Chương 68: Đại ca, anh sẽ lấy Biện Bạch Hiền sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cộc cộc cộc!"

Lại là ba tiếng gõ cửa, mặc dù thanh âm không lớn nhưng lại lặp lại 2 lần như vậy chắc là có việc gấp sao?

Phác Xán Liệt cau mày, quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền còn đang ngủ say, nhìn khuôn mặt ngủ hạnh phúc kia của cậu có chút thay đổi tựa hồ như cũng nghe được âm thanh, muốn mở mắt ra. Anh lập tức quay đầu lại, đứng dậy đi xuống giường.

Đứng ở cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhìn Chung Đại đứng ở cửa.

"Đại ca!" Anh ta vừa kêu vừa cúi đầu.

"Xuỵt..." Phác Xán Liệt đem ngón trỏ đặt lên môi, bảo anh ta không nên nói.

Chung Đại lập tức ngậm miệng, hai mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng, tuy rằng một mảnh đen kịt, nhưng ánh trăng bàng bạc vẫn có thể làm hiện lên người ngủ trên giường là Biện Bạch Hiền.

Xem ra, lúc anh không có mặt trong thời gian này, bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi.

Phác Xán Liệt chú ý tới tầm mắt của anh ta, hờ hững mà trong lòng ẩn ẩn tức giận, anh hiện tại ngay cả nam nhân liếc Biện Bạch Hiền một cái, anh đều cảm thấy tức giận, càng khỏi phải nói ánh mắt hiện tại của Chung Đại.

Lập tức đi ra cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại, sau đó lạnh lùng nói, "Đi theo tôi!"

"Vâng"

Chung Đại cúi đầu nhận lệnh, xoay người đi theo phía sau anh, đi vào phòng cách phòng ngủ ba phòng.

...

Trong phòng

Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha, chân phải gác lên chân trái, ngước lên hai mắt lạnh như băng nhìn khuôn mặt của Chung Đại.

"Nói đi, muộn như vậy vội vã đến tìm tôi có chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi.

Chung Đại đứng trước mặt anh, trên mặt cứng nhắc có chút trầm trọng, mày khẽ nhăn lại, trả lại nói, "Thưa Đại ca, chuyện anh bảo tôi điều tra, tôi đã tra được rồi!"

Đôi lông mày của Phác Xán Liệt khẽ nâng.

"Là ai chế tạo?" Anh hỏi.

Chân mày Chung Đại rốt cục chau lên, trầm giọng trả lời, "Là Phác Tuấn Miên!"

Chân mày Phác Xán Liệt bỗng nhiên chau lại, xác định hỏi lại, "Quả bom kia là do hắn chế tạo?"

"Vâng"

"Quả nhiên..." Phác Xán Liệt kéo dài thanh âm, từ từ nói "Quả nhiên là hắn làm, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra thứ này!"

"Đại ca, anh đã sớm đoán được?"

"Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, bởi vì đã từng thấy qua hắn làm ra thứ tương tự như vậy, hắn có chỉ số IQ rất tốt, chỉ là..." Anh muốn nói lại thôi.

Chỉ là anh nhìn không thấu hắn ta suy nghĩ cái gì.

Mỗi ngày đều lẩn trong đám phụ nữ, mỗi ngày đều ở chung với một đám phụ nữ, chỉ cần phụ nữ mở miệng, cái gì hắn cũng có thể cho cô ta, cho tới bây giờ cũng không bao giờ cự tuyệt, mà tính cách phóng đãng, là kẻ vô cùng đào hoa nhưng lại là một kẻ thông minh siêu cấp với IQ trên hai trăm. Từ nhỏ liền bị chú ý, tất cả mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, bất luận là ám sát hay là đánh, bất luận là khoa học công nghệ hay chế thuốc, hắn cũng vô cùng tinh thông, có thể nói hắn là một người không có gì là không làm được, lại nhớ đến ngày xưa, ai cũng nói rằng hắn là người thừa kế tiếp theo, nhưng cuối cùng... Ai cũng không nghĩ tới sẽ bị Phác Xán Liệt anh đoạt được, mà từ ngày anh bắt đầu thừa kế, hắn liền trở nên rất kì quái, mà kì quái chính là hắn dường như không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, vẫn như cũ mỗi ngày đều tìm khắp các loại phụ nữ khác nhau, tính cách lười nhác như cũ, thậm chí có thể nói... Hắn tựa hồ sống còn vui vẻ hơn!

Một kẻ như vậy, trong đầu của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hắn muốn cái gì?

Chẳng lẽ là đang ra vẻ trấn định? Cho nên mới chế tạo thứ này để giết anh, cuối cùng một lần nữa trở lại ngồi lên ngai vàng thủ lĩnh hắc đạo? Nhưng mà đầu mối rõ ràng như vậy, rõ ràng làm bại lộ thân phận của mình, đây là cách làm việc của hắn sao? Là chuyện của một siêu cấp thiên tài sẽ làm sao?

"Đại ca!" Chung Đại thấy anh đột nhiên rơi vào trầm tư, hơn nữa sắc mặt cũng trở nên cực kì thâm trầm, cho nên khẽ gọi anh một tiếng.

Phác Xán Liệt đột nhiên trở lại bình thường, hai mắt lạnh như băng nhìn anh ta chân mày chau lên.

"Cho dù thứ này là do hắn chế tạo, nhưng chủ mưu phía sau vẫn chưa hẳn là hắn, anh có tra được rốt cuộc ai đứng sau hay không?"

"Vẫn chưa, nhưng mà có người rất khả nghi!"

"Ai?"

"Chung Khuê!"

"Chú Chung?" Phác Xán Liệt nghe được tên ông ta, hốc mắt nháy mắt co rút, tản ra sát khí bức người.

Cái lão già chết tiệt, nếu quả thật là ông ta làm, vậy anh nhất định phải cho ông ta sớm xuống mồ.

"Tiếp tục thăm dò, cho dù ít nhân lực vật lực, cũng phải điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi!" Anh lớn tiếng ra lệnh, cơn giận dữ rõ ràng đã hiện lên trên khuôn mặt của anh.

"Vâng" Chung Đại cúi đầu lĩnh lệnh.

Trong phòng trở nên im lặng, rất lâu sau đó Phác Xán Liệt nhìn Chung Đại vẫn đứng trước mặt, không khỏi nghi hoặc nhíu mày.

"Anh còn có việc gì muốn nói với tôi sao?"

Chung Đại chần chừ nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói, "Có một chuyện, nhưng tôi không biết có nên nói hay không!"

"Nói!" Phác Xán Liệt lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng" Chung Đại lĩnh lệnh cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh to gan hỏi, "Đại ca, anh sẽ lấy Biện Bạch Hiền sao?"

Phác Xán Liệt nghe được vấn đề của anh ta, đột nhiên khiếp sợ, trừng lớn hai mắt.

Lấy?

Lấy cậu ấy sao?

...

...

Phòng ngủ

Biện Bạch Hiền một mình nằm trên giường, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhưng khuôn mặt hạnh phúc khi ngủ của cậu từ từ biến hóa, khẽ chau mày, dường như mộng đẹp đang dần biến thành ác mộng.

"Không... Đừng... Phác Xán Liệt... không... Không... Đừng –" Cậu sợ hãi kêu, đột nhiên mở mắt ra, ngồi ở trên giường.

Trên trán chảy từng giọt mồ hôi, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập mà lại rối loạn, cả căn phòng yên tĩnh cũng có thể nghe được tiếng thở của cậu.

Vốn đang ngủ say, cậu bỗng thấy Phác Xán Liệt cùng người đàn ông bảy năm trước giống nhau, thậm chí so với anh ta còn xấu xa hơn, anh trực tiếp đi tìm phụ nữ khác, vứt bỏ cậu, sau đó còn bắt cóc Thế Huân đi, khiến cậu trở thành hai bàn trắng.

"Sẽ không... Anh ta sẽ không đối với mình như vậy..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng nỉ non, liên tục lắc đầu.

Chậm rãi ổn định tâm tình của mình, sau đó hai mắt bắt đầu tìm kiếm hình bóng Phác Xán Liệt.

Anh ta đi đâu rồi?

Anh ta không có ở trong phòng sao?

Lẽ nào cơn ác mộng vừa rồi thật sự trở thành sự thật rồi? Anh ta đi rồi?

"Không.... Sẽ không..." Cậu lầm bầm lầu bầu nỉ non, kích động xuống giường.

Hai chân đứng trên mặt đất khẽ loạng choạng, dưới thân có chút đau đớn, thân thể cũng mệt mỏi vô lực, nhưng... Cậu hiện tại rất chán ghét không gian chỉ có một mình như vậy.

Phác Xán Liệt đi đâu?

Anh ấy ở đâu?

Cậu choàng áo ngủ đặt ở đầu giường lên người, sau đó từ từ đi ra khỏi phòng, nhìn hành lang âm u.

Bỗng nhiên, hai mắt trông thấy khẽ cửa phía sau căn phòng thứ bố hé lộ ra ánh sáng, lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng nói mơ hồ, "Đại ca, anh sẽ lấy Biện Bạch Hiền sao?"

Giọng của Chung Đại?

Cậu kinh ngạc!

Anh ta nhắc đến cậu? Phác Xán Liệt muốn kết hôn với cậu sao? Đây là thật sao?

"..."

Bên trong căn phòng trầm mặc thật lâu, Biện Bạch Hiền không tự chủ đem lỗ tai dựng thẳng lên, càng áp sát gần cửa phòng nghe lén cuộc nói chuyện bên trong, đang đợi cậu trả lời của anh.

Rốt cục...

"Tôi sẽ không lấy cậu ấy!"

"Huỳnh" một tiếng, trong đầu Biện Bạch Hiền giống như bị sét đánh, cả người đứng ngơ ngẩn tại chỗ.

Anh ta vừa mới nói cái gì?

Sẽ không lấy cậu?

Tại sao...

Tại sao...

Biện Bạch Hiền hoảng loạn lùi về phía sau từng bước, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

"Ai?"

Bên trong phát ra tiếng quát, sau đó truyền đến âm thanh bước chân dồn dập.

Biện Bạch Hiền kích động lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phòng.

...

Bên trong căn phòng thứ bố

Phác Xán Liệt trả lời Chung Đại lại đột nhiên ý thức được ở cửa có người nghe lén, trong nháy mắt hai hàng lông mày nhăn lại, lạnh lùng quát: "Ai?"

Chung Đại nghe được thanh âm của anh, lập tức xoay người đi nhanh đến cửa, đưa tay đem cửa phòng mở ra nhưng lại kinh ngạc mở lớn hai mắt.

"Tiểu... Tiểu thiếu gia?"

Phác Thế Huân đứng ở cửa phòng, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Chung Đại, thình lình dời đi tầm mắt nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi trên ghế sô pha.

"Bố, bố thật là quá đáng, lại dám để cho người đàn ông kia thô bạo mang con đi? Hơn nữa còn để con ngồi suốt một ngày trên xe, làm cho đầu con đau, thắt lưng đau, cái mông đau, bố nói... Bố đã làm gì cha? Cha của con đang ở đâu?" Bé tức giận chất vất, cả khuôn mặt nhỏ bé đều đỏ lên đầy tức giận.

Kể từ khi bị Tử Thao ôm lên xe, hành trình cả ngày của bé chỉ ngồi lắc lư trên xe, chòng chành lênh đênh suốt một ngày, nếu không phải bé dùng thủ đoạn phi thường, nói không chừng bây giờ còn đang lắc lư trên xe đến chân trời góc biển, một mình lưu lạc.

Tức giận! Tức giận! Tức giận!

Thật sự quá ghê tởm!

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn Phác Thế Huân, chân mày nhăn lại.

Người vừa nghe lén là nó sao? Như thế nào lại cảm thấy có cái gì đó không đúng?

"Con... Vừa mới trở về? Người vừa mới đứng ở cửa... Là con?" Anh nghi ngờ hỏi.

"Để làm gì? Hỏi như vậy là có ý gì?" Phác Thế Huân khó hiểu.

"Con có phải vừa mới đứng ở cửa nghe chúng ta nói chuyện đúng hay không?" Anh lại hỏi.

"Không có!" Phác Thế Huân sảng khoái trả lời.

"Thật không có?"

"Làm sao không tin con? Bằng không bố hỏi chú ấy đi!" Phác Thế Huân nói xong đột nhiên xoay người, ngón tay trỏ mập mạp chỉ người nào đó đang đứng phía sau.

Tầm mắt của Phác Xán Liệt nhìn theo ngón tay của bé, đột nhiên kinh ngạc, nhìn Tử Thao đứng sau lưng bé.

Anh ta... Đây là thế nào?

"Đại... Đại ca!" Tử Thao đứng ở cửa xấu hổ kêu anh, cung kính cúi đầu như cũ.

Phác Xán Liệt nhìn từ trên xuống dưới toàn thân anh ta, vốn tóc rất gọn gàng đã biến thành rối loạn bù xù, trong đó dường như hiện ra vài mảnh da đầu, mà âu phục sạch sẽ chỉnh tề trên người anh ta cũng trở nên nhăn nhúm không chịu nổi, cavat cũng đã sớm biến mất, cúc áo sơ mi cũng bị rơi ra, âu phục còn bị làm cho nhăn nhăn nhúm nhúm, nhất là trên mặt, trên tay, trên cổ.... Chỉ cần có da lộ ra bên ngoài đều in rõ từng hàng dấu răng màu đỏ, mà dấu răng nho nhỏ rất rõ ràng là của tiểu quỷ nhỏ nào đó còn chưa trưởng thành hoàn toàn in lại.

"Đây... Đây là có chuyện gì?" Phác Xán Liệt nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi.

"Thưa Đại ca, cũng không có chuyện gì, chỉ là gặp một chút sự cố nhỏ!" Tử Thao cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng trả lời.

Sự cố nhỏ?

Tầm mắt Phác Xán Liệt bỗng chuyển dời đến trên người Phác Thế Huân.

Cái gọi là sự cố nhỏ này hẳn là kiệt tác của nó?

"Hừ!" Phác Thế Huân ngạo mạn hừ lạnh, khó chịu nói, "Hắn đáng đời, ai kêu hắn không nghe con nói, bởi vì cái gọi là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo, thời cơ chưa tới, mà thời cơ của hắn... Vừa vặn tới!"

Lúc ngời trên xe, bé hô to muốn dừng xe, nhưng người kia lại hoàn toàn coi như là không nghe thấy, tiếp tục lái xe, vậy thì bé cũng chì biết bắt hắn, cắn hắn, gặm hắn, dùng vũ lực giải quyết vấn đề, tuy rằng bé hao tốn không ít thời gian, bất quá người kia vẫn là thỏa hiệp mang bé trở về.

Tử Thao đứng ở cửa ngoại trừ xấu hổ ra thì không làm thêm biểu tình nào khác.

Phải biết rằng, lúc lái xe nhóc con đột nhiên đánh tới, vừa cắn vừa cào vừa gặm, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn, quan trọng hơn là anh chết thì không sao, nếu đem tiểu thiếu gia cũng hại chết, vậy anh đã có thể phạm vào tội lớn tày trời, cuối cùng không có cách nào khác đành mang nhóc con trở về.

"Đại ca, thuộc hạ thất trách, xin anh xử phạt!" Anh càng cúi đầu thật sâu.

Phác Xán Liệt cau mày, ai gặp phải tiểu quỷ này cũng đều vô cùng xui xẻo.

"Quên đi!" Anh nhẹ giọng thở dài, sau đó lạnh lùng hỏi "Vừa nãy lúc anh trở về có thấy ai đứng ở cửa nghe lén không?"

"Nghe lén? Tôi cũng không có thấy ai, tôi cùng tiểu thiếu gia mới trở về, vừa mới đứng ở cửa, cửa phòng lại đột nhiên mở ra!" Tử Thao thành thực trả lời, anh thực sự không thấy bất kỳ ai ở ngoài cửa phòng.

Hốc mắt Phác Xán Liệt đột nhiên buộc chặt.

Anh vừa mới ý thức được có người ngoài cửa, thật sự là Phác Thế Huân vừa mới tới? Hay là anh gặp ảo giác? Nhưng mà cảm giác có người ở cửa nghe bọn họ nói chuyện, nghe thật lâu...

Quên đi, có lễ thật sự là anh bệnh nặng mới khỏi, quá mức nhạy cảm...

"Mấy người đều lui ra đi!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng"

"Vâng"

Chung Đại và Tử Thao cùng khom lưng, lui về hướng cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại.

"Bố bây giờ tin con rồi chứ?"

Phác Xán Liệt nhìn tức giận trên mặt bé, thở dài một hơi, sau đó liền trầm mặc không nói bất kỳ lời nào nữa.

"Đúng rồi, cha của con đâu? Bố đã làm cái gì gì cha rồi? Con không cho phép bố khi dễ cha của con!" Phác Thế Huân đột nhiên kích động, chăm chú nhìn anh, kiên định biểu hiện khí khái của mình.

"Cậu ấy đang ngủ!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng trả lời.

"Đang ngủ?"

"Phải, cậu ấy đang ngủ, cho nên con đừng ầm ĩ, sáng sớm ngày mai hai người sẽ gặp mặt!"

Phác Thế Huân nghe anh nói như thế, nhìn khuôn mặt kia từ âm trầm chuyển biến thành khuôn mặt rực rỡ ánh mặt trời, xem ra, nhất định là xảy ra chuyện ám muội, lẽ nào... Bố với cha... Cái kia?

"Bố, bố không có làm cho cha khóc chứ?" Bé đột nhiên khẩn trương hỏi.

"..." Phác Xán Liệt im lặng.

"Bố làm cha khóc?" Phác Thế Huân lớn tiếng chất vấn.

"Con yên tâm, nước mắt hạnh phúc cùng với nước mắt thương tâm là hai loại, nước mắt cha con nhất định là hạnh phúc!"

"Nói đi nói lại, vẫn là bố làm cho cha khóc! Bố là đại ngu ngốc! Con muốn mang cha đi khỏi đây!" Phác Thế Huân tức giận nói, liền xoay người đi về phía cửa phòng ngủ.

Phác Xán Liệng vội bắt lấy vạt áo sau cổ bé, ra lệnh nói, "Không cho phép con làm ầm ĩ khi cậu ấy ngủ!"

"Con mặc kệ, con muốn mang cha đi, bố căn bản không hiểu cái gì là cưng chiều!"

"A? Vậy con biết như thế nào gọi là cưng chiều?"

"Tóm lại so với bố tốt hơn nhiều!"

"Xú tiểu tử..." Phác Xán Liệt tức giận ra tay.

"Oa, cha, cứu mạng –" Phác Thế Huân kêu to.

....

Trong phòng ngủ

Biện Bạch Hiền kích động trở lại phòng, lập tức bỏ đi áo choàng trên người, nằm lại trên giường, sợ bị phát hiện.

Nhưng khi đem cả người bọc vào trong chăn, thân thể vậy mà bất giác run rẩy, nước mắt cũng không tự giác tuôn ra, thân thể cũng bất giác co rúm lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn cuộc đối thoại giữa Phác Xán Liệt và Chung Đại.

[... Đại ca, anh sẽ lấy Biện Bạch Hiền sao? ]

[... Tôi sẽ không lấy cậu ấy! ]

Tại sao?

Tại sao anh ta nói vậy?

Không muốn lấy cậu, chính là không thích cậu sao? Nếu không thích cậu, tại sao lại đối với cậu như vậy? Tại sao còn dịu dàng như thế? Tại sao còn nói nhiều lời ngon ngọt như vậy? Tại sao còn lừa gạt cậu? Tại sao đem trái tim đã chôn cất vào biển sâu của cậu một lần nữa đánh thức? Tại sao muốn làm cho cậu tiếp nhận đau khổ như thế?

Khốn kiếp... khốn kiếp... Khốn kiếp... Tên khốn kiếp...

Nguyên lai anh ta cũng giống như vậy, nguyên lai anh ta cùng đám đàn ông kia giống nhau, căn bản là không phải thật tâm thích cậu, cũng đúng, cẩn thận tưởng tượng, anh ta hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng nói là thích cậu, anh ta chỉ nói, coi cậu như con rối.

Cái gì chứ... Đến cuối cùng, vẫn là cậu ngu ngốc nhất!

"A... Ha ha..." Cậu nhẹ giọng cười nhạo, cười chính mình ngu, cười chính mình ngốc, cười chính mình si, càng cười chính mình sẽ lại đi thích tên khốn kiếp đó.

Đau quá...

Trái tim giống như bị người dùng dao một lần lại một lần đâm, như có thứ gì đó ở bên trong quấy nhiễu, đau đến khiến cho cậu không ngừng rơi lệ, thật là khó chịu, giống như sắp chết.

Rõ ràng, thật sự đã coi như là đã chết!

Rốt cuộc loại thống khổ này cậu còn phải nếm bao nhiêu lần?

"Két!"

Đột nhiên, thanh âm cửa bị mở tung vang lên.

Biện Bạch Hiền kích động lau nước mắt trên mặt, nhắm thật chặt hai mắt, giả bộ ngủ.

Phác Xán Liệt chậm rãi đến bên giường, nhìn Biện Bạch Hiền nằm quay lưng lại với anh.

Thật vất vả mới đem tiểu tử Phác Thế Huân kia đuổi đi ngủ, rốt cuộc cũng có thể cùng cậu một mình ở trong phòng hưởng thụ thế giới hai người. Thật sự rất muốn đánh thức cậu, để cậu cùng anh tâm sự, trò chuyện, tiếp tục làm một chút vận động, nhưng... Rồi lại không đành lòng đánh thức cậu.

"Bạch Hiền..." Anh nhẹ giọng gọi tên cậu, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu, Biện Bạch Hiền nghe được âm thanh của cậu trái tim đột nhiên thắt lại, nhưng lại cố gắng áp chế thân thể của mình, không để cho anh phát hiện cậu đã tỉnh, không thể để cho anh phát hiện chuyện mình đã nghe lén.

Cậu dùng sức nhắm chặt hai mắt, đem hết toàn lực đóng vai người ngủ say.

Phác Xán Liệt nằm cạnh cậu, hai tay từ sau lưng cậu đem cả người cậu ôm chặt, sau đó cùng một chỗ nhẹ giọng rù rì, "Bạch Hiền..."

Trái tim Biện Bạch Hiền từ lúc anh lên tiếng càng lúc càng đau đớn nghiêm trọng, cậu dùng sức cắn chặt môi dưới, không để cho mình khóc.

Thật muốn hất tay anh ta ra khỏi người mình, thật muốn chất vấn anh ta tại sao nói ra câu kia, thật muốn nhanh chóng chạy khỏi anh ta, thật muốn hung hăng ra sức đánh người đàn ông này.

Khốn kiếp... Tên khốn kiếp... Tên khốn kiếp...

Trong lòng cậu không ngừng mắng, nhưng cậu lại như cũ lưu luyến đôi tay ấm áp này ủa anh.

Làm sao bây giờ?

Cậu hiện tại phải làm thế nào mới tốt?

Phác Xán Liệt ở phía sau ôm cậu, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cậu, tuy rằng ấm áp nhưng so với lúc trước lại lạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ là anh vừa mới rời khỏi cậu, khiến cho cậu bị lạnh sao? Cẩn thận cảm thụ một chút, thân thể cậu hình như có chút run rẩy, quả nhiên là rất lạnh sao?

Anh khẽ nhíu mày, hai cánh tay khẽ dùng lực đem cậu ôm chặt hơn, cũng làm ấm áp thân thể cậu.

Đột nhiên nhớ lại lời của Chung Đại vừa mới nói qua.

"Đại ca, anh sẽ lấy Biện Bạch Hiền sao?"

Lấy cậu ấy?

Lấy cậu ấy làm vợ của anh? Sau đó hai người còn có Thế Huân, ba người sống hạnh phúc.

A... Loại si âm vọng tưởng này, căn bản là không có khả năng thực hiện.

Chuyện một tháng trước không phải là một minh chứng tốt nhất sao? Cuộc sống của anh từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều luôn cảnh giác những người xung quanh để vượt qua, khi anh bước lên vị trí này, phía sau còn có vô số ánh mắt âm thầm theo dõi anh, cũng giống như có vô số người muốn lấy đi tính mạng của anh, nếu anh thật sự lấy cậu, vậy thì, chính là đem cậu và Thế Huân kéo vào thế giới hắc đạo, bọn họ phải cùng anh sống cuộc sống như vậy, cảnh giác, cẩn thận, đề phòng, sợ hãi, cuộc sống lúc nào cũng phải luôn cảnh giác, lúc nào cũng phải dùng tâm tính hoài nghi đối đãi với người bên cạnh.

Anh không muốn đem áp lực này giam chân trên người của bọn họ, bọn họ chỉ cần ở bên cạnh anh như vậy, chỉ cần sống hạnh phúc như vậy là được rồi, cho nên...

"Xin lỗi..."

Anh ở bên tai cậu, nhẹ giọng nói xin lỗi. 

Ặc!! Cái hình kia không được phù hợp cho lắm! Thôi kệ! Hôm nay bùng cháy 3 chương luôn!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro