Chương 50: Phác Xán Liệt, tên trứng thối này, tôi không cho phép anh chết!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đầu phiền muộn trong lòng muốn ra ngoài hóng gió để đầu óc có thể bình tĩnh trở lại, thế nhưng không nghĩ tới lại chạy tới nơi này.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Trong lòng anh không ngừng chửi bới!

Vì sao mình lại trở nên như thế này? Thân thể của anh xảy ra vấn đề gì? Anh sinh bệnh kỳ quái gì? Có biện pháp nào trị liệu?

Bỗng nhiên cau chặt đôi lông mày, hai mắt hung hăng trừng cánh cửa sổ phòng Biện Bạch Hiền, dùng sức nghiến răng, hận không thể lập tức giết người để hả giận.

Nhưng là chợt...

Một bóng người đi qua xe anh, anh kinh ngạc mở lớn hai mắt nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt.

Đêm khuya

Biện Bạch Hiền buồn bực trở về nhà.

Hai tên một lớn một nhỏ đáng ghét, thời đại ngày nay đúng là Hỗn Thế Ma Vương, từ hôm qua ở trong phòng chỉ toàn ăn uống với chơi đùa, hơn nữa một tấc cũng không rời cái phòng kia còn đùa như cũ, cậu phục!

Nhưng đáng hận chính là bọn họ đem cậu trở thành chân chạy vặt, để cậu đi mua đồ ăn cho bọn họ, rõ ràng Lộc Hàm đã nói việc nhỏ để cậu ấy làm, vì sao bây giờ lại biến thành cậu? Phải biết rằng, cậu hiện tại đang rất nguy hiểm, nếu bị người của Phác Xán Liệt phát hiện, như vậy thì...

Hai mắt cậu nhìn nhìn bốn phía, đừng nói là người, ngay cả bóng quỷ cũng không có!

Được rồi, căn bản hiện tại cậu không có nguy hiểm, cho nên cậu cực kỳ vinh hạnh biến thành chân chạy vặt, ô... người nào đó khóc không ra nước mắt.

"Haizz..." Cậu thở dài sau đó tiếp tục đi.

Đột nhiên, sau lưng có một cỗ gió lạnh khiến sống lưng cậu một trận lạnh cả người, cảm giác như có người theo phía sau.

Chẳng lẽ là quỷ?

Không... Sẽ không là...

Hai chân cậu bất giác dừng lại, sau đó cơ thể chậm rãi quay về phía sau.

Còn chưa nhìn thấy người kia, một bàn tay to bắt lấy cậu, đồng thời tay kia bưng kín miệng của cậu, thứ gì đó trong tay cậu rơi xuống, đồng thời người nọ cứng rắn kéo cậu vào trong góc nhỏ.

Người này là ai?

Sức lực thật lớn, phương thức cứng rắn, anh ta cầm lấy tay kia của cậu khiến cậu căn bản không thể giãy dụa, mà loại cảm giác cường thế này lại rất giống người kia.

Là anh ta sao? Là anh ta sao?

Thật là anh ta?

"Biện Bạch Hiền... Rốt cuộc cũng bắt được cậu!"

Thanh âm băng lãnh của Phác Xán Liệt vang lên bên tai cậu, giọng điệu trêu tức như muốn bỡn cợt cậu.

Biện Bạch Hiền nghe thấy thanh âm của anh, toàn bộ trái tim giống như ngừng đập.

Bị anh ta bắt được rồi?

Anh ta làm sao lại ở đây? Anh ta không phải là đi rồi sao?

"Ưmmm... ưm..."

Buông tôi ra! Cậu muốn hô to thế nhưng lại bị anh dùng tay che miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm nghẹn ngào, mà toàn thân cậu giãy dụa nhưng vẫn bị anh kiềm chế như trước.

Vì sao mỗi lần bị anh bắt được cậu đều vô lực?

Vì sao cậu trốn không thoát khỏi bàn tay anh?

Tay trái Phác Xán Liệt dùng sức ôm lấy thắt lưng cậu, tay phải che miệng cậu, khóe miệng tà ác tới gần bên tai cậu, tà mị nói, "Thật sự là ngoài dự tính, nếu đã chạy trốn vì sao còn muốn quay lại? Cậu quay lại là muốn làm gì? Chẳng lẽ bỏ quên vật gì quan trọng sao?"

"Ưm ưm ưm.... Ưmmmm... Ưm..." Cậu không ngừng hô to, không ngừng phát ra âm thanh.

Hai tay gắng sức đẩy tay anh nhưng không có cách nào đẩy ra.

Tay trái Phác Xán Liệt ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cậu, thật giống như sợ cậu lại chạy trốn lần nữa, không ngừng dùng sức, liên tục dùng sức, hận không thể đem thân thể cậu nhập vào trong thân thể anh, khiến cậu không thể chạy được nữa.

Hoàn hảo!

Trong lòng đột nhiên xuất hiện hai chữ này.

Hoàn hảo anh lái xe đến đây, hoàn hảo anh ở chỗ này gặp được cậu, hoàn hảo cậu xuất hiện ở đây, bằng không... cậu có lẽ đã thật sự thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Hoàn hảo! Hoàn hảo!

Hoàn hảo lại một lần nữa bắt được cậu.

Chợt!

Cơ thể Biện Bạch Hiền đang giãy dụa nháy mắt buông lỏng khí lực, lẳng lặng đứng tại chỗ, không ầm ĩ không nháo không giãy dụa, tùy ý để anh ôm chặt.

"Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt ở bên tai cậu nhẹ giọng, "Sao không vùng vẫy nữa? Quên rồi sao?"

Biện Bạch Hiền hơi chuyển đầu, liếc xéo khuôn mặt anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Phác Xán Liệt nhìn cặp mắt trong veo của cậu, cười nhẹ nói: "Muốn nói?"

"..." Biện Bạch Hiền trầm mặc nhưng hai mắt vẫn nhìn anh.

"Không sao cả, cho dù cậu có kêu đến khản cổ, đêm hôm khuya khoắt cũng sẽ không có ai để ý đến cậu!" Anh nói xong liền buông tay phải đang che miệng cậu lại, ôm chặt lấy thắt lưng cậu.

"Buông tôi ra!" Biện Bạch Hiền bình tĩnh nói, giọng điệu mang theo hương vị ra lệnh.

"Tôi còn nghĩ cậu sẽ nói cái gì, hóa ra là nói cái này!" Phác Xán Liệt trêu tức nói, hai tay càng dùng sức ôm lấy thắt lưng cậu để cậu càng gần anh, sau đó tà ác trả lời: "Không buông!"

Ưa thích nhiệt độ cơ thể cậu, ưa thích hương vị trên người cậu, ưa thích ôm cậu như vậy... Ngay lúc này ngay cả bản thân cũng rất không hiểu, thế nhưng cảm thấy tâm tình đặc biệt dễ chịu, hơn nữa khoan khoái muốn trêu chọc cậu.

Đôi lông mày Biện Bạch Hiền nhíu lại, tim nhảy loạn lên đập bùm bùm.

Cậu muốn đẩy anh ra, nghĩ biện pháp thoát khỏi tay anh, trốn anh.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Cậu hỏi.

"Cậu cho rằng tôi muốn thế nào?" Phác Xán Liệt hỏi lại.

Biện Bạch Hiền âm thầm nắm chặt hai tay, nói "Anh là muốn trả thù tôi sao? Bởi vì ngày đó tôi làm hỏng bữa tiệc của anh, khiến anh mất mặt?"

Nghe cậu nói như vậy, Phác Xán Liệt hơi kinh ngạc!

Nếu cậu không nói chuyện này, anh thiếu chút nữa cũng đã quên, mà khoảnh khắc vừa rồi, anh lại đắm chìm trong vui sướng khi tìm được cậu.

Đây là có chuyện gì? Bản thân vậy mà đối với người con trai này hoàn toàn không có tức giận.

"Nếu tôi nói đúng như vậy... Cậu muốn làm sao để tôi hết giận đây?" Anh chợt hứng thú hỏi.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc!

Cậu nghĩ đến khi còn ở khách sạn Rich, anh cũng từng nói với cậu như vậy, hiện tại ý tứ của anh sẽ không là...

Cắn cậu?

"Anh chẳng lẽ muốn..." Cậu muốn nói rồi lại thôi.

"Tôi muốn cái gì?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"..." Biện Bạch Hiền trầm mặc.

Cậu thật sự không muốn cùng người đàn ông này nói thêm một câu, thầm nghĩ khiến anh nhanh chóng buông tay, sau đó cấp tốc chạy.

"Sao không nói lời nào? Trả lời tôi cậu vừa nghĩ cái gì?" Anh truy đến cùng.

Biện Bạch Hiền nhíu mày, tức giận gầm nhẹ, "Anh mau buông tôi ra, bằng không tôi không khách khí!"

"Không khách khí? A..." Anh giễu cợt, tiếp tục nói: "Tôi muốn xem một chút, cậu muốn đối với tôi không khách khí như thế nào?" 

Anh nói xong, một bên tay từ bên hông dò xét vào trong áo cậu, chầm chậm đi lên trên. "Đừng chạm vào tôi! Mau đem bày tay dơ bẩn của anh ra ngoài!" Biện Bạch Hiền sợ hãi giãy dụa.

"Có bản lĩnh cậu tự mình lấy nó ra đi!"

Phác Xán Liệt trêu tức nói, tay còn lại bắt đầu di chuyển, ngược lại là chậm rãi đi xuống dưới, linh hoạt cởi khuy quần, sau đó kéo khóa quần xuống.

Biện Bạch Hiền kinh hãi!

Người đàn ông này, anh ta sẽ không muốn ở chỗ này...

"Đừng ——" Cậu lớn tiếng la hét, hai tay cậu bắt lấy hai tay anh.

Mà Phác Xán Liệt thì tà ác cười, thoải mái đặt đầu lên vai cậu, sau đó hôn lên cái cổ trắng nõn của cậu.

Anh muốn nhìn, cậu có bao nhiêu cánh tay để ngăn anh.

Biện Bạch Hiền kinh hoảng, ngăn trên thì không thể cản dưới, cậu hoàn toàn lúng túng!

"Phác, Xán, Liệt!" Cậu từng chữ kêu lớn tên anh, dọa dẫm nói, "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không dừng lại, tôi chắc chắn sẽ không khách khí!"

"Được, cậu không cần phải khách khí!" Phác Xán Liệt trêu tức nói, tay phải đã vuốt ve trước ngực cậu mà tay trái đã dò xét vào bên trong quần lót của cậu.

Cơ thể người con trai này rất thơm, rất đẹp...

Từ cái đêm bảy năm trước, anh đã khắc sâu hương vị cơ thể cậu, đó là một loại hương vị một khi đã ngửi thấy liền khiến cho anh nghiện.

Biện Bạch Hiền mở lớn hai mắt, địa phương bị anh đụng vào dần trở nên nóng rực.

Đáng ghét... Thật dơ bẩn...

Cái loại cảm giác đón nhận trong lòng nghĩ tới thật muốn nôn. Cậu chợt đưa tay vào trong túi lấy một cây bút, rút nắp bút ra sau đó ấn vào cái nút màu trắng, đồng thời đụng vào tay Phác Xán Liệt.

"A——"

Phác Xán Liệt kêu sợ hãi, cơ thể run rẩy đồng thời té xỉu ra đất.

Biện Bạch Hiền nhanh chóng sửa soạn lại quần áo của mình, xoay người nhìn Phác Xán Liệt bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Kể từ sau khi bị anh ép buộc làm cái chuyện đó, cậu liền vụng trộm mua máy kích điện có hình cây bút, cậu biết rõ bản thân đánh không lại anh cho nên chuẩn bị đồ vật này để bảo vệ bản thân. Nhưng mà cậu đã nói không nên đụng tới cậu, cậu đã nói qua đối với anh không khách khí cho nên anh mang bộ dạng hiện tại, đều do anh tự tìm lấy...

Cậu kích động xoay người muốn chạy thế nhưng hai chân lại dừng lại, chậm rãi quay lại.

Anh ta hẳn là không có việc gì chứ?

Người bán tuy không phải thương nhân đáng tin nhưng mà anh ta nói điện trong bút sẽ không gây chết người, thế nhưng vì sao đụng một cái anh liền lăn ra bất tỉnh?

Lo lắng đến bên cạnh anh sau đó ngồi xổm xuống.

Nghi ngờ đưa tay để ở mũi anh, lại khiếp sợ sửng sốt!

Không... Không thở nữa...

Anh ta chết rồi sao?

Sao lại thế này?

Anh ta làm sao có thể chết?

Biện Bạch Hiền hoảng sợ hai chân mềm nhũn, cả người ngã ra trên mặt đất.

Người bán đồ vật này rõ ràng nói qua thứ này sẽ chỉ làm cơ thể người tê liệt, sẽ không hôn mê, càng không thể chết a? Nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà...

Cậu nhìn khuôn mặt mê man của Phác Xán Liệt, kích động quỳ trên mặt đất, sau đó run rẩy vươn tay đặt lên mũi anh khẳng định lại một lần nữa.

Vẫn là không có hô hấp!

Cậu kiềm chế tâm hoảng loạn, để tai áp vào ngực anh, tìm kiếm tiếng tim đập của anh.

"Thình thịch – Thình thịch"

Tiếng tim đập cũng không có biến mất, từng nhịp đều trầm ổn, từng nhịp đều rõ ràng.

Anh còn sống! Anh không có chết!

Tâm mơ hồ có một tia dễ chịu.

Biện Bạch Hiền chỉnh lại tư thế nằm của anh, hai tay đè lên nhau đặt lên ngực anh, dùng sức ép xuống, thuần thục làm phương pháp sơ cứu, sau đó nắm mũi anh, không chút do dự hô hấp nhân tạo cho anh.

Âm thầm... ngón tay Phác Xán Liệt động đậy!

Biện Bạch Hiền lặp đi lặp lại các động tác đã làm, căn bản không có suy nghĩ, chuyên tâm muốn đem cứu anh tỉnh, muốn anh hô hấp lại như bình thường, cho nên khi chạm vào môi anh cũng không có do dự, một lần lại một lần... một lần lại một lần nữa... Không ngừng... không ngừng đụng vào...

"Ưm..."

Phác Xán Liệt đột nhiên nhíu mày, mơ hồ thốt ra tiếng, cuối cùng lấy lại hô hấp bình thường, thế nhưng người lại hôn mê bất tỉnh như trước, lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm của anh, ngón tay lại đặt bên dưới mũi anh, cảm nhận hơi thở mỏng manh, cả người giống như sụp đổ, an tâm buông lỏng toàn bộ thần kinh.

"Không cần phải làm tôi sợ a... tên trứng thối anh!" Cậu run run lẩm bẩm tự nói, cảm giác nghĩ lại mà sợ ùa vào lòng cậu.

Hai mắt nhìn anh lẳng lặng nằm ngửa trên mặt đất, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, cậu lại có loại xúc động muốn khóc, bởi vì khoảnh khắc kia khiến cậu thật sự sợ hãi.

Tuy rằng hận anh, tuy rằng chán ghét anh, tuy rằng cực kỳ cực kỳ chán ghét anh, nhưng mà cậu không nghĩ tới muốn giết anh, càng không nghĩ tới anh sẽ chết.

"Phác Xán Liệt, anh là trứng thối..." Cậu hướng về phía người đang hôn mê, ra lệnh nói: "Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không được chết... Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được chết... Nếu anh chết... Nếu anh chết..." Thanh âm của cậu càng ngày càng run, cũng mơ hồ mang theo giọng nghẹn ngào, sợ hãi nói, "Nếu anh chết rồi... Tôi với Thế Huân phải làm sao bây giờ?"

Nghe được câu nói sau cùng của cậu, tay Phác Xán Liệt lại hơi động đậy một chút.

Biện Bạch Hiền cũng không có ý thức được động tác nhỏ nhặt kia của anh, cho rằng anh còn đang hôn mê, cho nên không những mạnh dạn nói ra những lời vừa rồi, còn can đảm lấy tay khẽ vuốt hai gò má lạnh như băng của anh.

Khẽ nhíu mày, khóe miệng mỉm cười chua xót nhìn gương mặt ngủ mê, cậu dịu dàng nói: "Hiện tại anh, đã không đơn giản chỉ có một mình, anh hiện tại là bố của Thế Huân, nếu anh chết, nó sẽ thương tâm, nó sẽ khóc, cho nên cho dù tôi cầu xin anh, cho dù là tôi thỉnh cầu anh, van xin cũng được... Đừng dễ dàng chết như vậy, quý trọng mạng sống của mình, chí ít, cũng phải nhìn Thế Huân trưởng thành, nhìn nó kết hôn sinh con, chí ít cũng phải như vậy mới được... Anh chí ít cũng phải sống đến lúc đó!"

Thế Huân cực kỳ cực kỳ thích anh!

Anh nhất định không biết, anh nhất định không biết trong mắt Thế Huân, anh tồn tại chói mắt cỡ nào, cho nên người đàn ông này tuyệt đối không thể chết, anh nhất định phải sống thật tốt...

"Linh linh — Linh linh — Linh linh"

Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của Biện Bạch Hiền.

Cậu khẩn trương nhìn túi áo Phác Xán Liệt, do dự lấy di động ra, nhìn tên hiện trên màn hình – Chung Đại.

Do dự ấn phím nghe, đặt vào bên tai.

|Đại ca!|

"Ách... Cái kia, anh là Chung Đại?" Cậu lúng túng hỏi.

|Cậu...| Đầu dây bên kia Chung Đại hẳn rất kinh ngạc, đồng thời cũng nhận ra giọng cậu, |Biện công tử, cậu tại sao lại nghe điện thoại của Đại ca?|

"Tôi... Cái này không quan trọng, anh bây giờ tới ngõ nhỏ dưới lầu nhà tôi, tốt nhất mang theo bác sĩ và xe cấp cứu tới, Đại ca của anh đang hôn mê bất tỉnh!"

|Cái gì?|

"Tóm lại anh tới nhanh lên, như vậy đi!"

Biện Bạch Hiền nói xong lập tức cúp điện thoại.

Cuối cùng có thể yên tâm, vốn đang nghĩ có nên để anh ở chỗ này, hoàn hảo Chung Đại gọi điện tới, như vậy cậu hiện tai có thể yên tâm đi.

Lập tức đứng dậy, nhưng lại chậm chạp không có xoay người mà cởi áo khoác trên người đắp lên người anh.

Ánh mắt lại một lần nữa rơi vào khuôn mặt ngủ say, trái tim, có chút xúc động.

Bối rối thu hồi ánh mắt sau đó lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.

Mà ngay khi cậu vừa đi khỏi ngõ nhỏ, hai mắt Phác Xán Liệt mở ra.

Ngay từ đầu anh vốn không có hôn mê, một chút điện giật nho nhỏ với anh mà nói giống như bị muỗi cắn, dù sao anh cũng là người từng trải qua huấn luyện, nhưng là anh lại nảy ra trò đùa dai nho nhỏ, giả vờ té xỉu, ngừng thở, nhưng tuyệt không nghĩ đến, cậu lại hoảng hốt lo sợ như thế... lại còn... hô hấp nhân tạo...

Nhớ đến môi cậu chạm vào môi anh, trong nháy mắt, trên mặt anh xuất hiện một tầng mây ửng đỏ, nóng rực như lên cơn sốt.

Tim cũng không hiểu bắt đầu đập nhanh, quả thực giống như một thằng nhóc mới lớn biết đến tình yêu.

Môi...

Môi của cậu rất mềm, rất nóng, rất ngọt...

Giống như là kẹo đường, đụng vào khiến anh rất khoan khoái, thậm chí anh nhịn không được muốn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhành liếm.

Đây là hôn môi sao?

Anh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thế này!

Bỗng nhiên, tay bất giác đưa lên khẽ chạm vào môi của mình, dường như môi Biện Bạch Hiền còn trên cánh môi anh.

Thật sự là quá tệ!

Loại rung động trong lòng anh là như thế nào? Anh muốn hiểu?

"Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không được chết... Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được chết... Nếu anh chết rồi... Nếu anh chết... Nếu anh chết rồi... Tôi với Thế Huân phải làm sao bây giờ?"

Thanh âm Biện Bạch Hiền xuất hiện bên tai anh, không ngừng bốy lượn, không ngừng lặp lại...

Tôi với Thế Huân phải làm sao bây giờ?

Khi cậu nói ra những lời này, trong lòng nghĩ đến cái gì?

Cậu không muốn anh chết, cậu muốn anh vì bọn họ mà sống? Người con trai đáng chết, cậu lại đảo loạn trái tim anh. Cậu rốt cuộc có khả năng gì... Cậu có khả năng gì mà có thể khiến Phác Xán Liệt anh tâm phiền ý loạn?

"Đại ca!"

Chợt một âm thanh khẩn trương xông vào tai anh, đánh gãy suy nghĩ rối loạn của anh lúc này.

Sau khi nhận được điện thoại, Chung Đại lập tức chạy tới đây, không nghĩ tới nhìn thấy Đại ca ngồi dưới đất.

"Đại ca, anh không có việc gì chứ?" Anh lo lắng hỏi.

"Tôi không sao!" Phác Xán Liệt trả lời, khôi phục vẻ lạnh lùng lúc đầu, giấu đi bộ dạng rung động kia.

"Vừa mới nghe điện thoại của Đại ca làm sao có thể là Biện công tử? Anh gặp được cậu ấy sao? Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?" Chung Đại kích động không ngừng hỏi.

Nhìn tình huống như vậy, chẳng lẽ Đại ca gặp được Biện công tử nhưng lại trúng bẫy của cậu ấy, cho nên trở thành cái dạng này? Nhưng mà, nếu là Đại ca căn bản không có khả năng không đối phó được một người con trai nhỏ bé.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Không có việc gì! Không nên hỏi!" Phác Xán Liệt bực mình nhíu mày, tránh trả lời.

"Vâng" Chung Đại lập tức cúi đầu không dám hỏi.

Chỉ có điều...

"Đại ca!" Anh lại lên tiếng.

"Sao? Còn có chuyện gì?" Phác Xán Liệt đứng dậy, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt anh.

"Tôi đã tra được nơi Biện công tử và Thế Huân thiếu gia hiện tại đang ở rồi!" Cho nên anh mới có thể gọi điện tới, lại không ngờ người tiếp điện thoại lại là Biện Bạch Hiền.

"Bọn họ ở đâu?" Phác Xán Liệt hỏi, giọng điệu có vẻ vội vàng.

"Bọn họ ở ngay lầu 4 khu nhà, cũng chính là căn phòng phía trên tầng của cậu ấy!"

Cái gì?

Phác Xán Liệt đột nhiên quay đầu nhìn về phía tầng lầu của khu nhà cũ nát, từ cửa sổ căn hộ của Biện Bạch Hiền hướng lên trên, nhìn ánh đèn sáng ở cửa sổ tầng 4.

Thì ra cậu trốn ở đó.

"A.." Anh cười khẽ.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ thật đúng là thông minh!

"Đại ca, có muốn hiện tại đi bắt người?" Chung Đại hỏi.

"Không cần, cho người theo dõi, chúng ta về trước!"

"Vâng"

Phác Xán Liệt bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

Bây giờ vẫn chưa thể đi tìm bọn họ, bởi vì hiện tại nếu gặp lại Biện Bạch Hiền, anh không biết mình sẽ biểu lộ ra biểu tình như thế nào.

Anh muốn phải tỉnh táo trước!

Không khỏi nắm chặt hai tay, lại không phát hiện, trên tay phải mình đang cầm chặt lấy áo khoác của Biện Bạch Hiền để lại...

***

Bên trong khu nhà

Biện Bạch Hiền vội vàng chạy lên lầu 4, kích động mở cửa phòng ra, cũng nhanh chóng đóng lại, sai đó dựa lưng vào cửa phòng thở hổn hển.

Bên trong phòng khách Lộc Hàm và Phác Thế Huân nhìn bộ dạng kinh hoảng của cậu, cùng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Cha, cha làm sao vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro