Chương 73: Ý chí chiến đấu mãnh liệt, Biện Bạch Hiền quật cường!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân hai người khóc đủ, khóc đến nước mắt khô cạn, cuối cùng hai người còn muốn giống như ngày thường, tươi cười, mỉm cười thật to với nhau, nhưng trong lúc đó căn bản cũng biết là không phải vui vẻ như vậy, bất quá, so sánh với việc khóc vẫn tốt hơn.

Vết thương có sâu hơn, cũng sẽ sớm lành lại, cho nên không sao... Mỗi người đều có thương tâm khổ sở, mỗi người đều khóc rống chảy nước mắt... Hỉ, nộ, ái, lạc, là thứ tình cảm thiết yếu mỗi cá nhân đều phải có, cho nên không thể nào chỉ có vui vẻ, mà không có những thứ khác, cho nên... Coi nước mắt lần này là chuyện cực kỳ bình thường, đã trôi qua... thì qua đi...

Biện Bạch Hiền dụ dỗ Phác Thế Huân đi ngủ, sau đó một mình rời khỏi phòng của bé, vẫn mặc áo ngủ màu trắng đi tới ban công lâu hai.

Đứng ở lan can, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, hướng về phía mặt trời chói mắt mở hai mắt nhìn.

Có chút... Có chút nhức... Nhưng cậu thích cảm giác ấm áp này, giống như là được ba mẹ ôm, có một loại ấm áp đặc biệt.

"Ba... Mẹ..." Cậu đột nhiên nhẹ giọng líu ríu, sau đó mỉm cười vươn tay mình ra.

Hướng về phía bầu trời trong xanh, dùng sức, dùng sức, dùng sức vươn tay ra, cũng hi vọng ba mẹ có thể vươn tay ở thiên đường vững vàng nắm lấy tay cậu, cũng mang theo cậu đến thiên đường không có bất kỳ ưu sầu nào, một nhà đoàn tụ.

Bỗng nhiên...

Một bàn tay lớn che mất tầm mắt của cậu, cũng nắm lấy tay cậu, dùng sức nắm.

"Em làm gì ở đây?"

Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu, hai mắt bị mặt trời chiếu vào từ từ khôi phục rõ ràng, thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của Phác Xán Liệt.

"Không có gì!" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng trả lời, muốn thu hồi tay của mình.

Phác Xán Liệt gắt gao nắm tay cậu, càng ngày càng dùng sức.

Mới vừa thấy cậu bị ánh nắng bao phủ, áo ngủ màu trắng trên người giống như hai đôi cánh màu trắng, mà nụ cười của cậu xinh đẹp như thiên sứ, chỉ là trong nháy mắt, đôi cánh phía sau lưng cậu vươn ra, mà tư thế cậu vươn tay ra, giống như đang chuẩn bị tung cánh bay đi...

Dọa anh nhảy dựng lên, vội vàng kích động chạy tới nắm lấy tay cậu, còn tưởng rằng một khắc kia... Cậu thật sự có thể bay đi!

"Không có gì cũng đừng mặc quần áo trắng đứng cười ngây ngây ngô ngô ở chỗ này, ngu ngốc muốn chết, mau về phòng thay quần áo!" Anh đột nhiên táo bạo nói liền kéo tay cậu, rời khỏi cái ban công không có bất kỳ cái gì che đậy kia.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhíu mày, nhìn bóng lưng anh nổi giận đùng đùng.

Anh sao vậy? Tức giận như vậy?

Cậu chẳng qua là chỉ đứng ở trên ban công mà thôi, như vậy cũng không được sao?

Phác Xán Liệt nhanh chóng sải bước đi tới, chân mày cau chặt thật sâu.

Trái tim bất an không yên, đột nhiên nghĩ tới câu Lộc Hàm từng nói với anh...

«... anh chờ xem, Biện Bạch Hiền rất nhanh sẽ rời khỏi anh, anh cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì chuyện bị người vứt bỏ chính là một loại phi thường thống khổ, ngàn vạn lần đừng khóc nha... »

Cậu ấy sẽ rời khỏi anh?

Hơn nữa còn rất nhanh?

Cái kẻ đáng giận kia, hắn ta dựa vào cái gì dám xác định như vậy? Một tháng cũng đã trôi qua, cậu ấy bây giờ không phải là đang hoàn hảo ở bên cạnh anh hay sao?

Sẽ không để cho cậu ấy rời khỏi, cho dù cậu ấy có thực sự trở thành thiên sứ, cho dù cậu ấy thật sự mọc ra một đôi cánh, cho dù cậu ấy thật sự có thể bay... Anh cũng sẽ không chút do dự bẻ gãy đôi cánh của cậu, vì cậu khóa lại, khiến cậu vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

Bị người trong lòng vứt bỏ... Loại chuyện này anh tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh!

...

Phòng thay đồ

Cường ngạnh mang cậu vào bên trong, sau khi chọn lựa một bộ áo thun quần jean màu đỏ đơn giản, bá đạo ném cho cậu, "Em mặc vào!"

Biện Bạch Hiền nhìn bộ quần áo màu đỏ trong tay, chân mày khẽ chau lại.

Lại là màu đỏ?

Người đàn ông này thích màu đỏ đến vậy sao?

"Mau mặc vào, áo ngủ trên người em nhìn thật chướng mắt!" Anh gầm nhẹ ra lệnh.

Mới vừa khiến anh xuất hiện ảo giác, dĩ nhiên làm cho anh ảo tưởng đến thiên sứ. Toàn bộ đều do màu trắng, trời mới biết anh vừa rồi kích động như thế nào? Quỷ tha ma bắt, nếu cậu vừa rồi thật sự biến thành thiên sứ bay đi, vậy thì anh nhất định hủy diệt toàn bộ thiên đường.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tức giận kia, không khỏi khẽ nhíu mày.

Còn không biết phải đối mặt với anh thế nào mới tốt, nhưng anh giống như là không có chuyện gì phát sinh cả, bá đạo, ngang ngược, quả nhiên, là vì căn bản cũng không có đem cậu để ở trong lòng sao?

Kỳ thật ngẫm lại, lúc cậu đang hỏi anh, anh không ngừng do dự, anh không ngừng trầm mặc, cái này đã là đáp án tốt nhất rồi... Không phải sao?

"Tôi sẽ không lấy cậu ấy!"

Những lời này cũng đã sớm biểu đạt tâm ý của anh không phải sao?

Nhận rõ thực tế đi Biện Bạch Hiền, mi chỉ là con rối của hắn, là con rối hắn chơi đùa trong tay, tuy ý sắp đặt...

Nắm chặt bộ quần áo màu đỏ, sau đó hững hờ xoay người, ngay cả lời dư thừa cũng không muốn nói, liền đưa lưng về phía anh, cởi bỏ áo ngủ màu trắng trên người, mặc bộ quần áo anh đã chọn vào.

Cậu đã quyết định!

Cậu phải rời xa khỏi người đàn ông này, rời xa anh ta, lần nữa... Chạy trốn khỏi anh ta.

Mang theo Thế Huân... Nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn!

Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bóng lưng trần của cậu, tầm mắt không tự chủ liếc nhìn từ dưới chân cậu, cuối cùng rơi vào huyết long màu đỏ trên lưng cậu, đột nhiên... Trống ngực đập nhanh, mà thân thể anh cũng không nghe sai khiến rất nhanh xoay người, xấu hổ đưa lưng về phía cậu.

Kì quái?

Anh tại sao phải xoay người? Tại sao phải xấu hổ? Chẳng qua là nhìn một chút thân thể cậu, cũng không phải là chưa từng thấy, tại sao tim lại đập rộn lên?

Nhưng mà càng kì quái chính là, cậu ấy tại sao nghe lời thay quần áo ở trước mặt anh? Nếu như là bình thường cậu ấy nhất định sẽ lớn tiếng ra lệnh anh xoay người, hoặc là bộ dạng tức giận, dùng hai mắt hung hăng trừng lớn nhìn anh.

Kì quái thuận theo, kì quái trầm mặc, cậu kì quái!

Sẽ không phải...

Anh đột nhiên kích động xoay người, vừa vặn, Biện Bạch Hiền cũng mặc quần áo tử tế xoay người, hai người đối mặt... Bốn mắt nhìn nhau...

Trong nháy mắt, thiên lôi kết hợp với địa hỏa, hai người đều kinh ngạc sửng sốt.

Tim đập, nhiệt độ cơ thể, cảm giác khẩn trương... Đều cùng tăng lên!

"Tôi... Thay rồi!" Biện Bạch Hiền lúng túng mở miệng, nhẹ giọng nói.

Phác Xán Liệt trở lại bình thường, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, quét hết một lần bộ quần áo màu đỏ này, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bị cậu hấp dẫn một hồi lâu.

Da cậu vô cùng trắng, lại thích hợp với màu đỏ, nhất là loại màu đỏ tươi này, mặc trên người cậu khiến cho người khác cảm thấy thật bắt mắt.

"Rất đẹp!" Anh khen ngợi.

Trái tim Biện Bạch Hiền đột nhiên nhảy lên.

"Cảm ơn!" Cậu phi thường khách khí nói cảm ơn.

"A, đúng rồi!" Phác Xán Liệt thật giống như là đột nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ thấy anh vô cùng ưu nhã vươn tay trái của mình, khẽ cúi đầu nói, "Thiếu gia dễ thương, xin đưa tay phải của em cho tôi!"

Tay phải?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn anh, chân mày khẽ chau lên, nhưng tay phải lại vô cùng nghe lời vươn ra đặt vào lòng bàn tay anh.

Va chạm vào đầu ngón tay của cậu, cảm nhận nhiệt độ từ tay cậu, Phác Xán Liệt gợi lên nét cười tà đã lâu, bàn tay to nhanh chóng nắm chặt lấy tay cậu, mà tay kia từ trong túi quần lấy ra chiếc còng tay đã khóa hai người trước kia, cơ hồ trong nháy mắt, tay hai người lại một lần nữa khóa lại với nhau.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ nhìn tay mình lại bị khóa.

"Anh... Anh... Làm sao anh lại? Anh muốn làm gì?" Cậu kích động chất vấn.

Trên mặt Phác Xán Liệt hiện lên nụ cười tà ác, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang kích động của cậu, bá đạo nói, "Anh đã quyết định, vì để xúc tiến tình cảm của chúng ta, cho nên vẫn là khóa cùng một chỗ vẫn là tốt nhất, hơn nữa anh còn quyết định một chuyện khác!"

"Một chuyện khác?" Chân mày Biện Bạch Hiền nhăn lại, có loại dự cảm xấu.

"Đúng vậy, chuyện khác này chính là... Chỉ cần em một ngày không nói em yêu thích anh, vậy thì... Chúng ta vẫn sẽ khóa chung như vậy!"

"Cái gì... Anh... Anh mau mở ra!" Cậu lớn tiếng ra lệnh.

"Không có khả năng!" Phác Xán Liệt cự tuyệt.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao tôi nhất định phải nói ra câu kia? Nếu anh muốn nghe đến như vậy, thì đi mà tìm những người thích anh mà bảo họ nói, đừng quấy rầy tôi!" Biện Bạch Hiền dưới cơn thịnh nộ rống to. Hai mắt hung hăng trừng lên.

Cái hành động trẻ con này của anh ta tại sao lại thử nghiệm trên người cậu? Thật sự muốn lớn tiếng nói cho anh ta biết: nếu không thích cậu, cũng đừng đến trêu chọc cậu, cậu không phải là một người tùy tiện, nếu trêu chọc, nhất định phải chịu trách nhiệm, nhưng mà người đàn ông này... Chẳng qua chỉ là đùa bỡn cậu mà thôi!

"Mau thả tôi ra!" Cậu lớn tiếng rống to, lửa giận trong nháy mắt vọt lên cao.

Cậu không muốn bị anh đùa bỡn nữa, cậu đã quyết định rời xa anh, cậu đã... không muốn có bất kỳ dính líu nào với anh nữa.

Nhưng trên khuôn mặt tà ác của Phác Xán Liệt vẫn như cũ, hoàn toàn không thấy phẫn nộ của cậu, thậm chí có thể nói là bởi vì phẫn nộ của cậu mà trở nên vui vẻ.

"Em muốn biết nguyên nhân sao?" Anh đột nhiên ôm lấy eo cậu, tà ác cười nói, "Em muốn biết tại sao anh lại nhất định muốn em nói ra câu kia?"

Biện Bạch Hiền sửng sốt!

Anh muốn nói cho cậu biết nguyên nhân sao?

"Anh nói cho em biết a!" Phác Xán Liệt chậm rãi tới gần mặt cậu, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần em nói em yêu thích anh, anh sẽ lập tức nói cho em biết nguyên nhân, nếu em thật sự muốn biết đến thế, vậy nói ra ba chữ kia, nói... em yêu thích anh!"

Hai mắt Biện Bạch Hiền trừng lớn.

"Anh mơ tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không nói!" Tựa hồ phản xạ có điều kiện, cậu lập tức gào thét lớn cự tuyệt.

"Không nói! Vậy thì vĩnh viễn khóa chung một chỗ với anh, dù sao quan hệ của chúng ta cũng đã vô cùng thân mật, trong lúc đó có bí mật gì mà đối phương không biết chứ, dứt khoát cứ khóa như vậy cả đời đi, tựa hồ... Cảm giác cũng không tồi!" Phác Xán Liệt đắc ý nói, khóe miệng tươi cười gian ác, trở nên vô cùng đắc ý.

Anh cũng đã suy nghĩ rất kĩ càng mới có thể dùng biện pháp như thế, thứ nhất, anh muốn dựa vào quan hệ thân mật này xoa dịu không khí xấu hổ giữa hai người, thứ hai, chỉ cần khóa cậu lại như vậy, cậu cũng sẽ không có cơ hội trốn khỏi anh, cũng không có biện pháp bỏ trốn, như thế lời của cái tên Trương Nghệ Hưng kia cũng sẽ không trở thành sự thật, anh cũng có thể yên tâm, anh muốn hiểu hơn về người con trai này, từ lúc buổi sáng mở mắt tỉnh lại đến lúc đêm khuya nhắm mắt lại, anh muốn biết hết thảy về cậu, hiểu rõ hết thảy về cậu...

Mặc dù anh không thể ở Anh quá lâu, nhưng anh có đầy đủ lòng tin, có thể chính phục trái tim người con trai này, về phần chuyện sau khi trở về nước, anh không định đem chuyện của cậu và Thế Huân nói cho ai biết cả, vì an toàn của bọn họn, vì cuộc sống hạnh phúc của bọn họ, anh nhất định sẽ cẩn thận che giấu thật tốt, bảo vệ bọn họ an toàn.

Nhưng tâm tư của anh, Biện Bạch Hiền lại hoàn toàn không biết.

Cậu nhìn cái khuôn mặt kia, nhìn nụ cười gian tà kia, tức giận liền không ngừng dâng trào.

Anh ta lại muốn trói chặt cậu sao? Anh ta lại bắt đầu trêu cợt cậu sao?

"Phác Xán Liệt, anh cho rằng như vậy là có thể khóa tôi lại sao? Tôi nói cho anh biết, anh đừng khinh người quá đáng!" Cậu hai mắt quật cường, kiên định nói từng chữ.

Cậu cho tới bây giờ cũng không phải là người hèn yếu, tuy rằng cậu có thể khóc, sẽ thương tâm, sẽ đau lòng, nhưng cậu cũng tuyệt đối không phải loại người mặc cho người khác định đoạt, anh ta muốn kiềm chế cậu, cứ mơ tưởng đi!

Tuyệt đối không có cửa đâu!

Phác Xán Liệt nhìn hai mặt quật cường của cậu, trong lòng hờ hững tựa như một đạo quang mang sáng người.

Chính là ánh mắt này, cậu chính là như vậy khiến anh mê muội.

"A..." Anh cười khẽ, mang theo cảm giác vui vẻ vô tận, nói "Lẽ nào em có biện pháp cởi khóa còng tay sao?"

"Nếu tôi có biện pháp cởi ra, anh có phải là có thể thả tôi và Thế Huân đi hay không? Hơn nữa còn phải thề, từ nay về sau, anh đi đường anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cho dù sau này có tình cờ gặp trên đường, cũng sẽ coi nhau như không khí, không cần để ý tới?" Biện Bạch Hiền kiên định nói, ngẩng cao đầu nhìn anh.

Cậu đã thương tâm đủ rồi, nước mắt cũng đã chảy khô, cho nên... Giờ là lúc cậu phản kháng!

Cậu tuyệt đối sẽ không thua người đàn ông này.

Cậu phải rời khỏi anh ta... Quyết đấu để rời khỏi!

Phác Xán Liệt bhìn bộ dạng đầy tự tin của cậu, không khỏi có chút run sợ.

"Em đang nói thật với anh?" Anh hỏi.

"Dĩ nhiên!" Cậu kiên định trả lời.

"Em không có khả năng mở còng tay này ra, đây là anh phái người đặc biệt chế tạo, không có chìa khóa tuyệt đối không mở được!"

"Mở được hay không là chuyện của tôi, tôi hiện tại hỏi anh, anh dám đánh cược với tôi hay không? Chỉ cần anh nói một chữ 'được', tôi hiện tại lập tức, lập tức sẽ cho anh thấy tôi thoát khỏi gồng xiềng anh cẩn thận chế tạo như thế nào... Trốn ra!" Hai mắt Biện Bạch Hiền tràn đầy tự tin, dường như đã nắm chắc phần thắng. Chân mày Phác Xán Liệt không khỏi cơ hồ nhăn lại.

Cậu ấy đang cố làm ra vẻ sao?

Cậu ấy sao lại đột nhiên trở nên như thế? Lại hạ quyết tâm gì sao?

Người con trai này... Rốt cuộc bắt đầu phản kháng sao?

Thú vị...

"Được, anh muốn xem em mở nó ra như thế nào?" Bản tính Phác Xán Liệt nổi lên, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy tự tin của cậu, sau đó khóe miệng cười tà, đợi cậu mất mặt xấu hổ.

Nhưng mà...

Vẻ mặt Biện Bạch Hiền chăm chú.

"Đây chính là anh nói, anh nhất định phải giữ lời hứa!"

"Đương nhiên!"

Biện Bạch Hiền nghe được câu trả lời của anh, đột nhiên nâng tay lên, dùng tay trái nắm lấy còng tay trên cổ tay phải, sau đó dùng lực rút ra ngoài, trong nháy mắt vòng tròn nho nhỏ liền kẹp lấy da thịt cậu, căn bản hoàn toàn không rút ra được, nhưng cậu laih khoig buông lỏng một chút xíu lực, liều mạng dùng sức rút ra, tựa hồ chớp mắt, tay cậu liền đỏ bừng mọt mảng lớn, trên trán cậu chảy từng giọt mồ hôi nhỏ.

Rất đau... Rất đau... Nhưng không sao cả, đau nhức này căn bản không là gì cả...

Nhất định có thể rút ra, nhất định có thể thoát ra khỏi chiếc còng tay này, cho dù gãy xương, cho dù nát thịt, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần có thể rút tay ra, có thể bỏ cả bàn tay cũng đáng.

"Đủ rồi!" Phác Xán Liệt gầm nhẹ, bàn tay to nắm lấy tay cậu, ngăn cản động tác của cậu.

"Buông tôi ra, tôi nhất định phải rút ra!"

"Em đừng nháo nữa, cái này căn bản không thể rút ra, cho dù tay em bị gãy cũng không thể!" Phác Xán Liệt rống to.

Đứt gãy cũng không thể ư?

Chân mày Biện Bạch Hiền nhăn lại thật sâu, một tia ý thức quật cường xông tới.

"Tôi còn có biện pháp!" Cậu nói xong lập tức liền xoay người, kéo theo tay Phác Xán Liệt đi ra khỏi phòng thay đồ.

Phác Xán Liệt cau mày đi theo phía sau.

Cậu ấy lại muốn làm gì?

...

Đại sảnh lầu một

Biện Bạch Hiền vội vàng hấp tấp đi tới đại sảnh hoa lệ, cậu nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đĩa trái cây đặt trên bàn.

Đi nhanh tới, sau đó cầm lấy dao gọt trái cây để trong đĩa trái cây, tay trái dùng sức nắm chặt.

"Chỉ cần tôi chặt đứt bàn tay này, như vậy có thể thoát khỏi cái còng tay này rồi, Phác Xán Liệt... Anh nhất định phải giữ lời hứa, không được đổi ý!" Nói xong cậu giơ cao dao gọt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro