Chương 66: Mua một tặng một...Bố tranh thủ vui mừng đi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái người chết tiệt kia lại thừa dịp anh ngủ mê man mà bỏ trốn?

Phác Xán Liệt kích động ngồi dậy, vết thương ở sau lưng nháy mắt đau đớn làm cho chân mày anh chau lại thành một chỗ.

Đáng chết! Không thể để cậu ấy trốn thoát, không thể để cho cậu ấy rời đi, nhất định phải đem cậu bắt trở lại, lập tức bắt về.

Nhịn đau, Phác Xán Liệt đặt hai chân xuống đất, chống thân thể vừa muốn xuống giường.

"Két"

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Biện Bạch Hiền bưng một cái khay đứng ở cửa phòng.

Hai mắt nhìn Phác Xán Liệt bỗng nhiên trừng lớn, cậu nói, "Làm sao anh lại xuống giường rồi? Thân thể của anh không thể cử động lộn xộn, mau nằm xuống!"

Cậu vừa nói vừa vội vã đi tới bên giường, đem vật trên tay để lên trên tủ đầu giường, sau đó cẩn thận đi tới đỡ lấy thân thể anh, để cho anh ngồi xuống.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, tức giận chất vấn, "Em đi đâu? Tôi không phải đã nói em không được ra khỏi căn phòng này, em không được rời khỏi tôi sao?"

"Tôi chỉ đi chuẩn bị chút đồ ăn, anh một ngày cũng chưa ăn cái gì, tôi sợ anh sau khi tỉnh sẽ lại đói, cho nên..." Biện Bạch Hiền nói đến một nửa, hai mắt liền nhìn về phía khay thức ăn đặt trên tủ đầu giường.

Phía trên để một chén cháo trắng, còn có một đĩa nhỏ đựng dưa muối, mà trên bát cháo trắng còn đang bốc hơi nóng, rất rõ ràng là vừa mới làm.

Phác Xán Liệt nhìn bát cháo kia, tức giận trong đôi mắt biến mất, đem tầm mắt chuyển dời đến trên khuôn mặt của cậu, dịu dàng vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói, "Tới đây, ngồi xuống!"

Biện Bạch Hiền trầm mặc mím môi, ngoan ngoãn tiến về phía trước một bước, ngồi xuống bên cạnh anh.

Phác Xán Liệt giơ lên hai cánh tay nặng nề, đem cả người cậu ôm lấy, đem thân thể của mình toàn bộ đều dựa vào cậu, an tâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, "Từ nay về sau em không được rời khỏi tôi, không có lệnh của tôi, em phải ở lại bên cạnh tôi!"

Loại cảm giác này quá khó để tiếp thu, so sánh với đau đớn còn khó chịu hơn gấp mấy lần, so với chết còn khó chịu mấy trăm lần, kể từ khi Lộc Hàm nói ra câu nói kia, tim anh liền không thể yên ổn, anh một chút cũng không giống mình, lại lo lắng như vậy, lại sợ hãi như vậy, lại yếu đuối như vậy... Phác Xán Liệt anh, người thống trị hắc đạo, tổng giám đốc cấp cao của mười mấy công ty quốc tế, trong một đêm liền vang dội toàn cầu, xuất hiện trên đầu đề các bài báo, tạp chí tin tức, có thể nói là hắc mã vương tử trong mắt tất cả mọi người, nhưng mà anh cao cao tại thượng như vậy, vậy mà lại thích người con trai tính khí táo bạo, tính tình bướng bỉnh này, anh thật sự không hiểu, người con trai này ngoại trừ khuôn mặt ra, còn có nơi nào làm cho anh mê mẩn đến như vậy? Thế nào lại làm cho anh có thể rơi vào thật sâu như vậy, không cách nào tự kiềm chế.

"Haizz..." Anh nặng nề thở dài.

Lăng lăng thân thể cứng nhắc của mình, hai mắt kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt xụi lơ trên người cậu, anh giờ phút này giống như một đứa nhỏ làm nũng, cũng như là một con gấu to lớn dính trên người cậu, nhưng mà... Lại ngoài ý muốn vô cùng đáng yêu.

"Anh không đói bụng sao?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

"Không đói bụng!" Anh trả lời.

"Ăn một chút gì đi, anh một ngày đã chưa ăn gì."

"Không có khẩu vị!"

"Không có khẩu vị cũng phải ăn nha, chỉ là một bát cháo loãng, rất dễ tiêu hóa, ăn một chút đi!" Biện Bạch Hiền nhỏ nhẹ khuyên bảo, chỉ sợ thân thể anh còn suy yếu càng trở nên suy yếu hơn.

"Nếu tôi ăn, em đút cho tôi a?" Anh tựa vào ngực cậu, nói một câu làm nũng ngay cả mình cũng không dám tin tưởng.

"Nếu anh thật sự ăn, tôi sẽ đút cho anh!" Biện Bạch Hiền cười nói.

"Được..." Phác Xán Liệt bỗng nhiên rời khỏi thân thể cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi cậu, tà mị nói, "Hay là dùng cái này để đút cho tôi đi!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Anh... Đừng nháo, tôi nói là thật, anh phải ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể mau khỏe, cho nên..."

"Tôi hiện tại cái gì cũng ăn không vô!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời cậu, từ từ nhích tới gần môi cậu nói "Nếu không phải tôi không có bao nhiêu khí lực, tôi nhất định lập tức ăn em, tôi hiện tại trừ em ra... Cái gì cũng ăn không vô!"

Trên mặt Biện Bạch Hiền nháy mắt ửng đỏ, nhìn anh chậm rãi nhích lại gần mình, chính mình lại xấu hổ lui về phía sau.

Anh có phải là bệnh nên tinh thần không tỉnh táo? Làm sao lại nói ra những lời buồn nôn như thế? Hơn nữa tất cả động tác cũng giống như một đứa trẻ con gắt gao cận kề cậu, quả nhiên... Sinh bệnh nên mọi người đều trở nên kỳ quái.

"Giúp tôi ăn... Cầu xin em..." Anh nhẹ giọng nói, tiếp tục nhích tới gần.

Cầu xin?

Lại là hai chữ này, người đàn ông này là nói nghiện rồi?

Nhưng... Coi như anh thông minh, cậu thỏa hiệp.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón môi anh, nhưng mà...

"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng thô bạo mở ra.

Phác Thế Huân vẻ mặt tức giận đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nửa đè lên cha bé, rất nhanh đi tới trước mặt anh, rống to nói, "Bố, bố thật quá đáng!"

Quá đáng?

Phác Xán Liệt chau mày, nhìn chằm chằm tiểu quỷ phá đám chuyện tốt của anh.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi

"Bố còn hỏi tại sao? Sáng sớm liền phái người đàn ông tên Tử Thao kia xông vào phòng con, cướp đi điện thoại di động của con, tịch thu máy tính trong phòng con, còn nói cái gì con không được liên lạc với bất kỳ ai, OK, những thứ này con chấp nhận, con cũng không có truy cứu, nhưng mà người đàn ông kia lúc con ăn cơm nhìn chằm chằm con, đang tắm rửa cũng nhìn chằm chằm con, lúc ngủ cũng nhìn chằm chằm, ngay cả đi vệ sinh cũng nhìn chằm chằm, mặc dù hắn là người đàn ông, nhưng người đàn ông nhìn cái đó của một đứa trẻ con không phải càng kì quái sao? A a a a ... Con chịu không nổi rồi, tức chết con, ở nơi này con liền muốn điên rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi của Phác Thế Huân không ngừng thao thao bất tuyệt oán trách, hơn nữa khuôn mặt còn tức giận, hiển nhiên không phải diễn kịch, đó là bởi vì...

Lúc tối, khi bé nằm ở trên giường ngủ say, theo thói quen nửa đêm tỉnh lại, sau đó đi toilet, nhưng vừa mới mở mắt, liền thấy trong bóng tối có một bóng người đứng ở bên giường của bé, trong nháy mắt tóc gáy dựng lên, toàn thân run rẩy, cả người trực tiếp bị hù cho sửng sốt, mà lúc này bóng người kia đột nhiên khom người xuống mở miệng, "Tiểu thiếu gia, có cái gù cần tôi lấy giúp không?" Vốn là thanh âm người đàn ông này rất nặng nề cứng nhắc, lại phối hợp thêm không khí đêm tối, trực tiếp khiến hồn bé bị dọa chạy mất, hơn nữa tiểu kê kê trên người bé cũng không nghe lời cũng bị dọa... Phun trào.

Thật sự là rất mất mặt, bé lại ở trước mặt người khác bị dọa tiểu... tiểu... tiểu...

"A a a a" Bé kêu to, ngay cả tim cũng chết rồi.

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền lăng lăng ngồi nghe bé oán giận không ngừng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc tức đến đỏ bừng. Mà lúc này Biện Bạch Hiền mới nhớ tới, lúc sáng Phác Xán Liệt ra lệnh cho Tử Thao, đồng thời cũng nhớ tới tính tình đại biến lúc trước của anh, là từ lúc nói chuyện điện thoại với Lộc Hàm. Lẽ nào anh trở nên như vậy là có liên quan tới Lộc Hàm?

Anh cắt đứt liên lạc bên ngoài của cậu với Thế Huân, có phải là không muốn cho bọn họ liên lạc với Lộc Hàm?

Lộc Hàm rốt cuộc đã nói gì với anh ta vậy? Làm sao mà anh ta lại tức giận như thế?

"Bố!" Phác Thế Huân lớn tiếng gọi anh, tức giận nói, "Bố mau đưa người đàn ông này đuổi đi, con cả đời này cũng không muốn thấy hắn nữa!" Vừa nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới màn rất mất thể diện kia, muốn bé về sau làn sao mà sống đây?

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt tức giận của bé, bất đắc dĩ nói, "Anh ta chẳng qua là nghe theo lệnh của bố, cái này không thể trách anh ta, là bố muốn anh ta giám sát con hai mươi bốn giờ!" Bất quá hắn khi đó không nghĩ chuyện ngủ, cùng đi vệ sinh, đây là hắn sơ suất.

"Con mặc kệ, tóm lại đừng đưa người gọi là Tử Thao ấy đến, bằng không bố để chú cao hai thước kia đến giám sát con đi, con thấy chú ấy cũng tới Anh, bố làm cho chú ấy tới giám sát con đi, có được hay không?" Tay nhỏ bé của bé nắm lấy ống tay áo Phác Xán Liệt, không ngừng khẩn cầu.

"Cái này..." Phác Xán Liệt do dự nói, "Chung Đại, anh ta còn có chuyện quan trọng phải làm, Tử Thao là người bố có thể yên tâm, bố không thể cho con thay người!"

"Cái gì?" Phác Thế Huân tức giận, cau mày lại một lần nữa hỏi, "Bố thật sự không thể cho con đổi?"

"Đúng!"

"Thật sự không đổi?"

"Đúng!"

"Bố xác định không đổi?"

"Đúng!"

"Được!" Phác Thế Huân đột nhiên rống to, sau đó khóe miệng tà ác cười, tức giận nói, "Không đổi thì không đổi, có gì đặc biệt chứ, bất quá vốn con còn muốn để bố với cha hai người thân thân ái ái trong bệnh viện một thời gian, nhưng hiện tại con đổi ý rồi, bắt đầu từ hôm nay con sẽ ngủ ở đây, hơn nữa... Con muốn nằm giữa hai người!"

Bé nói xong liền lập tức leo lên giường, nằm ở giữa giường rộng hai mét, còn đắc ý vỗ vỗ chỗ trống bên trái, nói "Cha, bắt đầu từ hôm nay cha cũng không cần sợ đang ngủ bị người động tay động chân rồi, con trai bảo bối của cha sẽ bảo vệ cha đến hừng sáng!"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc! ( O.O )

Dường như... Đây là một chuyện tốt!

Cái trán Phác Xán Liệt nháy mắt nhăn lại.

"Người lập tức ra khỏi cái giường này cho ta, rời khỏi căn phòng này!" Anh tức giận gầm nhẹ.

"Con không muốn, con muốn ngủ ở đây, nếu bố nhất định muốn con đi, tốt lắm, cha cũng theo con đi, bởi vì cái gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, muốn đi cùng đi, muốn lưu cùng lưu, muốn ngủ cùng ngủ, hơn nữa hoạt động thúc đẩy tiêu dùng này, bố quả thực chính là chiếm đại tiện nghi, mau trốn vào trong chăn tranh thủ vui mừng đi!"

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng hung hăng càn quấy kia, lửa giận xông thẳng chín tầng mây.

Cái gì mà mua một tặng một? Cái gì mà tranh thủ vui mừng?

Loại chuyện này nếu mua một tặng một, anh căn bản là không thể nào vui nổi! Đáng chết! Nếu không phải bởi vì anh bị thương nặng không thể khống chế nó, anh nhất định sẽ nắm lấy cổ áo nó, trực tiếp xách nó lên ném ra ngoài cửa.

"Cha, cha mau tới a, bố không ngủ, chúng ta ngủ, bởi vì cái gọi là... Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, đêm dài đằng đẵng, để hai người tốt bọn con... Từ từ... Hưởng thụ đêm tuyệt vời này đi!" Bé cố ý nói những câu chữ mập mờ không rõ để kích thích người nào đó, còn nhướn hai hàng lông mày, đắc ý nhìn bố bé.

Biện Bạch Hiền dù biết không khí lúc này giấu giếm mùi thuốc nổ, nhưng dù công dù tư, cậu cũng chọn đứng về phía con trai bảo bối của cậu.

"Được!" Cậu nói xong liền nằm xuống bên trái bé, hai người ôm lấy nhau, giả bộ ngủ.

Phác Xán Liệt hung hăng trừng trừng hai người bọn họ.

Rõ ràng cái giường này chính là của anh, hiện tại tự nhiên bị hai người bọn họ chiếm đoạt hai phần ba? Chẳng lẽ bọn họ không nhớ anh là bệnh nhân sao? Hơn nữa Biện Bạch Hiền mới vừa nãy không phải còn muốn đút cháo cho anh sao? Như thế nào hiện tại lại đi ngủ?

Hai cái người này là đang cố ý chọc giận anh sao?

Đáng chết!

Cơn giận đã tràn ngập toàn thân, nhưng... Nhìn khuôn mặt hai người bọn họ ngủ, anh lại không đành lòng đánh thức bọn họ.

Đây chính là cảm giác người một nhà sao?

Bố, cha, còn có con, ba người cùng nhau ngủ trên một cái giường, đây là chuyện bình thường nhất thường phát sinh của người một nhà sao? Nhưng mà, trong đời anh cũng là lần đầu tiên gặp, anh chưa từng gặp qua cha của mình, mà bố mình cho tới bây giờ cũng không có yêu thương anh như Biện Bạch Hiền yêu thương Phác Thế Huân, loại cảm giác ấm áp của gia đình này toàn bộ đều là Biện Bạch Hiền cho anh cảm nhận, là người con trai này cho anh biết, trên thế giới này, anh cũng không phải chỉ có vô tận bóng tối, cũng sẽ có một chút ánh sáng như vậy, còn có hạnh phúc.

Bỗng nhiên khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, sau đó nằm xuống phía bên phải Phác Thế Huân, bố người cùng nhau ngủ chung trên giường, hơi có vẻ chen chúc nhưng lại rất ấm áp.

Ngoài cửa

Tử Thao đứng thẳng tắp ở cửa, nghe âm thanh ồn ào bên trong phòng bệnh cho đến khi im lặng không có bất kỳ thanh âm bào chuyền ra, khóe miệng hắn bất giác gợi lên nhàn nhạt ý cười.

Đi theo đại ca nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy anh giống một đứa trẻ ồn ào, hơn nữa cũng là lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như vậy, xem ra, không lâu nữa, trong tổ chức sắp có chuyện vui rồi.

***

Sáng sớm

Mặt trời từ từ mọc từ phía đông, ánh sáng vàng rực phân tán khắp nơi.

Ở trên giường, tư thế ngủ của Phác Thế Huân vô cùng khó coi, đột nhiên miễn cưỡng xoay người một cái.

"Bịch"

Một tiếng nặng nề, môi hôn mặt đất.

"A... Đau quá! Đau chết ta!" Bé vừa kịp vịn giường đứng lên, vừa mở cặp mặt to đen nhánh ra.

Đột nhiên thanh tỉnh, hai mắt mở lớn nhìn hai người một lớn một nhỏ ở trên giường.

Đây là có chuyện gì? Bé rõ ràng là thanh thanh sở sở nhớ kĩ là bé ngủ ở giữa hai người bọn họ nha? Chính là tại sao cảm giác, bé ngủ ở mép giường, còn rớt xuống giường, mà cha lại ngủ ở trong ngực bố, thân mật cùng bố áp vào nhau, hơn nữa hai sắc trảo kia của bố, tại sao lại ôm chặt cha như vậy?

Bé tức giận cau mày, bò lên giường.

Dùng sức đi đến kéo tay Phác Xán Liệt, muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng mà...

"Phác... Phác... Xán... Liệt..."

Biện Bạch Hiền bỗng nhiên nỉ non lên tiếng, trên mặt lộ vẻ tràn đầy tươi cười, tựa như cả người đều đắm chìm trong mộng đẹp hạnh phúc, mà không cần tận lực đi suy đoán cũng biết trong mộng đẹp nhất định có Phác Xán Liệt.

Đột nhiên, Phác Thế Huân buông lỏng tay Phác Xán Liệt ra, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Biện Bạch Hiền.

Không biết là đã bao nhiêu năm, mỗi khi cha ngủ say cũng đều bất giác nỉ non tên bố, nhưng bản thân cha lại hoàn toàn không biết chuyện này, có lẽ đây chính là tiềm thức quấy phá, nhưng lại bại lộ tâm sự đích thực mà cha cố giấu.

Khóe miệng cong lên, nhìn khuôn mặt hai người bọn họ đang ngủ, căn bản chính là tuyệt đối trời sinh, cho nên trái tim bé sẽ tha thứ cho họ một lần, lần này thì yên lặng rời khỏi, bất quá...

Bé bỗng nhiên tới gần sát bên tai Phác Xán Liệt, nhỏ giọng nói với anh, "Bố, bố nhất định phải nhớ kĩ, nếu bố lại làm cho cha khóc thì con nhất định sẽ mang theo cha bỏ trốn... Cho nên bố tốt nhất là phải đối đãi tốt với cha, hàng vạn hàng nghìn... Đừng làm con phải nhìn thấy nước mắt của cha thêm nữa..."

Nói xong, bé ngay lập tức đứng thẳng, tiêu sái xuống giường, đi ra khỏi phòng.

"Két"

Ngay khi của phòng đóng lại, hai mắt Phác Xán Liệt đột nhiên mở ra.

Vừa nãy là nó cảnh cáo anh sao? Nó đã sớm nhìn ra anh đã tỉnh sao?

Vốn là đang cho là nó sẽ chơi trò quái đản nào, bất quá không nghĩ tới nó lại lặng lẽ rời đi như vậy, vừa rồi Biện Bạch Hiền nói mê nó cũng nghe thấy sao? Nó dường như chính là nghe cậu nói thế mới dừng tay, hơn nữa cũng không lộ ra kinh ngạc, chẳng lẽ là thường thấy chuyện này? Lẽ nào là cùng suy đoán giống nhau, bảy năm qua Biện Bạch Hiền lúc ngủ cũng đều nỉ non tên anh?

Như vậy... Nó biết nguyên nhân sao?

Bất quá, lời nó vừa mới cảnh cáo anh, hình như có từ "nữa"

[Bố, bố nhất định phải nhớ kĩ, nếu bố lại làm cha khóc thì con nhất định sẽ mang cha bỏ trốn... Cho nên bố tốt nhất là phải đối đãi tốt với cha, hàng vạn hàng nghìn... Đừng làm cho con phải nhìn thấy nước mắt cha thêm nữa...]

Từ "nữa" này của nó là có ý gì?

Nó nói khóc, là chỉ một lần kia?

Cảm giác dường như anh không hiểu ý nghĩa...

Nhưng mà!

Đột nhiên hai cánh tay anh ôm Biện Bạch Hiền khẽ dùng sức, đem thân hình cậu dá chặt vào mình, sau đó lại nhắm mắt

Tuy rằng anh cảm thấy nước mắt cậu rất đẹp, nhưng mà, anh cũng không muốn nhìn thấy cậu khóc nữa.

Trong cuộc đời này hãy để anh nếm thử cảm giác yêu một người đi.

"Biện Bạch Hiền... Từ nay về sau, anh sẽ lại không để em rời xa anh... Tuyệt đối không!"

...

Ngoài cửa phòng bệnh

Phác Thế Huân vừa mới đi ra khỏi cửa phòng bệnh liền thấy Tử Thao đứng ở đó.

Trong nháy mắt, sắc mặt Phác Thế Huân trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa cả người lúng túng cũng bắt đầu câu thúc. Chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua ở khách sạn, bé liền... bé liền muốn tìm cái lỗ để chui vào.

"Này, cháu cảnh cáo chú, không được đem chuyện ngày hôm qua nói cho bất kì ai!" Bé đột nhiên nhìn chằm chằm Tử Thao.

Tử Thao không khỏi có chút nghi hoặc, "Cậu nói chuyện... Là chuyện gì?" Là ở khách sạn? Hay là ở bệnh viện?

Tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện...

"Chú... Chú... Chú đừng nói chú không biết!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thế Huân vừa hồng vừa xấu hổ.

"Tiểu thiếu gia, tôi thật sự không rõ cậu muốn nói chuyện nào, có thể hay không xin cậu nói rõ cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể xem xét có nên đồng ý với cậu hay là không, nếu cậu muốn tôi giữ bí mật tất cả những chuyện tối qua, vậy thì... Tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu!"

"Cái gì?" Phác Thế Huân tức giận.

Hắn là cố ý, hắn nhất định là cố ý, giả bộ thật là giống diễn rất tốt... Lần này coi như bé gặp đối thủ, người này một trăm phần trăm là cố ý khoét lấy chỗ đau của bé, cười nhạo bé.

Người đàn ông này ghê tởm!

Phác Thế Huân hận nghiến răng nhưng không cách nào cãi lại.

Nhưng Tử Thao hắn thật sự không rõ bé muốn nói chuyện gì? Anh chỉ là một người rất cứng nhắc, một người đàn ông thành thật chính trực.

"Được rồi, vậy nên đem mọi chuyện cần thiết tối qua giữ bí mật, nhưng nếu chú dám tiết lộ một chữ, vậy thì..." Bé đột nhiên cười tà, thần thần bí bí, nói: "Phải đem một thứ trên người chú đưa cho tôi!"

"Thứ ở trên người?" Tử Thao nghi hoặc.

"Đúng vậy, phạm vi này chính là rất lớn, có lẽ là đồ đeo trên người chú, tỷ như là quần áo, tiền bạc, vân vân... Nhưng có thể là bộ phận trên cơ thể gì đó của bản thân, tỷ như con mắt, nội tạng, tỷ như..." Thanh âm Phác Thế Huân đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn xuống dưới phần eo hắn, vị trí giữa hai chân, nói "Tóm lại, chú hiểu chưa?"

Trên trán Tử Thao rõ ràng ẩn ẩn chảy ra mồ hôi lạnh.

Không hổ là con trai đại ca, làm việc lại ác như vậy, hơn nữa trình độ nụ cười tà ác kia cũng tựa hồ cho hắn thấy hình ảnh đại ca lúc thiếu niên.

Sống lưng rét run, nhưng lại không thể trả lời, nói "Vâng, tôi biết!"

Phác Thế Huân vẻ mặt hài lòng gật đầu, còn vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình vỗ vỗ cánh tay anh ta, ông cụ non nói "Chú yên tâm đi, chỉ cần chú không nói ra, thân thể chú sẽ bình yên vô sự, đừng lo lắng, trong nom cho tốt miệng của chú, hết thảy đều sẽ bình an, thế giới vẫn sẽ hòa bình..."

Tử Thao đổ mồ hôi!

Tại sao anh lại có cảm giác bị người đùa bỡn mà mình phải còn vỗ tay?

***

Một tháng sau

Xuất viện

Rốt cuộc thì Phác Xán Liệt cũng chờ được đến ngày này, suốt một tháng nhẫn nại, ý nghĩ đó bị hắn đè ép rất nhiều, như vậy... Tối nay, hắn thế nào có thể bỏ qua chứ?

A...

Trong lòng người nào đó cười tà...

Hôm nay 2 chap nha =))) Dài quá ê hết cả tay!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro