Chương 86: Cuối cùng em vẫn làm tổn thương anh! Tha thứ cho em, Chung Nhân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lầu khu nhà ở

Biện Bạch Hiền và Chung Nhân vội vội vàng vàng trở lại căn hộ, nhưng lúc mở cửa ra, lại phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, lại không có một ai. 

Thế Huân đâu?

Chẳng lẽ là đi ngủ rồi?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc lập tức đi đến cửa phòng ngủ của Phác Thế Huân, rón rén mở cửa phòng, lại thấy đèn bên trong phòng ngủ cũng mở, mà trên giường không có bóng người, thậm chí căn bản vẫn chưa có người động tới.

Người đâu?

Làm sao lại không có ở đây?

"Thế Huân?" Biện Bạch Hiền một bên lớn tiếng gọi, một bên đi vào phòng.

Hai mắt không ngừng quét bốn phía trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía đầu giường, khiếp sợ đến sửng sốt.

Theo sau Chung Nhân đi tới cũng quét mắt một vòng trong phòng, nghi hoặc nhíu mày, trong lòng mơ hồ bất an, nhưng an ủi nói, "Có thể ở trong toilet, anh đi xem giúp em, em đừng vội!"

Anh nói xong liền lập tức ra khỏi phòng, bắt đầu tìm kiếm.

Mà Biện Bạch Hiền lại sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm tủ đầu giường trống trơn, trong lòng bắt đầu kích động lại thấp thỏm.

Không thấy cặp sách của Thế Huân, người cũng không thấy đâu, nó sẽ đi đâu chứ?

Trong lúc cậu rời khỏi đây, nơi này xả ra chuyện gì ư? Nhưng mà mọi thứ vẫn giống như trước khi cậu đi, chẳng lẽ là Thế Huân một mình đi? Là thừa dịp bọn họ không ở đây mà bỏ đi sao? Hay là có nguyên nhân khác?

"Thế Huân..... Thế Huân...... Thế Huân...... "

Cậu bất an khẽ nói, mỗi lần cậu gọi tên cậu, lo lắng trong lòng cậu lại tăng lên, đột nhiên, cậu đem tầm mắt chuyển tới cửa phòng, hoang mang bước chân, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn đi ra ngoài tìm kiếm.

"Thế Huân..... Thế Huân..... Thế Huân...... "

Cậu vừa không ngừng gọi, vừa nhanh chóng chạy tới cửa khu nhà, vội vội vàng vàng mở cửa ra, nhưng lại đụng phải Lộc Hàm vừa vặn trở về.

"Tiểu Lộc?"

Biện Bạch Hiền giật mình, sợ hãi nắm lấy cánh tay cậu nói, "Cậu không sao chứ? Có bị thương không?"

"Tớ không sao?" Lộc Hàm nhẹ nhàng trả lời, giọng nói thản nhiên bình thường.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn bộ dáng của cậu, lo lắng hỏi, "Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Tớ không sao, thật sự không có chuyện gì!" Lộc Hàm nói xong, khóe miệng khó khăn cười, sau đó lập tức nói sang chuyện khác, "Cậu sao lại vội vàng như vậy?"

Vẻ mặt Biện Bạch Hiền lo lắng, kích động nói, "Không thấy Thế Huân đâu!"


"Cái gì?"

Lộc Hàm khiếp sợ, "Không thấy Thế Huân đâu? Sao lại thế này? Làm sao lại không thấy đâu chứ?"

"Tớ không biết, tớ cũng vừa mới về, nhưng tớ trở về đã thấy trong phòng không một bóng người, hơn nữa cặp sách Thế Huân cũng không thấy nữa!" Biện Bạch Hiền kích động nói, tay nắm cánh tay Lộc Hàm càng chặt.

Lộc Hàm vội vàng cầm tay cậu, chân mày nhíu chặt, nhưng điềm tĩnh nói, "Cậu đừng gấp quá, Thế Huân thông minh như vậy, nó không có việc gì đâu, chúng ta vào trước, thử nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"

"Ừ!" Biện Bạch Hiền gật đầu, hai người cùng trở lại phòng.

Chung Nhân đứng ở phòng khách, cau mày nhìn bộ dáng khẩn trương của các cậu.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải đều là trách nhiệm của anh không?

Nếu anh không đi gặp Phác Xán Liệt, nếu anh nói ra chuyện nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, cũng nói cho các cậu ấy biết anh có cách tự mình xử lý, có phải sẽ không phát sinh nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy?

.......

Phòng khách

Biện Bạch Hiền bất an ngồi ở trên ghế sa lon, Lộc Hàm ngồi ở cạnh cậu, vẫn nắm chặt tay cậu, mà Chung Nhân lại ngồi đối diện hai người, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Biện Bạch Hiền.

"Không thấy Thế Huân đâu, liệu có phải là bị Phác Xán Liệt bắt đi rồi không?" Biện Bạch Hiền kích động suy đoán, hoàn toàn trở nên rối loạn.

"Hẳn không phải như vậy!" Lộc Hàm phủ định suy đoán của cậu, nói, "Nếu anh ta đã tìm tới đây, thì cũng không cần tìm Chung Nhân tới Phác gia, hơn nữa cũng sẽ không chỉ bắt Thế Huân đi, hẳn cũng sẽ bắt cả cậu đi!"

"Thế Huân đi đâu? Cũng đã trễ thế này, nó có thể đi đâu chứ?"

"Tớ nghĩ.... Hẳn là tự nó đi!" Lộc Hàm suy đoán.

"Tự đi? Tự nó đi ra ngoài làm gì? Nó sao lại muốn đi ra ngoài?" Biện Bạch Hiền kích động hỏi tới.

"....... " Lộc Hàm bỗng nhiên trầm mặc, chân mày nhíu lại thật sâu. Âm thầm suy nghĩ.

Lúc cậu dẫn Biện Bạch Hiền theo dõi cậu ra, Biện Bạch Hiền nhất định là vội vàng rồi rời đi, mà Phác Thế Huân thấy bộ dáng kích động như vậy của cậu ấy, nhất định sẽ rất tò mò, hơn nữa bộ óc thông minh kia, thấy Chung Nhân nhận một cú điện thoại lập tức rời đi, sau đó là cậu, sau đó là Bạch Hiền, liên tiếp rời đi như vậy, nó nhất định lại hiếu kỳ lại cảm thấy thú vị, cho nên nếu cậu đoán không sai, Thế Huân nhất định là đi theo phía sau Biện Bạch Hiền, cũng đi Phác gia, nhưng tại sao đến bây giờ nó vẫn chưa trở về chứ? Chẳng lẽ là ở trên đường đi Phác gia xảy ra chuyện gì? Hay là đang ở nơi nào đó chỗ Phác gia thì xảy ra chuyện gì? Nếu Thế Huân thật sự là bị Phác Xán Liệt bắt được, cậu thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhưng, nếu suy đoán của cậu thật sự xảy ra, vậy Phác Xán Liệt hắn sẽ chủ động tìm đến bọn họ mới đúng.

Quả nhiên.....

"Ring ring ring..... Ring ring ring....... "

Di động trong túi quần của Chung Nhân đột nhiên vang lên, Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm kinh ngạc nhìn về phía anh, mà Lộc Hàm vừa mới nghĩ đến chuyện kia, Chung Nhân sớm đã nghĩ qua.

Anh có chút chần chờ lấy điện thoại ra, nhìn một chuỗi số điện thoại lạ hoắc rồi lại quen thuộc trên màn hình kia, do dự ấn nút kết nối, đặt ở bên tai:

"A lô?" Anh nhẹ nhàng lên tiếng.

"Bảo Biện Bạch Hiền nghe điện thoại!" Trong điện thoại di động truyền đến mệnh lệnh lạnh như băng của Phác Xán Liệt.

Chân mày Chung Nhân nháy mắt nhíu lại, hai mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt khẩn trương của Biện Bạch Hiền, sau đó lạnh lùng nói, "Có chuyện gì, anh cứ nói đi!!"

"Bảo Biện Bạch Hiền nghe điện thoại!" Phác Xán Liệt lặp lại lời vừa nói, trong giọng nói tăng thêm vài phần lạnh như băng.

"Nếu anh không muốn nói, tôi cúp đây!" Chung Nhân cũng lạnh lùng nói, mang theo vài phần uy hiếp.

Anh hiện tại không thể để cho Biện Bạch Hiền nghe điện thoại, bởi vì cậu ấy bây giờ quá mức kích động rồi, mà dạng kích động của cậu ấy, chỉ cần là vì con trai của mình, mặc kệ Phác Xán Liệt nói cái gì, cậu ấy sẽ làm tất cả.

"...... " Trong điện thoại di động bỗng nhiên trầm mặc vài giây, sau đó mới lại truyền tới thanh âm của Phác Xán Liệt, anh nói, "Thế Huân hiện tại đang ở chỗ tôi, anh chuyển cho Biện Bạch Hiền, nếu cậu ấy muốn gặp con của mình, cứ tới đây tìm tôi!"

"Tôi biết rồi!" Chung Nhân khẽ đáp ứng.

Điện thoại lập tức cắt đứt!

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Nhân, thấy anh vừa nãy vô tình hay cố ý né tránh những lời trọng điểm, cho đến khi nhìn anh buông điện thoại xuống, cậu mới kích động mở miệng, nói, "Là ai gọi tới? Là Thế Huân? Hay là Phác Xán Liệt?"

Chuyện hai người bọn họ nghĩ đến, cậu vẫn chưa nghĩ tới, cậu chỉ là sợ hãi suy nghĩ mà thôi, bởi vì cơn ác mộng bảy năm này vẫn luôn quấn quanh cậu.

Chung Nhân khuôn mặt khẩn trương đến mức càng trắng bệch của cậu, chần chờ nhíu mày, mà khóe mắt thấy Lộc Hàm khẽ gật đầu với anh.

Đây là ý muốn nói cho cậu ấy biết sự thật sao?

Thật sự như vậy được không?

Bất quá, dấu diếm cũng không được nữa rồi.....

"Chung Nhân, sao anh không nói gì? Vừa nãy là ai gọi đến? Có phải là Phác Xán Liệt?" Biện Bạch Hiền vội vàng hỏi tới.

"Là anh ta!" Chung Nhân trả lời.

Trái tim Biện Bạch Hiền bỗng "ầm ầm" một tiếng, giống như đất trời sụp đổ.

Sự sợ hãi của bảy năm qua, cuối cùng vẫn xảy ra.

"Anh ta nói gì?" Cậu hỏi.

"Anh ta nói, nếu em muốn gặp Phác Thế Huân, phải đi tìm anh ta!"

Biện Bạch Hiền không có chần chờ chút nào, đột nhiên đứng lên.

"Bạch Hiền, cậu muốn làm gì?" Liền vội vàng kéo tay cậu.

"Tớ muốn đi tìm anh ta, tớ muốn gặp Thế Huân!" Biện Bạch Hiền kiên định trả lời.

"Cậu tỉnh táo một chút được không, không nên xúc động!" Lộc Hàm ngăn cản cậu lại.

"Tớ không có xúc động, tớ đã nghĩ thông rồi, tớ muốn đi tìm anh ta, tớ muốn đi gặp Thế Huân!!"

"Bạch Hiền...... " Lộc Hàm khẽ gọi tên cậu, một bước xoay người, đứng ở trước mặt cậu, nói, "Cậu tin tớ đi, tớ có biện pháp cứu Thế Huân ra!"

"Cậu có biện pháp? Biện pháp gì? Hiện tại nói cho tới nghe đi!" Biện Bạch Hiền vẻ mặt thành thật chất vấn.

"...... " Lộc Hàm đột nhiên trầm mặc, sau đó hàm hồ nói, "Cậu để cho tớ lên kế hoạch một chút có được không vậy? Cậu xem, tớ cũng có thể cứu Chung Nhân ra, dĩ nhiên cũng có thể cứu Thế Huân ra rồi!"

"Thật không? Cậu có thể cứu nó sao?"

"Dĩ nhiên, tớ nhất định có thể cứu nó!" Lộc Hàm xác định.

Biện Bạch Hiền nhìn cặp mắt xinh đẹp kia của cậu, chân mày khẽ chau lên, khóe miệng đã từ từ gợi lên một nụ cười thản nhiên, nói, "Tiểu Lộc, nếu cậu thật sự có thể cứu nó, vậy cậu nói lại một lần nữa những lời vừa rồi đi, không được gạt tớ, không được dối tớ, nói cho tớ biết.... Cậu thật sự có thể cứu Thế Huân sao?"

Lộc Hàm đột nhiên á khẩu, cổ họng trong nháy mắt giống như bị sợi dây quấn chặt, không phát ra được thanh âm nào.

Kỳ thật hiện tại không có nắm chắc, thậm chí có thể nói là không có khả năng. Bởi vì chuyện vừa mới lẻn vào hầm giam của Phác gia đã bị phát hiện, Phác Xán Liệt cũng có thể đoán được là cậu, hơn nữa nói không chừng thân phận của mình cũng sẽ bị vạch trần, cho nên bọn họ nhất định sẽ càng đề phòng, cho nên muốn lại vào Phác gia cứu người, vậy thật sự khó như lên trời rồi.

Biện Bạch Hiền nhìn sự trầm mặc của cậu, nụ cười nơi khóe miệng càng khuếch trương, từ từ tránh thoát cánh tay cậu, nhẹ giọng nói, "Tớ không sao đâu, yên tâm, để tớ đi!" Cậu nói xong liền đi tới cửa.

"Chờ đã Bạch Hiền!" Chung Nhân cuống quít gọi cậu lại nói.. "Lộc Hàm không có cách, nhưng mà anh có biện pháp!"

Tầm mắt đạm mạc của Biện Bạch Hiền chuyển dời đến trên người của anh, nhìn anh nói, "Cho dù anh có biện pháp, em cũng không muốn để anh hỗ trợ!"

"Tại sao?" Chung Nhân giật mình hỏi.

"Bởi vì đây là chuyện của em, bởi vì đây là chuyện của một nhà ba người bọn em, cho nên không cần anh nhúng tay vào, xin anh từ nay đừng nhúng tay vào chuyện nhà bọn em!"

Nhà bọn họ?

Một nhà ba người?

Chung Nhân kinh ngạc nghe những lời chói tai này của cậu, giống như đang nói anh là người ngoài.

"Bạch Hiền...... "

Anh khẽ gọi tên cậu, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn nghiêm trang nhìn anh, lạnh như băng nói với anh, "Chung Nhân, những lời vừa rồi em nói anh không nghe rõ sao? Hay là chưa nghe rõ? Cần em nói rõ ràng hơn cho anh sao?" Cậu đột nhiên phóng tâm, kiên định nói, "Chuyện của em, từ nay về sau không có liên quan tới anh, em muốn gặp ai, em muốn ở với ai, em bị người khác khi dễ, em bị người nào đó đùa bỡn, những việc này không cần anh quan tâm, còn nữa..... Vấn đề mà sáng hôm nay anh hỏi em, em hiện tại muốn trả lời anh, nếu anh kết hôn với người phụ nữ khác, như vậy em nhất định sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng em sẽ không có thương tâm chút nào, sẽ không ghen ghét, đố kị, cũng sẽ không khổ sở, thậm chí một chút không đành lòng.... Một chút cũng không có! Còn có một câu này em muốn nói rõ ràng với anh, em chỉ nói một lần, anh hãy nghe cho kỹ, thật tốt lắng nghe: Biện Bạch Hiền em...... Cho tới bây giờ chưa từng thích anh, trước kia không thích, sau này cũng sẽ không, anh hãy hết hi vọng với em đi!"

Cậu dứt khoát nói, từng câu từng chữ kiên định, từng lời lạnh như băng, mà từng câu từng chữ như một lưỡi đao đâm vào trái tim Chung Nhân, khiến trái tim anh trong nháy mắt vỡ nát.

Cậu không muốn anh vì mình mà bỏ công vô ích, cậu không muốn lại nhìn thấy cảnh Phác Xán Liệt cầm súng chỉ vào anh, anh với cậu ở chung một chỗ, sớm muộn cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà Phác Xán Liệt tên điên kia, không ai có thể dự liệu được hắn sẽ làm cái gì.

Cho nên biện pháp bảo vệ anh tốt nhất.... Chính là cắt đứt quan hệ với anh.

Khiến anh chết tâm!!!


Chung Nhân ngây ngốc đứng tại chỗ, lẳng lặng nghe những lời cậu vừa nói. Anh cố gắng giữ lại chút bình tĩnh trên khuôn mặt mình, dịu dàng nói, "Bạch Hiền, những lời em vừa nói là thật sao? Em thật sự..... "

"Là thật!" Biện Bạch Hiền cắt đứt lời anh, lại kiên định đưa ra đáp án.

Trái tim Chung Nhân giống như sau khi bị vỡ nát lại bị giẫm thêm một cước, vừa đau đớn lại vừa bi thương, vỡ lại vỡ...

Đau quá.....

Anh đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, anh đau giống như sắp chết.

"Bạch Hiền...... " Anh khẽ gọi tên cậu, nhưng không biết cậu sẽ nói tiếp cái gì nữa.

Những lời tuyệt tình mà cậu vừa nói, một chút cũng không để lại đường sống cho anh, hoàn toàn dập tắt hi vọng của anh. Anh nên làm cái gì bây giờ? Anh nên nói cái gì? Anh phải vãn hồi như thế nào?

"Kim tiên sinh!" Biện Bạch Hiền đột nhiên gọi anh một cách xa lạ.

Chung Nhân cả kinh.

Kim tiên sinh?

Cậu ấy ngay cả tên anh cũng không muốn gọi sao?

Đôi mắt lạnh như băng của Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt bị đả kích lớn kia, trái tim có chút không đành lòng, nhưng nắm chặt tay mình, khẽ nói, "Còn nhớ rõ ước định giữa tôi và anh không? Anh đã nói, chỉ cần tôi với anh kết giao một tháng, như vậy ân cứu mạng bảy năm trước, còn sự chiếu cố trong bảy năm này, mọi thứ đều xóa bỏ, mà bây giờ một tháng đã sớm qua, cho nên ân tình trong bảy năm này, tôi đã không còn nợ anh nữa, mà lần này chuyện anh giúp tôi thoát khỏi Phác Xán Liệt, cũng bởi chuyện tôi cứu anh mà xóa hết rồi, vậy nên từ hôm nay trở đi... Anh là anh, tôi là tôi, chúng ta xem như cho tới bây giờ chưa từng quen biết!"

Chung Nhân khiếp sợ nhìn cậu, khẽ run mở ra đôi môi của mình, đau đớn nói, "Em thật sự muốn tính toán rõ ràng với anh như thế sao? Em thật sự muốn đoạt tuyệt mọi quan hệ với anh? Ngay cả là bạn... Cũng không được sao?"

"Xin lỗi!" Biện Bạch Hiền xin lỗi, lạnh lùng nói, "Tôi lập tức sẽ rời khỏi đây, cám ơn anh mấy ngày qua đã để tôi ở đây, tạm biệt!"

Cậu nói xong liền bước chân đi, không có thu dọn bất kì thứ gì, đi nhanh tới cửa phòng.

"Biện Bạch Hiền!" Chung Nhân vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay cậu, ngăn cậu rời đi.

"Buông tôi ra!" Biện Bạch Hiền đưa lưng về phía anh, lạnh lùng ra lệnh.

"Đừng đi!" Chung Nhân khẩn cầu.

"Những lời nên nói tôi cũng đã nói rõ, xin anh buông tôi ra!"

"Anh không buông!" Chung Nhân cự tuyệt, thét lên, "Anh biết là em sợ Phác Xán Liệt gây phiền toái cho anh, cho nên mới muốn phủ sạch quan hệ với anh, nhưng anh không muốn như vậy, anh không muốn làm người xa lạ với em, mặc dù ước định của chúng ta đã kết thúc, mặc dù em đã trả sạch tất cả ân tình với anh, nhưng nhận biết vẫn là nhận biết, đời này không có gì thay đổi, cho nên ít nhất..... Ít nhất để anh trở thành bạn được không!"

Anh giống như là bắt được một cơ hội mong manh duy nhất, gắt gao nắm lấy, không muốn buông tay.

Biện Bạch Hiền đưa lưng về phía anh, dáng đứng cứng ngắc, cậu cố gắng giữ vẻ mặt lạnh như băng, khẽ cắn môi dưới, sau đó bàn tay bị anh nắm chặt kia.... Dùng sức vung ra.

"Xin lỗi!"

Cậu cuối cùng bỏ lại ba chữ này, sau đó tiếp tục bỏ đi, nhanh chóng rời khỏi khu nhà.

"Rầm ——" Thanh âm cánh cửa bị đóng lại vang vọng trong phòng khách.

Chung Nhân ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu tình trên mặt giống như thế giới của anh, giống như đất trời toàn bộ sụp đổ.

Mà Lộc Hàm vẫn đứng ở trước sô pha, nhìn một màn vừa mới phát sinh kia, chân mày nhăn lại, sau đó đi tới trước mặt của anh, nhìn khuôn mặt thương tâm muốn chết kia.

"Chung Nhân, anh..... " Cậu vừa mới định mở miệng, lại không thể phát ra thanh âm.

Rõ ràng lời an ủi ngay ở bên miệng, nhưng nhìn khuôn mặt anh, cậu lại không có biện pháp nói ra. Bởi vì lời an ủi đối với anh không còn tác dụng, mà đồng tình chỉ càng thương tổn anh, tất cả lời nói ở trước mặt của anh cũng đã không còn tác dụng gì nữa rồi, mà duy nhất có thể cứu vớt anh..... Chỉ có Biện Bạch Hiền.

"Anh bảo trọng, tạm biệt!"

Lộc Hàm cuối cùng chỉ có thể nói mấy chữ đơn giản này, sau đó cũng bước đi đuổi theo Biện Bạch Hiền.

......

Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn một mình Chung Nhân cô độc đứng tại chỗ, giống như anh cũng là một vật trang trí trong ngôi nhà, không nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là bị cự tuyệt, hơn nữa còn là bị hung hăng cự tuyệt, thậm chí ngay cả quan hệ cũng bị chặt đứt sạch sẽ.

Tất cả hi vọng đều tan vỡ, hết thảy tất cả đều biến mất.

"Biện Bạch Hiền..... Tại sao..... Tại sao em không thể thích anh? Bảy năm.... Anh theo đuổi em bảy năm, em thật sự một chút cảm giác cũng không có sao? Một chút..... Một chút..... Một chút...... Ngay cả thích anh trong nháy mắt, cũng chưa từng có sao?"

Anh khẽ nói, thanh âm bắt đầu run rẩy nghẹn ngào, mà nước mắt chậm rãi tích đầy hốc mắt, sau đó thương tâm rơi xuống, một giọt..... Hai giọt.... Ba giọt.... Liên tục không ngừng.....

"A...... Ha ha..... Ha ha ha....... Ha ha ha ha ha...... "

Anh đột nhiên cười to, trong tiếng cười tràn đầy tuyệt vọng đau đớn, tràn đầy sự chế giễu thương tâm, cũng tràn đầy thanh âm khóc.

Là ai nói có bỏ ra sẽ có hồi báo? Hồi báo của anh ở đâu?

Là ai nói có cố gắng sẽ có thành công? Thành công của anh ở đâu?

Là ai nói, chỉ cần có cậung mài sắt có ngày nên kim?

Anh cũng đã làm đến thế này rồi, tại sao lại không thể mở cánh cửa nội tâm kia của cậu ấy? Ngay cả mở một khe hở thật nhỏ, anh cũng không làm được.

Lừa gạt.... Tất cả chỉ là lừa gạt.....

Anh cố gắng như vậy, dụng tâm như vậy, đem hết toàn lực như vậy, nhưng mà cuối cùng anh không có được hồi báo, không có được thành công, anh không nhận được gì cả.

Tại sao.....

Tại sao lại trở thành như vậy?

Là xảy ra vấn đề ở đâu sao? Là ngay từ lúc bắt đầu đã xảy ra vấn đề? Tại sao cậu ấy không chịu thích anh chứ? Tại sao cậu ấy không chịu yêu anh? Tại sao cậu ấy không thể động tâm với anh? Rốt cuộc tại sao? Tại sao..... Tại sao..... Tại sao.....

Có ai có thể nói cho anh biết, anh đã làm sai ở đâu?

Có ai tới nói cho anh, anh hiện tại phải làm thế nào bây giờ?

"Biện Bạch Hiền.... Biện Bạch Hiền..... Biện Bạch Hiền...... Biện Bạch Hiền..... Biện Bạch Hiền..... Biện Bạch Hiền...... "

Anh không ngừng gọi tên Biện Bạch Hiền, thân thể bắt đầu đứng không vững, sau đó đột nhiên, anh ngã trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra, kèm theo tiếng gọi khẽ.....

"Biện Bạch Hiền.... Biện Bạch Hiền..... Biện Bạch Hiền...... "

"Bạch Hiền..... Bạch Hiền...... Bạch Hiền....... " Đừng đi.....

Đừng đi......

Xin em đừng rời khỏi anh.....

Anh ở trong lòng không ngừng hò hét, nhưng..... Người đã đi rồi, không còn ai nghe được thanh âm của anh.

****

Dưới lầu khu nhà.

Biện Bạch Hiền đi ra khỏi cánh cửa lớn khu nhà, hai chân chợt dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn vào cửa sổ một tầng phía trên, chân mày chau lại, trong lòng đau đớn vạn phần.

Vốn không muốn thương tổn anh, nhưng cuối cùng vẫn thương tổn anh.

Nói cái gì ân tình của anh với cậu đã trả sạch, đây đều là lời nói dối, đều là lừa gạt anh. Trong lòng của cậu, ân tình anh cho cậu, cậu như thế nào còn không rõ, mà đối với tình cảm của anh....

"Bạch Hiền, cậu nói dối sao!"

Lộc Hàm theo sau đi tới, đứng ở trước mặt cậu, không đầu không đuôi nói với cậu.

"Nói dối?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Đúng vậy, cậu vừa mới nói, nếu anh ta thật sự kết hôn với người phụ nữ khác, cậu sẽ không thương tâm, sẽ không ghen ghét đố kị, cũng sẽ không khổ sở, cũng sẽ không có không đành lòng, những điều này đều là giả? Cậu thật sự một chút, một chút, một chút cũng không có sao?" Lộc Hàm đưa thẳng vấn đề hỏi tới.

"...... " Biện Bạch Hiền trầm mặc, hai mắt lập tức thu hồi trên cửa sổ tầng nhà nào đó.

Khóe miệng Lộc Hàm cười thản nhiên, lại mở miệng nói, "Bất kể là người phụ nữ nào, đối mặt với người đàn ông theo đuổi mình, cũng không thể một chút cảm giác cũng không có đi? Hơn nữa một người đàn ông dịu dàng như vậy, tớ nghĩ không có nữ nhân nào lại không động một chút tình với hắn? Ít nhất một chút trong một chút của một chút.... Hẳn là vẫn có chứ?"

Hai mắt Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt thấu lòng người của cậu, đột nhiên cau mày oán trách, "Cậu không nói, không ai bảo cậu câm, hơn nữa.... Đừng theo tớ, đi chỗ khác mà hóng mát đi!"

Cậu nói xong, liền sải bước đi tới lối đi bộ, mà lúc này đã là hơn ba giờ khuya, bầu trời đen kịt, chỉ có lác đác một hai chiếc xe chạy qua.

Cậu ấy vừa mới nói không sai, tại sao có thể một chút cảm giác cũng không có chứ? Một người đàn ông đối với mình như vậy, toàn tâm toàn ý nỗ lực vì mình, cho dù là tâm địa sắt đá cũng sẽ có một chút cảm giác, ít nhất..... Cũng sẽ có một chút cảm động, nhưng vào buổi sáng cậu rất sợ phải trả lời vấn đề này của Chung Nhân, bởi vì cậu sợ câu trả lời của cậu, sẽ khiến anh hi vọng.....

Hi vọng không thể trở thành sự thật, sẽ chỉ làm anh càng thống khổ thêm.....

"Bạch Hiền, cậu thực sự muốn đi tìm Phác Xán Liệt sao?" Lộc Hàm không nghe lời đi phía sau cậu, hỏi tới.

"Ừ, tớ muốn đi!" Cậu nhẹ giọng kiên định trả lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro