Chương 82: Bạch Hiền, làm thế nào anh mới có thể có được tình yêu của em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Phác gia

Một chiếc Porche màu đen từ cửa xuyên qua, trực tiếp đi vào, dừng lại ở cửa chính biệt thự.

Đầu tiên, mở ghế lái cửa xe chính. Chung Đại thân hình cao lớn từ bên trong đi ra, lập tức đi tới cửa sau, mở cửa ra, cung kính cúi đầu.

Phác Xán Liệt thuận theo ra khỏi cửa xe, hai chân vừa đặt trên mặt đất đã nghe thanh âm chỉnh tề hơn mười người. 

"Đại ca - - "

Phác Xán Liệt hai mắt lạnh như băng quét qua người đứng ở hai bên cửa biệt thự, anh không có bất kỳ lời gì, trực tiếp mở bước chân, đi nhanh vào biệt thự.

......

Vừa mới đi tới phòng ngủ của mình, còn chưa kịp thay lại quần áo, cửa phòng lại phát ra tiếng.

"Cộc, cộc, cộc!"

"Vào đi!" Phác Xán Liệt khẽ lớn tiếng nói, mấy bước đi tới phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng. 

Mà theo tiếng anh, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Diệc Phàm từ ngoài cửa phòng đi vào, đứng ở phía sau anh, đầu tiên là cung kính cúi đầu, đồng thời kêu một tiếng, "Đại ca!"

"Chuyện gì?" Phác Xán Liệt lạnh lùng hỏi.

"Lúc anh chưa về, Độ Khánh Thù cũng đã gọi điện thoại tới, nói chuyện anh bảo cậu ấy làm đã có kết quả, hơn nữa còn truyền lại cho tôi, tôi đã đem tài liệu đến, mời Đại ca xem qua!" Diệc Phàm nói xong liền hai tay cầm lấy một phần văn kiện, đưa về phía anh.

Phác Xán Liệt thình lình xoay người, nhìn văn kiện trong tay của anh ta.

Nhanh như vậy?

Xem ra, hẳn là có đầu mối rồi, nếu không cũng không thể nhanh như vậy liền vội vã đưa tới đây cho anh.

Đưa tay cầm qua văn kiện, sau đó mở ra, nhìn chữ nhỏ chi chít phía trên, cuối cùng hai mắt đột nhiên trừng, kinh ngạc nhìn mấy chữ nào đó phía trên.

"Máy bay tư nhân của Kim gia?" Anh nhẹ giọng.

Phần tài liệu trong tay anh, phía trên rõ ràng ghi cùng một ngày với ngày Biện Bạch Hiền bỏ trốn, hơn nữa còn là sau khi cậu ấy bỏ trốn khoảng 2 giờ, máy bay Kim gia này cất cánh từ Anh quốc, mục đích chính là Đài Loan.

Thế nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Cần phải nói, này căn bản cũng không phải là cái gì trùng hợp, mà là kế hoạch mưu đồ đã lâu?

Lộc Hàm...... Kim Chung Nhân......

Hai người này có quan hệ thế nào? Lại dám liên thủ đối nghịch với anh?

"A...... " Anh nhẹ nhàng cười ra tiếng, mà trong tiếng cười tràn đầy điềm báo tức giận.

"Diệc Phàm!" Anh lớn tiếng.

"Có, Đại ca!" Diệc Phàm ứng tiếng liền cúi đầu.

Khóe miệng Phác Xán Liệt câu khởi một chút cười tà lạnh lùng, ra lệnh nói, "Anh bây giờ lập tức gọi điện cho Kim tổng khách sạn Rich, nói tôi có chuyện quan trọng cần anh ta tối nay tới đây một chuyến, nếu anh ta cự tuyệt..... " Anh đột nhiên dừng lại, nụ cười trong nháy mắt biến mất, hai mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói tiếp, "Phải bắt hắn tới đây!"

"Vâng!" Diệc Phàm lĩnh mệnh, lập tức lui ra khỏi phòng.

Trong căn hộ.

Kim Chung Nhân cả ngày đều ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, nhìn Biện Bạch Hiền bận ra bận vào, nhìn cậu dọn dẹp phòng, nhìn cậu làm bữa trưa, sau đó cho đến bữa tối, hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm người cậu, nhưng..... Nhưng một câu nói cũng không nói với cậu.

Phải mở miệng như thế nào nói với cậu ấy?

Muốn nói cái gì đó với cậu ấy?

Mỗi lần muốn mở to miệng, lại không tự giác khép lại. Bởi vì mỗi lần mở miệng, hắn muốn nói, đều là những câu hỏi ban sáng.

Bất an, lo lắng, kích động, không yên...... Những cảm xúc hỗn tạp ở chung một chỗ, cuối cùng tạo thành trầm mặc......

"Uy, tôi nói anh muốn nán lại tới khi nào? Mặc dù nơi này là phòng ốc của anh, nhưng làm người cũng phải hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực, anh cũng đã nhìn một ngày, anh có mệt hay không hả!" Lộc Hàm nhìn bộ dáng si ngốc kia, không khỏi bắt đầu oán trách.

"Đúng vậy a đúng vậy a, chú Kim Chung Nhân, chú cũng không phải chưa thấy qua mỹ nam, có đến mức như vậy không?" Phác Thế Huân ở một bên hòa cùng.

"....... " Kim Chung Nhân vẫn như cũ trầm mặc nhìn Biện Bạch Hiền đứng ở trong phòng bếp, hoàn toàn không thấy thanh âm hai người bọn họ, thậm chí coi bọn họ như không khí.

Lộc Hàm và Phác Thế Huân nhíu mày nhìn thoáng qua, đồng thời thở dài thật sâu.

"Cha tiểu Lộc, cha nói nên làm cái gì bây giờ a?"

"Cha nào biết?"

"Ai...... Không bằng cha lại pha chế cái thuốc kia, làm chú ấy ngất đi là xong rồi!"

"Ngất đi? Sau khi ngất thì làm thế nào? Con muốn để anh ta ngủ ở đây?"

"Vậy cũng tốt hơn là việc chú ấy cứ nhìn chằm chằm cha con, cha nhìn hai con mắt kia kìa, con..... Con...... Con cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa!"

"Đúng vậy a, cái loại mầm mống si tình này chính là sinh vật phiền toái nhất trên thế giới này, dù sao cha cũng không có cách nào nữa, cha đầu hàng!"

"Ai....... " Phác Thế Huân liên tục thở dài.

Thật ra thì bọn họ làm sao lại không có biện pháp chứ? Chỉ là nhìn hắn si ngốc như vậy, bọn họ thật sự là không có cách nào đi trách mắng hắn.

"Quên đi, cứ để anh ta nhìn đi, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là sẽ đi. Cha nhớ có câu cổ ngữ là: tự cổ đa tình không dư hận...... "

Lộc Hàm đột nhiên dẫn văn từ, Phác Thế Huân lập tức đón câu dưới: "Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ....... "

(Câu trên là trích từ Hoa nguyệt ngấn của Hoàng Tử An. Câu cuối là trích trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

Đây là câu đầu trong Hoa nguyệt ngấn:

... "Đa tình tự cổ không di hận

Hảo mộng do lai tối dị tình"

Đây là câu cuối trong Trường hận ca

.... "Thiên trường địa cửu hữu thì tận

Sử hận miên miên vô tuyệt kỳ"

Có thể hiểu như sau:

Đa tình từ xưa để mối hận

Hận này dằng dặc có bao giờ nguôi)

"Ai....... "

"Ai...... "

Hai người lại cùng nhau thở dài, sau đó đồng thời lắc đầu.

Nhưng bỗng nhiên......

"Linh linh linh..... Linh linh linh..... Linh linh linh...... "

Bên trong phòng khách yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm của điện thoại di động, mà ánh mắt chuyên chú của Kim Chung Nhân chỉ là khẽ có chút dao động, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền, bất vi sở động.

"Này, tôi nói Kim Chung Nhân, điện thoại của anh đang kêu kìa, mau nhận đi!" Lộc Hàm có chút lớn tiếng nhắc nhở, muốn gọi ba hồn bảy vía của hắn về. 

"Đúng vậy a, chú Kim Chung Nhân, mau nghe điện thoại đi!" Phác Thế Huân lại bắt đầu hòa cùng. 

"...... " Kim Chung Nhân vẫn như cũ trầm mặc.

"Này, tôi nói anh đó!" Lộc Hàm rống to, tức giận nói, "Anh nhìn chằm chằm người khác, tôi không xen vào, anh ngồi ở đây, tôi cũng không xen vào, nhưng xin anh đừng có tạo ra tiếng ồn ảnh hưởng người khác được không? Với lại đừng nói tôi không nhắc nhở anh, cuộc điện thoại này nếu là của ba anh gọi tới, vạn nhất bị ông ta nhận ra cái gì, vậy thì Bạch Hiền cậu ấy...... " Cậu cố ý muốn nói lại thôi.

Kim Chung Nhân nghe được hai chữ "Bạch Hiền" này, đột nhiên cả kinh, sau đó chân mày nhíu lại, cuối cùng thu hồi tầm mắt chuyên chú, lấy điện thoại ra.

Phác Thế Huân thấy hắn chuyển biến, vẻ mặt sùng bái nhìn Lộc Hàm nói, "Cha tiểu Lộc, cha thật lợi hại!"

"Đó là đương nhiên, tiểu quỷ nhỏ!" Lộc Hàm đắc ý.

Mà Kim Chung Nhân nhìn dãy số xa lạ hiện trên điện thoại, chân mày không tự chủ nhíu lại lần nữa.

Là ai?

Hắn nghi hoặc ấn nút nhận, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai:

"A lô?"

"Chào anh, xin hỏi anh là Kim tổng của khách sạn Rich?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của nam nhân. 

"Là tôi, anh là ai?" Kim Chung Nhân nghi hoặc hỏi. 

"Tôi là thuộc hạ của Phác tổng tập đoàn King, tên tôi là Diệc Phàm!"

Phác Xán Liệt?

Diệc Phàm?

Khuôn mặt bình tĩnh của Kim Chung Nhân đột nhiên khiếp sợ, hai mắt cũng trừng lớn. 

Tại sao hắn ta lại gọi điện tìm đến hắn? Lẽ nào hắn ta đã biết Biện Bạch Hiền ở chỗ của hắn?

"Tìm tôi có chuyện gì?" Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi.

"Kim tổng, lần này tôi gọi cho anh là muốn chuyển cho anh một câu, Đại ca ngài nói, ngài có chuyện rất trọng yếu, mời anh tới đây một chuyến!" Diệc Phàm nhắc lại nguyên lời.

Tới đó?

Hắn ta muốn hắn tới Mặc gia?

"Thật xin lỗi, tôi...... "

"Kim tổng!"

Kim Chung Nhân lời còn chưa nói xong, Diệc Phàm liền cắt đứt lời của hắn, cũng khéo léo nói, "Đại ca chúng tôi chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh, tôi nghĩ một người thông minh như Kim tổng đây, nhất định không nghĩ đem chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn chứ?"

Khuôn mặt Kim Chung Nhân nháy mắt âm lãnh.

Đem chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn?

Hắn ta đây là đang uy hiếp hắn? Thật không hổ là người hắc đạo, thật đúng là ngang ngược!

"Kim tổng...... " Thanh âm Diệc Phàm chậm chạp chờ hắn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa, lạnh lùng nói, "Nếu anh thật sự bận rộn không có thời gian, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, tạm biệt!"

"Chờ đã!" Kim Chung Nhân đột nhiên gọi lại hắn.

"....... " Trong điện thoại Diệc Phàm lẳng lặng chờ đợi.

"Tôi đi, tôi hiện tại liền tới đó!" Hắn nhẹ giọng đáp ứng.

"Vậy tôi sẽ ở cửa Phác gia chờ ngài!" Diệc Phàm nói xong một câu nói sau cùng này liền ngay lập tức đem tắt điện thoại.

Kim Chung Nhân nhíu mày nắm chặt di động trong tay, trong lòng ý chí chiến đấu dâng lên.

Lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Biện Bạch Hiền..... Tuyệt đối không thể để cho hắn ta cướp đi. 

Thình lình đứng lên, căn bản cũng không có để ý tới hai người vẫn ngồi ở bên cạnh nghe lén, trực tiếp đi tới cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Biện Bạch Hiền đang làm bữa tối. 

"Bạch Hiền..... " Hắn nhẹ giọng gọi. 

Tay Biện Bạch Hiền đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn nói, "Làm sao vậy?"

"Anh có chút việc gấp, đi về trước, hôm nào trở lại thăm em!" Kim Chung Nhân mỉm cười, nhẹ nhàng nói.


"Việc gấp?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc, "Ăn xong cơm tối rồi đi không được sao?" Cậu khách khí nói. 

"Không được, lần sau đi!"

"Được, để em tiễn anh!"

"Ừ!"

Hai người khách khách khí khí nói chuyện với nhau, sau đó Biện Bạch Hiền buông dụng cụ trong tay, xoay người đi tới cửa phòng.

Kim Chung Nhân lưu luyến nhìn khuôn mặt cậu, khóe miệng cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng ẩn ẩn đau đớn.

Ý nghĩ trong cuộc sống không có cách nào gặp lại cậu như vậy, khẩn cấp muốn gặp được cậu ấy, nhưng bây giờ nhìn tới, sờ tới, cũng cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cậu ấy, nhưng vẫn cảm thấy..... Cậu ấy xa xôi như vậy.

"Anh đi đây!" Hắn nhẹ nói, chầm chậm xoay người.

" Chung Nhân!" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên gọi hắn lại.

Kim Chung Nhân chộn rộn chân lập tức dừng lại, trái tim đau đớn đột nhiên có chút nhảy nhót.

Cậu vào lúc này gọi hắn lại là muốn nói gì? Có phải hay không là bởi vì có một chút không đành lòng? Có thể hay không một tháng xa cách này, cậu ấy cũng có chút nhớ hắn? "Em muốn nói cái gì?" Hắn vội vàng hỏi.

"Em...... " Biện Bạch Hiền chần chờ một chút, sau đó khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nói, "Cám ơn anh hôm nay tới thăm em, cũng cám ơn anh để em tạm thời ở chỗ này, nhưng em sẽ mau tìm được nhà rồi chuyển đi. "

Khuôn mặt hưng phấn của Kim Chung Nhân đột nhiên rơi xuống, "Em tại sao muốn chuyển đi? Em có thể ở chỗ này!"

"Không cần, cám ơn ý tốt của anh, anh đã giúp em rất nhiều, thật sự rất nhiều, cho nên...... " Cậu muốn nói lại thôi, đem câu nói kế tiếp nuốt trở lại trong bụng. Kim Chung Nhân mất mát nhìn cậu, hắn biết rõ trong nửa câu này của cậu là có ý gì, cậu ấy không muốn lại thiếu nhân tình của hắn.

"Được, anh biết rồi!" Hắn nhẹ giọng trả lời, sau đó lại một lần nữa xoay người, cậu đơn bước đi.

Mới vừa rồi hắn còn ngây ngốc cho là cậu ấy sẽ có một chút không đành lòng, nhưng sự thật là..... Cậu ấy cấp tốc không kịp chờ muốn đẩy hắn ra.

Ông trời ơi.......

Rốt cục làm thế nào mới có thể nhận được tình yêu của nam nhân này? Rốt cục phải làm phương pháp gì mới có thể khiến cậu ấy yêu hắn?

Ông trời......

Nếu ông thật sự đồng ý nói cho con..... Con nguyện dùng tất cả những gì của mình để trao đổi......

...........

Biện Bạch Hiền nhìn hắn rời đi, nhìn hắn đi vào thang máy, sau đó mới xoay người, vừa muốn đi trở về trong căn hộ, Lộc Hàm liền nghênh diện đi tới.

"Bạch Hiền, tớ muốn ra ngoài một chút, bữa tối tớ sẽ không ăn!"

"Cậu muốn ra ngoài? Đi đâu?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc hỏi.

"Ách...... " Lộc Hàm bỗng nhiên chần chờ, sau đó lập tức cười nói, "Cậu nhìn xem, tớ cũng đã lớn rồi, chẳng lẽ đi đâu cũng phải báo cáo với cậu? Cậu yên tâm đi, buổi tối trước mười giờ, tớ nhất định sẽ trở về ăn khuya!"

"Cậu còn muốn ăn khuya?"

"Hắc hắc hắc... Cơm tối không ăn, dĩ nhiên muốn ăn khuya để bù lại rồi! Được rồi, tớ đi đây!" Lộc Hàm nói xong liền đi ra cửa phòng, mà chân cậu vừa bước ra, nụ cười trên mặt nháy mắt trở nên lạnh như băng.

Vừa rồi Kim Chung Nhân nhận cuộc điện thoại kia có chút kỳ quái, nếu cậu đoán không lầm, hẳn là Phác Xán Liệt gọi tới.

Bọn họ muốn gặp mặt?

Biện Bạch Hiền nhìn cước bộ vội vã của cậu, trong lòng không khỏi sinh ra nghi ngờ.

Đầu tiên là Kim Chung Nhân đột nhiên muốn đi, sau đó cậu ấy cũng đột nhiên muốn đi. Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Không bằng......

Cậu bỗng nhiên cởi tạp dề trên người xuống, ném vào trên kệ giày bên cạnh cửa, nói với Phác Thế Huân đang ngồi ở trên ghế sa lon, "Phác Thế Huân, con ở trong nhà nhớ biết điều một chút, cha đi ra ngoài mua ít đồ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro