Chương 51: Phác Xán Liệt tôi thề, lần này tuyệt đối là lần cuối cùng!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thế Huân nhìn cậu thở hổn hển, vội vàng chạy đến hỏi.

"Không... không có gì..." Biện Bạch Hiền lúng túng trả lời, tất rõ ràng căn bản là không phải là không có gì.

"Cha, rốt cuộc là làm sao vậy? Bảo cha đi mua đồ, vậy đồ đâu? Hơn nữa cha còn vội vàng chạy về, là gặp phải quỷ sao?"

"Quỷ?"

Lộc Hàm nói tiếp, đồng thời đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, quệt miệng nỏi, :"Nếu thật là gặp phải quỷ, vậy nhất định bị dọa là con quỷ kia, mà không phải cậu ấy, chú thấy trên thế giới này người có thể dọa cậu ấy chỉ có duy nhất một người!"

"Chú nói chính là..." Phác Thế Huân đoán, "Bố sao?"

Nghe hai chữ này, cơ thể Biện Bạch Hiền rùng mình một cái.

"Đúng, là cha nhìn thấy anh ta nhưng lại ở ngõ nhỏ dưới lầu." Cậu hoảng hốt nói sự thật.

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó thế nào?"

Lộc Hàm và Phác Thế Huân đồng thanh, biểu tình trên mặt đều lộ rõ vẻ đang nghe chuyện hay.

"Sau đó... anh ta bắt được tớ, tớ lấy máy kích điện kích anh ta hôn mê." Biện Bạch Hiền lược bỏ rất nhiều chi tiết.

"Cũng chỉ có như vậy?" Lộc Hàm vẻ mặt thất vọng.

"Đúng vậy!" Biện Bạch Hiền có chút chột dạ.

"Cha, cha không phải đã bỏ bớt chuyện tình quan trọng a?" Phác Thế Huân truy vấn.

"Nào... nào có."

"Bằng không cha vì sao không nói đến quá trình cha bị bắt, bố dùng cách nào bắt được tay của cha? Sau đó lại dùng tay làm gì cha, còn có lúc cha lấy máy kích điện, bố đang làm gì mà lại sơ ý để cha kích điện bố? Chẳng lẽ là làm cái gì cái gì với cha?"

"Ừ, không sai đây mới là mấu chốt!" Lộc Hàm nói theo.

Biện Bạch Hiền nhìn vẻ mặt sắc tướng của hai người, cảm giác kích động biến mất thay vào đó là tức giận dâng trào.

"Hai người các cậu, tớ thiếu chút nữa là bị bắt đi, ngay cả một cậu quan tâm cũng không có? Trong đầu chỉ nghĩ toàn những cái gì đó không sạch sẽ đó, các cậu có thật là con trai và bạn tốt của tớ không vậy?"

"Cha, cái gì gọi là cái gì đó không sạch sẽ a? Chúng con lại không nghĩ cái khác, chỉ là muốn biết sau khi bố bắt được cha có phát hiện chúng ta ở trên lầu hay không?"

"Đúng vậy, bọn tớ có hỏi cậu với Phác Xán Liệt XXOO sao? Tớ thấy rõ ràng trong đầu cậu chứa toàn chuyện không sạch sẽ còn dám nói bọn tớ!" Lộc Hàm nói tiếp.

"Hai người... Hai người..." Biện Bạch Hiền sắp bị hai người bọn họ làm cho tức điên.

Vào cái thời điểm này mà còn có thể đấu khẩu cùng cậu, cậu thật sự không biết trong đầu hai người bọn họ đang suy nghĩ kế hoạch gì!

Khó chịu!

Căn bản là bình tĩnh chẳng được!

"Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tớ đi nghỉ!" Cậu lạnh lùng nói xong rồi nhanh chóng vào phòng ngủ, khóa cửa.

Lộc Hàm và Phác Thế Huân nhìn cậu nổi giận đùng đùng, sau đó nhìn nhau.

"ChúLộc Hàm, chúng ta có phải hơi quá đáng không a? Cha thật sự tức giận rồi!"

"Ách... Hẳn là qua một ngày sẽ không có chuyện đi... có lẽ..."

"Haizz..."

"Haizz..."

Hai người cùng thở dài, đôi lông mày nhăn lại.

...
Bên trong phòng ngủ

Biện Bạch Hiền đứng ở trong phòng trống trơn, trên mặt đất đơn giản chỉ có một bộ chăn đệm.

Cậu khó chịu đi đến cửa sổ, nhìn xuống cái ngõ nhỏ kia.

Chung Đại hẳn là đến đây rồi? Bọn họ hẳn là đi rồi? Anh không có việc gì chứ? Có thể hay không vì điện giật mà để lại di chứng?

Anh khi đó nói cậu có phải cầm theo vật gì, cho nên anh hẳn là cũng không biết cậu hiện tại đang ở trên lầu thứ 4 nhà mình? Cho nên nơi này tạm thời vẫn an toàn? Thế nhưng...

Vì sao đêm khuya anh còn muốn đến nơi này?

Anh tới làm gì?

Đột nhiên trong đầu nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo cho anh, nháy mắt, hai gò má bắt đầu nóng rần lên...

Hiện tại bản thân mới ý thức được, hai người bọn họ hôn môi,không... Đó là hô hấp nhân tạo mới đúng, nhưng mà đã chạm vào không chỉ có một lần, lại còn là cậu chủ động...

"Haizz..." Cậu mệt mỏi thở dài.

Đêm nay tuyệt đối là đêm tệ nhất.

Tệ hết biết rồi!

Cậu phải ngủ thế nào?

***
Biệt thự Phác gia

Phác Xán Liệt ngồi trên sô pha cả một đêm, trong đầu chỉ toàn hình ảnh đôi môi của Biện Bạch Hiền...

Anh thật sự càng ngày càng không hiểu nổi nam nhân đó, một hồi tức giận hận không thể giết anh, một hồi vừa sợ hãi anh chết, rốt cuộc trong lòng cậu là hy vọng anh chết hay là hy vọng anh sống?

Lúc đầu thực sự đoán không ra, nghĩ không thấu, cho dù dùng đủ loại phương thức suy luận, cũng hoàn toàn không nắm được tâm tư của cậu.

Người này thật giống như một đám mây... Dù cho ngay gần trước mắt, cũng sờ không được, cho dù tìm được, cũng bắt không được...

"Cộc cộc cộc"

"Cộc cộc cộc"

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, thế nhưng Phác Xán Liệt lại hoàn toàn không có nghe thấy, rơi vào trong ảo tưởng.

Bỗng nhiên cửa phòng tự động mở ra, Chung Đại đứng ở cửa phòng nhìn Phác Xán Liệt ngồi trên sô pha.

"Đại ca... Đại ca... Đại ca..."

"Đại ca –"

Y gầm nhẹ, thanh âm rung trời chuyển đất.

Phác Xán Liệt sửng sốt, màng tai hơi đau nhức.

"Sao... Làm sao vậy?"

Bình tĩnh trước sau như một vậy mà lần đầu tiên lúng túng như vậy, ngay cả nói cũng bắt đầu ngập ngừng.

Chết tiệt!

Phác Xán Liệt âm thầm mắng chửi bản thân!

Anh không thể lại bị Biện Bạch Hiền làm nhiễu loạn tâm trí, anh phải bình tĩnh, anh phải tỉnh táo lại. Anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, chuyện hợp nhất công ty còn có rất nhiều chi tiết cần xử lý, còn đám lão già kia mặc dù đã tuân theo anh, nhưng vẫn còn mấy người đang âm mưu tính cái gì đó, chẳng hạn như... chú Chung kia...

"Đại ca!" Chung Đại tới trước mặt anh, khom lưng cúi đầu cứng nhắc nói, :"Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh muốn xuống nhà ăn hay ăn ở đây?"

Bữa sáng?

Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn về phía cửa sổ, bị ánh sáng làm cho chói mắt.

Hiện tại đã là sáng sớm? Anh ngồi ở chỗ này suốt một đêm? Hơn nữa cả một đêm đều nghĩ đến người con trai đó?

SHIT

Đáng chết!

"Bữa sáng sẽ không dùng, tôi không muốn ăn, tôi bảo cậu theo dõi Biện Bạch Hiền, hiện tại có động tĩnh gì không?" Anh lạnh giọng hỏi.

"Biện công tử cũng không có bất luận hướng đi gì, nhưng là bạn tốt Lộc Hàm của cậu ấy sáng sớm đã ra ngoài hai lần, lần thứ nhất là ra mua đồ ăn sáng, lần thứ hai là đến cục quản lý xuất ngoại."

Xuất ngoại?

"Bọn họ muốn ra nước ngoài?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Đúng vậy, tôi đã phái người điều tra, Biện công tử dường như đã có hộ chiếu, mà lần này cần làm là của Thế Huân thiếu gia."

Đôi lông mày Phác Xán Liệt càng lúc càng nhíu chặt!

Người con trai đó lại còn muốn dẫn con trai anh cùng chạy trốn ra nước ngoài?

Cậu tưởng là có thể được sao!

"Chung Đại, chuẩn bị xe!" Anh đứng lên, lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng"

Trải qua một buổi tối anh ít nhiều cũng đã bình tĩnh lại, nếu hiện tại gặp lại cậu anh tự tin có thể khống chế tốt hành động và cảm xúc của mình, cho nên đã đến lúc gặp lại và bắt cậu về, cũng nên đặt trên cổ cậu một sợi dây xích, để cậu thành thành thật thật nghe lệnh anh.

A...

Biện Bạch Hiền , cậu cũng nên biết...

Bị tôi nhìn trúng, là một loại tội nghiệt như thế nào?

***
Khu nhà Hạnh Phúc

Lầu 4

Sau khi Lộc Hàm đi ra ngoài, Phác Thế Huân và Biện Bạch Hiền đang trong bầu không khí có chút xấu hổ.

"Cha, cha còn tức giận sao?" Phác Thế Huân đến bên cạnh cậu đợi cậu trả lời.

"Không có!" Biện Bạch Hiền lạnh lùng đáp.

"Cha, cha đừng tức giận, ngày hôm qua là con không đúng, là con sai, đều là con không tốt, con không nên tò mò cha và bố đã xảy ra chuyện gì, cho dù hai người có xảy ra chuyện, con cũng có thể nói hai người chưa từng có chuyện gì, không đúng, con căn bản là không nên hỏi hai người có chuyện gì hay không, nhưng mà... Kì thực hỏi một chút cũng không sao chứ? Dù sao con cũng đã lớn rồi, con đây là thành quả của hai người nha, cho nên hai người cứ mặc sức làm chuyện gì gì đó, nói không chừng lại tạo ra thêm một người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, một đại soái ca giống con đây!"

Cái gì?

Nghe một chuỗi dài loạn thất bát táo của bé, Biện Bạch Hiền càng thêm khó chịu.

"Tiểu tử thối, con tốt nhất nên cách xa cha một chút, bằng không cha cũng không dám đảm bảo con đêm nay còn có thể trông thấy trăng!" Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, quả đấm thép đã nắm chặt.

Phác Thế Huân hơi run rẩy, hai chân bất giác lùi về sau lại vừa vặn đứng ở cửa sổ.

Thấp thỏm trầm mặc, sau đó rầu rĩ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên phát hiện một chiếc Porsche màu đen đứng ở dưới lầu, mà đi ra từ trong xe chính là phụ thân đại nhân thân ái của bé.

"Cha, cha..." Bé kích động gọi.

"Xú tiểu tử, con đem lời cha nói như gió thoảng bên tai sao?" Biện Bạch Hiền bộ dạng y hệt hung thần ác sát.

"Cha...cha, cha mau nhìn, bố đến..."

"Cái gì? Anh ta đâu?" Biện Bạch Hiền hết sức kinh hãi.

"Đã tới ngay cổng!" Phác Thế Huân lập tức báo cáo.

Cổng?

Biện Bạch Hiền hoảng hốt đi tới bên cạnh cửa sở, hai mắt nhìn xuống dưới thấy Phác Xán Liệt đã đứng ở cổng khu nhà.

Anh ta đến? Anh ta tìm được rồi?

Không, hôm qua anh ta xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sáng sớm đã tìm thấy?

Bất thình lình!

Phác Xán Liệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ngửa đầu chống lại hai mắt cậu.

Tim Biện Bạch Hiền giống như bị điện giật, bắt đầu đập kịch liệt, hai mắt cũng mở lớn, không có cách nào dời khỏi anh.

Làm sao bây giờ?

Hiện tại bỏ chạy còn kịp sao? Đợi chút, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể hoảng, phải bình tĩnh nghĩ biện pháp...

"Bảo bối, con nghe cha nói này!" Cậu xoay người lại, nắm chặt lấy hai tay Phác Thế Huân khẩn trương nói :"Chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thế nhưng... trọng yếu giờ phải chạy trốn.

Phác Thế Huân đổ mồ hôi!

"A? Đó phải là bình tĩnh hay phải là chạy trốn?"

"Ngu ngốc! Đương nhiên phải bình tĩnh để bỏ chạy!"

Biện Bạch Hiền kích động nói, nói xong liền bắt lấy tay bé, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn, lập tức chạy ra cửa.

Phác Thế Huân chạy theo đằng sau cậu, chỉ có thể điên cuồng đổ mồ hôi.

Tư thế hấp tấp như vậy mà bảo là bình tĩnh chạy trốn sao?

Haizz...

Bé ngầm thở dài, xem ra bệnh cũ của cha lại tái phát rồi, căng thẳng quá độ sẽ khiến hành động cùng lời nói trở nên hỗn loạn mơ hồ.

Được!

Không phải là bị tìm thấy sao? Không việc gì phải lo, chính cái gọi là kế hoạch A thất bại, kế hoạch B bắt đầu, kế hoạch C bình tĩnh đợi...

"Cha, cha đợi một chút, đừng hoảng hốt a, con có biện pháp khiến bố không tìm thấy chúng ta!"

"Cái gì? Con có biện pháp?"

Biện Bạch Hiền dừng lại, ngoảnh đầu kinh ngạc nhìn bé.

Chỉ thấy khóe miệng Phác Thế Huân gợi lên tươi cười tà ác, biểu tình cực kỳ giống ác ma giảo hoạt khiến người ta không khỏi có chút kinh hãi.

...

Trong lúc đó

Sau khi Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền bốn mắt nhìn nhau qua cửa sổ lầu 4, anh liền lập tức đi vào bên trong khu nhà, nhanh chóng lên trên.

Không đến ba mươi giây, hai người đã đứng trước cửa căn hộ của Lộc Hàm ở lầu 4.

Mà lúc này, cửa phòng đã mở rộng, rất rõ ràng người bên trong đã chạy. Thế nhưng ở cầu thang cũng không có đụng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn ở bên trong? Đây là kế điệu hổ ly sơn? Nhưng mà, còn có một khả năng...

"Chung Đại, cậu đi vào bên trong tìm!" Anh ra lệnh.

"Vâng" Chung Đại lập tức chạy vào phòng.

Phác Xán Liệt nhanh chóng xoay người lại, chạy xuống chỗ cầu thang, nhìn xuyên qua khe hở xuống bên dưới, quả nhiên Biện Bạch Hiền với Phác Thế Huân đang cuống quít chạy xuống dưới. Khi mà anh đi tới lầu 4, bọn họ cự nhiên trốn ở lầu 5, lén lút nhìn anh đi tới cầu thang thứ 4 mới lập tức từ lầu 5 nhanh chóng chạy.

Đáng chết!

Lại là loại tiểu kế này?

Mà anh... lại có thể nhiều lần trúng kế!

Kích động vội bước xuống lầu, muốn đuổi theo bắt hai người thế nhưng chân lại đột nhiên trượt, thiếu chút nữa ngã, may mắn anh nắm vào tay vịn cầu thang.

Phác Xán Liệt nhíu mày cúi xuống, nhìn dưới chân có hạt đậu xanh khiến anh không thể bước tiếp.

"Chết tiệt!" Anh hung dữ mắng.

Cho dù bọn họ có thêm thời gian, chẳng lẽ bọn giọ cho rằng bọn họ có thể chạy thoát? Thật là ý nghĩ viễn vông, anh tuyệt đối phải bắt bọn họ về!

...
Cổng khu nhà

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân vội vã chạy ra thế nhưng lại đụng phải một nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen.

Phác Xán Liệt đáng ghét lại có thể dẫn theo nhiều người như vậy.

Làm sao bây giờ?

"Cha, một mình cha ứng phó đám tiểu lâu la này không thành vấn đề chứ?" Phác Thế Huân rất tự giác trốn ở sau lưng cậu.

"Cái gi? Một mình cha?" Biện Bạch Hiền kinh hãi.

Tuy rằng cậu là tuyển thủ Hapkido, nhưng đó là trước kia a, phải biết rằng cậu đã rửa tay gác kiếm bảy năm rồi.

"Cha, cha phải cố lên a, chỉ cần kiên trì 3 phút là được, lập tức sẽ có người đến tiếp ứng cho chúng ta!"

"Cái gì?"

3 phút?

Có người tới đón bọn họ?

Ai a?

Đột nhiên hai người đàn ông không muốn sống xông về phía cậu, Biện Bạch Hiền một quyền một cước, dễ dàng giải quyết, nhưng là lại đi lên bốn người, lần này thành số lượng gấp bội, muốn cậu kiên trì 3 phút? Quả thực chính là nói đùa...

Chợt!

"Cha, con có biện pháp!" Phác Thế Huân chạy đến trước mặt cậu.

"Con có biện pháp?" nó lại có biện pháp gì?

Trong khi Biện Bạch Hiền còn đang ngạc nhiên, tay một người đàn ông nhanh chóng hướng về phía Phác Thế Huân, chỉ thấy... Phác Thế Huân lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, đặt ở trên cổ mình.

"Đừng ai nhúc nhích, ai dám đến gần cháu sẽ chết cho các chú xem!"

Nháy mắt tay người nọ dừng lại trước mặt bé, hơn nữa tất cả mọi người đều lập tức dừng lại.

Thực sự hữu hiệu!

Phác Thế Huân trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn biểu lộ vẻ nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Cháu biết lão đại các chú nhất định không cho phép các chú làm tổn hại chúng cháu, cho nên cháu cảnh cáo các chú, ai dám động đậy cháu liền tự sát cho các chú xem, đến lúc đó các chú sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá!"

Mọi người nghe được lời của bé đều nhăn chặt mày.

Xác thực Đại ca phân phó bọn họ tuyệt đối không thể tổn hại đến hai người kia, nhưng là đồng thời cũng ra lệnh bọn họ tuyệt đối không để hai người kia trốn thoát, nhưng mà hiện tại phải làm sao bây giờ? Dường như trái cũng là chết, phải cũng là chết, chẳng lẽ không còn đường sống sao?

Phác Thế Huân nhìn biểu hiện rối rắm của họ, luống cuống kéo tay Biện Bạch Hiền nói, :"Cha, chạy mau a, nếu không đi sẽ không kịp!"

"Hả? A.." Biện Bạch Hiền ngây ngốc đáp lại, hai chân không tự giác mà chạy.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Dường như hết thảy đều trong dự liệu của Phác Thế Huân, hơn nữa bé tựa hồ có rất nhiều cách giải quyết, nhưng là rõ ràng nhìn bé liều mạng muốn cậu chạy trốn thế nhưng vì sao cậu lại cảm thấy mưu tính của con mình không chỉ có như vậy, trên mặt tươi cười mi phi sắc vũ, giống như ở trong trò chơi khoái hoạt...

Bé rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?

"Cha, cha xem, cứu tinh đến rồi!" Phác Thế Huân đột nhiên vui vẻ chỉ về phía trước.

Biện Bạch Hiền lấy lại tinh thần, theo tay bé chỉ nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng.

Xe BMW chạy nhanh như tên bắn dừng lại bên cạnh bọn họ.

Cửa xe hạ xuống, Biện Bạch Hiền kinh ngạc mở lớn hai mắt.

Chung Nhân?

Sao lại là anh ấy?

"Mau lên xe!" Chung Nhân khẩn trương nói.

Phác Thế Huân cầm lấy tay Biện Bạch Hiền đang ngây ngốc nhanh chóng chui vào xe ngồi. Cùng lúc đó, Phác Xán Liệt và Chung Đại cũng chạy tới cổng khu nhà, chỉ kém một chút, Chung Nhân khởi động xe, chạy ngang qua mặt anh.

Phác Xán Liệt mở to mắt nhìn bọn họ chạy trốn ngay trước mắt mà lại chỉ có thể bó tay không làm gì được.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" Anh phẫn nộ mắng chửi, hung hăng nhìn đuôi xe BMW. Anh lại để cho bọn họ chạy, lại để bọn họ chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Phác Xán Liệt anh chưa bao giờ có cảm giác thất bại, thế nhưng ngay cả một người con trai cùng một thằng nhóc sáu tuổi anh lại không bắt được!

"Tôi thề..."

Anh nhìn đuôi xe đằng xa, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đây tuyệt đối là lần cuối cùng tôi để các người chạy thoát, tiếp theo, Phác Xán Liệt tôi nhất định sẽ bắt được các người, cho các người không còn khả năng chạy trốn!"

Anh muốn gì, chưa bao giờ là không chiếm được!

Hơn nữa chỉ cần là anh vừa ý thứ gì đó, thì... đồ vật mà anh vừa ý từ lúc đó đã được chỉ định là thuộc về anh!

Biện Bạch Hiền... Cậu thuộc về tôi, tôi dù thế nào cũng phải có được cậu!

...

Trên xe BMW

Biện Bạch Hiền trầm mặc hé ra khuôn mặt lạnh lùng.

Phác Thế Huân chăm chú dán vào cửa xe, cùng cậu giữ một khoảng cách, mà Chung Nhân trầm mặc lái xe tựa hồ cảm nhận phía sau âm thầm lửa giận nào đó đang bùng cháy.

"Các người..." Biện Bạch Hiền âm lãnh mở miệng, chất vấn nói, "Nói rõ ràng cho tôi, nói rõ từ đầu đến cuối!"

"Ách... Cha, chuyện đều đã xảy ra, cha sẽ không truy cứu nữa chứ!"

"Không thể!" Biện Bạch Hiền quát to.

Ngay từ đầu cậu đã bị bọn họ đùa bỡn xoay vòng, đầu tiên là Lộc Hàm, hiện tại là Chung Nhân, bọn họ đã vạch ra kế hoạch hoàn hảo, chỉ mình cậu là chẳng biết gì.

"Bạch Hiền!" Chung Nhân vừa lái xe vừa mở lời, "Thực ra anh cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là hôm nay Thế Huân gửi cho anh một tin nhắn, nó nói có việc gấp điện thoại cho anh, bảo anh dùng tốc độ nhanh nhất tới trước cổng khu nhà, cá nhân anh cũng rất ngạc nhiên... Đây rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

Trong lời Chung Nhân rõ ràng là hướng tất cả về phía Phác Thế Huân.

Tầm mắt lạnh như băng của Biện Bạch Hiền dời đến người bé, hung hăng trừng mắt nhìn bé.

"Ách... Cái này... Con... Con thế nào? Mấy người nói con giống như kẻ xấu không bằng? Đừng quên người giúp cha chạy là con, con là đại công thần, mấy người chẳng những không cảm ơn con còn quay sang chất vấn con? Thật sự là không phân biệt tốt xấu, không nhìn được tâm người tốt! Về sau mấy người có chuyện phiền toái gì đừng hy vọng con sẽ giúp! Hừ!" Phác Thế Huân oán trách, hất đầu tới trở mặt.

Muốn từ miệng bé nói ra toàn bộ kế hoạch? Không có cửa đâu!

Đánh chết bé, bé cũng không nói ra bí mật kia...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro