Chương 81: Chung Nhân! Tình cảm của anh, Biện Bạch Hiền em không thể nhận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng!

Biện Bạch Hiền vẫn là người đầu tiên rời giường, thật sớm đã đứng trong bếp chuẩn bị thức ăn, mà hai mỗ heo lười nào đó, tướng ngủ cực kém tiếp tục thở to ngủ.

Đột nhiên.......

"Leng keng - - leng keng - - " Chuông cửa bị ấn vang.

Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm, trái tim không khỏi cả kinh.

Là ai?

Chẳng lẽ là Phác Xán Liệt đuổi tới?

Không, không đúng..... Nơi này là nhà Lộc Hàm, có thể là anh cũng nói không chừng, nhưng, cũng có thể là người khác.

Trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm, do dự có nên đi mở cửa hay không.

"Leng keng - - leng keng - - " Chuông cửa lại một lần nữa vang lên.

Biện Bạch Hiền dùng sức hít một hơi, trong lòng tự nói với mình: là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, không có gì phải sợ. Nhấc lên dũng khí, sau đó buông cái thìa trong tay ra, sải bước về cửa phòng, đem cửa phòng mở ra.

Chung Nhân đứng ở cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói, "Đã lâu không gặp!"

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt dịu dàng kia, trái tim thấp thỏm thoáng cái buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

"Đã lâu không gặp!" Cậu nói lời giống vậy, lại có vẻ như xa lạ.

Không khí thoáng cái liền xấu hổ, hai người đều cứng ngắc đứng ở cửa phòng, cũng không có nói bất kì cái gì.

Đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, Biện Bạch Hiền vội vàng chỉ tay vào người Chung Nhân, hốt hoảng nói:

" Chung Nhân, sao anh lại ở đây? Không phải anh bị hạ xuân....à không, không phải anh đang ở nước ngoài sống an lành sao? Sao lại quay về đây?"

Cậu một thân đầy kinh ngạc. Rõ ràng Lộc Hàm bảo Chung Nhân bị hạ xuân dược, ép quan hệ với cô Hạ Thủy Ngưng gì gì đó, đập đầu vào tường bị u não, đang sống những ngày tháng cuối đời sao? Sao đột nhiên lại phi thẳng về đây?

Biện Bạch Hiền cứ nhìn chằm chằm vào người Chung Nhân không chớp mắt làm anh kinh ngạc. Không phải cậu trai ngốc này lại hiểu nhầm cái gì rồi? Nhưng đột nhiên nhận ra sự khác thường trong ánh mắt của cậu, anh mới ngớ ra chuyện mình thông đồng với Lộc Hàm. Haiz! Bịa chuyện kết hôn mà cũng thành thật, còn cái tên Hạ Thủy Ngưng là do anh lấy tên bừa không ngờ lại chính là người thật, nay lại còn đòi kết hôn với anh....Đúng là người tính không bằng trời tính đi!

Nhưng nhìn trong mắt cậu đong đầy quan tâm với anh, anh trong lòng không khỏi nhộn nhạo

"Ách...... Cái kia..... Không mời anh vào sao?" Chung Nhân đè nén vui sướng trong lòng, nhẹ giọng hỏi.

"A, xin mời.... Mời vào!" Biện Bạch Hiền bối rối lập tức tránh đường.

Chung Nhân cười đi vào, thật ra thì trong tay của anh cũng có chìa khóa căn nhà này, chẳng qua lúc chạy vội tới, tay cầm chìa khóa đột nhiên dừng lại, lòng tham muốn nhấn chuông cửa, lòng tham muốn giống như lão công về nhà, tự lão bà mình mở cửa ra đón, cho nên thu chìa khóa lại, nhấn chuông cửa trên tường, cuối cùng.... Nguyện vọng thực hiện.

Phòng khách

Chung Nhân và Biện Bạch Hiền cùng ngồi trên bàn ăn, hai người mặt đối mặt, ở giữa chỉ có khoảng cách không tới một thước.

Anh nhìn cậu, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt cậu, nhìn chằm chằm từng độ động tác nhỏ bé của cậu.

Biện Bạch Hiền nhận ra Chung Nhân thật sự khỏe mạnh, không hề có điểm gì là suy nhược, có thật là anh ung thư sắp chết hay không? Không phải Lộc Hàm lại bịa chuyện nói dối cậu chứ?

" Chung Nhân, anh.....không phải là bị....vỡ bọc máu độc sao?" - Cậu rụt rè, nhưng cũng quyết tâm mở miệng.

Chung Nhân nghe được không khỏi ngây người. Tên tiểu quỷ Lộc Hàm đó không biết lại nói nhăng nói cuội gì với Bạch Hiền vậy?

" Anh không sao!"

"Không sao?" - Bạch Hiền kinh ngạc " Không phải là anh cùng cô hạ Thủy Ngưng nào đó và.....Ách..." - Nhưng lời sau cậu không dám nói ra.

" Anh thật sự không sao! Nhưng về vấn đề đó thì chắc là sắp thành hiện thực rồi!" - Anh mỉm cười chua chát.

Nhìn cậu trai đối diện mình ngơ ngác, anh lại khẽ cười, nhấn mạnh:

" Có nhiều chuyện không thể nói ra! Xin em đừng giận!"

Anh không muốn cho cậu biết sự thật anh đang phải đối mặt, cũng không có phần muốn cho cậu biết anh và bạn thân nhất của cậu Lộc Hàm đang câu kết với nhau nhằm tách cậu khỏi Phác Xán Liệt. Anh sợ....Sợ ngày mà cậu đem lòng hận anh.

Câu nói của Chung Nhân chứa nhiều bí ẩn trong đó, nghe lấp lửng lại có phần gì đó che giấu, Bạch Hiền không khỏi cau mày. Nhưng cảm giác anh có chuyện khó nói, cậu không muốn hỏi cặn kẽ hơn. Dù sao, anh không có việc gì cũng tốt!

"Em gầy!" Anh bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng.

Biện Bạch Hiền sau khi nghe câu nói của anh, trái tim khẽ run lên, hai mắt nhìn ánh mắt thâm tình của anh, bỗng nhiên lại có một chút chùn lại.

"Xin lỗi...... " Cậu nói câu xin lỗi khó hiểu.

Khuôn mặt dịu dàng của Chung Nhân lộ ra biểu tình nghi hoặc, nói, "Tại sao muốn xin lỗi?"

"Bởi vì..... Em đã đáp ứng sẽ cùng anh đi Anh quốc, nhưng em lại bỏ lại anh mang theo Thế Huân đi, cho nên..... Thật xin lỗi, em đã vi phạm ước định của chúng ta!" Cậu lại một lần nữa nói xin lỗi, chân mày áy náy khẽ chau lên.

"Không sao, anh tha thứ cho em!" Chung Nhân không có một câu oán trách, cũng không có một câu chối từ, nói thẳng lời tha thứ với cậu.

Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc.

"Cám ơn!" Cậu cảm kích.

Hai mắt Chung Nhân vẫn như cũ nhìn khuôn mặt cậu, bỗng nhiên, anh vươn hai tay của mình nắm lấy tay phải cậu đang đặt trên bàn ăn.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc, bối rối lập tức muốn rút về.

"Bạch Hiền...... " Chung Nhân nhẹ giọng kêu cậu, dùng hai tay nắm chặt tay phải cậu, sau đó cầu khẩn nói, "Xin em, để anh chạm vào em, để cho anh biết người anh đang nhìn là chân thật, là có nhiệt độ, là rõ ràng..... "

Biện Bạch Hiền nghe lời của anh, buông lỏng sức lực, tùy ý anh nắm chặt.

Chung Nhân nhìn cậu, vui sướng mỉm cười. Suốt một tháng, mỗi ngày anh đều nhìn thấy ảo giác, mỗi ngày đều thấy cậu xuất hiện trước mặt anh, cười với anh, nói chuyện với anh, vẫy tay với anh, nhưng khi anh mừng rỡ như điên đi tới, đưa tay muốn đụng vào cậu, hết thảy đều biến mất trong nháy mắt, toàn bộ thế giới giống như cũng chỉ có một mình anh, trống rỗng, tịch mịch.....

Muốn ôm lấy cậu ấy thật chặt, muốn cảm thụ nhiệt độ của cậu ấy, muốn cảm thụ cậu ấy chân thật, mà bây giờ.... Nguyện vọng rốt cục được thực hiện.

Cậu ấy đã trở về....

Trở lại bên cạnh anh, trở lại trước mặt của anh, gần trong gang tấc.

"Bạch Hiền...... " Anh lại một lần nữa nhẹ giọng kêu cậu, tay càng nắm tay cậu chặt hơn.

Biện Bạch Hiền cự lại ánh mắt của anh, trong lòng rối thành một đoàn.

Đối với tình cảm của anh, cậu không biết đáp lại thế nào, càng không biết cự tuyệt thế nào. Người đàn ông này cứ một lần lại một lần giúp cậu, một lần lại một lần làm cậu thiếu ân tình của anh, một lần lại một lần đem tình yêu tràn đầy của bản thân thể hiện không che đậy trước mặt cậu....

Cậu nên làm cái gì bây giờ? Cậu phải cư xử thế nào với tình yêu này của anh?

"Chung Nhân..... " Cậu cũng nhẹ nhàng kêu anh một tiếng, sau đó dùng tay trái đẩy tay anh ra, chuyển hướng đề tài nói, "Chuyện anh với Kim đổng đã giải quyết rồi sao?"

Nghe được hai chữ "Kim đổng" này, biểu tình trên mặt Chung Nhân bỗng nhiên tan thành mây khói, một mảnh lạnh như băng.

Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của anh, nhân cơ hội rút tay mình trong tay anh ra, cũng nghi hoặc nói, "Sao vậy? Anh với Kim đổng chẳng lẽ...... "

"Đừng nhắc tới ông ấy, anh không muốn nói đến người này!" Thanh âm Chung Nhân đột nhiên lãnh liệt, khuôn mặt đều là biểu tình oán hận.

"Chung Nhân, em biết Kim đổng đối với anh làm nhiều chuyện quá mức, nhưng ông ấy vẫn là ba anh, là người cha huyết nhục tương liên của anh, mỗi việc ông ấy làm không phải muốn thương tổn anh, ông ấy chỉ muốn cho anh tốt nhất, ông ấy cũng là vì tốt cho anh!"

Vì tốt cho anh?

Lại là câu này!

Tại sao ngay cả cậu ấy cũng muốn nói lời như vậy với anh?

"Cái gì gọi là tốt cho anh? Vì tốt cho anh, chính là điều khiển cuộc sống của anh sao? Vì tốt cho anh, chính là muốn khống chế mọi thứ của anh sao? Vì tốt cho anh, chính là muốn đoạt đi hạnh phúc của anh ư? "Vì tốt cho anh" như vậy..... Anh không gì lạ!" Chung Nhân trầm thống nói, trên mặt lộ ra ưu thương vô tận, cũng mơ hồ lộ ra ánh mắt căm hận.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt anh, không khỏi lo lắng nhíu mày.

Từ khi biết anh, trên mặt anh luôn là biểu tình dịu dàng, cho dù là lúc bị cậu cự tuyệt, anh vẫn đều duy trì khuôn mặt thân sĩ, lộ nụ cười thản nhiên, nhưng anh ngay lúc này, lại bất đồng so với trước, cả người thoạt nhìn rất nặng nề, hơn nữa..... Rất đáng thương.

"Chung Nhân..... Anh đừng nghĩ theo hướng không tốt như vậy, anh nghĩ xem từ nhỏ tới lớn ba anh sủng ái thế nào với anh, anh nghĩ xem ông ấy tốt với anh thế nào, đồng thời thử đứng trên lập trường của ông ấy mà xem..... Nếu anh là ông ấy, nếu anh là nhất gia chi chủ của Kim gia, anh sẽ đối đãi với con trai duy nhất của anh thế nào, anh sẽ trơ mắt nhìn nó rời khỏi anh sao? Anh sẽ trơ mắt nhìn con mình đoạn tuyệt quan hệ sao? Anh lại muốn đứa con của mình lấy một...... " Thanh âm của cậu đột nhiên chựng lại, sau đó nhẹ giọng nói, "Nam nhân có con sáu tuổi sao?"

Chung Nhân nghe lời nói nhẹ nhàng mỏng như vũ của cậu, biểu tình có chút chuyển hóa.

"Chung Nhân...... " Biện Bạch Hiền lại một lần nữa nhẹ giọng kêu tên của anh, khóe miệng gợi lên nụ cười dịu dàng, tiếp tục khuyên bảo, "Không bằng anh thử nghĩ một chút, nếu anh có một đứa con trai, anh sẽ yêu thương nó như thế nào? Anh có phải sẽ hi vọng nó sự nghiệp thành công, không phải lo ăn, lo mặc, mỗi ngày đều vui vẻ, hơn nữa còn hi vọng tìm cho nó người chỉ yêu thương nó, chỉ thuộc về nó, có thể đem trái tim mình giao phó cho vợ nó, để hai người chúng sống đến già, vĩnh viễn hạnh phúc, lại nghĩ khi nó sinh những đứa bé khả ái, người một nhà nhiệt nhiệt nháo nháo hạnh phúc cả đời..... Kỳ thật chỉ cần anh thử nghĩ như vậy, anh có thể hiểu được, làm một người cha, người đó làm hết thảy..... Thật sự cũng chỉ là vì con mình. "

Chung Nhân kiên nhẫn nghe xong tất cả lời của cậu, phẫn nộ trong lòng phiêu tán, trầm trọng trên mặt cũng chầm chậm dịu đi, nhưng cảm xúc anh cũng không chỉ có sự vất cả của người làm cha, còn có sự khâm phục đối với cậu.

Rõ ràng cha mẹ anh làm nhiều chuyện quá mức như vậy với cậu, nhưng cậu hiện tại lại ngồi chỗ này bình tĩnh hoà nhã nói tốt cho bọn họ. Lẽ nào cậu ấy không oán hận bọn họ sao? Lẽ nào cậu ấy cũng không chán ghét bọn họ? Lẽ nào cậu ấy đối với bọn họ..... Thật không có nửa câu oán hận sao?

Cậu trai ngốc.....

Cậu ấy chính là người như vậy sao?

Bất quá..... Anh chính là thích cậu ngốc, thích cậu thẳng thắng, thích cậu kiên cường, thích cậu quật cường, thích cậu thiện lương, thích cậu dã man, thích mọi thứ của cậu.....

"Bạch Hiền, em đã nói nhiều như vậy, không bằng để anh nói thế nào?" Anh bỗng nhiên mở miệng.

"Được, anh nói đi!" Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn anh, chăm chú lắng nghe.

Hai mắt Chung Nhân bỗng nhiên trở nên chăm chú, nhưng đôi môi mím chặt, chần chờ thật lâu, mới từ từ mở ra, nói, "Nếu..... Anh nói là nếu..... Nếu anh cùng nữ nhân khác kết hôn, em sẽ như thế nào?"

Kết hôn? Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên, cậu nói, "Em sẽ chúc phúc cho hai người!"

"Này.... Chỉ có chúc phúc?" Anh si ngốc hỏi.

"...... " Biện Bạch Hiền bỗng nhiên trầm mặc.

Chung Nhân nhìn cậu, đợi cậu lại mở miệng lần nữa, nhưng một giây trôi qua, môi cậu vẫn như cũ.

Trái tim.... Không tự giác bắt đầu co rút đau đớn.

Đôi môi lại một lần nữa chậm chạp mở ra, nói, "Nếu anh lấy một nữ nhân khác, em có điểm nào thương tâm hay không? Có thể ghen tị hay không? Có thể hối hận hay không? Em sẽ có cảm giác như thế nào? Nói cho anh biết..... Có thể không?"

Biện Bạch Hiền nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương kia, tầm mắt không tự chủ né tránh, hơi hơi cúi đầu.

Cậu sẽ có cảm giác như thế?

Cậu giống như trước hỏi mình, hỏi trái tim trong thân thể mình, nhưng câu trả lời..... Cậu không dám nói.

"Bạch Hiền..... Em nói a...... " Chung Nhân nhìn khuôn mặt cậu, ánh mắt vừa di dời đó của cậu, giống như một con dao hung hăng đâm vào tim anh.

"Em thật sự.... Ngay cả một chút cảm giác cũng không có sao? Một chút mà thôi..... Một chút xíu...... Cho dù là một chút xíu trong một chút xíu...... Cũng không có sao?" Anh không ngừng hỏi tới.

"....... " Biện Bạch Hiền vẫn trầm mặc như cũ, đầu càng cúi thấp, không dám trả lời vấn đề của anh.

"Biện Bạch Hiền!"

Chung Nhân đột nhiên đứng lên, vươn hai tay, cách bàn ăn nắm lấy hai vai cậu, đồng thời dùng lực, bắt cậu nhìn vào anh.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ, trừng lớn hai mắt nhìn hai mắt anh.

Chung Nhân bỗng nhiên cười, gợi lên khóe miệng, lộ ra biểu tình dịu dàng nhất, ôn tình như nước nói, "Em có một chút cảm giác...... Có đúng hay không?"

"Em....... " Biện Bạch Hiền rốt cục mở miệng.

Chung Nhân mỉm cười nhìn cậu, nói, "Em sẽ có, nói cho anh biết.... Em sẽ có!"

"Em...... " Biện Bạch Hiền lặp lại, không ngừng kéo dài thanh âm, chậm chạp không nói ra chữ thứ hai.

Chung Nhân lẳng lặng chờ đợi, nụ cười dịu dàng trên mặt vẫn duy trì, giống như nụ cười kia chính là lòng tin của mình, nếu nụ cười mất, như vậy anh ngay cả một chút lòng tin cũng không có, vậy thì anh nhất định sẽ thất bại trong thống khổ không cách nào đứng lên, cho nên mau trả lời anh, mau trả lời anh.

Chỉ cần một chữ là tốt rồi!

Chỉ cần trong miệng cậu nhẹ nhàng nói ra một chữ, chỉ một chữ.....

Cho dù là lừa gạt anh cũng tốt, nhanh một chút, nhanh một chút nói cho anh biết.

Nói...... Có!

"Em...... " Biện Bạch Hiền lần thứ ba mở miệng, hai tay âm thầm nắm chặt, chính là muốn trả lời.

"Cậu ấy đương nhiên sẽ không!"

Đột nhiên một thanh âm xông vào, cắt đứt lời Biện Bạch Hiền.

Chung Nhân và Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm đột nhiên truyền đến đều quay đầu, nhìn về phía Lộc Hàm mặc một thân áo ngủ màu hồng đang đi tới chỗ bọn họ.

"Tôi nói này Chung Nhân, mới sáng sớm, anh ở đây tà phong cái gì? Tôi đã nói rõ với anh rồi, bảo bối Bạch Hiền nhà tôi nhất định sẽ không cho anh, cho nên cho dù anh hỏi tới hỏi lui, tôi cũng nhất định dùng hai tay của tôi chia rẽ, hiểu chưa?" Lộc Hàm đi đến bên cạnh Biện Bạch Hiền, vươn hai tay, ngăn anh nắm hai tay Biện Bạch Hiền, oán giận nói, "Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra, đừng đụng vào Bạch Hiền nhà tôi. "

Hai tay Chung Nhân rời khỏi tay cậu.

Trái tim bối rối không thôi của Biện Bạch Hiền từ từ bình tĩnh lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu rất may mắn khi Lộc Hàm xuất hiện, cũng rất may mắn cậu ấy ngắt lời cậu sắp nói ra.

Mà trái tim Chung Nhân lại như chìm xuống đáy hồ, hai mắt lạnh như băng nhìn Lộc Hàm.

Cậu ta là cố ý, cậu ta là cố ý chọn đúng thời gian này tới phá đám anh, cậu ta là cố ý không để cho Biện Bạch Hiền trả lời, hơn nữa còn cố ý nói ra lời như vậy, một lần lại một lần nhắc nhở anh...... Đừng si tâm vọng tưởng.

Người nam nhân thần bí này, thoáng cái giúp anh, thoáng cái lại muốn chia rẽ bọn họ, cậu ta hành động mâu thuẫn như vậy, làm cho anh hoàn toàn không biết cậu ta rốt cuộc đang làm cái gì? Mục đích của cậu ta, là cái gì?

"Bạch Hiền, bữa sáng đâu? Bữa sáng cậu làm chạy đâu rồi?" Lộc Hàm bỗng nhiên nghi hoặc hỏi.

Biện Bạch Hiền lấy lại tinh thần, trái tim cũng đã yên tĩnh trở lại, vội vàng trả lời, "Bữa sáng còn trong bếp!"

"Vậy cậu còn không mau đi lấy, đói chết tớ, nhanh đi lấy đi!" Lộc Hàm cau mày oán trách.

"Được, tớ cũng nên đi!"

Biện Bạch Hiền vội vàng bắt lấy cơ hội Lộc Hàm tạo ra cho cậu, vội vàng đứng lên, xoay người chạy vào phòng bếp.

Mà trong phòng khách, cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Lộc Hàm khoan thai ngồi ở trên ghế mà Biện Bạch Hiền vừa ngồi, hai mắt nhìn chằm chằm Chung Nhân đối diện, vẻ mặt giảo hoạt câu khởi nụ cười, nhẹ giọng nói, "Sáng hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đại giá quang lâm nơi đây? Với lại còn hoàn toàn không có nói tôi một tiếng, chẳng lẽ..... Phụ thân đại nhân thân ái của anh đã đuổi hết mấy con tôm tép kia đi rồi?"

"Đúng vậy!" Chung Nhân nhẹ nhàng nói ra một chữ, trả lời đơn giản.

"Thì ra là thế, vậy.... Hai người có giao dịch gì?" Lộc Hàm bỗng nhiên hỏi.

"Giao dịch?" Chung Nhân nghi hoặc lặp lại.

"Không sai!" Lộc Hàm khẳng định.

"Làm sao cậu biết chúng tôi có giao dịch?" Chung Nhân hỏi ngược lại.

"Ai.... Vấn đề rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi giải thích cặn kẽ cho anh nghe sao? Đàn ông đầu cơ giống như cha anh, nếu không có chỗ tốt gì, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh? Cho nên căn bản là không cần đoán, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được hai người nhất định là có giao dịch, cho nên ông ta mới bỏ qua cho anh, anh nói..... Tôi nói đúng không?" Cậu dương dương đắc ý, tựa như chuyện gì cũng thoát không khỏi hai mắt cậu.

Chung Nhân nhìn cậu, nghe cậu nói, sau đó trả lời, "Đúng thế, tôi với ông ấy làm giao dịch, nhưng nội dung giao dịch, tôi cũng không muốn nói cho cậu biết!"

"Thích...... " Lộc Hàm khinh thường hừ lạnh, quyệt miệng nói, "Anh cho rằng anh không nói cho tôi, tôi cũng không biết? Chút ít tâm tư kia của cha anh, tôi không cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được!"

"Cậu biết?" Chung Nhân khẽ nhíu mày.

"Đó là đương nhiên, cha anh sợ duy nhất chính là hương khói Kim gia và sự nghiệp của Kim gia, mà phương pháp có thể giải quyết hai chuyện này, chính là lấy một cô gái môn đăng hộ đối, để cô ta sinh một đứa con trai có thể kéo dài hương hỏa cho Kim gia, như vậy không phải vấn đề gì cũng giải quyết sao? Loại kết quả này, tám trăm năm trước tôi sớm cũng đã đoán được, thật sự là quá trẻ con!" Lộc Hàm càng nói càng kiêu ngạo, khuôn mặt đắc ý cùng kiêu ngạo kia, so với Phác Thế Huân mạnh hơn gấp mấy chục lần.

Mà Chung Nhân nghe cậu từng câu suy đoán tinh chuẩn vô cùng, chân mày không khỏi nhăn lại thật sâu.

"Cậu rốt cuộc là ai?" Anh không tự chủ mở miệng hỏi.

Tầm mắt Lộc Hàm chống lại hai mắt anh, nụ cười tà ác bên khóe miệng từ từ biến chuyển, biến chuyển thành khuôn mặt mỉm cười chuyên nghiệp lúc trước, cũng dịu dàng trả lời, "Tôi chỉ là một nam nhân vô cùng bình thường mà thôi!"

Bình thường?

Cậu trai vô cùng bình thường?

Chân mày Chung Nhân tiếp tục xoắn xuýt tụm quanh cùng một chỗ.

Người như cậu ta vậy cũng có thể gọi là bình thường sao? Vậy thì ở trong mắt của cậu ta, thẩm định về một từ "bình thường" này..... Thật đúng là cao!

Tựa hồ vừa là nháy mắt của trong nháy mắt.....

Nụ cười chức nghiệp trên mặt Lộc Hàm đột nhiên biến mất, giống như là một dạng trở mặt, cậu lại mang theo một tầng mặt nạ bộ dạng uể oải, xúc động gào thét lớn nói, "Bạch Hiền..... Bữa sáng của cậu còn chưa xong sao? Tớ đói đến mức thấy được cả đại môn của điện Diêm Vương rồi đây!"

"Được rồi!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên trả lời, người lập tức hiện ra ở cửa phòng bếp, bưng bữa sáng đi về phía bọn họ.

Tầm mắt Chung Nhân lập tức chuyển dời đến trên người cậu, nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, thật giống như không dám rời khỏi.

"Tôi nói anh..... Được rồi Hmm! Dù có nhìn thế nào thì Bạch Hiền nhà tôi cũng sẽ không cho anh, mau chết tâm đi, nhắm mắt lại, ăn cơm!" Lộc Hàm bất mãn oán trách.

"Tôi bây giờ nhìn là cậu ấy, cũng không phải cậu, cậu có tư cách gì ra lệnh cho tôi?" Chung Nhân hoàn toàn không thấy oán trách của cậu.

"Hắc..... Tôi nói anh là đàn ông sao không biết xấu hổ như vậy? Tôi cho anh biết, nếu anh không thu lại cặp mắt háo sắc kia đi, tôi sẽ đuổi anh ra. "

"Đuổi tôi? Đây chính là nhà của tôi!"

"Của anh thì thế nào? Anh xây lên hả? Kiêu ngạo cái gì a?"

"Hiện tại người kiêu ngạo, hẳn là cậu chứ?"

"Là tôi thì sao? Là tôi không được sao? Chẳng lễ kiêu ngạo cũng phạm pháp? Tôi cho anh biết, người Trung Quốc có câu tục ngữ cường nhi hữu lực, đó chính là: có tiền không mua được vui vẻ...... Anh có hiểu hay không?"

"...... " Chung Nhân im lặng nhăn lại hai hàng lông mày, bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu trầm mặc ăn bữa sáng.

Lộc Hàm vẻ mặt đắc ý, quay đầu hướng về phía Biện Bạch Hiền, nghịch ngợm nháy một cái mắt phải của mình.

Đấu lần này..... Cậu thắng!

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng lắc đầu, lại thản nhiên lộ ra mỉm cười.

Hoàn hảo có cậu ấy ở đây, nếu không..... Thật không biết phải đối mặt với Chung Nhân thế nào.

Bất quá, câu trả lời Chung Nhân muốn, cậu hiện tại đã rõ đáp án, hiểu rõ ràng, đối với tình cảm của anh, cậu trừ cảm kích, chính là cảm tạ. Cậu chỉ coi anh như bằng hữu, mà vượt lên tình cảm bằng hữu, cậu không thể cho anh, cho nên câu trả lời là..... Xin lỗi, em sẽ không!

Hôm nay Py lại ốm rồi nhưng vẫn chăm chỉ ra chap xin lỗi cho các bạn đây =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro