Chương 75: Cha, con dẫn cha rời khỏi đây!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bữa tối

Một nhà ba người đồng thời ngồi trên bàn ăn.

Không khí lúng túng, không gian trầm mặc, ngoại trừ thanh âm của bát đũa, chính là thanh âm của việc nhai đồ ăn.

Phác Thế Huân cau chặt chân mày thanh tú của mình, nhìn chằm chằm tay hai người bọn họ lại một lần nữa khóa lại với nhau.

"Xin hỏi... Có ai có thể cho con một lời giải thích, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bé nghi hoặc mở miệng, tay cầm đôi đũa chỉ vào còng tay màu bạc trên cổ tay hai người.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn bé, buông đũa trong tay xuống, sau đó cười nhạt nói, "Kì thật không có gì, chỉ là một ràng buộc xúc tiến tình cảm của bố và cha con thôi!"

Ràng buộc xúc tiến tình cảm?

Tay trái Biện Bạch Hiền cầm cái thìa đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông này... Anh ta mở miệng lời nói nào là thật lời nói nào là giả?

Lời nói đường mật, ra lệnh bá đạo, giải thích dịu dàng, tức giận gầm thét, còn có đáp án kiên định kia... Tôi sẽ không lấy cậu ấy... Cậu càng ngày càng phân không rõ trái tim đích thực của anh, hoặc là, anh căn bản là đang diễn trò. Quên đi, không thèm nghĩ nữa, anh thích nói như thế nào thì như thế, dù sao cậu cũng đã quyết định.

Phác Thế Huân nhìn hai người bọn họ, một người tươi cười, một người bình tĩnh ăn cơm.

Thật kì quái! Đây gọi là cái tổ hợp gì chứ?

Có điều...

"Hắc hắc..." Bé bỗng nhiên cười tà ác, không cần nghĩ cũng biết là có âm mưu.

"Bố, thật ra tối nay con có một tin tốt và một tin xấu muốn cho bố biết, không biết... Bố muốn nghe tin nào trước đây?" Bé thần thần bí bí nói, ánh mắt quỷ dị nhảy mộy cách linh hoạt trong con mắt.

Tay trái Biện Bạch Hiền lại dừng lại.

Những lời như thế này... Giống như đã từng nói.

Phác Xán Liệt nhìn bé, so sánh tính chất nói, "Bố muốn nghe tin tốt trước!"

"Được!"

Phác Thế Huân đột nhiên cầm nước trái cây trên bàn, cười nói "Nếu là tin tốt, vậy trước phải cạn chén, đến đây đi... cheers!"

Phác Xán Liệt cẩn thận nhìn bé, ưu nhã cầm lấy ly rượu trên bàn, cùng bé đụng một cái, sau đó hai người cùng uống hết lượng chất lỏng có trong ly, tựa như đang so tài.

"Hiện tại có thể nói?" Anh hỏi.

"Vâng!" Phác Thế Huân gật đầu một cái, sau đó vui vẻ nói, "Thật ra tin tốt này chính là bố lập tức sẽ lại được tự do!"

Lại được tự do?

Phác Xán Liệt không giải thích được!

"Thế nào? Không hiểu sao?" Phác Thế Huân đắc ý hỏi.

"..." Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn bé, chân mày khẽ chau lên.

Thằng tiểu quỷ này, lại bắt đầu giở trò rồi?

Mà Biện Bạch Hiền ở bên cạnh một mực cúi đầu ăn cơm cũng không khỏi nhìn bé, nhìn bé đang cố ra vẻ huyền bí.

Phác Thế Huân nhìn chằm chằm hai mắt Phác Xán Liệt, khóe miệng tà ác khẽ cười, sau đó bỗng nhiên dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, làm ra một bộ dạng anh tuấn, kiêu ngạo mở miệng.

"Bố, bố không cần nghi hoặc, chỉ cần sau khi nghe tin tức xấu này, lập tức sẽ biết câu nói kia có hàm nghĩa gì?"

"Nói đi!" Phác Xán Liệt lạnh giọng.

"Thật ra tin tức này... Chính là chú Lộc Hàm đã nhờ con báo cho bố, thời cơ đã đến, bố nha... Chờ khóc đi, Hmm Hmm Hmm Hmm..." Bé dùng tiếng cười tà ác hoàn mỹ diễn dịch rồi đi ra khỏi bàn ăn.

Mà hai người ngồi đối diện nghe được câu nói của bé đều bỗng nhiên kinh ngạc.

Chú Lộc Hàm?

Lộc Hàm?

Trái tim Phác Xán Liệt bỗng nhiên run rẩy, hai mắt trừng lớn, lửa giận cũng đột nhiên phun trào.

"Người là lúc nào liên lạc với hắn ta? Ta không phải đã nói không cho phép người liên lạc với bất cứ ai sao?" Anh tức giận chất vấn.

"Con không hề liên lạc với ai a, con mỗi ngày đều bị cái chú Tử Thao kia nhìn chòng chọc đến sít sao, không tin bố hỏi chú ấy đi!" Phác Thế Huân hất mặt hiên ngang chỉ về phía người đứng sau lưng mình.

"Vậy người vừa mới nói đó là hắn ta nhờ ngươi chuyển lời cho ta?"

"Không sai, là chú Lộc Hàm nhờ con chuyển lời cho bố!"

Phác Xán Liệt nghe câu trả lời trước mâu thuẫn với câu trả lời sau của bé, chân mày càng cau càng sâu.

Người đàn ông kia liên lạc với Thế Huân như thế nào? Chẳng lẽ là Thế Huân liên lạc với hắn ta? Nhưng mà anh phái Tử Thao một ngày hai bốn giờ đi theo bên người Thế Huân, bọn họ không có khả năng liên lạc với nhau, nói như vậy... Chẳng lẽ...

"Bố, bố không cần suy nghĩ lung tung, con trực tiếp nói cho bố biết, khi còn chưa đi Anh, chú Lộc Hàm cũng đã đem những lời này nói cho con nghe, hơn nữa chú còn nói với con, làm người phải quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không để ở sau lưng trộm đạo hoặc làm chuyện lén lút mò chuyện gì nha, cho dù thật sự muốn trộm gà trộm chó gì gì, cũng nhất định phải thẳng thắn vô tư, không thẹn với lương tâm, cho nên chú mới để cho con nói với bố, kế hoạch C đã bắt đầu rồi, bố phải cẩn thận một chút a!" Bộ mặt Phác Thế Huân dương dương đắc ý, trong đôi mắt tinh quái tràn đầy thần thái kiêu ngạo, thật giống như hết thảy bé là chúa tể.

Phác Xán Liệt cau chặt chân mày nhìn chằm chằm cái khuôn mặt kia.

Kế hoạch C?

Kế hoạch C gì?

Chẳng lẽ tên kia ngay từ một tháng trước đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay? Hắn ta đã sớm lên kế hoạch , chờ thời cơ chín muồi, sau đó đem Biện Bạch Hiền cướp đi?

«... Bảo bối Bạch Hiền nhà tôi... Tuyệt đối sẽ không cho anh...»

Chợt nhớ tới lời hắn ta từng nói, trái tim không khỏi run lên.

Người đàn ông đó... Hắn ta thực sự có thể đem người bên cạnh anh mang đi?

Không... Không có khả năng... cho dù có mơ tưởng muốn cướp người bên cạnh anh... ai cũng đừng hòng nghĩ.

Mà Biện Bạch Hiền vẫn kinh ngạc ngồi trên ghế, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Giờ nào đã đến? Cái gì mà anh phải cẩn thận một chút? Còn kế hoạch C gì? Hai người bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì? Tại sao hết thảy mọi chuyện đều vây quanhLộc Hàm? Cậu ấy... Lại gây ra chuyện gì?

"Phác Thế Huân!" Cậu đột nhiên kêu tên của bé.

"Cha, sao vậy?"

Thời điểm Phác Thế Huân nghe thấy cậu gọi, tất cả biểu hiện đắc ý trên mặt đều đột nhiên biến mất, trong nháy mắt khẩn trương lên giống như có tai vạ đến nơi.

"Con nói, rốt cục hai người đang nói cái gì? Tại sao lại có liên quan tới Lộc Hàm? Hai người với Lộc Hàm đã xảy ra chuyện gì?" Cậu lạnh lùng chất vấn, vẻ mặt chăm chú.

"Ách... Cái này sao..." Phác Thế Huân chần chừ kéo dài thanh âm, sau đó bắp chân ngắn ngủn hạ xuống, chân khẽ chạm vào mặt đất, ngước mặt hiện lên nụ cười cực kỳ giả dối, nhanh chóng nói, "Kì thật con cũng không biết là có chuyện gì, tóm lại con chỉ truyền lời, muốn biết nội dung thì trực tiếp tới hỏi người đó... con ăn no rồi, bye bye, chúc ngủ ngon ~~"

Lời cuối cùng còn chưa nói hết, bé ngay lập tức chạy đi, chạy thẳng lên lầu hai.

"Phác Thế Huân — Phác Thế Huân — Phác Thế Huân con đứng lại đó cho cha –" Biện Bạch Hiền hô to từ trên ghế đứng lên, vừa mới muốn đuổi theo nhưng bị còng tay ở cổ tay kéo lại.

Đột nhiên cậu thình lình xoay người, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Phác Xán Liệt.

"Anh nói cho tôi biết, ngày đó Lộc Hàm gọi điện cho anh, hai người đã nói gì với nhau?" Cậu thay đổi mục tiêu chất vấn anh.

"Không có gì!" Phác Xán Liệt lạnh lùng trả lời.

"Không có gì? Không có gì, vậy tại sao anh lại khẩn trương? Tôi nói cho anh biết,Lộc Hàm là bạn tốt nhất của tôi, nếu anh đụng tới cậu ấy, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!" Cậu lớn tiếng uy hiếp, nghiêm trọng cảnh cáo.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt cậu, trầm mặc không nói.

Hiện tại anh không phải trả lời vấn đề của cậu, mà là người đàn ông kia, hắn ta tới cửa gây phiền phức cho anh.

"A..." Anh đột nhiên khinh miệt cười.

Đồ trong tay Phác Xán Liệt anh, chưa từng bị ai cướp đi, hơn nữa chỉ cần là đồ của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nhìn trộm, huống hồ... Lộc Hàm chỉ là một kẻ tầm thường.

Có bản lĩnh, tới mà đoạt!

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt trở nên tà ác kia, hơn nữa lại nghe tiếng cười khinh miệt vừa rồi của anh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Rốt cuộc ba người họ đang làm cái gì? Tại sao thần thần bí bí cái gì cũng không nói với cậu?

Lộc Hàm?

Cậu ấy sẽ lại không phải muốn trêu cợt người chứ?

Nhưng ngàn vạn lần không nên, phương thức trêu cợt người của cậu ấy trên thế giới không có mấy người có thể chịu đựng được, nhìn Thế Huân là có thể thấy rồi, đây chính là đại đệ tử cao nhất của cậu ấy...

Có loại... Dự cảm xấu...

"Ai..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng than thở.

***

Đêm khuya

Phác Xán Liệt ôm thật chặt Biện Bạch Hiền chậm chạp mới tiến vào mộng, anh đề cao tất cả cảnh giác, năm lần bảy lượt kiểm tra khóa tay hai người, hơn nữa còn đem chìa khóa đặt ở chỗ chỉ có mình mình biết.

Nhưng...

Bố giờ khuya, thời điểm tất cả mọi người đều ngủ say, cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị mở ra.

"Két!"

Cửa phòng chậm chạp đẩy ra, bóng dáng nho nhỏ của Phác Thế Huân xuất hiện ở cửa phòng, bé nhìn khắp gian phòng tối đen, đem tầm mắt 15/10 hạ xuống trên giường lớn Simmons rộng hai thước, sau đó khóe miệng nở nụ cười tà ác, rón rén đi tới bên giường.

"Cha... Tỉnh... Cha... Tỉnh... Cha..."

Bé một bên nhỏ giọng kêu, một bên nhẹ nhàng lay thân thể Biện Bạch Hiền.

Bỗng nhiên, Biện Bạch Hiền mở hai mắt ra.

Tầm mắt tối đen của cậu thoáng thấy bóng người đứng ở bên giường, không khỏi cả kinh, động tác theo phản xạ đầu tiên chính là vươn thiết quyền đánh của mình nhanh chóng đánh về phía mặt của đối phương... Dường như là khuôn mặt quá tối, thấy không rõ!

"Đau... Đau chết con... Cha, cha đây là muốn hủy dung của con sao? Nếu con không ai thèm lấy, a không đúng, nếu không lấy được vợ, cha phải chịu trách nhiệm đấy!" Phác Thế Huân vẫn như cũ đè thấp thanh âm, chịu đựng đau đớn bị người nào đo tập kích, ghìm cổ họng nói chuyện.

Cha?

Biện Bạch Hiền bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Thế Huân? Làm sao con lại ở đây?" Cậu kinh ngạc mở miệng, thanh âm cũng không tự giác đè thấp theo.

"Con tới tìm cha!" Bé trả lời.

"Tìm cha?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Không sai, con tới tìm cha, dẫn cha rời khỏi đây!"

"Cái gì? Rời khỏi đây?"

"Đúng vậy, đi thôi chúng ta mau chạy trốn!"

Phác Thế Huân nói xong, bàn tay nắm lấy tay trái cậu, nhưng Biện Bạch Hiền lại kéo bé lại, thấp giọng nói, "Con đừng nói giỡn, con đây là đang mộng du sao? Tay của cha còn bị khóa, hơn nữa nếu cha rời đi, anh ta nhất định sẽ tỉnh?"

"Cha, cha yên tâm đi, bố sẽ không tỉnh đâu!"

"Cái gì? Sẽ không tỉnh?"

"Đúng vậy, cha còn nhớ lúc tối khi con chạm ly với bố không? Kì thật con đã sớm bôi trên mặt cái ly đo một ít thuốc mà chúLộc Hàm đã cho con, nghe nói là độc môn bí phương vô sắc vô vị không độc, có một không hai, với lại sẽ không làm hại thân thể, nhưng có thể làm cho bố ngủ ly bì đến chiều mai!"

Độc môn bí phương?

Biện Bạch Hiền không khỏi sợ hãi!

Không tự chủ liền nhớ lại thời điểm Lộc Hàm học tiến sĩ đang nghiên cứu trong viện nghiên cứu thuốc. Cậu chính là chịu khổ qua N lần bị đầu độc, lại N lần làm chuột bạch, cuối cùng... Thành tựu học nghiệp của cậu ấy sáng chói, còn cậu thì bị tác dụng phụ của thuốc dẫn đến có thể mang thai và sinh con.

Bất quá... Thuốc này thật sự không thành vấn đề sao?

Nhưng mà...

"Thế Huân, con nói trêm ly có bôi thuốc vậy tại sao con không có việc gì?"

"Cha, vấn đề rõ ràng như vậy, cha còn muốn con trả lời cha sao? Nếu chúLộc Hàm đã cho con thuốc mê thì nhất định cũng sẽ cho con thuốc giải rồi!"

Biện Bạch Hiền bừng tỉnh, nhưng vẻ mặt lại ngay lập tức u sầu.

"Cho dù muốn đi, cũng căn bản là đi không được!" Cậu khẽ giơ tay mình lên, thanh âm còng tay trên cổ tay phát ra tiếng leng keng.

Hai người bọn họ bị còng lại một chỗ, làm sao có thể chạy trốn? Lẽ nào thực sự cậu phải làm trò chém đứt tay trước mặt con mình? Hay là chém đứt tay anh ta?

"Cha, chuyện nhỏ này cha cứ giao cho con!" Phác Thế Huân vỗ vỗ bộ ngực của mình, lời thề son sắt đi tới, sau đó bên trong gian phòng tối đen, từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa nho nhỏ.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc!

"Con... Sao con có chìa khóa?"

Phác Thế Huân vừa mở khóa, vừa đắc ý nói, "Cha, chẳng lẽ cha với bố thật sự coi tiếp viên hàng không xinh đẹp kia là một kẻ ngốc? Cô ấy làm sao có thể thật sự nghe lời đem cái chìa khóa này ném ra khỏi máy bốy chứ? Hơn nữa cửa khoang máy bốy cũng không phải là có thể mở ra dễ dàng như vậy, bất quá... Thời điểm cô ấy nói con muốn vứt hay không, thật sự con đã ôm một hy vọng cực kỳ nhỏ bé, cho cô ấy một chút xíu ám hiệu nho nhỏ, hoàn hảo cô ấy đủ thông minh, lúc máy bốy hạ cánh liền len lén đưa cho con, cho nên... Hắc hắc hắc..." Bé dùng tiếng cười tà ác thay cho nội dung.

Biện Bạch Hiền nghe xong liền đen mặt.

Tiểu tử Phác Thế Huân này thật quá gian xảo, không biết cái tên Lộc Hàm kia đã dạy cho nó trò quỷ gì.

***

Sau khi ra khỏi phòng, hai người vội vàng chạy xuống đại sảnh lầu một, chân Phác Thế Huân đột nhiên thả chậm tốc độ, lén lén lút lút đi tới phòng cửa chính, chậm chạp mở cửa phòng ra, quả nhiên...

"Tiểu thiếu gia, cậu có gì phân phó sao?"

Tử Thao canh giữ ở cửa, cung kính khom lưng chín mươi độ.

Phác Thế Huân nhíu mày.

"Tôi muốn ăn một chút đồ ăn khuya, chú đi chuẩn bị cho tôi!" Bé ra vẻ trấn định nói.

"Vâng!"

Tử Thao lĩnh lệnh, nhưng hai chân vẫn đứng im tại chỗ, trực tiếp lấy di động trong túi quần, sau đó ấn một dãy số, lập tức nói "Lập tức chuẩn bị đồ ăn khuya, cứ dựa theo thực đơn tôi đã chuẩn bị lúc trước, được... Ừ..."

Đơn giản hai câu, anh ta lại quay lưng về phía khe cửa cúi người, "Tiểu thiếu gia, cậu còn gì phân phó?"

Phác Thế Huân đổ mồ hôi!

Vẻ mặt khó chịu nhìn anh ta nói: "Tôi muốn chú tự mình đi chuẩn bị, không phải muốn chú gọi điện phân phó cho người khác!"

"Nhưng Đại ca đã nói, tôi không được rời khỏi cửa này một bước!"

"Chẳng lẽ chú không ngủ sao? Chú không mệt sao?"

"Bình thường một ngày tôi ngủ một giờ, hơn nữa tôi kiên trì mười ngày mười đêm không ngủ cũng được, cho nên xin tiểu thiếu gia yên tâm, tôi không ngủ!"

Phác Thế Huân điên cuồng đổ mồ hôi.

Khóe miệng không tự chủ co giật, nói, "Một ngày chỉ ngủ một giờ? Chú còn có thể sống khỏe mạnh như vậy!!!"

"Đa tạ tiểu thiếu gia khích lệ!"

"Tôi mới không có khen ngợi!" Bé là đang chủi anh ta, lẽ nào cũng nghe không hiểu sao?

"..." Tử Thao trầm mặc đứng tại chỗ.

Phác Thế Huân bắt đầu sốt ruột, làm sao để đem người đàn ông này rời đi chứ? Nếu không đem anh ta rời đi, bé sẽ không còn biện pháp nào để đào tẩu, hơn nữa, trừ người đàn ông này ra, còn rất nhiều kẻ ở ngoài, những người khác đều không sao, nếu mà không may đụng phải Kim Hâm cao hai thước kia, vậy thì... Có thể hỏng bét.

Đột nhiên mắt của bé lay động, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác.

Buông tay Biện Bạch Hiền ra, sau đó mở cửa, bé từ trong khe cửa đi ra, ngửa đầu mỉm cười nhìn người đối diện.

Tử Thao nhìn nụ cười của bé, trái tim đột nhiên có chút mao mao.

"Tiểu... Tiểu thiếu gia, cậu còn việc gì phân phó cứ việc nói!"

"A? Có thật không?"

"Dĩ nhiên!"

"Vậy nếu tôi nói chú để tôi ra ngoài, chú có đồng ý không?"

"Cái này... Thứ cho khó tuân theo!"

"Vậy chú vừa nói để tôi cứ việc nói? Nam tử hán đại trượng phu một lời nói đáng ngàn vàng, xem ra... Chú hình như rất có tư cách làm phụ nữ nha?" Phác Thế Huân nhanh mồm nhanh miệng lại bắt đầu trào phúng công kích người.

"..." Tử Thao bất đắc dĩ trầm mặc vài dây, cuối cùng chỉ có thể trả lời, "Xin lỗi!"

"Đừng nói xin lỗi, chú chẳng lẽ chưa từng nghe qua trên ti vi có một lời thoại rất nổi danh sao? Nếu xin lỗi hữu dụng, sao còn cần cảnh sát làm gì? Cho nên lời nói xin lỗi của chú, tôi, không, nhận, được!" Bé gằn từng chữ, phá lệ kiên định.

"Vậy tiểu thiếu gia, cậu muốn trách phạt tôi thế nào?" Tử Thao nói xong, liền khẽ cúi đầu.

"Trách phạt?" Phác Thế Huân nghi hoặc nhắc lại hai chữ này, sau đó nở nụ cười tà ác nói, "So với trách phạt, cá nhân tôi thích tự trừng phạt hơn!"

"Trừng phạt?" Phác Thế Huân cảm nhận được tai vạ đến nơi.

"Hắc hắc hắc..." Phác Thế Huân cười đến vô cùng tà ác, "Đầu tiên... Hai cánh tay giơ lên, mở ra, song song với vai!"

"Hả?" Tử Thao nghi hoặc.

"Hả cái gì mà hả? Nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Mau làm theo!" Phác Thế Huân một bộ khinh người.

Tử Thao bất đắc dĩ, không còn làm gì khác hơn là giơ hai cánh tay của mình, mở ra hai bên song song với vai.

"Rất tốt!" Phác Thế Huân hài lòng gật đầu, nói tiếp, "Cuối cùng là... Mở hai chân ra, song song với vai!"

Cái này nên làm cái gì bây giờ?

Nhất định có dị mưu!

Anh phải cẩn thận, phải đề phòng bé mới được!

Nhưng Tử Thao vẫn như cũ làm theo, cả người hiện tại đang đứng hình chữ "Đại" tại chỗ.

Phác Thế Huân bỗng nhiên lại tiến lên, nói "Chú hẳn là biết làm động tác thể dục thứ tám của học sinh tiểu học chứ?"

"A?" Tử Thao giật mình.

Động tác thể dục thứ tám?

Cái trò chơi sửa chữa người này có phải có chút...

"Xin lỗi, tôi không!" Cho dù biết, anh cũng muốn nói không biết!

"A? Không sao? Chẳng lẽ là vì chú đang ở nước Anh sao? Nhưng Trung văn của chú tốt như vậy a?" Phác Thế Huân giả bộ bày ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, hai mắt ngây thơ vô cùng thuần khiết nhìn vào mắt anh, nhưng trong lòng tà ác lại không chút kiêng kỵ tuôn ra.

"..." Tử Thao trầm mặc nhìn bé, không cách nào đáp lại lời của bé.

"Nếu Trung văn của chú thực sự không tốt, vậy có muốn tôi dạy cho chú không? Tuyệt đối không thu học phí của chú!"

"Không... Không cần!"

"Không cần khách khí nha, đến đây, tôi hiện tại có một câu muốn dạy cho chú, chính là hầu tử..." Bé nói được một nửa, bước tới một bước, cố ý muốn nói lại thôi.

"Hầu tử?" Tử Thao nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy, chính là hầu tử... Sau đó là thâu..." Phác Thế Huân tăng thêm một chữ.

"Thâu?" Tử Thao vẫn nghi hoặc lặp lại.

Phác Thế Huân bỗng nhiên nhếch môi cười sáng lạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro