Chương 77: Biện Bạch Hiền, mặc kệ em chạy đi đâu, em đều thuộc về anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... không được, không thể để chuyện này phát triển thành như vậy...

"Nghệ Hưng, cậu lập tức mang máu của Đại ca về xét nghiệm, nhanh chóng tìm ra thuốc giải độc làm cho Đại ca tỉnh lại!" Chung Đại lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!" Nghệ Hưng lập tức lấy ra ống tiêm trong hòm đựng đồ, bắt đầu rút máu ra.

Chung Đại bỗng nhiên quay đầu nhìn Tử Thao.

Thân thể Tử Thao nháy mắt đứng thẳng, chờ đợi mệnh lệnh.

"Tử Thao, anh ở đây chăm sóc Đại ca, nửa bước cũng không thể rời đi, cũng không được để cho bất kỳ ai đến gần, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, nếu... Đại ca có mệnh hệ gì, mạng của anh cũng không cần nữa!"

"Vâng!" Tử Thao lập tức cúi đầu lĩnh lệnh.

Chung Đại nắm chặt hai tay, hai mắt tràn ngập lửa, nhìn Phác Xán Liệt đang nằm ngủ mê man trên giường, kiên định nói, "Đại ca, anh yên tâm, tôi sẽ tự tìm cậu Biện và tiểu thiếu gia về, nhất định tôi sẽ mang bọn họ về, đưa tới trước mặt anh!"

Lời anh ta vừa dứt, ba người liền phân cậung nhau làm việc.

Mà lúc Nghệ Hưng đi tới cửa phòng, hai chân bỗng ngừng lại, hờ hững xoay người nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử Thao.

"Anh không thoải mái sao? Nơi nào bị đau? Hay là bị thương? Có muốn tôi xem cho anh không?" Cậu hảo tâm hỏi thăm.

Tử Thao nháy mắt trở nên xấu hổ.

"Không... Không cần, tôi rất khỏe!"

"Thật không? Trông dáng anh đứng có vẻ giống như thật sự không khỏe!" Sắc mặt này, cậu liếc một cái là có thể nhìn ra, anh ta đang cố nhịn đau.

"Tôi thật sự không có việc gì! Cậu mau mang máu về xét nghiệm đi, chuyện Đại ca vẫn là quan trọng hơn cả!"

"Cũng đúng!"

Nghệ Hưng dứt lời liền xoay người, sải bước bỏ đi.

Tử Thao một phen toát mồ hôi lạnh!

Mà đau đớn dưới thân còn đang không ngừng lan tràn, một lúc cũng không có ngừng lại.

***

Trên máy bay tư nhân

Lộc Ninh Hi sau khi ăn uống no say, nói vài câu châm chọc các tiếp viên hàng không thì liền đi vào buồng VIP của mình liên lạc với anh trai Lộc Ninh Phi.

"Anh, em đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho em, bây giờ em có thể nghỉ ngơi được chưa?"

Trong màn hình máy tính xuất hiện một người đàn ông, anh ta trầm tư một lúc, sau đó nói "Tạm thời em có thể nghỉ ngơi, nếu có việc thì anh sẽ tìm em!"

"Vậy em đi nghỉ, tạm biệt anh!"

Lời vừa dứt, hình ảnh trên màn hình máy tính cũng biến mất. Lộc Ninh Hi thở dài một hơi sau đó nhắm mắt lại.

Bên ngoài

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân ngồi đối diện nhau, hai người mặt đối mặt, nhưng một người lại chuyển tầm mắt sang một bên, mà một người còn lại thì tầm mắt lại nhìn chằm chằm người nào đó không tha.

"Hiện tại có thể giải thích cho cha rồi chứ?" Biện Bạch Hiền nghiêm túc mở miệng.

"Ách... Dạ! Cha, cha muốn biết gì thì cứ việc hỏi đi, con nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!" Phác Thế Huân đột nhiên tươi cười biết điều, tựa hồ đã sớm chuẩn bị xong.

Biện Bạch Hiền nhìn cái khuôn mặt giảo hoạt kia, chân mày không khỏi chau lên.

"Được, vậy con nói cho cha biết, con cùng Lộc Hàm rốt cuộc đang bày trò gì?" Cậu hỏi thẳng trọng điểm.

Phác Thế Huân nghe vấn đề của cậu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi biểu hiện, lộ ra vẻ mặt lãnh mạc, nhưng cũng bịt kín một tầng biểu tình cảm xúc.

"Cha, cha thật sự muốn biết sao?"

"Dĩ nhiên!"

"Được, con sẽ nói cho cha, bọn con không có kế hoạch gì cả, toàn bộ việc bọn con làm cũng vì thực hiện nguyện vọng của cha!"

"Nguyện vọng của cha?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy, ngay từ đầu, từ lúc con nói với cha ba ra tù, cha tuy rằng rất sợ hãi, rất lo lắng, rất muốn chạy khỏi nơi có ba, nhưng đồng thời cha cũng muốn gặp ba,... Nên con liền nghĩ cách để cho cha gặp được ba!"

Không sai!

Lời Phác Thế Huân vừa mới nói là không sai, cậu từ lúc nghe thấy Phác Xán Liệt ra tù, từng nghĩ có muốn gặp anh ta hay không, cũng từng nghĩ có nên đem chuyện Phác Thế Huân nói cho anh biết, đồng thời còn muốn hỏi anh tại sao muốn lưu lại hình xăm không thể xóa đi này trên người cậu, làm mỗi đêm lúc thay quần áo đi ngủ đều thấy hình xăm này, mà mỗi lần cũng khiến cậu khi đi ngủ mơ tới bóng dáng của anh, suốt bảy năm... Mỗi ngày đều làm phiền cậu.

Hơn nữa sau khi cậu gặp Phác Xán Liệt, bị anh mạnh mẽ xâm phạm, cậu cũng hiểu ra chính xác muốn lập tức chạy trốn, lập tức mang theo Thế Huân chạy trốn tới nơi anh không thể nào tìm được. Tất cả những ý nghĩ này đều giấu ở trong lòng toàn bộ đều bị bé nhìn thấu, ý tốt của bé và Lộc Hàm cậu rất rõ ràng, nhưng...

"Thế Huân, con nói cho cha biết, mục đích của con và Lộc Hàm thật sự chỉ vì thực hiện nguyện vọng của cha thôi sao? Hai người thật sự... Không có những ý định khác!"

Khuôn mặt của Phác Thế Huân đột nhiên trở nên kinh ngạc, giống như hồ ly bị nắm đuôi, cả người đều kinh hãi.

Cha biết mục đích của bọn họ rồi?

Cha... Biết lúc nào?

Cha không nên biết mới đúng a!

Hai mắt trong veo của Biện Bạch Hiền chụp lấy biểu tình biến hóa trên khuôn mặt bé, khóe miệng thoáng tươi cười, nhẹ giọng nói, "Con với Lộc Hàm sẽ không phải thực sự coi cha là tên ngốc chứ? Cứ cho là cha thật sự cái gì cũng không phát hiện được sao? Cho là cha cái gì cũng không nói, chính là cái gì cũng không biết sao? Đừng quên, hai người các con, một người là bạn tốt nhất của cha, một người là đứa con trai một tay cha nuôi lớn, không ai có thể hiểu rõ hai người như cha, tuy rằng cha không rõ trong kế hoạch hai người có âm mưu gì, nhưng mục đích của hai người, cha hoặc nhiều hoặc ít vẫn phát hiện ra một chút, cho nên... Đừng coi cha là tên ngốc, đừng nghĩ có thể đánh lừa cha... Cũng không cần tiếp tục làm những việc ngu ngốc khác nữa, biết không?"

Đầu Phác Thế Huân cúi thật sâu, hai bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lại với nhau.

Đã làm đến mức này, làm sao có thể không làm liền không làm?

Bé sẽ không từ bỏ.

Tuyệt đối không từ bỏ!

"Thế Huân?"

Không thấy vẻ mặt của bé, Biện Bạch Hiền không khỏi thấp thỏm có chút bất an.

Phác Thế Huân thình lình ngẩng đầu, mỉm cười nói, "Cha, con biết rồi, con sẽ nghe lời cha nói, nhất định không làm chuyện điên rồ, bất quá... Cha bị con và chú Lộc Hàm chọc tức sao? Cha sẽ... Chán ghét bọn con sao?"

"Đứa ngốc... Cha đương nhiên sẽ không?" Biện Bạch Hiền lập tức kiên định trả lời.

"Thật vậy chăng?" Phác Thế Huân xác nhận lại lần nữa.

"Dĩ nhiên, hai người là những người quan trọng nhất trên thế giới này của cha, cho dù thật sự có làm chuyện gì có lỗi với cha, cha cũng tuyệt đối sẽ không tức giận với hai người, cũng vĩnh viễn sẽ không chán ghét hai người, bởi vì cha biết, cũng tin tưởng... Hai người làm hết thảy đều là vì muốn tốt cho cha, mà cha cũng vậy, làm hết thảy mọi việc cũng chỉ muốn tốt cho hai người!" Biện Bạch Hiền dịu dàng nói, trong thanh âm tràn đầy kiên định vô cùng.

"Cha?" Phác Thế Huân hai mắt ngấn nước nhìn cậu, làm nũng nói, "Con ngồi bên cạnh cha nha?"

"Được, đến đây đi!" Biện Bạch Hiền đồng ý.

Phác Thế Huân rời khỏi ghế của mình, đi tới bên cạnh cậu, cũng không có ngồi bên cạnh cậu, mà thân mật ngồi lên hai đùi cậu, tựa đầu vào ngực cậu, ôm thật chặt cậu nói "Cha, nếu một ngày nào đó con làm chuyện khiến cho cha cực kỳ tức giận, cha có tha thứ cho con không?"

"Cha sẽ tha thứ cho con, nhưng... Nếu biết rõ đó là chuyện khiến cha cực kỳ tức giận, như vậy ngay từ đầu con không nên làm, có phải hay không?"

Hai mắt Phác Thế Huân nhắm lại, hai cánh tay nhỏ ngắn ngủn ôm chặt cậu.

Biện Bạch Hiền khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con trong lòng.

Từ lúc đó cho tới khi phát sinh ra những chuyện trong thời gian này, Phác Thế Huân thông minh tài trí hơn người, năng lực ứng biến nhanh nhẹn, còn có kế hoạch kín đáo liên tiếp này, cũng không phải là kiệt tác của một đứa trẻ có thể làm được, quân sư phía sau màn rõ ràng chính là Lộc Lộc Hàm.

Tiểu tử quỷ kế đa đoan kia, cậu luôn bị khuôn mặt tưởng chừng như vô hại kia lừa gạt.

Xem cậu trở về làm sao thu phục.

Bất quá còn một chuyện khác khiến cậu để ý.

Chính là tại sao cậu, Thế Huân và Lộc Ninh Hi lại có thể tự do ngồi trên máy bay tư nhân của Kim gia? Chuyện giữa Kim Vân Sơn và Chung Nhân thì có liên quan gì đến Lộc gia?

...

Ba giờ sau

Luân Đôn, nước Anh

Trong phòng khách sạn

Chung Đại, Tử Thao và Nghệ Hưng, ba người cùng đứng bên cạnh chiếc giường Simmons rộng lớn, ba cặp mắt đều nhìn Phác Xán Liệt đang hôn mê ở trên giường.

"Nghệ Hưng, bắt đầu đi!" Chung Đại đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

"Vâng!"

Nghệ Hưng khẽ cúi đầu lên tiếng, sau đó mở chiếc vali màu bạc đặt bên cạnh giường ra, lấy chất lỏng màu trắng trong suốt hút vào ống tiêm, sau đó đem phần không khí dư thừa đẩy ra, cầm lấy cánh tay trái của Phác Xán Liệt, hướng chỗ mạch máu xanh xanh đâm vào, sau đó chất lỏng trong ống tiêm từ từ rót vào trong mạch máu của anh, cuối cùng rút kim tiêm ra.

Ba người cùng nhìn Phác Xán Liệt hôn mê bất tỉnh, trầm mặc mím chặt môi, lẳng lặng chờ đợi, rốt cục...

Chân mày Phác Xán Liệt khẽ chau.

Trái tim ba người theo động tác của anh mà buộc chặt.

Lần này hẳn là sẽ tỉnh lại đi?

Sẽ không vô hiệu nữa chứ?

"Uh..." Phác Xán Liệt nhẹ giọng rên.

Thân thể ba người cùng nghiêng về phía trước, trăm miệng một lời nói.

"Đại ca!"

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Chân mày Phác Xán Liệt từ từ dùng sức, hai mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng đột nhiên, toàn bộ ngũ quan đều buông lỏng, cả người bình tĩnh lại, thật giống như trạng thái hôn mê lúc ban đầu.

Sao lại thế này?

Trong lòng ba người cùng xuất hiện nghi vấn này.

Chẳng lẽ lại thất bại?

Ngay khi ba người bắt đầu kích động, hai mắt Phác Xán Liệt bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng trần nhà, mà trên mặt vốn bình tĩnh cũng nháy mắt bịt kín một tầng lạnh lùng giống như băng sương.

"Đại ca!"

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Ba người lại trăm miệng một lời, cũng đồng thời lui về phía sau một bước, khom lưng chín mươi độ.

Chân mày Phác Xán Liệt khẽ chau lên, trong đầu liền nghĩ đến chuyện xảy ra lúc hôn mê, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn ba người trước mặt.

"Người đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Xin lỗi Đại ca, thuộc hạ thất trách, để cho cậu Biện và tiểu thiếu gia chạy trốn!" Tử Thao trước hết trả lời, đầu cúi càng sâu.

Hai mắt Phác Xán Liệt so với vừa nãy càng thêm lạnh như băng, tầm mắt chuyển dời đến bên người Chung Đại, lại lạnh lùng hỏi, "Đi tìm chưa?"

"Vâng, đã phái người đi tìm hơn nửa ngày, nhưng... Tạm thời vẫn chưa có tin tức!" Chung Đại trả lời.

Hơn nửa ngày?

Anh ngủ mê lâu như vậy sao?

Hơn nữa, ngay cả Nghệ Hưng cũng được gọi tới, xem ra, anh ăn phải thuốc mê không phải loại bình thường. Là ai chuẩn bị cho bọn họ? Còng tay như thế nào lại mở ra?

Đáng chết...

Chẳng lẽ bọn họ sớm đã có mưu kế? Còn cái người tên Lộc Hàm kia, dĩ nhiên sẽ biết trước? Vậy mà thực sự như hắn ta nói, Biện Bạch Hiền thật sự chạy trốn khỏi anh, cậu ấy thật sự... Vứt bỏ anh?

"Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải tìm được người cho tôi!" Anh hung hăng ra lệnh.

"Vâng!" Chung Đại trả lời.

"Đều ra ngoài cả đi!" Phác Xán Liệt lạnh giọng.

"Vâng!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Ba người cùng trả lời, đòng thời cũng xoay người rời đi.

Phác Xán Liệt lẳng lặng ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, chân mày càng nhíu chặt, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh như băng, hốc mắt cũng chậm rãi buộc chặt, mà hai tay nắm thật chặt tấm đệm tuyết trắng, đột nhiên giận dữ xé ra.

"Xoẹt ——" Một tiếng, một phần tấm đệm bị xé ra, vẽ ra một lỗ hỗng thật lớn.

Người con trai quỷ tha ma bắt kia, cậu ấy lại dám chạy trốn?

Cậu ấy thật sự đã ăn gan hùm mật gấu, lại dám chạy trốn khỏi anh.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Không thể tha thứ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!

Anh đã đem toàn bộ ôn nhu của mình đối với cậu, anh đem hết toàn lực đối xử tốt với cậu, Phác Xán Liệt anh từ lúc chào đời cho đến nay lần đầu tiên trân trọng một người như vậy, người này thế nhưng không có chút nào cảm kích, còn dám rời khỏi anh.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Nhất định phải bắt được cậu, nhất định phải đem cậu trở về, sau đó anh nhất định phải trừng phạt cậu, để cho cậu biết rằng chạy trốn khỏi anh là điều không thể tha thứ.

Thiếu chút nữa quên mất, anh còn phải bắt được cái người tên Lộc Lộc Hàm kia, nhìn xem hắn ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám ở trước mặt anh giở âm mưu quỷ kế, quả nhiên... Là chán sống! "Biện Bạch Hiền..." Anh lạnh lùng kêu tên cậu, hung hăng nói, "Mặc kệ em chạy đến đâu, em đều thuộc về anh... Em là của anh... Mãi là của anh!"

Hôm nay chỉ hai chap thôi nha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro