Chương 55: Bà xã, em đừng giận anh nữa, là lỗi của anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ném xuống?

Không phải là muốn cùng anh ta cứ như vậy mà cột vào nhau chứ?

Không được Không được

Không được Không được...

"Không nên..."

Biện Bạch Hiền kinh hoảng đưa tay cướp lấy, Phác Xán Liệt lại lập tức đem cái chìa khóa đặt vào tay nữ tiếp viên hàng không, sau đó bắt lấy tay kia của cô chồng lên.

"Cầm lấy ném xuống!" Anh khẽ ra lệnh.

Nữ tiếp viên hàng không khiếp sợ, chần chừ đứng ở đó nhìn hai người bọn họ.

Rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ?

Cầm lấy rồi ném xuống? Hay là đưa cho cậu trai trắng trẻo này?

"Trả lại cho tôi, đưa cái chìa khóa cho tôi, người đàn ông này là người xấu, anh ta muốn bắt cóc tôi, cô mau giúp tôi bắt anh ta lại, cứu mạng... Cứu mạng..." Biện Bạch Hiền bắt đầu làm càn hô to.

Dù sao cũng đã bị người chú ý rồi, không bằng giờ đem chuyện này náo loạn lớn, có lẽ, còn có một cơ hội sống!

"Bắt cóc?"

"Có chuyện như vậy sao?"

"Người này là tội phạm bắt cóc? Nhưng nhìn thì không giống a, trông rất đẹp trai, hơn nữa đồ anh ta mặc là hiệu Armani, không đến mức đi bắt cóc người chứ?"

"Nói cũng phải, bất quá mọi chuyện cũng khó lường trước, có lẽ là thật cũng không chừng..."

Nghe thanh âm bàn tán sôi nổi, Biện Bạch Hiền vội vàng thêu dệt thêm, kinh hoảng hô to, "Cứu mạng a, mọi người nhất định phải cứu tôi, gã đàn ông này đừng nhìn bề ngoài là có tiền a, anh ta thật ra là thủ lĩnh hắc đạo, chuyên môn làm ăn của anh ta là bắt cóc vơ vét tài sản, cho nên van cầu mọi người cứu tôi, cứu tôi..."

Nữ tiếp viên hàng không đứng một bên nhìn cậu diễn y như thật bắt đầu có chút lay động.

Nếu cậu ấy nói thật vậy cô không phải nên gọi tiếp viên trưởng tới đây chứ? Cái chìa khóa này rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Thình lình!

Ngay lúc tất cả mọi người bàn tán sôi nổi, thời điểm lòng người hoang mang...

Phác Xán Liệt nhíu mày thâm thúy, bàn tay to nắm lấy bả vai Biện Bạch Hiền, đem cậu ôm vào trong ngực của mình, sau đó ngay trước mặt mọi người hôn lên môi cậu.

Trong nháy mắt.

Tất cả hành khách đều há to miệng á khẩu không trả lời được, mà nữ tiếp viên hàng không đứng trước mặt anh cũng khiếp sợ sửng sốt, ngay cả Phác Thế Huân ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền cũng kinh ngạc trợn to hai mắt.

Oa, bố thật soái, rất có phong thái đàn ông!

SÙNG BÁI!

Hai mắt bé tỏa ra quang mang chói lọi, hai gò má phiếm hồng. (=♦o♦=)

Biện Bạch Hiền kinh ngạc hoàn toàn sửng sốt, cả người đều ngơ ngác hoàn toàn không biết hiện tại đang là cái tình huống gì, chỉ cảm thấy môi mình bị môi anh gắt gao dán lại, sau đó đầu lưỡi của anh trơn trượt chui vào trong miệng của cậu, ở trong miệng của cậu xoay tròn một vòng mới lui về buông cậu ra!

"Bà xã, đừng nháo nữa, cho dù em có giận anh cũng có chừng có mực thôi, đừng gây phiền phức cho những người khác!" Phác Xán Liệt bình tĩnh nói, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bà xã?

Xưng hô thế này lại khiến cho mọi người chấn động!

Đây quả thực là tình tiết gây đảo ngược lớn trong kịch truyền hình, bọn cướp trong truyền thuyết thoáng cái trở thành ông xã của con tin, trực tiếp chuyển đổi thành tranh cãi gia đình.

Một đám người điên cuồng đổ mồ hôi. (=.=|||)

Mà Biện Bạch Hiền nghe cách xưng hô liền từ hoảng sợ thành sững sờ.

"Bà...bà... Bà xã?" Cậu khiếp sợ hét lớn, "Ai là bà xã của anh?"

"Em!" Anh bình tĩnh trả lời.

"Tôi... Tôi mới không phải? Anh đừng nói lung tung, anh là đồ biến thái, khốn kiếp, đại sắc lang!"

"Thế nào? Anh bây giờ không phải là tội phạm bắt cóc, cũng không phải là thủ lĩnh hắc đạo mà là biến thái, khốn kiếp, đại sắc lang?"

Hỏng bét!

Lộ tẩy rồi!

Sắc mặt Biện Bạch Hiền lúc xanh lúc tím, xấu hổ cúi đầu.

"Được rồi bà xã, em đừng giận anh nữa, cũng là lỗi của anh, tha thứ cho anh đi, Thế Huân..." Anh đột nhiên nhìn về phía Phác Thế Huân ngồi cạnh cửa sổ, khẩu khí mang theo uy hiếp nói, "Lại đây khuyên cha con, đừng tức giận với bố nữa!"

"A?" Phác Thế Huân vẻ mặt mờ mịt nhưng lập tức giả dạng làm người hòa giải, nói: "Cha, cha đừng tức giận nữa, cũng đùng náo loạn, quả thật rất xấu hổ!" Ngay cả bé cũng muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Nhưng nghĩ tới sức chiến đấu của cha quá thấp chẳng qua nhận cái hôn liền thảm bại hoàn toàn, haizz...

Cái này... Tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Quả nhiên là hai vợ chồng cãi nhau, còn tưởng rằng gặp rủi ro nguy hiểm gì, thật là sợ chuyện không đâu!

"Vậy... cái chìa khóa này?" Nữ tiếp viên hàng không đột nhiên mở miệng nghi hoặc nhìn bọn họ.

"Ném!"

"Đưa tôi!"

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền lên tiếng cùng một lúc, nhưng là ý nghĩa hoàn toàn trái ngược nhau.

Nữ tiếp viên hàng không lại một lần nữa khó xử!

Thế này thì phải làm sao đây? Thật sự không biết nên thế nào cho phải, với lại cho dù hỏi bọn họ cũng hỏi không ra kết quả, cuối cùng, tầm mắt cô rơi vào người Phác Thế Huân.

"Cậu bé, cháu cảm thấy cái chìa khóa này nên xử lý thế nào?"

"Cái này sao?"

Phác Thế Huân vừa mở miệng liền cảm thấy có hai ánh mắt mãnh liệt nhìn mình.

"Ném... Ném đi ạ!" Bé ấp a ấp úng nói xong liền lập tức đem mặt mình hướng về phía cửa sổ nhìn đám mây trắng, trong lòng cũng thầm lẩm bẩm: xin lỗi cha, tình huống hiện tại, người nào trêu chọc bố chính là nhổ lông trên đầu lão hổ - muốn tìm cái chết!

Biện Bạch Hiền nghe được câu trả lời của bé, cả người ngây ngốc tựa như một pho tượng đá, mà khóe miệng Phác Xán Liệt nhếch lên, vẻ mặt người thắng làm vua!

Nữ tiếp viên hàng không rốt cục thở phào nhẹ nhõm xoay người bước đi.

Bên trong buồng phi cơ lại khôi phục sự im lặng, thật giống như trò khôi hài vừa mới xảy ra kia chưa từng phát sinh.

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn khuôn mặt ủ rũ của Biện Bạch Hiền, không hiểu sao trong lòng vô cùng vui vẻ.

Anh đã từng nói, đây là lần cuối cùng cậu thoát khỏi tay anh, anh cũng đã nói, Phác Xán Liệt anh sẽ không để cậu khỏi tay anh nữa...

Bỗng nhiên tay trái bị còng của anh nắm lấy tay phải đang bị còng của cậu, nắm thật chặt.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu nhìn khuôn mặt anh.

Anh ta... Vì sao... Nắm tay cậu?

Không tự giác trên mặt bỗng nhiên bị một tầng ửng đỏ nhàn nhạt phủ kín.

"Em sao vậy? Bị bệnh? Phát sốt?" Phác Xán Liệt dùng ngữ điệu đùa giỡn tà mị nói.

"Anh mới phát sốt!" Biện Bạch Hiền khó chịu.

"Vậy mặt em sao hồng vậy?"

"Tôi... Tôi nào có!"

"Chẳng lẽ... là xấu hổ!"

"..." Khuôn mặt Biện Bạch Hiền càng thêm đỏ, thật sự không có cách nào cùng anh ta nói chuyện, cho nên không thể làm gì khác hơn là...

"Hừ! Ai để ý đến anh!"

Nhanh chóng cậu tựa đầu về phía bên kia, tránh được ánh mắt của anh.

Phác Xán Liệt cười khẽ, tâm tình cực kỳ vui mừng!

Mà Phác Thế Huân cũng âm thầm cười trộm: xem ra, kế hoạch đang tiến triển rất thuận lợi...

______________________

Luân Đôn, nước Anh

Máy bốy rốt cuộc cũng hạ cánh, Biện Bạch Hiền lúc lên máy bốy là trời tối vừa vặn tới đây là giữa trưa.

Vì lệch giờ, và cũng do tối hôm qua căn bản không ngủ, cho nên sắc mặt Biện Bạch Hiền lộ ra vẻ mệt mỏi, mắt quầng thâm so với lúc trước sâu hơn một tầng, nhưng đứa bé sáu tuổi tinh quái kia lại sức lực dư thừa, vô cùng vui vẻ.

Không sai, bởi vì ở trên máy bay bé ngủ một giấc dài, hoàn toàn không thấy ánh mắt phẫn nộ mãnh liệt của người bên cạnh.

Mà một người khác ngồi bên cạnh cậu, hai con mắt meo meo chưa từng rời khỏi người cậu, giống như ở trên người cậu có giấu vàng bạc châu báu gì sợ cậu lấy cắp của anh.

Biện Bạch Hiền cả người xao động không dứt!

"A... Ngồi mười mấy tiếng trên máy bốy, mệt mỏi quá, chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi chút!" Phác Xán Liệt lầm bầm lầu bầu nói sau đó sải bước đi về phía cửa lớn.

"Này, anh đợi chút cho tôi, ai muốn đi theo anh hả, anh mau buông tôi ra!" Hai chân Biện Bạch Hiền thình lình dừng lại, lớn tiếng ồn ào.

Phác Xán Liệt không kiên nhẫn quay đầu nhìn khuôn mặt tức giận của cậu.

"Nếu cậu không muốn đi theo tôi, vậy cậu nán lại ở chỗ này đi!"

Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, tiếp tục đi nhanh về phía trước, mà Biện Bạch Hiền cũng bị anh còng tay một chỗ chật vật đi theo sau.

"Này, trứng thối anh, anh mau cởi bỏ cái này ra cho tôi, anh thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra... thả tôi ra..." Biện Bạch Hiền không ngừng hét, hai chân đứng im tại chỗ, thậm chí cả người cũng ngồi hẳn xuống thế nhưng sức lực của Phác Xán Liệt thực sự quá lớn, nhưng cũng vì mặt sàn ở sân bốy bóng loáng làm cho cậu giống như cái túi hành lý trực tiếp bị anh lôi đi.

Tại sao lại như vậy?

Cậu khóc! (TT.TT)

Phác Thế Huân đi theo phía sau, nhìn hình dạng mất thể diện của Biện Bạch Hiền, thật sự là nhìn không được.

Dùng tay nhỏ bé của mình che mặt, chạy chậm tới bên cạnh cậu, sau đó nhỏ giọng nói, "Cha, cha đừng ở đây mà chối từ nữa, nhanh lên một chút, mắc cỡ chết người!"

Hai mắt Biện Bạch Hiền hung hăng nhìn chằm chằm bé.

Nếu không phải tại thằng nhóc này bảo đem chìa khóa ném đi, cậu bây giờ có như vậy không?

Nhìn khuôn mặt vui sướng khi thấy cậu gặp họa, chuyện như vậy cũng đã sớm trong kế hoạch của bé.

Tiểu tử thúi này...

Phác Thế Huân bị cậu dùng ánh mắt nhìn như muốn lóc da xẻ thịt mình, lập tức hai chân thả chậm tốc độ, cách cậu một khoảng.

Bởi vì cái gọi là lòng tốt, thường thường đều không có được báo đáp! Quên đi...

"Cha, tự cầu phúc đi! Amen!"

Bé đứng thẳng, hai tay chắp trước ngực, vừa nhẹ giọng rù rì vừa làm động tác chắp tay cầu nguyện!

...
Ngoài cửa sân bay

Phác Xán Liệt kéo một đường, dễ dàng đem Biện Bạch Hiền kéo tới ngoài cửa lớn.

Đúng lúc vừa ra khỏi cửa, một chiếc Bently màu bạc dừng trước mặt bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro