Chương 78: Lời giải thích của Lộc Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười mấy giờ sau

Máy bay hạ cánh xuống an toàn

Lộc Ninh Hi sau khi vừa đặt chân xuống mặt đất liền biến mất không thấy bóng dáng.

Mà Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân xuống sau liền thấy Lộc Hàm đứng cách đó 20m mỉm cười với bọn họ.

"Chú Lộc Hàm!" Phác Thế Huân vui vẻ chạy về phía cậu.

Biện Bạch Hiền đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ ngàn năm kia.

Tiểu tử đáng chết này, lần này tuyệt đối sẽ không thể bị cậu ấy lừa, tốt hơn hết là trực tiếp thẩm vấn cậu ấy, vặn hỏi cậu ấy, khiến cậu ấy thành thật khai ra mọi chuyện, nhưng...

Lộc Hàm vẫn tiếp tục khuôn mặt tươi cười của mình, sau đó mở hai tay ra, nói với cậu "Bạch Hiền, hoan nghênh về nhà!"

Nhà?

Biện Bạch Hiền bỗng nhiên sửng sốt, nước mắt khó hiểu xuất hiện trong hốc mắt, trong nháy mắt... Tất cả ấm ức trong lòng đều tuôn ra, mà đồng thời, cậu cũng giống như là một đứa trẻ trải qua gió sương bên ngoài gặp được người anh trai ôn nhu của mình.

"Xú tiểu tử, cậu quả nhiên là kẻ xấu nhất trên thế giới!" Thanh âm cậu nghẹn ngào, lớn tiếng mắng. Nói cái gì mà hoan nghênh về nhà, cậu bây giờ còn có nhà sao?

Vậy mà lại chọn nơi yếu ớt nhất trong nội tâm cậu mà công kích, thật xấu xa mà.

Mà Lộc Hàm vẫn tiếp tục cười với cậu, lại khẽ giơ hai cánh tay của mình lên, nói "Được, được, được tớ là kẻ xấu xa nhất trên thế giới này, tớ là kẻ xấu xa nhất toàn vũ trụ này, như vậy cậu hài lòng chưa? Hiện tại có thể tới đây cho tớ ôm yêu một cái không? Tay tớ nâng mãi cũng mệt chết đi được!"

"Đáng đời cậu, cậu cứ giơ mãi như vậy cả đời luôn đi!" Biện Bạch Hiền sải bước nhanh về phía cậu, nhưng hai tay vẫn không có giơ lên.

"Bạch Hiền, cậu không nên nhỏ mọn như vậy nha, ôm một cái cũng sẽ không chết!" Lộc Hàm oán trách.

"Đúng vậy đúng vậy a, cha ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào!" Phác Thế Huân ở bên ứng hòa.

"Phác Thế Huân, con là con trai của ai? Cánh tay lúc nào đã chuyển sang bên ngoài rồi!" Biện Bạch Hiền tức giận.

"Ách... Cha, cha là cha ruột của con không sai, nhưng chú Lộc Hàm cũng là sư phụ của con nha, ngoại trừ không có hai quá trình mang thai và sinh con ra, sư phụ và cha ruột thật không có gì khác biệt!"

"Nói rất hay!" Lộc Hàm tán đồng, vui vẻ nói "Thật không hổ là đệ tử bảo bối của ta!"

Biện Bạch Hiền nhìn bộ dạng một xướng một họa của hai người, chỉ có thể im lặng thở dài.

"Tôi mặc kệ hai người!" Nói xong liền lập tức đi nhanh về phía trước, nhưng mới đi được hai bước lại quay trở lại, từ trong túi lấy ra một hộp quà mà nâu, vẻ mặt cáu kỉnh nhét vào tay Phác Thế Huân, nói: "Đây là Tử Thao giúp cha mua, dù sao hiện tại cũng vô dụng rồi, cho con chơi đó!"

Nói xong liền lập tức rời khỏi.

"Hả? Cho con chơi?" Phác Thế Huân vẻ mặt nghi hoặc tò mò mở hộp quà ra, bên trong là một bộ ống nghiệm hóa học vô cùng sáng bóng.

"Wow... Thật đẹp nha!" Bé không khỏi cảm thán, lập tức lớn tiếng nói với bóng lưng Biện Bạch Hiền, "Cảm ơn cha!"

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!" Lộc Hàm ở bên cạnh liền đoạt lấy hộp quà, dương dương tự đắc nói, "Đây là lễ vật cha cháu tặng cho chú!"

"Mới không phải, cha nói đưa cháu chơi, trả lại cho cháu!" Phác Thế Huân lập tức vươn tay đoạt lấy.

Lộc Hàm rất nhanh tránh khỏi cái nhỏ mập mạp của bé, chậc chậc nói, "Thứ này có thể đưa cho cháu chơi sao? Đầu cháu thông minh như vậy, ngay cả điểm nhỏ này cũng không hiểu, chiêu này của cha cháu gọi là... Cách sơn đả ngưu!"

"Nha... Cách sơn đả ngưu hả!" Phác Thế Huân giả vờ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp "Không nghĩ tới chú Lộc Hàm là con bò nha, thì ra là thế!"

Vừa nghe thấy những lời này của Phác Thế Huân, Lộc Hàm lập tức tàn nhẫn vỗ một cái vào sau ót bé, nói "Tiểu tử thối, cháu mới là bò đó!"

Phác Thế Huân đau cau chặt chân mày, oán giận nói, "Rõ ràng chính chú tự nói mình!"

"Chú nói là cách sơn đả ngưu!"

"Không phải vẫn là bò sao?"

"Tiểu tử thối, cháu..."

"Cha, cứu mạng a, giết người rồi..."

Lộc Hàm còn chưa nói xong, Phác Thế Huân liền lập tức la to chạy về phía Biện Bạch Hiền.

"Tiểu tử thối, ai muốn giết cháu, chú chỉ mới gõ một cái vào ót cháu!"

"Cha, cha nghe thấy chứ, sư phụ thừa nhận đánh con rồi!"

"Tiểu tử thối, cháu lại dám hãm hại chú, xem chú giáo huấn cháu thế nào!"

"Cha, cha xem, sư phụ lại tới đánh con nữa rồi, oa... Cha cứu mạng, oa... Cha cứu con..."

Biện Bạch Hiền nghe hai người họ cãi nhau, nhưng lại vây quanh cậu chơi trò lão ưng bắt gà con, cậu tức giận căm phẫn nhíu mày, hai chân bỗng nhiên dừng lại.

"Hai người cái người đủ rồi, đừng có náo loạn nữa, đêm nay đừng mong có cơm ăn!"

Nháy mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, cùng nhau cúi đầu thật sâu, sau đó cùng nhau nói:

"Xin lỗi, chúng con sai rồi, xin thái thượng hoàng tha thứ!"

"Xin lỗi, chúng tớ sai rồi, xin thái thượng hoàng tha thứ!"

Biện Bạch Hiền toát mồ hôi! (=''=|||)

Chiêu duy nhất có thể trị bọn họ chỉ có thể là có cơm ăn, nguyên nhân rất rõ ràng, chính là hai người bọn họ rất thông minh nhưng lại không một ai có thể đi vào bếp, chỉ biết ăn chứ không biết làm!

"Ai..." Cậu thở dài thật sâu, nhưng tâm tình ngay lúc này lại vô cùng vui vẻ thoải mái.

"Được rồi! Đều bình thân đi, theo trẫm hộ giá hồi cung..." Cậu phi thường phối hợp, đè nén yết hầu, giả giọng nói.

"Vâng, thái thượng hoàng!"

"Vâng, thái thượng hoàng!"

Hai người trăm miệng một lời, phân biệt đứng ở hai bên cậu, dìu lấy tay cậu.

Hết thảy phiền não tựa như tan biến thành mây khói, nghi vấn cái gì, tò mò cái gì, kế hoạch gì, suy đoán cái gì, âm mưu gì... Tựa hồ cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là... Ba người bọn họ hiện tại đang rất vui vẻ.

Quả nhiên...

Trở về rất đúng ư?

...

Lộc Hàm đưa bọn họ tới một căn hộ hoàn toàn mới, là một căn nhà gần 100m vuông, ba phòng hai sảnh, vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, trang trí rất tao nhã. Mà bởi vì vừa mới xuống máy bay, thật sự quá mệt mỏi, cho nên Biện Bạch Hiền chỉ nấu ba bát mì cho ba người, ăn xong cả ba liền an tâm nằm trên giường trong phòng của mình, ngủ thẳng tới hừng đông.

Sáng ngày hôm sau

Biện Bạch Hiền là người đầu tiên rời giường, theo thói quen đi tới phòng bếp làm bữa sáng, Lộc Hàm là người thứ hai dời giường, mơ mơ màng màng vào phòng tắm, sau khi rửa mặt chải đầu xong, đương nhiên như cũ đi từ bên trong đi ra, sau đó ngồi ở trên bàn ăn, nửa tỉnh nửa mê ngồi chờ đợi bữa sáng thơm phức.

Mà lúc Phác Thế Huân còn chưa rời giường, Biện Bạch Hiền đã đem bữa sáng đặt ở trên bàn, cũng ngồi đối diện với cậu, hai mắt thẳng tắp nhìn khuôn mặt đang còn mơ màng của bạn mình.

"Tớ nói này Lộc Hàm, tớ có chuyện muốn hỏi cậu, tỉnh dậy cho tớ!" Cậu nhẹ giọng mở miệng, nhưng lại mang theo nồng đậm khẩu khí ra lệnh.

Lộc Hàm nghe được tiếng của cậu, vốn định giả bộ ngủ, nhưng...

"Đừng có giả bộ ngủ với tớ, lập tức nhìn vào mắt tớ, nhìn tớ, nếu không tớ đánh cho cậu tỉnh!" Cậu lớn tiếng, tay đồng thời cũng vươn lên.

Lộc Hàm hai mắt liền bừng tỉnh, khuôn mặt thật giống như nổi lên tường đồng vách sắt, chuẩn bị nghênh đón câu hỏi của cậu.

"Nói đi, cái căn phòng này từ đâu mà ra? Cậu không có nhiều tiền để mua như vậy!" Biện Bạch Hiền nghiêm túc hỏi.

"Tớ không có tiền, nhưng anh tớ có a!"

"A? Phải không? Căn phòng này là do anh cậu mua?"

"Ách... Cái này..." Lộc Hàm kéo dài thanh âm, hai mắt nhìn Biện Bạch Hiền đang có vẻ mặt "cậu mà nói láo, tớ lập tức phế cậu"

"Đúng vậy, không phải tớ thuê, cũng không phải là tiền của anh tớ!" Cậu thỏa hiệp nói thật.

"Nếu đã không phải cậu thuê không phải anh cậu mua, vậy là từ đâu có?"

"Là tiền của Kim Chung Nhân!" Lộc Hàm thành thật trả lời.

Chung Nhân?

Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc, nhưng kỳ thật cũng đã đoán được, bởi vì chiếc máy bay kia, những chuyện này không thể là một mình cậu ấy bày ra được. Vậy thì xem ra, tất cả bọn họ tựa hồ cũng có bí mật giấu giếm cậu.

"A..." Cậu cười khẽ, cảm giác mình giống như một kẻ ngoài cuộc.

"Cậu cười cái gì?" Lộc Hàm nghi hoặc.

"Không có gì!" Biện Bạch Hiền lập tức nói sang chuyện khác, "Anh ấy lúc này thế nào? Chuyện với Kim Vân Sơn đã giải quyết rồi sao?"

"Chuyện này..." Lộc Hàm kéo dài thanh âm, ý vị thâm trường nói "Anh ta bây giờ trông thì tốt lắm nhưng trong thì không tốt lắm, vấn đề của hai cha con bọn họ, cũng trong như đã giải quyết, nhưng thực ra vẫn chưa giải quyết!"

"Có ý gì?"

"Chính là cuộc sống của anh ta thực ra là không có gì thay đổi mấy vẫn là, ăn cơm, ngủ, còn có..." Lộc Hàm bỗng nhiên muốn nói lại thôi.

"Còn có cái gì?" Biện Bạch Hiền lo lắng.

"Còn có anh ta bây giờ đang ở nước ngoài sống những ngày tháng cuối cùng!"

"Sống những ngày tháng cuối cùng? Là ý gì? Chẳng lẽ anh ấy bị..."

"Cậu đoán đúng rồi!"

Lời Biện Bạch Hiền còn chưa nói hết, Lộc Hàm đã đoán chính xác ý của cậu.

"Nhưng anh ấy bị bệnh gì?"

"Thật ra là một tháng trước, sau khi cậu rời khỏi Đài Loan, tớ có gặp anh ta ở bệnh viện nhà tớ. Tình trạng anh ta lúc đó là do chấn thương đầu, tớ có hỏi thăm thì anh ta kể là do anh ta bị hạ xuân dược để quan hệ với cái cô Hạ Thủy Ngưng gì đó, anh ta kháng cự bằng cách đập đầu vào tường để có thể hạ độc tính của thuốc. Sau khi được đưa vào bệnh viện, anh ta có trao đổi với bác sĩ về bệnh tình của mình thì bác sĩ bảo anh ta do đập đầu vào tường khiến cho bọc máu độc trong não bị vỡ ra, hiện tại không thể sống được lâu. Cho nên anh ta sau khi ra viện đã gặp anh em nhà tớ và tỏ ý muốn cùng hợp tác để mua lại toàn bộ tài sản của Kim gia nhằm trả thù Kim Vân Sơn. Sau khi anh Ninh Phi mua lại hết toàn bộ tài sản của Kim gia, anh ấy đã cho anh ta một số tiền kha khá để anh ta ra nước ngoài sống những ngày cuối cùng của đời mình." Lộc Hàm nghiêm túc kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong một tháng qua.

"Vậy là máy bay đưa tớ và Thế Huân trở về bây giờ là tài sản của Lộc gia?" Trầm lặng một hồi lâu, Biện Bạch Hiền mới hỏi.

"Đúng vậy, anh tớ đã đã xử lý mọi chuyện hoàn mỹ rồi, sẽ không bị ai phát hiện cậu đã về nước, đương nhiên... Bao gồm cả Phác Xán Liệt, anh ta cũng không phát hiện!" Lộc Hàm cố ý lên giọng ở câu cuối cùng kia.

Phác Xán Liệt!

Nhắc đến cái tên ấy, trái tim Biện Bạch Hiền không khỏi tuôn ra một cỗ khó hiểu, nếu trước khi hôn mê, anh nói ra ba chữ "anh thích em", vậy thì khi đó... Cậu còn có thể lựa chọn rời khỏi anh sao?

Cậu sẽ vì ba chữ này của anh mà ở lại ư?

"A..." Cậu không khỏi lại cười một tiếng, nhưng hàm xúc lại hoàn toàn khác so với lúc nãy.

Lộc Hàm nhìn vẻ mặt chua xót sầu muộn trên khuôn mặt của cậu, thoáng cái liền đoán được tâm sự của cậu.

"Cậu đang nghĩ tới Phác Xán Liệt sao?"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc!

"Tớ không có!" Cậu phủ nhận.

"Đừng gạt tớ, trên mặt cậu viết ra toàn bộ rồi!"

Biện Bạch Hiền tức giận, "Đúng vậy a, tớ là đang nghĩ tới anh ta không được sao? Hơn nữa tớ còn nghĩ, cậu cho anh ta ăn rốt cuộc là thuốc gì, nếu làm hại tới mạng người, không phải là tớ sẽ phải chuẩn bị trước cho cậu một thùng lịch hay sao!" Cậu trong lúc tức giận nói ra những lời tổn hại, vốn muốn tìm một cái cớ để che giấu, nhưng mà nghĩ thế nào lại bật thốt ra lời mà còn mang theo một chút lo lắng.

Lộc Hàm tà ác cười, "Cậu yên tâm đi, dược sư hóa học ưu tú như tớ sẽ không để người khác uống nhầm thuốc, anh ta nhiều nhất là hôn mê bất tỉnh một ngày mà thôi!" Nhưng nếu như là Phác Xán Liệt, không nói trước bản thân anh ta kháng thể rất mạnh, nếu trong tay có được một người tài giỏi cùng nghề với cậu, như vậy hiện tại chắc cũng đã tỉnh lại rồi đi?

Nghe được những lời này của Lộc Hàm, trái tim Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng bình ổn lại.

"Được rồi, chuyện hỏi tới đây thôi, tớ đi gọi Thế Huân dậy!" Cậu nghiêm trang nói, sau đó liền đứng lên, xoay người bước nhanh về phía Phác Thế Huân.

Lộc Hàm nhìn bóng lưng cậu, khóe miệng lại một lần nữa khẽ cười thầm.

Xem ra kế hoạch còn không xa.

"A, đúng rồi!" Hai chân Biện Bạch Hiền bỗng dừng lại, cậu không có xoay người, mà là khẽ quay đầu, thần thần bí bí nói, "Lộc Hàm, cậu có phải còn chuyện gì đang gạt tớ có phải không?"

"Hả?" Lộc Hàm cả kinh, trả lời ngay "Cậu nói ý chỉ là chuyện gì?"

Đầu Biện Bạch Hiền chậm rãi di chuyển, đưa lưng về phía cậu nói, "Quên đi, chờ cậu tự mình nghĩ kĩ rồi hãy lại tự mình nói cho tớ biết!"

Nói xong, cậu tiếp tục bước về phía trước.

Lộc Hàm ngây ngốc nhìn bóng lưng cậu.

Câu vừa rồi cậu ấy nói là có ý gì? Vấn đề cuối cùng là ý tứ trong lời nói của cậu ấy là ý gì? Lẽ nào... Cậu ấy đã biết thân phận thật của mình?

Trái tim đột nhiên bối rối, thấp thỏm nhảy lên, mà khuôn mặt ngây thơ ngàn năm cũng đột nhiên biến mất, trở nên mây đen dày đặc...

Hic fic này Chung Nhân khổ quá đi!! Hôm nay hai chap nhé!! Tối đăng tiếp !! =))) Ngày mai Py làm bài kiểm tra rồi ! Chúc Py may mắn đi nào !!

p

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro