Chương 83: Tôi muốn gặp Phác Xán Liệt, dẫn tôi đi gặp anh ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Rầm - - " một tiếng, cửa khu nhà bị đóng sập.

Phác Thế Huân há hốc miệng, lời đáp ứng còn chưa nói ra, người đã đi, trong nháy mắt, trong phòng khách trống không chỉ có mình bé lẻ loi.

Đây là có chuyện gì?

Mọi người đều vội vàng đi như vậy?

Không đúng.....

Này rất kỳ quái, chẳng qua là một cuộc điện thoại, bọn họ liền liên tiếp chạy đi, xem ra tựa hồ là có chuyện thú vị gì sắp xảy ra, vậy thì..... Không bằng bé cũng tham gia đi.

Trên khuôn mặt bụ bẫm của bé đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, từ trên ghế salon nhảy xuống, sau đó nhanh chóng đi tới phòng của chính mình, cầm lấy cặp sách nhỏ rồi vội vàng chạy ra, đi theo phía sau Biện Bạch Hiền.

................

Dưới lầu khu nhà trọ

Chung Nhân đi nhanh tới xe mình, ngồi lên ghế lái, lập tức lái xe đi, mà Lộc Hàm đi theo phía sau anh, nhìn phương hướng anh rời đi, xoay người chạy đến ngõ nhỏ gần khu nhà, một chiếc mô tô đã chuẩn bị sẵn, đuổi theo phía sau anh, mà Biện Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm thần thần bí bí theo dõi Chung Nhân, nghi ngờ trong lòng càng tăng, cậu lập tức chạy đến đường cái, gọi một chiếc taxi theo phía sau bọn họ, cuối cùng..... Phác Thế Huân lén lén lút lút núp trong bóng tối, nhìn bọn họ một người đuổi một người theo, khóe miệng vui vẻ bay múa cười tà, lúc này cậu vô cùng may mắn chính mình cầm cặp sách tùy thân, bởi vì bên trong vừa vặn có tiền tiêu vặt của cậu, cho nên cậu cũng liền bận rộn gọi một chiếc taxi, gia nhập đội ngũ "một đuổi một theo" của bọn họ.

Mười phút sau.....

Xe Chung Nhân vào cửa lớn Phác gia, chậm chạp dừng ở cửa biệt thự, mà Diệc Phàm sớm đứng ở cửa, nghênh đón anh đến.

Chung Nhân từ trên xe đi xuống, Diệc Phàm ngay lập tức tiến lên, cứng nhắc nói, "Kim tổng, bên trong, mời!"

Chung Nhân không có lên tiếng, trực tiếp đi tới bên trong biệt thự.

..........

Ngoài cửa lớn biệt thự

Lộc Hàm đem xe dừng ở khúc quanh cách đó không xa, sau đó hai mắt nhìn vào cửa lớn biệt thự ba tầng xa hoa kia.

Quả nhiên cuộc điện thoại kia là Phác Xán Liệt gọi tới, xem ra anh ta đã về Đài Loan, hơn nữa đã điều tra Biện Bạch Hiền đang ở trong tay Chung Nhân, vậy thì, anh ta gọi Chung Nhân tới đây, là muốn nói với hắn cái gì đây?

"A....... " Cậu cười khẽ.

Nói cái gì cũng không quan trọng, dù sao cũng không liên quan tới cậu, có điều bây giờ chuyện trọng yếu hơn là.....

Khóe miệng cậu thoáng hiện nụ cười tà, đột nhiên xoay người, khẽ lớn tiếng nói, "Bạch Hiền, ra đi, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, cần gì trốn trốn tránh tránh chứ? Điểm này cũng không giống tác phong của cậu!"

Ở sau lưng cậu cách đó không xa, Biện Bạch Hiền bỗng nhiên xuất hiện, đi nhanh tới trước mặt cậu, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu nói, "Cậu đã sớm biết tớ theo dõi cậu? Không đúng....... " Cậu bỗng nhiên phủ nhận suy đoán của mình, lại một lần nữa nói, "Cậu cố ý đưa tớ tới đây!"

"Tớ nào có!" Lộc Hàm phủ nhận.

Hai mắt Biện Bạch Hiền đột nhiên hung hăng nhìn chằm chằm cậu, lạnh lùng chất vấn, "Mục đích của cậu rốt cuộc là gì?"

"Tớ....... "

Lộc Hàm hiểu rõ tầm mắt nhìn về phía phương xa! (→﹏→) ~

"Tớ nào có mục đích nào a, Bạch Hiền..... Cậu phải tin tưởng tớ!"

"Tin cậu mới là lạ!" Biện Bạch Hiền trong cơn giận giữ gầm nhẹ, lại một lần nữa chất vấn, "Nói, cậu rốt cuộc đem tớ tới đây làm gì?"

"Cái này sao..... Thật ra thì...... Tớ đây..... Chỉ là.... Ách..... " Lộc Hàm ấp a ấp úng, nói nửa ngày đều quanh tại chỗ, cố ý kéo dài thời gian.

"Lộc Hàm!" Biện Bạch Hiền đột nhiên lớn tiếng gọi cả tên đầy đủ của cậu, cơn giận giữ nháy mắt bộc phát.

Lộc Hàm ngay lập tức đem thái độ của mình bãi chính, vẻ mặt thành thật nhìn cậu, thành thành thật thật trả lời nói, "Tớ chỉ là muốn giúp cậu tìm cơ hội trả nhân tình!"

"Trả nhân tình?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Đúng vậy! Cậu nghĩ a, hiện tại Chung Nhân vào Phác gia chỗ nguy hiểm như vậy, nếu hắn và Phác Xán Liệt gặp mặt, hai người kia nhất định sẽ náo loạn, mà náo loạn thì Chung Nhân nhất định sẽ gặp nguy hiểm, bất quá lúc nguy hiểm, nếu cậu xuất hiện cứu anh ta một mạng..... Không phải là hoàn nhân tình của anh ta rồi sao?" Lộc Hàm vui thích nói, bộ mặt tươi cười đắc ý.

Nhưng Biện Bạch Hiền lại cau mày thật sâu.

Cậu ấy nói không có sai, nếu hai người bọn họ gặp mặt nhất định sẽ phát sinh cãi vã, mà nếu hai người đều tức giận, vậy thua thiệt nhất định là Chung Nhân, Phác Xán Liệt một khi xúc động, vậy thì.....

Trái tim đột nhiên thấp thỏm, bắt đầu bất an.

Không được, bất kể như thế nào, cậu cũng không thể để cho Chung Nhân gặp chuyện không may, cho dù là lại bị Phác Xán Liệt bắt được, cũng nhất định phải để anh ta an toàn rời khỏi Phác gia, nhưng...... Chung Nhân thản nhiên bước vào Phác gia như vậy, anh ta hẳn sẽ có kế sách ứng phó mới đúng, nhưng vạn nhất..... Trong vạn nhất của vạn nhất..... Thật sự gặp chuyện không may......

Cậu căng thẳng, đột nhiên chân bước vào cửa Phác gia.

"Bạch Hiền!" Lộc Hàm vội vàng nắm lấy tay cậu, nói, "Cậu muốn làm gì?"

"Cậu không phải nói để tớ trả nhân tình cho anh ấy sao? Tớ sẽ đi cứu anh ấy bây giờ!"

"Tớ có nói như vậy không sai, nhưng cậu cứ như vậy hai tay trống trơn tới cứu? Vậy chẳng phải thành chui đầu vô lưới?"

Biện Bạch Hiền nghe lời cậu, đột nhiên quay người lại, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, nghiêm túc nói, "Cậu cố ý đưa tớ tới đây, lại cố ý nói với tớ như vậy, còn cố ý để tớ lo lắng cho Chung Nhân, xem ra, đây hết thảy là tính toán của cậu, vậy.... Nói vậy cậu có kế hoạch cứu Chung Nhân rồi?"

"Ách..... Cái này sao...... " Lộc Hàm lại bắt đầu ấp a ấp úng.

"Cậu tốt nhất nói nhanh một chút, nếu cậu không thống thống khoái khoái nói ra, tớ hiện tại lập tức xông vào, để cho kế hoạch cậu tỉ mỉ thiết kế đều ngâm nước nóng!" Biện Bạch Hiền đột nhiên khí thế bức nhân, tức giận uy hiếp.

"Được được được, tớ nói..... Tớ nói còn không được sao?" Lộc Hàm lập tức thỏa hiệp, vẻ mặt bất đắc dĩ bước lên hai bước, đi tới trước mặt cậu, nói, "Trước khi tớ nói, cậu há miệng ra đã!"

"Há miệng? Làm gì?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ.

"Bảo cậu há miệng thì cậu cứ há ra, lẽ nào cậu cho rằng tớ sẽ hại cậu sao?"

Biện Bạch Hiền nhíu mày nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia của cậu, tuy rằng đoán không ra trong lòng cậu, nhưng cậu có thể tin tưởng cậu ấy không hại cậu.

Không chần chờ, cậu mở miệng ra.

Lộc Hàm lập tức từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu đỏ ném vào trong miệng cậu.

Mà viên thuốc vừa vặn vứt xuống cổ họng của cậu, khiến cậu không kịp phản ứng, trực tiếp nuốt xuống bụng.

"Cậu cho tớ ăn cái gì?" Biện Bạch Hiền chất vấn. "Cậu yên tâm đi, đây là PC74748 tớ nghiên cứu, dược hiệu là ba giờ, cũng đủ cho cậu cứu Chung Nhân ra rồi!" Cậu vẻ mặt tràn đầy tự tin.

"PC...... 74748?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc lặp lại, kinh ngạc hỏi, "Đây là cái gì vậy? Tại sao nghe không tốt như vậy?" Đi tìm chết đi đi chết đi.....( 74748: thất tứ thất tứ bát: đi chết đi đi chết đi....=)))

Cậu đổ mồ hôi! (⊙﹏⊙|||) ~

"Bạch Hiền cậu yên tâm, đây chỉ là danh hiệu mà thôi, sẽ không thực sự hại chết cậu đâu!"

"Thật hay giả?" Biện Bạch Hiền vẫn vô cùng lo lắng.

"Thật, cậu phải tin tưởng tớ, càng phải tin tưởng nghiên cứu của tớ, a, còn nữa...... " Lộc Hàm nói xong, lập tức từ trong túi lấy ra hai thứ, nhét vào tay cậu.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn hai thứ trong tay.

Một cái là khăn tay màu trắng, một cái khác là.....

"Đây là cái gì?" Cậu nhìn chằm chằm viên hình cầu màu đen đường kính chừng năm phân trong tay!

"Cái này nha, cũng là PC54548 thuốc tinh thần tớ nghiên cứu!"

"PC..... 54548?" Tại sao lại là mấy con số không may vậy?

Ta chết ta chết..... ( 54548: ngũ tứ ngũ tứ bát -> ngã tử ngã tử ba: ta chết ta chết....=)))

Cậu điên cuồng đổ mồ hôi! (⊙﹏⊙|||) ~

Đây là trò chơi sao? Có chủ tâm hù dọa người sao?

"Yên tâm đi Bạch Hiền, cái này cũng chỉ là danh hiệu mà thôi!" Lộc Hàm giải thích.

"Cậu có thể lấy danh hiệu bình thường được không hả? Với lại.... Thứ này dùng làm gì?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc, nhìn chằm chằm viên cầu màu đen kia.

"Thứ này phi thường lợi hại, chỉ cậu lúc cậu gặp nguy hiểm, dùng lực ném nó xuống mặt đất, nó sẽ nổ tung, đồng thời nhả ra khói, hơn nữa trong khói còn có vật chất làm chảy nước mắt với mê dược, dĩ nhiên cậu không cần lo lắng, bởi vì cậu đã ăn PC7478 tớ đã dày cậung nghiên cứu chế tạo, cái kia vừa vặn là giải dược!"

Biện Bạch Hiền nghe cậu thao thao bất tuyệt giải thích, chỉ cảm thấy có chút kinh hãi. Nhiều năm như vậy, cậu ấy nghiên cứu ra những thứ đồ này, cậu ấy vậy còn làm nhiều hơn, mà kinh nghiệm nhiều năm như vậy, những thứ này có tính nguy hiểm cực cao, không cẩn thận sẽ hại người hại mình..... Ai.....

Quên đi! Vốn không có gì mạnh hơn cả.

"Vậy cái kia?" Cậu chỉ vào cái khăn tay trắng nói, "Đây cũng là PC gì 4 gì 48?"

"Cái này? Cái này chỉ là một cái khăn tay thôi, hôm qua ở ven đường mua! Một đồng, tiện nghi chứ?"

Khóe miệng Biện Bạch Hiền có chút co quắp, khuôn mặt đầy hắc tuyến.

"Cậu đưa tớ cái khăn tay làm gì?" Cậu chịu đựng lửa giận chộn rộn hỏi.

"Cái này là chuẩn bị cho Chung Nhân, nếu quả thật dùng đến PC54548, vào lúc đó, cậu dùng khăn tay này che miệng anh ta, như vậy anh ta cũng không bị ngất xỉu!"

"A..... A, a...... " Biện Bạch Hiền cười khan, cậu châm chọc nói, "Cậu nghĩ thật đúng là chu đáo!"

"Đương nhiên, Lộc Hàm tớ làm việc từ trước đến giờ đều chu đáo, hoặc là không làm, đã làm thì làm tốt nhất, thuận tiện...... Nói cho cậu biết lời răn mình của tớ, tám chữ..... Không phải ngươi chết, chính là ta sống!"

Biện Bạch Hiền rốt cục không nhịn được!

Thật sự là không muốn nghe thêm những lời tự mãn khoe khoang của cậu nữa, Biện Bạch Hiền lập tức nắm chặt thứ trong tay, vẻ mặt thành thật nói, "Cậu đã giúp tớ chuẩn bị mọi thứ, vậy.... Tớ nhất định trở về!"

Cậu nói xong liền lấy dũng khí, bước chân đi về phía cửa lớn của biệt thự.

"Bạch Hiền...... " Lộc Hàm lại gọi cậu.

"Gì nữa vậy?" Biện Bạch Hiền nhíu mày hỏi.

"Không có gì, chỉ là.... Tớ muốn đi cùng cậu!" Lộc Hàm đột nhiên tiến lên đứng ở cạnh cậu.

"Cậu muốn đi cùng tớ?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

"Đúng vậy, chúng ta là chị em tốt nha, phải cùng sinh, cùng Biện, đi thôi!" Lộc Hàm nói xong liền kéo tay cậu đi nhanh về phía biệt thự Phác gia.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, chân mày nhăn lại, trong lòng có muôn vàn điều lo nghĩ.

"Tiểu Lộc, cậu rốt cuộc đang có cái chủ ý gì vậy?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

"Tớ có thể có chủ ý gì chứ, chỉ là muốn giúp cậu thôi mà!" Lộc Hàm trả lời qua quít.

"Giúp tớ?" Biện Bạch Hiền lặp lại hai chữ này.

Hành động cậu ấy làm từ trước tới nay luôn làm người khác nghĩ không ra, mà buổi tối hôm nay, nhìn như cậu ấy nói rất có đạo lý, giống như đúng như lời cậu ấy nói vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại thấy trăm ngàn chỗ hở.

Cậu ấy cố ý dẫn cậu tới nơi này, nói là vì muốn giúp cậu có cơ hội trả nhân tình, nhưng lý do này giống như rất gượng ép? Hơn nữa cậu ấy còn chuẩn bị những thứ kia, thậm chí còn muốn cùng cậu tiến vào đầm rồng hang hổ này, điều này cũng khiến người ta không thể tưởng tượng được, hơn nữa biểu tình nhất định phải đi vào của cậu ấy hiện tại, càng khiến người ta nghi ngờ không giải thích được.

Rốt cuộc...... Cậu ấy đang tính toán cái gì?

"Bạch Hiền..... " Lộc Hàm đột nhiên trầm giọng gọi cậu.

"Hả?" Biện Bạch Hiền ứng tiếng.

"Cậu tin tớ không?" Cậu đột nhiên hỏi.

"Hử?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Tớ hỏi cậu, cậu có phải Phác kệ phát sinh chuyện gì, cậu cũng sẽ tin tưởng tớ?"

"Ừ, đúng, tớ tin cậu.... Phác kệ phát sinh chuyện gì, tớ cũng tin cậu!" Biện Bạch Hiền kiên định.

"Vậy thì cũng đừng hỏi nữa, một ngày nào đó tớ sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho cậu hay!"

"Quả nhiên, cậu có việc gạt tớ!"

"Ha ha.... Xem như thế đi, xin lỗi!"

"Tại sao phải xin lỗi?"

"Ách..... Tớ...... "

"Quên đi, dù sao tớ cũng đã lựa chọn tin tưởng cậu rồi, cậu cũng không cần giải thích với tớ làm gì, cho dù bị cậu lợi dụng, tớ cũng cam tâm tình nguyện, ai kêu cậu là người bạn tốt nhất trên thế giới này của tớ chứ? Tớ không giúp cậu..... Thì ai giúp cậu đây!" Biện Bạch Hiền dịu dàng nói, trong giọng nói trần ngập sự tín nhiệm, bền gan vững chí.

Lộc Hàm nhìn cậu như vậy, trong lòng bắt đầu cảm thấy áy náy, chân mày khẽ chau lên.

Cậu ấy luôn như vậy, từ nhỏ đã thế, chỉ cần cậu không nói, cậu ấy cũng sẽ không tiếp tục truy vấn, chỉ cần cậu nói tin tưởng tớ, cậu ấy sẽ không chút suy nghĩ chọn tin tưởng cậu. Cậu ấy tin cậy cậu như vậy, cũng chưa từng nghi ngờ, nhưng, nhiều năm qua, cũng vẫn lừa gạt cậu ấy.

Xin lỗi.....

Ba chữ kia, trong lòng cậu đã nói không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà một ngày nào đó.... Một ngày nào đó cậu sẽ đem toàn bộ bí mật nói cho cậu ấy biết, thẳng thắn đối mặt, không còn xa nữa, một chút nữa thôi.... Đợi một chút nữa.....

"Cám ơn cậu, Bạch Hiền!" Cậu bỗng nhiên cảm kích nói.

"Tiểu tử ngốc, cậu còn khách khí với tớ làm gì, chúng ta không phải người một nhà sao!" Biện Bạch Hiền khẽ nhíu mày oán trách.

Người một nhà?

Trên mặt Lộc Hàm lộ ra nụ cười chân ý thật lòng, ấm áp tràn đầy trong lòng, trên khuôn mặt vui sướng còn pha trộn một chút xấu hổ.

Người một nhà.....

Những từ này ở trong thế giới của cậu xa xỉ bao nhiêu, nhưng cậu từ trước rất sớm rất sớm đã làm mất đi, không ngừng khiến cậu, làm cho cậu bị trói buộc trong thế giới cậu độc đen kịt.

Cậu từng thề, đời này..... Vì cậu ấy mà sống..... Vì cậu ấy mà chết.....

"Người một nhà a, từ này thật không sai, nếu chúng ta đã là người một nhà, vậy cậu không ngại hy sinh một chút, thay tớ thử nghiệm PC52528 tớ mới nghiên cứu ra, có được hay không?"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc, "PC..... 52528? Đây là cái gì vậy?"

Tuy rằng cái tên an toàn hơn hai cái trước rất nhiều, nhưng.....

Tôi khác tôi khác?

Cậu đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||) ~

Tại sao cậu có cảm giác bị tổn hại? Khác.....

"Tớ cự tuyệt, tớ tuyệt đối không muốn!" Cậu kiên định trả lời.

"Hử? Tại sao? Giúp tớ đi mà...... " Lộc Hàm bắt đầu làm nũng.

"Không giúp!"

"Bạch Hiền..... Xin cậu đấy...... "

"No way!"

"....... "

Hai người cãi nhau đi tới, trong lúc vô tình liền đi tới cửa lớn Phác gia, mà tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng đôi chút.

Hai bảo vệ cửa thấy hai người nam nhân xuất hiện, vội vàng đi ra, lớn tiếng hỏi, "Các cậu đang làm gì ở đây?"

"Chúng tôi đến tìm người!" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng trả lời.

"Tìm người?" Gã bảo vệ cao thấp đánh giá toàn thân các cậu.

Hai người đều là người đẹp, chẳng lẽ là người của "Bách Hoa các"? ( Ý tưởng mấy ẻm là người lầu xanh í mà =)))

"Các cậu muốn tìm ai?" Hắn cẩn thận hỏi.

"Chúng tôi...... "

"Chúng tôi muốn tìm Kim Chung Đại!" Lộc Hàm cắt đứt lời Biện Bạch Hiền, ngăn cản cậu không nói ra ba chữ Phác Xán Liệt kia.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc, nghi hoặc quay đầu nhìn cậu.

Lộc Hàm nở nụ cười, khách khí nói, "Làm phiền anh, chúng tôi tìm Chung Đại có chuyện rất trọng yếu, có thể xin anh mau nói cho anh ta tới đây được không? Chúng tôi chờ ở đây!"

"Cái này.....!" Gã bảo vệ do dự.

Tuy rằng cảm thấy mấy cậu này có chút khả nghi, nhưng nếu thật sự là người của "Bách Hoa các", vậy thì càng tuyệt vời.

"Được rồi, các cậu chờ ở đây, tôi đi thông báo!"

"Được, cám ơn anh!"

Lộc Hàm cao hứng cảm tạ, gã bảo vệ xoay người, hắn đầu tiên gọi một người khác tới trông chừng các cậu, sau đó mới đi tới biệt thự ba tầng xa hoa kia.

Biện Bạch Hiền vẫn nghi hoặc nhíu mày, nhỏ giọng nói, "Tại sao không nói tìm Phác Xán Liệt?"

"Ngốc thế, nếu nói thẳng, vậy chẳng khác nào cậu đem chuyện cậu tới tìm anh ta nói cho anh ta biết, vậy anh ta nhất định sẽ đề phòng, nhưng nếu cậu tìm Chung Đại, như vậy sẽ không giống, cậu có thể lập tức yêu cầu anh ta dẫn cậu đi gặp Phác Xán Liệt, dù sao anh ta cũng biết cậu, cũng biết quan hệ giữa cậu và Phác Xán Liệt, anh ta sẽ không dám cãi lời của cậu, đến lúc đó..... Chúng ta không phải có thể khiến Phác Xán Liệt trở tay không kịp!"

"Thì ra là vậy a!" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Ai...... " Lộc Hàm thở dài thật sâu, lầm bầm nói, "Người tứ chi phát triển, cái đầu quả nhiên cũng đơn giản!" 

"Cậu nói cái gì?"

"Không...... Không có gì, tớ chỉ nói là thần kinh vận động của cậu thật sự quá tốt rồi, nhưng so lại thì thần kinh não bộ hơi kém một chút. "

"Ý cậu nói là tớ rất dốt?"

"Không, tớ chỉ là cảm thấy không gian phát triển của thần kinh não bộ của cậu rất lớn, tiền đồ trong tương lại không thể lường được...... "

"Vậy thật sự cám ơn lời khen ngợi của cậu!" Biện Bạch Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đâu có đâu có, ha ha...... " Lộc Hàm cười khan mấy tiếng, sống lưng lạnh run.

......

Mấy phút sau

Người vừa mới vào thông báo cùng Chung Đại tới chỗ các cậu, khi Chung Đại thấy Biện Bạch Hiền, anh ta vô cùng kinh ngạc, khuông mặt cứng nhắc lộ ra biểu tình không dám không dám tin.

"Biện thiếu gia? Làm sao cậu...... "

"Tôi muốn gặp Phác Xán Liệt!" Biện Bạch Hiền lớn tiếng cắt đứt lời anh ta.

"Nhưng, đại ca hiện tại đang nói chuyện với người khác, sợ rằng...... "

"Tôi chỉ muốn gặp anh ta, anh lập tức mang tôi đi. Tôi biết anh ta hiện đang gặp Chung Nhân, nếu Chung Nhân xảy ra chuyện gì, hậu quả..... Anh có thể gánh nổi không?"

Hậu quả?

Chân mày Chung Đại khẽ chau lên.

Cậu ấy nói hậu quả gì? Là chỉ Chung Nhân, hay là đang chỉ cậu ấy?

"Này, tôi nói anh, một người đàn ông sao lại lề mề như vậy, mau dẫn bọn tôi vào, nơi này rất lạnh!" Lộc Hàm đột nhiên oán giận, cố ý run rẩy.

Tầm mắt Chung Đại lập tức chuyển dời đến trên người cậu, nghi hoặc hỏi, "Cậu là ai?"

"Tôi? Tôi là...... "

"Cậu ấy là bạn của tôi!" Biện Bạch Hiền nói tiếp.

Bạn?

Chân mày Chung Đại chau lại, hai mắt nhanh chóng đánh giá toàn thân Lộc Hàm.

Biện Bạch Hiền sốt ruột mất kiên nhẫn, lại một lần nữa mở miệng, uy hiếp nói, "Anh rốt cuộc có mang chúng tôi đi gặp Phác Xán Liệt không? Chẳng lẽ thực sự muốn tôi cầm con dao đặt lên cậu mình, dùng mạng mình để uy hiếp anh sao?"

Nghe thấy lời này, Chung Đại vội vàng cúi đầu, nói, "Biện thiếu gia xin đừng nghiêm trọng nghiêm trọng, tôi lập tức dẫn cậu đi gặp đại ca!"

Biện Bạch Hiền lòng treo trên cao, rốt cuộc từ từ hạ xuống.

"Mở cửa!" Chung Đại lạnh lùng ra lệnh.

Gã bảo vệ vừa nãy lập tức mở cửa sắt ra.

Chung Đại một bước đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền, cung kính khom lưng, đưa tay phải ra nói, "Biện thiếu gia, mời!"

Trong lòng Biện Bạch Hiền bỗng nhiên thấp thỏm, chậm chạp bước đi vào đất Phác gia, mà ngược lại...... Cước bộ Lộc Hàm lại có vẻ có chút vội vàng, thật giống như khẩn cấp muốn đi vào.

.......

Cách cửa lớn 6m

Phác Thế Huân lại núp ở bên cây đại thụ ven đường, bé nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, đang định áp dụng hành động, nhưng là đột nhiên.....

"Cậu là Phác Thế Huân, Phác tiểu thiếu gia ư!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro