Chương 67: Tiếp nhận anh, đem cả thể xác và tinh thần của em tặng cho anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn

Một chiếc Bentley dừng ở cửa lớn trong suốt, người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục lập tức đi tới mở cửa xe.

Phác Xán Liệt là người đầu tiên xuống xe, vẻ mặt cùng phong thái giống như vương giả trở về, khí thế ngập trời. Mà theo phía sau anh bước ra là một đứa bé thấp lùn, khuôn mặt y hệt anh, Phác Thế Huân, căn bản là không cần đoán, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn họ là cha con ruột thịt, nhưng Biện Bạch Hiền lại ngồi ở trong xe, chậm chạp không chịu đi ra, đối với tình huống hiện tại có cảm giác đã lâu.

Cái này hỏng bét!

Làm sao bây giờ?

Cậu nhớ tới khi anh xuất viện dường như đã nói, muốn cậu đem thân thể tặng cho anh, mà cậu tựa hồ cũng đồng ý, nhưng mà bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, cậu... Cậu... Có loại cảm giác hối hận.

"Như thế nào còn không xuống xe?" Hai mắt hẹp dài của Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt thấp thỏm của cậu.

"Em..." Biện Bạch Hiền chần chừ mở miệng, giọng nói có chút run lên.

"Còn muốn để anh bế em đi vào sao?"

"Không... Không không không, không cần!" Biện Bạch Hiền không khỏi muốn vứt cái miệng mình đi.

"Vậy thì xuống xe đi!" Khóe miệng Phác Xán Liệt gợi lên nụ cười tà ác, tựa như đang thưởng thức biểu hiện của cậu hiện giờ.

Biện Bạch Hiền khóc không ra nước mắt!

Không có biện pháp, bởi vì cái gọi là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, bất kể là ở tình huống nào, cậu hiện tại cũng không thể nuốt lời, dĩ nhiên, cho dù cậu muốn nuốt lời, có thể hối hận sao?

Trăm ngàn lần không muốn, cậu chậm chạp bước ra khỏi xe, rề rà dẫm lên mặt đất, sau đó cả người chậm rãi đi ra khỏi xe, vừa mới đứng vững hai chân, Phác Xán Liệt lại đột nhiên hơi khom lưng, đôi tay rắn chắc đột nhiên tóm lấy cậu, nháy mắt đem cậu ôm ngang.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn anh, kích động nói, "Anh... Anh... Anh muốn làm gì? Thả em xuống, em tự đi!"

"Em tự đi? Lấy tốc độ kia của em có khi đến trời tối nhất định cũng không bước ra khỏi cửa xe, cho nên anh giúp em một tay!" Phác Xán Liệt cười tà nói, đi nhanh về phía trước.

"Đợi, đợi một chút... Đợi một chút... Em không cần anh hỗ trợ, em tự đi, đợi một chút, em nói đợi một chút..." Biện Bạch Hiền kích động giãy dụa nhưng đối với thân thể khỏe mạnh của anh lại hoàn toàn không có tác dụng, cuối cùng cậu chỉ có thể nhìn về phía Phác Thế Huân ở đằng sau, lớn tiếng kêu cứu, "Thế Huân, Thế Huân cứu cha..."

"Cha!"

Phác Thế Huân nghe giọng cầu cứu của Biện Bạch Hiền đau lòng, lập tức đáp lời cậu, cũng bước cặp chân ngắn của mình, chuẩn bị tiến lên ứng cứu, nhưng...

Tử Thao đột nhiên xuất hiện trước mặt bé, ngăn cản đường đi của bé.

"Tiểu thiếu gia!" Anh cứng nhắc nói.

"Chú tránh ra cho tôi, không thấy cha đang kêu tôi sao?" Phác Thế Huân cau mày lên tiếng oán trách.

"Xin lỗi tiểu thiếu gia, đây là lệnh của Đại ca!"

"Cái gì? Bố? Lệnh của bố?" Phác Thế Huân kinh ngạc.

"Đúng vậy, Đại ca đã vì cậu mà sắp xếp xong xuôi hành trình ngày hôm nay, cho nên... Mời cậu lên xe!" Tử Thao nói xong liền hướng về phía sau hắn, đưa tay ra.

Hành trình?

Đây là cái quỷ đông tây gì vậy?

Căn bản chính là muốn đuổi bé, để bé không cản trở chuyện tốt của bố.

Không có cửa đâu!

"Tôi hôm nay không muốn đi đâu hết, chú mau tránh ra cho tôi!" Phác Thế Huân rống to ra lệnh, cứng rắn sải bước xông về phía trước.

Tử Thao đứng tại chỗ nhìn bé đi tới, anh ta không hoảng hốt không loạn khẽ cúi đầu, sau đó nhẹ giọng nói, "Xin lỗi tiểu thiếu gia, thứ lỗi cho thuộc hạ vô lễ!"

Anh ta nói xong đem thân thể nho nhỏ của Phác Thế Huân nhẹ nhàng ôm lấy, đồng thời đi đến trước xe, ôm bé cùng lên xe.

"Cha — Cha — Cha –" Phác Thế Huân lớn tiếng kêu, nhìn Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt ôm vào thang máy.

"Thế Huân — Thế Huân — Thế Huân –" Biện Bạch Hiền cũng lớn tiếng kêu, nhìn bé bị Tử Thao ôm vào trong xe.

Cha con hai người bị hai người đàn ông khác nhau ôm đi, mang đến hai nơi khác nhau.

Trên mặt Phác Xán Liệt tung bay nụ cười đắc ý, đã bị một hai lần quấy rầy, lần thứ ba này... Anh làm sao có thể đi theo vết xe đổ được?

"A..." Anh cười khẽ, cửa thang máy tự động đóng lại, chạy thẳng lên phòng trên tầng cao nhất.

...

Phòng VIP

Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền trực tiếp đi vào phòng ngủ, anh đứng ở cạnh giường, đem người trong ngực nhẹ nhàng đặt xuống giường, cũng khẽ đè thân thể xuống, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cậu.

Biện Bạch Hiền nằm ngửa ở trên giường, hai mắt nhìn cặp mắt thâm thúy của Phác Xán Liệt, trái tim không ngừng đập loạn, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng cao, cả người đều ngơ ngác ngây ngốc, giống như búp bê, bất quá... Đây là một con búp bê khiến anh mê muội.

"Em có phải đã quên mất chuyện đã đồng ý với anh không hả?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng hỏi.

"Ách... Ừ..." Biện Bạch Hiền hồ đồ trả lời.

"Vậy cũng nên nhớ lại, em đã nói là sẽ dâng tặng thân thể em cho anh, đúng không?"

"Ách... Ừ..."

"Vậy thì việc kế tiếp anh làm em cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận, có đúng hay không?"

"Ách..." Biện Bạch Hiền giọng chần chừ, bỗng nhiên kéo dài vô hạn.

"Trả lời anh!" Anh lớn tiếng.

"Ừ...!" Cậu đỏ mặt, khẽ gật đầu.

"Như vậy, anh cũng không khách khí xuống tay với thân thể của em..." Phác Xán Liệt mỉm cười, đem thân thể của mình đè càng ngày càng gần cậu.

"Đợi, đợi một chút!" Hai tay Biện Bạch Hiền chống trước ngực anh, bối rối nói, "Mặc dù là như vậy không sai, nhưng anh nói là buổi tối mà? Hiện tại vẫn là ban ngày!"

"Đã đến lúc này rồi, em còn muốn anh chờ đến tối sao? Em còn muốn kéo dài thời gian sao? Vậy em có nghĩ mình sẽ tránh được đêm nay sao? Dù gì thì cũng phải làm, sớm một chút hay muộn một chút thì cũng như nhau thôi!" Phác Xán Liệt nói xong, thân thể lại đè nặng lên cậu.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, amh không nghe bất cứ lí do gì của em, tóm lại anh muốn làm, bây giờ anh đã muốn, em thành thành thật thật nằm cho anh, nghe theo mệnh lệnh của anh, hiểu không?" Thanh âm của anh rõ ràng rất dịu dàng nhưng trong lời nói lại mang theo ngang ngạnh cùng bá đạo, còn ý vị không cho phép cự tuyệt.

Biện Bạch Hiền nhìn mặt anh, bỗng nhiên, hình ảnh một tháng qua cùng anh ở chung hiện lên trong đầu, giống như là một cái máy chiếu, nhìn lại mấy ngày qua, còn có anh.

Anh dịu dàng, anh bá đạo, anh tức giận, anh phẫn nộ, anh bình tĩnh, anh tà ác...

Đột nhiên khóe miệng không tự chủ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó hút thật sâu nhắm mắt lại.

Phác Xán Liệt nhìn cậu chậm rãi khép hai mắt lại, mặc dù không nói lời nào, nhưng động tác này hẳn là đồng ý đi?

Anh nở nụ cười, sau đó hôn lên môi cậu. Dịu dàng hôn, không có bất kỳ động tác thô bạo nào, chỉ có dịu dàng vô tận, trìu mến...

Bàn tay to chậm rãi cởi nút áo cậu, giống như vuốt ve một khối mỹ ngọc, thật cẩn thận chạm vào, chậm rãi nhẹ nhàng, ngón tay như nhẹ nhàng khuấy động mặt nước tĩnh lặng, tại trên thân thể cậu không ngừng chạy loạn, kích thích thần kinh mẫn cảm của cậu.

"Uhm..." Biện Bạch Hiền khẽ rên, thân thể từng nơi bị anh đụng vào đều dường như nóng lên, hơn nữa còn có cảm giác kì quái ở trong lòng quanh quẩn, ngứa, làm cậu khó nhịn.

Phác Xán Liệt nghe thanh âm của cậu, khóe miệng cười tà ác.

Tuy rằng anh cố nén dục vọng của mình xuống, làm cho động tác của mình trở nên dịu dàng, nhưng sự khát tình tà ác vẫn không tự chủ lộ ra, muốn khi dễ cậu, muốn nghe được càng nhiều tiếng rên rỉ của cậu, muốn cường thế cậu hơn nữa, thậm chí xé tan thân thể cậu, đem cậu ăn sống nuốt tươi vào trong bụng.

"Đáng chết!" Anh buồn bực mắng, động tác đột nhiên dừng lại.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc mở mắt, nhìn khuôn mặt đang nhẫn nại kia.

Làm sao vậy?

Anh tức giận cái gì?

"Xin lỗi..." Anh đột nhiên không đầu không đuôi nói xin lỗi.

Biện Bạch Hiền càng thêm nghi hoặc.

"Làm sao vậy? Tại sao muốn xin lỗi?" Chẳng lẽ là đối với thân thể của cậu không có hứng thú, chẳng lẽ là chán ghét cậu rồi? Nhưng mà mới vừa nãy rõ ràng còn...

"Xin lỗi!" Phác Xán Liệt lại một lần nữa nói xin lỗi, đột nhiên hai tay gắt gao bắt lấy hai tay cậu, mạnh mẽ giữ trên đỉnh đầu, sau đó nói, "Anh có thể sẽ rất thô bạo, cho nên nói xin lỗi trước với em, như vậy... Anh muốn chính thức bắt đầu!"

Hả?

Biện Bạch Hiền còn chưa kịp phản ứng.

Phác Xán Liệt đã hôn xuống cổ cậu, vừa vặn hạ xuống vết sẹo đã từng cắn qua kia, dùng sức mút thỏa thích, ấn kí tại đó càng lúc càng đỏ lên. Sau đó hai tay nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo trên người mình, cũng cởi sạch quần áo trên người cậu, chỉ trong nháy mắt, hai người liền trần trụi chồng lên nhau, chặt chẽ dán vào nhau.

"Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt nhẹ giọng kêu tên cậu, một tay từ từ đi xuống đụng vào tiểu Bạch Hiền đang bán cương lên.

"A..." Biện Bạch Hiền đột nhiên rên rỉ, thân thể có chút run rẩy, cảm giác tê dại giống như bị điện giật tại toàn thân, khắp nơi nhộn nhạo.

Phác Xán Liệt khẽ vuốt lấy tiểu Bạch Hiền, khiến cho nó từ bán cương trở nên cương cứng.

"Đừng... A... a..."

Với sự vuốt ve đầy kinh nghiệm của mình, Phác Xán Liệt nhanh chóng làm cho cậu lên tới cao trào mà phóng thích.

Phác Xán Liệt tận lực kiềm chế dục vọng của mình, nhẹ nhàng đi xuống phía sau, không muốn làm cho cậu đau đớn, cho nên trước đem một ngón tay tiến vào, làm cho cậu mở rộng lại tiết ra dịch ruột non.

"A... Uhm... Đợi... Đợi một chút... Đợi, Đợi một chút, trước đợi một chút..." Biện Bạch Hiền sau khi qua cao trào lúng túng giữ lấy cái tay kia của anh ở bên trong người mình, ngăn cản anh thăm dò vào.

Chân mày Phác Xán Liệt bỗng nhiên nhíu lại, vốn là kiên nhẫn dùng sức khống chế, cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

"Đến lúc này rồi, em còn muốn để anh chờ?"

"Đợi... Đợi chút... Đợi một chút... xin anh đừng lộn xộn..." Biện Bạch Hiền cố sức bắt lấy bàn tay kia của anh, chân mày chau lại một chỗ.

Cảm giác thân thể của mình thật kì quái, những nơi bị anh đụng vào càng lúc càng nóng, vốn hẳn là cảm giác chán ghét, bây giờ lại trở thành khao khát, rất kì quái, thật sự rất kì quái, tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không phải lần thứ hai, nhưng vẫn cảm thấy có quá nhiều bất đồng, nhất là khi ngón tay anh tiến vào, cả người đều tê dại xụi lơ, cấp tốc nóng lên, hơn nữa còn bắt đầu run rẩy, bắt đầu càng thêm khát vọng...

Thật sợ hãi...

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ mình sẽ càng ngày càng trở nên kì quái, càng ngày càng không giống chính mình. Nếu bị cảm giác kì quái này điều khiển, cậu nhất định sẽ làm ra chuyện mà chính cậu cũng không thể nghĩ đến.

"Đợi chút... Xin anh đợi một chút, đầu... Đầu tiên... Đem ngón tay anh... Rút ra..." Cậu nói đứt quãng, thân thể càng trở nên nóng dữ dội.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt cậu ửng hồng, chân mày thật nhanh nhíu lại một chỗ, nhưng đã sớm không có cách nào dừng tay, chớ nói chi là đợi, nửa thân dưới của anh cũng không thể chờ.

Ngón tay cũng không có rút ra như cậu nói, ngược lại còn thêm vào một ngón nữa.

"A... Không nên..." Biện Bạch Hiền lớn tiếng kêu, cả người cong lên.

"Bảo bối..." Phác Xán Liệt hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa động, còn nhẹ nhàng nói, "Nhẫn nại một chút, phải làm cho mở thêm một chút nữa mới có thể đi vào... Anh không muốn lại làm em đau, cho nên... Nhẫn nại một chút... Từ từ từng chút một..."

"Không... Không nên... kì quái... cảm giác thật sự rất kì quái...A-!" Biện Bạch Hiền đột nhiên sợ hãi kêu, thân thể thình lình run rẩy, cả cơ thể giống như bị luồng điện đánh sâu vào.

Phác Xán Liệt nhìn phản ứng của cậu, ngón tay dừng lại, khóe miệng cười tà ác, "Là nơi này sao? Nơi này... Rất thoải mái sao?" Amh nói xong liền nhúc nhích đôi chút.

"A... Không nên... Van cầu anh, đừng lộn xộn..." Cậu không biết, đây thực sự là cảm giác gì, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được.

Thoải mái?

Là như vậy sao?

Tê tê dại dại, thân thể không ngừng run rẩy phấn chấn, còn có chất lỏng trong miệng đột nhiên lại chảy ra càng nhiều.

Phác Xán Liệt nhìn biểu hiện trên mặt cậu, dùng đống kinh nghiệm phong phú của mình là có thể biết, nơi đó tuyệt đối là nơi mẫn cảm của cậu, vậy thì hết thảy cũng chuẩn bị đâu vào đó, mà anh cũng đã chịu đựng đến cực hạn.

Ngón tay đột nhiên lấy ra.

"Uhm..." Biện Bạch Hiền nhíu mày, thở dài một hơi, nhưng mà...

Phác Xán Liệt đột nhiên nâng đùi phải cậu lên, đôi mắt hẹp dài tàm mị nhìn vào mắt cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn bên trong đùi cậu, sau đó cười một tiếng nói "Đây mới thật sự là bắt đầu, thân thể của em... Anh nhận!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Ở dưới tình huống không hề báo trước, Phác Xán Liệt thình lình động thân, thuận lợi tiến vào, cùng cậu hợp lại một chỗ.

"A..." Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu, so sánh với lúc trước cảm giác càng thêm kì quái, đột nhiên xuất hiện trên cơ thể cậu, làm cho đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

"Bảo bối..." Phác Xán Liệt hai tay chống đệm, vươn người đến bên tai cậu, rù rù nói nhỏ: "Bảo bối... Không cần sợ hãi... Tiếp nhận anh... Đem tất cả của em tặng cho anh, sau đó tiếp nhận anh, không chỉ thân thể, còn có... Trái tim!"

Biện Bạch Hiền nghe anh nói, nước mắt đột nhiên tuôn ra.

Trái tim ngủ say bảy năm kia, trái tim cùng cha mẹ chôn vùi xuống biển sâu, hình như trong nháy mắt bắt đầu nhảy lên một lần nữa... Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch... Một chút một chút, một tiếng rồi một tiếng, giống như sống lại không ngừng đập...

Trái tim?

Tâm của cậu?

Anh muốn tâm của cậu sao? Anh đây là chứng tỏ anh thích cậu sao?

Như vậy nếu cậu đem cả thể xác vào trái tim của mình đều cho anh, anh sẽ quý trọng sao? Anh sẽ chung thủy yêu một mình cậu sao? Anh sẽ không phản bội cậu sao? Anh sẽ trở thành chỗ dựa cho cậu sao?

Nước mắt... Một giọt lại một giọt không ngừng rơi, không biết là vui hay là lo âu...

Phác Xán Liệt nhìn nước mắt của cậu rơi xuống, vội vàng dùng môi mình hôn lên mắt cậu, đem nước mắt cậu chảy ra toàn bộ nuốt vào trong miệng mình.

"Đừng khóc, em như vậy sẽ khiến anh muốn làm em khóc lợi hại hơn!" Tuy rằng Thế Huân đã cảnh cáo anh không được làm cậu khóc, nhưng nước mắt này, hẳn là không tính a?

"Khóc lợi hại hơn?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"A..." Phác Xán Liệt không khỏi cười, vừa động dưới thân, cười nói "Chính là như vậy!"

"Ưm..." Biện Bạch Hiền rên lên một tiếng, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

Phác Xán Liệt vẻ mặt hạnh phúc, ở trong cơ thể cậu bắt đầu ra ra vào vào, sau đó chậm rãi tăng tốc, sau đó càng ngày càng di chuyển kịch liệt, cuối cùng chạy như điên trong cơ thể cậu.

"A... A... Không nên... Đợi... Đợi chút..."

Biện Bạch Hiền không ngừng kêu la, thanh âm hoàn toàn không áp chế nổi, còn vui sướng vui mừng lần này cùng hai lần trước hoàn toàn không giống nhau, cũng không có cảm giác ghê tởm, cũng không có cảm giác buồn nôn, mà là cảm thấy thật ấm áp, rất ngọt ngào, cậu có cảm giác vô cùng tốt đẹp.

"Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt bỗng nhiên líu ríu gọi tên cậu, không ngừng cướp bóc cậu, không ngừng líu ríu, "Bạch Hiền... Bạch Hiền... Bạch Hiền..."

Biện Bạch Hiền hai tay nắm thật chặt ra giường, cắn chặt răng làm cho mình không thể phát ra tiếng rên rỉ, nhưng lại tận lực không thể khống chế lý trí sắp bị nhấn chìm của mình.

"Bạch Hiền... Ôm anh!" Phác Xán Liệt đột nhiên ra lệnh.

Hai tay Biện Bạch Hiền thật giống như bị người nào đó khống chế, ngoan ngoãn nghe lời buông ra giường ra, một tay vòng qua cổ anh, tay kia bám chặt lên lưng anh, ôm chặt anh.

Phác Xán Liệt cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của cậu, cơ thể bỗng nhiên tuôn trào, cuối cùng phóng thích ra thật sâu bên trong thân thể cậu.

"A..." Anh kêu rên phóng thích trong cơ thể cậu, sau đó mồ hôi đầm đìa ngã xuống người cậu.

"A..." Biện Bạch Hiền cũng nhanh chóng phóng thích lần thứ hai, sau đó không ngừng thở hổn hển, hai mắt cũng mờ đi muốn ngất.

"Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt lại rên rỉ tên cậu, hôn lên môi cậu.

Đôi môi Biện Bạch Hiền phối hợp với nụ hôn của anh, hai tay cũng không tự giác từ từ siết chặt, bỗng nhiên, chạm vào vết thương gồ ghề sau lưng anh, hai tay cậu run rẩy, sau đó rời khỏi thân thể anh, buông lỏng giữa không trung.

Phác Xán Liệt ý thức được cử chỉ của cậu, lập tức mỉm cười nói, "Yên tâm đi, chỉ là một vết sẹo, rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất!"

Anh sẽ không để cho vết thương này tồn tại vĩnh viễn, anh sẽ dùng mọi biện pháp để xóa vết sẹo này đi, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng nhất định phải làm cho nó biến mất.

Chân mày Biện Bạch Hiền khẽ chau, áy náy khẽ mở miệng nói "Xin lỗi..."

"Không cần nói xin lỗi, đây không phải là lỗi của em, cho dù không có chuyện lần này, bọn họ vẫn sẽ tìm cơ hội đến giết anh, anh cũng đã quen, đây là thế giới của anh, cho nên... Hoàn toàn không liên quan đến em, em không cần nói xin lỗi với anh!" Anh nói xong lại hôn nhẹ lên môi cậu, lưu luyến không muốn rời đi.

Thật ra thì không bằng nói anh muốn cảm tạ vụ nổ lần này, làm cho anh có được người con trai này.

"Nhưng nếu không phải tại em, bọn họ cũng nhất định không có cơ hội ra tay với anh, mà anh sẽ không bị..."

"Anh đã nói đây không phải là lỗi của em, anh muốn nghe anh nói bao nhiêu lần em mới hiểu?" Phác Xán Liệt cắt đứt lời cậu, vừa nói vừa hôn hai má cậu.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, em chỉ cần biết rằng, anh bây giờ còn khỏe khỏe mạnh mạnh sống là tốt rồi!" Anh hạ môi của mình ở trán cậu, sau đó khẽ cúi đầu, chống ở trán cậu, đối diện hai mắt của cậu.

Biện Bạch Hiền nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, hai tay lại khẽ siết chặt, ôm lấy anh.

"Bảo bối... Em ôm anh thế này sẽ làm anh cầm giữ không được!" Phác Xán Liệt cười tà.

"Cầm giữ không được?"

"Đúng vậy, chuyện rõ ràng như vậy, không cần anh phải giải thích chứ?" Anh vừa nói vừa nhẹ động thân dưới.

Biện Bạch Hiền đột nhiên kinh hãi.

"Anh... Anh... Anh không nên lên tại trong thân thể người khác!"

"Không có biện pháp, anh không kiềm chế được!"

"Cái gì? Chờ một chút... Không muốn... Đi ra ngoài! A... Ưm..."

"Bảo bối, chúng ta đấu lại thêm một lần nữa nữa đi?"

"Anh... Anh không nên vừa làm vừa hỏi... trứng thối... Tên khốn kiếp... A!"

"Ha ha..."

Trong phòng ngủ rộng lớn tràn ngập ngọt ngào, trong không gian tràn đầy không khí mập mờ, hai người một lần lại một lần, một lần lại một lần, làm những chuyện mặt đỏ tim đập cho đến khi mệt mỏi mới thôi...

...

Đêm khuya

Bầu trời tối đen lộ ra vô vàn ánh sao sáng lấp lánh lập lòe, trăng sáng cao cao ở chính giữa bầu trời, ánh trăng bàn bạc chiếu vào trong phòng.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền thân thể trần trụi ôm nhau nằm ngủ trên giường, trên mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười hạnh phúc, thật giống như cùng mơ một giấc mộng đẹp.

Bỗng nhiên...

"Cộc cộc cộc" Bố tiếng gõ cửa thình lình vang lên, Phác Xán Liệt giật mình mở hai mắt, chân mày khẽ chau lên.

Đã trễ thế này, là ai đến?

Chap sau lại ngược. Ngược thê thảm lắm luôn!!! =(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro