Chương 71: Nếu bố khi dễ cha, con nhất định sẽ dẫn cha rời khỏi bố!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe tiếng Phác Thế Huân ngoài cửa, Biện Bạch Hiền trở nên đặc biệt lo lắng, hai tay bối rối dùng sức đẩy anh ra, đè giọng xuống nói, "Anh mau rời khỏi người tôi, mau lên!"

"Em sợ bị thấy sao?" Phác Xán Liệt đột nhiên tà ác chất vấn.

Biện Bạch Hiền hai mắt hung hăng trừng lớn nhìn chằm chằm anh.

Phác Xán Liệt bắt được cơ hội này, uy hiếp nói, "Nếu em không muốn con trai bảo bối của em thấy, vậy thì em nói em thích anh đi, chỉ cần em nói ra, anh liền xuống khỏi người em!"

Chân mày Biện Bạch Hiền cau chặt, cơn giận dữ trong nháy mắt tuôn ra.

"Anh lập tức nhắm mắt lại ngủ đi!" Cậu tức giận căm phẫn hạ thấp giọng.

"Phải không? Anh xem em có thể nhịn bao lâu, anh xem em có thể khẩu thị tâm phi tới khi nào!" Phác Xán Liệt nói xong, hạ thân khẽ chuyển động, bộ phận nào đó lại đứng lên.

"Ư..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng rên, dùng sức cắn môi dưới.

"Cộc cộc cộc... Cộc cộc cộc... Cộc cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập hơn, mà giọng nói của Phác Thế Huân cũng trở nên tràn đầy lo lắng.

"Cha? Cha? Cha mau ra mở cửa a, con biết là cha đang ở bên trong, làm sao mà cha lại không nói chuyện? Là xảy ra chuyện gì sao? Cha mau trả lời con a? Nếu cha không trả lời, con sẽ kêu người tới phá cái cửa này, xông vào... Cha, cha, cha, cha mau trả lời con, cha... Cha..."

"Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc..."

Tiếng đập cửa cùng thanh âm kêu to của Phác Thế Huân càng lúc càng lớn, Biện Bạch Hiền càng ngày càng hoảng sợ, cậu gắt gao mím chặt môi, không để cho mình phát ra âm thanh nhục nhã, nhưng mà lại không thể trả lời bé được, nếu bé thật sự đập cửa xông vào thì làm sao bây giờ? Nếu bị đứa nhỏ chứng kiến hoàn cảnh hiện tại của bọn họ thì làm sao bây giờ?

Không được... Không được... Không được...

Không thể để cho bé thấy!

Biện Bạch Hiền nhíu mày thật sâu, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, sau đó run rẩy mở đôi môi của mình ra.

"Thế Huân..." Cậu cố gắng làm cho thanh âm của mình trở nên vững vàng, thật vất vả mới gọi ra tên của bé.

"Cha? Cha quả nhiên là ở bên trong? Làm sao cha không nói chuyện? Mau mở cửa cho con, con muốn vào!" Phác Thế Huân ở ngoài cửa giận dỗi, trực giác nói cho bé biết, bên trong là đang có chuyện xảy ra, không chỉ là chuyện không thể để bé nhìn thấy, bởi vì tiếng nói của cha lại bi thương như vậy, hơn nữa còn có chút run rẩy, giống như... Cha đang khóc.

"Thế Huân..." Biện Bạch Hiền lại một lần nữa kêu lên tên của bé.

Phác Xán Liệt cau mày, cố ý dùng sức va chạm, kích thích cậu để cậu không thể nói năng bình thường.

Tại sao cậu lại quật cường như vậy? Bất quá chỉ là ba chữ mà thôi, cho dù là lừa gạt anh, cậu cũng không cần thừa nhận khuất nhục hiện tại, nhưng mà tại sao? Tại sao cậu lại quật cường đến chết cũng không chịu nói?

Nói cho tôi, nói cho tôi, nói cho tôi ———

Anh không ngừng rít gào trong lòng, không ngừng rống to, không ngừng ra lệnh, nhưng đôi môi yếu ớt kia của cậu lại giống như tường đồng vách sắt không cách nào công hãm.
Nói a...

Nói em thích tôi...

"Ưhm..." Biện Bạch Hiền cố nén tiếng rên thiếu chút nữa phát ra.

Mỗi một lần anh tiến vào cũng đều làm cho thân thể cậu sinh ra một tầng sóng, mà sự nhẫn nại của cậu giống như một chiếc thuyền bạc đứng trên đầu cơn sóng, cố gắng không để cho mình có một chút dao động.

"Cha? Cha làm sao vậy?" Ngoài cửa Phác Thế Huân kích động hỏi.

"Cha không sao!" Biện Bạch Hiền trả lời.

"Không có chuyện gì? Vậy tại sao không mở cửa? Mau mở cửa cho con vào đi!"

"Thế Huân... Cha đang tắm... đợi... Đợi một chút nữa rồi con tới... nghe lời... Con đi chơi chỗ khác trước đi, ư... Chơi một chút!" Biện Bạch Hiền nói đứt quãng, cường ngạnh áp chế thanh âm run rẩy của mình.

Tắm? Cha tắm bao lâu mới xong a? Con ở chỗ này chờ cha!"

"Đừng!" Biện Bạch Hiền bối rối cự tuyệt.

"Tại sao a? Cha cha rất kì quái rốt cục là thế nào? Bố đâu? Bố có phải đang khi dễ cha không?"

"Thế Huân nghe lời đi, đi chỗ khác chơi chờ cha... Lát nữa cha sẽ đi tìm con... Ngoan... Có được hay không?"

"Cha..."

"Ngoan, mau đi..."

"..."

Ngoài cửa phòng rõ ràng trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm chạp truyền đến thanh âm của Phác Thế Huân.

"Vâng, con biết rồi!"

Nghe được câu trả lời của bé, Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng không có nới lỏng thanh âm của mình, bởi vì cậu muốn chờ một lát, chờ Phác Thế Huân rời khỏi, chờ ngoài cửa không còn người nữa.

"Biện Bạch Hiền, em thật sự rất quật cường, quật cường đến nỗi làm cho tôi hận không thể giết chết em... Em, cái người đáng chết này, nói một câu yêu thích tôi thì sẽ chết sao? Nói một câu yêu thích tôi thì thế giới sẽ sụp đổ sao?" Phác Xán Liệt tức giận bị cậu ép đến trình độ điên cuồng.

Thật giống như giết cậu, càng muốn đem thân thể cậu xé rách, thậm chí muốn ăn sống nuốt tươi cậu, cùng với linh hồn cậu hợp lại làm một.


"Phác Xán Liệt..." Biện Bạch Hiền xụi lơ nằm dưới thân thể anh, mà hạ thân mình cũng đã chết lặng không còn tri giác.

Cậu nhìn anh, hai mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào nói, "Tôi cảnh cáo anh, anh đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối... Tuyệt đối... không cho phép anh làm hại đến Thế Huân, tôi không cho phép anh làm nó tổn thương, nếu anh lại dùng Thế Huân để uy hiếp tôi... Tôi... đời này sẽ không tha thứ cho anh!"

Phác Xán Liệt kinh ngạc, vận động dưới thân cũng dừng lại.

Nước mắt Biện Bạch Hiền giống như cơn đại hồng thủy tràn lan, cậu khóc, lớn tiếng nói, "Nó là con của chúng ta... Nó không phải người ngoài mà anh có thể lấy ra để uy hiếp, nó là con trai ruột của anh... Anh tên khốn kiếp này... Đại khốn kiếp..."

Tại sao lại lấy con trai ruột của mình ra để mà uy hiếp người khác? Lẽ nào anh ta không sợ sẽ xúc phạm tới con trai mình sao? Anh làm cha như vậy sao? Đại khốn kiếp này... Cậu tuyệt đối sẽ không cho phép anh tiếp tục làm ra những chuyện như vậy.

Phác Xán Liệt nghe cậu hét to nói, nhìn cậu không ngừng tuôn ra nước mắt, đột nhiên hạ thân thể của mình xuống, đem thân thể gầy yếu của cậu ôm chầm vào lòng.

"Xin lỗi..." Anh bỗng nhiên nói xin lỗi.

Anh bị tức đến điên rồi, anh bị tức đến mất đi lí trí, cho nên mới phải lấy Phác Thế Huân ra để mà uy hiếp.

Anh cũng không muốn để cậu thương tâm, anh cũng không muốn làm cho cậu khóc, anh chỉ muốn làm cho cậu nói cậu thích anh mà thôi, anh chỉ muốn xác thực, người con trai này thuộc về anh.

"Xin lỗi..." Anh lại một lần nữa nói xin lỗi, ôm cậu thật chặt, đau lòng nhẹ giọng nói, "Đừng khóc... Đừng khóc... Đừng khóc nữa... "

Tiếng khóc của cậu khiến trái tim anh như vỡ ra.

Nhưng mà Biện Bạch Hiền thấy anh đột nhiên trở nên dịu dàng, tất cả uất ức đều dâng lên, nước mắt từ khóe mắt lại càng thêm mãnh liệt mà chảy ra.

"Anh tên khốn kiếp này... Tên khốn kiếp... Tôi hận anh chết đi được... Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh... Tên khốn kiếp... Tên khốn kiếp... Tôi hận anh chết đi được..." Cậu không ngừng mắng anh, không ngừng lặp lại, cuối cùng tiếng mắng vẫn bị nước mắt bao phủ, tiếng khóc vang vọng trong phòng, không ngừng lặp lại.

"Xin lỗi... Đừng khóc... Đừng khóc... Đừng khóc... Bảo bối..." Phác Xán Liệt không ngừng nỉ non bên tai cậu, cuối cùng cũng đứng dậy, đem môi của mình hôn lên khóe mắt đang rơi nước mắt của cậu. Anh muốn có được người con trai này, muốn chiếm lấy, nhưng mà cậu ở gần ngay trước mắt, thậm chí còn đang cùng mình gắt gao tương liên, nhưng tại sao anh lại cảm thấy cậu cách mình rất rất xa... Nhất là trái tim cao cao tại thượng ấy, giống như ánh trăng treo trên bầu trời, có thể nhìn nhưng không thể sờ.

Như thế nào mới có thể làm cho cậu chỉ thuộc về mình anh đây?

Như thế nào mới có thể làm cho cậu nói ra ba chữ "em thích anh" đây?

Có người nào có thể chỉ điểm bến mê, nói cho anh biết được như thế nào mới có thể? Như thế nào mới có thể khiến cho cậu nói ra?

"Đừng khóc, bảo bối... Anh xin lỗi..."

Biện Bạch Hiền nghe những lời nói dịu dàng của anh, trái tim lại đau đớn vỡ tan...

Lại nữa rồi...

Cái tính cách này của anh thật khiến cho người ta chán ghét, rõ ràng vừa mới thô bạo như vậy, giống như dã thú, giờ lại trở nên dịu dàng như vậy!

Anh làm cho cậu yêu không được, mà hận cũng không thể... Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?

Phác Xán Liệt, nếu em hỏi anh giống như vậy, anh thích em sao? Anh sẽ trả lời như thế nào?

Nếu anh nói đúng...

Vậy thì lời nói kiên định sẽ không lấy em anh nói ở trước mặt Chung Đại phải muốn em hiểu như thế nào đây?

Nếu anh nói không phải...

Vậy thì trái tim này của em vì anh mà trở nên đập mạnh mẽ phải làm thế nào đây?

Phác Xán Liệt, nếu có thể lực chọn thêm một lần nữa, thì... Em hi vọng chúng ta sau bảy năm, sẽ trở thành người xa lạ...

...

...

Ngoài cửa

Bóng dáng nho nhỏ của Phác Thế Huân vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, tuy rằng ngoài miệng nói con biết rồi, nhưng kì thực bé một bước cũng không đi, thậm chí nhạy cảm dựng thẳng lỗ tai mình lên, nghe lén những thanh âm mà bên trong truyền đến.

Tiếng hô của cha, tiếng khóc của cha, cùng những lời nói xin lỗi của bố.

Chân mày của bé chau càng lúc càng sâu, cuối cùng gắt gao nhíu lại cùng một chỗ.

Cha vừa khóc...

Nhất định là bởi vì bố làm cha bị tổn thương, cho nên mới phát ra tiếng khóc thống khổ như vậy.

Bố chính là một kẻ đại lừa gạt, nói cái gì tiếng khóc chia thành thương tâm và hạnh phúc, nói cái gì nước mắt của cha nhất định là hạnh phúc... Đại lừa gạt... Đại lừa gạt, đại lừa gạt, đại lừa gạt, đại lừa gạt...

Tiếng khóc hạnh phúc mà như vậy sao?

Rõ ràng chính là thương tâm...

"Con sẽ mang cha bỏ trốn, bố... Bố chuẩn bị chịu đựng thống khổ đi!" Bé nhỏ giọng kiên định nói, sau đó tức giận xoay người trở về phòng.

Không biết là khóc mệt đến lúc nào, cũng không biết là tiếng khóc ngưng lúc nào, có lẽ là do đêm qua không ngủ, có lẽ là do cả người mệt mỏi, Biện Bạch Hiền nhắm hai mắt tràn đầy nước mắt lại, trầm trầm ngủ thiếp đi.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cậu, mày nhăn lại thật sâu.

Rõ ràng buổi sáng còn vui vẻ cười đùa, cùng nhau ăn cơm, nhưng bây giờ lại trở nên như vậy.

Nếu anh không hỏi cái vấn đề này có phải là vẫn sẽ vui vẻ như vậy không?

Nhưng mà... Anh thật sự rất muốn nghe cậu nói cậu thích anh, cũng rất muốn xác định trái tim cậu.

"Bạch Hiền..." Anh nhẹ giọng dịu dàng gọi tên cậu.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hồng hào của cậu, lau đi những giọt nước mắt đã khô, đau đớn nhìn khuôn mặt cậu ngủ.

"Em thật sự không thích anh sao? Em nói những lời đó đều là thật sao? Nếu những lời em nói là lừa gạt, vậy thì tại sao lại không nói lời thật lòng? Tại sao? Tại sao... Em có thể cho anh biết nguyên nhân không?" Anh nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu, trong lời nói mang theo đau đớn vô tận.

Từ từ đem trán của mình đụng vào trán của cậu, gần gũi nhìn khuôn mặt cậu đang ngủ, nhìn khóe mắt cậu vẫn còn đọng những giọt nước mắt.

Anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, rời khỏi trán cậu, hôn lên mắt cậu, cảm nhận những giọt nước mắt của cậu... Mặn mặn

"Đừng khóc... Đừng khóc..."

Anh dịu dàng nói, hai tay ôm lấy mặt cậu, tham luyến nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Nói em yêu thích anh... Thật sự khó khăn đến vậy sao?

Cặp môi mỏng này, tựa hồ nhẹ nhàng đụng vào cũng sẽ tan thành máu tươi, tại sao phải kiên cường như vậy chứ?

"Bạch Hiền..." Anh lại nhẹ nhàng kêu tên cậu một lần nữa, trái tim, đau đớn vô tận.

Cho nên anh mới chán ghét yêu đương, cho nên anh mới chán ghét thừa nhận mình thích cậu, cho nên anh mới không động tâm với bất kỳ ai, bởi vì tình yêu... Thật sự rất phiền toái.

Loại phiền toái này, anh nên xử lý như thế nào?

Anh nên... Làm sao bây giờ?

***

Lại một lần nữa cậu tỉnh lại, trước mắt như cũ vẫn là gương mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền ngây ngốc nhìn anh ngủ, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ.

Cậu đã ngủ bao lâu? Tại sao mặt trời lại giống như vừa mới mọc lên? Lẽ nào cậu đã ngủ suốt một ngày một đêm? Thế Huân đâu? Cậu đã nói là sẽ đi tìm nó, nó vẫn đang đợi cậu sao?

Không xong!

Cậu đột nhiên rời khỏi lồng ngực Phác Xán Liệt ngồi dậy, cái chăn phủ trên người cậu rơi xuống, lộ ra toàn thân trần trụi của cậu.

Trên da thịt trắng nõn chi chít đầy những dấu hôn màu đỏ, dấu răng thưa thớt, toàn bộ đều là căn cứ xác thực là do ngày hôm qua Phác Xán Liệt tức giận mà ra, bất quá, vết tích yêu tràn đầy trên thân thể cậu lại vô cùng sạch sẽ, thật giống như có người vì cậu tỉ mỉ mà lau, hạ thân cũng không còn dấu vết gì, hơn nữa... Còn thoang thoảng bay mùi sữa tắm.

Là anh làm sao?

Hai mắt cậu đột nhiên dừng lại trên khuôn mặt đang ngủ của anh.

Là anh đã giúp cậu lau sạch sẽ thân thể đó sao?

Anh tại sao phải làm chuyện không hợp với cá tính của mình?

Không tự chủ vươn tay, cậu khẽ vuốt ve hai gò má anh tuấn của anh, nhưng nhẹ nhàng nâng tay để ở giữa không trung, không cách nào hạ xuống.

Đã không muốn tiếp tục bị hãm sâu, cậu phải thừa dịp không bị kiềm chế, phải chạy trốn khỏi anh ngay lập tức.

Thế Huân...

Cậu muốn đi tìm Thế Huân!

Nhanh chóng thu hồi tay, sau đó xuống giường.

"Em muốn đi đâu?" Phác Xán Liệt đột nhiên lên tiếng bắt lấy tay cậu.

Biện Bạch Hiền giật mình kinh ngạc.

"Anh... Tỉnh?" Anh tỉnh lúc nào?

Hoàn hảo!

Hoàn hảo không chạm vào anh!

Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phác Xán Liệt hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cậu, nhẹ giọng nói, "Tôi không phải là đã tỉnh, mà căn bản là không ngủ được!"

"Không ngủ được?" Cậu nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy! Tôi không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền thấy khuôn mặt em, vừa mở mắt ra cũng là thấy khuôn mặt em... Đầy trong đầu tôi, toàn bộ đều là em, mà trong lỗ tai tôi cũng là chứa đầy giọng nói của em, em không ngừng nói, không ngừng nói em không thích tôi, em chán ghét tôi... A... " Anh cười giễu cợt, thản nhiên nói tiếp, "Tôi lần đầu tiên bị người khác nói như vậy!"

"Lần đầu tiên?" Biện Bạch Hiền lại một lần nữa nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy, em là người đầu tiên nói không thích làm người của tôi, em là người đầu tiên chán ghét làm người của tôi, em là người đầu tiên quan hệ với tôi xong rồi tự động bỏ chạy, em cũng là người đầu tiên mắng tôi là tên khốn kiếp.... Tôi thật sự không rõ, em rốt cuộc là tại sao lại không thích tôi? Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Em xác định em thật sự không thích tôi sao? Em có thể... Nói cho tôi biết nguyên nhân tại sao không?" Thanh âm của anh thanh thanh đạm đạm, mang theo đau đớn mỏng manh, khiến cho cậu nghe xong không khỏi mềm lòng đau đớn.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt ưu thương kia, nhìn sự đau đớn nồng đậm trong con người thâm thúy của anh, trái tim cũng không tự giác mà nhói đau.

Hỏi cậu tại sao?

Hỏi cậu nguyên nhân?

"Vậy thì..." Cậu không tự chủ mở miệng, hỏi ngược lại, "Anh tại sao lại nhất định muốn tôi nói tôi thích anh chứ?"

Rốt cuộc vẫn phải nói ra!

Nguyên nhân của anh là gì chứ? Cậu cũng rất muốn biết.

Phác Xán Liệt nghe cậu hỏi ngược lại, đột nhiên kinh ngạc.

"Anh..." Anh mở miệng nhưng lại chậm chạp không nói hết.

Đó là bởi vì anh thích cậu, cho nên mới phải hi vọng cậu cũng thích mình. Nhưng mà những lời "anh thích em" này, rõ ràng ở bên miệng, nhưng tại sao lại khó nói đến như vậy.

Biện Bạch Hiền hai mắt vẫn nhìn anh, chờ cậu trả lời của anh.

Nhưng một giây lại một giây trôi qua, cuối cùng chờ tới lúc anh vẫn còn trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc vô tận...

"Quên đi, anh không cần trả lời, tôi muốn đi tắm!" Cậu nói xong liền quay đầu không nhìn tới anh.

Mặc dù thân thể đã được anh lau vô cùng sạch sẽ, nhueg cậu hiện tại vẫn muốn tắm rửa, cậu muốn tắm, tốt nhất có thể rửa đi phần yêu say đắm kia đối với anh.

"Chờ một chút!" Phác Xán Liệt lại bắt lấy tay cậu.

Biện Bạch Hiềm khẽ dừng lại, nhưng không quay đầu.

Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng trần trụi của cậu, nhìn huyết long đỏ tươi trên tấm lưng trắng nõn, chân mày đột nhiên nhăn lại.

Nếu anh nói lí do, như vậy thì cậu cũng sẽ nói cho anh biết lí do sao? Nhưng nếu anh biểu lộ ý tứ phía sau, mà lí do cậu đưa ra càng khiến anh đau lòng thì nên làm thế nào cho phải?

Anh chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt, cũng không có ai dám cự tuyệt anh, nhưng mà người con trai này...

Không tự chủ, anh lại bắt đầu do dự, mà nội tâm thấp thỏm bất an, giống như thiếu niên u mê, ngượng ngùng, khiếp đảm...

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nguyên lai mình cũng sẽ có một ngày nhát gan như thế. Lại là một đoạn trầm mặc kéo dài vô tận...

Trái tim Biện Bạch Hiền lại một lần nữa rơi xuống đáy biển, càng ngày càng sâu, sâu cho đến tận đáy đại dương, vĩnh viễn không lên được.

Lại một lần nữa mớt to miệng, cậu muốn hất tay anh ra, nhưng bỗng nhiên...

"Cộc cộc cộc cộc... Cộc cộc cộc cộc cộc... cộc cộc cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa điên cuồng vang lên, kèm theo giọng nói tức giận của Phác Thế Huân:

"Cha? Cha? Mau mở cửa... Mau mở cửa cho con... Ngày hôm qua không phải đã nói sẽ đến tìm con sao? Nhưng mà cha tại sao cả một ngày cũng không có đi ra khỏi phòng? Còn có bố, bố cũng ở bên trong sao? Bố rốt cuộc đang làm gì với cha? Bố mau thả cha ra ngoài! Con nói cho bố biết, hôm nay con nhất định phải vào được căn phòng này, con nhất định phải gặp cha! Mở cửa... Mở cửa... Mau mở cửa cho con..."

"Cộc cộc cộc cộc cộc... Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc... cộc cộc..."

Nghe tiếng đập cửa cùng giọng nói ồn ào của Phác Thế Huân không ngừng vang lên, Biện Bạch Hiền thình lình hất tay anh ra, kích động xuống giường, vội vàng mặc áo ngủ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó chịu đựng đau đớn mơ hồ dưới thân, nhanh chóng đi tới mở cửa phòng ra.

Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa biến mất, thanh âm ồn ào của Phác Thế Huân cũng biến mất.

Phác Thế Huân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Biện Bạch Hiền, đột nhiên cau chặt chân mày, nói "Cha, làm sao cha hiện tại mới ra mở cửa a?"

"Xin lỗi..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng xin lỗi.

"Ngày hôm qua tại sao cha tắm xong lại không đi tìm con? Con chờ cha thật lâu!" Bé lên tiếng oán trách.

"Xin lỗi!"

"Cha làm gì mà cứ nói xin lỗi a? Cha, cha rất kì quái!"

"Xin lỗi!"

Biện Bạch Hiền nhìn bé, trừ việc nói xin lỗi, cậu cũng không biết phải nói cái gì.

Rất muốn ôm bé thật chặt, sau đó khóc trên bả vai nho nhỏ của bé, thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, nhưng...


Cậu không thể!

Chân mày Phác Thế Huân chau lại càng chặt, bé nhìn khuôn mặt tiều tụy của cha, nhìn vẻ mặt bi thương trên mặt của cha, sau đó tầm mắt chuyển dời vào bên trong phòng, nhìn Phác Xán Liệt ngồi ở trên giường.

"Cha, có phải bố lại khi dễ cha không? Nếu bố khi dễ cha, cha nhất định phải nói cho con biết, con... Nhất định sẽ dẫn cha rời khỏi đây, rời khỏi bố!" Bé đột nhiên kiên định nói, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng đủ để vọng vào trong phòng cho Phác Xán Liệt nghe thấy thật rõ ràng.

Khi lời của bé vừa mới dứt, Phác Xán Liệt đột nhiên cả kinh, hai mắt nhìn chằm chằm bé, lạnh lùng nói, "Người nói cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro