Chương 54: Đừng nghĩ rằng có thể chạy, lần này....hai người đừng hòng thoát!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền lửa giận ngút trời.

Xú tiểu tử này lại còn giả ngu với cậu? Xem cậu lát nữa thu phục bé thế nào?

"Phu... Phu nhân, bác đừng xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho bác rồi!" Cậu bối rối nói, không biết làm gì.

Kim Mạc Lệ nghe cậu tha thứ, lập tức ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Phác Thế Huân vẻ mặt cao hứng đang ngồi trên giường.

Biện tiểu quỷ, sau này bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bé!

"Tôi, tôi đi trước" Bà lúng túng nói xong liền vội ra khỏi phòng.

"Phụt ha ha ha... Ha ha ha ha.... Cười chết con rồi... Aha ha ha ha ha..."

Phác Thế Huân cười to, cả người ở trên giường lăn qua lăn lại thật giống như người bị điểm huyệt cười, càng không thể vãn hồi.

Biện Bạch Hiền hé ra khuôn mặt đen đi đến bên giường, dùng thanh âm lạnh ngắt như quỷ gọi hồn gọi: "Phác ~~~~~~ Thế ~~~~~~ Huân ~~~~~~"

Phác Thế Huân cơ thể giật một cái, tiếng cười liền chấm dứt.

Không xong!

Cọp cha phát uy!

Nháy mắt ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cậu nói, "Cha, cha trước tiên đừng nóng giận, nghe con giải thích!"

"Cha, cha thực sự nghe con giải thích, con cũng không bởi vì ham vui mới đùa giỡn với bà ấy, ai kêu bà ấy khi dễ cha, con trừng phạt nho nhỏ bà ấy một chút có gì sai? Hơn nữa con không rõ, vì sao cha phải nuốt giận trước mặt bà ta? Điểm này tuyệt đối không giống cha, bình thường thì nếu cha nghe những lời bà ấy nói, cha nhất định sẽ hung hăng đánh bà ấy một trận, vậy mà cha lại... Cha lại..." Phác Thế Huân nói xong, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, đôi môi nho nhỏ cũng chầm chậm cong lên, vẻ mặt thương tâm cùng khó chịu khiến người khác nhìn thấy đau lòng.

"Bảo bối..."

Biện Bạch Hiền khẽ gọi tên bé, sau đó ngồi xuống bên cạnh bé.

"Cha biết con vì cha mới bất bình, thay cha tức giận, thế nhưng cha cũng không thể quên, bà ấy là mẹ chú Chung Nhân, mà chú Chung Nhân đối với cha là có ơn, nếu không phải chú ấy cứu cha, hiện tại cha và con sẽ không gặp được nhau, cũng sẽ không làm cha con, lại càng không cùng nhau sống sáu năm. Tất cả mọi thứ của chúng ta có thể nói đều là do Chung Nhân mang lại, cho nên chúng ta không thể làm tổn thương người nhà chú ấy... Hơn nữa, phu nhân, bà ấy cũng không phải người xấu, bà ấy chỉ quan tâm đến con trai, hy vọng đứa con trai của mình có thể tìm được một người con dâu hiền thì có gì sai? Người mẹ nào cũng đối với con mình như vậy, chờ khi con lớn, có người yêu xấu tính, cha sẽ còn hung ác hơn bà ấy, còn có thể mỉa mai người hơn bà ấy, cho nên... con hiểu chưa? Bà ấy chẳng qua là quan tâm quá mức cho con mình, cho nên mới quên đi cảm thụ của những người khác thôi..."

Phác Thế Huân nghe từng câu từng chữ đạo lý của Biện Bạch Hiền, vậy mà bị cậu nói đến á khẩu không trả lời được, thậm chí còn cảm thấy chính mình giống như làm sai chuyện gì.

Nhưng mà...

Bé chợt ôm lấy cậu, kiên quyết nói, "Coi như là con làm sai, nhưng mà con sẽ không xin lỗi bà ấy, nếu bà ấy vì quan tâm con mình mà quên đi cảm nhận của người khác, vậy con cũng bởi vì quan tâm cha mà quên đi cảm nhận của bà ấy, tóm lại... Con sẽ không xin lỗi bà ấy, con sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào khi dễ cha!"

Cha bé là người tốt nhất trên thế giới, không ai có thể nói xấu cha, bé tuyệt đối không cho phép!

Biện Bạch Hiền cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của bé, trái tm ấm áp cũng giống như được bé ôm lấy.

Đời này, chuyện kiêu hãnh duy nhất của cậu chính là có đứa nhỏ này, cho nên... cho dù bị người nói là kẻ không có liêm sỉ, cậu cũng quyết không ân hận khi sinh ra bé.

Tuyệt đối không hối hận!

"Cốc cốc cốc"

Bỗng nhiên cửa phòng lại vang lên lần nữa, cắt ngang bầu không khí ấm áp của hai người.

Biện Bạch Hiền buông bé ra, vốn tưởng rằng là Chung Nhân tới cho nên chỉnh lý cảm xúc của mình một chút, nhưng khi mở cửa ra, cậu nhìn thấy người đứng ở đó liền kinh ngạc sửng sốt.

"Bác... Bác trai" Cậu lúng túng mở miệng.

Kim Vân Sơn đứng ở cửa nghiêm túc nói, "Đừng gọi tôi là bác trai, gọi tôi là chủ tịch Kim."

"A... Vâng, chủ tịch Kim" Biện Bạch Hiền lập tức sửa lại tên gọi.

Chẳng qua là một tên gọi bình thường mà thôi, không nghĩ tới ông ấy lại để ý như vậy, thật giống như coi cậu là virus tránh không kịp.

"Ngài tìm cháu có việc gì sao?" Cậu khẽ hỏi.

"Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đưa vật này cho cậu!" Kim Vân Sơn nói xong đưa một cái phong bì cho cậu.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc tiếp nhận, sau đó mở ra, rút thứ bên trong ra.

Bên trong có hai vé máy bay đi Anh, có hộ chiếu của Thế Huân, có giấy chứng nhận, còn có chi phiếu một trăm vạn.

"Đây... Đây là..." Cậu kinh ngạc nhìn thứ trong tay.

"Đúng vậy!"

"Bác gạt cháu!" Biện Bạch Hiền không tin lời ông ta.

"Tôi vì sao phải gạt cậu? Cậu cho rằng Nhân nhi thực sự thích cậu? Cậu cho rằng nó sẽ bỏ rơi tiền đồ tươi sáng của mình để đi theo cậu tới nước Anh sống một cuộc sống bình thường sao? Cậu cho rằng..."

"Cháu cũng không có nghĩ như vậy!" Biện Bạch Hiền cắt ngang lời ông ta, tiếp tục nói, "Cháu cũng chưa từng nghĩ tới những gì bác vừa nói, thế nhưng cháu biết, Chung Nhân chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy, kỳ thật nếu bác muốn gạt cháu bỏ đi cũng không cần quanh co lòng vòng như vậy, chỉ cần bác nói một tiếng, cháu lập tức dẫn theo Thế Huân đi khỏi đây, chính là cháu cảm thấy, bác không nên bôi nhọ nhân cách tốt bụng của Chung Nhân, anh ấy tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn làm việc này, cho nên... Chi phiếu này, cháu trả lại cho bác, còn tiền vé máy bay và hộ chiếu, cháu sẽ trả bác không thiếu một xu, Biện Bạch Hiền cháu cho dù nghèo, cũng chưa đến mức phải nhờ người khác bố thí!"

Cậu nói xong liền lập tức xoay người, đi đến bên giường, lấy toàn bộ tiền trong túi đi tới trước mặt Kim Vân Sơn, đem tiền cùng chi phiếu bỏ vào trong phong bì, chỉ lấy hộ chiếu và vé máy bay ra sau đó cúi đầu đưa trả lại phong bì cho ông ta.

"Cảm ơn bác đã thu lưu đêm qua, bây giờ chúng cháu sẽ đi!" Cậu nói xong liền ngẩng đầu, quay lại vươn tay với Phác Thế Huân, nói: "Bảo bối, chúng ta đi!"

"A" Phác Thế Huân nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nắm lấy tay cậu. Hai người đi qua Kim Vân Sơn, dáng vẻ quật cường, ngược lại Kim Vân Sơn ngây ngốc đứng tại chỗ.

Người con trai này vẫn giống bảy năm trước, khuôn mặt quật cường kia, hành động trước sau như một hùng hùng hổ hổ kia, mà tự tôn, cao cao giống như mặt trời giữa trưa thẳng đứng trên đỉnh đầu, không thể lung lay.

Có chút hiểu được Nhân nhi vì sao lại mê đắm cậu!

Nhưng mà...

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân đi ra vài bước lại đụng phải Chung Nhân.

"Hai người... Đây là?" Hắn nghi hoặc nhìn hai người, sau đó tầm mắt xuyên qua nhìn chằm chằm Kim Vân Sơn đứng ở cửa phòng.

"Ba, ba tới đây làm gì?" Anh chất vấn.

Kim Vân Sơn xoay người đối mặt anh, nói: "Ba tới thay con chào từ biệt bọn họ!"

Từ biệt?

Chung Nhân sửng sốt!

"Cái gì mà chào từ biệt? Con đã nói với ba, con muốn cùng bọn họ đi Anh!"

"Ta không cho phép con đi!" Kim Vân Sơn kiên quyết.

"Ba dựa vào cái gì mà ngăn con? Con đã nói rồi, con muốn cắt đứt quan hệ với ba, sau này ba là ba, con là con, chuyện của con với ba không có quan hệ gì!" Chung Nhân tức giận nói to.

Biện Bạch Hiền nghe anh nói hết sức kinh hãi!

Cắt đứt quan hệ?

Hắn vì cậu mà làm loại chuyện này?

Ngu ngốc!

"Muốn cùng ta phủi sạch quan hệ?" Kim Vân Sơn tức giận nhíu mày, cao giọng mạnh mẽ nói, "Được, nếu anh muốn cắt đứt quan hệ với ta, vậy đem cơ thể anh trả lại cho ta, đừng quên, máu của anh cũng là máu của Kim gia, thịt của anh cũng là thịt của Kim gia, lục phủ ngũ tạng trong người anh thuộc về Kim gia, mà thân thể anh là do Kim Vân Sơn ta cho, không có ta, anh không có khả năng xuất hiện trên đời này, cho nên chỉ cần anh trả hết cho ta, ta sẽ để anh và người này cùng đi!"

Chung Nhân giống như bị sét đánh trúng người!

Hắn ngay cả quyền cắt đứt quan hệ cũng không có sao? Một thân huyết nhục này là của Kim gia? Không phải của hắn sao?

Hắn làm sao có thể đem những thứ này trả lại cho ông?

"Thế nào? Không được sao?" Kim Vân Sơn chất vấn.

"..." Chung Nhân trầm mặc, hung hăng trừng mắt nhìn ông.

Kim Vân Sơn cười khẽ, sau đó mãnh liệt nói, "Người đâu, đưa cậu chủ về phòng!"

Lời vừa dứt, cánh cửa bên cạnh liền mở ra, giống như là phục kích, bảy tám người đàn ông mặc âu phục đen cùng đi tới chỗ Chung Nhân, bắt lấy hai tay anh.

"Các người buông tôi ra, buông tôi ra!" Chung Nhân giận dữ quát to.

Kim Vân Sơn lạnh lùng, ra lệnh nói: "Thô bạo một chút cũng không sao, đem cậu chủ im lặng mang về phòng!"

"Vâng"

Vài người đồng thanh, sau đó, một người lấy ra một ống tiêm tiêm vào tay anh!

Trong nháy mắt, hai mắt Chung Nhân trở nên mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Biện Bạch Hiền... Cũng không thấy rõ...

"Bạch... Bạch Hiền..."

Chung Nhân líu ríu, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, không chỉ không thấy rõ khuôn mặt của cậu mà ngay cả thân thể cậu đứng ở đó cũng không thấy, bỗng... tầm mắt trở nên tối đen, ý thức mất đi, cả người vô lực ngất đi.

Mấy vệ sĩ mặc âu phục đen lập tức đỡ lấy thân thể anh, sau đó đưa anh vào phòng.

Biện Bạch Hiền ngơ ngẩn đứng tại chỗ, kinh sợ nhìn chuyện vừa mới xảy ra.

"Bác... Bác..." Cậu đột nhiên xoay người lại đối mặt với Kim Vân Sơn nói, "Bác sao có thể đối đãi với con trai mình như vậy?"

"Cậu muốn nói đó là con trai tôi, tôi muốn đối đãi với nó như thế nào cũng là chuyện của tôi!"

"Thế nhưng bác cũng không thể..."

"Tôi vì sao không thể?" Kim Vân Sơn cắt đứt lời cậu, chất vấn nói "Cậu có tư cách gì mà xen vào chuyện của cha con tôi? Một người ngoài như cậu có tư cách gì giáo huấn tôi?"

"..." Biện Bạch Hiền không có lời nào để trả lời.

Cậu đúng là không có tư cách, nhưng cùng là người làm cha mẹ, cậu thực sự không có biện pháp chấp nhận lời của ông ta. Nếu đã là con trai bảo bối của mình, nếu yêu thương con trai, vậy thì... ông ta sao có thể nhẫn tâm đối đãi với hắn như vậy?

Không thể hiểu... Cậu không thể hiểu cách làm của ông ta.

"Cậu Biện!" Kim Vân Sơn đột nhiên trịnh trọng gọi tên cậu, nghiêm túc nói: "Hiện tại đồ cậu cũng đã lấy rồi, tôi cũng đã cho người chuẩn bị xe, mời cậu lập tức ra khỏi Kim gia, bằng không..." ông ta dừng lại.

Bằng không?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn ông ta, cũng đợi lời tiếp theo ông ta nói.

Ông ta muốn làm cái gì sao? Ông ta muốn nói cái gì? Cho dù ông ta không nói cậu cũng sẽ đi, chỉ là hiện tại Chung Nhân trở nên như vậy, cậu đột nhiên có chút do dự...

Rõ ràng đồng ý sẽ cùng hắn đi nước Anh, mặc dù biết đây là chuyện không có khả năng, mặc dù hiểu rõ chuyện mà hắn nói không có khả năng thực hiện, nhưng mà... vẫn cảm thấy áy náy.

Sau khi im lặng vài giây, Kim Vân Sơn lại mở miệng nói, "Tôi sẽ đưa cậu đến chỗ Phác Xán Liệt!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh hãi!

Ông ta làm sao mà biết được chuyện này?

"Bác... Bác đã gặp Phác Xán Liệt?" Cậu hỏi.

"Đúng vậy, tối qua đã gặp, anh ta muốn tôi đem cậu giao cho anh ta, bất quá hiện tại tôi cho cậu một cơ hội, cậu tốt nhất nhanh chóng đi khỏi đây, mau chóng rời khỏi con trai tôi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, hiểu chưa?"

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của ông ta, trái tim không nén nổi run rẩy.

Nên làm cái gì bây giờ?

Cứ như vậy đi sao? Để Chung Nhân ở lại?

Kỳ thực, cậu không muốn cùng anh đi không phải sao? Thế nhưng... Thế nhưng...

"Người đâu, tiễn bọn họ đi!" Kim Vân Sơn đột nhiên ra lệnh.

Hai người đàn ông ăn mặc như vừa nãy đi tới trước mặt bọn họ, nhìn như cũng không có thô bạo như vậy nhưng lại ra lệnh nói: "Cậu Biện, mời!"

Đôi lông mày Biện Bạch Hiền nhíu chặt lại, nắm tay Phác Thế Huân cũng tăng thêm sức lực.

Đúng vậy a, Kim Vân Sơn nói đúng, đây là việc nhà của bọn họ, cậu không có quyền can thiệp mà lực chọn như vậy cũng đúng, bởi vì cho dù Chung Nhân cùng cậu đi Anh, cho dù cùng cậu kết hôn, cho dù cùng cậu trải qua cuộc sống yên bình, thế nhưng, ngày một dài, thời gian một lâu, cậu nhất định sẽ làm tổn thương trái tim trong sáng mà hắn hiến dâng cho cậu, cho nên... Đi thôi...

Lại dùng sức nắm chặt tay Phác Thế Huân, sau đó bước nhanh xuống lầu, ra khỏi Kim gia.

Ngay khi bọn họ bước qua cửa đại sảnh, bọn họ lại gặp Kim Mạc Lệ, mà bà ta đồng thời cũng sửng sốt khi nhìn thấy bọn họ, rất rõ ràng, bà ta không rõ tình hình hiện tại, tiếp đó cũng quên Phác Thế Huân nói phải khom lưng chín mươi độ.

Quên đi...

Phác Thế Huân căn bản không để trong lòng, nhưng một màn kia quả thực chấn động đến bé.

Tình cảm của chú Chung Nhân đối với cha thì ra là sâu sắc như vậy, thì ra chú ấy thích cha đến như vậy... Bất giác nghĩ lại bản thân mình có phải hay không đã không tôn trọng chú ấy? Chí ít tình cảm chú ấy đối với cha, bé nên lấy lễ đối đãi...

Biệt thự lầu hai

Kim Vân Sơn đứng ở cửa sổ hành lang, nhìn Biện Bạch Hiền lên xe, trái tim... rốt cục ổn định!

***

Tất cả đều giống như kế hoạch, chu đáo chặt chẽ, sau khi Biện Bạch Hiền lên xe, xe lập tức chạy đến sân bay, mà sau khi vào sân bay sẽ lập tức đăng ký, ngay cả một khắc nghỉ ngơi cũng không có lưu cho cậu, mà hành lý bọn họ đã sớm kiểm tra.

Vội vàng như vậy là muốn bọn họ đi khỏi sao?

Biện Bạch Hiền đứng ở cửa đăng ký, quay đầu nhìn thoáng qua người đến người đi ở đại sảnh sân bay.

Lập tức sẽ ra đi, có chút không muốn, thế nhưng... Vì sao sẽ nhớ tới Phác Xán Liệt?

"A.."

Cậu cười khẽ, sau đó tự nhiên quay đầu lại, bước nhanh vào trong.

Nếu phải đi sẽ không lưu luyến, cho dù không muốn, một ngày nào đó sẽ quên, thời gian... Chính là thuốc chữa thương tốt nhất...

Tạm biệt...

...

Trên máy bay

Biện Bạch Hiền ngồi song song với Phác Thế Huân, rất dễ nhận thấy Phác Thế Huân lần đầu tiên ngồi máy bay, tựa hồ đặc biệt mới lạ, tâm tình cũng khá sôi nổi, hơn nữa bé còn ngồi bên cạnh cửa sổ, sau khi cất cánh sẽ càng thêm vui vẻ, nhưng vẻ mặt Biện Bạch Hiền lại đầy tâm sự ngổn ngang.

Cậu quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh.

Nếu có Chung Nhân, vậy chỗ trống này nhất định là của hắn, chỉ tiếc... Kỳ thật cũng không đáng tiếc, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

Rất nhanh máy bay từ trên mặt đất cất cánh lên không, bay lượn trên bầu trời xanh.

Tiếp qua mười mấy giờ, cậu sẽ đón nhận một thế giới hoàn toàn mới, cho nên không thể cứ buồn bực không vui như vậy.

Hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười, thế nhưng...

Một người đàn ông mặc âu phục đen bất thình lình đi tới, chỉ thấy đôi chân dừng lại trước mặt cậu, sau đó thản nhiên ngồi vào chỗ trống, quay đầu cười với cậu.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ nhìn khuôn mặt người kia, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng!

Làm sao có thể là anh ta?

"Phác... Phác... Xán Liệt?" Cậu sửng sốt mở miệng.

Vì sao anh ta lại ở chỗ này?

Vị trí này không phải là của Chung Nhân sao? Không đúng, lúc cậu chuẩn bị rời khỏi Kim gia, Kim Vân Sơn đã nói tối qua có gặp anh ta, vậy thì tất cả lời ông ta nói đều là gạt người? Cái gì mà cho cậu một cơ hội, cái gì mà bảo cậu nhanh chóng rời khỏi đây, đều là lời nói dối muốn cậu buông lỏng cảnh giác, mà thực ra... ông ta muốn an toàn đem cậu giao cho anh.

Lão hồ li!

"A..."

Phác Xán Liệt khẽ cười, khóe miệng tà ác giương cao, đắc ý nói, "Lúc này đây bản thân tôi muốn xem hai người có biện pháp nào thoát khỏi tay tôi, bất quá, nếu hai người vẫn cố chấp muốn bỏ trốn, vậy tôi cũng không ngăn cản, hơn nữa tôi cũng đác nói tiếp viên hàng không chuẩn bị hai bộ dù cho hai người, tùy hai người nhảy xuống từ đây!"

"Anh... Anh... Anh..." Biện Bạch Hiền vừa kinh hãi lại tức giận. Vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể không cần gặp lại anh ta, vậy mà không nghĩ tới lại cùng anh ta ngồi trên cùng một máy bay.

Hiện tại nên làm gì bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Trốn?

Làm sao thoát được, nơi này chính là không trung!

Chợt, một cánh tay mập mạp nắm chặt lấy tay trái cậu.

Biện Bạch Hiền hoang mang quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của Phác Thế Huân.

Bé bình tĩnh như vậy là nói rõ có biện pháp?

Quả nhiên, bé đã sớm nghĩ tới kết cục, cho nên...

"Cha, nhận mệnh thôi... lần này chúng ta thua!"

Phác Thế Huân bình tĩnh nói, thật giống như là không có liên quan chút nào tới bé.

Nháy mắt trái tim Biện Bạch Hiền rơi xuống đáy cốc!

"Nhưng mà..." Phác Thế Huân chợt mở miệng, tràn đầy tự tin nói, "Chờ máy bay hạ cánh, con nhất định sẽ dẫn cha chạy trốn!"

Hả?

Biện Bạch Hiền theo không kịp tình hình lên lên xuống xuống của bé.

Mà Phác Xán Liệt bên cạnh vẻ mặt đắc ý, hai mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Phác Thế Huân, cười nói: "Đừng nghĩ rằng có thể chạy, lần này... hai người đừng hòng trốn!"

Anh nói xong lại từ trong túi quần lấy ra một cái còng tay bằng bạc, nắm lấy tay phải của Biện Bạch Hiền cùng tay trái của anh khóa lại cùng một chỗ.

Biện Bạch Hiền kinh hãi!

Đây... Đây... Đây... Là cái gì?

Còng tay?

Trên máy bay có thể mang theo đồ vật này sao? Hơn nữa nghĩ lại lúc cất cánh anh ngồi chỗ nào? Anh muốn cùng cậu đi Anh sao? Hay là đi đâu? Sẽ buộc cậu quay trở lại?

"Anh... Anh thả tôi ra! Mau tháo cái thứ này ra cho tôi... Tôi nói anh, làm như vậy là phạm pháp, tôi có thể kiện anh... Thả tôi ra, mau lấy chìa khóa ra, thả tôi ra, thả tôi ra!" Biện Bạch Hiền vừa quát tháo vừa giãy dụa.

Hành khách xung quanh cũng không nén nổi nghi hoặc nhìn về phía cậu.

Cuối cùng thanh âm của cậu rốt cục đem tiếp viên hàng không gọi lại chỗ này.

"Cậu trai này, xin đừng ồn ào nữa, nếu cậu có gì cần, tôi có thể giúp cậu!"

"Tôi..." Biện Bạch Hiền vội vàng mở miệng rồi lại ngậm miệng.

Cậu muốn chỉ có một việc, chính là đem người đàn ông bên cạnh cậu ném ra khỏi máy bay, đương nhiên, trước đó phải tháo còng ra đã.

"Này cô..." Phác Xán Liệt mở miệng, cặp mắt hẹp dài của anh nhìn tiếp viên hàng không bên cạnh, cầm lấy một chiếc chìa khóa nhỏ đưa cho cô nói, "Xin cô giúp tôi ném cái chìa khóa này ra khỏi máy bay được không?"

Cái gì!

(O_O|||)

Biện Bạch Hiền kinh hãi!

Chương sau sẽ bắt đầu chuỗi ngày Hiền nhi, Huân Huân chung sống với Xán nhi. Hay lắm đó nha. Đừng quên vote và comment cho Py nha. Mỗi ngày 3 chap =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro