Chương 70: Nói em thích anh....Nói mau....Nói mau..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết?

Phác Xán Liệt tâm tình tốt lúc đầu nháy mắt hoàn toàn biến mất.

Tại sao lại trả lời như vậy chứ?

Rõ ràng là đã tiếp nhận anh, cậu cũng không có phản kháng. Hơn nữa sau khi làm loại chuyện đó, cậu còn cố ý dậy sớm làm bữa sáng cho anh, mà vừa mới nãy anh hôn cậu cậu cũng không có giãy dụa nhiều, nhưng mà tại sao, tại sao lại trả lời như vậy?

"Em lặp lại lần nữa, anh vẫn chưa nghe rõ!" Thanh âm của anh trở nên vô cùng lạnh lùng, giống như chất vấn, mang theo khẩu khí không cho cự tuyệt.

Biện Bạch Hiền nhìn biểu tình không vui trên mặt anh, lại mở ra hai cánh môi của mình, quật cường nói trái ngược với lương tâm của mình, "Em không biết..."

Trong nháy mắt, những lời này liền kích động Phác Xán Liệt tức giận, anh đột nhiên cau mày, lạnh lùng mở miệng, "Em lặp lại lần nữa, anh cho em thêm một cơ hội, em cần phải nghĩ cho kĩ, nghĩ kĩ rồi nói cho anh biết, em rốt cuộc... Có thích anh hay không?"

Biện Bạch Hiền hai mắt thẳng tắp nhìn anh, biết chắc là anh đã tức giận, nhưng lại như cũ không có một chút sợ hãi.

"Cho dù anh có cho em thêm một trăm cơ hội, câu trả lời của em cũng chỉ có một, em không biết... Em không biết... Em không biết..." Cậu không ngừng lặp lại, từng lời từng lời tăng thêm thanh âm của mình, để cho anh nghe rõ ràng, nghe rõ ràng hơn từng lời từng chữ của cậu.

Tức giận của Phác Xán Liệt theo thanh âm tăng lên của cậu cũng gia tăng gấp mấy lần, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của cậu, hai tay càng ngày càng dùng sức ôm cậu, thậm chí có thể nói là nắm cậu, hận không thể đem cậu vò thành cục.

Cậu lại dám nói không biết?

Anh đã cho cậu ba lần cơ hội, cậu lại dám to gan như vậy không ngừng lặp lại một câu nói?

Nam nhân đáng chết này, tâm ý của anh không phải đã biểu đạt rõ ràng rồi sao? Anh không phải là đã đối đãi với cậu rất dịu dàng hay sao? Cậu lại vẫn dám nói như vậy? Chẳng lẽ... Đây là cậu cố ý muốn đùa bỡn anh sao?

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

"Đáng chết –" Anh đột nhiên rống to ra tiếng, thình lình từ trên ghế đứng lên, kể cả cậu cũng ôm lấy.

"A –" Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc.

Cậu thấy hai mắt anh hiện ra tức giận, trái tim đau đớn kịch liệt.

Anh tức giận như vậy, là vì cậu chưa trả lời anh phải không? Anh là muốn cho cậu nói thích anh hay sao? Nhưng mà... Tại sao?

Nếu anh thích cậu, tại sao không nói cho cậu biết trước, sau đó mới hỏi cậu chứ? Tại sao không đem tấm chân tình của mình nói rõ ràng với cậu chứ? Tại sao luôn làm ra chuyện mâu thuẫn này?

Cậu rốt cuộc là cái gì?

Con rối? Người yêu?

Có thể hay không phải nói rõ cho cậu biết chứ? Nhưng thật ra, cậu cũng có thể chất vấn anh, nhưng mà... Cậu rất sợ hãi... Sợ lấy được đáp án sẽ làm mình không có cách nào đứng dậy từ trong thống khổ.

Nguyên là bảy năm thống khổ cũng đã ép cậu sắp hít thở không thông, cho nên ít nhất, lưu lại cho cậu một chút... Một chút xíu hi vọng...

"Biện Bạch Hiền, nam nhân đáng chết này, em nói thật sự? Em thật sự không biết sao? Em rõ ràng cũng đã là người của anh, lại còn dám nói với anh là không biết? Đáng chết... Nói em thích anh cho anh!"

Phác Xán Liệt giận nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên rống to.

Cậu nhất định là thích anh, cậu tuyệt đối thích anh!

Nam nhân quật cường giống như cậu, nếu không phải thật tâm thích một người, sẽ không tận tình chăm sóc anh một tháng, sẽ không lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy với anh, càng sẽ không tự mình làm bữa sáng cho anh ăn, cho nên anh biết, cậu nhất định là thích anh, cậu nhất định là đã thích anh, nhưng mà... Tại sao không nói ra? Tại sao lại nói không biết?

"Nói em thích anh, nhanh lên!" Anh ra lệnh rống to, không ngừng bức bách.

Biện Bạch Hiền dán vào lồng ngực nóng rực của anh, tiếng tim đập rất nhanh của anh rõ ràng truyền vào tai cậu.

"Em..." Cậu lại một lần nữa mở miệng, như cũ nhẹ giọng nói, "Thật sự không biết!"

Lúc đầu cậu có thể khẳng định, thậm chí cậu có thể khẳng định mình đã yêu người đàn ông này, nhưng hiện tại, cậu do dự, cậu mê man, chính mình thật sự thích người đàn ông này sao? Chính mình xác định thích người đàn ông này sao? Tại sao lại thích anh chứ? Anh đối đãi với mình như vậy, tại sao cậu còn thích anh chứ? Đã tìm không được lí do thích anh, nhưng lại không có cách nào giải thích nguyên nhân tâm vì anh mà đau đớn, vậy thì... Đây là không biết đi?

"Biện Bạch Hiền –" Phác Xán Liệt đột nhiên rống giận, gầm thét nói, "Anh nhất định sẽ làm cho em nói thích anh, anh nhất định phải làm cho em thừa nhận em thích anh, nhất định... Nhất định..."

Anh nói xong liền ôm cậu đi lên lầu hai.

"Anh muốn làm gì? Anh buông em ra!" Biện Bạch Hiền khẩn trương.

"Anh chỉ muốn nói ra lời thật lòng của em, chỉ cần em nói ra lời thật lòng của em, anh liền buông em ra!" Phác Xán Liệt ôm cậu đi tới hành lang tầng hai, đi thẳng tới phòng ngủ.

"Lời thật lòng của em chính là em không biết, em đã nói em không biết, anh mau buông em ra!"

"Rầm!" Phác Xán Liệt đưa chân đá tung cửa phòng ra, từng bước đi vào trong phòng, lại dùng chân đem cửa phòng đóng lại, đồng thời sử dụng lưng dựa vào cánh cửa, vươn một tay nhanh chóng khóa cửa lại.

"Cạch!"

Nghe được âm thanh khóa cửa, hoang mang trong lòng Biện Bạch Hiền nháy mắt tăng lên.

Quả nhiên, anh là muốn làm cái loại chuyện kia? Anh là muốn dùng loại chuyện đó để ép cậu mở miệng nói thích anh?

Không... Không... Không muốn...

"Phác Xán Liệt anh mau buông em ra, em chỉ đồng ý lần trước với anh, anh không thể chạm vào em, mau buông em ra..." Cậu kích động rống to, tứ chi bắt đầu dùng sức giãy dụa.

Phác Xán Liệt hoàn toàn không để ý tới giãy dụa yếu kém kia của cậu, đi nhanh tới giường, thô bạo ném cậu lên giường.

Thân thể Biện Bạch Hiền được tự do liền bò dậy, chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng đầu gối quỳ trên giường vừa mới duỗi một nửa, mắt cá chân lại đột nhiên bị Phác Xán Liệt bắt được, đồng thời sử dụng lực kéo cậu trở lại trước mặt của anh.

"Nói, em thích anh!" Anh ra lệnh, bàn tay khẽ dùng lực.

Biện Bạch Hiền đột nhiên xoay người nhìn khuôn mặt tức giận kia, không có tồn tại bực bội trong lòng, dùng sức ngậm chặt miệng, hung hăng nhìn chằm chằm anh.

Dùng phương thức như thế bức bách cậu, anh mơ tưởng nghe được cậu nói câu nói kia.

Cậu tuyệt đối không nói... Tuyệt đối!

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt quật cường kia, cơn giận dữ càng thêm nồng đậm, bàn tay to đột nhiên vặn lấy thân thể cậu, cởi vạt áo trước của cậu, cảnh xuân trên ngực cậu liền hiện ra trong mắt anh.

"Nói! Nói em thích anh đi!" Anh lại một lần rống to, lạnh lùng ra lệnh.

Biện Bạch Hiền bướng bỉnh, gắt gao ngậm miệng.

"Nam nhân đáng chết, nói cho anh, mau nói em thích anh cho anh, nói em thích anh –" Phác Xán Liệt gầm gừ rung trời động địa, chấn đau màng nhĩ của cậu, nhưng...

Cậu vẫn như cũ không nghe không náo đóng chặt miệng mình. Cậu sẽ không nói... Cậu tuyệt đối sẽ không nói!

Cậu tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia với người đàn ông không thích cậu, chỉ cần anh không thích cậu, chỉ cần anh không thật sự rõ ràng nói cho cậu biết tình cảm "anh thích em" của anh, vậy thì... Cậu đời này cũng sẽ không nói ra ba chữ kia đối với anh.

Cậu tuyệt đối sẽ không để mình thích một người đàn ông không thích mình, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia với người đàn ông không thích mình... Những lời... Em thích anh này.

Nếu không thích cậu, cũng đừng có chạm vào cậu, nếu không muốn lấy cậu thì hãy buông cậu ra, cách xa cậu ra một chút...

Cậu chấp nhất, quật cường, kiên cường, đóng chặt miệng của mình, hung hăng nhìn chằm chằm anh, phát ra tín hiệu kiên định của mình.

Phẫn nộ của Phác Xán Liệt xông thẳng lên tận trời cao.

"Đây là tự em tìm lấy, là em chọc giận anh, anh hôm nay nhất định sẽ làm cho em nói ra em thích anh, bằng không... Anh tuyệt đối sẽ không thả em ra!" Anh nói xong liền đem thân thể nặng nề của mình đè lên người cậu.

Bá đạo hôn lên đôi môi cậu, thô bạo cuốn lấy cái lưỡi của cậu. Trực tiếp đi đến cổ họng, chiếm cứ lấy toàn bộ khoang miệng cậu, sau đó lục lọi quấy nhiễu, hút, cộng thêm cắn cắn đôi môi của cậu, như một ác lang cướp đoạt, đoạt lấy, mạnh mẽ chiếm, đem hết thảy mọi thứ trong miệng cậu nuốt vào bụng, làm cho hô hấp của bản thân cậu cũng không thể khống chế.

Biện Bạch Hiền cau chặt mày, hai tay không ngừng đẩy ngực anh ra, đầu lưỡi cũng dùng sức muốn đẩy lưỡi của anh ra, nhưng sau khi cùng lưỡi anh đụng vào nhau, liền lập tức như bị anh bắt làm tù binh l, không ngừng dây dưa, không ngừng bao vây, khiến cậu căn bản là không thể kháng cự.

Bỗng, bàn tay to của Phác Xán Liệt đi vào bên trong thân thể cậu, nhanh chóng cởi những phần còn lại trên người cậu xuống, sau đó kéo hai chân cậu ra, để chân phải cậu gác lên trên vai mình, tay kia nắm chặt lấy eo cậu.

"Không... Không muốn... Dừng lại..." Biện Bạch Hiền hoang mang kêu to.

Phác Xán Liệt thẳng lưng, hai chân quỳ trên giường, bàn tay to gắt gao nắm lấy đùi phải trắng nõn trên vai anh, hai mắt buông xuống nhìn cậu, một bên đem phân thân cứng rắn dưới thân tới sát gần hậu huyệt của cậu, một bên lạnh lùng nói, "Anh cho em một cơ hội cuối cùng, Biện Bạch Hiền, em nghe kĩ cho anh... Chỉ cần em nói em thích anh, anh liền lập tức dừng lại, nhưng nếu như em nói ra những câu khác, vậy thì... Anh lập tức tiến vào!"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ cảm nhận được vật nóng của anh đụng vào, trái tim trong nháy mắt kinh hoàng, cảm giác sợ hãi cũng kéo tới.

Phải nói sao?

Hay là... Không nói?

"Em..." Cậu chậm chạp mở miệng, kéo dài thanh âm của mình, nhưng lại chậm chạp không nói ra kết quả.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt cậu, bàn tay to tức giận cầm lấy chân cậu, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt cậu, mà dưới thân chậm rãi tiến vào, lại một lần nữa rống to, "Anh không nghe thấy, nói lại một lần nữa cho anh!"

Nói a...

Nói nhanh a...

Chỉ cần em nói em thích anh, chỉ cần em nói ra ba chữ đơn giản này, anh sẽ đem tất cả của anh cho em, sẽ giống như Lộc Hàm nói vậy, cả đời cưng chiều em, yêu em, thương em, che chở em, bảo vệ em, chỉ cần là thứ em muốn, anh sẽ dùng hết khả năng để lấy cho em, hơn nữa dùng tính mạng này của anh làm cam đoan, cả đời này, chỉ cần anh còn một hơi thở, anh cũng chỉ yêu một mình em, tuyệt đối sẽ không thay lòng...

Nói a...

Nói nhanh a...

Đừng quật cường nữa, nam nhân đáng chết này...

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tức giận kia, dưới thân mơ hồ cảm giác được anh tiến vào, chân mày chau lại càng chặt, thân thể cũng trở nên nóng lên.

Tâm đau, đau quá, đau quá...

"Em..." Cậu lại một lần nữa từ từ mở miệng, kéo dài thanh âm của mình, sau đó bỗng nhiên dùng lực cắn môi dưới, thay đổi câu trả lời của mình, nhưng đáp án lại là, "Em không thích anh!"

Loại đàn ông kém cỏi này, cậu tuyệt đối không thích, cho dù có thích cũng sẽ tuyệt đối không nhận.

Không thích?

Hai mắt Phác Xán Liệt trừng lớn, cảm giác nơi tim đã không chỉ là đau đớn cùng tức giận đơn giản. Chẳng qua chỉ là một câu nói của cậu, giống như là đã bắn ra vạn tiễn xuyên tim.

Không thích? Cậu lại dám nói không thích anh?

Không thể tha thứ! Anh đã cho cậu nhiều cơ hội như vậy, anh chưa bao giờ đối với ai dịu dàng như vậy, yêu thương như vậy, chấp nhất như vậy, mà cậu lại dám nói không thích anh? Cậu lại dám trêu cợt tình cảm của anh?

Đáng chết... Cậu thật sự là phi thường đáng chết!

"Biện Bạch Hiền, đây đều là tự em tìm lấy, em nam nhân đáng chết này, bản thân anh muốn nhìn xem em có thể mạnh miệng đến khi nào!" Anh tức giận rống to, mạnh mẽ thình lình tiến vào thân thể cậu.

"A –" Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu, vì anh mạnh mẽ tiến vào, khiến cho phía hạ thân cậu đau đớn như bị xé ra làm hai.

Phác Xán Liệt rõ ràng cảm nhận được phía hạ thân cậu rất chặt, chính mình cũng bị siết có chút khó chịu, nhưng anh chính là cường ngạnh đẩy vào, sau đó dùng lực rút ra, mấy lần lặp lại, từ chầm chậm trở nên trôi chảy, tiếp theo anh liền tăng nhanh tốc độ, không ngừng tiến tiến xuất xuất, không ngừng chạy như điên đoạt lấy, chọn đúng điểm mẫn cảm của cậu, không ngừng đụng vào, không ngừng kích thích.

"A... A... Không muốn... A... Không... A... A..."

Biện Bạch Hiền không ngừng ríu rít, không ngừng gào thét, biết rõ một chút tác dụng cũng không có, nhưng lại không nhịn được muốn cầu cứu, khong nhịn được muốn anh dừng lại.

"Nói, em thích anh!" Phác Xán Liệt một bên không ngừng di chuyển, một bên lớn tiếng rống giận.

"Nói em thích anh — Nói em thích anh — Nói em thích anh — Nói em thích anh!"

Anh chỉ cần ba chữ này, chỉ cần ba chữ này anh sẽ dừng lại, chỉ cần cậu nói ra ba chữ này là tốt rồi, cho nên đừng kiên trì nữa, đừng quật cường nữa, anh thanh thanh sở sở biết cậu đã thích anh, vậy thì... Thì lớn tiếng nói ra đi... Lớn tiếng nói cho anh biết đi...

Nói em thích anh...

Nói a...

"A... A... Ưm... Ưm..."

Biện Bạch Hiền cắn môi dưới, làm cho mình không phát ra rên rỉ nữa, mà hai tay dùng sức níu chặt ra giường, kiềm chế sóng điện kích động tê dại trên thân thể cùng lí trí sắp bị anh cướp đoạt.

"Uh... Uh... Ưmm... Ưmm..."

Cậu sẽ không nói, đối mặt với thô bạo của anh, đối mặt với người đàn ông như vậy, cho dù chết cậu cũng sẽ không nói cho anh.

"Nói em thích anh... Nam nhân đáng chết, nói cho anh– Nói cho anh — Nói –"

Phác Xán Liệt lớn tiếng rống giận, cường độ dưới thân gia tăng, dùng sức va chạm, thật sâu tiến vào, phát tiết cùng uy hiếp cậu, dùng khoái cảm khiến cậu mất đi lí trí để cậu thỏa hiệp nói ra ba chữ kia.

"Ưm... Ưm... A –" Đột nhiên buông môi dưới, sợ hãi kêu lên, thân thể bỗng chốc cong lên thật cao, phân thân của cậu cũng bắn ra đến run rẩy.

"Uh..." Phác Xán Liệt đồng thời vùi sâu vào thân thể cậu, đem vô số nòng nọc nhỏ của mình phóng thích vào trong cơ thể cậu.

Hơi có chút vô lực xụi lơ xuống thân thể cậu, đôi môi mỏng ở bên tai cậu, líu ríu mấy chữ như cũ, "Nói em thích anh... Nói em thích anh... Nói em thích anh... Bạch Hiền... Cần xin em..."

Hai mắt Biện Bạch Hiền vốn đang mê man, nghe được mấy câu cuối của anh thình lình trừng lớn.

Bạch Hiền?

Cầu xin?

Anh lại dùng những từ này!

Người đàn ông này nhất định biết nhược điểm của cậu, nhất định biết cậu hay mềm lòng, cho nên mới dùng thanh âm như vậy gọi cậu, dùng thanh âm như vậy cầu xin cậu...

Trứng thối... Tên khốn kiếp...

Cậu sẽ không nói, cho dù anh có cầu xin cậu, cậu cũng sẽ tuyệt đối không nói ra ba chữ kia.

Loại đàn ông trứng thối này, đối với cậu ngàn vạn dịu dàng, bộ dạng thích cậu, nhưng lại kiên định nói với người khác sẽ không lấy cậu, loại đàn ông hai tính cách này, cậu dựa vào cái gì lại đi thích anh?

"Tôi không thích anh... Tôi mới không thích anh... Tôi tuyệt đối sẽ không thích anh..." Ba lần liên tiếp, kiên định không vấp, vang vang có lực, cậu cố chấp không chịu thỏa hiệp.

Phác Xán Liệt lửa giận thoáng bay đi lại một lần nữa bị lời cậu nói thổi bùng lên, hai tay thình lình khởi động, hung hăng nhìn chằm chằm dưới thân.

"Em vừa rồi là nói sự thật?" Anh chất vấn.

"Đúng!" Cậu quật cường trả lời.

"Lặp lại lần nữa... em nói lại lần nữa cho anh nghe..."

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tức giận rồi lại đau đớn, khóe miệng vậy mà giương lên nụ cười giễu cợt.

Tại sao lại lộ ra vẻ mặt như thế?

Người nói không lấy cậu không phải chính là anh sao?

Anh đang thống khổ cái gì?

Mệt mỏi... Mệt mỏi quá...

Đàn ông, loại động vật này, cậu không muốn tìm hiểu nữa, cậu đã vô lực để đi tìm hiểu rồi, lại càng không muốn bị đàn ông làm tổn thương nữa, cho nên, nếu anh thích thân thể này, vậy thì cứ lấy đi, tùy ý để anh đùa giỡn thế nào cũng được, dù sao cũng đã làm đến thế này, dù sao cũng đã bị anh làm tổn thương đến mệt mỏi không chịu nổi, vậy thì... Cứ để cho anh làm thêm lần cuối đi...

"Tôi nói..." Cậu mỉm cười thong thả, lặp lại cậu nói hại người hại mình kia, "Tôi không thích anh... Tôi mới không thích anh... Tôi... Tuyệt đối sẽ không thích anh..."

Đang nói, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, không cách nào khống chế khong ngừng rơi xuống.

Phác Xán Liệt nhìn cậu mỉm cười, nhìn nước mắt cậu rơi xuống, nhìn cậu khẩu thị tâm phi.

"Tại sao?" Anh rống to "Nam nhân đáng chết này — Đáng giận — Đáng giận — Đáng giận — Đáng giận — " Anh tức giận rống to, lửa giận trong lòng phun trào lên vạn trượng.

Bàn tay to lại một lần nữa kéo hai chân cậu ra, tiến vào thân thể cậu, làm lại động tác vừa rồi, chỉ là bất đồng duy nhất so với lúc nãy càng thêm thô bạo, so với lúc nãy càng thêm cuồng dã, so với lúc nãy càng thêm đem hết toàn lực cướp đoạt. Rõ ràng vừa nói không thích anh, lại vừa rơi nước mắt, đây coi là cái gì?

Cậu rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng, đã vậy còn quá mạnh miệng?

Nam nhân đáng chết này, nam nhân đáng giận này, rốt cuộc anh còn phải làm đến trình độ nào, mới có thể làm cho cậu thương yêu anh, không thể tự thoát ra được?

Chỉ có một người hãm sâu trong lốc xoáy tình yêu, vậy mà chính là thống khổ như vậy...

"Nói em thích anh... em người con trai chết tiệt này, mau nói cho anh –" Anh cuối cùng gầm thét, mang theo vô tận đau đớn.

Biện Bạch Hiền chảy nước mắt, hàm răng cắn chặt vào nhau, trầm mặc thừa nhận anh lăng nhục cậu.

Mà một một lần anh tiến vào đều mang theo lửa nóng, nhưng mỗi lần rời khỏi lại lạnh như băng, cho đến lại một lần nữa tiến vào, lửa nóng trở thành nóng rực... từ từ... đốt cháy thân thể cậu...

...

Anh (Em) thích (anh)em

Câu nói mỹ lệ này khiến cho hai người cố chấp không ai chịu nói trước...

Bọn họ quấn quýt lấy nhau, hiểu lầm, mâu thuẫn... cuối cùng đau đớn...

Thật giống như ai nói ra ba chữ này trước...

Người đó chính là thua!

...

Hoan du tới mấy giờ, hai người đều mệt mỏi không chịu nổi.

Thân thể Phác Xán Liệt trầm trọng tê liệt ngã xuống người cậu, hai người đều không ngừng há hốc mồm thở hổn hển, hai trái tim cũng đều mạnh mẽ nhảy lên, vì đối phương mà nhạc đệm cho nhau.

Biện Bạch Hiền mệt mỏi hai mắt muốn nhắm lại, muốn cứ như vậy ngủ cho qua, nhưng đột nhiên...

"Cộc cộc cộc"

Cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa, làm cho hô hấp cùng trống ngực của hai người đều dừng lại.

"Cha... Cha đang ở bên trong sao? Bố... Bố cũng đang ở bên trong sao? Hai người đang làm gì trong đó? Như thế nào mà chưa ăn hết bữa sáng đã không thấy bóng dáng rồi? Mau mở cửa cho con đi!"

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói làm cho Biện Bạch Hiền hoang mang cực độ.

"Anh mau rời khỏi người tôi, mau đi xuống!" Cậu thấp giọng nói, sợ Phác Thế Huân ở bên ngoài nghe được.

Phác Xán Liệt thế mà một chút động đậy cũng không có, vẫn nặng nề đè lên thân thể cậu, thậm chí ngay cả phân thân của mình cũng không rời khỏi thân thể cậu, cố ý giữ vững tư thế như vậy.

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, Phác Thế Huân ở bên ngoài nghi hoặc mở miệng lần nữa, "Bố, cha hai người có ở bên trong không? Tại sao không trả lời? Tại sao không nói lời nào? Tại sao không mở cửa? Con cảnh cáo hai người, ban ngày ban mặt, không được làm chuyện mất mặt, vẫn là đều thuần khiết một chút cho con..." 

Ngược muốn lộn ruột lên rồi!!

Hôm nay làm hẳn 3 chap nên mọi người nhớ còm men và vote cho Py đó =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro