Chương 56: Nghĩ kĩ để tôi hôn hay là để tôi cường bạo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thần kinh toàn thân cậu căng thẳng, sợ anh thật sự sẽ làm loạn với cậu, mà lúc này, cậu giống như là chim non bị lão ưng bắt vào hang, không chỉ là tay trói gà không chặt, quả thực chính là mặc người chém giết!

Làm sao bây giờ?

Hiện tại có biện pháp gì có thể cởi bỏ cái còng tay này, thoát khỏi anh ta?

Cậu gắt gao nhíu lại chân mày, vô cùng không tình nguyện đi theo anh, ngồi trên chiếc xe Bently cao cấp.

Mà Phác Thế Huân đi theo phía sau bọn họ bước đi có chút chần chừ, trong lòng không ngừng tính toán, bé muốn tìm một cơ hội gọi điện cho chú Lộc Hàm, hiện tại kế hoạch B đã thất bại, dường như kế hoạch C cũng có thay đổi, thật không nghĩ tới bố bé lại sử dụng chiêu như vậy.

Cái này phải làm sao chạy trốn đây?

...

Bên trong xe

Biện Bạch Hiền ngồi cạnh Phác Xán Liệt, Phác Thế Huân ngồi đối diện hai người, do cũng là lần đầu tiên ngồi xe như thế này, có chút vui vẻ, bất quá...

"Con nói bố nè!" Bé đột nhiên mở miệng.

"Làm sao?" Phác Xán Liệt lạnh giọng lên tiếng.

Khóe miệng Phác Thế Huân gợi lên tà ác, sau đó giả vờ ngây thơ không biết gì, nói "Bố sao lại khóa cha cùng một chỗ, vậy buổi tối lúc ngủ phải làm sao ạ?"

"Đương nhiên là ngủ cùng nhau rồi!"

Cái gì? (O_O)

Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay sang nhìn anh nói, "Ai muốn ngủ cùng anh!"

"Nếu cậu không muốn thì phải làm sao bây giờ? Đừng quên, chúng ta bây giờ coi như cùng một thể!" Anh nói xong, nhấc cả tay cậu lên, quơ quơ khóa trên cổ tay hai người.

Biện Bạch Hiền tức giận hất tay anh, kiên định nói: "Tóm lại tôi sẽ không ngủ cùng anh!"

"Xấu hổ cái gì, cũng đã hai lần ngủ cùng nhau!"

Bùm! Nháy mắt khuôn mặt Biện Bạch Hiền trở nên đỏ bừng.

"Ai xấu hổ? Ai ngủ với anh hai lần? Anh đừng có nói bậy bạ!"

"Không ngủ cùng hai lần, vậy nó làm sao xuất hiện?" Phác Xán Liệt bình tĩnh nói, ngón trỏ chỉ hướng Phác Thế Huân ngồi đối diện.

Biện Bạch Hiền nháy mắt á khẩu.

Phác Thế Huân đổ mồ hôi!

Liên quan gì đến bé sao?

Bất quá... Hắc hắc!

Nội tâm bé đang tà ác cười, nhưng trên mặt lại là vẻ mặt ngây thơ, còn nói, "Cha, không quan hệ, không phải ngủ riêng bố, bố chính là chính nhân quân tử, bố sẽ không làm gì cha đâu!"

"Cũng không nhất định là như vậy!" Phác Xán Liệt trực tiếp bác bỏ lời của bé.

Yes! Bé chính là muốn câu trả lời này!

Phác Thế Huân đạt được ý muốn quay đầu nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ.

Nhưng Biện Bạch Hiền lại hung hãn nhìn chằm chằm bé, hận không thể vươn hai tay gắt gao nhéo lỗ tai của bé.

Tại sao muốn tự vạch áo cho người xem lưng? Là nó cố ý a? Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn liều sống liều chết giúp cậu chạy trốn, bây giờ thế nào lại giống như đang đứng về phía Phác Xán Liệt? Nó là kẻ hai mặt sao? Dĩ nhiên ngả về cả hai phía?

Tức giận! Tức giận! Tức giận!

Nếu lại gặp tình huống lần trước, cậu phải làm sao bây giờ? Cái loại chuyện làm cho người ta ghê tởm, cậu đời này không muốn phát sinh thêm lần thứ bố nữa!

Làm sao bây giờ?

Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để cho người đàn ông này đụng vào cậu!

Nhưng cậu có biện pháp nào có thể bảo vệ mình?

Phác Xán Liệt vẻ mặt thong thả, một tay chống ở cửa sổ xe, nâng cằm mình, khẽ quay đầu nhìn dáng vẻ tâm phiền ý loạn của cậu, khóe miệng hờ hững cười tà.

"Thật chờ mong a... Cùng cậu lần thứ bố sẽ là cảm giác gì?"

Biện Bạch Hiền toàn thân run rẩy, ngay lập tức, trong đầu nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, đồng thời, thân thể giống như lại một lần nữa bị anh chạm vào, lại một lần nữa bị môi anh hôn, giống như có vô số bàn tay, vô số đôi môi, không ngừng xâm phạm cậu.

Không cần!

Trong lòng cậu lớn tiếng gào thét, thân thể bắt đầu có chút run rẩy.

Thật buồn nôn... Thật dơ bẩn... Thật muốn nôn...

Loại cảm giác bồi hồi bày khiến cậu chán ghét, làm cho cậu bắt đầu thấy hoảng sợ...

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Có ai... Có thể tới cứu cậu sao??

...

Khách sạn cao cấp

Xe Bently đột nhiên dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra.

Phác Xán Liệt tiêu sái xuống xe, Phác Thế Huân cũng vui vẻ nhảy xuống xe, chỉ có Biện Bạch Hiền còn ngây ngốc ngồi trên xe, cánh tay khẽ vươn ra khỏi xe.

"Xuống xe!" Phác Xán Liệt nhắc nhở cậu.

"A?" Biện Bạch Hiền hoàn hồn, rất rõ ràng ngay từ lúc đầu đã bị vây ở trạng thái mất cả hồn vía.

Hai mắt cậu nhìn khách sạn bên ngoài, trái tim càng thêm hoảng loạn.

Tới rồi?

Khách sạn?

Anh ta thật sự sẽ không muốn làm chuyện đó chứ?

Không muốn xuống xe, không muốn đi vào nơi này, muốn lập tức chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng tay cậu lại trói chặt với tay anh.

"Này, xuống xe! Cậu không nghe thấy sao?" Chân mày Phác Xán Liệt khẽ chau, có chút không kiên nhẫn.

"..."

Biện Bạch Hiền trầm mặc ngồi ở bên trong xe, thân thể hơi hơi nhúc nhích nhưng lại lui vào phía bên trong xe, cũng lẩm bẩm nói, "Tôi... không muốn xuống xe!"

"Cái gì?" Phác Xán Liệt bực mình.

Anh không còn kiên nhẫn tiếp tục uy hiếp cậu, hơn nữa cũng không có kiên nhẫn ngồi cùng cậu trên xe, càng không kiên nhẫn cùng cậu dông dài ở chỗ này.

Đột nhiên chân bước vào bên trong xe, anh hoàn toàn không để ý tay hai người bị còng, cường ngạnh ôm lấy eo cậu, sau đó vừa dùng sức đem cả người cậu vác lên vai mình.

"A?" Biện Bạch Hiền lớn tiếng thét chói tai, "Anh muốn làm gì? Mau buông tôi xuống, tên khốn kiếp anh thả tôi xuống, tôi có chết cũng không vào khách sạn này, anh đừng mở tưởng đụng vào tôi... buông tôi ra, mau buông tôi xuống...Cứu mạng... Cứu mạng với... Help me..."

Cậu lớn tiếng gào to, không ngừng cầu cứu, những người xung quanh nghe thấy nhìn thấy nhưng không có người nào dám tiến lên ngăn cản, thậm chí có những người giả vờ như không nghe thấy, lập tức rời đi. Chỉ có Phác Thế Huân đứng im tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu!

Hôm nay đã là lần thứ bố cha mất mặt! Thật không rõ nghề nghiệp tuyển thủ quyền đạo năm đó của cha làm sao mà lấy được, lại còn hô cứu mạng, còn help me... Ai, bé thật không biết phải nói thế nào!

...

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Phác Xán Liệt khiêng Biện Bạch Hiền liên tục gào thét cả đoạn đường, đi tới phòng ở tầng cao nhất.

Vừa mới mở cửa, đại sảnh giống như hoàng cung kiểu Anh hoa lệ hiện ra ở trước mắt, mà hai bên đại sảnh là bậc thang hình cung, phòng ngủ ở tầng thứ hai.

"Wow" Phác Thế Huân không khỏi trầm trồ "Phòng ốc thật đẹp a!" So với nhà bọn họ quả là một trời một vực.

Phía sau, người đàn ông mặc đồng phục bước tới trước mặt Phác Xán Liệt, cung kính khẽ cúi đầu, sau đó dùng tiếng Trung lưu loát nói, "Tổng giám đốc Phác, người phục vụ chuyên dành cho VIP sẽ ở cửa đợi phục vụ, nếu ngài cần gì, có thể trực tiếp gọi, hoặc là ấn vào cái nút màu trắng này!"

Người đàn ông cầm một cái điều khiển từ xa nhỏ màu đen đưa cho anh, phía trên có bố cái nút, màu đỏ là đóng cửa, màu xanh biếc là mở cửa, màu trắng là gọi phục vụ.

"Tôi biết rồi, anh đi xuống đi!" Phác Xán Liệt nhận lấy điều khiển từ xa.

"Vâng!" Người đàn ông lập tức lui ra và đóng cửa phòng lại.

Trong phòng lớn như thế giờ chỉ còn bố người bọn họ.

Biện Bạch Hiền vẫn đang bị vác trên vai, do mệt nên im lặng không nói, hơn nữa bụng của cậu bị đặt trên vai anh rất đau.

"Có thể thả tôi xuống chưa?" Cậu không còn hơi sức hỏi.

Phác Xán Liệt hoàn toàn không để ý đến lời nói của cậu, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Phác Thế Huân ở bên cạnh, lạnh lùng nói, "Ở chỗ này con có thể tùy ý đi lại, nếu như muốn ăn cái gì thì kêu người đem đến, cái này cho con, nhưng phải nhớ một điều duy nhất..." Anh đột nhiên dừng lại, cảnh cáo nói: "Không cho phép quấy rầy chúng ta!"

Anh nói xong liền đem điều khiển từ xa ném cho bé, tiếp theo khiêng Biện Bạch Hiền lên lầu hai.

Không cho phép quấy rầy chúng ta?

Này... Này... Đây là ý gì?

"Này, Phác Xán Liệt, anh thả tôi xuống, anh mau buông tôi xuống, buông tôi xuống..." Biện Bạch Hiền cao giọng rống to, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

Phác Thế Huân nhìn theo bóng hai người đi lên lầu.

Bé anh tuấn đem điều khiển từ xa ở trong tay ném lên, sau đó chuẩn xác bắt lấy, khóe miệng... vui vẻ gợi lên nụ cười tà ác.

Bảo bé không quấy rầy bọn họ? Này... Đương nhiên là không thể nào!

Lúc nên quấy rầy thì phải quấy rầy, nhưng mà bé tuyệt đối sẽ không để cha chịu thiệt, bất quá, nếu như thật sự bó tay hết cách, bé cũng không còn cách nào khác, đành nhìn thôi vậy!

Còn nữa, trước hết bé phải gọi điện cho chú Lộc Hàm mới được.

Bé vui vẻ bước đến bên ghê sô pha lớn xa hoa trong phòng khách, trực tiếp nằm lên đó rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

|Alô? Thế Huân?|

"Chú Lộc Hàm!"

|Đã tới Anh rồi?|

"Dạ đúng!"

|Vậy hai người đang ở đâu?|

"Ở một khách sạn xa hoa giống như trong hoàng cung, thật sự rất đẹp, cháu lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng đẹp đến như vậy!"

|Thật sự? Không nghĩ tới Chung Nhân lại ra tay hào phóng như vậy!|

"Không phải đâu chú Lộc Hàm, người cho chúng con ở phòng tốt như vậy là bố!"

|Cái gì? Phác Xán Liệt? Anh ta đã tìm được rồi sao? Cha con bị anh ta bắt rồi? Vậy Chung Nhân đâu?|

"Haizz... Nói ra thì rất dài!"

|Vậy nói ngắn thôi!|

"Được rồi, nói đơn giản, chính là bố chú Chung Nhân dùng mưu kế giữ chú Phúc Khang ở lại, sau đó còn nói cho bố biết cha đang ở đâu, cho nên bố thừa dịp bọn cháu buông lỏng cảnh giác liền đi theo bọn cháu cùng ngồi trên một máy bay, cùng tới nước Anh, nhưng đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là bố lại lấy còng tay khóa cha cùng với bố lại với nhau, cháu không có cách nào cứu cha ra, cho nên kế hoạch C phải có chút thay đổi, bất quá bây giờ bố kéo cha vào phòng rồi, cháu sợ..." Bé muốn nói rồi lại thôi.

|Cháu mà sợ? Chú thấy cháu chỉ mong hai người bọn họ làm cái gì đấy!|

"Hắc hắc, đích thực là đúng như vậy, thế nhưng cháu không muốn cha thương tâm như lần trước, cho nên đến thời điểm đó cháu nhất định sẽ xuất hiện ngăn cản!"

Lần đó chứng kiến cha khóc, tim bé như vỡ ra, cho nên lần này bé không muốn cha khóc, bé nhất định sẽ bảo vệ cha, mặc dù bé còn rất nhỏ, nhưng được cái may mắn duy nhất là chỉ số IQ cao hơn người khác.
Nhất định sẽ bảo vệ cha thật tốt! Nhất định!

|Tốt lắm! Cháu cứ yên tâm đi, cha cháu không có yếu ớt như vậy đâu, không phải đã có câu: Kết quả tốt, mọi chuyện đều tốt!|

|Oa, chú Lộc Hàm, chú nói thật đúng là chân lý!| Phác Thế Huân xúc động tán đồng.

|Còn phải nói...| Lộc Hàm đắc ý.

"Sự tình đại khái là như vậy, chờ kế hoạch C bắt đầu, cháu sẽ gọi là cho chú!"

|Được|

"Vậy tạm biệt!"

|À đúng rồi, nghe nói Luân Đôn có rất nhiều chỗ chơi rất vui, cháu thử lên mạng tìm thử xem, nhất định phải vui chơi một chút, dù sao cũng có người bỏ tiền ra, ngàn vạn lần không nên khách sáo, biết không?|

"Được, cháu nhất định nghiêm túc tuân lệnh chú Lộc Hàm!"

|Ngoan! Đừng quên đặc sản của chú! Tạm biệt!|

"OK"

Lải nhải trên điện thoại vừa đúng nửa tiếng, Phác Thế Huân đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn cầu thang hình cung kia.

Nửa tiếng liệu có phát sinh chuyện gì không? Cha mạnh mẽ như vậy hẳn là cũng có thể chịu được một tiếng đi?

Được rồi! Trước tiên đi điều tra thêm có nơi nào chơi vui, thử lên mạng xem!

"Hắc hắc!" Bé vui vẻ cười, chạy tới bàn máy tính.

...
Lầu hai

Phòng ngủ

Phác Xán Liệt khiêng Biện Bạch Hiền vào phòng, sau đó mới thả cậu từ trên vai xuống.

Cơ bụng Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng được giải thoát, máu trên não cũng chầm chậm được lưu thông, chẳng qua là hai mắt cậu quét một vòng toàn bộ gian phòng, cuối cùng rơi trên cái giường lớn trước mặt, thần kinh căng thẳng và khẩn trương, cảnh giác nhìn người nào đó trong phòng.

"Anh... Anh đừng làm bậy!" Cậu kích động mở miệng, chân khẽ lùi lại phía sau một bước.

"Làm bậy? Như thế nào gọi là làm bậy?" Phác Xán Liệt hỏi ngược lại.

"Là làm... Dù sao anh cũng không được chạm vào người tôi, bằng không..."

"Bằng không thì như thế nào?" Phác Xán Liệt lập tức cướp lời cậu, chất vấn hỏi.

Bằng không? Bằng không...

Bằng không... Bằng không...

Bằng không cậu có thể như thế nào? Ngay cả cậu cũng không tìm được lý do thuyết phục để uy hiếp anh, cậu căn bản là cá nằm trên thớt, mặc anh xâu xé.

Nhưng mà, cậu tuyệt đối không để cho anh làm loại chuyện đó.

"Tóm lại... Anh không được đụng vào tôi!"

"A..." Phác Xán Liệt cười khẽ, hai mắt nhìn cậu bá đạo nói, "Tôi hẳn là không cần phải nghe cậu ra lệnh đi? Hơn nữa cậu bây giờ ở trong tay tôi, tôi muốn chạm thì chạm, không muốn chạm thì sẽ không chạm, tất cả đều do tôi! Cậu có năng lực làm gì được tôi?"

Biện Bạch Hiền tức giận!

"Anh nếu là đàn ông thì đừng có dùng sức ép buộc một người nhỏ bé hơn anh, cách làm hèn hạ này chỉ có súc sinh mới làm!"

"A..." Phác Xán Liệt lại cười khẽ một tiếng.

Từng bước đến gần cậu, tà ác cười, đưa tay phải vươn ra nhẹ nhàng chạm vào má cậu, tà mị nói, "Cậu đã nghĩ tôi không phải đàn ông, không bằng ở trên chiếc giường này kiểm tra một chút như thế nào?"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc hai mắt trừng lớn! Mà gò má bị tay anh đụng vào, cảm giác lạnh như băng truyền đến trái tim cậu.

"Đừng chạm vào tôi!"

Cậu hét lớn, lui về sau hai bước, hoàn toàn quên mất còng tay hiện tại trên tay hai người.

Tay đột nhiên bị cậu tác động, Phác Xán Liệt chân không tự chủ tiến về phía trước một bước, nhưng lại cố ý giả bộ trọng tâm không vững, trực tiếp bổ nhào về phía cậu.

"Bịch ——" Một âm thanh vang lên, hai người cùng nằm trên mặt đất, lớn trên nhỏ dưới!

Biện Bạch Hiền bị đau cau chặt hai hàng lông mày, hai mắt nhắm chặt, nhưng đến khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của Phác Xán Liệt thì kinh sợ giãy dụa.

"Anh muốn làm gì? Cút ngay, đừng đụng vào tôi!"

"Do cậu kéo tôi ngã, tôi cái gì cũng không có làm!" Anh vẻ mặt thật oan uổng.

Biện Bạch Hiền hung hăng trừng mắt nhìn anh!

"Vậy anh bây giờ có thể đứng lên không?"

"Không! Tôi cảm thấy như thế này vô cùng thoải mái!" Khóe miệng anh cười khẽ, điệu bộ sung sướng.

"Anh... Khốn kiếp, cút khỏi người tôi ngay!" Biện Bạch Hiền tức giận, lại một lần nữa giãy dụa, hai tay đẩy ngực anh, hai chân không ngừng đung đưa, tìm mọi cách muốn đẩy anh ra.

Nhưng Phác Xán Liệt đột nhiên tóm lấy hai tay cậu, dùng đầu giữa đỉnh đầu cậu, sau đó dò xét hạ thân của mình, dùng mũi dán vào chóp mũi cậu, tà ác nói "Biện Bạch Hiền, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng có lộn xộn, cậu cũng biết là thân thể người đàn ông rất dễ dàng bốc cháy, nếu như không cẩn thận châm hỏa của tôi, cậu nhất định phải giúp tôi dập tắt lửa... Hiểu không?"

Ngay lập tức, Biện Bạch Hiền đình chỉ giãy dụa, thành thành thật thật nằm im để anh đè lên, nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông vô sỉ, người đàn ông hạ lưu, nếu như bảy năm trước cậu kiên trì chăm chỉ luyện Hapkido, hiện tại hoàn hảo đánh cho anh ta một trận, tốt nhất đem "lão Nhị" nhà anh ta đánh cho tàn phế, để cho thân thể anh ta "đứng" cũng không nổi.

Tên khốn kiếp!

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của cậu, cười khen ngợi nói, "Thực ngoan, cậu phải nghe lời như vậy mới đáng yêu!"

"Hứ..." Biện Bạch Hiền khinh thường phát ra âm thanh châm chọc.

Chân mày Phác Xán Liệt nhảy lên.

Tính tình người này thật mạnh mẽ, cũng đã bị anh đặt dưới thân mà còn dám giễu cợt anh, quả nhiên là một con ngựa mạnh mẽ, bất quá, cũng nên dạy dỗ thật tốt một chút!

"Này, tôi nói... Có muốn cùng tôi làm một cuộc giao dịch không?" Anh đột nhiên nói.

Giao dịch?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc!

"Giao dịch gì?" Cậu hỏi.

"Rất đơn giản, chính là cậu để cho tôi hôn, tôi sẽ không bắt cậu lên giường... thế nào?"

Hôn... Hôn?

Nghe thật giống như rất có lời, nhưng mà, lời anh ta nói có thể tin tưởng sao? Không, phải nói anh ta là người có thể tin tưởng sao?

"Tôi dựa vào cái gì mà tin anh?" Cậu hỏi ra nghi vấn của chính mình.

"Cậu có thể không tin tôi, nhưng mà nếu cậu không đồng ý, vậy tôi nhất định sẽ cường bạo cậu!" Phác Xán Liệt nở nụ cười đắc ý, anh chính là đang công khai uy hiếp.

Còn nói là giao dịch?

Không phải là chồn đến nhà gà chúc Tết sao?

Biện Bạch Hiền hung dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười có ý đồ bất chính kia, không ngừng do dự, không ngừng chần chừ, trầm mặc không mở miệng.

"Thế nào? Không muốn!" Phác Xán Liệt hỏi.

"..." Biện Bạch Hiền trầm mặc còn đang do dự.

Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn, hạ thân dò xét nhích tới gần cậu nói, "Vậy tôi bắt đầu cường bạo cậu!"

Vừa nói xong, tay anh đem hai tay cậu gộp làm một, tay còn lại từ từ vén áo cậu lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng.

"Đợi... Đợi một chút!" Biện Bạch Hiền kinh hoảng mở miệng.

"Suy nghĩ kĩ rồi sao? Là để tôi hôn, hay là để tôi cường bạo?" Anh chậm rãi mở lời nói, ngón tay ở trên bụng cậu không ngừng vẽ các vòng tròn, cố ý trêu chọc thân thể nhạy cảm của cậu.

"Tôi... tôi nghĩ kĩ rồi!" Biện Bạch Hiền kích động mở miệng.

"Đáp án đâu?" Phác Xán Liệt

" Tôi lực chọn để anh hôn!"

Dù sao chẳng qua là môi chạm môi, thịt chạm thịt. da chạm da.....Không có gì lớn!

Nhưng mà trái tim cậu lúc nói ra câu nói kia bắt đầu đập gấp mấy lần bình thường......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro