Chương 69: Này, Bạch Hiền....Em... thích anh không??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi?

Biện Bạch Hiền nghe anh nói xin lỗi, nghe nói ra ba chữ kia, nước mắt từ khóe mắt lại chảy xuống.

Tại sao muốn nói xin lỗi chứ?

Tại sao vào lúc này lại nói xin lỗi cậu?

Là vì vừa ở trong phòng cùng Chung Đại nói sẽ không cưới cậu sao? Như vậy... Cần gì phải nói xin lỗi chứ? Anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Không muốn lấy cậu nhưng lại muốn cậu ở bên cạnh anh sao? Như thế... Cậu là cái gì?

Người đàn ông này, anh tại sao muốn đối xử với cậu như vậy? Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao?

Nước mắt rơi càng lúc càng mãnh liệt, cậu không nhịn được nghẹn ngào, hai tay dùng sức bưng kín miệng mình.

Chẳng qua là một động tác rất nhỏ, Phác Xán Liệt đột nhiên cả kinh.

"Em đã tỉnh?" Anh hỏi.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc thu lại nước mắt, sợ anh sẽ hoài nghi, lập tức xoay người, đem đầu mình vùi sâu vào lòng ngực anh.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn động tác của cậu, cậu tự nhiên chủ động tiến vào trong ngực anh, hơn nữa còn cúi đầu thật sâu, chẳng lẽ là đang xấu hổ? Dù sao cũng vừa mới làm loại chuyện kia, chính là... Vẫn còn có chút kì quái.

"Em sao vậy?" Anh nghi hoặc hỏi.

"Không có gì!" Cậu hạ thấp giọng, lấy cớ nói, "Chỉ là có chút lạnh"

Quả nhiên, là vì vừa nãy anh rời đi, cho nên khiến cậu bị lạnh mà tỉnh lại? Thật đáng chết, anh nên đắp chăn cho cậu thật tốt rồi mới rời đi mới phải.

Hai cánh tay anh ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng nói, "Như vậy, còn lạnh không?"

"Ừ, hoàn hảo!" Cậu trả lời.

"Thế này?" Anh lại dùng sức, càng ôm chặt cậu thêm.

"Ừ, hoàn hảo!" Cậu vẫn nhẹ giọng trả lời như cũ.

Chẳng biết tại sao, mặc kệ anh dùng sức ôm chặt thân thể cậu thế nào, thân thể cậu vẫn cảm thấy rất lạnh, hơn nữa trái tim bên trong càng đau hơn.

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biện Bạch Hiền, khóe miệng tà ác cười, "Hay là, chúng ta làm tiếp thêm một lần nữa để cho thân thể ấm áp hơn đi!"

"..." Biện Bạch Hiền đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Phác Xán Liệt nghi hoặc chờ đợi cậu đáp lại, càng ngày càng thấy cậu kì quái, lẽ nào...

Anh còn chưa nghĩ xong, Biện Bạch Hiền ở trong ngực anh khẽ động đậy, sau đó nhẹ giọng nói, "Em muốn ngủ, ngàn vạn lần đừng đánh thức em!"

Ngủ?

"A..." Anh cười khẽ, lại một lần nữa khép lại hai cánh tay của mình, ôm thật chặt cậu nói "Anh biết rồi, anh không làm phiền em, em ngủ đi!"

Cậu thật đáng yêu...

Đơn giản là một câu nói khả ái của cậu, nghi hoặc trong lòng anh liền tan biến không còn sót lại chút gì, chỉ có vô tận ấm áp ở trong lòng phiêu lãng.

Hạnh phúc!

Anh cho rằng đây chính là hạnh phúc.

Nhưng, Biện Bạch Hiền bị anh gắt gao ôm vào trong ngực lại ra sức cắn chặt môi của mình, không để cho mình khóc, không để cho mình phát ra âm thanh, không để cho mình lộn xộn, cậu thống khổ, kiềm chế ở trong ngực anh.

Cái ôm thật ấm áp, tim đập rất mạnh mẽ, bộ ngực thật là rộng rãi, nhưng... Nhưng mà lại hành hạ khiến cậu cực kỳ thống khổ.

Rất muốn đẩy anh ra, nhưng lại càng muốn ôm chặt lấy anh.

Dường như đây là lần đầu tiên cậu yêu một người sâu nặng như vậy... Lại không nghĩ rằng người đàn ông này, thật sự là một tên khốn kiếp.

Làm sao bây giờ?

Cậu hiện tại phải làm thế nào mới tốt?

Có ai... Có thể tới nói cho cậu biết?

Hạnh phúc cùng thống khổ đan lại vào cùng một chỗ, sẽ tạo ra tương lai thế nào? Hạnh phúc, rất hạnh phúc? Thống khổ, rất thống khổ? Hoặc là... Yên bình...

***
Cả đêm không ngủ, tờ mờ sáng Biện Bạch Hiền liền nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực Phác Xán Liệt đứng dậy.

Cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, biểu tình hạnh phúc trên mặt, khóe miệng anh mỉm cười, trái tim lại bất giác đau.

Lập tức chuyển tầm mắt của mình, chân mày nhíu lại thật sâu, hai tay khẽ kéo chăn, sau đó từ từ bước xuống giường, cũng đi ra khỏi phòng, để lại anh một mình nằm ở trên giường, vẫn ngủ say.

Bước đi trên hành lang xám xịt, hai chân Biện Bạch Hiền vậy mà đi chẳng có mục đích.

Muốn thừa dịp hiện tại chạy trốn? Chạy trốn khỏi anh? Dù sao chân cũng đã khỏi, cũng không còn lý do để ở lại bên cạnh anh rồi, nhưng mà chạy trốn, vậy phải chạy đi đâu? Trên thế giới này, còn có chỗ cho cậu ở sao? Còn có chỗ cho cậu trở về sao?

Thế Huân... Thế Huân đâu?

Ngày hôm qua bị Tử Thao mang đi, nó vẫn còn chưa về sao?

Rất muốn gặp nó a, rất muốn ôm thân thể nho nhỏ của nó, thống thống khoái khoái khóc một hồi, nhưng... Nếu cậu khóc nhất định sẽ khiến nó lo lắng, thằng nhóc này tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại rất nhạy cảm, hơn nữa còn thông minh như vậy, cậu nhất định sẽ không dấu được nó, cho nên không thể khóc trước mặt của nó, cậu phải cười... Cười đối mặt với mọi người, dùng nụ cười của bảy năm qua che giấu hết mọi thứ.

Thống khổ không có gì lớn, đau đớn cũng không có gì là ghê gớm, nhẫn nhiều năm như vậy, cho nên... Cho nên...

Bỗng nhiên trong lúc đó, nước mắt lại một lần nữa trào ra, từ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu chảy xuống.

"Thật là hỏng bét, tại sao... Gần đây mình lại thích khóc như vậy..." Hai chân cậu dừng lại, sau đó ngồi trên mặt đất, ôm chặt hai đầu gối của mình không ngừng khóc.

Thật sự là không có gì lớn đây sao? Nếu quả thật là như vậy tại sao cậu không cách nào nhịn được loại cảm giác đau đớn nội tâm này?

...

Phòng ngủ

Khi mặt trời đã lên cao, chân mày Phác Xán Liệt khẽ chau lại, bởi vì suốt một tháng đều cùng Biện Bạch Hiền ngủ chung một giường cho nên dưỡng thành thói quen khi chưa mở mắt liền sờ loạn bên cạnh, nhưng hai bàn tay to không ngừng sờ tới sờ lui cũng không sờ thấy người kia đâu.

Thình lình mở to mắt, từ trên giường bật dậy.

Hai mắt quét qua một lần toàn bộ phòng, thế nhưng trống không chỉ có một mình anh.

Biện Bạch Hiền đâu?

Cậu ấy lại đi đâu?

Cái người đáng chết kia giờ lại chơi trò mất tích với anh? Cũng đã cảnh cáo cậu mấy lần? Tuyệt đối không được rời khỏi anh, cậu tại sao lại không nghe? Tại sao muốn thừa dịp anh liền biến mất không thấy bóng dáng?

"Đáng chết!" Anh mắng rồi xuống giường cầm lấy áo ngủ đặt ở đầu giường rất nhanh mặc vào người.

Rốt cuộc là đi đâu?

Anh cau chặt mày, lòng nóng như lửa đốt tìm kiếm khắp phòng, tìm hết toàn bộ căn phòng vẫn không thấy bóng dáng của cậu.

Trái tim... Bắt đầu nóng nảy.

"Tử Thao —— Tử Thao ——" Anh gào thét kêu hai tiếng lớn.

"Két!" Cửa phòng bị mở ra, Tử Thao một thân quần áo mới tinh, sạch sẽ xuất hiện trước cửa.

Anh ta cúi đầu thật sâu, cứng nhắc nói, "Đại ca, anh có chuyện gì phân phó?"

"Biện Bạch Hiền đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?" Anh vội vàng hỏi.

"Cậu Biện từ sáng sớm đã đi đến phòng bếp của khách sạn rồi"

"Phòng bếp?" Phác Xán Liệt nghi hoặc "Cậu ấy đến phòng bếp làm gì?"

"Cái này... Hẳn là đi nấu ăn?" Nếu không, anh cũng không nghĩ ra cậu ấy đi đến phòng bếp làm cái gì, mới sáng sớm, cậu ấy liền tới tìm anh, chủ động nói với anh cậu ấy muốn đến phòng bếp khách sạn, khi đó bộ dạng cậu ấy rất bình thường, khuôn mặt tươi cười giống như đang chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, cho nên cũng có thể vì người mình thích, muốn đích thân xuống bếp?

"Đáng chết! Phòng bếp ở tầng mấy?" Phác Xán Liệt sốt ruột hỏi.

"Tầng một!"

"Dẫn đường!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng"

Tử Thao lập tức xoay người, nhưng hai người vừa vặn mới bước được một nửa, liền thấy Biện Bạch Hiền đẩy một toa ăn từ xa đi tới, mà trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, giống như chưa có chuyện gì từng xảy đến, hoàn mỹ trang bị lên cho bản thân.

"Hai người làm gì đều đứng ở cửa?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, nhất là khuôn mặt xem ra rất tức giận của Phác Xán Liệt.

"Anh nói em không được rời khỏi anh, tại sao lại tự tiện rời khỏi?" Phác Xán Liệt đi đến trước mặt cậu, nhíu mày tức giận nhìn chằm chằm cậu.

Loại cảm giác hốt hoảng lo sợ này, cậu rốt cuộc muốn làm cho anh hưởng thụ mấy lần mới hài lòng?

Biện Bạch Hiền hai mắt sáng tỏ nhìn hai mắt tức giận của anh nhẹ giọng nói, "Em đã dặn là muốn tới phòng bếp, hơn nữa em chỉ muốn làm một bữa sáng cho anh, anh tức giận làm cái gì? Chẳng lẽ anh thật muốn em ở bên anh một tấc cũng không rời thật sao? Anh cho rằng em là gì của anh?"

Không tự chủ liền bật thốt lên những lời này.

Như vậy có phải là quá rõ ràng rồi không? Có bị anh phát hiện không? Như vậy... Anh sẽ cho cậu đáp án như thế nào?

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu, nhìn khuôn mặt hồng hào đầy sức sống kia của cậu, kinh ngạc nói "Em... Làm bữa sáng cho anh? Tự mình làm cho anh?"

Biện Bạch Hiền bỗng nhiên kinh ngạc nhìn anh.

A...

Cậu ở trong lòng cười khẽ.

Vốn còn lo lắng sợ anh sẽ phát hiện, nhưng mà anh lại cũng không có chú ý đến chuyện này, ngược lại bởi vì chỉ làm một bữa ăn sáng nhỏ như vậy mà khiến anh lộ ra biểu tình vui vẻ như trẻ con được cho kẹo, rốt cuộc... Cậu phải vui vẻ hay thương tâm đây?

Người đàn ông này, quả nhiên là một tên khốn kiếp đủ mười phần.

"Em dậy sớm như vậy là vì làm bữa sáng cho anh? Đây là em tự làm?" Phác Xán Liệt lại hỏi lần nữa, dùng đôi mắt mở to của một đứa bé khi được nhận kẹo nhìn cậu.

Quên đi, không hỏi...

Đổi lấy chỉ càng thêm thương tâm mà thôi!

"Ừ!" Cậu nhẹ giọng trả lời, trên mặt hiện lên nụ cười hiền.

Dùng bộ dạng thản nhiên để che giấu thống khổ, đem thống khổ giấu ở đáy lòng... không cho bất luận kẻ nào phát hiện...

Đó chính là chuyên môn của cậu.

Nhận được câu trả lời của cậu, trái tim đã đóng băng nhiều năm của Phác Xán Liệt lại lần nữa bị cậu hòa tan. Bất quá nhất định là không có ai biết, anh lớn đến như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai đích thân làm cho anh cái gì, đây là lần đầu tiên anh được nhận.

Thật vui vẻ!

Mặc dù còn chưa ăn nhưng đây nhất định là bữa ăn sáng ngon nhất trên thế giới.

"Em nấu gì vậy?" Anh hỏi, trong lời nói chứa trăm ngàn dịu dàng.

"Chỉ là một chút đồ đơn giản!" Biện Bạch Hiền cười trả lời.

"Đơn giản là cái gì?"

"Đợi khi ăn rồi chẳng phải sẽ biết sao!"

"Cũng đúng, vậy đi vào nhanh một chút!"

Phác Xán Liệt nói xong liền cùng cậu đẩy toa ăn đi vào trong phòng.

Tử Thao đứng ở cửa ở cửa phòng nhìn bọn họ ân ân ái ái đi vào trong phòng, mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng cửa lại, tâm tình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nếu bộ dạng bấy giờ của Đại ca bị mấy lão già giảo hoạt kia thấy qua, nhất định sẽ khiếp sợ cho là mắt mình bị mù, bất quá bộ dạng này của anh ngay lúc này cũng chỉ có mấy người biết mà thôi.

Bởi vì, Biện Bạch Hiền cùng Phác Thế Huân tồn tại, là chuyện cực kỳ bí mật...

...

Phòng khách

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền đem bữa sáng trên toa ăn để trên bàn, Phác Thế Huân mặc một thân bộ đồ ngủ con bò sữa khả ái mơ màng đi từ trên lầu xuống.

Tay nhỏ bé không ngừng dụi con mắt đang mê man của mình, bộ dạng lười nhác, thật giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng... Khi tầm mắt bé nhìn thấy Biện Bạch Hiền, lập tức mắt trừng lớn, lộ ra thần thái sáng chói, sau đó đôi chân nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu, hai tay dùng sức ôm lấy chân cậu, vui vẻ hô lớn, "Cha!"

"Thế Huân!"

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng kêu bé, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nhỏ con của bé, mà hai tay lại không tự chủ nắm chặt, nếu không phải cậu đang cố khống chế nước mắt của mình, nhất định cậu sẽ khóc thật lớn.

"Cha?" Phác Thế Huân có chút nghi hoặc nhìn cậu.

Nụ cười trên mặt cậu quá sức rực rỡ rồi, rực rỡ làm cho bé không tìm được bất kỳ dấu vết kì lạ nào.

Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Nhưng mà tại sao, bé lại cảm thấy nụ cười của cha lại giống như đang khóc chứ? Cười như vậy, lần đầu tiên bé nhìn thấy.

"Thế nào? Tự nhiên lại nhìn chằm chằm cha như vậy?" Biện Bạch Hiền cười hỏi.

"Không có gì! Chẳng qua là hôm nay thấy cha rất đặc biệt." Phác Thế Huân giả bộ vui vẻ.

"Vậy bình thường cha không đặc biệt sao?"

"Đương nhiên có rồi, chẳng qua là hôm nay đặc biệt hơn đặc biệt, ai... Bất quá cha cũng chỉ như vậy mà lớn lên, đây chính là một ưu điểm!" Bé không khỏi liền cảm thán cùng trào phúng.

"Tiểu tử thúi này, con có phải không muốn ăn sáng có phải hay không?" Biện Bạch Hiền đột nhiên lộ ra bộ mặt hung thần ác sát.

"Cha con sai rồi, so với sự đặc biệt của cha, con cảm thấy bữa sáng quan trọng hơn!"

"Con... Con... Tiểu tử thúi!" Biện Bạch Hiền giơ lên thiết quyền của mình muốn đánh người.

"Đừng oa, bố cứu mạng!" Phác Thế Huân kêu to, nhanh chóng chạy tới núp phía sau Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền đuổi theo, bỗng chạm mặt với Phác Xán Liệt, khuôn mặt hai người gần sát vào nhau, mà Phác Thế Huân núp phía sau Phác Xán Liệt cười trộm, nhìn bộ dạng xấu hổ của hai người bọn họ lúc này.

Một nhà ba người chơi trò diều hâu bắt gà con này, bé thật là đã chờ đợi từ rất lâu, thật vất vả bé mới nắm được cơ hội, đương nhiên muốn chơi nhiều nhiều một chút rồi, hắc hắc...

"Anh... Anh... Tránh ra!" Biện Bạch Hiền xấu hổ mở miệng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.

"Không... Không cho!" Phác Xán Liệt vừa mở miệng, so với cậu cũng không khá hơn bao nhiêu.

Hai người ngây ngốc đứng đó, Phác Thế Huân núp phía sau chờ đến nóng nảy.

Tại sao phải đỏ mặt chứ?

Ai... Bọn họ là học sinh trung học mới biết yêu sao?

"Quên đi, không chơi nữa, nhàm chán muốn chết, ăn cơm!" Bé oán trách nói, an vị trên ghế.

Mà Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền hai người trầm mặc vài giây, cuối cùng người nào người đó thật sự không kiên trì nổi loại không khí này, cho nên lập tức nói, "Ăn... Ăn cơm đi!"

Nói xong, Biện Bạch Hiền liền xoay người, muốn ngồi xuống bên cạnh Phác Thế Huân.

Mà Phác Xán Liệt đột nhiên bắt lấy tay cậu, kiên quyết lôi cậu đến chỗ ngồi đối diện Phác Thế Huân, ngồi ở bên cạnh mình, mà bàn tay kia vẫn gắt gao nắm chặt tay cậu không buông.

"Cái kia..." Biện Bạch Hiền nhìn cơm trên bàn, lúng túng mở miệng, "Anh muốn... Để em ăn như thế nào?"

Vừa nói cậu vừa giật giật tay phải của mình đang bị anh nắm chặt, muốn thoát ra, nhưng Phác Xán Liệt lại nắm chặt hơn, dùng sức nắm, chính là không chịu buông ra.

"Ăn như vậy!" Anh đột nhiên cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một món trên bàn đưa đến miệng cậu, ra lệnh nói, "Há miệng!"

Lần trước không có làm được, lần này nhất định phải thành công.

Biện Bạch Hiền cảm thấy chút xấu hổ.

Người đàn ông này rốt cuộc là có sợi nào không bình thường? Tại sao mới sáng sớm lại giống như một đứa trẻ? Tại sao lại bày ra biểu tình vui vẻ? Nếu không có ý định lấy cậu, vậy thì... Cũng đừng đối đãi với cậu như vậy.

Trái tim lại đột nhiên co rút đau đớn, nhưng trên mặt cậu lại không có bất kỳ thay đổi gì.

Hai mắt nhìn thức ăn bên miệng, cậu chậm rãi mở miệng ăn vào, cũng có chút chua xót.

"Thật ngoan!" Phác Xán Liệt nói xong lại đột nhiên nhích tới gần, hôn môi cậu.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ sửng sốt.

Phác Thế Huân ngồi đối diện cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, "Khụ, khụ!"

Biện Bạch Hiền nghe thấy bé ho khan liền trở lại bình thường, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm anh.

Phác Xán Liệt mím môi lại, nhếch mép gợi lên nụ cười tà ác.

"Em muốn tự ăn, anh mau buông em ra!" Biện Bạch Hiền giận.

"Không được, hôm nay tay em không được đụng vào bàn ăn, anh muốn giúp em ăn đến khi no mới thôi!"

"Anh... Buông em ra... Khốn kiếp!"

"Nào... Há miệng... A..."

Phác Thế Huân nhìn hai người ngồi đối diện mình đang không ngừng liếc mắt đưa tình, chỉ có thể than thở lắc đầu, xem ra bé ở đây chính là một bóng đèn, bất quá cái bóng đèn này lại đang phát sáng, nói vậy bọn họ cũng không có nhìn tới.

Quên đi, vì ăn bữa ăn sáng thật ngon, bé liền bưng phần của mình đi lên lầu hai.

Bởi vì cái gọi là: nhắm mắt làm ngơ... không thích hợp với trẻ em!

Phác Xán Liệt khóe mắt nhìn thấy Phác Thế Huân đi lên lầu, thẳng đến khi bóng người của bé biến mất khỏi tầm mắt, amh đột nhiên buông đũa trong tay, mạnh mẽ đem Biện Bạch Hiền từ trên ghế ôm lấy, nhẹ nhàng đem cậu đặt lên hai chân mình, sau đó đối mặt với cậu, hôn lên môi cậu.

"A... Ưm..." Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu, bị nụ hôn của anh chiếm đoạt, cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc trừng lớn hai mắt, gần gũi nhìn hai mắt Phác Xán Liệt, mắt cậu càng ngày càng đỏ, mà hai tay cũng không ngừng giãy dụa, nhưng hoàn toàn bị anh khống chế, cuối cùng cũng chỉ có thể để anh tùy ý hôn, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nóng,...

Nụ hôn thật nồng nàn, giống như anh nói lên anh có bao nhiêu thích cậu. Nhưng... Hết thảy cũng chỉ là hừ tình giả ý...

Cậu đã nhận rõ thực tế...

Quên đi, những người như anh... Căn bản không đáng tin tưởng.

Đột nhiên, cậu buông lỏng tất cả khí lực, không giãy dụa nữa, không hề phản kháng, tùy ý để anh hôn, tùy ý cho anh không ngừng cướp đoạt, hút lấy ngọt ngào của cậu, hút lất hô hấp của câu, thật dài thật lâu bịt kín miệng cậu, cùng cậu hòa quyện...

Mười phút sau!

Phác Xán Liệt ý do vị tẫn rời khỏi môi câu, nhìn hai gò má cậu ửng hồng, anh cuối cùng đem môi hạ xuống trán cậu.

Thích người con trai này...

Rất thích, rất thích, rất thích...

"Này... Bạch Hiền..." Anh bỗng nhẹ giọng kêu tên cậu.

"Ừ?" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng lên tiếng, trái tim mơ hồ đau.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cậu, để cậu đối diện với mình, để mắt cậu nhìn mình, nhẹ giọng nói, "Em... Thích anh không?"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ!

Tại sao anh đột nhiên lại hỏi như vậy?

Phác Xán Liệt im lặng đợi cậu trả lời, anh muốn cậu nói ra trước chữ thích này với anh, sau đó anh mới bằng lòng nói cho cậu biết tâm tình anh lúc này.

Nói a... Nói đi... Nói em yêu thích anh... Nhanh một chút nói với anh...

Anh nhìn cậu, mỉm cười lẳng lặng chờ.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ, biểu tình từ từ trở lại bình thường, hai mắt nhìn anh, cảm giác đau lòng càng thêm nồng đậm.

Tại sao muốn hỏi như vậy chứ? Anh hỏi vậy có mục đích gì?

Nếu cậu trả lời đúng vậy, anh sẽ phản ứng như thế nào?

Nếu cậu trả lời không phải, anh sẽ phản ứng ra sao?

Không phải đã nói là sẽ không lấy cậu sao? Đây không phải là biểu hiện chính là anh không thích cậu sao? Nếu không có cảm giác mãnh liệt muốn lấy cậu, vậy thì... Còn hỏi cái này làm gì?

"Em..." Cậu chậm rãi mở miệng, chậm chạp phát ra âm thanh, sau đó lưỡng lự dừng lại.

"Ừ? Em muốn nói gì? Thích... Hay không thích?" Lời Phác Xán Liệt êm ái, nhưng nội tâm anh đặc biệt tràn đầy lo lắng.

Nói nhanh một chút yêu thích anh... Dùng miệng em nhanh một chút nói em yêu thích anh... Nhanh lên... Nhanh lên... Nhanh lên...

"Em..." Biện Bạch Hiền lại một lần nữa lặp lại chữ này, sau đó nhàn nhạt trả lời, "Em không biết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro