Chương 74: Cuộc sống của Phác Xán Liệt tràn đầy bi ai, cô độc.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt Biện Bạch Hiền kiên định, không hề do dự giơ cao dao gọt trái cây lên, bổ về phía cổ tay mình.

Bất quá chỉ là mất một bàn tay, không có gì đáng ngại.

Chỉ cần có thể rời khỏi người đàn ông này, đây quả thực chỉ là một chuyện nhỏ.

Cậu đã... Không còn muốn thống khổ nữa rồi!

Phác Xán Liệt khiếp sợ nhìn động tác kinh người của cậu, cả người đều sửng sốt.

"Không được!" Anh hét lớn, tay phải không tự chủ vươn ra bắt lấy thanh dao gọt trái cây sắc bén kia.

Máu... Nháy mắt máu từ tay Phác Xán Liệt chảy ra, nhỏ từng giọt xuống đất.

Một giọt... Hai giọt... Ba giọt... Liên tục không ngừng.

Tay Biện Bạch Hiền đột nhiên bị anh ngăn lại, cậu nhìn tay anh đang cầm chặt lưỡi dao, nhìn máu không ngừng chảy ra trên tay anh, khiếp sợ lập tức buông dao ra.

Phác Xán Liệt cau chặt mày, ném dao sang một bên, sau đó hoang mang nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, khẩn trương hỏi, "Em không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào không?"

Biện Bạch Hiền bị hù dọa cả người ngơ ngác sửng sốt, bỗng nhiên... Hai chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu, vội vàng ngồi xổm xuống, kích động hỏi, "Em sao vậy? Bị thương ở chỗ nào ư? Em nói đi a... Nói cho anh biết đi..."

Hai mắt kiên định của Biện Bạch Hiền giống như bị phá tan.

Tại sao?

Tại sao muốn cứu cậu? Tại sao quan tâm cậu? Tại sao muốn đối tốt với cậu?

Cậu không rõ!

Lần trước cũng vậy, rõ ràng chính mình bị thương, nhưng anh vẫn hoàn toàn không quan tâm, ngược lại vẻ mặt kích động lo lắng cho cậu? Loại cử chỉ quan tâm qua mức này, cậu phải hiểu thế nào đây? Có ai có thể giải thích cho cậu?

Mà Phác Xán Liệt kích động nhìn cậu, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên tay của mình, cầm lấy tay trái cậu cẩn thận xem xét.

Hoàn hảo... Không có việc gì...

Anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này, mới ý thức được đau đớn trên tay.

"Phác Xán Liệt, anh thật sự là tên khốn, hơn nữa... còn là đại ngốc!" Biện Bạch Hiền nhìn anh, nhẹ giọng chua xót mắng.

Phác Xán Liệt chống lại tầm mắt của cậu, không giận, ngược lại còn cười.

"A... Em đối với cái tên gọi yêu này của anh, thật sự càng ngày càng đặc biệt rồi, không biết sau này sẽ là gì nhỉ? Thật đúng là làm cho người ta thật chờ mong."

"Tên gọi yêu?" Chân mày Biện Bạch Hiền nhăn lại, tâm phiền ý loạn nói, "Tôi rõ ràng là mắng anh, đây có cái gì mà buồn cười?"

"Anh muốn cười thì cười, em không cần phải xen vào chứ?" Phác Xán Liệt nhìn hai mắt cậu, bá đạo nói.

Trái tim Biện Bạch Hiền không khỏi đau đớn, hai mắt đột nhiên hung hăng nhìn anh, lại mang theo sự dịu dàng như nước.

Trên mặt Phác Xán Liệt vẫn là tươi cười, nhưng trái tim lại còn có một chút sợ hãi.

Tính khí quật cường của người con trai này đã vượt quá sức tưởng tượng của anh, mà vừa mới đây, cậu ấy thật sự không tiếc mà phế đi một bàn tay của mình, cũng muốn thoát khỏi cái gồng xiềng này.

Là anh làm sai sao?

Nhưng ngoại trừ cái biện pháp này, anh không còn cách nào khác để giữ nam nhân này lại. Lẽ nào thực sự phải trói chặt hai tay hai chân cậu lại, rồi đặt trong lồng tre sao?

"Phác Xán Liệt, anh..."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Phác Xán Liệt đột nhiên cắt đứt lời cậu, đem cái tay còn đang chảy máu của mình, quơ ra trước mặt cậu, sau đó khoan thai nói, "Hiện tại có phải em nên giúp anh xử lí vết thương? Nếu cứ như vậy, máu trong người anh sợ rằng sẽ thật sự chảy khô, chẳng qua là nếu như anh chết, em ngược lại có thể chém đứt tay của anh!"

Biện Bạch Hiền nhìn tay phải đầy máu của anh, tầm mắt không tự chủ né tránh.

Cũng đã bị thương nặng, anh còn có thể bày ra bộ mặt hoàn toàn không quan tâm, còn có thể đùa giỡn? Giống như lúc ở khách sạn Rich, anh căn bản không có một chút cảm giác đau đớn, nhưng thật kì quái... Nhìn anh bị thương, lòng cậu vậy mà lại đau đớn.

Chẳng lẽ, là ai dùng pháp thuật đưa đau đớn trên người anh chuyển đến trên người cậu rồi? 

Nhíu mày, thình lình đứng lên, sau đó xoay người, đi nhanh lên lầu.

Phác Xán Liệt đi theo phía sau cậu, nhìn bóng lưng vội vàng của cậu, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mặc dù cậu quật cường rất mỹ lệ, nhưng anh thích nhất là... sự quan tâm thật tình của cậu!

...

Phòng ngủ chính

Biện Bạch Hiền đi nhanh vào, dựa vào kinh nghiệm phục vụ khách sạn nhiều năm lập tức lấy một hòm thuốc ở trong phòng, nhưng bởi vì tay bị còng, cho nên cực kỳ vụng về, nhưng mà cậu lại không bảo anh mở khóa tay, bởi vì cậu biết, cho dù nói cũng vô dụng.

Quên đi, cần gì làm điều không cần thiết chứ? Cứ như vậy đi...

Nhưng nhìn vết thương của anh, tay của cậu không tự chủ mà run rẩy, kể cả trái tim của cậu, cũng không ngừng run rẩy, cho đến khi... Một giọt nước mắt trong suốt hờ hững rơi xuống, rơi xuống miệng vết thương đầy máu kia.

"Đau..." Phác Xán Liệt đột nhiên nhíu mày.

Biện Bạch Hiền dừng lại, kinh ngạc nhìn giọt nước mắt trên vết thương anh.

Tại sao lại là cái dạnh này?

Còn tưởng rằng nước mắt đã sớm chảy khô, nhưng cuối cùng vẫn là không nghe sai bảo rớt xuống, hơn nữa còn ở trước mắt anh, trong tình huống như thế này.

Đáng ghét...

Tại sao?

"Em sao vậy?" Phác Xán Liệt nghi hoặc nhìn hai tay cứng đờ của cậu, sau đó tầm mắt dời đi, khiếp sợ nhìn mặt cậu.

Nước mắt đầy hai mí mắt, ở trong hốc mắt đong đưa ướt át!

Cậu ấy... Vừa khóc ư?

Tại sao?

Thực sự bị thương sao?

"Em đau ở nơi nào? Bị thương ở chỗ nào? Để anh xem!" Anh trở nên kích động, tay vội vàng kiểm tra thân thể cậu.

"Anh đừng chạm vào tôi, anh cái tên ngốc này, tôi không có bị thương!" Biện Bạch Hiền hất tay anh, lớn tiếng quát to.

"Không bị thương, vậy tại sao..." Phác Xán Liệt nhìn nước mắt trong hốc mắt cậu, bỗng nhiên giống như rõ ràng.

"Không cần anh quan tâm, tôi muốn khóc thì sẽ khóc, giống anh muốn cười thì cười, không mượn anh xen vào!"

Biện Bạch Hiền ngang ngạnh bá đạo nói, dùng tốc độ thật nhanh quấn lấy vết thương của anh lại, sau đó xoay người đưa lưng về phía anh, lau đi nước mắt còn đọng trong hốc mắt.

Cậu mới không vì người đàn ông này mà khóc, phải nhịn xuống... Nhất định phải nhịn xuống...

Phác Xán Liệt nhìn tay mình được băng bó kỹ, tuy rằng băng gạc có chút lỏng lẻo, nhưng lại có loại ấm áp ngoài ý muốn.

Tầm mắt dời đi, nhìn bóng lưng cậu, không tự chủ tới gần, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ!

"Anh buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!" Cậu bối rối rống to.

Phác Xán Liệt ôm thật chặt cậu, đặt đầu mình ở vai cậu, nhẹ giọng ở bên tại cậu nỉ non, "Bạch Hiền..."

Thân thể Biện Bạch Hiền chấn động, tựa như hồ nước tĩnh lặng tạo nên ngàn tầng sóng lớn, khiến cậu tê dại buông lỏng khí lực.

Đừng đối với cậu dịu dàng như thế... Tên khốn kiếp!

Phác Xán Liệt thấy cậu không giãy dụa nữa, hai tay khép lại, ôm thật chặt cậu, đầu đặt ở vai cậu khẽ dụi cọ xát hai cái, tìm một vị trí thật thoải mái, sau đó nói, "Về sau em không được làm tổn thương chính mình như vậy nữa, chuyện như vậy anh tuyệt đối không cho phép em làm nữa!"

Cả người cậu đều thuộc về anh, cho nên anh tuyệt đối không cho phép cậu làm tổn thương thứ của anh.

Biện Bạch Hiền nghe giọng nói dịu dàng của anh, chân mày chau lên, vẫn kiên cường, quật cường nói, "Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"

"Vậy ba mẹ của em thì sao?"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

Tại sao lại nhắc tới ba mẹ cậu?

Khóe miệng Phác Xán Liệt tà ác cười, nhẹ giọng ở bên tại cậu nói, "Người Trung Quốc không phải có câu tục ngữ rất cổ xưa: Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu (trên thân thể có làm sao, người chịu là cha mẹ), lẽ nào em muốn để ba mẹ em trên thiên đường lo lắng sao? Hơn nữa nếu Thế Huân thấy em bị mất một tay, nó sẽ thế nào?"

Biện Bạch Hiền cả kinh!

Đúng vậy, cậu như thế nào mà lại quên mất? Cậu sẽ không làm cho người khác vì mình mà lo lắng, cậu nên chăm sóc tốt bản thân, nhưng mà... Ngoại trừ biện pháp này, cậu nghĩ không ra còn có biện pháp nào khác có thể thoát khỏi anh ta.

"Vậy còn anh?" Cậu đột nhiên hỏi ngược lại, "Anh thì có thể làm mình bị thương sao? Nếu bị người nhà anh thấy, bọn họ không phải là sẽ thương tâm sao? Nhưng mà anh vì sao..." Lời của cậu đột nhiên ngừng lại, ngay cả bản thân cũng biết rằng mình đang quan tâm anh, nhưng miệng cậu vẫn không nhịn được nói ra, "Tại sao anh luôn bảo vệ tôi mà tự làm tổn thương mình?"

Nghe lời cậu nói, khóe miệng Phác Xán Liệt từ nụ cười tà trở nên chua xót.

Chưa bao giờ muốn cùng người khác nhắc tới chuyện ba mẹ mình, nhưng đối mặt với cậu, anh cũng không tự giác mở miệng, "Anh chẳng sao cả!"

"Chẳng sao cả?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Đúng vậy, anh chẳng sao cả... Bởi vì ba mẹ anh căn bản cho tới bây giờ cũng không quan tâm đến anh, ngay cả mẹ mình có bộ dạng như thế nào cũng không biết, bà ấy còn sống hay chết anh cũng không biết, mà ba anh, trừ việc ra lệnh bên ngoài cho anh ra, cho tới bây giờ cũng không nói nhiều hơn một câu với anh, từ nhỏ đến lớn, ông ấy ngay cả ôm cũng chưa từng ôm anh, thậm chí ngay cả đụng vào cũng chưa từng đụng vào anh, cho nên chẳng sao cả... Cho dù bị thương cũng không quan trọng, cho dù chảy chảy máu cũng không quan trọng, cho dù anh chết... Bọn họ cũng sẽ không quan tâm anh, nói chính xác là căn bản không có ai quan tâm lo lắng cho anh, càng... Sẽ không vì anh mà khóc!"

Đây chính là cuộc sống tràn đầy cô độc, bi ai...

Thân tình là gì? Anh không hiểu!

Hữu tình là gì? Anh không biết!

Anh chỉ biết, mệnh lệnh, phục tùng, chi phối, thỏa hiệp...

Mà tình yêu, anh cũng lần đầu tiên gặp, chính là người con trai Biện Bạch Hiền này đã cho anh biết, cũng là người con trai gọi Biện Bạch Hiền này cho anh biết cái gì là thân tình, cùng cậu ấy và Thế Huân ở cùng một chỗ, làm cho anh không tự chủ chuyển biến thành một người khác, cùng bọn họ hưởng thụ cái gì gọi là hạnh phúc, hơn nữa... Thậm chí cũng là cậu cho anh biết, có người vì mình khóc, cảm giác sẽ như thế nào.

Vừa vui vẻ, lại bi thương...

Là người con trai gọi Biện Bạch Hiền này cho anh biết, cho anh thoát khỏi sự cô đơn, nhưng vốn tưởng rằng cậu sẽ làm bạn với anh, thích anh, nhưng cuối cùng...

"Cho nên là không sao cả, cho dù bị thương cũng không quan trọng... Anh chẳng sao cả!"

Anh nói đến câu cuối cùng, hai tay ôm chặt eo Biện Bạch Hiền. Dù sao đau đớn và bị thương anh cũng đã quen, cho nên cũng không có chuyện gì lớn.

Thanh âm của anh ở bên tai Biện Bạch Hiền, nghe từng câu anh nói.

Trái tim, từ từ co rút đau đớn, sau đó mãnh liệt đau đớn, cuối cùng trở nên kịch liệt đau đớn...

Cuộc sống của người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao ba mẹ lại đối xử với anh như vậy? Ba ngay cả đụng cũng lười đụng vào anh? Lời như thế, anh thế nào mà lại nói bằng giọng bình thản mà nói ra được? Chẳng lẽ anh không cảm thấy thương tâm sao?

"Như thế..." Biện Bạch Hiền đột nhiên chậm rãi mở miệng.

Ánh mắt Phác Xán Liệt có chút lộ vẻ xúc động.

Cậu ấy muốn nói cái gì?

Hai tay Biện Bạch Hiền bao lấy tay anh, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhẹ giọng nói, "Nếu có một ngày anh chết, em sẽ vì anh mà khóc!"

Phác Xán Liệt khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

Cậu ấy nói cái gì?

Cậu ấy sẽ vì anh mà khóc?

"Em sẽ khóc vì anh? Tại sao? Em không ghét anh sao?" Anh bỗng nhiên hỏi.

"Dĩ nhiên ghét!"

"Vậy em không giận anh sao?"

"Dĩ nhiên giận!"

"Vậy em không oán hận anh sao?"

"Dĩ nhiên oán hận!"

"Vậy... Em yêu thích anh sao?"

"Dĩ nhiên thì..."

Biện Bạch Hiền chợt phanh lại, thiếu chút nữa đã nói ra từ phía sau.

Người đàn ông cơ hội này, ngay cả lúc này vẫn có tâm tình bày bố bẫy rập để cậu nhảy vào, anh thật đúng với danh hiệu đại khốn kiếp.

"Dĩ nhiên thi.. là cái gì? Tại sao không nói tiếp?" Anh mỉm cười, ở bên tai câu nhẹ giọng.

"Anh đừng lôi kéo em, em tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia!" Ít nhất trước khi anh noí thích cậu, cậu tuyệt đối sẽ không mở miệng.

"Không phải ba chữ, hai chữ cũng được, anh nhất định sẽ khiến em tự mình nói ra!" Tâm tình Phác Xán Liệt bỗng nhiên trở nên vui vẻ, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp, ép cậu nói ra câu kia.

Biện Bạch Hiền buồn phiền lại ập tới.

Tại sao không khí lại trở nên như vậy chứ? Chẳng qua chỉ nghe một đoạn ngắn về thân thế của anh, cậu lại một lần nữa mềm lòng.

Không được, không thể như vậy!

"Anh thả tôi ra!" Cậu lại một lần nữa khôi phục ý chí, lớn tiếng ra lệnh.

"OK" Phác Xán Liệt đột nhiên sảng khoái buông tay ra, thong dong nở nụ cười.

Biện Bạch Hiền thoáng có chút kinh ngạc, lăng lăng nhìn anh.

Khóe miệng Phác Xán Liệt hiện lên nụ cười tà ác, bởi vì cái gọi là nên ra tay thì ra tay, nên thu tay thì hãy thu tay, biết tiến biết lùi, lúc lạnh lúc nóng, lúc xa lúc gần, đây mới là chân lí.

"Này, Biện Bạch Hiền..." Anh đột nhiên gọi họ tên đầy đủ của cậu.

"Sao?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc mở miệng, nhìn cái khuôn mặt ngày càng tà ác kia.

"Có thể đồng ý với anh một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Là một chuyện vô cùng đơn giản, em nhất định có thể làm được!"

Biện Bạch Hiền khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát.

Nhìn khuôn mặt tà ác kia, cũng đã biết là không có chuyện gì tốt, tuy nhiên lại rất tò mò anh muốn nói chuyện gì.

"Nếu... Chuyện mà anh muốn tôi làm mà không phải chuyện con người không thể làm, hơn nữa còn trái với đạo nghĩa giang hồ, thì... Tôi trước hết có thể nghe thử!"

Đạo nghĩa giang hồ?

Phác Xán Liệt đổ mồ hôi! (=_=")

Cậu ấy lấy từ đâu lơid kịch trên phim truyền hình võ hiệp vậy?

"Em yên tâm đi, cũng chỉ là một chuyện rất đơn giản, tuyệt đối sẽ không khiến em khó xử!" Anh một bộ biểu tình "em có thể yên tâm" nói với cậu.

"Vậy anh thử nói nghe một chút!" Biện Bạch Hiền cẩn thận, chỉ dùng từ "nghe một chút"

"Được!" Phác Xán Liệt từng bước đến bên cậu, cúi đầu nhìn vào hai mắt cậu cười nói, "Thật ra anh chỉ muốn em đồng ý với anh lúc nào em thích anh... Nhất định phải nói cho anh biết, tuyệt khong giấu giếm!"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ nhìn anh.

Lúc nào thích anh?

Loại chuyện này không thể nào, bởi vì... Lúc này đã trôi qua.

"Có thể đồng ý với anh không?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng hỏi.

"..." Biện Bạch Hiền trầm mặc.

Nụ cười trên mặt Phác Xán Liệt theo sự trầm mặc của Biện Bạch Hiền mà biến mất, sau đó lại nhíu mày, nhưng vẫn đợi, đợi đáp án của cậu...

Cho đến mấy phút đồng hồ, đôi môi xinh đẹp của Biện Bạch Hiền chậm rãi mở ra, lại càng quyết tuyệt nói, "Xin lỗi anh, tôi không thích anh, hơn nữa... Tôi đã không thể thích ai khác nữa rồi!"

Mỗi một lần yêu thương, đều là thống khổ, thương tâm, tràn đầy nước mắt, cho nên cậu không muốn yêu thêm bất kỳ ai khác nữa, không muốn lại bị người ta làm tổn thương, đủ rồi... Thật sự đủ lắm rồi...

Trong thế giới của cậu, thực sự chỉ cần có Thế Huân, có Lộc Hàm... Chỉ cần có hai người kia, vậy là đủ rồi!

Mà Phác Xán Liệt nghe câu trả lời của cậu, trái tim mơ hồ đau, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nói ra bốn chữ.

"Nha... như vậy a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro