Chương 80: Nỗi lòng của Kim Chung Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đài Loan

Khách sạn Rich

Từ một tháng trước sau khi Lộc Hàm đi tìm Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân cả người lại trở lại dịu dàng như cũ, đối với lời cha mẹ bảo sao làm vậy, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm đến khách sạn Rich làm việc, suốt một tháng cũng không có đề cập tới Biện Bạch Hiền, thậm chí ngay cả tên cậu, cũng không có xuất hiện trong miệng của anh, giống như trong đời anh, cho tới bây giờ cũng không có tồn tại người này, hết thảy là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh làm cho người ta cảm giác được dị thường.

 Nhưng trong một tháng này, không có một người phát hiện, anh đang âm thầm thường xuyên cùng Lộc Hàm liên lạc, hơn nữa còn thông qua Lộc gia thành công đem Biện Bạch Hiền thoát khỏi tay Phác Xán Liệt, cho nên không tự chủ, anh có chút không kìm nén được.

Anh cũng không muốn để Bạch Hiền nghi ngờ nên để bảo Lộc Hàm nói dối rằng anh đã kết hôn với Hạ Thủy Ngưng gì đó, và đang mắc bệnh nặng để che tầm mắt của cậu và Phác Xán Liệt.

Muốn chạy như bay đến trước mặt cậu, muốn xem bộ dáng hiện tại của cậu, muốn ôm lấy cậu,.....Nhưng là hiện tại anh không thể xúc động, phải nhẫn nại.

Phòng làm việc tổng giám đốc

Chung Nhân cứ theo lẽ thường hoàn thành công việc cho hết một ngày, mà trời lúc này cũng trở nên tối đen, thưa thớt ánh sao sáng trang điểm khoảng không đen nhánh, ngay cả ánh trăng, cũng ngượng ngùng che kín hơn nửa khuôn mặt.

" Cần phải về rồi! " Anh nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu, hai mắt từ trong trời đêm thu hồi, sau đó đi đến trước sofa, cầm lấy tây trang mặc lên người, cuối cùng đi nhanh ra cửa phòng làm việc.

Ngồi thang máy đi thẳng tới lầu một, hai chân vừa vặn bước ra khỏi cửa chính khách sạn, liền phát hiện ra ba người núp trong bóng tối, liền nghĩ tới Lộc Hàm nói, lúc ở công ty, có nhân viên giám thị Kim Vân Sơn đặc biệt phân phó, vừa mới đi ra cửa chính thì còn có người bảo vệ kiêm giám thị anh, mà quay về đến nhà, bất luận là người nhà hay người giúp việc, cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của anh, đem mỗi một việc anh làm đều báo cho Kim Vân Sơn.

Bất quá kiểu giám thị này cũng hẳn là tới lúc hủy bỏ!

" Ra đi, đừng có ẩn núp nữa!" Anh đứng ở trên đất trống trước cửa khách sạn Rich, khẽ lớn tiếng nói.

"...." Chung quanh một mảnh trầm mặc, ba người kia ngay lập tức đem che dấu thân thể của mình.

Trên mặt Chung Nhân dịu dàng khẽ cười, lại nói" Mau ra đi, chẳng lẽ muốn tôi tự mình tới bắt các anh sao?"

Lần này lời của anh âm trầm, ba người kia liền lập tức hiện thân, cũng cùng nhau đi đến trước mặt anh, cung kính cúi đầu, cùng đồng thanh:

" Chung Nhân thiếu gia!"

" Chung Nhân thiếu gia!" 

" Chung Nhân thiếu gia!"

" Ha ha..." Chung Nhân đột nhiên cười khẽ, nói" Thật đúng là xưng hô đã lâu không nghe!"

Kể từ khi tiếp quản khách sạn Rich, không còn thấy qua xưng hô như thế, Chung Nhân thiếu gia....Chung Nhân đại thiếu gia....Xưng hô buồn cười cỡ nào a.

" Được rồi, hiện tại các anh cũng đã bị tôi phát hiện, vậy thì...Có thể hay không mời các anh một đường, tôi muốn hiện tại gặp người cha cao cao tại thượng kia!"

Ba người nghe được lời Chung Nhân đều kinh ngạc sửng sốt.

Dẫn anh đi gặp Kim tổng? Hơn nữa còn là hiện tại?

" Chung Nhân thiếu gia, chỉ cần anh bây giờ trở về nhà, qua mấy giờ nữa Kim tổng dĩ nhiên sẽ về đến nhà, vậy nên...."

" Tôi không muốn ở nhà nói chuyện với ông ấy, các anh mang tôi đi tìm ông ấy, nếu các anh không muốn dẫn đường, vậy tôi tự mình đi tìm ông ấy cũng không sao cả, dù sao.... Tôi đối với con đường kia cũng cực kì quen thuộc!" Chung Nhân nói xong liền lập tức sải bước hướng về phía xe của mình.

Ba người bối rối!

Chuyện đã bại lộ, cho dù có muốn giấu giếm cũng là uổng phí, cho nên, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của anh.

" Chung Nhân thiếu gia, xin chờ một chút, chúng tôi lập tức dẫn đường cho thiếu gia!"

Hai chân Chung Nhân bỗng nhiên dừng lại, ưu nhã xoay người, dịu dàng cười nói," Làm phiền rồi, cám ơn !"

ba nam nhân cung kính mời Chung Nhân lên xe bọn họ, sau đó khởi động máy, Mercedes -Benz dưới đêm tối soi sáng lối đi bộ.

.......

Cao ốc văn phòng Kim thị

Một chiếc BMW màu đen dừng ở trước lầu, hai cửa phía trước cùng cửa phía sau bên trái đồng loạt mở ra, ba người đàn ông mặc tây trang màu đen đi cùng  xuống, sau đó một người đi đến phía sau bên phải, cung kính ở cửa xe ra, khom lưng.

" Chung Nhân thiếu gia, đã đến!"

Lời người nọ vừa dứt, Chung Nhân liền từ trên xe đi xuống, ngửa đầu nhìn tòa cao ốc công tác hai mươi ba tầng trước mắt, chân mày khẽ chau.

Đây chính là thứ tương lại anh phải thừa kế sao? Thoạt nhìn đúng là thật hùng vĩ hoa lệ a, nhưng mà, tại sao trong mắt anh lại như là một lồng giam xấu xí chứ?

Bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, không nhìn tới cảnh tượng trước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, lại mở hai mắt ra, khóe miệng gợi lên nụ cười thường dùng, sải bước đi tới cửa chính trang nghiêm kia.

...........................

Văn phòng tầng cao nhất

"Đinh - - " một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Chung Nhân một bước đi ra thang máy, 3 người còn lại cũng theo sau, nhưng cước bộ chỉ dừng lại ở cửa thang máy, chỉ có một mình Chung Nhân sải bước vào bên trong, cuối cùng đứng ở cửa phòng làm việc chủ tịch.

Anh nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, hờ hững vươn tay, nhẹ nhàng gõ ba cái.

"Đông, đông, đông!"

Sau khi ba tiếng thanh thúy vang lên, từ bên trong truyền đến thanh âm Kim Vân Sơn.

"Ai đó?"

"Là con, Chung Nhân!" Chung Nhân có chút lớn tiếng trả lời.

"......... " Bên trong phòng làm việc đột nhiên trầm mặc.

Chung Nhân khẽ nhíu mày, kiên nhẫn chờ đợi, vài giây sau, bỗng nhiên..... Cửa phòng làm việc mở ra, nhưng người đầu tiên xuất hiện ở cửa không phải Kim Vân Sơn, mà là một lão niên thoạt nhìn đã tuổi trên năm mươi.

Ông ta một đầu tóc ngắn hoa râm, lưng chỉnh tề toàn bộ về phía sau, trên khuôn mặt tuấn dật không che dấu được những nếp nhăn, nhưng thân cao lại không sai biệt lắm so với anh, tựa hồ còn cao hơn anh một ít, hơn nữa, mặc dù trong tay ông ta cầm một quải trượng đầu chim ưng tinh sảo, nhưng sống lưng lại vô cùng thẳng, nhất là hai mắt ngạo thị quần thần kia, lúc buông xuống nhìn người, không khỏi sẽ cho người sinh ra một cỗ cảm giác kinh hãi uy nghiêm.

Ông ta là ai vậy?

Chung Nhân khẽ cau mày, đối với tướng mạo ông ta, có chút quen thuộc.

"Chung lão, ngài đi thong thả!" Kim Vân Sơn nở nụ cười, tự mình tiễn ra cửa.

"Vậy lần sau chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện!"

"Được, lần sau nhất định sẽ không có người tới quấy rầy, tôi tiễn ngài ra ngoài!"

"Không cần, tôi không làm chậm trễ anh cùng con trai đàm luận, tạm biệt!"

"Được, tạm biệt, đi thong thả..... "

Kim Vân Sơn đứng ở trước cửa phòng làm việc, vẻ mặt tươi cười nhìn bóng lưng người nọ, cho đến khi người nọ đi vào thang máy, nụ cười trên mặt ông ta mới biến mất, đồng thời đột nhiên quay đầu, tức giận nhìn Chung Nhân, biến chuyển 180°, lạnh lùng nói, "Vào đi!"

Chung Nhân đi theo phía sau ông ta bước vào phòng làm việc, mà lúc cửa phòng bị đóng lại, hắn chợt nhớ tới tên người đàn ông kia.

Chung Khuê!

Đúng vậy, chính là ông ta!

Ông ta là trợ thủ đắc lực của thủ lĩnh hắc đạo tiền nhiệm, mặc dù hiện tại không thường ra mặt, nhưng địa vị ông ta trong hắn đạo có lễ vẫn có ảnh hưởng lớn. Bất quá, người như ông ta tại sao lại tới đây? Ông ta tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là Phác Xán Liệt phái ông ta tới? Không..... Không đúng, Phác Xán Liệt phải cùng đám lão già này không hòa hợp, vậy thì.... Sẽ là cái gì?

Kim Vân Sơn đi nhanh tới bên trong bàn làm việc, tức giận ngồi trên ghế, hai mắt hung hăng trừng nhìn Chung Nhân, chất vấn nói, "Con tới đây làm gì?"

"Ba, làm sao ba lại có quan hệ với người trong hắc đạo?" Chung Nhân giống như trước chất vấn.

"Chuyện của ta, không cần ai quản!"

"Ba biết rất rõ ràng cùng người hắc đạo qua lại chắc chắn không có kết cục tốt, tại sao còn gặp mặt loại người như vậy? Ba rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

"Láo xược!" Kim Vân Sơn đột nhiên vỗ bàn, tức giận nhìn chằm chằm anh nói, "Chuyện của ta, lúc nào thì đến phiên ngươi hỏi tới?"

"......... " Chung Nhân bỗng nhiên trầm mặc.

Toàn bộ văn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người tức giận.

"Ai...... " Kim Vân Sơn than lại ngồi lại trên ghế, tận lực đè lửa giận của mình, sau đó nhẹ giọng nói, "Ngươi lúc này tới nơi này tìm ta, rốt cuộc là có việc gấp gì?" ông ta nói sang chuyện khác, muốn cho mình tỉnh táo lại.

Chung Nhân cũng âm thầm thở ra một hơi, bình thản nói, "Ba, con lần này tới đây, là muốn ba đem những người giám thị con đều chuyển đi!"

Nghe được lời của anh, Kim Vân Sơn khẽ kinh ngạc.

Thì ra là đã bị anh phát hiện.

"Con khi nào thì biết ba tìm người giám thị con?" ông ta hỏi.

"Từ đầu con đã biết rồi!" Chung Nhân trả lời.

"Nói như vậy, cử chỉ một tháng này của con, đều là cố ý làm cho ba xem? Chẳng lẽ con..... Còn muốn đi tìm cậu trai đó?"

Chung Nhân nghe câu hỏi của ông, trên mặt lộ ra giễu cợt nhàn nhạt, nói, "Cho dù là con cố ý làm cho ba xem thì có thể như nào? Dù sao ba cũng không một đứa bé, mà là một người có thể khiến người ta nghe theo như một cái máy. "

"Ngươi..... Làm càn!" Hỏa khí của Kim Vân Sơn lại vọt lên.

"Con không có làm càn, con chỉ là đang dựa theo phương pháp của ba mà làm thôi, như vậy đấy không phải là thứ ba muốn sao? Cho nên...... Con sẽ không phản kháng ba nữa, con sau này đều nghe theo lệnh của ba, con sẽ dựa theo ba mà làm một đứa con trai ngoan, cho nên xin ba hãy đem những người giám thị con này chuyển đi, mỗi ngày đều bị người khác giám thị hai mươi bốn giờ, thật sự là làm cho người ta vô cùng không thoải mái!" Chung Nhân bình tĩnh nói, trong lời nói chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh làm cho lòng người kinh hãi.

Kim Vân Sơn nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia.

Ông không rõ ràng lắm những gì tên tiểu tử Lộc Hàm nói với anh một tháng trước, nhưng kể từ sau ngày đó anh liền trở lại bộ dáng lúc trước, bất kể là ở khách sạn, ở trên đường, hay là trong nhà, anh cũng không có bất kỳ cử chỉ quái dị gì, nhưng tuy vậy, ông vẫn sẽ lo lắng, lo lắng anh đây là kế hoãn binh, chờ ông buông lỏng, anh lại sẽ đi tìm cậu trai kia, cho nên nhiều ngày như vậy, ông vẫn tìm kiếm biện pháp giải quyết, cuối cùng..... Rốt cục bị anh tìm được.

"Được, ba đáp ứng con, sẽ không tìm người giám thị con, nhưng con cũng phải đáp ứng ba một chuyện!" Ông đột nhiên đưa ra điều kiện. Chung Nhân nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia, chân mày không khỏi khẽ chau.

"Ba muốn con đáp ứng ba chuyện gì?" Anh nghi ngờ hỏi.

"Rất đơn giản!" Kim Vân Sơn nói xong liền từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, đặt lên bàn, nói, "Chỉ cần con đáp ứng kết hôn với cô gái này, ba đáp ứng con không tìm người giám thị!"

Kết hôn?

Chung Nhân kinh ngạc trợn to hai mắt.

Tầm mắt chuyển dời đến tấm hình trên bàn, nhìn cô gái bên trong.

"Cô bé ấy là con gái độc nhất của Hạ Mộ Phong tập đoàn Hạ thị, tên gọi là Hạ Thủy Ngưng, năm nay hai mươi ba tuổi, nhân phẩm và tướng mạo ba cũng đã thấy, cực kỳ ưu tú, ba thấy cô bé rất thích hợp là vợ con, cũng rất thích hợp làm con dâu Kim gia chúng ta, hơn nữa cô bé cũng vừa đến tuổi cưới, nếu con đồng ý, ba sẽ hẹn thời gian cho các con gặp mặt, sau đó định hôn sự vào một tháng sau!" Kim Vân Sơn cứ thế giới thiệu, biểu tình tức giận trên mặt theo lời nói từ từ biến mất, sau đó lại hài lòng nhu hòa tươi cười.

Ông đã nghĩ rất lâu rồi, tuổi Chung Nhân cũng không còn nhỏ, từ lúc mấy năm trước cũng đã nói qua với anh chuyện đính hôn, nhưng bởi vì anh kiên trì phản đối, cho nên kéo lại kéo, rồi kéo dài tới hiện tại, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, anh cự tuyệt vì Biện Bạch Hiền, bất quá lần này cũng không phải do anh, nhất định phải làm cho anh mau chóng kết hôn, chỉ có vợ mới có thể làm tim anh an định lại, dĩ nhiên cũng có thể để cho người nhà anh an định, mà người làm cha như ông..... Cũng có thể lui về.

Nhưng Chung Nhân nghe ông nói như vậy, chỉ cảm thấy hoang đường.

Ông ấy đã thấy? Ông ấy cho rằng? Nếu đồng ý, ông ấy sẽ định hôn sự vào một tháng sau? Ông ấy ông ấy ông ấy..... Toàn bộ đều là quyết định của ông ấy?

Hoang đường.....

Thật sự là hoang đường!

Ông ấy đem hôn lễ của người khác thành cái gì?

"Con không đồng ý!" Anh quả quyết cự tuyệt.

Nụ cười trên mặt Kim Vân Sơn nháy mắt biến mất, hai mắt lạnh lùng nhìn anh, nói, "Nếu con không đồng ý, vậy chúng ta không còn gì để nói, bắt đầu từ ngày mai ba sẽ đặc biệt phái hai người, hai mươi bốn giờ quang minh chính đại giám thị bên cạnh con, chỉ cần con một ngày không đồng ý, vậy..... Con cũng đừng nghĩ tìm được tự do!"

"Ba uy hiếp con?" Sự phẫn nộ của Chung Nhân bị đè nén một tháng, đột nhiên bộc phát, gào thét lớn chất vấn.

"Đây không phải là uy hiếp, là giao dịch!" Kim Vân Sơn sữa đúng lại lời anh.

"Giao dịch?" Chung Nhân châm chọc nói, "Ba lại đem hôn sự của con trở thành giao dịch? Con là con trai của ba!"

"Ngươi là con trai ta? Ngươi còn biết ngươi là con trai ta? Mới vừa rồi là ai nói, ngươi có thể nghe theo mệnh lệnh của ta như một người máy? Mới vừa rồi là ai nói, từ nay về sau đều đối với mệnh lệnh của ta bảo sao nghe vậy? Lại là ai nói, đều theo ý ta làm một đứa con trai ngoan? Làm sao...... Ta mới chỉ đưa ra một điều kiện mà thôi, ngươi cũng không làm được?" Những câu của Kim Vân Sơn âm vang, khí thế bức nhân.

Chung Nhân nháy mắt ngậm miệng.

Những lời này đúng là vừa nãy anh đã nói ra, nhưng anh căn bản là không nghĩ tới ông ấy lại uy hiếp anh kết hôn. Là anh quá nóng vội sao? Anh nên chờ ít ngày nữa, sau đó mới lật bài sao? Nhưng là bây giờ Biện Bạch Hiền đã trở lại, cậu ấy ở trong nước, cậu ấy ở trong khu nhà cách anh mấy ngàn mét, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi là có thể nhìn thấy khiến cho lòng anh nóng vội khó nhịn..... Muốn gặp cậu, muốn lập tức nhìn thấy cậu, nhưng lại không nghĩ tới lúc này, lại bị người cha đa mưu túc trí của anh đi trước một quân.

Kết hôn?

Cùng với một cô gái không thích kết hôn?

Chỉ cần như vậy, ông ấy sẽ để anh tự do?

Nhưng mà..... Đời này anh muốn kết hôn, chỉ có một mình Biện Bạch Hiền......

Kim Vân Sơn nhìn khuôn mặt lưỡng lự kia, bỗng nhiên buông xuống, thanh âm dịu dàng nói, "Chỉ cần con đáp ứng ba cưới cô gái này về Kim gia, cũng để cô gái ấy mang thai con Kim gia chúng ta, như vậy chuyện con với Biện Bạch Hiền, ba cũng có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt!"

Mở một con mắt, nhắm một con mắt?

Chung Nhân giật mình trừng lớn hai mắt của mình, nhìn ông chất vấn, "Ba đây là ý gì?"

"Ý của ba, con hẳn rất rõ...... Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ba rồi, hiện tại là xem con lựa chọn!" Kim Vân Sơn nói xong, hai mắt liền chăm chú nhìn chằm chằm mặt của anh, đợi câu trả lời của anh.

Chung Nhân ngây ngốc đứng ở tại chỗ, chân mày khóa lại thật sâu.

Ý tứ của ông ấy rất rõ ràng, mở một con mắt, nhắm một con mắt, nói đúng là có thể đồng ý chuyện anh qua lại bí mật với Biện Bạch Hiền, mà cũng sẽ không cho cậu một thân phận. A..... Thật sự là buồn cười! Đừng nói là Biện Bạch Hiền căn bản là không thể đáp ứng, ngay cả chính anh cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình đi làm loại chuyện này.

Trong lòng của anh chỉ có thể dung hạ một người, nếu Biện Bạch Hiền đón nhận anh, đồng ý gả cho anh, vậy thì đời này, vợ của Chung Nhân hắn cũng chỉ có cậu ấy.

"Tại sao không nói chuyện? Là không có biện pháp quyết định sao?" Kim Vân Sơn thấy anh chậm chạp cũng không trả lời, không nhịn được mở miệng, khoan thai nói, "Nếu con muốn suy nghĩ thận trọng một chút, vậy ba cho con thời gian một ngày, đợi đến ngày mai, con lại cho ba...... "

"Không cần!" Chung Nhân đột nhiên cắt đứt lời ông, kiên định nói, "Con đã quyết định!"

"Phải không? Vậy con quyết định là...... "

"Con đáp ứng điều kiện của ba!"

Câu trả lời có dự liệu của Chung Nhân làm cho Kim Vân Sơn kinh ngạc sửng sốt.

Vốn còn tưởng rằng anh sẽ phản đối, còn tưởng rằng anh sẽ cự tuyệt, ít nhất cũng sẽ suy nghĩ một chút, nhưng lại trăm triệu cũng không nghĩ đến anh lại sảng khoái đáp ứng như vậy? Quả nhiên, kể từ sau khi gặp tên tiểu quỷ Lộc Hàm kia, anh nhìn như giống với trước kia, nhưng thực ra lại hoàn toàn không giống.

Rốt cuộc là cái gì thay đổi anh? Lại đem anh trở thành cái bộ dạng này?

"Được, con đã đáp ứng rồi, vậy ngày mai ba sẽ hẹn ước với Hạ tiểu thư ra ngoài, cho các con gặp mặt!"

"Ngày mai không được!" Chung Nhân cự tuyệt.

"Tại sao?"

"Ngày mai con có chuyện trọng yếu phải xử lí, cho nên không có thời gian rảnh!"

"Chuyện quan trọng gì?" Kim Vân Sơn nghi ngờ hỏi.

Khóe miệng Chung Nhân gợi lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn ông nhẹ nhàng nói, "Ba không phải vừa mới nói sẽ đối với con mở một con mắt, nhắm một con mắt sao? Vậy thì........ Cũng đừng có hỏi những cái kia, tóm lại ngày mai không được, ngày mốt đi, ngày mốt con có thời gian!"

Chân mày Kim Vân Sơn bỗng nhiên chau lên.

"Con muốn đi tìm Biện Bạch Hiền?"

"A...... " Chung Nhân cười khẽ, lộ ra biểu tình làm cho không người nào có thể suy đoán nhìn ông nói, "Ba à, ba đang giỡn với con sao? Biện Bạch Hiền cậu ấy hiện tại đang ở Anh quốc, ba muốn con dùng cách gì trong một ngày bay đi Anh quốc, gặp cậu ấy, sau đó lại bay về?"

"Vậy chuyện trọng yếu con nói là...... "

"Ba không cần quan tâm, chỉ là chút chuyện làm ăn thôi, bất quá ba có thể yên tâm, con sẽ không lén lút bỏ trốn, con nhất định sẽ ở bên cạnh ba, hảo hảo làm một đứa con trai hoàn mỹ nhất trong lòng ba!" Lúc Chung Nhân nói ra từng chữ này, từng chữ từng chữ, đều tràn đầy ngụ ý khác.

Trái tim Kim Vân Sơn không khỏi có chút sợ.

Nhìn không thấu.....

Ngay lúc này, ông vậy mà nhìn không thấu tim của anh.

"Được rồi, nếu đã như vậy, vậy hẹn ước vào ngày mốt 7h tối, ở nhà gặp mặt!"

"Được, con nhất định sẽ về đúng giờ!" Chung Nhân nói xong, liền lập tức khẽ cúi đầu, tiếp theo còn nói, "Không còn chuyện gì khác, con về trước!"

Nói xong, anh liền xoay người, sải bước hướng về phía cửa phòng làm việc.

"Hiên nhi...... " Kim Vân Sơn nhìn bóng lưng của anh, không khỏi nhẹ giọng gọi.

Hai chân Chung Nhân dừng lại, nhưng không có quay người lại, đưa lưng về phía ông nói, "Còn có chuyện gì sao? Phụ thân đại nhân!"

Phụ thân đại nhân?

Kim Vân Sơn nghe cách xưng hô như thế của anh, trái tim không khỏi mơ hồ co rút đau đớn.

"Ba biết bây giờ nhất định con rất hận ba, cũng nhất định không hiểu ba sao đối với con như vậy, nhưng ba làm hết thảy đều vì Kim gia, vì tương lai của con, cho nên..... Xin tha thứ cho sự ích kỷ này của ba, chờ sau này con ngồi lên vị trí này của ba, ngồi lên một người cha, con sẽ hiểu..... Khổ tâm hiện tại của ba!"

Khổ tâm?

A........

Chung Nhân ở trong lòng cười nhạo châm chọc.

Khổ tâm của ông ấy, chỉ sợ cả đời này cũng không hiểu.

"Con đi trước!" Anh lạnh lùng nói, tiếp tục bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

............

Chung Nhân một mình đứng trong thang máy, trong đầu không ngừng suy nghĩ....

Kim gia, Kim gia, Kim gia, Kim gia, Kim gia.....

Tại trong miệng Kim Vân Sơn, vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi hai chữ này, nói gì mà ông ấy làm hết thảy vì Kim gia, nói cái gì ông ấy làm mọi chuyện cũng là vì tương lai anh, nhưng anh không hiểu, hai chữ "Kim gia" này, giống như là một lồng giam, từ lúc anh chào đời đã trói buộc, cho tới bây giờ vẫn khóa anh lại, mạnh mẽ chi phối anh từ trước, hiện tại và tương lai......

Tại sao vận mệnh của anh không thể do chính mình nắm giữ? Tại sao cuộc đời của anh không thể do mình lựa chọn? Đủ rồi...... Đủ rồi...... Anh thật sự chịu đủ rồi.....

Nếu hết thảy đều do "Kim gia" dựng lên, vậy sẽ từ "Kim gia" mà chấm dứt, để cho anh đích thân đập tan cái lồng giam cuộc sống này, để cho tay anh phá hủy "Kim gia" gì cũng trọng yếu trong lòng Kim Vân Sơn.

Một tháng......

Chỉ cần một tháng!

Thành thật xin lỗi các bạn về sự sai sót của các chương truyện. Từ bây giờ nội dung các chương mới đều sẽ là Py cập nhật lại hết có gì không hiểu hoặc có gì đáng trách các bạn cứ comment phía dưới nha. 

Một lần nữa rất xin lỗi các bạn! Nhưng mà sẽ khác với 5 chương các bạn đã đọc, Bạch Hiền và Xán Liệt sẽ phải trải qua nhiều sóng gió nữa mới thực sự được hạnh phúc! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro