Chương 59: Im lặng là vàng, nhất quyết không nói chuyện!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm ngày thứ hai

Thời điểm trời còn chưa sáng, Phác Xán Liệt mở cặp mắt hẹp dài của mình ra.

Khẽ quay đầu nhìn đến Biện Bạch Hiền đang nằm bên cạnh, rõ ràng tối hôm qua nói có chết cũng không chịu nhắm mắt lại, nhưng mà khi toàn bộ gian phòng đều yên tĩnh, cậu cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp, tựa hồ là cũng bởi vì lệch giờ cùng với giãy dụa quá mức mệt nhọc, cho nên ngủ đặc biệt sâu, thậm chí một động tác nghiêm chỉnh buổi tối cũng không có thay đổi.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cậu, khóe miệng không tự giác lộ ra một chút ý cười.

Trải qua sự kiện tối qua, cậu có vẻ có chút quái dị, biểu tình cùng hành động không giống như trước, biến thành cực kỳ im lặng.

Chẳng lẽ, cậu đối với chuyện anh có thích cậu không lại có điểm mong đợi?

Chẳng lẽ, người con trai này thật sự đã thích anh?

Không ngừng suy nghĩ miên man, tay cũng không tự giác vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cậu, cuối cùng ngón tay dừng lại ở cánh môi mềm của cậu, thân thể cũng không tự giác di chuyển, từ từ đè lên thân thể cậu, hôn lên môi cậu.

Lúc bốn đầu là nhẹ nhàng đụng vào...

Áp lên môi mềm mại của cậu, khẽ cọ xát, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, sau đó dùng đôi môi của mình nhẹ nhàng ngậm cánh môi của cậu, càng thêm xâm nhập, chỉ là hôn ngây ngô đơn giản.

Tiếp theo anh dùng lưỡi nhẹ nhàng đẩy môi cậu ra...

Cái lưỡi từ từ thăm dò vào trong miệng của cậu, giống như là tên trộm lúc nửa đêm, lén lút, dè dặt, sợ làm cậu tỉnh, thỉnh thoảng chọc ghẹo cái lưỡi ngủ say của cậu, đụng vào lưỡi của cậu, quấn quanh lưỡi của cậu.

Cuối cùng, anh đột nhiên dữ dội, bắt đầu hút hết thảy dịch trong miệng cậu...

Dùng sức hấp thụ ngọt ngào của cậu, bao vòng quanh đầu lưỡi của cậu tiến vào tiến vào trong miệng của mình, răng nhẹ nhàng cắn, cọ xát cũng biến thành ngày càng mãnh liệt, hận không thể đem đầu lưỡi của cậu ăn vào bụng của mình, sau đó liền muốn nuốt cả người cậu vào bụng.

Phác Xán Liệt thừa dịp cậu còn chưa tỉnh, không ngừng hôn, không ngừng vỗ về chơi đùa, ngay cả chính anh cũng không biết, tại sao thích hôn cậu như vậy, tại sao mê luyến môi cậu như vậy, rõ ràng từ trước đến nay anh chưa bao giờ để cho người khác đụng vào môi của anh, mà anh cũng sẽ không cùng người khác hôn môi, nhưng mà hiện tại... Thật giống như nghiện, không có cách nào dứt ra được.

"Két!"

Đột nhiên vang lên thanh âm của tiếng mở cửa, Phác Thế Huân dụi mắt đứng ở cửa phòng, mơ mơ màng màng nói, "Cha, rời giường, đi làm kẻo muộn!"

Đi làm?

Phác Xán Liệt rời khỏi đôi môi của Biện Bạch Hiền, kinh ngạc quay đầu nhìn Phác Thế Huân đang đứng ở cửa.

Nó... Đây tuyệt đối là cố ý!

Phác Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt đang đè lên cha vẫn ngủ say, trong nháy mắt trừng lớn hai mắt nhìn, thanh tỉnh vạn phần.

"Bố, bố đang làm gì? Đánh lén cha sao? Đây cũng không phải chuyện quân tử nên làm a!" Bé đột nhiên biến chuyển 180°, tinh thần sáng láng hỏi.

Hai mặt Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn bé, thấp giọng ra lệnh "Đi ra ngoài!"

"Con không muốn!" Bé kiên quyết.

Chân mày Phác Xán Liệt chau lại, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm bé.

Thân thể Phác Thế Huân run lên, biết anh hiện tại rất tức giận, dù sao đánh lén người chưa thỏa mãn sẽ nổi nóng, tánh khí táo bạo, nhưng mà bé không thể bỏ cha lại a, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Uh"

Biện Bạch Hiền mơ màng khẽ lên tiếng, chân mày chau lại, tựa hồ giống như sắp từ trong mộng tỉnh lại.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt vẫn mệt mỏi như trước của cậu, đột nhiên tầm mắt chuyển dời đến trên người Phác Thế Huân, nhỏ giọng ra lệnh, "Ta chưa làm cái gì hết, con đi ra ngoài, để cậu ấy ngủ thêm một lát!"

Phác Thế Huân khẩn trương nhìn anh, không khỏi có chút kinh ngạc.

Xem ra, bố đã bắt đầu quan tâm cha?

Đây xem như là một loại tiến bộ sao?

"Dạ, con biết rồi!" Tâm tình bé trở nên tốt liền gật đầu, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Phác Xán Liệt nhíu mày quay đầu lại, nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ của Biện Bạch Hiền, chân mày giãn ra, hiện lên khuôn mặt tươi cười.

Thật sự ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc!

Anh vậy mà cũng biết quan tâm một người, hơn nữa còn là một người con trai.

"A..." Anh cười nhẹ nói, "Biện Bạch Hiền, em rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào cho phải?"

Anh nói xong, lại khẽ hôn lên môi cậu.

"Uh..." Biện Bạch Hiền rên khẽ một tiếng, đôi môi hơi hơi rung động, nỉ non nói, "Phác... Phác... Xán... Liệt..."

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu.

Đây là lần thứ ba!

Tại sao khi mà đang ngủ cậu lại gọi tên anh?

Thật muốn biết nguyên nhân, thật muốn hỏi cậu...

Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

...
Giữa trưa

Mặt trời cao cao trên đỉnh đầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu đầy mặt đất.

Biện Bạch Hiền nằm trên giường lớn mềm mại, ngủ đến đắc ý, ngủ đến thỏa mãn, cậu mới miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Phác Xán Liệt.

Trong nháy mắt con ngươi mở lớn nhìn chằm chằm cả người anh.

Kỳ quái! Anh ta cư nhiên đã rửa mặt chải đầu tốt, hơn nữa mặc trên người một bộ tây trang màu đen, cavat màu bạc, áo sơ mi màu trắng, đầu tóc vuốt thẳng đứng lên vô cùng anh tuấn.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Tại sao y phục của anh ta lại có thể nghiêm chỉnh như vậy? Bày tay kia của anh ta sao lại luồn qua được ống tay áo như vậy?

Thì ra là thế... Cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Quả nhiên anh ta có chuẩn bị chìa khóa dự bị!

"Dậy rồi!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói, khóe miệng thản nhiên gợi lên.

Biện Bạch Hiền nhìn anh, đôi môi mím chặt, bộ mặt bình tĩnh không trả lời anh, thậm chí có thể nói là cố ý không trả lời.

Phác Xán Liệt thấy cậu trầm mặc, chân mày không khỏi khẽ chau, có chút không vui.

"Nếu đã dậy, vậy thì đứng lên đi!" Thanh âm của anh cũng biến thành lạnh như băng.

Hai mắt Biện Bạch Hiền chậm rãi rời khỏi người anh, mặc dù không có bất kỳ thanh âm nào nhưng rất nghe lời ngồi dậy.

Cái chăn trên người cậu rớt xuống, lộ ra da thịt trơn bóng trắng nõn.

"A!"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ hít vào một hơi, vội vàng chùm chăn che lấy thân thể của mình, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm anh.

Vì sao anh ta thì mặc quần áo chỉnh tề, mà cậu lại trần trụi? Áo tắm của cậu đâu? Đi đâu rồi? Sẽ không phải lúc cậu ngủ, anh ta lén cởi ra chứ? Không phải lúc cậu đang ngủ, anh ta đã làm chuyện gì đó rồi chứ? Hơn nữa tại sao chính mình lại ngủ say? Còn có môi cậu, tại sao có chút đau?

Tức giận mở to miệng, vừa định chất vấn rồi lại lập tức thu lại thanh âm của mình.

Chất vấn thì thế nào? Mắng anh ta thì thế nào? Sẽ chỉ làm anh ta càng vui vẻ hơn không phải sao?

Câu trả lời đêm qua đã khiến cậu tỉnh ngộ, không có biện pháp cùng người đàn ông này nói chuyện, anh ta chỉ biết dựa theo phương thức của mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà cậu chẳng qua chỉ là con rối để anh ta thưởng thức.

Được rồi...

Nếu quả thật không có cách nào, vậy hãy để cậu cho anh ta chơi chán rồi, nhàm chán rồi thì sẽ buông tha cho cậu...

Cho nên, qua một đêm cậu đã rút ra được kết luận:

Im lặng là vàng!

Phác Xán Liệt thấy cậu lộ ra biểu tình tức giận lại lập tức nuốt trở lại, hơn nữa cặp môi mỏng gắt gao mím chặt, một câu cũng không nói với anh.

Thật là một người to gan!

"Cậu cho rằng không nói lời nào, tôi sẽ không có biện pháp bắt cậu nói sao?" Khóe miệng anh cười tà, đột nhiên bắt lấy tay cậu, bá đạo nói, "Đi theo tôi, tôi muốn tự mình mặc quần áo cho cậu!"

Hả?

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh hãi!

Nhưng cánh tay cậu bị anh dùng lực kéo đi, cả thân thể trần truồng nháy mắt chui ra khỏi chăn, cũng bước chân xuống giường.

Không được!

Cậu ở trong lòng hô to!

Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!

Biện Bạch Hiền dùng hai tay cố gắng che đậy cơ thể mình, toàn thân xích lõa bị Phác Xán Liệt kéo ra khỏi phòng ngủ.

Cậu bối rối nhìn xung quanh sợ có người nhìn thấy, trái tim đập bùm bụp như sắp nổ tung, mà nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên, thật giông như phát sốt.

"Cậu yên tâm, ở trong phòng sẽ không có người khác xuất hiện, dĩ nhiên... Máy theo dõi cũng không có cài đặt, cậu không cần che che lấp lấp, không có ai thấy cậu đâu!" Phác Xán Liệt nói xong tiếp tục lôi kéo cậu đi, bất quá, cậu muốn nói, tựa hồ trong cái phòng này có một...

Phác Thế Huân!

Biện Bạch Hiền cả đoạn đường chạy chậm phía sau anh, hai mắt hung hăng trừng anh, thật muốn mắng to anh trứng thối, nhưng mà... Cậu cắn môi dưới, nhịn xuống xúc động của mình.

...
Trong lúc thay quần áo

Phác Xán Liệt mạnh mẽ kéo Biện Bạch Hiền tới phòng thay đồ.

Căn phòng thật lớn, đèn sáng chói lọi, hai mặt tường là hai tầng mắc áo, ở trong treo nhiều loại quần áo, chính giữa gian phòng song song để năm quầy thủy tinh, chia ra để dây chuyền, khuyên tai, đồng hồ, cavat cùng đai lưng, hơn nữa vây quanh toàn sát vách tường, tổng cộng mười tầng.

Biện Bạch Hiền nhìn cái phòng thay đồ này, không khỏi kinh ngạc!

Mặc dù mình từng là thiếu gia nhà có tiền, nhưng là phòng chuyên dụng giống thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không khỏi bắt đầu phỏng đoán, người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?

"Lại đây!"

Phác Xán Liệt đột nhiên nói chuyện, bàn tay to nắm thật chặt tay cậu, lôi kéo cậu tới giá treo trước mắt, chăm chú nhìn quần áo được treo bên trong, cẩn thận chọn lựa, xoay người đối mặt với cậu.

Biện Bạch Hiền nháy mắt kinh ngạc, đột nhiên quay lưng về phía anh.

Đại biến thái này, không cho phép anh nhìn!

Cậu ở trong lòng hung hăng mắng.

Phác Xán Liệt cũng không chấp nhận, thật giống như nhìn một thứ cực kỳ bình thường.

"Xoay người lại!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

"..." Biện Bạch Hiền trầm mặc không nói, thân thể vẫn không nhúc nhích.

Phác Xán Liệt cau mày, lộ ra vẻ không vui, nhưng là rất nhanh liền giãn ra, gợi lên nụ cười tà ác.

"Cậu cho rằng đưa lưng về phía tôi là có thể che giấu, đừng quên phía sau cậu cũng trần truồng, nhìn kỹ thì đường cong phần lưng của cậu cũng không tệ lắm, làn da cùng màu sắc hình xăm cũng rất tương ứng, vòng eo mảnh vừa vặn, còn có đường cong của mông, tựa hồ..."

Lời anh còn chưa nói hết, Biện Bạch Hiền đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm anh.

Phác Xán Liệt ngước lên tầm mắt của mình, đảo qua toàn bộ phần lưng của cậu, nhìn hai mắt cậu nói, "Cậu vẫn là có ý định không nói chuyện với tôi sao? Cậu đang phản kháng tôi? Hay là đang câu dẫn tôi?"

Câu dẫn?

Biện Bạch Hiền không rõ vì sao anh lại dùng từ này.

Phác Xán Liệt nhìn xuyên qua hai mắt cậu, tựa hồ đoán được ngay lúc này trong lòng cậu đang nghĩ cái gì.

Cười tà giải thích: "Đối với tôi mà nói, phản kháng của cậu, giãy dụa của cậu, quật cường của cậu, phẫn nộ của cậu, căm ghét của cậu, bao gồm cả trầm mặc của cậu bây giờ đều là dụ hoặc mãnh liệt, đều gợi lên chính phục mãnh liệt trong lòng tôi, cho nên cậu bây giờ bày ra bộ dạng này, đối với tôi chính là một chiêu câu dẫn, không bằng tôi cho cậu một chút ý kiến, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, biết phục tùng tôi, nghe theo tôi, đối với tôi nhẫn nhục chịu đựng, có lẽ... Tôi sẽ cảm thấy cậu rất không thú vị, tiện đà buông tha cậu!"

Tâm sự của Biện Bạch Hiền hoàn toàn bị anh nhìn thấu.

Không sai, cậu chính là muốn đợi anh ta chán ghét cậu, nhưng mà anh ta nói ngoan ngoãn phục tùng, ngoan ngoãn nghe theo, cậu tuyệt đối không làm được!

Nhướn mày, hung hăng cắn răng, cậu đột nhiên quay lại, cố chấp trầm mặc.

Phác Xán Liệt nhìn cái gáy của cậu, ý cười nháy mắt biến mất.

Cầm lấy cái tay kia của cậu dùng sức lôi kéo cậu về phía sau, sau đó xoay ngược lại đối mặt với cậu, bá đạo đem quần áo trên tay dán lên thân thể của cậu ước lượng.

Biện Bạch Hiền kinh hãi nhìn anh, dùng sức giãy dụa muốn xoay người.

"Biện Bạch Hiền tôi cảnh cáo cậu, nếu không biết điều nghe lời tôi, vậy cả ngày hôm nay cậu muốn thân thể trần trụi, hơn nữa tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm, nếu cậu không sợ mất mặt, thì hãy cứ tiếp tục giãy dụa đi!"

Trong nháy mắt, nghe được lời anh, thân thể Biện Bạch Hiền lập tức đứng im.

Trứng thối! Trứng thối! Trứng thối! Lại uy hiếp cậu! Rõ ràng tối hôm qua còn ngoan ngoãn xoay người để cậu tự thay quần áo, chỉ qua một buổi tối, anh ta lại trở lại thư thái đại dã lang.

Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Rốt cuộc tính cách anh ta còn có thể trứng thối tới trình độ nào?

Cậu mở to hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm cái khuôn mặt lạnh lùng kia.

Tâm tình bắt đầu trở nên phức tạp, ảo tưởng trong đầu lại một lần nữa xuất hiện: nếu anh ta là một người bình thường, nếu tính cách anh ta dịu dàng một chút, nếu anh ta biết quan tâm một chút, vậy thì ở chung một chỗ với anh ta tựa hồ không tồi? Ít nhất Thế Huân nhất định sẽ rất vui, nhưng mà...

Thực tế thì tàn khốc, người đàn ông này anh ta tuyệt đối là trứng thối tuyệt chủng của thế kỷ hai mươi mốt!

Phác Xán Liệt thấy cậu đột nhiên trở nên thành thành thật thật, không vui trên mặt liền biến mất, bề ngoài mơ hồ lộ ra nụ cười không thấy rõ, sau đó hai mắt quét qua thân thể trơn bóng của cậu, lại nhìn quần áo trong tay, lắc đầu.

Cầm quần áo treo lại móc, lấy một bộ khác, vẫn ước lượng như trước trên người cậu, cảm thấy cái này cũng không thích hợp liền treo lại, đổi lại một bộ khác... Lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, không ngừng đổi lại quần áo trong tay, cuối cùng...

Nửa giờ trôi qua!

Biện Bạch Hiền rốt cục có thể mặc quần áo che đi cơ thể trần trụi, nhưng mà anh cẩn thận vì cậu mà chọn một bộ quần áo nhưng lại làm cho cậu xúc động muốn tự sát!

Hai người cùng nhau đứng trước gương, Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn mình trong gương.

Âu phục màu đỏ ôm sát cơ thể, ống tay áo kiểu cài nút dễ dàng ôm lấy hai tay. Chiếu quần âu ngắn đến đầu gối cũng ôm sát chân, lộ ra bắp chân trắng nõn, bên hông là một cái đai lưng màu đen. Dưới chân là là một đôi giày màu đỏ, có đế cao khiến cậu từ 1m8 cao lên, cả người càng thêm tinh tế, nhưng là một bước đi lại không cách nào khống chế lắc lư...

Anh ta cố ý, anh ta tuyệt đối tuyệt đối là cố ý!

Toàn thân trên dưới đều là màu đỏ, liếc mắt một cái nhìn như trang phục kết hôn, hơn nữa đế giày là sao? Cậu căn bản ngay cả đứng cũng không vững!

Hai mắt trở nên phát sáng, hận không thể đem anh ta đi nhúng sôi ngay lập tức! Nhưng là đôi môi dùng sức cắn chặt, như cũ không để cho mình nói chuyện!

Trứng thối, trứng thối, trứng thối, trứng thối... Cậu ở trong lòng không ngừng mắng anh hơn ngàn lần, hơn vạn lần, hơn tỷ lần...

Mà Phác Xán Liệt cũng hài lòng nhìn cậu, còn nhẹ nhàng gật đầu.

"Rất đẹp!" Anh khen ngợi.

Đẹp cái đầu anh!

Biện Bạch Hiền ở trong lòng mắng.

"Đi thôi, bảo bối của anh!" Anh nói xong liền cực kỳ thân sĩ dắt tay phải bị còng khóa của cậu.

Biện Bạch Hiền tâm không khỏi khẽ nhíu mày, tim... ẩn ẩn đau!

Nếu không thích cậu, cũng đừng có gọi cậu bảo bối, từ như vậy chỉ có cha mẹ đã qua đời của cậu gọi cậu, cậu vốn chuẩn bị cho chồng tương lai, nhưng mà hiện tại...

Phác Xán Liệt thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ đau buồn, không khỏi mở miệng hỏi, "Sao vậy?"

Biện Bạch Hiền không có trả lời, chẳng qua là nhẹ nhàng bắt lấy tay anh, ý bảo có thể đi!

Hai hàng lông mày Phác Xán Liệt run rẩy, cũng không chau lên, không hỏi tới, trực tiếp nắm tay cậu, nửa chống đỡ thân thể cậu ra khỏi phòng thay đồ.

...

Vừa mới đi ra khỏi phòng thay đồ không mấy bước liền chạm mặt bóng dáng nho nhỏ của Phác Thế Huân.

"Oa..." Phác Thế Huân há to miệng, ngó cả thân lửa đỏ của Biện Bạch Hiền, kinh ngạc nói: "Bố, cha, hai người đây là muốn đi kết hôn sao? Mặc dù màu đỏ không tồi, nhưng mà hiện tại lưu hành áo cưới màu trắng!"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi!

Dùng lực nhìn chằm chằm bé, rốt cuộc mở miệng nói, "Con không nói lời nào, không ai nói con câm điếc!"

Nghe được thanh âm của Biện Bạch Hiền, tinh thần Phác Xán Liệt không khỏi lay động.

Thì ra cậu chỉ không nói chuyện với một mình anh!

A... Anh âm thầm cười khẽ! Thú vị... Anh cũng muốn xem cậu có thể chịu đựng tới khi nào mới bằng lòng mở miệng nói chuyện với anh.

"A? Cha không phải là đi kết hôn sao? Vậy làm sao lại mặc thành như vậy?" Một người âu phục màu đen nghiêm chỉnh, một người âu phục lửa đỏ, nói không phải kết hôn, ai tin đây?

Biện Bạch Hiền rối rắm cau mày, hai mắt liếc người bên cạnh, tức giận nói, "Còn không phải do người nào đó có sở thích đặc biệt!"

Người nào đó?

Cặp mắt đen nhánh của Phác Thế Huân hướng về phía Phác Xán Liệt, nháy mắt liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"A! Cha, con hiểu rồi, cái gọi là sở thích đặc biệt chính là cái mà mọi người thường xuyên nói hành động biến thái, chỉ có biến thái mới có thể làm, đúng không?"

"Bảo bối, con thật quá thông minh, lại đây cha hôn một cái!"

Biện Bạch Hiền tâm tình tốt, kích động mở rộng cánh tay, khom lưng ôm lấy thân thể nho nhỏ của bé, đồng thời dùng lức gần gũi hai gò má bé, nhưng lại hoàn toàn quên mất giày đế cao dưới chân, mất thăng bằng, trực tiếp ngã đè lên Phác Thế Huân xuống mặt đất, mà Phác Xán Liệt cũng không kịp phản ứng, bị ảnh hưởng nằm đè lên Biện Bạch Hiền.

"Khụ... khụ..." Phác Thế Huân bị đè không thở nổi, hấp hối nói: "Cha... Không biết cảm giác bị hai người đè nặng lên... Có tính là một loại sở thích đặc biệt không?"

................................

Chương sau Xán nhi sẽ bị thương nặng phải vào viện.

Chương sau có vẻ gay cấn, mọi người chờ xem sao.

Xin chào mình là Xán Bạch, là beta ( phụ tá đó mà =))) của tác phẩm này, vì vấn đề sức khỏe nên editer chính - baekhyunie 92 sẽ tạm nghỉ một thời gian và trình độ gõ của mình còn chậm nhiều nên không thể một ngày ra nhiều chap như bạn ấy đã làm trước đây. Cho đến cuối tuần, mình sẽ cố gắng ra một ngày ra hai chap cho các bạn. Mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ cho fic này nha!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro