Chương 49: Nếu còn có kiếp sau, con hi vọng bố có thể nói với cha : I Love You!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao lại cấp bách như vậy?

Phác Thế Huân nhìn vẻ mặt kích động của Biện Bạch Hiền, ngay cả những lời tổn hại của bé mà cậu cũng không có quan tâm?

"Cha, xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại phải đi?" Đại khái... bé cũng đoán được.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé trìu mến nâng lên, sau đó gắt gao ôm bé nói: "Bảo bối, con sẽ không xa cha có phải không? Cho dù bố con tới tìm con, con cũng sẽ không rời khỏi cha đúng không? Nếu như... nếu như... nếu như..." Cậu lặp đi lặp lại hai chữ nhưng hoàn toàn không dám nói ra câu phía sau.

Nếu như... Con muốn đi với bố, như vậy, cha để con đi...

Nói như vậy, nói qua một lần, cậu vốn không có can đảm nói lần thứ hai, bởi vì trên thế giới này, bé là người thân duy nhất của cậu, chỗ dựa duy nhất , bảo bối duy nhất, nếu ngay cả bé cũng bỏ đi, thì... Cậu tồn tại trong thế giới trống trơn này để làm gì?

"Cha?" Hai cánh tay ngắn ngủn của Phác Thế Huân nhẹ nhàng ôm chặt cậu, nhu thuận nói: "Cha yên tâm đi, con sẽ không rời xa cha, cho dù bố tới tìm con, con cũng sẽ chạy theo cha, lần trước không phải con đã nói như vậy rồi sao? Cha sao có thể không tin tưởng con chứ? Chính cái gọi là, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký suất, tứ mã nan truy!'

Nghe được lời bé, tâm Biện Bạch Hiền cũng trở nên yên ổn, trên mặt cũng là bộ dạng tươi cười hạnh phúc.

Thật tốt quá, cậu bây giờ không phải chỉ có một mình!

"Chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc!" Chợt buông bé ra, sau đó chạy vào phòng ngủ, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Phác Thế Huân đi vào phòng ngủ nho nhỏ, trên mặt không có một điểm lo lắng ngược lại còn có một chút tà ác.

Thấy bộ dáng cuống quít của cha như vậy, còn có bộ dáng trong phòng tắm ngày hôm qua, bé là con trai sao có thể cứ như vậy cho rằng không có chuyện gì xảy ra? Nếu bố thật sự quá mức, thì cũng nên cho bố một chút trừng phạt nho nhỏ, huống chi, có thể bắt nạt cha chỉ duy nhất có mình bé!

Bé vẻ mặt tà ác, khóe miệng gợi lên quyến rũ, lấy di động trong túi quần ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn!

Nhìn màn hình hiển thị của điện thoại di động, một phong thư có cánh bay đi, trên mặt Phác Thế Huân tràn đầy xảo quyệt.

"Bố, lần này con đứng về phía cha, chúng ta cùng chơi trò mèo đuổi chuột, hắc hắc..."

* * *
Bên trong biệt thự kiểu Anh

Sau khi tắm xong, Phác Xán Liệt mặc áo choàng trắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, uống một ly Whisky, nhưng sắc mặt không có thay đổi, thật giống như đang uống nước lã...

Chợt!

"Rù rù rù.... Rù rù rù...."

Chiếc điện thoại đặt trên bàn thủy tinh rung lên một hồi, đồng thời cũng báo có tin nhắn.

Hai mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn di động, nhìn ba chữ Phác Thế Huân, đôi lông mày anh không nhịn được mà chau lại.

Giờ này mà nó còn gửi tin nhắn đến làm gì?

Anh buông ly rượu trong tay xuống, nghi hoặc cầm lấy di động, sau đó mở cái tin nhắn kia ra.

Trên màn hình viết:

|Con thân ái gửi đến bố đại nhân, từng có một đoạn tình yêu chân thành tha thiết, con mang cha hiến lên trước mặt bố, thế nhưng bố lại không có quý trọng, cho nên... Thực xin lỗi, con đã quyết định cùng cha cao chạy xa bay, vĩnh biệt! Con thân ái lại thân ái chào bố đại nhân! Nếu còn có kiếp sau, con hy vọng bố có thể lớn tiếng nói với cha: I Love You...|

Cao chạy xa bay?

Vĩnh biệt?

Phác Xán Liệt nhìn thấy hai chữ này, lửa giận liền tăng vọt.

Hai người kia thực sự muốn chạy trốn? Bọn họ cho rằng bọn họ thật sự có thể chạy thoát khỏi bàn tay anh sao?

Thật là quá ngây thơ!

"Chung Đại!" Anh gầm lên giận dữ.

Cửa phòng ngủ mở ra, Chung Đại đứng ở cửa cung kính khom lưng chín mươi độ, cứng nhắc nói, "Đại ca, anh có gì phân phó?"

"Chuẩn bị xe, đi bắt người!" Phác Xán Liệt ra lệnh.

Bắt người?

Chung Đại nghi hoặc nhíu mày!

Phải đi bắt Biện Bạch Hiền sao? Nhưng là hiện tại đi bắt được không? Cơ sở ngầm của những lão già kia dường như còn chưa có bỏ đi, bất quá... Nhìn Đại ca hiện tại bộ dạng thịnh nộ tựa hồ là xảy ra chuyện lớn.

"Vâng, tôi lập tức đi!" Anh không có hỏi nhiều, lập tức lĩnh lệnh, xoay người đi.

Phác Xán Liệt hai mắt phẫn nộ mở to, hai tay gắt gao nắm chặt lại thành đấm.

Con người chết tiệt! Cậu còn muốn trốn?

Không có cửa đâu!!!

Đời này... Cậu đã định là sẽ chỉ giãy dụa trong lòng bàn tay anh...

* * *

Khu nhà trọ Hạnh Phúc

Phác Xán Liệt và Chung Đại đứng trước cửa, bốn con mắt đều nhìn chằm chằm cánh cửa cũ trước mặt.

"Chung Đại, phá cửa!" Anh ra lệnh.

"Vâng"

Chung Đại nhận lệnh, không có dùng súng như hồi trước, mà đơn giản là vươn chân, căn bản là không lãng phí sức lực đá văng cánh cửa trước mặt.

"Rầm"

Một tiếng nổ, cửa phòng đổ sập xuống.

Phác Xán Liệt lãnh đạm nhìn cửa phòng, nhanh chóng đi vào.

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều không có thay đổi, vẫn là vừa chật vừa nhỏ, hơn nữa trần nhà thấp, chỉ cần vươn tay lên là đụng trúng.

Đây là nhà của hai cha con bọn họ? Bọn họ chính là sống ở nơi này bảy năm? Nhà như thế này thật sự người có thể ở sao? Ở cái nhà này mà còn có thể sống được sao? Nhưng là rất kỳ quái... Khi mà anh bước vào nơi này, anh liền mơ hồ cảm giác được, căn phòng mặc dù vừa chật vừa nhỏ nhưng lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, đây đều là do Biện Bạch Hiền thu dọn sao? Hơn nữa những vật dụng trong nhà tràn đầy một cảm giác ấm áp khó hiểu.

Cái này... gọi là nhà ấm áp sao?

Nếu anh cũng ở nơi này, sẽ là cảm giác gì?

Bất giác bắt đầu tưởng tượng, anh ngồi trên ghế sô pha, Phác Thế Huân ngồi trên hai đùi anh, hai người cùng xem TV, mà Biện Bạch Hiền ở trong bếp xào rau, mùi thơm ngon bốy vào trong mũi hai cha con, hai người cùng cười, sau đó lén lút vào phòng bếp, thử ăn món ngon, kỳ thực chính là không ngừng ăn vụng, cuối cùng chọc Biện Bạch Hiền lấy cái muỗng múc canh tức giận đánh về phía hai người...

Cảm giác như vậy không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, khiến anh bất giác chìm trong ảo tưởng hạnh phúc.

"Đại ca!"

Thanh âm Chung Đại chợt cắt đứt ảo tưởng của anh.

Trở lại bình thường, anh nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng nói, "Người đâu?"

"Đều đã đi rồi!"

"Đi rồi? Không phải đã phái người canh giữ ở đây sao? Bọn họ đi đâu?" Phác Xán Liệt nhíu mày bực mình.

"Trên đường tôi cũng đã hỏi qua, bọn họ không thấy Biện công tử và Thế Huân thiếu gia đi khỏi khu nhà, nhưng mà có điều, tôi vừa kiểm tra phòng ngủ của bọn họ, quần áo trong tủ toàn bộ đều biến mất, hơn nữa trong phòng Biện công tử, cửa sổ mở, rèm cửa và ra trải giường đều bị buộc lại ném ra ngoài cửa sổ, tôi nghĩ... bọn họ có thể là từ cửa sổ nhảy xuống! Dù sao nơi này chỉ co bố tầng, khả năng chạy trốn như vậy là rất lớn!"

"Cửa sổ?" Phác Xán Liệt nghi hoặc lặp lại, sau đó đi nhanh đến phòng ngủ của Biện Bạch Hiền. Anh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống ước chừng độ cao khoảng sáu bảy mét.

Biện Bạch Hiền từng là tuyển thủ Hapkido, từ nơi này nhảy xuống hẳn không có vấn đề gì, nhưng còn Phác Thế Huân? Nó chỉ là đứa trẻ sáu tuổi mà cũng có thể nhảy xuống từ độ cao này sao? Nhưng mà thằng nhóc này luôn có những dự liệu khác người, có lẽ...

Hai mắt Phác Xán Liệt nhíu chặt, anh ra lệnh nói "Lập tức cho người đi tìm, cho dù có lật cả cái thành phố này lên, cũng phải tìm ra hai người bọn họ!"

"Vâng"

Chung Đại lĩnh lệnh, lập tức rời khỏi căn phòng.

Phác Xán Liệt xoay người đánh giá căn phòng của Biện Bạch Hiền.

Nhớ rõ lần đầu tiên bước vào đây, Biện Bạch Hiền còn hôn mê nằm trên giường, khi đó, cậu rõ ràng hôn mê bất tỉnh nhưng lại nỉ non gọi tên của anh.

Vẫn không hiểu...

Vì sao lúc ngủ lại gọi tên của anh, trong cái trạng thái không hề có ý thức... Cậu gọi tên anh là có ngụ ý gì?

"Biện Bạch Hiền..."

Anh khẽ nỉ non, bàn tay bất giác mơn mớn ra giường lạnh như băng.

* * *

Khu nhà Hạnh Phúc

Lầu 4

Phác Thế Huân và Biện Bạch Hiền đều cầm theo một cái rương đi vào căn phòng nào đó.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn căn phòng y chang căn phòng của mình, chẳng qua nơi này không có bất cứ đồ đạc gì, trống trơn giống như không có bất kỳ ai ở.

"Cha nói này bảo bối... Đây là làm sao? Vì sao trên nhà chúng ta lại có một gian trống vậy? Hơn nữa sao con có thể tự ý vào, cha hiện tại hỏi con một vấn đề? Con khẳng định chúng ta không phải xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó chứ?"

"Ai nha cha, cha thật nhiều lời, đều nói với cha rồi, chủ nhân phòng này rất thân với con, cho nên con khẳng định rõ ràng, thêm kiên quyết nói cho cha... Cha đây là không phải xâm nhập gia cư bất hợp pháp!" Phác Thế Huân dùng sức gật đầu khiến cậu an tâm.

"Thế nhưng... Chúng ta ở chỗ này thật sự sẽ không bị phát hiện sao?" Biện Bạch Hiền thấp thỏm không yên.

"Yên tâm, chính cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên bố nhất định không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ ngụ ở lầu trên nhà mình, huống chi con đã thiết kế ra cạm bẫy, bọ họ nhất định sẽ trúng kế, hahaha...." Phác Thế Huân đắc ý ngửa đầu cười to.

Lại đột nhiên...

"Leng keng —— Leng keng ——"

Chuông cửa đột ngột vang lên khiến hai người đồng thời hoảng sợ sửng sốt.

Không thể nào?

Chẳng lẽ là Phác Xán Liệt?

Anh ta nhanh như vậy đã tìm lên đây?

Tim Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân liền đập dữ dội, hai tròng mắt đều nhìn chằm chằm cửa phòng giống như nhìn Quỷ Môn Quan vậy.

"Cha..., cha, cha đi mở cửa nha!" Phác Thế Huân lưỡng lự mở miệng.

"Vì sao lại là cha?" Biện Bạch Hiền thấp thỏm hỏi.

"Bởi vì cha là người lớn, chẳng lẽ cha không biết cái gì gọi là trường ấu hữu tự sao? Cho nên cha, cha không cần khách sáo, đến đi, lấy ra gan hùm mật gấu của cha, dũng cảm xông lên phía trước!" Phác Thế Huân nắm hai tay thành đấm, làm ra động tác cố lên.

Xông lên phía trước?

Phía trước kia có thể là một cái hố lửa!

Nó vậy mà có thể đem cha mình đẩy vào hố lửa... thằng nhóc chết tiệt này, nó sao có thể...

Bất quá, quên đi...

Là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì không thể tránh khỏi.

Biện Bạch Hiền lấy đủ dũng khí, cổ vũ tinh thần can đảm, đi nhanh tới cửa phòng.

Ngập ngừng vươn tay, bắt lấy nắm đấm cửa, sau đó chậm rãi mở cửa kinh ngạc nhìn người nào đó đứng ở cửa.

"Hi! Buổi tối tốt lành, tớ thân ái gửi tới Bạch Hiền..."

Lộc Hàm mang theo hai cái túi plastic thật to, vẻ mặt vui vẻ bổ nhào về phía cậu, còn hôn một cái thật kêu vào má cậu.

( O_O||| )

Biện Bạch Hiền mặt đầy hắc tuyến.

Đây.... Đây.... Đây... Đây là cái tình huống gì?

Vì sao Lộc Hàm lại tới đây? Nhưng lại cầm hai túi đồ thật to mua ở siêu thị...

Ai có thể nói cho cậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Biện Bạch Hiền hóa đá ở cửa, không cách nào khôi phục!

"Ai nha, chú Lộc Hàm tới, chú sao không tự vào mà còn ấn chuông? Chú không phải là có chìa khóa sao?" Phác Thế Huân niềm nở tiếp nhận cái túi trong tay cậu.

"Oh! Chú đang cầm đồ, hơn nữa nào biết có người ở bên trong, cho nên lười lấy chìa khóa, trực tiếp ấn chuông cửa! Làm sao vậy?"

"Không có gì, chẳng qua là dọa người nào đó bố hồn lạc chín vía, chú xem, vẫn cò đứng ở cửa kìa!"

"Hả?"

Lộc Hàm nghi hoặc nhìn về phía Biện Bạch Hiền sững sờ ở cửa.

Không nghĩ tới chỉ một cái chuông cửa vang lên liền đem cọp cha từ trước tới nay luôn cả gan làm loạn trấn lui, thật đúng là thú vị nha!

"Tôi nói hai người các cậu..."

Biện Bạch Hiền rốt cục lấy lại tinh thần, phẫn nộ phá tan lý trí cậu, đằng đằng sát khí đi đến trước mặt bọn họ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, "Hai người các cậu có phải hay không nên giải thích một chút cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

"Cái gì? Cha hiện tại chưa nhìn ra chuyện gì đang xảy ra sao? Đều rõ ràng như vậy!"

"Đúng! Đúng" Lộc Hàm ở bên cạnh đón ý nói hùa.

Biện Bạch Hiền lửa giận bốc tận mây xanh!

"Nói rõ ràng cho tôi!" Cậu hét lên.

"Được được được, nói thì nói, cậu hét cái gì a, nếu truyền đến tai người ở dưới lầu, tớ xem cậu làm sao bây giờ!"

Người dưới lầu?

Biện Bạch Hiền lập tức ngậm miệng!

Cậu nói chính là Phác Xán Liệt sao? Bằng không không có người nào tới nhà cậu! Anh ta đã tìm tới đây sao? Hơn nữa hiện tại ngay dưới lầu?

Lộc Hàm nhìn sắc mặt dần trở nên tái nhợt của cậu, lập tức giải thích nói: "Cậu yên tâm, khi tớ đến thì bọn họ đã đi, hiện tại không có ở dưới lầu, bất quá cũng không thể tùy tiện đi ra, tốt nhất là hoạt động bốn đêm, chờ yên ổn vài ngày làm thủ tục mang Thế Huân xuất ngoại, tớ lập tức tiễn các người đi Anh!"

Đi Anh?

"Hai người... Chuyện gì đã xảy ra? Nói rõ ràng từ đầu tới đuôi cho tôi!" Biện Bạch Hiền đầu đầy hắc tuyến.

Vài tiếng đồng hồ trước cậu vội vàng thu dọn đồ đạc cùng vài bộ quần áo, chuẩn bị cùng Thế Huân chạy trốn, Thế Huân cực kỳ bình tĩnh nói với cậu, bé có một chỗ ở cực kỳ an toàn, Phác Xán Liệt khẳng định tìm không được, cậu bán tín bán nghi đi theo bé lên lầu, không nghĩ tới Lộc Hàm đột ngột xuất hiện giống như đã biết từ trước, mang theo hai túi gì đó, lại còn nói cái gì mà đi Anh.

Hai người này... Suy cho cùng đang làm cái quỷ gì?

"Kỳ thật..." Lộc Hàm nghiêm túc, chầm chậm nói, "Tớ với Thế Huân đã sớm bàn bạc qua, nếu Phác Xán Liệt tìm tới đây, các cậu muốn bỏ chạy như thế nào, hơn nữa tớ cũng đang muốn dọn nhà, mà căn phòng trên lầu đúng lúc không ai dùng, ngẫm lại cảm tình của chúng ta nhiều năm như vậy, tớ không nói hai lời liền thuê, đúng lúc nhất cử lưỡng tiện, các cậu gặp nguy hiểm, nơi này lại khá an toàn, mà tớ ở bên ngoài có thể giúp các cậu làm hết mọi chuyện đơn giản, như vậy sẽ thần không biết quỷ không hay mà có thể chạy trốn!"

Hoàn toàn chính xác!

Biện Bạch Hiền cũng phải công nhận đó là một biện pháp hữu hiệu, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Hai người kia... Thật sự rất kỳ lạ!

"Các cậu nói, các cậu không phải còn mục đích khác đó chứ?"

"Nào có nào có, chưa hề chưa hề!"

"Nào có nào có, chưa hề chưa hề!"

Hai người trăm miệng một lời, mười phần giống như rất ăn ý.

Biện Bạch Hiền nhìn bọn họ càng cảm thấy không thích hợp!

Đột nhiên nhăn hai hàng lông mày lại, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

~(||| ← _ ←)...(→ _ →|||)~

Lộc Hàm và Phác Thế Huân tầm mắt nhìn ra chỗ khác, bộ dạng có tật giật mình.

Nhưng... Cho dù bị xem thấu, bọn họ cũng đã tuyên thệ, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói ra mục đích cuối cùng!

"Này hai người... Nói sự thật mau!" Biện Bạch Hiền tức giận ép hỏi.

"Cha, cha lại tức giận sao, chính cái gọi là tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri (*). Biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Cả một đời người, hồ lí hồ đồ (**) mới xem là hiểu biết!"

(*) Tri chi vi tri chi, bất chi vi bất tri: hiểu, biết mà biết mình hiểu biết, thì gọi là hiểu biết. Không hiểu, không biết mà tự biết mình không hiểu, không biết thì xem như đã tự hiểu biết rồi.

(**) hồ lí hồ đồ: nhận thức mơ hồ, không có lí lẽ.

"Tôi khinh!" Biện Bạch Hiền dứt khoát bác bỏ lời bé nói.

"Tớ nói Bạch Hiền, cậu sao càng ngày càng thô lỗ, thật là... Bọn tớ nhất định không nói, lần này cậu có bản lĩnh thì tiếp tục tìm người hỏi rõ một chút nha!" Lộc Hàm dương dương tự đắc, trên mặt tươi cười mi phi sắc vũ.

Bí mật lần này tuyệt đối chỉ có trời biết đất biết, cậu biệt, Thế Huân biết, dứt khoát sẽ không có người thứ bố biết!

"Các cậu... Hai người..." Biện Bạch Hiền tức giận bốc lên tận trời.

"Thế nào? Cậu cắn tớ?"

"Thế nào? Cha cắn con?"

Hai người lại đồng thanh lần nữa, vô cùng phối hợp trực tiếp khiến cậu tức điên.

"Được, đây chính là các cậu nói, tớ hôm nay liền cắn chết các cậu, xem các cậu có nói hay không..." Biện Bạch Hiền tức giận nói xong liền mở miệng to hướng về phía hai người xông tới.

"Oa, cha, bình tĩnh một chút nha, con đường làm người còn rất dài, cha cũng đừng thoái hóa nha...tiểu kê kê của con... oa oa..." Bé con nào đó kêu lên.

"Tớ nói Bạch Hiền, bình tĩnh a bình tĩnh, làm gì đến mức cắn người chứ? Không bằng tớ đổi phương thức dịu dàng... Oa... Không được sờ đại kê kê của tớ...." Người nào đó hét lên.

Bầu không khí khẩn trương nháy mắt biến thành ấm áp...

Cuộc sống ba người, tựa như hạnh phúc trước đây!

Nhưng là... nguy hiểm càng lúc lại càng đến gần.

***
Biệt thự Phác gia

Phác Xán Liệt trở lại phòng ngủ, phiền muộn ngồi trên ghế sô pha, mày vẫn không có giãn ra.

Bọn họ đi đâu? Anh theo dõi như vậy mà vẫn có thể chạy trốn?

"Đáng chết!" Anh thấp giọng mắng.

Chẳng lẽ anh nuôi toàn một đám phế vật, ngay cả một người con trai nhỏ bé và một thằng nhóc cũng không trông được?

Bực dọc! Bực dọc! Bực dọc!

Lúc đầu anh luôn bình tĩnh, ở trong tù ròng rã suốt bảy năm cũng không bực dọc như vậy, vì sao khi gặp lại người con trai đó, toàn bộ thế giới giống như bị rối loạn hết cả?

Hơn nữa, vì sao mọi chuyện về cậu, toàn bộ đều vượt ra khỏi suy nghĩ của anh?

Rõ ràng là nắm cậu trong lòng bàn tay, nhưng mà hiện tại... lại chạy.

Đáng chết!

Nam nhân chết tiệt!

Anh cho dù có phải lật cả thành phố này lên, cho dù phải lật tung cả địa cầu này một lần, cũng nhất định phải bắt được người!

"Biện Bạch Hiền ——"

Anh phẫn nộ gầm gừ, tay phải hung hăng nắm lại thành đấm đánh xuống bàn trà thủy tinh.

"Rầm" một tiếng, toàn bộ bàn trà bị đập nát.

...

Tối ngày hôm sau

Tròn một ngày không có tin tức, Phác Xán Liệt càng ngày càng nóng nảy.

Tâm phiền ý loạn đến không có cách nào bình tĩnh!

Rõ ràng cho người theo dõi bọn họ, rõ ràng phái ra nhiều người như vậy tìm kiếm dọc đường thế nhưng một chút tin tức cũng không có!

Chẳng lẽ bọn họ phi thiên độn thổ? Chẳng lẽ bọn họ có thuật ẩn thân?

Rốt cuộc không thể kiên nhẫn đợi được, Phác Xán Liệt nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.

Chung Đại vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy anh đi ra vội vàng cúi đầu, kêu một tiếng "Đại ca", sau đó liền đi theo phía sau anh.

"Đừng đi theo tôi!" Phác Xán Liệt gầm nhẹ ra lệnh.

"Vâng" Chung Đại lập tức dừng lại.

Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt, vùng lông mày không khỏi nhăn.

Chưa bao giờ thấy Đại ca vội vàng như thế, phải nói, cho tới bây giờ Đại ca chưa từng vội vàng hấp tấp, thế nhưng lúc này đây lại vì một người con trai mà tức giận, phẫn nộ, phiền lòng...

Xem ra Đại ca đối với cậu ta chính là đã động chân tình!

Chẳng qua... Chính anh lại không có phát hiện!

Có lẽ không lâu nữa, bên trong biệt thự vắng vẻ này sẽ có thêm hai bóng dáng, một người là người thừa kế tương lại của Phác gia, mà người còn lại chính là phu nhân...

"Phu nhân..." Y bất giác kêu thử, có loại cảm giác không thể nói rõ, cảm giác khó hiểu.

***

Khu nhà Hạnh Phúc

Một chiếc Porsche màu đen dừng lại, Phác Xán Liệt ngồi trên xe, ngửa đầu nhìn tầng thứ bố khu nhà, nhìn của sổ căn hộ của Biện Bạch Hiền.

Vì sao?

Vì sao anh không tự giác mà lại tới nơi này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro