Chương 79: Biện Bạch Hiền, anh trở về bắt em đây!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luân Đôn nước Anh

Phòng trên tầng cao nhất của khách sạn.

Phác Xán Liệt mặc một bộ áo sơ mi màu đen, lãnh ngạo ngồi trên ghế sa lon màu trắng.

Trong tay anh cầm một ly thủy tinh tinh mỹ, trong ly rượu đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, mà ở trên bàn trà trước mặt anh đã có ba chai Whisky rỗng không.

"Cộc cộc cộc!"

Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, âm thanh lớn như quanh quẩn trong phòng.

"Vào đi!" Anh lạnh như băng mở miệng.

"Két!" Cửa phòng bị mở ra, Chung Đại từ ngoài cửa đi vào trong phòng, đi nhanh đến trước mặt anh, đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau đó mới mở miệng kêu một tiếng "Đại ca!"

"Điều tra thế nào rồi?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lay động ly rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách khẽ sóng sánh.

"Thưa Đại ca, chúnh tôi ở khách sạn điều tra, cậu Biện và tiểu thiếu gia là do một người đàn ông dùng thang máy chuyên dụng trong khách sạn dẫn tới lầu 1, sau đó lại từ cửa sau không ai phát hiện thoát ra."

Phác Xán Liệt kiên nhẫn nghe anh ta kể, khẽ nhấp một ngụm, lạnh lùng nói "Sau đó thì sao? Nói tiếp..."

"Vâng!" Chung Đại lại cúi đầu nói tiếp, "Tôi đã hỏi qua quản lý ở đây, ông ta nói người đưa cậu Biện và tiểu thiếu gia ra ngoài trong ngày hôm đó đã trả phòng!"

"Vậy Biện Bạch Hiền đâu?"

"Tạm thời... Còn chưa tìm ra tin tức của cậu ấy!"

Nghe được những lời này của Chung Đại, tay phải cầm ly rượu của Phác Xán Liệt đột nhiên dùng sức, "Choang — " một tiếng, ly rượu trong tay anh vỡ tan.

Chất lỏng màu hổ phách hòa với máu tươi, cùng chảy ra từ trong tay anh.

Chung Đại sợ hãi, trái tim như bị ai bóp chặt.

"Tiếp tục tìm!" Phác Xán Liệt lạnh lùng ra lệnh, âm thanh tuy không lớn, nhưng so với việc tức giận quát tháo càng khiến cho người khác kinh hãi.

"Vâng!" Chung Đại lĩnh lệnh, lập tức xoay người ra khỏi phòng.

Phác Xán Liệt trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, hốc mắt nhíu chặt, toàn bộ con mắt nguy hiểm đều híp lên, tức giận tựa hồ muốn lập tức giết người hả giận.

Bỗng nhiên, tay phải khẽ truyền đến cảm giác đau đớn, anh chậm rãi nâng tay của mình lên, nhìn trên bàn tay còn giữ băng gạc màu trắng, nhìn băng gạc trắng không ngừng bị máu thấm qua, nhìn mái tươi màu đỏ không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống... Hiện tại, đã không còn có người quan tâm đến vết thương của anh, đã không còn có người thay anh băng bó, cũng không còn cảm nhận được cảm giác ấm áp.

Biện Bạch Hiền...

Em rốt cuộc là đang ở đâu?

Hai ngày lại không tìm được tung tích của cậu.

Chẳng lẽ còn đang trốn ở chỗ nào khác ngoài nước Anh? Hay là đã ra khỏi nước Anh? Nhưng mà trong tư liệu xuất nhập cảnh cũng không có tư liệu của bọn họ, bọn họ kbông thể chạy khỏi đất nước này, trừ phi... Có người hỗ trợ bọn họ.

Sẽ là ai chứ?

Trong những người quen biết của cậu ấy, cũng chỉ có Kim Chung Nhân mới có thể làm như vậy, chẳng lẽ cái người tên Lộc Hàm kia cũng có thể làm được?

"Đáng chết!" Anh lạnh lùng mắng.

Bỗng nhiên nhơ tới một tháng trước, cậu ta có gọi tới điện thoại nói chuyện với anh, vậy thì trong nhật ký điện thoại nhhất định có số cậu ta.

Hoàn toàn không để ý vết thương trên tay mình, nhanh chóng cầm lấy di động đặt trên bàn trà, tìm kiếm nhật ký cuộc gọi, sau đó ấn vào một dãy số.

"Tít — Tít — Tít — "

Một hồi thanh âm tít tít khiến cho trái tim anh nôn nóng không thôi.

|Hello, xin chào, tôi là Lộc Hàm!| Đường dây được nối lập tức truyền đến giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của Lộc Hàm.

"Là tôi!" Phác Xán Liệt lạnh lùng lên tiếng.

|A, xin lỗi, ngài gọi cho người dùng máy đã đóng, xin gọi lại sau...| Lộc Hàm lập tức chuyển đổi giọng nói, làm bộ như tắt máy điện thoại tự động trả lời.

Chân mày Phác Xán Liệt mơ hồ nhăn lại, tức giận nói, "Đừng có giở trò trước mặt tôi, nếu đã nhận điện thoại của tôi, vậy đã nói lên, cậu đã sẵn sàng trả lời vấn đề của tôi rồi!"

|Anh thật sự là quá thông minh, thật không hổ là ba của Thế Huân, quả nhiên là gen tốt, thật muốn đặt anh lên bàn thí nghiệm thật cẩn thận nghiên cứu một chút!|

Phác Xán Liệt nghe những lời này, bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, tản mát ra sát khí bức nhân.

"Phác Thế Huân cho tôi ăn thuốc là do cậu nghiên cứu chế tạo ra?"

|Đúng vậy, chính là tôi, bất quá theo lý thuyết nếu anh dùng hết ly rượu đó anh phải ngủ mê man ba ngày ba đêm mới đúng, xem ra bên cạnh anh cũng có nhân tài rất ưu tú nhỉ!|

"Cậu rốt cuộc là ai?" Phác Xán Liệt lạnh lùng hỏi.

|Như tôi đã nói, tôi là bằng hữu tốt nhất, nhất, nhất của Biện Bạch Hiền!|

"Chỉ là bạn bè đơn giản như vậy thôi sao?"

|Thế nào? Không phải ngay cả anh cũng cho là tôi thích Bạch Hiền? Cũng yêu cậu ấy đấy chứ?|

"Thích? Yêu? Cũng?" Phác Xán Liệt nghi hoặc lặp lại ba chữ này.

|Ha ha ha...|

Lộc Hàm ban đầu thoải mái cười to, sau đó nhẹ giọng nói |Một tháng trước khi gặp Kim Chung Nhân, anh ta cũng đã hỏi tôi như vậy, anh ta dường như cho là tôi thích Bạch Hiền, hơn nữa còn có một loại tình cảm rất say đắm với cậu ấy, bất quá anh yên tâm, tôi đây đã chân chân chính chính thề không yêu bất cứ ai nữa rồi, bất quá... Nếu như, Bạch Hiền tự mình mở miệng muốn ở chung với tôi, vậy thì tôi chắc chắn sẽ hủy bỏ lời thề chính mình đã đặt ra cũng không sao!|

Phác Xán Liệt nghe được câu nói đùa cuối cùng kia, tay bỗng nhiên nắm chặt điện thoại di động, cơn giận dữ nảy sinh bất ngờ.

"Biện Bạch Hiền hiện tại đang ở đâu?" Anh lạnh giọng chất vấn.

|Cậu ấy hiện đang ở một nơi rất an toàn, anh không cần lo lắng!|

"Tôi hỏi cậu, hiện giờ cậu ấy đang ở đâu?"

|Cho dù tôi biết, anh nghĩ rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?|

"Cậu sẽ!" Giọng nói Phác Xán Liệt đột nhiên trở nên kiên định.

|...| Lộc Hàm trong điện thoại đột nhiên trầm mặc, đại khái năm giây sau, cậu mới mở miệng lần nữa, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói, |Anh dựa vào cái gì, cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết?|

"Chỉ bằng việc cậu nhận điện thoại!" Phác Xán Liệt tràn đầy tự tin trả lời.

Lúc Biện Bạch Hiền dùng điện thoại di động của anh để gọi cho cậu, cậu cũng đã có số di động của anh, hơn nữa lần đầu tiên cậu gọi cho anh, ngôn ngữ của cậu tuy rằng thật thật giả giả hư hư thực thực, còn lộ ra dáng vẻ làm cho người khác u mê không rõ, nhưng ý tứ là đang nói cho anh cơ hội, và thời điểm anh thề, giọng điệu lại đặc biệt thật tình, rất rõ là không phải lừa gạt, mà là thật sự hy vọng anh có thể đối đãi với Biện Bạch Hiền như vậy, vậy thì có thể nói rõ, cậu cố ý để Biện Bạch Hiền ở chung một chỗ với anh, chỉ là anh lúc ấy cũng không có dựa theo lời cậu nói mà làm.

Còn lần trò chuyện này, vốn mưu kế của cậu cũng đã thành công, đại khái có thể đổi lại số điện thoại, hoặc là tắt máy, hoặc là không nghe, nhưng mà cậu cũng biết rõ là anh gọi điện tới, nhận cú điện thoại này, vậy có thể nói rõ, cậu... Cố ý nói cho anh biết nơi ở hiện tại của Biện Bạch Hiền.

|...| Lộc Hàm ở trong điện thoại nghe được câu nói của anh, bỗng nhiên trầm lặng không nói.

"Tại sao không nói? Là bởi vì không nghĩ tới sẽ bị tôi đoán trúng sao?" Thanh âm Phác Xán Liệt âm trầm lạnh lùng, khóe miệng tà ác chậm rãi nâng lên.

|Ai nha, tôi thật sự không nghĩ tới, thì ra anh đã thông minh tới cảnh giới này rồi, a... Tôi thật sự càng ngày càng muốn đem anh lên bàn thí nghiệm, phân tích tỉ mỉ, nghiên cứu cẩn thận, say đó sẽ từ từ xét nghiệm một chút, nhìn xem trong thân thể anh có phải còn có thứ khác nữa hay không.|

"A..." Phác Xán Liệt cười khẽ, lạnh lùng nói, "Nếu cậu có bản lĩnh ấy, vậy đem tôi bắt lại, đặt ở trên thứ cậu là bàn thí nghiệm đi!"

|NO!NO!NO!| Lộc Hàm liên tục nói không, sau đó cười nói |Nếu tôi thật sự bắt người sống đi nghiên cứu, nhất định sẽ bị Bạch Hiền chán ghét, tôi không muốn bị thiết quyền của cậu ấy đánh tới gương mặt đẹp trai này của tôi, ngoài ra nếu không có lấy được ai, vậy thật muốn cậu ấy chịu trách nhiệm cả đời của tôi, tôu nghĩ... Anh chắc sẽ không nguyện ý để cho sự việc phát sinh đến giai đoạn đó, đúng hay không?|

Chân mày Phác Xán Liệt dưới cơn giận dữ nhíu lại càng chặt.

Cậu dùng phương thức này khiến anh nổi giận, làm cho anh càng ngày càng muốn đưa cậu vào chỗ chết, giống như là cố ý bới móc, thật đúng là một kẻ không sợ chết, thật không hổ là bằng hữu của Biện Bạch Hiền, giống nhau đều ăn gan hùm mật gấu.

"Trở về vấn đề chính đi, Biện Bạch Hiền hiện tại đang ở đâu?" Anh lạnh lùng chất vấn.

|Cái này sao...| Lộc Hàm như trước do dự, chậm chạp nói |Tuy rằng anh rất thông minh, mặc dù bị anh nói trúng, mặc dù thật sự tôi muốn nói cho anh biết nơi ở của Bạch Hiền, nhưng con người tôi chính là rất ghét bị người khác nhìn thấu, cho nên tôi hiện tại thay đổi chủ ý, tôi sẽ không nói chi tiết cho anh biết địa chỉ của cậu ấy, nhưng tôi có thể nói với anh, cậu ấy đã không còn ở Anh nữa, anh cũng không cần lãng phí thời gian ở nước Anh, bất quá trừ nước Anh ra... Địa Cầu này chính là rất lớn a, anh cứ... từ, từ, tìm, đi!|

Cậu gằn từng chữ cuối cùng, giọng nói tràn ngập đắc ý, sau đó lập tức dập điện thoại.

"Tít —"

Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm kéo dài không ngừng.

Phác Xán Liệt nghe thanh âm trong điện thoại di động, chân mày gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, lửa giận đầy mặt, đã không cách nào có thể đè nén.

Nam nhân ghê tởm này, lại dám ba lần bốn lượt trêu chọc anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta, cho dù là bằng hữu tốt nhất của Biện Bạch Hiền, anh cũng tuyệt đối không bỏ qua.

Bỗng, anh từ trên ghế sa lon đứng lên, sải bước đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm, lẳng lặng nghĩ ngợi.

Hắn ta nói Biện Bạch Hiền đã không còn ở đây nữa, vậy thì... Cậu ấy đã đi đâu?

Đài Loan ư?

Khả năng này là lớn nhất, bởi vì Biện Bạch Hiền từng nói, ở trong lòng cậu, có hai người quan trọng, đầu tiên là Phác Thế Huân, thứ hai chính là Lộc Hàm, nếu ba người bọn họ quan hệ tốt như vậy, tin tưởng lẫn nhau cũng không muốn tách ra, vậy nếu anh là Lộc Hàm, hàng loạt kế hoạch cùng âm mưu, thành công giúp Biện Bạch Hiền chạy trốn, sau đó sẽ đem cậu ấy đi đâu đây? Nơi nào mới là nơi an toàn nhất?

Đột nhiên, khóe miệng của anh gợi lên nụ cười tà đắc ý.

Bất kể là thế nào, phải... Cũng không có so với ở bên cạnh mình càng thêm an toàn đi?

Cho nên... Biện Bạch Hiền nhất định là đang ở Đài Loan!

"Tử Thao!" Anh lớn tiếng gọi.

"Két!" Cửa phòng lập tức bị mở ra, Tử Thao đứng ở cửa phòng, cung kính cúi đầu nói: "Đại ca, anh có cái gì phân phó?"

Phác Xán Liệt xoay người nhìn anh ta, lạnh lùng nói "Gọi Chung Đại không cần điều tra nữa, lập tức chuẩn bị máy bay, chúng ta trở về Đài Loan ngay bây giờ!"

"Trở về Đài Loan?" Tử Thao không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

Hai mắt hẹp dài của Phác Xán Liệt hơi buộc chặt nhìn anh ta, nói, "Đúng vậy, chuẩn bị đi!"

"Vâng"

"Còn nữa..." Phác Xán Liệt dường như còn nghĩ tới cái gì, "Anh ở lại đây, kiểm tra tỉ mỉ lại cho tôi, cái ngày Biện Bạch Hiền bỏ trốn, có những máy bay nào bay về Đài Loan!"

"Vâng!" Tử Thao cúi đầu lĩnh lệnh.

"Đi xuống đi!" Thân thể Phác Xán Liệt quay lại, đối mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Vâng!"

Tử Thao lập tức rời khỏi, cũng đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng kín.

Phác Xán Liệt khẽ ngửa mặt lên nhìn trời xanh.

Nếu cậu ấy đi máy bay chạy trốn, vậy thì anh có thể điều tra máy bay cậu ngồi, đi theo con đường này, đều tra ra ai giúp bọn họ, hoặc là sẽ có phát hiện gì đó khác, tóm lại... Bất kể là đầu mối nhỏ như thế nào, anh cũng không thể bỏ qua. Anh nhất định sẽ tìm được Biện Bạch Hiền, anh nhất định sẽ làm cho cậu từ nay về sau cũng không dám rời khỏi anh.

"Biện Bạch Hiền... Em chờ đó... Anh trở về bắt em đây!" Anh lạnh lùng nói, hai mắt bịt kín một tầng tà ác.

Hôm nay làm bài không được tốt lắm nhưng mà có các bạn chúc thì Py vô cùng vui vẻ a~~ Tóm lại sóng gió đã qua, nắng lại tới Py sẽ ra chap đều đặn một ngày hai chap, giờ giấc thì không có định được đâu nha~~

* Những dòng nhất định phải đọc nha!!!

A !Mọi người có nhớ đến nhân vật Phác Tuấn Miên không? Anh là anh trai của Xán Liệt đó, nhưng mà mình vừa đọc vừa edit, đến lúc này mới có phát hiện sau này Phác Tuấn Miên sẽ thành đôi với Lộc Hàm!!! ( Chuyển ver từ Phác Thâm Dạ - Phương Lam -> Tuấn Miên - Lộc Hàm ). Bây giờ các bạn có muốn đổi lại nhân vật Lộc Hàm thành Nghệ Hưng hay không? Nếu đồng ý thì comment cho Py biết nhé!! Để Py còn đổi =))

Nếu không thích cứ để Hàm Miên cưới nhau cũng được =)))

Làm ăn tắc trách, xin cúi đầu tạ lỗi a~~ !!

Các bạn hãy cho Py biết ý kiến để Py còn sửa fic hay là để nguyên, nếu không ai comment thì Py sẽ không đăng chap mới nữa đâu!! Để cho cốt truyện được liền mạch và có cặp đôi mà các reader yêu thích!!

Vì thế đừng bơ Py nha!! =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro