Chương 57: Chơi trò vật lộn trong bồn tắm? Con muốn tham gia!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thình thịch thình thịch..."

Trống ngực Biện Bạch Hiền lớn đến mức có thể làm cho người ta nghe thấy rõ ràng, thật giống có người ở trong lồng ngực cậu khua chiêng gõ trống.

Phác Xán Liệt nghe tiếng tim đập của cậu, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười giống như châm chọc, nói: "Cậu rất khẩn trương?"

"Tôi đâu có?" Biện Bạch Hiền mạnh miệng.

Đáng ghét! Tại sao lại như vậy chứ? Tim cậu đập nhanh vậy sao? Không phải chỉ là hôn thôi sao?

"A..." Phác Xán Liệt cười khẽ, từ từ đè thân thể xuống nói, "Tôi muốn bắt đầu..."

"Đợi... một chút!" Biện Bạch Hiền lại kích động ngăn cản.

"Đổi ý rồi sao?" Anh hỏi.

"Không phải, tôi chỉ muốn, hỏi anh muốn hôn chỗ nào? Ách... trán được không?" Cậu trong lòng còn có một tia hy vọng, nhỏ giọng chần chừ hỏi.

"Cậu bị ngốc sao? Muốn hôn, đương nhiên là hôn môi!" Phác Xán Liệt nói xong liền thực hiện đón lấy môi cậu.

Biện Bạch Hiền ngơ ngác sững sờ.

Môi?

Tại sao anh ta đột nhiên muốn hôn môi ở đây? Rõ ràng bảy năm trước, còn có mấy ngày trước anh chưa từng đụng vào môi cậu, nhưng mà bây giờ lại chủ động nói muốn hôn môi cậu, đúng rồi, đang ở trên máy bay cũng thế.

Anh ta làm sao vậy?

Phác Xán Liệt không để cho cậu có cơ hội nói chuyện nữa, môi gắt gao dán lên môi cậu, đầu tiên là khẽ mở khẽ đóng nhẹ nhàng nhấm nháp, sau đó ngậm cánh môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng mút thỏa thích, cuối cùng mới từ từ đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của cậu, triền miên lật quấy lưỡi cậu... Từ từ, từ từ bắt đầu từ dịu dàng ngây ngô biến chuyển thành hôn mãnh liệt, Phác Xán Liệt cũng đột nhiên chuyển biến thành ác lang sói đói khát, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt cánh môi cậu, lưỡi duỗi tới cổ họng cậu, sau đó vờn quanh lưỡi cậu, dùng sức mút thỏa thích vị ngọt trong miệng cậu, kể cả hô hấp của cậu, cũng đồng thời nuốt vào bụng, hận không thể đem cả người cậu nuốt vào trong bụng.

Hôn đến hơn năm phút khiến cho đầu óc Biện Bạch Hiền trở nên choáng váng, hô hấp càng ngày càng thưa thớt, ý thức dường như có chút không rõ rệt, ngược lại, Phác Xán Liệt càng chiến càng dũng, dùng cái lưỡi dài bóng loáng linh hoạt lật quấy trong miệng cậu, không ngừng đòi lấy nước dịch trong miệng cậu, giống như muốn đem cậu hút khô.

Đột nhiên...

Tay Phác Xán Liệt xoa nhẹ lên hông cậu, sau đó chậm rãi đi tới trước ngực cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó biến thành nhẹ nhàng nhào nặn.

"A..." Biện Bạch Hiền rên rỉ, ý thức ngay lập tức trở về.

"Anh... Anh đang làm gì? Anh là đại lừa gạt!" Hai tay cậu dùng sức đẩy thân thể anh ra, hai môi theo đó mà cũng tách ra.

"Không phải chỉ hôn thôi sao? Tay anh đang làm cái gì?" Cậu tức giận chất vấn.

Phác Xán Liệt ngồi trên người cậu, cúi xuống nhìn, hai mắt rõ ràng có chút mê ly.

"A... Không cẩn thận làm quá tay!" Anh bình tĩnh nói, nhưng nơi tim cũng khẽ nảy lên.

Cảm giác rất kỳ quái thế nhưng rất thoải mái!

Cho tới bây giờ anh chưa từng hôn môi, vậy mà lại cảm thấy môi người này thật giống như mật ngọt, nhưng là sau khi thử một lần, mới có thể phát hiện, môi của cậu nhìn như đường ngọt gây nghiện, là một loại độc dược một khi đã đụng tới sẽ lập tức nghiện, là độc dược mãnh liệt nhất không cách nào diệt được, hơn nữa mỗi lần ăn một lần sẽ nổi lòng tham muốn ăn thêm một lần nữa, một lần so với một lần càng tham, một lần so với một lần càng khát vọng, một lần so với một lần muốn ở trong miệng cậu triền miên không nghỉ... Nhưng khi anh phục hồi tinh thần lại, anh muốn không chỉ là hôn thôi, còn có thân thể cậu, vị ngọt sâu trong u cốc kia càng đẹp hơn...

"Làm... Làm quá tay?" Biện Bạch Hiền tức giận bốy thẳng lên tận trời.

Quả nhiên những kẻ như anh ta đều không phải thứ tốt, nửa thân dưới toàn bộ đều không thể kiểm soát như vậy.

"Yên tâm đi, không phải dừng lại rồi ư, tốt lắm, đứng lên đi!" Phác Xán Liệt vừa nói vừa đứng lên.

Biện Bạch Hiền cũng bối rối cùng anh đứng lên, không khí thoáng cái càng thêm xấu hổ.

Môi có chút trướng đau, hơn nữa vẫn còn nước miếng dính trên môi chưa khô, muốn nôn... Rất muốn đi đánh răng...

"A đúng rồi!" Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền giật mình nghi hoặc.

"Vừa rồi hình như tôi nói là, chỉ cần cậu để tôi hôn, tối nay tôi sẽ không bắt buộc cậu lên giường với tôi, vậy thì mặt khác, trừ tối nay ra, sau này mỗi buổi tối tôi sẽ bắt buộc cậu, hơn nữa tối nay ngoại trừ lên giường, tựa hồ cũng có thể tận tình làm một chút vận động khác, tỷ như..." Anh dừng lại một chút, hai mắt tà ác nhìn cậu.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia của anh.

Tên khốn kiếp này! Anh ta cố ý đùa bỡn cậu sao? Cũng đã chiếm tiện nghi, chính ở chỗ này diễu võ dương oai, anh ta rốt cuộc muốn cậu như thế nào?

"Này, tôi nói..." Anh đột nhiên nhích tới gần tai cậu, thanh âm kéo dài nói nhỏ, "Cậu có nghe nói qua khẩu giao chưa?"

Biện Bạch Hiền nháy mắt sửng sốt.

Anh ta mới nói cái gì?

Khẩu... Khẩu... Khẩu... Giao?

Anh ta không phải muốn cậu cùng anh ta chơi cái trò chơi biến thái này chứ? Anh ta sẽ không phải là nói thật chứ?

"A ha ha ha..." Phác Xán Liệt cười to, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, tâm tình càng thêm tăng vọt.

"Anh cười cái gì? Anh cái loại biến thái, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không cùng anh khẩu... khẩu... khẩu..." Cậu không dám nói ra chữ còn lại kia.

"Khẩu cái gì?" Anh nhân cơ hội truy vấn.

Khuôn mặt Biện Bạch Hiền từ trắng bệch biến thành trái cà chua đỏ rực, cậu xem như là đã nhìn ra, người đàn ông này lấy cậu làm thú vui, cậu ở trước mặt anh ta lộ ra cái xấu, làm ra chuyện toàn bộ đều tức cười!

"Không có gì, tóm lại anh đừng mong tôi giúp anh làm cái chuyện kỳ quái gì!"

"Chuyện kỳ quái? Vậy là chuyện kỳ quái gì? Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không? Bằng không tôi sẽ không hiểu!"

"Anh bị ngốc sao?"

"Nếu tôi nói là cậu có thể giải thích lời tôi vừa nói cho tôi nghe được không?"

"Anh... vô lại!"

Biện Bạch Hiền lửa giận ngút trời.

Hết thuốc chữa! Người đàn ông này thật sự hết thuốc chữa, anh ta vậy mà đã vô lại đến trình độ khiến người ta tức lộn ruột.

Đã hoàn toàn không thể cùng anh ta khơi thông rồi, cũng có thể nói trong đầu người đàn ông này trừ bỏ sắc, dường như sẽ không còn những thứ khác. Được rồi, cậu lựa chọn không cùng anh ta nói chuyện, có thể im lặng chứ?

Phác Xán Liệt thấy cậu ngậm miệng không nói, làm bộ dạng trầm mặc bắt đầu có chút khó chịu.

Đột nhiên, anh bất thình lình xoay người đi về hướng toilet.

Anh vừa cử động, lập tức ảnh hưởng đến tay phải của Biện Bạch Hiền.

"Này, anh muốn làm gì?" Cậu kinh hoảng hỏi.

"Tôi muốn đi vệ sinh!" Anh thuận miệng trả lời.

"Cái gì? Muốn đi vệ sinh? Đợi... Đợi một chút!" Biện Bạch Hiền lập tức kéo tay anh lại.

Phác Xán Liệt cảm nhận được nhiệt độ ở hai tay cậu tâm tình thoáng chuyển nói, "Làm sao? Có chuyện gì không?" Anh ra vẻ lạnh như băng hỏi.

"Cái kia... Xin anh có thể nhẫn nại một chút được không?"

"Chuyện này mà còn có thể nhẫn nại sao?"

"Vậy... Xin anh có thể tháo khóa tay ra được không? Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ trốn! Bằng không anh khóa tôi vào chỗ khác, sau đó một mình anh vào?" Cậu ôn tồn nói, thái độ khẩn cầu nói chuyện với anh, nhưng mà...

"Không được!" Phác Xán Liệt lập tức cự tuyệt.

Biện Bạch Hiền nháy mắt á khẩu, cả người cứng đơ.

Tâm tình Phác Xán Liệt cực kỳ vui mừng, anh chính là thích nhìn cậu tức giận, phẫn nộ, không biết làm thế nào, táo bạo, bộ dạng kinh ngạc, cũng không biết là từ khi nào, khi dễ cậu trở thành thú vui lớn nhất của anh.

"Đi thôi!" Anh nói xong liền kéo tay cậu đi về phía toilet.

"Đợi một chút, đợi một chút, anh đừng kéo tôi, không cần kéo tôi, tự tôi đi, tôi đi còn không được sao?" Biện Bạch Hiền hét to, bỏ tay anh ra.

Không phải là đi vệ sinh sao? Xấu hổ hẳn là anh ta không phải sao? Ngay cả chuyện như vậy cũng bị người nhìn thấy, anh ta hẳn là mắc cỡ chết người không phải sao?

Hứ... Không phải chỉ là nhìn xem khối thịt nào đó trên cơ thể anh ta thôi sao, có cái gì kinh ngạc? Biện Bạch Hiền cậu mới không sợ.

Bỗng nhiên lấy hết dũng khí ngạo mạn nhìn anh.

Khóe miệng Phác Xán Liệt tà ác gợi lên, nói câu khiến người khác phải hoảng sợ, "Nếu cậu đã nghe lời như vậy, vậy thì tôi liền nghe cậu nhẫn nại một chút, bất quá tôi đổi ý, bây giờ tôi muốn đi tắm, không bằng cậu ngoan ngoãn theo tôi, thuận tiện chà lưng giúp tôi đi!"

Toàn bộ dũng khí mới lấy vừa rồi của Biện Bạch Hiền nháy mắt rớt xuống một nửa.

Người đàn ông này rõ ràng là đùa bỡn cậu.

Bỗng nhiên có chút hối hận, vào cái ngày anh ta bị điện giật cậu không nên cứu anh ta, để cho anh ta tự sinh tự diệt, nếu không chuyện hôm nay cũng không xảy ra.

"Đi thôi!" Phác Xán Liệt lại nói ra hai chữ này, liền kéo Biện Bạch Hiền không tình nguyện vào phòng tắm.

Trò hay giờ mới bắt đầu, amh nhất định sẽ dạy dỗ cậu thật tốt, sau đó ăn cậu luôn...

...
Trong phòng tắm

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đưa lưng về phía nhau.

Phác Xán Liệt khóe môi nhếch lên, nhanh chóng cởi quần áo. Biện Bạch Hiền thì thấp thỏm bất an cau mày, cảnh giác tên sắc lang ở sau lưng.

Bây giờ nên làm gì?

Cậu không thể bị anh ta điều khiển, không thể để anh ta trói chung một chỗ, nhất định phải nghĩ cách phá cái còng tay này.

Không phải nói trời không tuyệt đường người sao? Nhưng mà tại sao... cậu chính là không tìm được một đường ra?

Trong lúc bối rối, Phác Xán Liệt đột nhiên xoay người, hoàn toàn khỏa thân từ phía sau ôm lấy ép cậu, nhích tới gần bên tai cậu nói, "Bảo bối, dù sao cũng đã vào, có muốn cùng nhau tắm không?"

Bảo... Bảo bối?

Người đàn ông này, anh ta uống nhầm thuốc sao?

"Chuyện đó... Không cần, anh tự mình tắm rửa đi!" Cậu kích động nói, đẩy hai tay đang ôm eo mình ra.

"Cậu không cần khách khí với tôi, dù sao cái bồn tắm này cũng khá lớn!" Hai tay Phác Xán Liệt lại ôm lấy cậu, vẫn như cũ ở bên tai cậu thì thào nói nhỏ.

Bên tai Biện Bạch Hiền bị hơi thở anh nói ra làm cho ngứa, cả người cũng bắt đầu không thoải mái.

"Tôi không có khách khí, cũng không cần không khách khí, một mình anh tắm đi đừng để ý đến tôi!"

"Vậy thật sự là đáng tiếc..." Phác Xán Liệt nói xong, đột nhiên buông hai tay.

Biện Bạch Hiền thả lỏng một hơi.

Phác Xán Liệt lại đột nhiên vội vã đi nhanh vào bồn tắm, chợt ngồi xuống.

Biện Bạch Hiền đột nhiên bị lôi kéo về phía sau, cậu hoảng hốt lùi về phía sau hai bước, đúng lúc muốn đứng vững thì tay lại bị lôi xuống dưới, cậu thình lình mất thăng bằng, cả người trực tiếp rơi vào trong bồn tắm.

"Tùm" bọt nước văng khắp nơi.

Biện Bạch Hiền hai tay đạp nước chống đỡ ở cái bệ bóng loáng, mà hai chân vẫn còn khoác lên mép bồn tắm lớn, nháy mắt toàn bộ quần áo trên người ướt sũng, gắt gao dán lên da cậu, làm nổi lên thân hình thon gọn của cậu.

"Anh..." Biện Bạch Hiền tức giận nhìn khuôn mặt Phác Xán Liệt, có loại xúc động muốn giết người.

"Oh? Cậu sao vậy? Không phải nói không muốn cùng nhau tắm sao? Thế nào mà quần áo chưa cởi đã vội nhảy vào rồi?" Phác Xán Liệt một bộ tà ác, vui vẻ chọc cậu.

"Anh cố ý!" Biện Bạch Hiền rống to.

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi cố ý?" Phác Xán Liệt đúng lý hợp tình chất vấn.

"Hai mắt!" Biện Bạch Hiền kiên định.

"Ha..." Phác Xán Liệt vui vẻ cười khẽ, sau đó đem hai tay mở rộng đặt ở ven bồn tắm, đắc ý nói, "Coi như là tôi cố ý, vậy thì thế nào? Cậu có thể làm khó dễ được tôi?"

"Anh... anh anh anh anh anh anh..." Biện Bạch Hiền chỉ vào mũi cao thẳng của anh mắng to "Anh hèn hạ, anh vô sỉ, anh hạ lưu, anh là tên trứng thối khốn kiếp, tôi liều mạng với anh..." Cậu lập tức giận điên lên.

Sống hơn hai mươi năm cậu chưa từng bị người đùa giỡn như vậy, cho dù là Thế Huân, cũng hiểu được cái gì gọi là có chừng mực, nhưng mà người đàn ông này anh tay thực sự quá phận, nhẫn nại của cậu đã đến cực hạn, cho dù là đánh không lại anh ta, cậu cũng muốn trút cơn giận này.

Cậu thình lình vươn quyền trái, trực tiếp đánh về phía khuôn mặt tuấn tú kia, Phác Xán Liệt vươn tay phải của mình dễ dàng bắt được nắm tay nho nhỏ của cậu, Biện Bạch Hiền lập tức đưa tay phải ra, nhưng là bởi vì bị còng tay cho nên lại một lần nữa bị Phác Xán Liệt khống chế, cậu bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lập tức vươn chân phải của mình đá về phía anh, Phác Xán Liệt khẽ cười, giống như lần trước vươn chân ôm lấy chân cậu, cũng đồng thời đột nhiên đứng dậy, hai chân đè ép hai chân của cậu hướng xuống.

"Ùm!"

Biện Bạch Hiền lần nữa nằm ở bên trong nước, vừa vặn cổ ở ven bồn tắm.

Đau!

Cậu cau mày!

"Buông tôi ra, có bản lĩnh anh tháo còng tay ra, chúng ta đấu một trận!" Cậu không chịu thua rống to.

"Cho dù mở khóa còng tay ra, cậu cũng không phải đối thủ của tôi!" Anh tràn đầy tự tin.

"Vậy cũng chưa chắc, không thử làm sao biết!"

"Không cần thiết phải thử!"

"Tại sao không cần thiết, có gan hãy cùng tôi đánh một trận công bằng, nếu tôi thắng từ nay về sau không được dây dưa với tôi nữa!"

"Nếu cậu thua?" Phác Xán Liệt đột nhiên hỏi.

"Thua? Tôi... Tôi không có khả năng thua, tóm lại, anh trước mở khóa ra, chờ chúng ta tỉ thí xong rồi, sau đó..."

"Đủ rồi!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời cậu, nói "Cậu đừng có viện cớ nữa, cậu cho rằng cậu có thể đánh thắng tôi sao? Ý nghĩ của cậu rất hão huyền, tôi sẽ không thả cậu đi..." Anh nhẹ giọng nói, thân thể lại càng chùng xuống, không ngừng nhích tới gần đè lên cậu.

"Tại sao? Anh vì cái gì muốn bắt tôi? Đồ vật anh cũng đã cầm đi rồi, không phải sao? Tôi không còn giá trị lợi dụng nữa, không phải sao? Vậy... Vì sao không để tôi đi?" Biện Bạch Hiền hai mắt thẳng tắp nhìn anh chất vấn.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt quật cường của cậu, nhìn đôi mắt cao ngạo kiên định của cậu, nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, trong nháy mắt thất thần, không tự chủ mở miệng nhẹ giọng nói, "Chính tôi cũng muốn biết tại sao?" Tại sao anh đối với cậu lại cố chấp như vậy? Nhất định phải bắt được cậu, nhất định phải tìm được cậu, nhất định phải có được cậu, tại sao lại như vậy? Anh cũng muốn biết...

"Anh nói cái gì?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh.

Phác Xán Liệt trở lại bình thường, ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức trở lại khuôn mặt lạnh lùng, giải thích nói: "Ý của tôi là, tôi cũng muốn biết tại sao khi cậu vừa thấy tôi liền lập tức bỏ chạy, phải biết rằng có rất nhiều người trên thế giới này nhìn thấy tôi đều kỳ vọng tôi có thề sủng hạnh bọn họ một đêm, cũng hy vọng có thể ở bên cạnh tôi, nhưng mà vì sao chỉ có cậu... Vừa thấy tôi đã liền lập tức chạy trốn?"

"Đó là bởi vì tôi chán ghét anh!" Biện Bạch Hiền nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.

"Chán ghét tôi? Vì sao?" Anh hỏi tới.

"Chán ghét thì chính là chán ghét, nào có nguyên nhân nhiều như vậy? Hơn nữa anh cẩn thận nghĩ lại xem, anh từng làm những chuyện gì với tôi, bất kể ai gặp phải trường hợp của tôi, nhất định cũng sẽ chán ghét anh!

"Chuyện đã làm?" Phác Xán Liệt nghi hoặc lặp lại, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi rõ ràng vẫn nhớ cậu quyến rũ tôi, là cậu nói muốn cùng tôi lên giường, hơn nữa cậu còn mang thai con của tôi, cũng sinh nó ra, lại còn che giấu bảy năm cũng không có nói cho tôi biết... Rõ ràng chính cậu chọc giận tôi, kết quả hôm nay cũng do một mình cậu tạo ra!"

Bị anh ta nói như vậy, Biện Bạch Hiền á khẩu không trả lời được.

Trong nháy mắt, tất cả lỗi lầm đều biến thành của cậu, giống như cậu mới là đầu sỏ gây chuyện, giống như cậu mới là người khởi xướng.

Không lời nào để nói, cậu không tìm được một câu để phản bác lại lời anh.

Là cậu... Sai lầm rồi sao?

"Thế nào? Cậu không phủ nhận sao?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng hỏi.

"..." Biện Bạch Hiền chỉ có thể im lặng.

"Nếu đã biết tất cả mọi tội lỗi đều là của một mình cậu, vậy thì... tiếp nhận trừng phạt đi!" Phác Xán Liệt nói xong liền hôn lên môi cậu.

Biện Bạch Hiền ngây ngốc bị anh hôn, thậm chí ngay cả giãy dụa cũng bỏ quên.

Đây đều là lỗi của cậu sao? Kết quả của giờ phút này đều là chính do cậu tạo thành đây sao? Nhưng mà một đêm của bảy năm trước, cậu chẳng qua là thương tâm nên mới tự sa ngã, nếu cậu biết trước kết quả như vậy, cậu nhất định sẽ không ngu ngốc làm ra loại chuyện đó, nhất định sẽ không tìm anh ta, càng sẽ không cùng anh ta...

Không! Cậu đột nhiên trừng lớn cặp mắt của mình.

Cậu không hối hận, cậu cũng không hối hận một đêm kia, cho dù được lựa chọn lại, cậu cũng sẽ chọn làm như vậy, bởi vì... có đêm hôm đó, mới có Phác Thế Huân hiện tại...

Cho nên cậu không hối hận, cho dù con đường về sau có gian nan, cậu tuyệt đối không hối hận đêm phóng túng đó.

Phác Xán Liệt hôn lấy môi cậu, tham luyến một lần lại một lần thưởng thức, tay cũng chầm chậm buông lỏng tay cậu ra, từ cánh tay thon dài chậm rãi trượt tới trước ngực cậu, ngăn cách bởi lớp áo thấm ướt, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cậu, không ngừng đùa bỡn, tiếp theo... Môi lưu luyến rời đi môi cậu, hôn cằm cậu, hôn cổ cậu, hôn trước ngực cậu, ngậm tiểu anh anh đào mày hồng khẽ cắn...

"A..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng rên rỉ, thân thể kích động, một trận tê dại.

"Tên lừa gạt... Đại lừa gạt..." Cậu yêu kiều khẽ thở gấp lẩm bẩm, "Rõ ràng đã nói sẽ không bắt buộc tôi, anh đại lừa gạt... Đại lừa gạt... Đại lừa gạt..."

Cậu không ngừng nói anh là tên lừa đảo, nhưng mà thân thể không có chút phản kháng.

Cho dù phản kháng thì có ích gì?

Kết quả, còn không phải là đều giống nhau...

Quên đi, anh ta muốn thế nào thì được như thế đó, dù sao đây cũng chính là do cậu gieo xuống nghiệt duyên, cũng là kết cục thảm hại của mình, đây là cậu tự làm tự chịu.

Quên đi, cậu nhận!

Phác Xán Liệt không thấy cậu có bất kỳ giãy dụa nào, chính là đang không ngừng nói anh là tên lừa đảo, đột nhiên anh chống thân mình, buông con mắt nhìn cậu nói, "Cậu yên tâm đi, tôi hôm nay tuyệt đối sẽ không đi vào bên trong thân thể cậu, nhưng mà tôi muốn cậu chuẩn bị sẵn sàng, tối ngày mai... Tôi sẽ làm cho cậu cả đêm khó ngủ!"

Ngày mai?

Hai mắt thâm thúy của Biện Bạch Hiền nhìn anh.

Cậu vẫn không hiểu, vì sao anh ta nhất định phải làm như vậy với cậu, anh ta cho tới bây giờ không thiếu những kẻ tình nguyện nằm dưới thân anh ta, nếu đã không thiếu, vậy sao không đi tìm, sao cứ phải là cậu?

Chẳng lẽ... người đàn ông này... anh ta đối với cậu...

"Két!"

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Biện Bạch Hiền, đồng thời cắt đứt động tác của Phác Xán Liệt.

Phác Thế Huân đứng ở của, hoàn toàn không kiêng kỵ hình ảnh trước mặt... Bố toàn bộ lõa thể, cha nữa thân trên trần truồng, bố ở trên người cha, cha ở dưới thân bố, hơn nữa một tay bố còn đặt trước ngực cha, tay kia thì ở trong nước nên bé không nhìn thấy, bất quá cậu có thể tưởng tượng ra bố đang làm gì.

"Con nói này bố cha, như thế nào mà hai người lại ở trong bồn tắm chơi vật lộn a? Trò chơi thú vị như vậy, con cũng muốn tham gia!"

Bé vừa nói vừa mặt mày hớn hở đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro