Chương 52: Bà già xấu xa, bà dám khi dễ cha tôi sao? (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe Phác Thế Huân nói, trái tim Biện Bạch Hiền cảm giác có chút tội lỗi.

Bé nói không sai, cậu có thể bỏ trốn thành công tất cả đều do công lao của bé, nhưng mà rất kỳ lạ, bé chẳng qua mới sáu tuổi mà thôi, cho dù thông minh như thế nào cũng không có khả năng suy nghĩ chu đáo như thế được, chẳng lẽ sau lưng bé còn có cố vấn? Nếu thực sự có, vậy người đó là ai?

Lộc Hàm sao?

"Thế Huân..." Biện Bạch Hiền trịnh trọng kêu bé.

Phác Thế Huân chậm rãi quay đầu nhìn cậu.

"Con nói cho cha, con rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Đến cuối cùng con đang giấu cha chuyện gì vậy?" Cậu âm thầm hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Cha, cha cho rằng con sẽ làm gì cha chứ? Cha cho là con sẽ giấu cha cái gì? Con là con của cha, con nghĩ... tâm tư của con, hẳn cha là người hiểu rõ nhất, không phải sao?" Bé cũng nghiêm túc trả lời lại toàn bộ câu hỏi của cậu, còn hỏi lại.

Biện Bạch Hiền không nói được lời nào.

Thật ra, cậu biết...

Thế nhưng...

Cậu chợt quay đầu, trầm mặc nhìn bên ngoài xe, đôi lông mày nhíu lại không nói gì nữa.

Phác Thế Huân nhìn cậu đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút đắc chí, quả nhiên chú Nghệ Hưng nói đúng, khi mà không trả lời được câu hỏi của cha, đem lời cha hỏi lại y nguyên, như vậy sẽ lập tức làm cha á khẩu.

Có điều, cha thực sự biết bé nghĩ đến cái gì sao?

Nhìn cha ngây ngốc nhưng thực ra là cha đang giả ngu sao?

Chung Nhân đang lái xe nghe cuộc đối thoại của hai người nhăn mày, hai mắt qua gương chiếu hậu nhìn Biện Bạch Hiền ngồi sau, trong lòng, có loại cảm giác chua xót.

Chắc chắn ai cũng có thể nhìn ra, cậu đối với Phác Xán Liệt là loại cảm tình gì.

Từng có một câu nói, cơ thể con người ta là phòng tuyến tình cảm cuối cùng, phá vỡ, mặc kệ là bằng phương thức gì, cho dù là thô bạo, đều có thể đi sâu vào lòng người đó, mà kết quả cuối cùng chỉ có hai dạng, không phải yêu chính là hận...

Nhưng giữa hai người còn có một đứa con, cho nên kết quả... rất rõ ràng!

Loại quan hệ này vĩnh viễn không thể chấm dứt, là không cách nào phai mờ, muốn quên cũng không thể nào quên được, ngược lại... Chỉ biết càng để ý càng loạn, càng loạn càng rối rắm, cuối cùng, trở thành bế tắc, chặt chẽ quấn quanh hai người bọn họ.

Như vậy... hắn phải làm sao bây giờ?

Buông tay?

Không!

Hắn không muốn buông tay, hắn không được buông tay, Hắn cũng... không thể buông tay!

***

Biệt thự Kim gia

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân bước vào trong biệt thự hoa lệ.

Tuy là quen biết bảy năm thế nhưng chỉ có một lần cứu mới tới đây, mà ngày hôm nay... Xem như là lần thứ hai.

Mà nguyên nhân không đến nơi này...

"Nhân nhi, con đã về!"

Một phu nhân ăn mặc lộng lẫy từ lầu hai đi xuống, bà trang điểm đẹp đẽ, hai mắt nhìn con trai bảo bối của mình, sau đó chậm rãi chuyển sang Biện Bạch Hiền cùng với Phác Thế Huân.

Mày cau lại, bà ta nhận ra cậu.

"Cậu là Bạch Hiền?" Bà ta lạnh lùng hỏi.

"Vâng, phu nhân!" Biện Bạch Hiền cung kính trả lời.

"Nó là con cậu?"

"Vâng"

"Đã lớn như vậy sao? Tôi nhớ rõ nó hẳn giờ đã sáu tuổi?"

"Vâng"

"Thật đúng là vất vả, tuổi còn trẻ mà đã một mình nuôi con, nhiều năm như vậy nhất định là không dễ dàng?"

"Không! Cháu cảm thấy rất hạnh phúc!" Biện Bạch Hiền trầm giọng trả lời.

"Hạnh phúc?" Phu nhân lặp lại hai chữ này, thoáng mỉa mai nói, "Một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ sao có thể hạnh phúc chứ? Huống chi còn không biết cha đứa nhỏ là ai, thực ra, nếu cậu bảy năm trước không có đứa con này, có lẽ..."

"Ai nói cháu không biết ba cháu là ai? Vài ngày trước cháu với ba đã nhận nhau rồi!" Phác Thế Huân chợt cắt đứt lời bà ta.

Phúc phu nhân hơi nhíu mày, vẻ mặt bực mình.

"Mi với bố mi đã nhận nhau rồi?"

"Đúng vậy a!"

"Bố mi là ai?"

"Cháu vì sao phải nói cho bà? Bà cụ, bà vì sao lại quan tâm chuyện nhà chúng cháu vậy? Chẳng lẽ bà có ý đồ gì sao?" Phác Thế Huân biến đổi bất ngờ, trực tiếp dùng lời nói công kích bà ta.

Cự nhiên dám ở trước mặt bé khi dễ cha bé, quả thực chính là nhổ lông trên đầu hổ... Đáng chết!

"Mày... Mày nói cái gì? Bà cụ? Xí... Ý đồ?" Phu nhân cực kỳ sợ hãi, bà ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, một thằng nhóc lại có thể nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy.

"Xin lỗi bác gái, trẻ con không hiểu chuyện, xin bác đừng để trong lòng!" Biện Bạch Hiền vội vàng kéo Phác Thế Huân lại để bé đừng nói nữa.

Phác Thế Huân rầu rĩ hạ miệng, hai mắt hung hăng liếc bà ta.

Phu nhân giận dữ.

"Ánh mắt đó của mày là thế nào, mày cũng dám đối với ta..."

"Mẹ..." Chung Nhân rốt cục mở miệng, nhíu chặt mày nói, "Bọn họ là khách con mời đến, mẹ có thể nói bớt vài câu được không?"

"Con nói cái gì? Đây là con chỉ trích mẹ sao?"

"Được rồi! Con không muốn ầm ĩ với mẹ, Bạch Hiền, chúng ta đi!" Chung Nhân bực bội nói, lập tức kéo tay Biện Bạch Hiền đi nhanh lên lầu hai.

Phác Thế Huân đi theo sau bọn họ, cố ý dương dương tự đắc xoay người làm bộ mặt quỷ với bà ta.

Phu nhân nổi giận.

"Quả nhiên, đúng là kẻ không biết liêm sỉ sinh ra đứa con cũng không biết viết hai chữ nhục nhã là như thế nào!"

Biện Bạch Hiền mơ hồ nghe thấy những lời cuối cùng của bà ta, hai chân bất giác dừng lại.

Chung Nhân rất rõ ràng biết chuyện tiếp theo sẽ ra sao, hắn lập tức ra sức lôi kéo cậu, cường ngạnh đem cậu lên lầu, mà Phác Thế Huân ở phía sau cũng lộ ra vẻ mặt thâm trầm.

Không biết liêm sỉ?

Vì sao cha lại bị nói như vậy? Chẳng nhẽ... là vì sinh ra bé?

...

Phòng khách

Chung Nhân vội vã kéo cậu vào phòng, vẻ mặt xin lỗi nhìn cậu nói "Xin lỗi, mẹ anh là như vậy, em đừng đem lời của bà để ở trong lòng!"

Không để trong lòng?

Khóe miệng Biện Bạch Hiền nâng lên, cười nói: "Em không sao, anh không phải xin lỗi!"

Cho dù tức giận thì thế nào, người phụ nữ đó là mẹ của Chung Nhân, là mẹ của ân nhân cậu, cậu không thể xúc động, cậu chỉ có thể nhẫn nại, mà bảy năm trước... bà ta cũng nói như vậy, cậu lập tức rời khỏi Kim gia, từ nay về sau không tới đây, cũng có thể nói, chính là bởi vì quan điểm của mẹ hắn, mà cậu mới không thể yêu hắn...

Bởi vì mỗi lần nhìn khuôn mặt hắn, cậu sẽ không tự giác nhớ tới lời mẹ hắn.

"...kẻ không biết liêm sỉ..."

Ở trước mặt hắn, cậu sẽ cảm thấy bản thân rất thấp hèn, sẽ cảm thấy bản thân rất ghê tởm...

"Bạch Hiền... hôm nay em ở đây, chờ ngày mai giấy tờ xuất ngoại của Thế Huân làm xong, chúng ta sẽ cùng đi anh!" Chung Nhân nghiêm túc nói chuyện với cậu, không nhịn được lại cầm tay cậu.

(Au: Hắn ấy không thể thoát khỏi mị lực của bàn tay xênh đệp của Hiền nhi.)

"Anh cũng muốn đi Anh?" Biện Bạch Hiền ngạc nhiên.

"Đương nhiên rồi, em là bạn trai anh, anh đương nhiên đi cùng với em!"

"Thế nhưng còn khách sạn Rich..."

"Không sao, anh sẽ nói với ba anh, để ông tìm người tiếp quản!"

"Thế nhưng em không muốn vì em mà Hắn vứt bỏ sự nghiệp của mình, hơn nữa quan hệ của chúng ta chỉ có một tháng, còn không đến nửa tháng nữa, em không muốn liên lụy đến anh!"

"Đây chính là lựa chọn của anh, cũng không phải lỗi của em!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, anh đã quyết định rồi, bất luận em có anh thích hay không, anh đều muốn đi theo em, anh muốn cùng em đi Anh... Nhất định như thế!" Chung Nhân kiên quyết nói, nắm chặt tay cậu.

Nếu như đi anh mà tình cảm giữa bọn họ có chuyển biến tốt, như vậy anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này, dù có phải trả giá bằng chính tiền đồ tươi sáng của mình...

Biện Bạch Hiền nhíu mày nhìn hắn, làm sao để hắn chết tâm đây?

Nên làm như thế nào mới có thể vừa không tổn thương đến hắn lại có thể khiến hắn buông tha cho cậu?

Có phương pháp nào vẹn cả đôi đường như vậy không?

"Em... muốn nghỉ ngơi, có thể chứ?" Cậu chuyển đề tài, cũng khéo léo có ý muốn đuổi khách.

Trên nét mặt nghiêm túc của Chung Nhân lộ ra vẻ bi thương, thế nhưng khóe miệng vẫn gợi lên nụ cười, khẽ nói:"Được, em nghỉ ngơi đi, anh giúp em chuẩn bị đồ xuất ngoại!"

"Cảm ơn!"

"Ha ha..." Hắn cười khổ, "Còn khách sáo với anh như vậy làm gì, anh là bạn trai của em mà!"

Bạn trai?

Tim Biện Bạch Hiền ẩn ẩn có chút đau đớn!

Nhìn Chung Nhân ra khỏi phòng, sau đó trên mặt lộ ra nét ưu thương.

"Cha, cha làm sao vậy? Một bộ tâm sự tầng tầng lớp lớp!" Phác Thế Huân chợt mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng như đang lo lắng cho cậu.

"Cha không sao, có thể là do có chút mệt mỏi!" Biện Bạch Hiền lại miễn cưỡng cười.

"Hay không bằng thừa dịp, ở chỗ này tắm rửa thật tốt, cha đã mấy ngày không tắm rồi, trên người có lẽ đã bốc mùi mốc meo hết!"

"Cha mốc meo? Con không phải cũng không tắm sao?"

"Con khác, con là đàn ông, mùi trên người con là mùi đàn ông!"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi!

Chẳng lẽ cậu không phải là đàn ông sao?

"Được rồi! Giờ cha đi tắm, con ngoan ngoãn ở trong phòng này, không được làm cái gì, đã biết chưa?" Cậu nghiêm giọng nhắc nhở.

"Con biết rồi! Cha yên tâm đi, con xin thề không làm bất cứ cái gì!" Phác Thế Huân ngoan ngoãn gật đầu, một bộ nhu thuận.

Biện Bạch Hiền nhẹ vuốt đầu bé, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Phác Thế Huân cười mờ ám, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, nhấn vào một dãy số.

Để điện thoại di động ở bên tai, Phác Thế Huân lẳng lặng chờ đợi.

|A lô?| Trong di động truyền đến thanh âm của một người đàn ông.

"Chú Lộc Hàm, là cháu!"

|Thế Huân hả, làm sao vậy?| Gọi điện thoại cho cậu là đã xảy ra chuyện gì sao?

"Đúng vậy, cháu hiện tại ở nhà chú Chung Nhân, kế hoạch A thất bại rồi!" Haizz... bé âm thầm thở dài.

|Không sao, dù thế nào thì Phác Xán Liệt cũng không thể mang theo thuộc hạ đến nhà Chung Nhân cướp người, cháu an tâm ở đấy đi, nghe chú Nghệ Hưng là không sai!|

"Nhưng mà..." Phác Thế Huân do dự kéo dài âm thHắn.

|Làm sao vậy?| Lộc Hàm hỏi.

"Cháu cảm thấy cha ở đây rất không vui vẻ, cái bà già đáng chết kia..."

|Bà già đáng chết? Cháu nói mẹ Chung Nhân?|

"Đúng vậy!"

|Bà ấy a...| Lộc Hàm hiển nhiên hiểu được ý tứ của bé, không khỏi có chút do dự, nhưng lại đột nhiên sảng khoái nói |Nếu bà ấy dám khi dễ cha cháu, cháu không cần phải khách khí với bà ấy, nên đánh nên mắng thì cứ làm, không sao đâu... có chú Lộc Hàm làm chỗ dựa đây!|

"Thật sự? Thật sự không có chuyện gì?" Rõ ràng Phác Thế Huân rất hưng phấn.

|Không có chuyện gì, chỉ cần không lấy mạng người là được!|

"Đây chính là chú nói, vậy cháu có thể..."

|Yên tâm dũng cảm đi làm đi, cũng nên giáo huấn bà già kia!|

"Vâng ạ!"

|Đúng rồi, ngày mai có khả năng sẽ đi Anh, đến lúc đó đừng quên gọi điện cho chú, kế hoạch C đã chuẩn bị đâu vào đó!|

|Được, chú Lộc Hàm yên tâm, khi trở về cháu nhất định mang quà về cho chú!|

|Thực ngoan, không uổng là đệ tử của Lộc Hàm ta!|

"Đương nhiên rồi! Tốt, cứ như vậy a!"

|Được, bye bye|

"Bye bye"

Sau khi Phác Thế Huân ngắt điện thoại, nét mặt vui mừng, trước tiên, bé muốn đi giáo huấn bà già đáng chết kia... Dám nói với cha như vậy, bé tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không tha thứ.

Bất quá trước đó, bé cũng nên gửi cho bố một tin nhắn mới đúng.

Bé cười cười, ngón tay bụ bẫm nhanh chóng chạm vào màn hình trên điện thoại, sau đó gửi đi một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn:
"Gặp lại chi bằng đừng gặp, tình đến nồng nàn đi cũng nồng nàn... Bố, con với cha phải đi rồi, dù sao cũng đừng nghĩ đến chúng con, ngàn vạn lần đừng nhớ chúng con, chính cái gọi là hảo hợp hảo tán hảo phân hảo hợp, nếu duyên đã tận, vậy để con tặng ba một câu nói cuối cùng... Cuộc đời này hai người không thể làm chim liền cánh, nguyện kiếp sau có thể kết duyên vợ chồng, chúng ta... kiếp sau gặp!"

***
Đêm đến

Biệt thự Phác gia

Phác Xán Liệt ngồi trong phòng ngủ, hai mắt nhìn chằm chằm di động trên bàn trà.

Tin nhắn của Phác Thế Huân rõ ràng rất kích động anh, tuy là một tiểu xảo cấp thấp, nhưng là bé đã thành công, thành công trong việc chọc giận trái tim mạnh mẽ của Phác Xán Liệt anh, anh hận không thể lập tức phái người đem bọn họ cưỡng ép bắt về!

"Cốc cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên, Phác Xán Liệt mở miệng:

"Vào đi"

Cửa phòng sau đó bị mở ra, Kim Hâm đứng đó khom lưng nói, "Đại ca, chủ tịch tập đoàn Kim thị Kim Vân Sơn đã được mời tới!"

"Cho ông ta vào!" Phác Xán Liệt thanh lãnh.

"Vâng"

Sau khi Chung Đại nhận lệnh lập tức tránh đường, một người đàn ông trung niên quần áo màu xám xuất hiện ở cửa, tóc ông ta nhuộm đen sáng bóng chải chuốt, cái trán bên ngoài bộc lộ sự khá giả, trên khuôn mặt lớn tuổi không che giấu được những vết tích theo năm tháng, nhưng ở đôi mắt mãnh liệt cũng có đôi phần giống với Chung Nhân...

"Chủ tịch Kim, mời!" Chung Đại cứng nhắc nói, tay phải vươn ra hướng vào trong phòng.

"Uhm!"

Kim Vân Sơn thoáng có chút lo lắng không yên, thế nhưng lấy tư cách là một chủ tịch của một xí nghiệp, ông ta cần phải trở nên trầm ổn bình tĩnh, cho nên không có bất luận do dự gì, bước đi mạnh mẽ tới trước mặt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ông ta.

Anh cũng không có đứng lên, lạnh lùng nói "Mời ngồi!"

"Được!" Kim Vân Sơn lên tiếng trả lời, lo lắng không yên ngồi trước mặt anh.

Khi ông ta ra vẻ trấn định ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, một cỗ khí tức âm u lạnh lẽo xuyên thấu thân thể ông ta, khiến nhiệt độ cơ thể ông ta trở về 0.

Không nhịn được rùng mình một cái.

"Tổng giám đốc Phác... Anh tìm tôi có chuyện gì?" Ông ta hơi kích động.

"Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn cùng ông bàn chuyện làm ăn!" Khóe miệng Phác Xán Liệt gợi lên quyến rũ, lộ ra nụ cười lạnh băng.

"Làm ăn?" Kim Vân Sơn nghi hoặc.

"Không sai, hợp đồng để ở chỗ ông, ông có thể xem!"

Hợp đồng?

Kim Vân Sơn nghi hoặc nhìn về phía bàn trà trước mặt, phía trên thật sự có một văn kiện.

Ông ta nhíu mày cầm tập văn kiện lên, sau đó mở ra xem nội dung bên trong, chỉ thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng kinh sợ.

"Đây... Đây là..."

"Ông vẫn luôn muốn gia nhập kế hoạch liên minh dầu mỏ, tôi có thể không thu tiền của ông, để ông trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty dầu mỏ!"

"Cái gì?" Kim Vân Sơn sửng sốt.

Không thu tiền?

Anh ta có ý gì? Vì sao nhắc tới cái này? Anh ta là đang nói đùa sao?

Anh ta thân là người đứng đầu hắc đạo, cho dù hiện tại cũng bắt đầu làm ăn chính đáng, nhưng bản tính chỉ biết cướp đoạt sẽ không thay đổi, nhưng là vì sao... phải làm như vậy?

"Anh... có mục đích gì?" Ông ta bất an hỏi.

"A..." Anh cười khẽ, tiếng cười băng lãnh thấu xương.

"Tôi chỉ muốn người của tôi!"

"Nhân vật quan trọng?" Phúc Vân Sơn khó hiểu.

"Đúng vậy, tôi muốn có một nam nhân, người đó hiện tại đang là bạn trai con trai ông, tôi nghĩ cậu ta hẳn đang ở nhà ông, cho nên ông nhất định có biện pháp đem cậu ấy giao lại cho tôi... Thế nào? Muốn làm cuộc làm ăn này không?" Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn ông ta, thAnh âm tà mị tràn ngập uy hiếp, giống như chỉ cần ông ta nói không, anh lập tức giết ông ta.

Bạn trai?

Kim Vân Sơn nhíu mày suy nghĩ.

Nhân nhi hiện tại không có bạn trai, nhưng nếu là nam nhân yêu mến? Vậy trong bảy năm nay, Nhân nhi vẫn luôn thích một người tên Biện Bạch Hiền kia, mặc dù ông khuyên bảo vài lần, cũng bởi vì chuyện này mà ông và con trai cãi nhau vài lần, nhưng đứa con ông vẫn cố chấp như cũ. Ông không rõ một người con trai đã có con thì có gì tốt? Vì sao Nhân nhi lại mê đắm đến thần hồn điên đảo, bất quá hiện tại xem ra... Cậu trai đó dường như không đơn giản, vậy mà khiến người đàn ông như quỷ thần mắt này cũng si mê.

Chẳng lẽ...

"Cậu trai đó có quan hệ gì với anh? Làm sao mà phải khiến anh dùng đến cách này trao đổi? Cẩn thận ngẫm lại, cậu trai đó bảy năm trước từng nhảy xuống biển tự sát, mà thời gian nhảy xuống biển, giống hệt ngày tổng giám đốc Phác..."

Bỗng nhiên ông ta vẫn chưa nói xong, Phác Xán Liệt liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với ông ta.

Kim Vân Sơn kinh ngạc sửng sốt, miệng vẫn chưa kịp khép lại, rõ ràng là bị anh hù dọa. Bất quá, trông anh ta tức giận như vậy, liệu có phải đã nói lên, ông ta vừa nói đúng?

"Chủ tịch Kim!"

Thanh âm u lãnh của Phác Xán Liệt gọi ông ta, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, tản mát ra hơi thở nguy hiểm, sau đó lại mở miệng, ẩn chứa khẩu khí uy hiếp, nói "Tôi nghĩ hẳn ông rất rõ, đôi khi, biết càng nhiều, sẽ chết càng nhanh, cho nên mới có câu: nan đắc hồ đồ (nghĩa: chỉ thời điểm người ta nên giả bộ hồ đồ) Ông không phải chỉ mới hồ đồ một lần, đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi!"

Kim Vân Sơn nghe lời anh nói, bối rối hoảng sợ nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ.

Ông sao có thể sợ thằng nhóc trước mặt?

Cho dù anh ta là người đứng đầu hắc đạo, cũng không nên làm càn!

Bất quá, cẩn thận ngẫm lại chuyện này đối với ông căn bản trăm lợi mà không hại, nguyên bản ông sẽ không cho Khang nhi cùng người con trai đó qua lại, hiện tại đem cậu ta giao cho người đàn ông này, như vậy Khang nhi khẳng định không bằng lòng, cũng phải buông tay, hơn nữa ông còn được công ty dầu mỏ, đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?

"Được, cuộc giao dịch này, tôi làm!" Ông ta đông ý.

Phác Xán Liệt cười quyến rũ.

Lúc này đây... Tuyệt đối sẽ không để cậu đào tẩu.

"Ký tên đi!"

"Được!"

***

Biệt thự Kim gia

Biện Bạch Hiền đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đêm.

Ngày mai sẽ đi khỏi đây, ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này, không biết bầu trời đêm ở anh có giống nơi này không, yên tĩnh, vắng vẻ... ưu thương...

Mơ hồ trong lòng có cảm giác không muốn, khiến cậu đối với thành phố nơi mình sinh ra lưu luyến, không... dường như cũng không phải đối với thành phố này, tựa hồ là...

"Cốc cốc cốc"

Cửa phòng nhẹ nhàng bị người gõ, suy nghĩ hỗn độn của Biện Bạch Hiền đột nhiên thu về.

Cậu xoay người chậm rãi bước tới cửa, sau đó mở cửa phòng ra, nhìn Chung Nhân đứng ở cửa.

"Bạch Hiền, chưa ngủ sao?" Hắn dịu dàng hỏi.

"Ừ"

"Vậy không bằng chúng ta nói chuyện đi, anh cũng không ngủ được!"

Biện Bạch Hiền nhíu mày, nhìn Phác Thế Huân ngủ say trên giường.

"Được, Anh chờ một chút!"

"Ừ"

Biện Bạch Hiền nói xong, chậm rãi bước tới bên giường, đem chăn kéo đến cổ bé, sau đó nhìn khuôn mặt đang ngủ say lộ ra tươi cười hạnh phúc, sau cùng mới xoay người đi.

"Két"

Tiếng đóng cửa vang lên, đồng thời hai mắt Phác Thế Huân đột nhiên mở ra!


Xin lỗi mấy bạn, Py lăn ra ốm mất rồi. Xem ra không thể đăng chap nhanh cho mấy bạn được nữa. Xin lỗi nha =((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro