Chương 47: Chú chuẩn bị tinh thần bị đá đi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Nhân nghe thấy thanh âm của bé, chậm rãi xoay người.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Phác Xán Liệt nhỏ, nhìn nét mặt tà ác trên mặt bé.

"Cháu muốn nói chuyện gì với chú?" Hắn hỏi.

"Ngoài chuyện tình của cha ra, chú cho rằng còn có chuyện khác sao?" Phác Thế Huân xảo diệu hỏi lại.

Lông mày Chung Nhân hơi chau lại.

Mặc dù bé chỉ là thằng quỷ nhỏ sáu tuổi nhưng trình độ thông minh tuyệt đối không thua kém đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn có tính cách tinh quái, lúc nào cũng sẽ làm người khác bất tri bất giác rơi vào bẫy của bé, cho nên tuyệt đối không thể xem thường bé, nhất định phải cẩn thận trả lời.

"Lên xe đi, chúng ta nói chuyện trên xe."

"No! no! no!" Phác Thế Huân lắc lắc ngón trỏ, sau đó hoan hỉ cười nói, : "Quang cảnh bên kia tuyệt đẹp, cháu cho rằng chúng ta nên qua bên kia nói chuyện có vẻ tốt hơn!"

Bé nói xong liền vươn tay nhỏ bé mập mạp của mình ra, chỉ vào trạm gác giao thông cách đó không xa.

Chung Nhân nhìn theo hướng bé chỉ, hơi do dự một chút.

"Được rồi, chúng ta qua đó nói!" Hắn nhẹ giọng trả lời, sau đó đi nhanh về phía bên kia đường.

Phác Thế Huân đi theo bên cạnh Hắn.

...

Trên chiếc ghế dài.

Hai người một thấp một cao sóng đôi mà ngồi, trầm mặc hồi lâu, cũng hít đủ gió lạnh.

Chợt Phác Thế Huân quay lại nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn, nhẹ giọng nói: "Chú Chung Nhân, có một câu tục ngữ rất triết lý, không biết chú đã nghe chưa."

Chung Nhân nghi hoặc quay đầu, chống lại hai mắt bé.

"Tục ngữ gì?"

"Chính là... Dưa hái xanh không ngọt, cường hái hoa không thơm, cường cường người khác sẽ bị thương! Mà còn là chú tổn thương, người đó tổn thương, mọi người đều tổn thương!"

Chung Nhân nghe xong lời bé, đôi lông mày nhăn lại.

"Cháu có ý gì?"

"Ý tứ rất đơn giản, cha căn bản không thích chú, thế nhưng nếu chú cứng rắn muốn cha ở cùng một chỗ với chú, cuối cùng sẽ là chú bị tổn thương, cha bị tổn thương, còn liên lụy đến nhiều người quan tâm đến hai người, tiếp theo mọi người đều sẽ tổn thương! Cho nên... trước khi bi kịch này được hình thành, sao chú không mở rộng lòng mình, buông tay ra, có lẽ chú sẽ phát hiện thì ra... Thần mã đều là mây bay!"

Phác Thế Huân dùng lý do độc hữu khuyên ngăn hắn đừng cố chấp với Biện Bạch Hiền nữa, nhưng là...

"Chú vì sao phải buông tay?" Hắn chợt hỏi lại, lập tức cường thế truy đến cùng: "Cháu dựa vào cái gì cho rằng Bạch Hiền ở cùng một chỗ với chú sẽ bất hạnh? Chẳng lẽ cậu ấy sẽ không thích chú sao? Chẳng lẽ chú không có một chút cơ hội nào sao? Tương lai không thể dò xét, cháu có tư cách gì để kết luận kết cục của chúng ta? Mà chú, vì sao phải nỗ lực hết mình rồi bỏ đi người mình thích? Chú hỏi cháu... Nếu cháu đứng ở lập trường của chú, cháu sẽ buông Bạch Hiền sao? Cháu sẽ buông người mà cháu thích bảy năm sao?"

Bảy năm?

Phác Thế Huân ngậm miệng!

Con số như vậy khiến bé tìm không được bất luận cái gì để phản bác.

Thực ra bé căn bản không hiểu tình cảm người lớn, cũng không nhận thức được tâm tình hiện tại của Chung Nhân, nhưng mà... dù vậy...

"Cháu sẽ không giao cha cho chú, cháu tuyệt đối sẽ không để cha cùng một chỗ với chú!"

"Vì sao?" Chung Nhân hỏi.

"Bởi vì, cháu..."

Phác Thế Huân chậm chạp mở miệng, nhưng không có tiếp tục nói, mà bên dưới ánh trăng, khuôn mặt bé bỗng trở nên thật hồn nhiên, mơ hồ toát ra ưu thương, so với tuổi của bé một chút cũng không tương xứng.

Nháy mắt, bé trở về tinh quái như bình thường, sau đó bá đạo nói: "Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, tóm lại... Cháu sẽ không để chú ở cùng một chỗ với cha, cháu nhất định sẽ phá hư các người, chú tốt nhất chuẩn bị tâm lý bị đá đi!"

"A..." Chung Nhân cười khẽ, "Cháu đây là muốn tuyên chiến với chú?"

"Đúng vậy!"

"Được, chú chấp nhận khiêu chiến của cháu!"

"Hừ... chú thua chắc rồi!"

"..."

Chiến tranh giữa đàn ông với đàn ông, có ánh trăng chứng giám, chính thức bắt đầu...

* * *
Ngày kế

Tối hôm sau

Trong một biệt thự xa hoa kiểu Hắn tụ tập những nhân vật hàng đầu của các ngành nghề, bất luận hắc đạo, bạch đạo, hay là hắc bạch không rõ, chỉ cần có quyền có thế có tài đều được mời đến tòa nhà này, nhưng cực kỳ thần bí là tất cả mọi người đều không biết mục đích của bữa tiệc này.

Lúc này Biện Bạch Hiền kéo cánh tay Chung Nhân, hai người cùng đi vào sảnh hoa lệ.

Nhưng là vừa bước vào, có rất nhiều ánh mắt đàn ông phóng đến cơ thể và khuôn mặt cậu.

Cậu một thân vest trắng, vừa vặn bốo lấy thân thể cậu, cũng hiện ra thân hình cân xứng. Quần ôm sát đôi chân thon của cậu, từng bước đi khiến cho mọi người nhộn nhạo tò mò về nước da được giấu bên trong, nhưng khiến mọi người kinh diễm là khuôn mặt mỹ lệ của cậu... Cằm hơi nhọn, đôi môi hồng nhỏ nhắn, mũi cao xinh xắn, đôi mắt trong veo, ngũ quan xinh xắn hé ra khuôn mặt của một mỹ nhân, mà trên nước da trắng nõn không hề có một chút trang điểm khiến cho hai mắt người khác càng xem càng sáng ngời.

Biện Bạch Hiền xấu hổ nhìn ánh mắt của những người đàn ông kia, từ đáy lòng nổi lên một cỗ chán ghét.

Sớm biết vậy cậu đã không chọn mặc vest ôm rồi!

Bởi vì mặc vest trên dưới trước sau đều phủ kín, có thể che đi những vết hôn ngân trên người cậu, lại không nghĩ rằng vậy mà lại biến khéo thành vụng, trở thành tiêu điểm của mọi người.

Đột nhiên, cậu nhớ tới một câu nói mà Phác Thế Huân thường nói với cậu:

"Cha, Thượng đế khi sáng tạo ra cha nhất định là đang quá mức nhàm chán, cho nên mới mở một trò đùa thật to với cha, bởi vì hắn thế nhưng cho cha một khuôn mặt mỹ lệ lại cho cha tính cách cọp cha ác liệt, cho nên... câu 'Trong ngoài không đồng nhất' chính là từ cha mà ra!"

Tiểu quỷ thối chết tiệt kia nói thật chuẩn, cậu hiện tại đã cảm nhận được cái gì gọi là "Trong ngoài không đồng nhất"

Thật muốn đánh người a!

"Bạch Hiền..." Chung Nhân nghiêng đầu, khẽ kêu tên cậu.

"Sao?" Biện Bạch Hiền quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hắn.

"Em không sao chứ? Sắc mặt em hình như không tốt lắm?"

"Không... Em không sao! Có thể do nhiều người, em có chút căng thẳng."

"Chúng ta qua bên kia, bữa tiệc có lẽ cũng đã bắt đầu rồi!" Chung Nhân nói xong liền chỉ vào một góc có rất ít người.

"Ừ, được" Biện Bạch Hiền gật đầu đồng ý.

Hai người sánh vai khiến rất nhiều người nhìn chăm chú, hướng về phía bên kia, một vài người bắt đầu xì xào, nhưng cũng loáng thoáng truyền vào tai cậu.

"Nam nhân đó là ai?"

"Không biết!"

"Chưa thấy qua!"

"Thế nào? Lão già ông xem trúng cậu ta rồi?"

"Hừ... loại tiểu tử này còn không được vào trong mắt của tôi!"

"Vậy ngài đây là..."

"Không có gì! Chỉ là cảm thấy khuôn mặt cậu ta trông rất giống với Ngọc nhi!"

"Ngọc nhi? Đó là ai? Là người đã mất sao?"

"Không có gì..."

"Nói một chút đi! Để cho anh em chúng tôi cùng vui vẻ!"

"Câm miệng"

"Được được được"

. . .

Loáng thoáng nghe được lời đối thoại kia, hai chân Biện Bạch Hiền dừng lại, khiếp sợ mở lớn hai mắt.

Cậu đột nhiên quay đầu lại tìm kiếm những người vừa nói chuyện kia, thế nhưng bóng dáng họ đã lẫn lộn vào trong đám người đi lại.

Kỳ quái!

Đây là có chuyện gì?

Cậu giống như vừa nghe được có người gọi Ngọc nhi. Bọn họ làm sao có thể biết cái tên này? Bọn họ vì sao lại biết tên mẹ cậu?

"Bạch Hiền... Bạch Hiền... Bạch Hiền..."

Chung Nhân liên tục kêu tên cậu, cuối cùng khẩn trương nắm lấy tay cậu, lớn tiếng nói: "Bạch Hiền... em làm sao vậy?"

"A?"

Biện Bạch Hiền lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn khuôn mặt Hắn, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Không có việc gì, chuyện gì đều không có!"

Chung Nhân nhíu mi!

Từ lúc mới bắt đầu cậu có chút không thích hợp, chẳng lẽ là do cậu không am hiểu những bữa tiệc như thế này? Thế nhưng, lại cảm thấy cũng không phải cái dạng này...

"Chúng ta đi thôi!"

Biện Bạch Hiền thản nhiên cười, lại cầm lấy cánh tay hắn, xoay người hướng về phía trước, thế nhưng trong lòng lại có chút lo lắng không yên.

Chẳng lẽ là bạn bè trước đây của cha sao? Dù sao bảy năm trước nhà cha cũng coi như là có chút danh tiếng, thế nhưng nội dung cuộc đối thoại kia vì sao cậu lại cảm thấy, chuyện cũng không đơn giản như vậy?

Là lo lắng quá nhiều sao?

Hay là quá nhạy cảm?

Quên đi... không nghĩ nhiều nữa... thật phiền...

Sau vài phút ngắn ngủi, bữa tiệc bắt đầu, nhạc trong đại sảnh dừng lại, âm thanh mọi người cũng đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, cả đại sảnh đều im lặng như tờ.

Chợt!

Từ lầu hai đi xuống bốn người đàn ông, một trước ba sau, tất cả đều mặc tây trang màu đen.

Thời điểm người đàn ông kia xuất hiện, mọi người không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, ngừng thở, trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông kia.

Vì sao anh ta lại xuất hiện?

Bữa tiệc ngày hôm nay là do anh ta tổ chức?

Anh ta muốn làm cái gì?

Mỗi người đều tràn ngập những thắc mắc giống nhau nảy sinh ở trong đầu, chỉ có riêng Biện Bạch Hiền đầu óc vẫn trống rỗng, hai mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm người đàn ông đệ nhất đi xuống từ lầu hai.

Phiến môi mỏng manh hơi run run, cậu bất giác khẽ nỉ non: "Phác... Xán... Liệt..."

Tại sao lúc nào ông trời cũng trêu cợt cậu chứ?

Vì sao càng là không muốn thấy người đó liền hết lần này đến lần khác lúc nào cũng lại thấy người đó?

Chẳng lẽ... Đây là nghiệt duyên trong truyền thuyết?

Biện Bạch Hiền ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Phác Xán Liệt, nhìn anh đi xuống bậc thang, nhìn anh đứng trước mặt mọi người, tim... Bất giác nhảy lên mãnh liệt, càng lúc càng mau, thật giống như muốn phá thân thể cậu lao ra ngoài.

Mà Chung Nhân đứng cạnh cậu.

Đang nhìn đến Phác Xán Liệt, hắn cùng mọi người đều sửng sốt mở lớn hai mắt, thế nhưng một lúc sau anh nhanh chóng nhìn đến Biện Bạch Hiền đang đứng bên cạnh.

Mà lúc này hai mắt Biện Bạch Hiền đã bị Phác Xán Liệt hoàn toàn thu hút, không chớp mắt nhìn theo Hắn, giống như đã bị câu đi ba hồn chín vía.

"Bạch Hiền..." Hắn khẽ gọi.

"..." Biện Bạch Hiền không hề phản ứng.

"Bạch Hiền..." Hắn cơ hồ cao giọng.

"..." Biện Bạch Hiền vẫn nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

"Bạch Hiền –"

Chung Nhân gần như là gầm lên làm cho vài người xung quanh đều nhìn về phía hắn, nhưng chỉ có Biện Bạch Hiền ở ngay bên cạnh không có chút thay đổi, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn.

Bỗng nhiên tim bắt đầu đau đớn!

Chung Nhân âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Mọi người phía trước

Phác Xán Liệt ngạo nghễ dừng chân lại, khí phách bức người quay mình đối mặt với toàn bộ khách khứa. Chung Đại, Diệc Phàm,Mân Thạc, ba người đi sau anh, chia nhau đứng ở hai bên anh.

"Hoan nghênh mọi người đêm nay đã tới đây tham gia bữa tiệc vô cùng đặc biệt này"

Phác Xán Liệt chợt nói, thHắn âm trầm ổn vang dội, mang theo giọng trầm nam tính độc hữu, kinh hãi màng tai mọi người.

Anh cố tình ngừng lại, sau đó khóe miệng gợi lên nụ cười quyến rũ, tiếp tục nói: "Thực ra bữa tiệc đêm nay chỉ có một mục đích, chính là muốn nói cho mọi người, từ hôm nay trở đi... Tập đoàn Kim King, tập đoàn môi giới KG, tài phiệt KK, ... cùng mười mấy công ty cỡ lớn sẽ dung hợp lại làm một khối, gọi chung là tập đoàn King, tất nhiên người đứng đầu chính là Phác Xán Liệt tôi, mọi người cũng có thể gọi tôi là King..."

Phác Xán Liệt đem lời nói ra hết, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, sau đó lại là khe khẽ thì thầm.

"King? Hắn ta là King? Nhưng mà tổng giám đốc King của tập đoàn Kim King không phải là người cao lớn đứng phía sau anh ta sao? "

"Theo như anh nói, người kia cho tới bây giờ chưa từng nói qua mình là King, chỉ nói mình họ Kim."

"Thế nhưng đây là chuyện gì? Dung hợp lại một khối nghĩa là thế nào?"

"Tập đoàn Kim King, tập đoàn môi giới KG, tập đoàn tài chính Gold, tài phiệt KK,... Tất cả đều là những công ty quốc tế nổi tiếng trên thế giới, nếu thật sự trở thành một khối tổng thể... trời ạ, tôi thật không dám tưởng tượng."

"Nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, những công ty này đều có một điểm giống nhau."

"Một điểm giống nhau?"

"Chính là bọn họ đều cùng một lúc nổi lên từ bảy năm trước!"

"Đúng, đúng vậy, là bảy năm trước!"

"Bảy năm trước? Vậy không phải là thời điểm Phác Xán Liệt ngồi tù sao? Chẳng lẽ anh ta âm mưu kế hoạch từ khi đó?"

"Thật không nghĩ tới, một tên côn đồ hắc đạo, vậy mà..."

Trong nháy mắt!

Lúc Phác Xán Liệt nghe được từng chữ 'tên côn đồ hắc đạo', hai mắt anh mãnh liệt trừng người kia giống như lãnh tiễn xuyên tim người nọ.

Người nọ hốt hoảng lùi về phía sau, hai chân run lên như muốn nhũn ra không dám lại nói thêm một câu.

Phác Xán Liệt cười gợi lên quyến rũ, thu hồi ánh mắt, sau đó đột nhiên vươn tay phải...

Tất cả mọi người trong đại sảnh lại ngậm miệng, cũng vì động tác của anh mà sợ hãi không ngớt. Nhưng chỉ có số ít người đứng đầu hắc đạo đang nhìn đến tay phải anh, kinh ngạc sửng sốt.

Chỉ thấy Chung Đại cầm lấy một ly sâm banh, đặt ở trong tay anh.

Phác Xán Liệt cầm ly sâm banh, chậm rãi đưa tay đi đến trước ngực, sau đó giơ lên, đồng thời, cũng đem chiếc nhẫn hình rồng đeo trên ngón trỏ hiện ra trước mắt mọi người.

Tân khách bên trong một số ít qua trăm tuổi nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ của anh, lông mày nhăn lại.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ người trẻ tuổi này lại lợi dụng một bữa tiệc, ghép cả hắc đạo bạch đạo vào với nhau, thật không hổ là con trai Phác Hình Thiên, vừa ngoan tuyệt lại giảo hoạt...

Phác Xán Liệt giơ ly, hai mắt quét qua mấy lão già trong đám tân khách, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Biện Bạch Hiền.

Cậu ta cũng tới?

"Mọi người cạn ly, chúc cho chúng ta về sau hợp tác vui vẻ." Anh lớn tiếng nói, đã đem chất lỏng màu hổ phách trong ly uống cạn.

Khách khứa ở đây cho dù là tình nguyện hay là không tình nguyện đều sôi nổi cầm ly rượu nâng lên, nhưng lại chỉ có Biện Bạch Hiền cùng Chung Nhân bên cạnh cậu là ly rượu vẫn còn nguyên.

Hai mắt Biện Bạch Hiền cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Đầu óc trống rỗng cuối cùng hoạt động, nhớ tới việc làm đêm kia anh đối với cậu, nhớ tới tay anh chạm đến toàn thân cậu, nhớ tới môi anh hôn lên toàn thân thể cậu, nhớ tới khi anh nhập vào trong cơ thể cậu, vô cùng vô tận đòi hỏi... Cảm giác nhục nhã sinh sôi nảy nở, cảm giác oán hận kêu gào trong não, toàn thân trên dưới những chỗ bị anh đụng vào đều trở nên nóng rực, nhất là huyết long ở sau lưng... Giống như bị bỏng kịch liệt đau nhức...

Người đàn ông chết tiệt!

Trứng thối chết tiệt!

Tuyệt đối... Tuyệt đối... Không được tha thứ cho anh ta!

Cậu đột nhiên nắm chặt ly rượu trong tay, chân bất giác tiến lên.

"Bạch Hiền..."

Chung Nhân thấy phương hướng cậu đi về phía Hắn, không tự giác buông tay bắt lấy cánh tay cậu.

"Buông ra!"

Biện Bạch Hiền không có quay đầu, cậu lạnh lùng mở miệng mang theo mệnh lệnh.

Chung Nhân chau mày, rõ ràng muốn đem cậu lập tức mang đi thế nhưng tay... Cũng không tự giác buông cậu ra.

Biện Bạch Hiền tiếp tục đi, từng bước tiến đến gần Phác Xán Liệt.

Khi cậu đứng trước mặt anh, cũng đồng thời đứng trước mặt mọi người, tất cả đều nghi ngờ nhìn cậu.

"Người đó là ai? Cậu ta muốn làm gì?"

"Không phải là muốn trước mặt mọi người đưa tình chứ?"

"Lá gan người này thật là lớn!"

"Tôi xem... cậu ta là đang tự tìm cái chết!"

"Ha ha..."

Thanh âm nho nhỏ mơ hồ truyền vào tai Biện Bạch Hiền nhưng mà cậu hoàn toàn không để ý, còn gợi lên quyến rũ mê người, đối mặt với anh cười quyến rũ.

Phác Xán Liệt sửng sốt!

Nhìn cậu một thân vest trắng tao nhã mỹ lệ, nhìn tươi cười mị hoặc lòng người trên mặt cậu làm cho anh không thể không kinh diễm, cậu đẹp tựa như tiên như yêu...

"Tổng giám đốc Phác..." Biện Bạch Hiền chợt mở miệng, đem ly rượu giơ lên, cười nói: "Chúc mừng anh, chúc mừng anh từ một tên trứng thối hắc đạo, một bước lên mây, trở thành Tổng giám đốc cao cao tại thượng."

Trong đại sảnh một mảng kinh ngạc!

Tên trứng thối hắc đạo? Một bước lên mây?

Nam nhân này dám nói như vậy? Cậu ta... thực sự điên rồi!

Hai mắt Phác Xán Liệt hơi nhíu chặt, toàn thân tản ra tức giận nồng đậm.

Lá gan người này thật lớn đến coi trời bằng vung, dám đi đến trước mặt anh trong bữa tiệc của anh, còn nói ra những điều này.

Muốn chết!

"Biện công tử, tôi thấy cậu uống say rồi, có muốn tôi sai người đưa cậu về nhà hay không?" Anh lạnh lùng nói, âm thầm uy hiếp.

"Say?" Biện Bạch Hiền lặp lại, cười nhạo nói: "Tôi căn bản một giọt rượu cũng không uống, làm sao mà say được? Bất quá người cổ đại thường sẽ nói: Rượu không say người tự say, hoa không mê người người tự mê... Có lẽ tôi thật sự uống say rồi, cho nên không nghĩ qua là bị trứng thối như anh mê hoặc, không phải tôi khoa trương, tôi thật sự bị anh mê hoặc đến đầu bất tỉnh, cho nên tôi mới có gan lớn đứng trước mặt anh, còn can đảm nói những lời này... Kính anh một ly!"

Nói xong liền đưa ly cụng ly anh, sau đó giơ cao ly trong tay, từ trên đầu anh đổ xuống.

Phác Xán Liệt đứng tại chỗ, không né không tránh, tùy ý để cho chất lỏng hổ phách chảy từ đầu mình xuống, qua hai má anh, rơi xuống bộ tây trang quý báu.

"Đại ca"

"Đại ca"

"Đại ca"

Ba người phía sau kinh ngạc kêu ra tiếng, đồng thời cũng tiến lên.

Phác Xán Liệt giơ tay trái lên.

Ba người dừng lại.

"A..." Anh cười khẽ, chân mày hơi hơi nhíu, đằng đằng sát khí nhìn khuôn mặt cậu, lạnh lùng nói: "Biện công tử, phương thức kính rượu của cậu thật đúng là đặc biệt!"

"Đương nhiên, mỗi người một ý, nhìn thấy trứng thối như anh, phương thức này cực kỳ là thích hợp!"

"Cậu không sợ chết?" Phác Xán Liệt nghiến răng đe dọa.

"Sợ! Tôi đương nhiên sợ, nhưng mà mọi người đều sẽ chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết, nếu đã định phải chết, tôi đây còn có cái gì phải sợ!"

"..." Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn cậu, phẫn nộ đã không cách nào che giấu trên mặt anh, hoàn toàn bộc lộ.

"A..." Biện Bạch Hiền cười khẽ, nhìn anh vẻ mặt thật tức cười.

"Như thế nào? Vì sao không ra tay? Chẳng lẽ bởi ở đây có nhiều người đang nhìn... cho nên anh không dám ra tay?"

Uiza, Py mỏi hết cả tay rồi nè.....Nhưng mà vui =)))

Chap sau Hiền nhi sẽ chọc giận Xán nhi đó. Chuyện hay còn ở phía sau....=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro