt, nhưng ngón tay bấm phím lại đột nhiên dừng lại.

Cậu phải gọi cho ai? Số điện thoại cấp cứu của Anh là bốo nhiêu? Là 120 sao? Giống với Trung Quốc sao? Nhưng cho dù vậy, cậu cũng không biết nói tiếng Anh.

Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Có ai có thể giúp cậu gọi xe cấp cứu tới không? Có ai có thể giúp cậu tìm thầy thuốc đến?

"Cứu mạng... Cứu mạng... Cứu mạng... Có người hay không có thể giúp tôi gọi cấp cứu? Có người hay không có thể giúp tôi tìm thầy thuốc tới? Có ai không... Có ai không mau tới cứu anh ấy..." Cậu hô to, ôm chặt lấy thân thể Phác Xán Liệt.

"Đừng chết... Đừng chết a... Đừng chết... Tôi van xin anh, ngàn vạn lần đừng chết... Phác Xán Liệt, tôi van xin anh... Tôi van xin anh!"

Nước mắt cậu không ngừng chảy xuống, hai tay không ngừng ôm chặt, sợ mình lơi lỏng khí lực, linh hồn Phác Xán Liệt sẽ thoát ly thân thể anh.

"Bố —— Cha"

Đột nhiên nghe được thanh âm Phác Thế Huân, Biện Bạch Hiền kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Phác Thế Huân cùng tài xế đón bọn họ ở sân bay.

"Đại ca!"

Người đàn ông nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, lập tức ôm lấy thân thể Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền cũng đứng lên theo, nhưng đau đớn kịch liệt dưới chân làm cho cậu đứng không vững.

"Cha!" Phác Thế Huân dùng sức lực nho nhỏ của đỡ lấy thân thể cậu, lo lắng hỏi, "Cha không sao chứ?"

"Cha không sao, mau cứu Phác Xán Liệt, mau dẫn anh ấy đi bệnh viện." Biện Bạch Hiền hoàn toàn không để ý đến đau đớn dưới chân, đi theo bọn họ từng bước vội vàng.

Đây hết thảy đều là lỗi của cậu, nếu như cậu nhanh nói chuyện, có lẽ có thể tránh được chuyện này, nếu cậu không đi toilet, nhịn một chút, nhẫn nại về nhà thì tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện này.

Toàn bộ đều là lỗi của cậu...

Nhưng mà tại sao? Tại sao anh lại bảo vệ cậu?

Ngu ngốc... Ngu ngốc... Ngu ngốc... Nếu đã không thích cậu cũng đừng cứu cậu...

Phác Xán Liệt... Tên ngốc này...

Đại ngốc...

                                                                                                                                                           ----- Xán Bạch -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro