Chương 58: Tôi muốn thay quần áo! Mời xoay người!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mắn bé tới kịp, nếu không cha có thể đã bị bố làm cái kia cái kia rồi.

Phác Thế Huân giả vờ ngu ngốc, chạy tới bồn tắm lớn, mở ra hai tay muốn nhảy vào bồn tắm.

Phác Xán Liệt nhanh chóng vươn tay đẩy trước ngực bé nói, "Con muốn làm gì?"

"Chơi vật lộn a, tính cả con nha, con cùng cha một nhóm có được không?" Bé ngơ ngác, hai mắt ngây thơ mạo hiểm kim quang, thật giống như thật sự không biết hiện tại đang là tình huống gì.

"Không phải đã nói với con không được phép quấy rầy chúng ta sao?" Chân mày Phác Xán Liệt cau lại, bực mình.

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Phác Thế Huân bỗng dưng cúi đầu, hai ngón trỏ để trước ngực không ngừng đâm vào nhau, vẻ mặt uất ức nói, "Nhưng mà con ở một mình nhàm chán, thật vất vả mới có thể cùng bố với cha đoàn tụ, con cũng muốn cùng hai người vui vẻ chơi đùa mà!"

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đều nhìn ra cái tâm tư kia, nhưng mà Biện Bạch Hiền cũng bởi vì bé xuất hiện mà thả lỏng tâm tình, nhưng là rất hiểu người nào đó lửa giận đang bốc lên cao.

"Không được sao? Thế Huân không thể cùng cha chơi vật lộn sao, cùng tắm rửa sao?" Phác Thế Huân tiếp tục giả vờ vô tội, mà cặp mắt to đen nhánh bắt đầu chớp liên hồi muốn rớt nước mắt.

Phác Xán Liệt im lặng!

Phải nói như thế nào với một thằng nhóc sáu tuổi? Phải nói như thế nào với một tiểu quỷ tính cách tinh quái? Anh căn bản là không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng học qua.

Đánh không được, chửi không được, anh chỉ có thể im lặng thở dài...

"Ây da!" Phác Thế Huân đột nhiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

"Sao vậy?"

"Sao vậy?"

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nghi hoặc cùng lên tiếng.

"Oa bố..." Phác Thế Huân giật mình nhìn phía dưới nước ấm, hết sức cảm thán nói, "Tiểu kê kê của bố thật là lợi hại nha, vì sao có thể dựng thẳng lên được vậy? Bố làm như thế nào, cũng dạy cho con đi!"

Trong nháy mắt, mặt Biện Bạch Hiền hiện lên một tầng đỏ ửng, nhưng cũng không tự chủ che miệng cười trộm, mà Phác Xán Liệt xấu hổ nhìn xuống dưới thân thể của mình.

SHIT!

Từ khi nào mà anh đột nhiên lại lên vậy chứ?

"Đáng chết! Đứng lên cho tôi!" Anh nổi giận nắm tay Biện Bạch Hiền, thân thể xích lõa đứng lên ra khỏi bồn tắm.

"A!" Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu, tay bị kéo mạnh, tay trái cuống quít che vạt áo bị anh xé.

Phác Xán Liệt thô bạo kéo Biện Bạch Hiền ra khỏi bồn tắm, sau đó đứng dưới vòi hoa sen, rũ sạch thân thể của mình, để cho phần nhô lên nào đó từ từ hạ xuống.

Biện Bạch Hiền xấu hổ đưa lưng về phía anh, nhìn Phác Thế Huân ở trước mặt mình.

Phác Thế Huân ngửa đầu, nhe răng cười với cậu, còn vỗ vỗ ngực mình, giơ ngón tay cái lên, dùng ánh mắt nói cho cậu: Cha, có con ở đây, cha cứ yên tâm!

Biện Bạch Hiền khóe miệng cong lên, dùng tay trái vuốt vuốt đỉnh đầu bé.

"Ha ha..."

"Hắc hắc..."

Hai người nhẹ giọng cười.

Phác Xán Liệt thầm nghe tiếng cười của bọn họ, chân mày chậm rãi giãn ra, ngay cả tức giận cũng từ từ biến mất.

Cảm giác người một nhà chính là như vậy sao?

Dường như còn vô cùng thú vị!

...
Mười phút sau

Thân thể Phác Xán Liệt đã bình tĩnh lại, bố người bước ra khỏi phòng tắm.

Trên người Biện Bạch Hiền vẫn là quần áo ẩm ướt, Phác Xán Liệt thân trên để trần, phía dưới quấn khăn tắm, chỉ có Phác Thế Huân toàn trên dưới hoàn hảo không tổn hại gì.

Phác Xán Liệt im lặng bước tới giường, cầm lấy áo choàng tắm ở trên giường ném cho cậu nói, "Cởi quần áo cậu ra, mặc cái này vào!"

Biện Bạch Hiền nhận lấy áo choàng, hơi có chút bất ngờ.

Anh ta tại sao đột nhiên quan tâm vậy? Làm cho cậu có cảm giác là lạ.

Lúng túng vừa định muốn thay quần áo ẩm ướt ở trên người, đột nhiên dừng lại, nhìn anh nói: "Anh xoay người đi chỗ khác!"

"Cũng không phải là chưa từng thấy qua, cậu sợ cái gì?" Phác Xán Liệt nhíu mày.

"Bố sai rồi!" Phác Thế Huân vội vàng xen miệng vào, nói "Cha không phải là sợ, mà cha đang xấu hổ!"

"Xấu hổ?" Phác Xán Liệt đột nhiên rất có hứng thú nhìn khuôn mặt Biện Bạch Hiền, đúng là có chút đỏ.

Biện Bạch Hiền hung hăng nhìn chằm chằm Phác Thế Huân, tức giận nói, "Xấu hổ cái đầu mi, mi cũng quay đi chỗ khác!"

"Hả? Tại sao? Con mới sáu tuổi thôi mà, nhìn một chút hẳn cũng không sao?"

"Không được!"

"Hứ, hẹp hòi!" Phác Thế Huân bĩu môi.

Phác Xán Liệt nhìn hai người cãi nhau, không khỏi cảm thấy ấm áp.

Biện Bạch Hiền tựa hồ quên chuyện vừa mới xảy ra, gắt gao nhướng mày, nhìn bọn họ nói "Tôi chính là hẹp hòi như vậy, thế nào? Tôi nói cho các người biết, nếu hai người không xoay qua chỗ khác, tôi sẽ không thay, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ khô!"

Phác Xán Liệt và Phác Thế Huân cùng nhìn khuôn mặt cậu.

"Cậu thật phiền phức!"

"Cha thật phiền phức!"

Thật giống như tâm linh tương thông, hai cha con vậy mà cùng một ý nghĩ.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn bọn họ.

Phác Xán Liệt và Phác Thế Huân cũng kinh ngạc thoáng nhìn đối phương, sau đó Phác Xán Liệt hơi lúng túng xoay người, tay cũng đồng thời nắm áo bé xách bé cùng xoay người qua.

Nhìn hai người bọn họ ngoan ngoãn xoay người, Biện Bạch Hiền là có điểm không tin vào mắt mình, rõ ràng vừa mới còn ngang ngược như vậy, thế nhưng lại nghe lời? Anh ta đúng là thay đổi nhanh như lật sách.

Bất quá, hai người bọn họ thật giống nhau, quả nhiên là cha con, không chỉ tướng mạo, mà cả ý nghĩ cũng giống nhau...

"Ha..." Cậu nhẹ giọng cười.

Nếu cậu và Phác Xán Liệt không phải gặp nhau như vậy, nếu như bọn họ thích nhau bình thường, bình thường kết hôn, bình thường sinh ra Thế Huân, cũng có cuộc sống bình thường, như vậy nhất định sẽ là một gia đình ấm áp có phải hay không?

Không tự giác cậu cau mày, lộ ra khuôn mặt u sầu.

Hạnh phúc như vậy, hẳn là... Cũng chỉ có thể tồn tại ở trong ảo tưởng...

Âm thầm hít sâu, đem đau đớn trong lòng đè xuống, sau đó cởi quần áo ẩm ướt trên người xuống mặc áo choàng tắm.

Bố phút sau

"Xong... Xong rồi!" Giọng Biện Bạch Hiền có chút lúng túng.

Phác Xán Liệt và Phác Thế Huân cũng đồng thời quay lại, nhìn áo choàng trên người cậu cùng kinh ngạc sửng sốt.

"Phụt... Ha ha ha... Cha, cười chết con... ha ha ha... Cha mặc cái kia là cái gì? Ha ha ha ha..." Phác Thế Huân không nhịn được cười to.

"Khụ" Phác Xán Liệt ho nhẹ một tiếng, tay không khỏi che miệng mình lại, nhẫn nại đem tiếng cười hóa thành ho khan, "Khụ... Khụ... Khụ..."

Khuôn mặt Biện Bạch Hiền vì tức giận mà tái xanh.

"Có cái gì buồn cười? Tôi thích mặc như vầy đấy thì sao? Còn không phải là do bị còng tay sao? Ngừng cho tôi, ngừng, không cho phép cười nữa!"

Biện Bạch Hiền buồn bực, không phải chỉ là một tay áo không mặc vào thôi sao? Không phải là có loại dân tộc phong tục tập quán có phong cách ăn mặc như vậy sao? Có cần phải cười thành như vậy không? Chỗ nào buồn cười? Bọn họ có hiểu cái gì là nghệ thuật hay không? Cái gì gọi là thông cảm? Hơn nữa đây đều là lỗi của Phác Xán Liệt, tay hai người bị khóa chung một chỗ, cánh tay kia cơ bản là không mặc vào được chứ sao.

Tức giận! Tức giận! Tức giận!

"A ha ha ha... Cha, cha đem cái tay áo kia khoác lên vai, cũng có thể tham gia đóng vai Dương Quá rồi!" Phác Thế Huân vừa nói, vừa ngừng cười, hơn nữa còn giả bộ nũng nịu, khóc không ra nước mắt nói, "Quá nhi, tay của ngươi... Tay của người sao lại như vậy?... Mau đến đây để cô cô xem!"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi!

"Phác Thế Huân!" Cậu đột nhiên kêu to tên bé, tức giận nói "Tiểu tử thúi, ngươi muốn ăn đòn có phải hay không?"

Vừa nói cậu vừa giơ nắm đấm lên.

"Cha, con sai rồi, con sai rồi, con không cười, cha đừng tức giận, con đi đây, con đi..." Phác Thế Huân kinh hoảng nói, nhanh như chớp liền chạy ra khỏi phòng.

Nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn có hai người.

Không khí xấu hổ bắt đầu lan tràn...

Hai mắt Phác Xán Liệt lại một lần nữa nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền, vừa mới chứng kiến hai cha con bọn họ ồn ào, nhìn hai người vui vẻ trước mặt, không tự giác nghĩ nếu như anh cũng gia nhập với bọn họ, có thể hay không cũng sẽ vui vẻ như vậy? Có thể hay không càng thêm vui vẻ?

Có điểm hâm mộ bọn họ, hâm mộ bọn họ có thể vui cười trong sáng như vậy. Mà anh đã bao nhiêu năm không có cười xuất phát từ nội tâm?

"Này, anh làm gì mà cứ nhìn tôi vậy, tôi van xin anh đừng có một tí lại nhìn chằm chằm tôi như vậy sẽ thành thói quen đấy!" Biện Bạch Hiền xấu hổ không nhìn vào anh nói.

"Cậu là người của tôi, tôi nhìn cậu thì có gì là sai?" Anh đúng lí hợp tình.

"Ai là người của anh, tôi mới không phải!"

"Giường cũng đã ngủ cùng nhau, con cũng đã sinh, vậy còn không phải là người của tôi sao?"

"Cho dù là vậy tôi cũng không phải là người của anh!"

"Vậy muốn thế nào... Cậu có thể trở thành người của tôi? Chạm đến tâm của cậu sao?"

Tâm?

"Tim của tôi sớm đã chết!"

"Phải không? Tôi đây sẽ làm trái tim đã chết của cậu sống lại lần nữa!" Phác Xán Liệt tràn đầy tự tin nói, thật giống như đó bất quá chỉ là một chuyện nhỏ.

"Anh..." Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm anh lập tức nói sang chuyện khác "Tôi không muốn bàn luận vấn đề này với anh nữa, có thể cho tôi mượn điện thoại di động không, tôi muốn gọi điện thoại."

"Cậu muốn gọi cho ai?" Phác Xán Liệt lạnh giọng hỏi.

"Tôi nói anh cũng không biết!"

Hốc mắt Phác Xán Liệt khẽ co rút, không hiểu sao có chút khó chịu.

"Là đàn ông hay là phụ nữ?" Anh thay đổi phương thức hỏi nhưng lại hoàn toàn không phát hiện lời mình nói ra có một loại đố kỵ tràn lan.

"Là bạn thân của tôi." Biện Bạch Hiền trả lời.

Kỳ quái!

Tại sao bộ dạng anh ta lại giống bạn trai cậu? Tại sao muốn hỏi cái chuyện này? Rốt cuộc trong đầu anh ta nghĩ đến cái gì?

Phác Xán Liệt nghe được câu trả lời của cậu, tâm trạng có chút bình tĩnh.

Đi nhanh đến đầu giường, sau đó cầm lấy di động trên tủ đầu giường đưa cho cậu.

Biện Bạch Hiền nhận lấy điện thoại di động, lập tức xoay người đưa lưng về phía anh, ngón tay nhanh chóng ấn một dãy số.

Đưa điện thoại di động đặt bên tai, đợi kết nối...

|Alo? Nghe đây, xin hỏi ai đó?| Trong điện thoại truyền đến âm thanh tức giận của Trương Nghệ Hưng.

"Là tớ!" Biện Bạch Hiền xấu hổ trả lời.

|Bạch Hiền?| giọng Lộc Hàm nháy mắt thay đổi, kinh ngạc nói, |Làm sao cậu không gọi bằng điện thoại của mình? Đây là điện thoại của ai?|

"Điện thoại của tớ mất rồi, đây là điện thoại của người qua đường cho mượn, cho nên cậu không cần để ý!" Nếu nói đến nguyên nhân cũng là do trong lúc Phác Xán Liệt khiêng cậu, điện thoại bất hạnh từ trong túi rơi ra.

|Người qua đường cho mượn? A... Có chút kỳ lạ nha?| Lộc Hàm giả vờ không biết chuyện.

"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa!"

|A, được, cậu nói đi, cậu gọi điện tìm tớ làm gì?|

"Thứ nhất, tớ muốn nói cho cậu biết, tớ đã đến nước Anh rồi; thứ hai, tớ đã gặp Phác Xán Liệt; thứ ba,..." Cậu đột nhiên dừng lại.

|Thứ ba làm sao? Cậu nói đi.|

Chân mày Biện Bạch Hiền khẽ chau lên, gương mặt bình tĩnh nhẹ giọng nói, "Thứ ba, Chung Nhân anh ấy hiện tại bị cha anh ấy nhốt ở nhà, khi mà chúng tớ đi có chút chuyện xảy ra, cho nên tớ lo cho anh ấy, nếu cậu có thời gian có thể hay không đến Phúc gia xem anh ấy giúp tớ, nói với anh ấy có rảnh rỗi thì gọi điện cho tớ, đương nhiên không có chuyện cũng phải gọi điện cho tớ."

|Đương nhiên là được!|

"Cảm ơn cậu!"

|Còn khách sáo với tớ nữa? Nếu cậu còn nói cảm ơn tớ lần nữa, từ nay về sau cũng đừng tìm tớ!|

"Ha..." Biện Bạch Hiền cười khẽ.

Trên thế giới này, ngoại trừ thân nhân, đây là người bạn duy nhất của cậu, từ nhỏ đến lớn vẫn là bạn tốt nhất...

|Đúng rồi Bạch Hiền, vừa nãy cậu nói cậu gặp Phác Xán Liệt? Cậu... Không có sao chứ?|

"Yên tâm, tớ không sao!"

|Đừng cậy mạnh, bất quá, tớ tin cậu có thể chiếu cố tốt chính mình.|

"Đó là đương nhiên!"

|Vậy cứ như thế, sẽ liên lạc lại.|

"Được"

Đối thoại ngắn gọn vài câu, lòng Biện Bạch Hiền lại tuôn ra dũng khí cao ngút trời.

Từ bảy năm trước trong lần chết đi sống lại, cậu nhìn Lộc Hàm chạy ào vào Kim gia, ôm lấy cậu, toàn thân run rẩy, cậu liền tỉnh ngộ, cũng từ khi đó cậu quyết định, sẽ không bao giờ làm người quan tâm mình đau lòng nữa, cậu sẽ không bao giờ vì chuyện của mình mà làm người quan tâm cậu phải lo lắng, cho nên... Cậu nhất định sẽ chiếu cố tốt bản thân, nhất định là vậy...

Nắm thật chặt điện thoại, sau đó xoay người trả lại cho Phác Xán Liệt, nhưng khi nhìn thấy anh thì không khỏi giật mình hốt hoảng.

Sắc mặt Phác Xán Liệt lạnh tựa tờ giấy nhìn chằm chằm cậu, hai mắt lạnh như băng ẩn dấu sát khí, rất rõ ràng là đang tức giận.

"Cậu vừa gọi cho bạn thân?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, tôi gọi cho bạn thân!"

"Nhưng mà cậu cũng đang quan tâm đến người đàn ông khác?"

Kim Chung Nhân!

Cái tên này anh rõ ràng nghe được, hơn nữa cũng nghe được câu nói quan tâm của cậu, còn có cảm giác lo lắng.

Con người này, lại dám quan tâm người đàn ông khác ngay trước mặt anh.

Đáng chết!

Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn anh, "Tôi quan tâm đàn ông thì thế nào?"

"Tôi không cho phép!" Phác Xán Liệt ra lệnh.

"Anh dựa vào cái gì mà không cho phép tôi!"

"Chỉ bằng cậu là người của tôi, mà tôi mới là người đàn ông của cậu!"

"Vừa rồi tôi đã nói, tôi không phải người của anh, xin anh đừng tự ý làm chủ cho là tôi thuộc về anh!"

"Nếu cậu đã nói như vậy thì hiện tại tôi sẽ làm cho cậu thuộc về tôi!" Phác Xán Liệt nói xong lại đột nhiên đem cậu áp đảo trên giường.

"Anh muốn làm gì?" Biện Bạch Hiền kinh hoảng giãy dụa, "Anh đừng đụng vào tôi, anh không phải đã nói tối nay sẽ không bắt buộc tôi sao?"

"Tôi đổi ý rồi!" Anh nói xong liền gỡ bỏ cái áo tắm cổ quái trên người cậu ra.

Hai tay Biện Bạch Hiền không còn cách nào ngăn cản sức lực của anh, anh giống như một con sư tử hung bạo mạnh mẽ, bất chấp hết thảy chỉ muốn đoạt lấy cậu.

"Phác Xán Liệt"

Biện Bạch Hiền hét lớn tên anh, rít gào chất vấn, "Anh tại sao tức giận? Tôi quan tâm người đàn ông khác với anh có quan hệ gì? Chẳng lẽ anh thích tôi sao?"

Trong nháy mắt, Phác Xán Liệt đình chỉ mọi động tác, khiếp sợ trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt cậu.

Thích?

Thích cậu?

Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe được lời chất vấn như vậy, lúc trước Kim Hâm cũng nói với anh như thế, nhưng tâm tình anh khi đó và bây giờ là hoàn toàn khác nhau.

Chẳng lẽ anh thật sự thích cậu? Bằng không, tại sao anh tức giận? Tại sao anh ghen tị như vậy?

Không!

Không đúng!

Anh không thích người con trai này, anh chỉ muốn đoạt lấy cậu, chỉ là muốn cậu thuần phục anh, chỉ không muốn người khác đụng vào cậu, cũng không muốn cậu quan tâm người khác, anh chẳng qua là... muốn độc chiếm cậu!

"A..." Anh cười khẽ, lạnh lùng nói, "Đừng tự mình đa tình, cậu cho rằng tôi sẽ thích cậu sao? Chỉ bằng cậu? A..." Anh lại cười khẽ một tiếng, mang theo ý châm chọc, nói tiếp "Cậu chẳng qua chỉ là con rối của tôi mà thôi... Hiểu chưa?"

Con rối?

Tâm Biện Bạch Hiền dường như chìm xuống đáy hồ, vừa lạnh vừa đau...

Vừa rồi ở trong phòng tắm, cậu có suy đoán anh có phải hay không thích cậu, cho nên mới đuổi đến tận cùng không buông cậu, nhất định phải bắt được cậu, cũng bởi vì nghi ngờ, cho nên cậu mới lựa chọn mượn điện thoại của anh mà không phải dùng điện thoại của Phác Thế Huân gửi một tin nhắn cho xong, vì muốn xác nhận tâm của anh đối với mình, cậu mới dùng thủ đoạn nhỏ này, cố ý chọc giận anh, nhưng... kết quả cậu cũng chỉ là một món đồ chơi của anh ta...

Thật khờ... Thật khờ...

Cậu chờ mong cái gì? Lòng cậu rung động cái gì? Cậu đang ngây ngốc ảo tưởng cái gì?

Thật khờ... Thật khờ... Thật sự là ngu ngốc...

Đàn ông như anh ta đều như thế, cậu không phải đã rõ sao? Vậy mà thiếu chút nữa lại nhảy vào, may mắn... May mắn... Cũng không có lún quá sâu, chẳng qua hơi suy đoán một chút, bất quá, trái tim vẫn là có chút đau.

"A..." Cậu đột nhiên cười châm chọc.

"Cậu cười cái gì?" Phác Xán Liệt nhíu mày.

"Không có gì, tôi tự cười chính mình mà thôi!"

"..."

Phác Xán Liệt nhìn mặt cậu, nét mặt bây giờ cùng với lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, giống như bị bịt kín một tầng đau đớn nồng đậm...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương sau Hiền nhi quyết tâm không thèm nói chuyện với Xán nhi.

Cùng chờ xem, Xán nhi sẽ làm gì để Hiền nhi chịu nói chuyện với mình ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro