Chương 76: Tẩu thoát!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Thao đột nhiên sửng sốt.

Phác Thế Huân nhanh chóng vươn tay nhỏ bé của mình vừa rống to nói, "Cuối cùng là đào –"

Đào?

Hầu tử thâu đào?

Tử Thao bỗng chốc hiểu ra ý tứ của bé, mà hạ thân đột ngột bị người nắm chặt, dùng sức nắm chặt, đau đớn nháy mắt tràn lan toàn thân.

Phác Thế Huân dùng sức nắm, dùng sức nắm, dùng sức nắm, sau đó đột nhiên buông tay.

Hai chân Tử Thao mềm nhũn, đầu gối khụy xuống.

Phác Thế Huân lên mặt cụ non, vỗ vỗ bờ vai của anh, thở dài nói, "Anh đẹp trai, thật sự xin lỗi, tôi vô cùng hiểu rõ khoảnh khắc đau đớn này của chú, dù sao tôi cũng là một người đàn ông, bất quá chú yên tâm, y học hiện tại rất phát triển, đàn ông có thể thành trở thành phụ nữ, cuộc sống mới của chú sẽ sớm bắt đầu, bởi vì cái gọi là: chịu khổ trong khổ, mới là người trên người, chỉ cần chú có thể nhẫn nại, sau mày nhất định trở thành người đứng đầu trên tất cả mọi người, đến lúc đó... Địa cầu cũng không ngăn cản được chú!"

Cái trán Tử Thao xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh, vừa đau vừa thống, hơn nữa còn nghe những lời tổn hại người của bé.

Đáng chết!

Thân thể vậy mà bởi vì đau đớn mà mất đi khí lực, hiện tại ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

"Cha, mau ra đi!" Phác Thế Huân đột nhiên lớn tiếng.

"Két!"

Cửa phòng lập tức bị mở ra, Biện Bạch Hiền lo lắng nhìn Phác Thế Huân, kích động hỏi "Con không sao chứ?"

"Không sao không sao, con dĩ nhiên là không có chuyện gì, người có chuyện là chú ấy!" Phác Thế Huân nói xong liền chỉ về hướng Tử Thao đang quỳ trên đất.

Biện Bạch Hiền nhìn theo ngón tay của bé, nhìn về phía Tử Thao khuôn mặt đang đau đớn đến vặn vẹo, thầm cảm thán cho chính mình... May mà cậu không gây thù hằn với bé.

"Cha, đi thôi!" Phác Thế Huân dắt tay Biện Bạch Hiền lập tức rời đi.

"Tiểu thiếu gia... chờ chút!" Tử Thao chịu đựng đau đớn dưới hạ thân, lay động đứng lên khỏi mặt đất.

Phác Thế Huân đột nhiên xoay người, vẻ mặt tà ác nhìn anh, "Chú xác định hiện tại muốn đuổi theo chúng tôi sao? Chẳng lẽ chú không tò mò vì sao chúng tôi có thể chạy ra tới đây sao? Chẳng lẽ chú không lo lắng, Đại ca của chú... Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tử Thao đột nhiên khiếp sợ

Đại ca xảy ra chuyện?

Cái này không thể nào, Đại ca sao có thể xảy ra chuyện?

Nhưng mà... Hai người bọn họ đúng là quang minh chính đại đi ra, mà trong phòng cũng chỉ có bố người bọn họ, lẽ nào Đại ca không biết một chút gì sao? Chẳng lẽ... Thật sự xảy ra chuyện?

Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt anh ta từ từ chuyển sang lo lắng, khóe miệng gợi lên một chút cười tà, tiếp tục nói, "Trong lòng chú, Đại ca của chú quan trọng hơn hay chúng tôi quan trọng hơn? Tự chú lựa chọn đi!"

Bé nói xong lập tức quay đầu, nắm lấy tay Biện Bạch Hiền rời đi.

Tử Thao đứng tại chỗ, hai mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong đầu lại vang lên lời Phác Thế Huân vừa mới nói.

Trong lòng anh, Đại ca quan trọng hay bọn họ quan trọng?

Chân mày nhăn lại thật sâu, anh chịu đựng đau đớn dưới thân, một bên lấy điện thoại di động thông báo cho thuộc hạ, một bên chật vật đi vào trong.

...

Trong phòng ngủ

Tử Thao đứng ở cửa phòng mở toang, cánh tay dài đưa về phía vách tường bên cạnh cửa, bất hết tất cả đèn lên, trong phòng nháy mắt bừng sáng, mà Phác Xán Liệt lẳng lặng nằm ở trên giường, không hề có bất kỳ động đậy nào.

"Đại ca!" Anh kêu lên sợ hãi nhanh chóng đi tới bên giường.

Kiểm tra hô hấp của anh, tim đập đều... Hết thảy tất cả đều bình thường.

"Đại ca... Đại ca... Anh mau tỉnh lại... Đại ca..." Anh không ngừng gọi, một lần lại một lần gọi to hơn, nhưng hai mắt Phác Xán Liệt vẫn nhắm nghiền.

Đây là có chuyện gì?

Hôn mê?

Chẳng lẽ là bị hạ thuốc?

"Đáng chết!" Anh gầm lên mắng nhẹ, dưới thân vẫn không ngừng đau đớn.

Lại một lần nữa lấy điện thoại di động ra, bấm.một dãy số, sau đó vội vàng áp vào tai, chờ đợi kết nối...

|Này? Chuyện gì?| Bên trong điện thoại di động truyền đến thanh âm lạnh như băng.

"Chung Đại, ở đây xảy ra chuyện, tiểu thiếu gia và cậu Biện đã đào tẩu, Đại ca hiện tại đang hôn mê bất tỉnh!"

|Hôn mê bất tỉnh?|

"Đúng vậy, anh ấy bị hạ thuốc, anh bây giờ lập tức gọi Lộc Hàm đến, kiểm tra cho Đại ca, tôi hiện tại sẽ gọi người đuổi theo hai người bọn họ, chúng ta chia nhau làm việc!"

|Kêu người đuổi theo? Làm sao anh không tự mình đuổi theo?|

"Tôi?" Tử Thao đột nhiên lúng túng.

Bộ dạng anh hiện tại bước đi còn khó khăn, chớ nói chi là đuổi theo.

"Bởi vì tôi bây giờ có chút không tiện..."

|Không tiện?|

"Cái này... Tôi... Tóm lại, hiện tại quan trọng nhất là gọi Lộc Hàm tới, mau làm Đại ca tỉnh lại! Kia... Cứ như vậy bắt đầu hành động đi!" Lời nói vừa dứt, anh ngay lập tức ngắt điện thoại.

Thật sự là sơ suất quá, vậy mà lại trúng kế. Rõ ràng là đã đoán được nó nhất định có âm mưu, tuy nhiên như thế nào lại không nghĩ đến nó lại cậu ng kích anh bằng phương pháp đó...

Ai...

Anh nhíu mày nhìn Phác Xán Liệt vẫn nằm im trên giường, lại lắc đầu thở dài nặng nề.

"Ai..."

...

Trong thang máy khách sạn.

Phác Thế Huân và Biện Bạch Hiền nhanh chóng chạy xuống tầng 1, sợ sẽ gặp phải mấy người canh giữ, mà lúc vừa tới tầng 7, Phác Thế Huân đột nhiên dừng lại.

"Thế Huân, con làm sao vậy? Mệt lắm sao?" Biện Bạch Hiền lo lắng kích động hỏi.

Phác Thế Huân nhìn cánh cửa trong thang máy, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu hiện vui vẻ, nói "Cha, đi theo con!"

"Hả? Tại sao?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc, rốt cuộc là làm sao vậy?

Đột nhiên kéo cậu vào thang máy, chạy nhanh xuống dưới, sau đó lại đột nhiên dừng lại, đi tới lầu 7... Đây hết thẩy giống như đã được an bài sẵn, cậu vẫn bị nó nắm mũi kéo đi, nhưng hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại.

Mà Phác Thế Huân bỗng nhiên vui vẻ thả lỏng cảnh giác, không tự chủ bất thốt lên nói, "Chú Lộc Hàm nói, tới tầng 7 là an toàn!"

"Lộc Hàm?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

Tại sao lại là Lộc Hàm?

Tại sao chuyện gì cũng liên quan tới cậu ấy?

Rốt cuộc bọn họ đang thần thần bí bí làm cái gì? Tại sao cậu ba phen bốn trận hỏi, bọn họ đều né tránh không trả lời?

"Ách... Cha, bây giờ không phải là lúc để nghi hoặc hay kinh ngạc, chúng ta mau đi thôi, chờ chúng ta đến chỗ an toàn, con mới giải thích cho cha, có được hay không?" Phác Thế Huân lại một lần nữa tránh né không đáp, lập tức lôi kéo cậu đi vào tầng 7.

Chân mày Biện Bạch Hiền nhíu lại thật sâu, trong lòng mặc dù khí đầy bụng nhưng vẫn đi theo Phác Thế Huân.

...

Hành lang lầu 7

Không có một bóng người!

Phác Thế Huân vừa đi vừa nhìn số thứ tự trên cánh cửa phòng.

"707... 707... 707..." Bé một bên không ngừng lặp lại, một bên tìm kiếm phòng số 707.

Cuối cùng!

Trời xanh không phụ lòng người có tâm, bé đã tìm thấy phòng số 707.

Đứng ở cửa phòng, bé không nhấn chuông cửa mà lại trực tiếp gõ vào cửa, "Cộc cộc cộc... Cộc cộc cộc cộc..."

Thanh âm vừa dứt, cửa phòng liền mở ra.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn cửa phòng đang từ từ mở ra, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, nhìn người đàn ông anh tuấn đứng ở cửa.

Lộc Ninh Hi, anh ấy làm gì ở đây? Anh ấy không phải đang đi du lịch thế giới sao?

"Bạch Hiền, Thế Huân hai người khỏe chứ? Hai năm không gặp, anh nhớ hai người lắm!" Lộc Ninh Hi tươi cười nhìn hai người.

"Chú Ninh Hi, lâu quá không gặp, chú là do chú Lộc Hàm bảo tới phải không?" Phác Thế Huân mặt cực kỳ rạng rỡ hỏi.

"Đúng vậy a! Chú chờ hai người đã ba ngày rồi!" Anh ta thừa nhận.

"Vậy chú mau dẫn bọn cháu rời khỏi đây đi!"

"Được, chờ chú lấy hành lý đã!"

"Nhanh lên chú, chuyện này không thể chậm trễ được, chúng ta phải mau rời khỏi đây!"

"Tới liền, tới liền đây!" Lộc Ninh Hi từ trong phòng xách hành lý chạy ra.

Phác Thế Huân và Lộc Ninh Hi nói ngắn gọn, sau đó nhanh chóng hành động.

Biện Bạch Hiền ngây ngốc nhìn bọn họ, hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng lại không tìm được thời cơ để hỏi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đành phải đi theo sau bọn họ, nhưng hiện tại điều cậu biết rõ nhất chính là chuyện chạy trốn lần này, toàn bộ đều do Lộc Hàm bày ra.

Cậu ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Cậu ấy rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?

...

Dưới sự dẫn dắt của Lộc Ninh Hi, Phác Thế Huân và Biện Bạch Hiền hai người nhanh chân đi vào thang máy chuyên dụng cho nhân viên, trực tiếp đi tới lầu 1, sau đó lại đi tới một cánh cửa cực kỳ ít người biết, đưa bố người bọn họ bình an ra khỏi khách sạn.

Bố người nhanh chóng chạy ra đầu đường, bắt một chiếc taxi, mà Lộc Ninh Hi chưa kịp nói gì với tài xế thì Phác Thế Huân đã nhanh miệng nói địa chỉ lưu loát bằng tiếng Anh cho tài xế, làm cho Biện Bạch Hiền khiếp sợ mở rộng tầm mắt.

Ai dạy nó vậy?

Sẽ không phải cũng là Lộc Hàm đó chứ?

Bọn họ bắt đầu từ khi nào đã thương lượng bày ra kế hoạch này?

"Thế Huân, không ngờ cháu lại nói tiếng Anh lưu loát như vậy, thật không uổng cậu ng chú và anh Ninh Phi chỉ dạy cho cháu a!" Lộc Ninh Hi ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền chồm lên ghế trước cười nói với Phác Thế Huân.

"Tất nhiên rồi, làm sao cháu có thể phụ lòng chú và chú Ninh Phi được!" Phác Thế Huân cũng quay đầu lại hất mặt vô cùng kiêu ngạo nói chuyện với Lộc Ninh Hi.

Biện Bạch Hiền ngồi cạnh Lộc Ninh Hi thấy bé quay đầu lại thì nhìn chằm chằm vào bé, chân mày nhíu lại càng ngày càng sâu.

Mà Phác Thế Huân cũng đã sớm chú ý tới ánh mắt của cậu, nhưng là cố ý không nhìn thấy quay lên tựa đầu vào cửa kính xe, trầm mặc không nói gì nữa, bất quá... Xem ra đã không giấu được cha nữa rồi, đợi đến khi lên máy bốy gặp chú Lộc Hàm, rồi bố mặt một lời, nghĩ kĩ cái gì nên nói ra cái gì không nên nói ra.

Rốt cuộc phải trả lời như thế nào với cha đây? Ai...

Trong lòng bé thở dài thật sâu.

Lộc Ninh Hi nhìn sắc mặt Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cũng tức thời mà im lặng, trong lòng anh cầu mong cho em trai mau tới dập lửa, như thế anh mới có thể trở về báo cáo cho anh cả.

...

Gần hai mươi phút sau, trời bắt đầu sáng.

Một chiếc taxi dừng trước cổng một sân bốy tư nhân.

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cùng nhau xuống xe, Lộc Ninh Hi vì thanh toán tiền taxi nên xuống chậm một chút, cả bố cùng nhau nhìn sân bay to lớn trước mắt. Mấy ngàn mét đều trống trải, bên trong thoáng chỉ thấy có hai chiếc máy bốy tư nhân song song đứng, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng vẫn nhìn rõ một chuỗi chữ màu đen – Marx

Hai mắt Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm dòng chữ màu đen kia, bỗng nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Marx?

Nơi này không phải là sân bay tư nhân của Kim gia chứ?

Phác Thế Huân nhìn cảnh trí trước mắt, lúc đầu cũng kinh ngạc đôi chút, không ngờ tài sản Kim gia lại lớn như thế, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, thật ra cũng không có gì là lớn lắm, bây giờ toàn bộ đều là của Lộc gia rồi còn gì. Bé mỉm cười đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền, kéo tay cậu, "Cha, chúng ta đi thôi!"

"Đi?" Biện Bạch Hiền trở lại bình thường, hỏi, "Đi đâu?"

"Đương nhiên là về Trung Quốc rồi!" Lộc Ninh Hi nhanh chân đi đến bên cạnh hai người, vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một cặp kính đen đeo vào mắt.

"Trở về? Nhưng mà..."

"Được rồi cha, không có thời gian ở nơi này giải thích cho cha, chúng ta trước tiên lên trực thăng gặp chú Lộc Hàm, sau đó lúc bay bọn con sẽ nói thật rõ cho cha nghe cặn kẽ, có được hay không?" Phác Thế Huân vội vàng cắt lời cậu.

"Nhưng mà..."

"Này, hai người nhanh lên đi, anh buồn ngủ lắm rồi, mau lên máy bay để anh còn ngủ nữa!" Lộc Ninh Hi đã đi trước, đứng từ xa vọng lại.

"Cha, cha xem chú Ninh Hi đã hối rồi, hai chúng ta mau đi thôi!" Phác Thế Huân nhanh chóng kéo tay cậu, hướng tới chỗ Lộc Ninh Hi đang đứng.

***

Ở khách sạn

"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa chính bị mở ra một cách thô bạo, hai người đàn ông, một đen một trắng, một người khuôn mặt lạnh lùng, một người khuôn mặt lãnh diễm, hơn nữa tay còn cầm theo một vali xách tay màu bạc, hai người đi nhanh lên lầu hai, chạy thẳng tới phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính

Cửa phòng rộng mở, Tử Thao đứng ở bên giường, nhíu chặt mày nhìn Phác Xán Liệt đang nằm bất tỉnh trên giường.

Bỗng nhiên, Chung Đại cùng Nghệ Hưng hai người cùng xuất hiện ở cửa phòng, nhanh chân đi tới bên giường.

Chung Đại hai mắt lạnh như băng nhìn Phác Xán Liệt ngủ mê man ở trên giường, chân mày khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Xin lỗi, là tôi thất trách!" Tử Thao vừa nói, đồng thời cũng cúi người thật sâu.

Chân mày Chung Đại chau lại càng chặt.

Vội vàng quay đầu nhìn cậu trai mặc đồ trắng bên cạnh nói, "Nghệ Hưng, kiểm tra cho Đại ca!"

"Được!" Nghệ Hưng ngay lập tức đem vali đặt lên giường, sao đó bắt đầu kiểm tra cho Phác Xán Liệt.

Chung Đại lại quay đầu, nhìn Tử Thao, tiếp tục hỏi "Người đã tìm được chưa?"

"Còn chưa tìm được!"

"Đại khái là lúc nào chạy trốn?"

"Chừng ba giờ năm mươi sáng!"

Chung Đại nâng tay trái, nhìn nhìn vào đồng hồ trên tay.

Hiện tại đã bốn rưỡi rồi, bọn họ đã chạy được 40', mà trong vòng 40' cũng không tìm được người, như vậy có khả năng rất lớn là đã lên kế hoạch từ trước, như vậy hiện tại hai người bọn họ rất có thể đã không còn ở đây nữa, nhưng nếu lúc này rời đi, vậy bọn họ đi đâu?

Quay về Trung Quốc sao?

"Có cho người gia tăng chú ý ở sân bốy chưa?" Anh ta lạnh lùng hỏi.

"Đã báo!" Tử Thao trả lời.

Sắc mặt Chung Đại trầm trầm xuống, không có hỏi tiếp, mà là lo lắng quay đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt đang ngủ mê man, nhìn Nghệ Hưng đem chất lỏng màu xanh tiêm vào mạch máu của anh.

Mấy phút sau

"Lộc Hàm, Đại ca sao còn chưa tỉnh?" Anh ta lạnh lùng chất vấn.

"Cái này..." Chân mày Nghệ Hưng cũng nhíu lại, "Tôi cũng không rõ, có thể là thuốc của tôi căn bản là không có tác dụng, xem ra tôi phải lấy máu của Đại ca về để xét nghiệm một chút!"

"Còn phải xét nghiệm?"

"Đúng!"

"Cần bao nhiêu thời gian?" Chung Đại hỏi.

"Có thể là đến trưa, nhưng... Cũng có thể là đến sáng mai..."

"Vậy ý cậu là, cũng có thể đến mấy ngày, mấy năm?"

"..." Nghệ Hưng trầm mặc.

Sắc mặt Chung Đại nháy mắt càng trở nên khó coi hơn.

Ngay cả Nghệ Hưng cũng chịu thua, là ai có thể nghiên cứu chế tạo? Tại sao trên người Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân lại có thứ này? Bất quá, nếu bọn họ dùng thuốc, như vậy sẽ không đến mức hại Đại ca, nhưng cũng không thể gạt bỏ khả năng bọn họ bị người khác lợi dụng.

Thật là vừa mới dẹp yên con sóng này, một con sóng khác lại nổi lên...

Nếu Đại ca cứ hôn mê như vậy, ngư ông đắc lợi sẽ là đám lão già giảo hoạt kia.

Không được, không thể để chuyện này phát triển thành như vậy được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giới thiệu một chút về gia đình của Lộc Hàm:

+Ông Lộc và bà Lộc đều đã qua đời.

+Nhà có 3 anh em, anh cả là Lộc Ninh Phi, anh hai là Lộc Ninh Hi, còn lại là Lộc Hàm.

+Lộc Ninh Phi: cao ráo, đẹp trai, lãnh đạm bên ngoài xã hội nhưng lại rất nhiệt tình, hòa đồng với người thân. Tổng giám đốc công ti bất động sản Lộc thị. Còn một thân phận khác nhưng không thể tiết lộ.

+Lộc Ninh Hi: đẹp trai, phong lưu, lúc nào cũng trong trạng thái không nghiêm túc, vô cùng ham ăn. Là một chuyên gia về cổ phiếu, là một hacker chuyên cướp tiền của ngân hàng làm của riêng. Hiện tại đang đi du lịch thế giới để thỏa mãn tính ham ăn của bản thân.

+Lộc Hàm: bạn thân Bạch Hiền, tính tình cổ quái, là tiến sĩ trong y dược, và có một thân phận cực kỳ bí hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro