Chương 65: Tôi nói rồi, không được đi....Em không được rời xa tôi một bước!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lộc Hàm cậu ấy... sẽ không đi nói cái gì không nên nói chứ?" Trái tim Biện Bạch Hiền đột nhiên thấp thỏm không yên, bởi vì loại khả năng này thật sự là rất lớn.

Trên mặt Phác Xán Liệt nháy mắt lộ ra biểu tình tức giận, lạnh lùng nói, "Cậu ta thật sự là nói rất nhiều điều không nên nói!"

Dám nói cậu sẽ rời xa anh, dám nói cậu sẽ vứt bỏ anh, hơn nữa còn nói anh đã thích cậu... Kẻ đáng giận kia, bộ dạng thật giống như cái gì cũng biết, nhất là thái độ cao cao tại thượng kia của cậu ta, làm cho anh thực hận không thể tìm người ám sát cậu ta, nhưng mà vừa nghĩ tới cậu ta là bạn của Biện Bạch Hiền thì...

"Anh không nên tức giận, Lộc Hàm cậu ấy kì thật chẳng qua là miền hư, nhưng người lại rất tốt, không nên nghe lời cậu ấy nói, không nên tức giận với cậu ấy!" Dĩ nhiên cũng ngàn vạn lần đừng tìm cậu ấy gây phiền phức.

Biện Bạch Hiền hoảng hoảng hốt hốt nói, sợ không cẩn thận làm cho anh tức giận, lại làm ra cái chuyện ám sát gì gì đó. Cậu thật sự chịu thua người trong hắc đạo, tại sao động một chút là lại lấy mạng người ra uy hiếp?

"Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, em cùng cậu ta chỉ là bạn đơn giản như vậy sao?" Phác Xán Liệt trở lại đề tài lúc đầu, hai mắt chăm chú nhìn cậu, đợi câu trả lời của cậu.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn cái khuôn mặt nghiêm túc kia, không rõ anh ta tại sao vẫn hỏi tới, nhưng cậu cũng vẫn rất chân thành trả lời vấn đề của anh, bởi vì Lộc Hàm đối với cậu mà nói...

"Cậu ấy là bạn của tôi không sai, nhưng không giống bạn bình thường cho lắm, cậu ấy là bạn tốt nhất trên thế giới này của tôi! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày chơi đều cùng một chỗ, trước kia cậu ấy đối với tôi như một người anh vậy, luôn luôn chiếu cố tôi, quan tâm tôi, nhưng đến lúc tôi trưởng thành, sau khi ba mẹ mất, cậu ấy mặc dù vẫn chiếu cố tôi giống khi tôi còn bé, quan tâm tôi, nhưng trong lòng tôi cậu ấy không chỉ như người anh, cậu ấy còn giống như mẹ tôi vậy, đối với một tấc cũng không rời, che chở bằng mọi cách, dịu dàng chăm sóc, mặc dù... Đôi khi cậu ấy sẽ cùng Thế Huân trêu cợt tôi, tôi cũng cực tức giận ra tay đánh cậu ấy, nhưng... Bất kể phát sinh chuyện gì cũng không thay đổi được vị trí thứ hai của cậu ấy trong lòng tôi."

"Thứ hai?" Phác Xán Liệt kinh ngạc lặp lại.

"Đúng vậy!" Biện Bạch Hiền cười rực rỡ, vui vẻ nói, "Bởi vì đứng hàng thứ nhất chính là Thế Huân nha!"

Tầm quan trọng của hai người trong lòng cậu đã vượt xa tính mạng của chính mình, cho nên chỉ cần hai người bọn họ sống tốt thì thế nào cũng không sao cả.

Phác Xán Liệt nghe cậu nói, cũng giống như kẻ gọi là Lộc Hàm kia nói.

Trong lòng của cậu, đứng đầu là Phác Thế Huân, thứ hai là cậu ta, vậy thì... Anh là thứ mấy?

Trong lòng không hiểu lại nổi lên sóng ngầm ghen tị, anh tuyệt đối không muốn làm thứ ba, cũng không cần thứ hai, anh muốn đứng hàng thứ nhất trong lòng cậu, anh muốn trong lòng cậu chỉ có một mình anh.

Anh bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng, lời của kẻ đó mọt cậu tiếp theo một một câu liền ứng nghiệm, như vậy cậu ta nói cậu sẽ rời xa anh, chuyện như vậy cũng sẽ có thể xảy ra sao? Cậu thật sự sẽ vứt bỏ anh? Cậu ấy thật sự sẽ lại từ bên cạnh anh mà bỏ trốn? Rõ ràng chính cậu muốn ở lại đây, rõ ràng chính là cậu đã không rời đi mà lựa chọn ở lại, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không để cậu rời đi!

Không được!

Không thể để cho cậu ấy cùng tên kia liên lạc được, không thể để tên kia nói với cậu những lời kì quái, phải cách ly hai người bọn họ.

"Tử Thao!"

Anh đột nhiên rống to.

"Két" Cửa phòng được mở ra, Tử Thao đứng ở cửa, cúi đầu nói, "Đại ca, anh có gì phân phó?"

"Phác Thế Huân đâu?" Anh hỏi.

"Tiểu thiếu gia còn đang nghỉ ở khách sạn, tôi đã phái hai người bảo vệ ở cửa phòng của cậu ấy, cậu ấy hiện tại rất an toàn!"

"Anh bây giờ lập tức trở lại khách sạn, tịch thu điện thoại di động của nó, hai mươi bốn giờ giám sát bên cạnh nó, tuyệt đối không cho phép để nó liên lạc với bất kỳ ai!"

"Dạ!"

"Nhanh đi!"

"Dạ!"

Tử Thao sau khi trả lời lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phác Xán Liệt.

"Anh vừa mới nói với anh ta cái gì? Tại sao muốn tịch thu điện thoại của Thế Huân? Tại sao muốn hai mươi bốn giờ giám sát nó? Tại sao không cho phép nó liên lạc với bất kỳ ai? Anh tại sao muốn làm như vậy? Nó chẳng qua là một đứa bé sáu tuổi, hơn nữa nó là con trai ruột của anh, sao anh có thể làm như vậy? Làm sao anh có thể đối xử với nó như vậy?" Cậu lớn tiếng nói, tâm trạng nháy mắt không khống chế được.

"Tôi làm gì không cần em quan tâm, hơn nữa em cũng thế, từ giờ trở đi không được rời khỏi phòng này, không được liên lạc với bất cứ ai, chỉ cho ở lại bên cạnh tôi!" Phác Xán Liệt ngang ngược gầm nhẹ ra lệnh.

"Anh..." Biện Bạch Hiền giận dữ nhìn chằm chằm anh.

Tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Một phút đồng hồ trước không phải còn bình thường sao? Tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy? Anh rốt cuộc là muốn thế nào? Anh rốt cuộc có tâm tình bất định tới trình độ nào?

"Tôi chịu đủ rồi!" Cậu đột nhiên rống to nói tiếp, "Vốn đang nghĩ đến anh hẳn là người đàn ông tốt, bởi vì anh đã cứu tôi, cho nên tôi đối với anh rất cảm kích, nhưng tôi không nghĩ tới tính cách của anh lại tâm tình bất định như vậy, ngang ngược như vậy, tôi không để ý đến anh nữa, tôi đi tìm Thế Huân ngay bây giờ, tôi muốn mang nó rời khỏi anh!"

Cậu nói xong liền lập tức cầm nạng cạnh đầu giường, khập khiễng đi hướng về phía cửa phòng bệnh.

"Biện Bạch Hiền cậu đứng lại đó cho tôi, tôi không cho phép cậu đi ra khỏi phòng này!" Phác Xán Liệt rống to ra lệnh.

Biện Bạch Hiền hoàn toàn không để ý đến anh, tiếp tục hướng cửa phòng đi ra.

"Nam nhân chết tiệt, cậu dám không nghe mệnh lệnh của tôi, cậu đứng lại đó cho tôi, đứng lại!" Phác Xán Liệt gào thét lớn kích động xuống giường.

Thân thể còn có chút vô lực, phía sau lưng bởi vì động tác của anh mà bắt đầu kịch liệt đau đớn, nhưng anh lại như cũ sải bước về phía cậu, đuổi theo đến cửa phòng bệnh sau đó bắt được cổ tay của cậu.

"Không được đi!" Anh lại một lần nữa gầm nhẹ ra lệnh.

"Buông tôi ra!" Tay phải Biện Bạch Hiền vung lên, dễ dàng hất tay anh ra, sau đó dưới chân lập tức nhanh hơn khập khiễng đi ra khỏi phòng.

Thời điểm cửa phòng tự động đóng lại, thân thể Phác Xán Liệt cũng bởi vì vừa mới bị Biện Bạch Hiền hất tay về phía sau té ra mặt đất.

"Bịch"

"Bịch"

Hai tiếng vang hợp lại làm một, giống như chỉ có một âm thanh.

"A..."

"A..."

"Ưhm..."

Phác Xán Liệt nằm trên mặt đất phần lưng gắt gao dán chặt xuống đất, cảm giác đau đớn nháy mắt lan tràn cả người, đau giống như cả người bị xé rách, đau đớn giống như bị đao xoắn, làm cho sắc mặt anh mới khôi phục tốt nháy mắt lại trở nên trắng bệch, mà máu... Cũng lại một lần nữa tuôn ra.

"Biện Bạch Hiền..." Anh khó khăn lẩm bẩm, bàn tay đưa về phía trên phòng bệnh tự động đóng, nhưng mà như thế nào đều không thể đứng lên.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Nam nhân đáng chết này, cậu trở lại cho tôi...

Aaa không tiếng động gào thét, đau đớn che mất hết thảy đau đớn của anh.

...

Trong hành lanh

Biện Bạch Hiền tức giận bước đi, dưới chân rõ ràng đã bắt đầu đau đớn nhưng lại vẫn cố chấp muốn mau rời xa người đàn ông này.

Vừa bá đạo vừa ngang ngược, hơn nữa còn hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến cảm thụ của người khác, chuyên quyền độc đoán, một hồi lại còn muốn giết cái này giết cái nọ, lấy tính mạng của người khác uy hiếp cậu, quan trọng nhất là hắn vừa sắc vừa chán ghét, hoàn toàn chủ nghĩa vương quyền... Người đàn ông như anh ta sao không chết đi chứ? Ở lại trên địa cầu chính là một tai họa.

Tức chết cậu! Tức chết cậu! Tức chết cậu!

Đối đãi cậu như vậy thì thôi, cậu nhẫn! Nhưng tại sao phải đối xử với Thế Huân như vậy? Nó bất quá chỉ là một đứa bé, nó đã làm gì sai? Chuyện như vậy cậu thật sự không cách nào nhịn được. Mặc kệ anh ta có là ân nhân cứu mạng cậu hay không, mặc kệ hắn có phải cha ruột của Thế Huân hay không, tóm lại... Cậu chịu người đàn ông này đủ rồi!

Nhưng mà...

Bước chân Biện Bạch Hiền đột nhiên chậm lại...

Thật là kỳ quái, sao anh ta không đuổi theo? Anh ta không phải vừa mới giữ chặt tay cậu, không cho phép cậu đi sao? Chẳng lẽ anh muốn buông tha cho cậu? Đồng ý để cậu cứ như vậy rời đi, hay là...

Hai chân của cậu đột nhiên dừng lại!

Thôi rồi, cậu lại quên mất vết thương trên người anh ta, hơn nữa cậu còn vừa mới đẩy anh ta một cái, sẽ không phải là...

Cậu lập tức quay người lại, vội vàng quay lại phòng bệnh.

...

Trong phòng bệnh

Phác Xán Liệt dùng sức xoay người, hai tay chống thân thể muốn đứng lên, muốn kéo Biện Bạch Hiền trở lại, nhưng cái thân thể chết tiệt này của anh dĩ nhiên lại yếu ớt như vậy, tự nhiên không có bất kỳ khí lực nào, một lần lại một lần nữa ngã xuống mặt đất, mà vết thương ở lưng lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Đột nhiên...

"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bệnh bị thô bạo mở ra, Biện Bạch Hiền đứng ở cửa phòng khiếp sợ nhìn anh nằm trên mặt đất.

Toàn bộ quần áo trên phần lưng đều đã bị máu nhuộm đỏ, hơn nữa trên mặt đất gạch trắng cũng bị loang một màu máu đỏ tươi.

Quả nhiên, anh bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa lại vừa mới phẫu thuật xong, cho nên thể lực anh suy yếu rất nhiều, nhưng mà mới vừa rồi cậu con vung tay như vậy làm cho anh ngã ra đất.

"Anh không sao chứ? Rất đau sao?" Cậu kích động đem nạng trong tay ném đi, chạy đến ngồi xổm bên cạnh anh.

Phác Xán Liệt nhân cơ hội bắt lấy cổ tay phải của cậu, dùng hết toàn bộ khí lực gắt gao nói, "Nam nhân chết tiệt... Không được đi!"

Khi anh gầm nhẹ, cầm chắc lấy tay của cậu, lại một lần nữa, chặt chẽ nắm chặt cổ tay của cậu, gắt gao không chịu buông.

Thật là đáng chết, anh không nên tháo còng tay, vẫn nên khóa cậu, khóa cậu cả đời, để cậu vĩnh viễn không rời xa anh một bước.

Cổ tay Biện Bạch Hiền bị anh nắm đau, nhưng cậu lại không để ý tới, kinh hoảng nhìn sắc mặt của anh có chút tái nhợt xanh mét, máu cũng không ngừng chảy ra.

"Anh không sao chứ? Đau lắm hả? Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi... Tôi đi gọi bác sĩ, anh đợi một chút tôi lập tức đi gọi bác sĩ!" Biện Bạch Hiền nói xong, muốn đứng lên đi gọi bác sĩ.

Nhưng tay của Phác Xán Liệt vẫn không chịu buông ra, cũng không muốn cậu xa mình một bước.

"Không được đi!" Anh đau đớn gầm nhẹ.

"Tôi chỉ đi gọi bác sĩ, tôi sẽ không đi, anh mau buông tôi ra!" Biện Bạch Hiền lòng như lửa đốt, hai mắt nhìn thấy lưng anh thấm ướt một mảng máu lớn, trái tim không khỏi run sợ.

"Tôi nói rồi, không được đi... Em không được rời xa tôi một bước... Không được!"

Tay Phác Xán Liệt càng ngày càng dùng sức, rõ ràng thoạt nhìn đã suy yếu đến không xong, rõ ràng vừa nhìn ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có, nhưng bàn tay kia của anh lại mạnh mẽ có sực lực ngoài ý muốn, giống như là kìm sắt nắm chặt tay cậu không buông, hơn nữa mặc kệ cậu nói thế nào, lo lắng làm sao, trong miệng anh vẫn bá đạo một nội dung: "Không được đi... Nam nhân chết tiệt... Tôi tuyệt đối không cho phép cậu rời đi..."

Tại sao anh lại không ngừng nói những lời này?

Tại sao vẻ mặt của anh lại lộ ra vẻ sợ hãi, sợ không muốn mất đi như thế?

Biện Bạch Hiền bối rối nhìn bộ dạng bây giờ của anh, hoang mang nói "Tôi không rời đi, tôi sẽ không rời khỏi anh, tôi không đi, nơi nào cũng không đi, bác sĩ... Bác sĩ... Bên ngoài có người hay không giúp tôi đi gọi bác sĩ, nhanh một chút, xin nhanh lên... Bác sĩ... mau lại đây cứu anh ấy!"

Cậu hướng về phía cửa phòng hô to, không ngừng hô to, lo sợ ngay cả nước mắt cũng không rớt xuống.

Phác Xán Liệt nằm trên mặt đất nhìn biểu tình lo lắng của cậu, nhìn nước mắt trong suốt trong khóe mắt cậu, đau đớn tựa hồ biến mất, trong lòng tràn ngập ấm áp như mùa xuân.

"Bạch Hiền..." anh nhẹ giọng nỉ non, tay đột nhiên dùng sức kéo cả người cậu vào trong ngực của mình.

Hai tay ôm thật chặt cậu, ở bên tai cậu giống như cầu khẩn, kiên định nói, "Đừng rời xa anh... Xin em... Xin em đứng rời xa anh!"

Biện Bạch Hiền nghe anh ở bên tai mình nói nhỏ, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ sửng sốt.

Bạch Hiền?

Đây hình như là lần đầu tiên anh kêu tên cậu như vậy.

Van xin?

Đây cũng là lần đầu tiên anh nói như vậy... Anh cũng sẽ nói ra những từ ngữ như vậy sao?

Xin?

Anh lúc nào có thể lễ phép như vậy? Đừng nói giỡn...

Người đàn ông này anh ta rốt cuộc làm sao vậy? Người đàn ông này anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Tính tình người đàn ông này có thể hay không đừng chuyển biến nhanh như thế? Có thể hay không đừng làm lòng cậu lên lên xuống xuống?

Cậu hoàn toàn không thể theo kịp tiến độ chuyển đổi tâm tình của anh rồi, nhưng cho dù theo không kịp, tim... Nhưng vẫn là sẽ bị anh dắt đi.

Khẽ run mở to miệng, vừa định muốn nói thì "rầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ cùng y tá chạy vào bên trong phòng, vọt tới bên cạnh anh.

Bọn họ nhanh chóng đem Phác Xán Liệt nằm trên mặt đất đặt lên giường, lập tức xử lý vết thương cho anh, Biện Bạch Hiền cũng đi theo bọn họ tới bên giường, hai mắt dõi theo khuôn mặt trắng bệch đến xanh mét, mà anh vẫn nắm chặt tay của cậu, không chịu buông ra.

Đột nhiên bên tai không ngừng vang lên câu cuối cùng của anh, một lần lại một lần, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại không ngừng tuần hoàn...

"Bạch Hiền... Đừng rời xa anh... Xin em... Xin đừng rời xa anh..."

"Bạch Hiền... Đừng rời xa anh... Xin em... Xin đừng rời xa anh..."

...

Chân mày cậu nhíu lại thật sâu, tay cũng đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy tay anh, thiếu chút nữa, cậu đã trả lời anh, thiếu chút nữa cậu đã nói ra câu kia: "Yên tâm đi... Em nhất định sẽ không rời xa anh... Nhất định..."

Hai giờ sau

Vết thương Phác Xán Liệt một lần nữa được khâu lại, máu cũng ngừng lại, bác sĩ cùng y tá một phen đổ mồ hôi, thở dài một hơi, rối rít rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh nháy mắt im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Biện Bạch Hiền vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, chân băng bó thạch cao nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tựa hồ đau đớn đã tê liệt, mà hai mắt cậu dõi theo khuôn mặt của anh, trên mặt không còn biểu tình gì.

Dưới chân khẽ động, vốn định di động thân thể tê cứng của mình một chút, nhưng chân của cậu vừa mới giơ lên, Phác Xán Liệt nắm tay cậu lập tức lại một lần nữa dùng sức nắm chặt.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc!

Anh tỉnh?

Cậu nhìn chăm chú hai mắt nhắm chặt của anh, nhìn lông mi dài của anh khẽ run, chậm rãi mở đôi môi, "Xin lỗi... Nhất định rất đau phải không?"

"Không đau!" Phác Xán Liệt nhắm hai mắt, nhẹ nhàng trả lời.

Mày Biện Bạch Hiền chau lên.

Anh quả nhiên tỉnh.

Tại sao không mở mắt nhìn cậu chứ? Tức giận đến mức không muốn nhìn cậu sao?

"Xin lỗi..." Cậu lại nói một tiếng xin lỗi.

"..." Phác Xán Liệt trầm mặc không nói lời nào, thật giống như đang ngủ, mà sắc mặt tái nhợt kia lại thật giống như một người chết.

Đều là lỗi của cậu, hại anh lại một lần nữa nếm chịu thống khổ như thế, hại anh chảy máu nhiều như thế. Rõ ràng buổi sáng còn có thể ngồi dậy nhưng cậu lại làm cho anh nằm lại trên giường bệnh đến ngồi dậy cũng không thể.

"Xin lỗi..." Cậu lần thứ ba xin lỗi, chân mày nhíu lại, vẻ mặt áy náy.

Đột nhiên, Phác Xán Liệt nắm chặt tay cậu lại một chút, sau đó anh mở hai mắt mỏi mệt đến ngay cả trợn cũng rất phí sức, nhìn khuôn mặt gắn đầy lo lắng của cậu, buồn bực nói, "Đừng lại nói xin lỗi... Phiền muốn chết, để tôi nghỉ ngơi một chút!"

"Hả? A... Được, tôi không nói!" Biện Bạch Hiền bối rối trả lời, ngậm chặt miệng lại, không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn anh, theo dõi anh, nhìn anh.

Giống như là một con mèo nhỏ nhu thuận, đáng yêu làm cho anh hoàn toàn không thể nào tức được.

Đột nhiên...

Tay Phác Xán Liệt khẽ dùng lực, thân thể Biện Bạch Hiền đột nhiên hướng về phía anh, lảo đảo nhào tới trong ngực anh.

"Ưhm..." Anh đau đến nhíu mày.

"Anh... Anh không sao chứ? Tôi đi gọi bác sĩ!" Biện Bạch Hiền hốt ha hốt hoảng nói liền vội vàng hấp tấp muốn đứng lên.

Phác Xán Liệt đem một tay khác vô lực bao trùm ở phía sau lưng cậu, cũng buông bàn tay vẫn nắm chặt kia ra, đem cậu ôm vào trong ngực của mình, mệt mỏi nói, "Tôi không sao, em cũng đừng đi, cứ như vậy nằm ở đây, cùng tôi... Cùng nhau... nghỉ..." Một chữ "ngơi" cuối cùng còn chưa nói xong, anh liền nặng nề ngủ mê đi.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nằm trong ngực của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt kia. Không rõ... không rõ... Cậu một chút cũng không rõ.

Tại sao sợ cậu rời đi như vậy? Tại sao bộ dạng giống như không thể mất đi cậu? Đây là thái độ đối đãi với con rối sao? Đây là cái gọi là không thích của anh sao?

Đừng ở trước mặt cậu lộ ra bộ dạng cần cậu như vậy, sẽ làm cậu hiểu lầm, sẽ làm lòng cậu trở nên mềm yếu.

"Phác Xán Liệt..." Cậu nhẹ giọng lẩm bẩm tên của anh, thả lỏng cả khí lực trên người, thoải mái nằm trong ngực của anh, cau mày, dùng thanh âm mơ hồ không nghe rõ, "Nếu không thích tôi... Cũng đừng làm trái tim đã chết của tôi sống lại một lần nữa... Tôi cũng xin anh... Nếu không thích tôi... Cũng đừng có tới trêu chọc tôi..."

Đối với đàn ông, cậu thật sự đã chán ghét rồi, đối với phản bội, cậu cũng đã chịu đủ rồi, cho nên mới không muốn yêu đương, cho nên mới đem thật lòng mình chôn cất vào trong biển rộng cùng cha mẹ, bởi vì cậu không muốn lại bị đàn ông làm tổn thương, thậm chí còn không muốn bị bất luận kẻ nào làm tổn thương, nhưng nếu như là lời của anh... nếu anh thật lòng... thì... có lẽ cậu có thể thử tiếp nhận!

Từ từ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng tim đập bình tĩnh của anh, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của cở thể anh, trầm lắng lâm vào cạm bẫy dịu dàng ngay lúc này của anh.

"Uhm..." Phác Xán Liệt đang ngủ nhẹ nhàng rên rỉ, hai tay khẽ dùng sức ôm chặt hơn thân thể nhỏ gầy của cậu, cũng hít lấy hương thơm trên người cậu, khóe miệng nhàn nhạt gợi lên nụ cười.

Thích cậu ấy...

Thích người con trai tên Biện Bạch Hiền này...

Ngay từ đầu khi cảm thấy cậu thú vị cũng đã ý thức được tình cảm này, anh chẳng qua không muốn đối mặt mà thôi, chính là không muốn thừa nhận... Phác Xán Liệt cao cao tại thượng, vậy mà lại thích một người con trai.

***

Đêm khuya

Phác Xán Liệt đang ngủ mê man từ từ khôi phục ý thức, hai mắt dính liền không muốn mở ra, chân mày khẽ nhíu lại, bàn tay tùy tiện sờ sờ trước ngực mình, thế nhưng trống trơn?

Đột nhiên mở mắt, nhìn đèn chân không chói mắt trên trần nhà.

Kích động quay đầu nhìn trong ngực mình, nháy mắt khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

Người đâu?

Biện Bạch Hiền đâu?

Chẳng lẽ... Cậu ấy lại bỏ trốn?

Mấy chap sau ngọt lắm đó nha. Nhớ đọc và vote cho Py đó. Cả còm men nữa nha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro