Chương 53: Bà già xấu xa, bà dám khi dễ cha tôi sao? ( P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm là thời cơ hành động vụng trộm tốt nhất, cho nên...

"Hắc hắc hắc..." Phác Thế Huân tặc tặc cười, sau đó ngồi dậy.

Dù sao bé chỉ ở đây có một ngày mà thôi, ngày mai phải đi rồi, như thế thì cho bé vui vẻ một chút, phải khiến lão bà kia không bao giờ dám nhiều lời nữa.

Vẻ mặt tà ác, bé lập tức nhảy xuống giường, giống như một tên trộm hết nhìn đông tới nhìn tây sau đó đi ra cửa phòng, tìm kiếm phòng người nào đó.

Phòng ngủ chính.

Kim phu nhân ngâm mình ở trong nước ấm, hưởng thụ tắm mình ban đêm, cũng đồng thời đợi lão chồng mình về.

Ngâm nước đại khái khoảng một giờ, bà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, không sai biệt lắm cũng là lúc Kim Vân Sơn trở về, cho nên từ bồn tắm bước ra.

Cầm khăn tắm đặt trong giỏ, bọc quanh người, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa mở cửa ra, sửng sốt nhìn Phác Thế Huân đang ngồi trên giường cười tà ác.

"Hi, lão thái bà, buổi tối tốt lành!"

"Mi... Mi... Mi..."

"Cháu làm sao ạ? Vì sao cháu xuất hiện trong này sao?" Phác Thế Huân nói lên tiếng lòng của bà ta.

"Ta... Ta... Ta..."

"Bà làm sao vậy? Bà muốn cháu cút đi sao?" Phác Thế Huân lại đoán đúng lần nữa.

"Mi... Mi... Mi..."

"Cháu lại làm sao ạ? Để cháu đoán ha, bà muốn nói: tên xú tiểu tử mi, tiểu quỷ không giáo dục, mi tới phòng ta làm gì? Mi muốn làm cái gì? Cháu đoán có đúng không?"

Kim phu nhân á khẩu, tất cả đều bị bé đoán trúng.

Đột nhiên...

"Hắc hắc hắc..." Phác Thế Huân cười tà, nhảy xuống giường, từng bước một tiếp cận.

Kim phu nhân không nén nổi kinh hoàng.

"Lão thái bà, bà yên tâm, cháu bất quá chỉ mới sáu tuổi, cháu có thể làm gì bà chứ? Hơn nữa, cho dù cháu trưởng thành, cũng sẽ không có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi, cho nên bà có thể thả ra một trăm hai mươi cái tâm, cháu bất quá chỉ muốn cùng bà đàm phán một chút!"

Đàm phán?

Kim phu nhân nghe được lời bé, lúc này mới ý thức được, bé chẳng qua chỉ là tiểu quỷ, bà có cái gì phải kinh hoảng? Hơn nữa, nơi đây là nhà bà, nếu làm càn bà sẽ lập tức gọi người tới.

Trong nháy mắt, bà ta bày ra thư thái cao cao, nhìn xuống bé nói, "Mi muốn nói chuyện gì với ta?"

"Cháu không phải đã nói rồi sao, là đàm phán!"

Kim phu nhân nổi giận!

"Ta hỏi mi muốn đàm phán cái gì?" Bà ta phẫn nộ gầm nhẹ.

"A, đúng rồi, bà chờ một chút!" Phác Thế Huân giả vờ bừng tỉnh đại ngộ.

Kim phu nhân nghi ngờ nhìn bé.

Phác Thế Huân tới gần sát bà ta, ngửa đầu cười sáng lạn.

Kim phu nhân không khỏi sửng sốt!

Phác Thế Huân thừa dịp ba ta không để ý, tay phải nắm lấy một góc khăn tắm, cười nói, "Cho cháu mượn cái khăn tắm này một lát! Cảm ơn!"

"Cái gì? Cái gì?" Kim phu nhân kinh hãi.

Chỉ thấy tay Phác Thế Huân dùng sức, Kim phu nhân không kịp ngăn cản, khăn tắm liền tuột ra khỏi người bà ta, cơ thể trần trụi lộ ra trước cặp mắt to lấp lánh hữu thần của bé.

Bắt đúng thời cơ, Phác Thế Huân lấy điện thoại di động đã chuẩn bị ra, bé chụp, bé chụp, chụp chụp chụp chụp...

Sau một hồi điên cuồng chụp, Kim phu nhân mới bối rối lấy lại khăn tắm, quấn quanh người lần nữa.

"Mi... Mi... Người đâu!" Bà ta hét lên.

"Sao! Bà dám gọi người đến, cháu lập tức liền mang những tấm hình này cho bàn dân thiên hạ xem, cháu xem về sau bà làm sao gặp người khác, cháu xem Kim gia lấy khuôn mặt nào để có chỗ đứng trong công việc, cháu xem mấy người thu dọn cục diện hỗn loạn này như thế nào!"

Uy hiếp của Phác Thế Huân lập tức có hiệu quả, Kim phu nhân lập tức ngậm miệng.

Tên tiểu quỷ chết tiệt, ngay từ đâu nó đã lập kế hoạch rồi sao? Điều nó muốn đàm phán chính là cái này sao?

"Mi... Mi rốt cuộc muốn thế nào?" Kim phu nhân hoảng hốt hỏi.

"Cái này nha... Thực ra cháu là một đứa trẻ rất thông minh, rất hiểu biết, rất nghe lời, lại rất lương thiện, quan điểm của cháu chính là: người không phạm cháu cháu không phạm người! Thế nhưng nếu có người ức hiếp cháu hay cha cháu, thế giới nhỏ bé trong tâm cháu sẽ bùng nổ, tục ngữ nói rất hay: Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác... Đối với người xấu xa giống như bà, cháu chỉ có thể sử dụng thủ đoạn xấu xa thế này, bà nghe cho rõ cháu nói... Ngày mai khi thức dậy, tự mình chuẩn bị bữa sáng, tự mình mang tới cho cha cháu, hướng cha cháu chân thành xin lỗi, sau đó tự mình tiễn cha cháu rời khỏi đây, nhất định phải nhớ kĩ cho cháu, khi mà tiễn cha cháu phải khom lưng chín mươi độ, đến khi nào cha cháu nói tha thứ cho bà, bà mới có thể ngẩng đầu!"

Phác Thế Huân nghiêm túc tức giận thao thao bất tuyệt.

Phu nhân Kim nghe xong, trong lòng có trăm ngàn không muốn, thế nhưng hai mắt nhìn di động trong tay nhỏ bé của bé, lại không thể cự tuyệt.

Tiểu quỷ thối chết tiệt!

Không nghĩ tới nam nhân không biết liêm sỉ kia lại sinh ra một đứa nhỏ lỗ mãng như vậy, may mà bảy năm trước bà ngăn trở Chung Nhân giữ lại cậu, bằng không chẳng phải muốn đem bọn họ nháo Kim gia?

Quả nhiên cha nào con nấy, bộ dạng ngang ngược của thằng nhóc này giống hệt Biện Bạch Hiền năm đó.

"Này bà có nghe cháu nói không?" Phác Thế Huân thấy bà ta không trả lời, hơi bực bội.

Kim phu nhân cau chặt mày, hung hăng trừng mắt nhìn bé.

Bà còn có cách nào khác sao?

"Tôi đã biết!" Trái tim bà không cam lòng trả lời.

"Nói như vậy là đã định, sáng sớm ngày mai cháu chờ đại giá quang lâm của bà! Chúc ngủ ngon!" Phác Thế Huân hài lòng nói, vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ.

"Két"

Khi mà cửa phòng đóng lại, khuôn mặt Kim phu nhân trở nên vặn vẹo, tức giận đến mức muốn giết người!

...

Mặt khác

Chung Nhân cùng Biện Bạch Hiền tới cạnh cửa sổ phòng khách, lúc đầu là muốn nói chuyện ở vườn hoa, thế nhưng đêm nay gió rất lớn, anh sợ cậu cảm lạnh cho nên mới tới nơi này.

"Anh muốn nói chuyện gì với em?" Biện Bạch Hiền thản nhiên hỏi.

"Thực ra là không có gì, chỉ muốn tâm sự với em về cuộc sống sau này!"

"Sau này?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ sau khi đến Anh sẽ làm gì sao?"

"Em..." Cậu ngậm miệng.

Hoàn toàn chính xác!

Cậu chưa từng nghĩ tới!

Nếu hiện tại ngẫm lại, sau khi đến nước Anh cậu sẽ làm gì đây? Lại nói đến tiếng Anh của cậu không được tốt, cậu có thể nói chuyện với người ta sao? Cậu có thể tìm được việc sao? Cậu có thể nuôi bản thân và còn cả Thế Huân sao? Thế Huân có thể thích ứng với cuộc sống bên đó sao? Cậu có tiền để bé tới trường sao? Chợt phát hiện con đường phía trước dĩ nhiên là gập ghềnh như vậy, tới nước Anh... cậu phải sinh sống như thế nào?

Chung Nhân nhìn khuôn mặt chậm rãi ưu sầu của cậu, khóe miệng anh chợt cười, "Nếu em không chê, vậy để anh chiếu cố hai người."

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn hắn!

Chung Nhân tiếp tục nói: "Anh sẽ tìm một công việc ở nước Anh, mỗi ngày tan tầm, kiếm sinh hoạt phí cho ba người chúng ta, mà em mỗi ngày chỉ ở trong nhà làm vợ hiền, giặt quần áo nấu cơm quét dọn phòng, đợi anh tan ca về nhà, mà Thế Huân mỗi ngày đến trường, nó rất thông minh, chắc chắn rất nhanh sẽ học giỏi tiếng Anh, cùng kết bạn với những đứa trẻ người Anh, sau đó chúng ta cứ như vậy an an ổn ổn sống... Em cảm thấy... thế nào?"

Hắn nói xong quay đầu nhìn về phía cậu.

Biện Bạch Hiền nghe xong, trong lòng như ngũ vị xáo trộn.

Cậu phải trả lời thế nào đây? Cậu phải đối mặt với sự dịu dàng của hắn thế nào đây? Cậu phải làm thế nào để người đàn ông này hạnh phúc đồng thời quên cậu?

Xin lỗi...

Những lời này không biết vì sao vào lúc này không cách nào nói ra, cho nên cậu chỉ có thể lựa chọn trầm mặc...

"Bạch Hiền..." Chung Nhân đợi một hồi lâu cũng không có được đáp án của cậu, lại đành phải mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Nếu về sau mỗi ngày em ở cùng một chỗ với anh, em có cảm thấy chán ghét hay không?"

"Cũng không phải chán ghét nhưng mà..."

"Vậy thì..." Hắn cố tình cắt đứt lời cậu, thâm tình nhìn cậu, nói: "Cho dù không thích anh cũng được, cho dù không có biện pháp yêu anh cũng được, cho dù em đối với anh một chút cảm tình cũng không có... em có thể vì cuộc sống yên ổn mà lấy anh không? Anh nhất định chăm sóc em thật tốt, chăm sóc Thế Huân, cho nên... em có thể lấy anh không?"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ nhìn anh!

Cậu phải trả lời thế nào? Cậu phải làm cái gì bây giờ?

"Bạch Hiền... Anh thực sự rất yêu rất yêu em, cho nên cầu xin em, van cầu em... đừng rời xa anh..." Hắn nói lời đường mật, dùng thanh âm run rẩy khẩn cầu cậu, sau đó hai tay dịu dàng ôm lấy cậu, giống như ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Biện Bạch Hiền ngây ngốc để anh ôm, trong lòng rối rắm không biết phải làm như thế nào.

Nên làm cái gì bây giờ?

Chấp nhận hắn sao? Đẩy hắn ra sao? Hay cứ trầm mặc như vậy?

"Bạch Hiền... Bạch Hiền... Bạch Hiền..." Chung Nhân nỉ non bên tai cậu, hai tay lại dùng sức ôm chặt lấy cậu.

Chỉ cần một chữ thôi!

Chỉ cần cậu nói một chữ "vâng", hắn có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, cho dù chết cũng không hối tiếc.

"Em..."

Biện Bạch Hiền chậm rãi mở lời, thanh âm kéo dài vô tận...

"Các người đang làm cái gì?"

Đột nhiên một thanh âm xông vào thế giới của hai người, Biện Bạch Hiền đẩy Chung Nhân ra.

Hai người cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Kim Vân Sơn đúng là trở về đang đứng ở cửa phòng khách.

Hai mắt Kim Vân Sơn lạnh băng nhìn hai người, sau cùng nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền.

Quả nhiên Phác Xán Liệt nói không sai, cậu ta thực sự ở ngay nhà của mình, vậy thì chỉ cần đem cậu ta giao cho anh ta, giao dịch giữa bọn họ coi như xong, nhưng mà...

"Hai người đang làm cái gì?" Ông lại hỏi.

Chung Nhân với Biện Bạch Hiền trở lại bình thường, hai người có chút luống cuống.

"Ba, ba đã về, sao hôm nay về muộn vậy?" Chung Nhân vội vàng chuyển đề tài.

"Ừ, hôm nay cùng gặp một khách hàng đặc biệt, cho nên về chậm một chút, đúng rồi... ba có việc muốn nói với con, con tới thư phòng đợi ba."

"Vâng"

Kim Vân Sơn nói xong liền đi nhanh tới phòng làm việc trền lầu, căn bản không thèm nhìn Biện Bạch Hiền lấy một cái, chứ đừng nói là nói chuyện với cậu, ngay cát hỏi một câu vì sao cậu ở đây cũng không cần thiết.

"Bạch Hiền..." Hắn ngoảnh lại nhẹ giọng gọi cậu.

Biện Bạch Hiền thản nhiên cười, nói: "Anh mau đi, có thể là chuyện quan trọng!"

"Nhưng mà còn câu trả lời..."

"Để sau nói, anh không phải muốn đi Anh với em sao? Hẳn là có rất nhiều thời gian chờ đáp án của em?"

Chung Nhân bỗng nhiên ngây ngốc nhìn cậu, trong lòng mừng thầm.

Cái này chứng minh hắn có thể đi Anh cùng với bọn họ.

"Được!" Hắn vui vẻ lập tức xoay người đi lên lầu.

Mà Biện Bạch Hiền sau khi nhìn hắn đi, tươi cười trên mặt biến mất.

Bỗng nhiên tỉnh táo lại, làm sao có thể sẽ có loại chuyện tốt này được? Dù không thích cũng tốt, chỉ cần lấy hắn, hắn sẽ chiếu cố hai mẹ con cậu. Thế nhưng hắn có nghĩ tới, hắn là người thừa kế duy nhất của Kim gia, người KIm gia làm sao có thể để mặc hắn bỏ rơi sự nghiệp để chạy sang Anh chứ?

Quả nhiên cuộc sống của cậu không có khả năng sẽ có thêm người khác, chỉ cần có Thế Huân, có Lộc Hàm... là đủ rồi!

Đời này bọn họ không cần lại bị đàn ông đùa giỡn xoay vòng. Cứ như vậy mà đi nước Anh đi, đến nơi đó tự nhiên sẽ có chuyện tương lai, chính cái gọi là: trời không tuyệt đường người, tất cả đều đã an bài, bánh mì sẽ có, cuộc sống hạnh phúc sẽ xuất hiện...

"A..."

Cậu ngửa đầu nhìn ánh trăng cười khẽ, tiếng cười mang theo nhiều tình cảm.

...

Thư phòng

"Cộc cộc cộc"

"Vào đi!"

Chung Nhân mở cửa phòng đi tới trước bàn nhìn Kim Vân Sơn ngồi trên ghế.

"Ba, đã trễ thế này, ba muốn nói chuyện gì với con?"

Kim Vân Sơn hai mắt chậm rãi nâng lên, nhìn khuôn mặt anh, lạnh lùng nói: "Cậu trai đó vì sao lại đó trong nhà chúng ta?"

Cậu trai đó?

Chung Nhân nhíu mày!

"Cậu ấy là bạn trai của con, xuất hiện ở nhà chúng ta thì có cái gì không đúng sao?" Hắn hùng hồn hỏi lại.

"Bạn trai? Ba sao chưa có nghe nói hai người đang qua lại?" Kim Vân Sơn chất vấn.

"Con qua lại với ai chẳng lẽ còn phải thông báo cho ba sao?"

"Đương nhiên! Con là con ta, ta có quyền biết mọi chuyện của con!"

"Ba..." Chung Nhân nói nhưng không có bác bỏ, "Quên đi, dù sao cậu ấy cũng chỉ có ở một buổi tối, ngày mai con sẽ cùng cậu ấy đi Anh!"

"Con nói cái gì?" Kim Vân Sơn nhíu mày chất vấn.

"Con nói, ngày mai con sẽ cùng cậu ấy đi Anh, ba, ba tốt nhất tìm một người đến tiếp quản khách sạn Rich, có thể trong khoảng thời gian ngắn con sẽ không trở và, hoặc..."

"Hoặc cái gì? Con muốn nói cái gì? Con muốn bỏ lại khách sạn Rich, bỏ lại ta và mẹ con, cùng cậu trai đó cao chạy xa bay sao?" Kim Vân Sơn đập bàn đứng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

Chung Nhân hai mắt cũng không có lảng tránh, trực tiếp nhìn cặp mắt phẫn nộ kia.

Đã chuẩn bị tốt để đối mặt với trường hợp như vậy rồi, cũng đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác kế tiếp, chẳng qua là trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu, tựa như có một cây đao trong tim không ngừng quấy nhiễu.

Rất đau! Rất đau! Cực kỳ đau!

"Ba..."Hắn chậm rãi mở lời, nhẹ giọng vững vàng nói "Con xin lỗi, con sẽ không thừa kế tập đoànKIm thị, con muốn có sự lựa chọn của riêng mình, con muốn cùng người mình thích sống cuộc sống bình thường."

"Con... Con nói cái gì? Con là đứa con ngỗ nghịch, con là người thừa kế duy nhất của Phúc gia, con sao có thể nói ra những lời như vậy? Ta cảnh cáo con, cuộc sống của con không phải do con làm chủ, ta tuyệt đối sẽ không để con đi Anh, con cũng đừng nghĩ muốn ở cùng người con trai đó, Phúc gia chúng ta không chấp nhận con dâu không biết liêm sỉ như vậy!" Kim Vân Sơn quát to, phẫn nộ mắng.

"Không thừa nhận cũng không sao!" Chung Nhân lớn tiếng cãi, sau đó cau mày, nắm chặt tay nói, "Nếu ba không chấp nhận cậu ấy, vậy thì... Con sẽ cắt đứt quan hệ với Kim gia!"

Kim Vân Sơn kinh hãi, ngã ngồi ra ghế!

Đứa con ngỗ nghịch...

Đứa con ngỗ nghịch bất hiếu này...

Nó dám nói ra lời như vậy, cắt đứt quan hệ? Nó vì người con trai đó mà không thừa nhận ba nó? Ông nuôi dưỡng đứa con này gần ba mươi năm, vậy mà anh báo đáp như vậy?

"Con xin lỗi, ba... Con rất xin lỗi... xin lỗi ba..."

Chung Nhân không ngừng xin lỗi, vẻ mặt như đang thiếu nợ, thế nhưng hắn đã chọn, hắn chọn người trong lòng hắn, cho nên... Hắn chỉ có thể xin lỗi!"

Kim Vân Sơn đau xót ngồi trên ghế, nháy mắt khuôn mặt như già đi hơn mười tuổi.

"Cút mau..." Ông thì thào mở miệng, rồi lại quát, "Cút ra ngoài cho ta!"

Chung Nhân chấn động, không khỏi run rẩy, sau đó hai mắt ưu sầu cúi xuống, chậm rãi xoay người, bước từng bước đau đớn.

Đã lựa chọn, không hối hận!

Coi cuộc sống sau này là canh bạc, nếu sau khi Biện Bạch Hiền sang Anh vẫn không chọn hắn, vậy... cuộc đời hắn chỉ có thể chấm dứt...

"Két"

Âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên, trong thư phòng trở nên yên lặng.

Kim Vân Sơn trầm mặc, đôi lông mày nhíu lại, hai tay nắm chặt, giống như đang cố kiềm chế cơn giận.

Không thể để mặc Chung Nhân làm bậy như thế, không thể để nó đi Anh, nó là con trai duy nhất của Kim gia, nó là người thừa kế duy nhất của Kim gia, nếu nó bỏ đi, Kim gia về sau phải làm thế nào?

Không thể để nó đi... Tuyệt đối không thể để nó đi!

Biện Bạch Hiền!

Tất cả vấn đề đều ở cậu ta, nếu cậu ta biến mất, vậy thì...

***
Sáng sớm ngày hôm sau

Phác Thế Huân đã rời giường từ sớm, cùng đợi người nào đó đến, mà Biện Bạch Hiền thì thức trắng đêm, hai mắt đen hết mức, mệt mỏi muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Chợt

"Cộc cộc cộc"

Đến rồi!

Phác Thế Huân lộ ra biểu tình chờ mong, chuẩn bị xem kịch vui!

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn cửa phòng.

Sáng sớm sẽ là ai đây? Chung Nhân sao?

Cậu bước tới cửa, chậm rãi mở cửa, sau đó kinh ngạc nhìn phu nhân Phúc Mạc Lệ đứng ở đó, phu nhân nguyên họ Phúc, sau khi lập gia đình mới lấy họ Kim.

"Phu nhân?"

"Ừ" Kim Mạc Lệ lên tiếng trả lời, hai tay bưng bữa sáng nói, "Tôi... Tôi mang bữa sáng tới cho hai người!"

Mang bữa sáng?

Biện Bạch Hiền thật muốn vươn tay sờ trán bà ta, xem bà ta có phải là đã phát sốt rồi hay không, cư nhiên tự mình mang bữa sáng tới?

"Mời... mời vào!" Cậu xấu hổ tránh đường.

Kim Mạc Lệ thật không tình nguyện đi vào, hai mắt chống lại ánh mắt Phác Thế Huân, tức giận hận không thể cầm vật gì đó ném vào bé.

Nhưng mà... Không thể!

Phác Thế Huân ở trên giường, hai chân đắc ý lay động, hai mắt nhìn bà ta mang bữa sáng tới, nhìn bà ta mang bữa sáng đặt ở đầu giường, sau đó nhìn bà ta trầm mặc đứng tại chỗ, chậm chạp không làm gì khác.

"Khụ!" Bé ho nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho bà ta, Kim Mạc Lệ chần chừ nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện thế nhưng không thể không làm theo lời thằng nhóc này.

Quên đi! Là xin lỗi thôi, có gì đâu chứ!

"Chuyện kia..." Bà ta chần chừ mở lời, khom lưng chín mươi độ, bối rối nói "Xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi!"

"Hả?" Biện Bạch Hiền ngây ngốc nhìn bà ta.

Đây là tình huống gì?

Xin lỗi, xin thứ lỗi? Bà ấy đang nói gì vậy?

"Phốc..." Phác Thế Huân ngầm cười trộm.

Biện Bạch Hiền nghe được tiếng cười của bé, hai mắt liếc xéo bé, cái này rốt cuộc cậu đã hiểu, tiểu quỷ này khẳng định lại làm 'chuyện tốt' gì rồi!

"Phu nhân, xin bà đừng làm vậy, xin bà ngẩng đầu lên." Cậu lập tức tiến lên đỡ bà ta.

Kim Mạc Lệ vừa muốn đứng thẳng chợt nghe người nào đó ngồi trên giường...

"Khụ!"

Phác Thế Huân lại ho nhẹ lần nữa, Kim Mạc Lệ lập tức càng cúi đầu.

"Bạch Hiền, xin lỗi cậu, xin cậu thứ lỗi cho tôi!" Bà ta lớn tiếng nói, thanh âm rất là vang dội.

Biện Bạch Hiền mặt đầy hắc tuyến, hai mắt giết người hướng về phía Phác Thế Huân!

Đồng thời, Phác Thế Huân quay đầu làm bộ như không nhìn thấy.

Chính cái gọi là: Chuyện không liên quan đến mình, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy, bé mắt mù tai điếc, cộng thêm si ngốc, ha ha...

 Bắt đầu từ chương sau sẽ có người đàn ông mặt dày đến ở cùng với Hiền nhi tại Anh.....Sẽ có nhiều kịch vui lắm đó =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro