Chương 48: Biện Bạch Hiền, trái tim của cậu....Phác Xán Liệt tôi muốn!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Phác Xán Liệt đằng đằng sát khí, lửa giận trong lòng bùng nổ!

Rất nhanh vươn tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cậu.

"Ưmh..." Hô hấp của Biện Bạch Hiền bị ngừng lại.

"Cậu nghĩ rằng tôi không dám giết cậu? Cậu cho là bị những người này thấy tôi sẽ không ra tay? Tôi nói cho cậu... cho dù là tôi ở trước mặt bọn họ giết cậu, bọn họ cũng không dám nói một câu... Cậu không tin?" Anh hung hăng nói, tay dùng sức bóp cổ cậu.

Vùng lông mày Biện Bạch Hiền cau lại.

Cổ họng đau đớn giống như sắp bị anh ta bẻ gảy, thế nhưng cậu lại thẳng tắp nhìn anh, khóe miệng gợi lên quyến rũ xinh đẹp, sau đó mở miệng nhưng không thể phát ra thanh âm, đối mặt với anh thong thả chép miệng ba lần.

Phác Xán Liệt nhìn miệng cậu, thấy rõ ràng ba chữ mà cậu muốn nói.

Lửa giận tăng lên, tay lại dùng sức.

Nam nhân chết tiệt, cậu quả là mượn lá gan trời càng ngày càng lớn mật, vậy mà lúc sắp chết còn dám cười với anh, còn dám chép miệng nói ra ba chữ kia!

Trứng thối?

Ở trong mắt cậu Phác Xán Liệt anh chính là như vậy sao?

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Không thể không giết cậu!

Anh phẫn nộ càng tăng thêm lực đạo, tay càng dùng sức đem chiếc cổ mảnh khảnh của cậu ghìm chặt, hận không thể lập tức bẻ gãy!

"Dừng tay!"

Một tiếng quát to khiến mọi người nín thở, khiếp sợ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chung Nhân đứng trong đám người chạy tới trước mặt Phác Xán Liệt, kích động vươn tay bắt lấy tay kia của anh, cũng quát to nói: "Buông tay anh ra!"

"Cút ngay!" Phác Xán Liệt lạnh lùng ra lệnh.

Chung Nhân dùng toàn lực lôi kéo, thế nhưng cái tay kia của anh như cái kìm sắt, không nhúc nhích tý nào.

"Phác Xán Liệt!" Chung Nhân lớn tiếng kêu tên anh, kích động nói: "Anh thật sự muốn trước mặt nhiều người như vậy giết người sao? Anh có nghĩ tới, cho dù hiện tại anh có thế lực rất cường ngạnh thế nhưng nếu không chiếm được lòng người, không chiếm được tôn trọng của người khác, anh sẽ trở lại lúc đầu là một tên chỉ biết giết người, chỉ biết làm một thủ lĩnh hắc đạo, hơn nữa anh tân tân khổ khổ dùng bảy năm xây dựng lên hết mọi thứ... Cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển!"

Phác Xán Liệt nghe thấy hắn nói, rất rõ ràng đều là sự thật, thế nhưng không có để tâm, lửa giận trong lòng càng thêm tăng lên, mơ hồ mang theo một chút ghen ghét không hiểu rõ, lại tăng thêm lực ở tay.

Chung Nhân nhìn cặp mắt Biện Bạch Hiền càng ngày càng đỏ lên, nhìn hai mắt cậu gần như nhắm lại.

Hắn kinh hoảng nhìn ba người phía sau Phác Xán Liệt, lớn tiếng nói: "Ông chủ của các anh điên rồi, đến các anh cũng điên rồi sao? Chẳng lẽ các anh muốn thấy anh ta lại ngồi tù sao?"

Ngồi tù?

Nghe thế, Chung Đại, Diệc Phàm cùng Mân Thạc đều giao động.

Đại ca vừa mới ra rù, với lại kế hoạch bảy năm cũng vừa mới bắt đầu, nếu lại giết người đám lão già kia nhất định sẽ không bỏ qua việc này khiến anh lại ngồi tù, hơn nữa hiện tại nhẫn đã lấy ra, bọn họ không thể để Đại ca ngồi tù, ít nhất muốn giết người cũng không phải thời điểm hiện tại.

"Đại ca!"

Chung Đại là người đầu tiên vọt tới bên anh.

"Đại ca, xin anh buông tay!" Y thỉnh cầu nói, lại vội vàng nắm lấy tay đang bóp cổ Biện Bạch Hiền, ngầm dùng sức nhưng lại không cản được.

"Cút ngay!" Anh hung hăng ra lệnh.

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Diệc Phàm và Mân Thạc cùng nhau tiến lên.

Ba người đứng ở bên cạnh, khẽ nói.

"Đại ca, đại cục làm trọng!"

"Đại ca, đại cục làm trọng!"

"Đại ca, đại cục làm trọng!"

Phác Xán Liệt nghe thanh âm bọn họ, nhìn Biện Bạch Hiền lúc này đã sắp hôn mê, lửa giận trong lòng tuy vẫn còn, nhưng cũng hiểu được tình hình hiện tại!

Chết tiệt!

Anh âm thầm tức giận mắng, buông lỏng tay.

Biện Bạch Hiền vô lực ngã xuống đất, hô hấp bỗng chốc khôi phục, cũng liên tục ho khan.

"Khụ khụ... khụ khụ... Khụ khụ... khụ khụ..."

Chung Nhân khẩn trương ngồi xổm nói: "Bạch Hiền, em không sao chứ?"

"Khụ khụ khụ.... Khụ khụ khụ..."

Hô hấp của Biện Bạch Hiền chậm rãi thông suốt, ho khan dần không còn, mà cậu quật cường đứng dậy, lại hung hăng trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt, tiến lên từng bước.

"Bạch Hiền!" Chung Nhân lại bắt lấy tay cậu.

"Buông ra!" Cậu lớn tiếng ra lệnh.

"..." Chung Nhân lại trầm mặc, nhưng vẫn không buông tay ra.

"Buông ra!" Biện Bạch Hiền lại hô to, dùng sức muốn gạt tay anh ra.

Chung Nhân vẫn gắt gao nắm chặt, đôi lông mày nhăn lại.

Không thể để cậu tiếp tục ở đây, mặc dù không rõ vì sao cậu tức giận thế này nhưng nếu để cậu tiếp tục nói như vậy, thật sự sẽ dẫn đến họa sát thân!

Người đàn ông Phác Xán Liệt này... Quá mức đáng sợ!

"Bạch Hiền, đi theo anh!"

Nói xong, dùng lực kéo tay cậu đi.

Biện Bạch Hiền phản kháng "Buông ra, tôi muốn cùng người đàn ông này nói rõ ràng!"

Nói?

Cậu muốn cùng người đàn ông đó nói cái gì?

Chung Nhân chần chừ, nhưng tay vẫn không buông ra, chỉ là hơi giảm lực đạo.

"Phác Xán Liệt!" Biện Bạch Hiền kêu tên anh, vẻ mặt kiên định nhìn vào anh mà nói: "Một đêm kia vào bảy năm trước, là tôi tự tìm, là tôi xứng đáng, là tôi tự làm tự chịu, cho nên tôi không có để ở trong lòng, cũng không có cảm thấy anh mắc nợ tôi cái gì, càng không có căm ghét anh, bởi vì đều là lỗi của tôi, tôi nhận! Thế nhưng... chuyện tối hôm trước, Biện Bạch Hiền tôi tuyệt đối sẽ không quên, mà Biện Bạch Hiền tôi tuyệt không phải một người mặc cho người khác khi dễ, đừng tưởng rằng anh có tiền thì có thể tùy ý làm bậy, đừng tưởng rằng tôi sợ lão đại hắc đạo anh, hôm nay cho dù tôi thực sự chết ở đây, cũng nhất định phải trả lại cho anh!"

Cậu nói xong nổi giận đùng đùng tiến lên.

Chung Nhân lập tức kéo cậu lại, sau đó lớn tiếng nói: "Bạch Hiền, nếu em chết vậy Thế Huân phải làm sao bây giờ?"

Thế Huân?

Một câu nói... khiến tâm cả hai người đều rung động!

Chân bước ra của Biện Bạch Hiền chợt vô lực, khuôn mặt kiên cường cũng trở nên mê muội, còn cặp mắt quật cường kia... khẽ chớp giật mình, sau đó rơi xuống một giọt lệ...

Nhìn thấy nước mắt cậu rơi xuống, tâm Phác Xán Liệt bỗng run rẩy, không hiểu sao co rút đau đớn.

Vừa mới còn cường thế như vậy, lớn mật như vậy, chỉ là nghe đến tên con trai lại trở thành một người ướt át yếu đuối, giọt lệ kia dường như đã kiềm chế thật lâu, bằng không... cũng sẽ không rơi xuống nhanh như thế...

Đã quen thấy cậu quật cường, đột nhiên gặp phải cậu yếu đuối, lại xuất hiện một cảm giác!

"Thế Huân..."

Biện Bạch Hiền khẽ nỉ non.

Cậu làm sao có thể quên? Cậu làm sao có thể xúc động đến tìm hắn tính sổ? Cậu không phải nên yên lặng mang Phác Thế Huân chạy tới một nơi hắn không thể tìm thấy sao? Cậu chẳng lẽ đã quên mất hắn đã nói sẽ mang Thế Huân đi sao? Rốt cuộc... cậu đang làm cái gì?

Hốt hoảng lùi về phía sau từng bước.

Phải chạy... Phải chạy... Phải chạy...

Cậu cần phải chạy trốn!

Vì con trai bảo bối của cậu, cậu nên mau chóng chạy, sau đó mang con trai lập tức biến khỏi thành phố này.

Phải chạy... phải chạy... phải chạy...

Lập tức chạy!

Trong phút chốc, cậu đột nhiên xoay người nhanh chóng hướng cổng mà chạy ra.

Toàn bộ tân khách kinh ngạc nhìn hành động của cậu, vừa nãy còn lớn mật đột nhiên lại chạy trối chết, người này... cậu ta là người điên sao?

"Đại ca!"

Chung Đại lên tiếng, hơi cúi đầu nói: "Có cần bắt cậu ta lại không?"

"Không cần, hiện tại không được bắt cậu ta!" Phác Xán Liệt đáp.

Nếu hiện tại bắt cậu, những lão già kia nhất định mượn chuyện này xem kịch vui, hơn nữa...

Hai mắt anh nhìn theo bóng dáng cậu chạy ra cửa, đôi lông mày hơi nhíu lại, chỉ cần trong đầu nghĩ đến việc cậu rơi lệ, trái tim sẽ không tự chủ mà co rút đau đớn, nếu lúc này mà bắt cậu, khả năng trái tim anh sẽ càng khó hiểu.

Anh cần yên tĩnh, loại cảm giác này thật kỳ lạ, đến nay chưa bao giờ có!

Đây là... làm sao vậy?

Kích động thu tầm mắt trở về nhưng lại nhìn sang Chung Nhân bên cạnh.

Lửa giận trong đáy lòng lại tăng thêm, anh nháy mắt biểu lộ ra biểu tình lạnh lùng băng hàn, cảnh cáo nói: "Người đó, anh tốt nhất tránh xa ra!" Chớ chạm vào cậu ấy! Năm chữ này trong lòng không tự chủ bổ sung thêm.

"Cậu ấy là bạn trai tôi, tôi không có khả năng sẽ rời đi!" Chung Nhân khẩu khí kiên định.

"Đừng quên, cậu ta là người của tôi!"

"Cậu ấy không phải là người của anh!" Chung Nhân phủ nhận lời anh nói, cũng tiếp tục, "Đừng tưởng rằng anh đạt được thân thể cậu ấy thì chính cậu ấy thuộc về anh, chẳng lẽ anh không biết, đạt được trái tim một người mới xem như chân chính có được người đó sao?"

Trái tim?

Viền mắt Phác Xán Liệt nhíu lại.

Cái loại vô hình gì đó này... anh không tin.

* * *

Bên ngoài biệt thự

Biện Bạch Hiền nhanh chóng chạy, chạy khỏi ra biết thự, chạy ra khỏi bãi cỏ trước mặt, đang lúc cậu muốn chạy ra cổng chính lại đột nhiên bị một người đàn ông va phải.

"A ——"

"A ——"

Hai người cùng kêu đau, té ngã ra mặt đất.

"Là ai không có mắt, dám đụng vào bổn thiếu gia ta? Chết tiệt! Nói tên cho tôi, cái người trên đường kia!"

Người đàn ông bị đụng đứng lên, vừa cáu kỉnh mắng chửi vừa phủi bụi đất trên bộ âu phục quý giá... Thế nhưng khi anh ta thấy Biện Bạch Hiền ngã trên đất liền nhìn đến mê mẩn.

Trên thế giới này mà cũng có người đẹp đến như vậy sao? Lại còn là mặc vest trắng trang nhã...

"Này, cậu không sao chứ?" Người đàn ông nói xong liền cực kỳ ga lăng đưa tay muốn kéo cậu đứng dậy.

Biện Bạch Hiền đau đến nhíu mày, luống cuống ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt người nọ trong ánh trăng lộ ra trong mắt cậu. Hai cánh môi tượng trưng bạc tình, cánh mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, vừa nhìn liền biết anh ta là kẻ đào hoa.

"Này! Người đẹp?"

Người đàn ông lại một lần nữa gọi cậu, nhìn cậu chằm chằm, đắc ý nhìn cậu vì vẻ đẹp trai của mình mà thất thần. Biện Bạch Hiền trở lại bình thường, nhanh chóng đứng dậy cũng không để ý đến anh ta mà lập tức hướng phía trước mà đi.

"Này, tôi nói này người đẹp, cậu sao có thể cứ như vậy mà đi? Chí ít cũng nên nói lời xin lỗi chứ? Này, tôi nói cậu đợi chút... Này, chí ít cũng nói cho tôi biết tên cậu... Này, tôi nói cậu có nghe thấy không vậy? Này này... Này này... này này này này...."

Người đàn ông mặt dày đi theo sát phía sau cậu, không ngừng quát to, thật sự là không khống chế được, anh ta vươn tay ra, muốn bắt cậu để cậu quay lại nhìn mình.

Thế nhưng tay vừa đụng tới vai cậu, hai tay Biện Bạch Hiền nháy mắt bắt được tay anh ta, gần như là phản xạ có điều kiện, xoay người quật anh ta xuống đất.

"A ——"

Người đàn ông lại kêu thảm thiết một lần nữa, đau đớn nằm trên mặt đất.

"Đừng có chạm vào tôi, đừng có đi theo tôi, cách xa tôi một chút!" Biện Bạch Hiền gầm nhẹ cảnh cáo, sau đó lập tức chạy.

Người đàn ông nằm ngửa trên mặt đất, nhìn vầng trăng cong soi sáng bầu trời!

Trên thế giới này thật sự có rất nhiều chuyện kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến người đẹp vest trắng lại là một cao thủ võ lâm.

Có điều... anh thích những người ngang tàng bạo ngược, cho nên cảm giác cũng không tệ lắm!

"Ha ha..." Anh cười nhẹ rồi đứng dậy.

Quay đầu nhìn sớm đã không thấy bóng người, sau đó cười bước đi về phía biệt thự. Vừa lúc đi vào cửa chính liền thấy một chiếc giày màu trắng trên mặt đất.

Anh nghi hoặc khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm chiếc giày tinh mỹ kia.

"Thật không nghĩ tới, câu chuyện cô bé lọ lem vậy mà lại phát sinh trên người mình, xem ra... Đây là chỉ dẫn của Thượng đế định trước là hắc mã vương tử mình đi tìm chủ nhân chiếc giày màu trắng! A... Thú vị.... Thật thú vị...."

Anh cười nhẹ, đưa chiếc giày đến gần môi mình, vốn định hạ xuống một cái hôn nhưng khi gần đụng vào chợt ngừng lại!

A... Người tuy đẹp, giày cũng đẹp nhưng quả nhiên còn tồn tại mùi...

"Khụ" Anh xấu hổ ho nhẹ, sau đó dùng lực hít sâu.

"Tuấn Miên..."

Một giọng nói già nua trầm thấp vang lên, người đàn ông lập tức cầm hài để ở sau lưng, sau đó nhìn về phía âm thanh phát ra, kêu một tiếng: "Chú Chung!"

"Ừ" Người được gọi là chú Chung đi tới trước mặt anh, nghi hoặc nói: "Sao giờ này cháu mới đến?"

"A... Cháu có chút chuyện trọng yếu cho nên chậm trễ, nhưng mà sao chú Chung đi nhanh vậy? Bữa tiệc kết thúc rồi sao?" Anh lập tức nói sang chuyện khác, cái gọi là chuyện quan trọng còn không phải là cùng phụ nữ hắc hưu hắc hưu vận động.

"A..." Chú Chung cười khẽ, châm chọc nói, "Không phải kết thúc, là không thể không kết thúc!"

"A! Nghe ý tứ này của chú, có vẻ như cháu đã bỏ lỡ trò hay!"

"Đâu chỉ là trò hay, mà là vô cùng ngoạn mục!"

Tuấn Miên nhìn nét mi phi sắc vũ trên mặt của ông ta, dễ dàng đoán ra Phác Xán Liệt nhất định đã làm chuyện gì bằng không ông ta cũng không vui vẻ như vậy.

Nhưng mà, nghĩ đến cậu trai vừa mới vội vàng bỏ đi kia, hơn nữa vẻ mặt kích động, chẳng lẽ có liên quan đến cậu?

"Chú Chung! Cháu muốn hỏi thăm chú, chú có hay không..." Anh muốn nói lại thôi.

"Có cái gì không? Cháu muốn từ chú hỏi ai?" Chú Chung nghi hoặc nói.

"A... Không có gì, không quan trọng!"

Anh không hề truy hỏi, bởi vì... Nếu thật là giống trong chuyện cô bé lọ lem, thì chính anh đi tìm mới đặc sắc. Song... trận diễn đặc sắc này, anh vẫn rất có hứng thú.

"Chú Chung, dù sao chú cũng về, không bằng tiện đường tiễn cháu, cũng nhân tiện nói một chút màn phấn khích cháu bỏ lỡ!"

"Chú tiễn cháu? Xe cháu đâu?"

"Ách... Cái này nha... Bởi vì nguyên nhân quan trọng, cho nên đưa cho người khác!" Đương nhiên, vẫn là phụ nữ...

Chú Chung nhíu mày nhìn anh, bất mãn nói, "Cháu rốt cục đến khi nào mới đứng đắn giùm chú đây? Thân là con cả Phác gia, chẳng lẽ cháu thật sự muốn cả đời lười biếng như vậy?"

"Được rồi mà chú Chung, về chuyện con cả Phác gia, về sau có thời gian cháu sẽ nói với chú, thật tinh tế, nói chuyện rõ ràng, cho nên chúng ta nhanh lên xe, kể chuyện xưa, OK?" Phác Tuấn Miên nói xong liền lôi kéo ông đi nhanh.

Chú Chung nhìn khuôn mặt bất cần đời kia, khẽ thở dài.

Con cả Phác gia Phác Tuấn Miên hứng thú lớn nhất chính là chơi đùa cùng phụ nữ, tuy rằng nhìn qua phóng đãng, hoa tâm thành tánh nhưng là một người đàn ông thâm tàng bất lộ, ưa thích ăn chơi, vị trí hiện tại của Phác Xán Liệt phải là của anh mới đúng...

Haizzz....

* * *

Bên trong biệt thự

Phác Xán Liệt phẫn nộ cởi bộ tây trang trên người, sau đó vào phòng tắm.

Nóng nảy mở vòi hoa sen ra, đứng dưới vòi hoa sen tẩy sạch rượu trên người.

Nam nhân chết tiệt!

Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, nhất định phải đem cậu bắt lại, tra tấn một phen.

Nhưng mà nhớ tới nước mắt của cậu, nhớ tới biểu tình đột nhiên thay đổi của cậu, vẻ mặt kinh động kia, vẻ mặt nhu nhược, vẻ mặt sợ hãi, trái tim của anh không tự chủ mà cảm thấy đau đớn!

Vì sao lại như vậy?

Vì sao thân thể anh lại không nghe sai bảo của anh?

"Chết tiệt!" Anh phẫn nộ gầm nhẹ, một quyền đánh vào vách tường.

Gạch men lúc đầu cứng rắn chợt vỡ ra vô số kẽ hở, mặc dù cũng không có rơi xuống nhưng cũng để lại những vết cắt trên tay anh.

Máu... từ bức tường chảy ra, sau đó bị nước xóa đi.

Phác Xán Liệt nhìn máu trên tay mình, còn có vết sẹo đã đóng vảy, trong đầu lại nhớ đến cảm giác khi Biện Bạch Hiền vì anh băng bó.

Đôi tay mềm mại, nhiết độ ấm áp, còn có hơi thở khi thì lạnh lạnh, cảm giác ngứa ngứa...

"Chết tiệt — Chết tiệt — Chết tiệt –" Anh phẫn nộ mắng chửi, không ngừng quát to. Không cho phép nghĩ tới cậu ta, không cho phép nghĩ tới người con trai đó, trái tim đã bắt đầu không nghe theo mệnh lệnh của anh, hiện tại ngay cả ý nghĩ cũng muốn phản bội anh sao?

Người con trai đáng chết!

Cậu có cái gì tốt chứ?

Lại có thể khiến Phác Xán Liệt anh vì cậu ta mà trở nên nóng ruột? Cậu rốt cuộc là có cái gì? Tốt đẹp gì mà có thể?

"... Đừng tưởng rằng đạt được cơ thể người đó là người đó thuộc về anh, chẳng lẽ anh không biết, đạt được tâm một người mới xem như chân chính có được người đó sao?"

Bên tai vang vọng câu nói kia của Chung Nhân, trong lòng trở nên bực bội...

Chiếm được lòng cậu?

Chiếm được lòng cậu thì cậu sẽ mọi chuyện đều nghe theo anh, biết vâng lời sao? Nếu như chiếm được lòng cậu có thể khiến sự tự tôn cao cao tại thượng tầm thường của cậu phủ phục dưới chân anh, như vậy... Anh thật muốn thử xem...

"Được!"

Vẻ mặt của anh trở nên tà ác, khóe miệng tươi cười quyến rũ, hung dữ nói: "Biện Bạch Hiền... trái tim của cậu... Phác Xán Liệt tôi muốn!"

Anh nhất định phải làm cho cậu quỳ gối sám hối trước mặt anh, van xin anh tha thứ cho lỗi lầm cậu đã gây ra ngày hôm nay...

* * *

Khu nhà trọ Hạnh Phúc

Biện Bạch Hiền vội vàng chạy về nhà, hoàn toàn quên mất việc bắt xe, thậm chí quên luôn việc đã mất một chiếc giày.

"Thế Huân? Thế Huân? Thế Huân con đâu rồi?"

Cậu kích động gọi to, vội vàng chạy tới phòng ngủ tìm.

Chợt, cửa nhà vệ sinh mở ra, Phác Thế Huân bước ra, nghe thanh âm Biện Bạch Hiền, bé không nhịn được nhíu mày, gọi hồn a? Nhưng mà... khi mà bé thấy Biện Bạch hiền chính là khiếp sợ mở lớn hai mắt.

"Oa, cha, cha thật đẹp a, hơn nữa cha cũng đẹp quá mức rồi? Không giống người a... Không đúng! Phải nói cha quả thực không phải người rồi!"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi! ( —.—||| )

Tâm tình lo lắng nháy mắt biến mất!

"Cha nói Phác Thế Huân, con đây là khen hay tổn thương người khác hả? Con mới không phải là người!"

"Cha, cơm có thể ăn bậy, tiền có thể vung bậy, quần áo có thể mặc bậy, nhưng lời này cũng không thể nói lung tung, con là do cha sinh ra, nếu con không phải người, vậy thì cha cũng không phải thứ tốt!"

"Con..." Biện Bạch Hiền tức đến á khẩu.

"Ai..." Phác Thế Huân thở dài, đi đến trước mặt cậu, kéo tay cậu để cậu ngồi lên ghế, sau đó tiếp tục nói: "Cha, chúng ta sẽ không thảo luận cha rốt cục có phải là người hay không, hoặc cha có phải là một đồ vật nào đó hay không, chúng ta không bằng nói chuyện nghiêm chỉnh đi, cha sao lại vội vàng gọi con, là có đại sự gì sao?"

Biện Bạch Hiền bất chấp cùng bé trêu đùa, kích động nói "Thế Huân, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta bây giờ dọn đi!"

Cuộc chạy trốn của Hiền nhi đã chính thức bắt đầu!!

Đã xuất hiện thêm hai nhân vật mới!! Là bạn hay là thù đây??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro