Chương 87: Cha con hội ngộ trong Phác gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nhìn khuôn mặt tiều tụy kia của cậu, đau lòng nói, "Cậu thật sự muốn nhảy vào hố lửa sao?"

"A...... " Biện Bạch Hiền đột nhiên cười, cười ngây thơ giống như một đứa trẻ, sau đó bướng bỉnh nói, "Ý cậu đó là hố lửa sao? Không phải là cậu với Thế Huân không ngừng đẩy tớ vào hố lửa đấy thôi? Tâm tư này của hai người, tưởng tớ cái gì cũng không biết sao? Cũng quá xem thường Biện Bạch Hiền tớ rồi!"

"Cậu từ lúc nào mà thông minh như vậy?" Lộc Hàm trêu ghẹo.

"Thông minh từ lâu rồi, cho dù không thông minh, đi theo hai người quỷ kế đa đoan, cũng trở thành thông minh thôi!"

"Vậy cậu đúng là phải cảm ơn tớ với Thế Huân, khiến đầu óc cậu thông suốt!"

"Vâng vâng vâng, cám ơn hai người, được rồi chứ?"

Chân mày Lộc Hàm chậm rãi chau lên, từ từ dắt tay cậu, nói, "Dựa theo kế hoạch của tớ, không nên như vậy, tuy rằng ở đó là hố lửa, nhưng qua một thời gian nữa, trải qua sự điều phối của tớ, nhất định sẽ trở thành nước ấm áp, cho nên cậu chỉ cần đợi thêm một thời gian.... Chỉ cần đợi chút nữa thôi...... "

"Tiểu Lộc..... "

"Bạch Hiền, tớ lần này nói là sự thật, chỉ cần cậu đợi thêm một thời gian, Thế Huân ở đó sẽ không có chuyện gì cả đâu, đó là con anh ta, anh ta không thể nào làm thương tổn con mình, vậy nên..... "

"Tiểu Lộc - - " Biện Bạch Hiền đột nhiên lớn tiếng gọi cậu, sau đó dịu dàng nói, "Cậu có biết tớ sẽ không xa Thế Huân, một ngày cũng sẽ không rời khỏi nó, chỉ cần không phải nó vứt bỏ tớ, đừng nói là hố lửa, cho dù là điện Diêm Vương.... Tớ cũng muốn đi với nó!"

"Bạch Hiền...... "

"Được rồi, tớ phải đi, cậu ngàn vạn lần đừng có đi theo tớ, cũng ngàn vạn lần đừng nghĩ tới việc tới Phác gia cứu tớ, trong khoảng thời gian này cậu cứ an phận trốn đi, tốt nhất trốn cho xa..... Mặc dù tớ không rõ cậu ở Phác gia làm cái gì, nhưng nếu bị Phác Xán Liệt phát hiện, anh ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Biện Bạch Hiền khẽ nói, sau đó chậm rãi rút tay lại, nhưng tay cậu vừa rút khỏi, Lộc Hàm liền gắt gao nắm lấy, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi tắn sáng lạn như mặt trời, nói, "Tớ biết rồi, tớ đều nghe theo cậu, toàn bộ nghe theo cậu, nhưng đêm nay cậu phải nghe lời tớ. Chúng ta tìm một khách sạn trước, thừa dịp lúc trời còn chưa sáng ngủ một giấc, sau đó sáng mai khi thức dậy, ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, nhất định phải thật xinh đẹp, hơn nữa còn phải đắc ý xuất hiện trước mặt Thế Huân, bằng không..... Nó sẽ lo lắng!"

Cậu vừa nói, vừa nắm chặt tay Bạch Hiền.

Có thể kéo dài được một chút thời gian, bởi vì như cậu ấy vừa nói vậy, chuyện của cậu nhất định đã bị Phác Xán Liệt đoán được, cho nên cậu muốn trốn đi một lúc, không biết phải bao lâu mới có thể gặp lại cậu ấy, càng không biết trong khoảng thời gian này, cậu ấy sẽ xảy ra những chuyện gì.

A.....

Cậu cười khẽ, sau đó xin lỗi nói:

Xin lỗi Thế Huân, kế hoạch C thất bại, toàn bộ kế hoạch đều chấm dứt.... Xin lỗi..... Tâm nguyện của con cha tạm thời không có cách nào hoàn thành cho con rồi.

"Cũng đúng!" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên cười trả lời cậu, nói, "Tớ không thể cứ chật vật như vậy mà đi tìm anh ta, được..... Vậy nghe theo cậu, nhưng cậu phải đáp ứng tớ, không được thừa dịp trong khoảng thời gian này làm bất cứ chuyện gì!"

"Tớ đáp ứng cậu, tớ vẫn đều ở bên cạnh cậu, ngay cả ngủ cũng chen chúc với cậu một cái giường, cậu bây giờ có thể an tâm được chưa hả?"

"Cái này.... Chen chúc một cái giường thì không cần, chúng ta vẫn nên ngủ phân giường thôi!"

"Không được, nhất định phải ngủ cùng nhau, hôm nay tớ muốn ổn định cậu!"

"Muốn ổn định? Xin cậu đấy.... Đừng có nói mập mờ như vậy!"

"Sợ cái gì, còn có lời càng mập mờ hơn, cậu có muốn nghe không?"

"Miễn, tha cho tớ đi!"

"Được rồi, hôm nay bỏ qua cho cậu, bất quá cùng ngủ một giường, hơn nữa cậu không được mặt quần áo, tớ muốn ôm thân thể trơn bóng của cậu, ngủ thắng tới khi mặt trời lên cao ngày mai!"

"Tớ nhổ vào.... Cậu chết đi, sắc nam!"

"Ha ha, xấu hổ rồi..... "

"....... "

Hai người vẫn giống như khi còn bé, mặc kệ xảy ra chuyện lớn gì, vẫn luôn vui vẻ trêu đùa nhau, vui vẻ mỉm cười, vui vẻ một chút thời gian hạnh phúc này.... Mà ở trên đường cái yên tĩnh, không ngừng vang lên thanh âm của hai người, phảng phất bầu trời đen nhánh cũng cười theo, càng ngày càng trở nên. Sáng ngời....

****

Sáng sớm ngày thứ hai

Lầu hai biệt thự Phác gia

Phác Thế Huân nằm ở trên giường lớn mềm mại, lúc mặt trời lộ ra hoàn toàn, cậu dùng lực cau chặt chân mày, ý thức chậm rãi khôi phục, cổ cũng đau đớn, sau đó miễn cưỡng mở hai mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ.

Nơi này là chỗ nào?

Bé sao lại ở nơi xa hoa như vậy?

Nghi hoặc đứng lên, vuốt vuốt cái cổ bị đau, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Vốn theo dõi cha mà tới, không nghĩ tới vừa đi tới Phác gia, vận khí xui xẻo đụng phải một người xa lạ, còn bị hắn ta đánh ngất xỉu, thật sự là họa vô đơn chí a, bi ai..... Bi ai.....

"Tiểu thiếu gia cậu dậy rồi!"

Đột nhiên thanh âm xông vào lỗ tai khiến Phác Thế Huân giật mình.

Bé sợ hãi quay đầu, nhìn Mân Thạc đứng thẳng tắp giống như một cây cột, thình lình trừng lớn cặp mắt của mình. Đây không phải là người đánh ngất xỉu bé ngày hôm qua sao?

"Chú là ai?" Bé hỏi.

"Tôi là Mân Thạc!"

"Mân Thạc?" Phác Thế Huân nghi hoặc lặp lại, sau đó tò mò hỏi, Thạc kia của chú không phải là thạc thiên của đất chứ?" ( người chết =))) đồng âm với từ thổ trong tiếng Hán – cũng có nghĩa là đất )

"Đúng, chính là thạc đó!"

"Phốc...... " Phác Thế Huân không nhịn được cười to, "Ha ha ha..... Ha ha ha thiệt nhiều đất nha, nhà chú làm ruộng à? Vậy ngũ hành của chú thiếu đất? Không đúng, đầu tiên nên hỏi là, trong trăm họ người Trung Quốc đều có đất đấy sao? Thiệt là, chú làm gì mà muốn họ đất (thổ) a, cũng quá quê mùa (thổ) đi!"

Mân Thạc vẫn đứng tại chỗ, nhìn khuôn mặt tươi cười của bé, nghe tiếng cười của bé, nhưng biểu tình trên mặt anh vẫn không thay đổi, giống như là hàn băng vạn năm, lạnh làm cho người ta nhìn một cái cũng rùng mình.

Mà Phác Thế Huân một mình cứ cười, trong phòng lớn như thế chỉ quanh quẩn tiếng cười của mình, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức thu hồi thanh âm, sau đó nghiêm trang nói, "Đây là ở đâu?"

"Thưa thiếu gia, đây là Phác gia!" Mân Thạc trả lời.

Phác gia?

Nơi này là nhà của bố? Thứ lỗi ông chú này là thủ hạ của bố.

"Bố tôi đâu?" Cậu hỏi.

"Con tìm ta?"

Thanh âm lạnh như băng theo tiếng mở cửa cùng truyền đến.

Phác Thế Huân quay đầu nhìn cửa phòng, Phác Xán Liệt anh tư táp sảng từ bên ngoài đi tới, anh tuấn đứng ở trước mặt của cậu, lại một lần nữa mở miệng nói, "Con tìm ta, có chuyện gì?"

"Bố!" Phác Thế Huân lớn tiếng kêu, khuôn mặt vui vẻ cười rộ lên, nhưng sau vài giây, lại nhíu mày, vẻ mặt tức giận nói, "Ông chú kia...... " Bé dùng ngón trỏ chỉ vào Mân Thạc nói, "Cái tên quê mùa ấy đánh con!" "Quê mùa? Đánh con?" Phác Xán Liệt nghi hoặc, hai mắt liếc về phía Mân Thạc.

Mân Thạc cúi đầu.

"Chính là ông chú đó đánh con, bố xem, bố xem bố xem bố xem...... " Phác Thế Huân kích động nói, vạch cổ áo mình ra, lộ ra cái cổ hồng hồng, oán trách nói, "Cái gã nhà quê đó quá độc ác, lúc nhìn thấy con, chẳng những làm con giật mình, không đợi con nói mấy câu liền một đao chém tới, đánh vào trên cái cổ mảnh khảnh của con, bố nói chém thì chém thế, chém đến hôn mê, ông chú đó còn nỡ ra tay với một người đáng yêu, yếu ớt, nhỏ bé, một đứa bé làm cho người khác không đành lòng như vậy? Cổ con đau chết mất, con hoài nghi có phải bị gãy rồi hay không? Mau mời bác sĩ cho con, chụp X quang, hoặc là cộng hưởng từ..... Ai nha con không được..... Cha..... Mau tới cứu cứu Thế Huân a, bọn họ đều khi dễ con!"

Bé một bên chảy nước mũi, một bên chảy nước mắt, khóc y như thật, nháy mắt nước mắt còn chuẩn bị rơi ra.

Phác Xán Liệt nghe tiếng khóc bất ngờ này của cậu, nhìn nước mắt không ngừng rơi xuống, nhíu mày bực dọc.

"Không được khóc!" Anh ra lệnh.

"Ô.... Oa ô..... Ô a a a..... Cha...... " Thanh âm của Phác Thế Huân đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, khóc rung trời động địa.

Phác Xán Liệt bị tiếng khóc làm phiền lòng không thôi, nhưng cũng không thể cứ để cậu mãi như thế.

"Đủ rồi, con nói đi, con muốn thế nào?"

Nháy mắt!

Tiếng khóc của Phác Thế Huân dừng lại, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý, đôi mắt tà ác nhìn Mân Thạc.

Trái tim Mân Thạc bỗng chốc run rẩy.

"Bố, có phải con làm gì cũng được không?"

"Ừ!" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lên tiếng.

"Đây chính là bố nói nha, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn Mân Thạc, nhíu mày khó xử.

Mân Thạc thấy ánh mắt anh, lập tức cúi đầu về phía Phác Thế Huân, máy móc nói, "Là thuộc hạ mạo phạm tiểu thiếu gia, thuộc hạ mặc cho tiểu thiếu gia trừng phạt!"

"Rất tốt, cực kỳ tốt, tới đây.... Tới bên tôi này!" Phác Thế Huân tà ác ngoắc anh ta, nụ cười tà trên mặt bay múa.

Mân Thạc âm thầm lấy dũng khí, đi tới bên giường.

"Hắc hắc hắc...... " Phác Thế Huân cười, vẻ mặt đen tối nói, "Chú đừng cử động, ngàn vạn lần không nên cử động, tôi sẽ không làm đau chú đâu, yên tâm..... Chớ sợ...... Sờ sờ lông, dọa không..... " Cậu nói xong, sờ sờ mái tóc ngắn dài 5 cm trên đầu của anh ta.


Sờ sờ lông?

Mân Thạc đổ mồ hôi!

Hai mắt anh nhìn nụ cười tà trên mặt Phác Thế Huân, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, mà khuôn mặt giống y đúc khuôn mặt Phác Xán Liệt kia càng khiến anh có chút kinh hãi.

Thằng nhóc này rốt cuộc muốn trả thù anh như thế nào đây?

Mà khuôn mặt Phác Thế Huân vẫn giảo hoạt như cũ, cái tay mập mạp nho nhỏ chậm rãi thu về, sau đó vừa nhảy xuống giường, vừa cười tà nói, "Tới đây..... Chú đi theo tôi!"

Tới đó?

Mân Thạc trầm mặc xoay người đi theo cậu, bố bốn bước liền tới bàn trang điểm.

Phác Thế Huân ngồi ở trên ghế, sau đó nói, "Đưa đầu cho tôi!"

"Cái gì? Đầu?" Mân Thạc kinh ngạc.

Cái này có thể lấy sao?

"Ai nha, yên tâm đi, không phải là chặt đầu xuống đâu, chỉ là muốn chú cúi đầu thôi, cúi thấp xuống nào!" Phác Thế Huân vừa nói, vừa dùng tay đo độ cao của mình so với ngực anh ta.

Mân Thạc nghi hoặc khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Phác Thế Huân vui vẻ nhếch miệng, lộ ra hàm răng chỉnh tề, đôi lông mày quỷ dị hất lên, sau đó cầm lấy lược trang điểm trên bàn, rất thuần thục buộc một bím tóc nhỏ bên trái trên đầu anh ta, lại buộc một cái y hệt ở bên phải, cuối cùng ở giữa đỉnh đầu, cũng buộc một bím tóc nhỏ, nháy mắt..... Toàn bộ cái đầu của Mân Thạc đều thay đổi cực kỳ khôi hài, giống như là ở trên đầu cắm bố cây hương, càng giống như cắm bố củ hành tây, tóm lại trình độ đáng yêu đã đạt tới cực hạn.

"OK!" Phác Thế Huân hài lòng bỏ lược trong tay xuống, nhìn cái đầu của Mân Thạc, vừa gật đầu, vừa tán thưởng, "Quá hoàn mỹ, Perfect! Đây chính là nghệ thuật!"

Mà Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc đứng ở một bên, ngay lúc này thấy cái đầu của Mân Thạc, bỗng nhiên kinh hãi, sau đó khẽ nhếch khóe miệng, khống chế tiếng cười sắp phát ra, ho nhẹ, "Khụ...... "

Mà Mân Thạc đã nhìn thấy cái bộ dạng lúc này của mình, trên đầu giống như cắm ba củ hành tây, liền nhắm hai mắt lại, cũng không muốn nghĩ đến nữa, trực tiếp muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Anh lớn như vậy, khuất nhục nào mà chưa từng chịu qua, trừng phạt gì mà chưa chịu qua, phương thức tra tấn nào mà chưa gặp, nhưng mà phương thức trả thù của cậu ta hoàn toàn không phải tra tấn thân thể, mà đặc biệt là tra tấn lòng tự tôn của người khác, thật sự là khiến anh..... Không cách nào tiếp nhận.

"Này.... Tên quê mùa, chú nghe đây cho tôi, từ giờ, mãi cho đến giờ này ngày mai, tổng cộng hai mươi bốn giờ, chú đều phải bảo trì hình dạng này cho tôi, ngàn vạn lần không được phá hư biết không?" Phác Thế Huân vui vẻ ra lệnh.

Mân Thạc cau mày, cả đầu đều cúi xuống thật sâu, khó xử nói, "Tiểu thiếu gia, xin cậu dùng phương thức trừng phạt khác!"

"Phương thức khác? Cũng tốt a, bằng không tôi hóa trang cho chú đi, tôi nhớ hiện tại đang lưu hành kiểu hóa trang bốc khói.... "

"Tiểu thiếu gia!"

"Hả? Sao vậy? Không muốn hóa trang hả? Vậy bằng không chú mặc trang phục nữ đi cho tôi xem, nhưng mà phải là trang phục người hầu đấy? Hay là bộ đồng phục y tá được không? Bằng không trang điểm giống cô em gợi cảm một chút cũng không tồi nhỉ...... " Phác Thế Huân có chủ tâm làm khó dễ.

Thân thể và trái tim Mân Thạc trong nháy mắt nhận lấy đả kích nghiêm trọng, dường như tất cả vận rủi đều tập trung lại khiến anh thật muốn lập tức chết đi coi như xong.

Làm sao bây giờ?

Đột nhiên.....

"Thế Huân, đừng quá mức!" Phác Xán Liệt rốt cục mở miệng, lớn tiếng trách cứ bé.

"Con quá đáng? Vậy ông chú đó lại không quá phận? Bố cũng biết, con lớn như vậy..... " Thanh âm của bé đột nhiên lại nghẹn ngào, nước mắt trong hốc mắt giống như làm ảo thuật nháy mắt dâng lên, sau đó nghẹn ngào nói, "Con lớn như vậy rồi nhưng cha chưa từng đánh con, nhưng ông chú đó không ngờ lại đánh con, ôi cổ của con.... Ô..... Đau quá..... Ô..... Cha, bọn họ khi...... "

"Được rồi!" Phác Xán Liệt không nhịn được quát bé ngưng lại, sau đó thỏa hiệp nói, "Con muốn như thế nào thì cứ làm!"

"Hắc hắc...... " Phác Thế Huân hài lòng tươi cười, nước mắt trong hốc mắt biến mất.

Nhưng vào lúc này....

"Cốc, cốc, cốc!"

Cửa phòng đột nhiên vang lên, hai mắt Phác Xán Liệt nhìn cửa phòng, khóe miệng hờ hững nhếch lên một nụ cười ta.

"Vào đi!" Anh mở miệng.

Cửa phòng bị mở ra, Diệc Phàm đứng ở cửa, mà giống như đứng ở cửa.... Còn có Biện Bạch Hiền!

"Cha!"

Phác Thế Huân thấy Biện Bạch Hiền, lập tức kêu to chạy tới phía cậu, ôm chặt lấy chân cậu.

Mà hai mắt Biện Bạch Hiền nhìn thắng khuôn mặt Phác Xán Liệt, khóe miệng khẽ giương lên, thản nhiên cười với bé, khuôn mặt cậu tự tin, ngạo nghễ mở miệng, "Tôi tới rồi, anh hài lòng chưa?"

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt tự tin kia của cậu, kích động trong lòng xuất ra một tầng biến cố.

"Có hài lòng hay không phải xem biểu hiện của em!" Anh ý vị thâm trường mở miệng.

Biểu hiện?

Biện Bạch Hiền trong lòng nghi hoặc, nhưng biểu tình trên mặt không có chút thay đổi nào.

Nếu quyết định tới đây, cái gì cũng không cần sợ hãi, mà người đàn ông này cũng không thể trói cậu lại vừa quất vừa đánh, một chút chuyện đơn giản như vậy, không sao..... Cậu không sợ hãi.....

"Bố, cha, hai người đang nói gì đấy?" Phác Thế Huân đột nhiên nói xen vào.

Tình huống đại khái nhìn cũng biết. Bé bị bố bắt được, nhất định sẽ uy hiếp cha tới đây, nhưng mà tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Sau khi cha vào đây lại an toàn mà đi sao? Quên đi..... Nghi vấn này cũng có thể bỏ qua, mà bây giờ quan tâm nhất chính là kế hoạch C hình như không phải như thế?

Làm sao bây giờ?

Phải mau liên lạc với cha Tiểu Lộc mới được!"

"Thế Huân, không có chuyện gì, từ hôm nay cha sẽ ở đây cùng con!" Biện Bạch Hiền bình thản nói.

"Cùng nhau ở đây?" Phác Thế Huân kinh ngạc.

"Sao vậy? Con không vui sao? Nhưng mà, nếu có người không muốn cha ở đây, cha ngược lại rất vui vẻ hắn sẽ thả chúng ta đi!" Hai mắt Biện Bạch Hiền chuyển dời đến trên mặt Phác Xán Liệt.

"Đã vào cửa Phác gia, muốn đi ra ngoài.... Thì khó đấy!" Phác Xán Liệt lạnh như băng nói.

"Bản thân tôi không sao cả, có căn nhà lớn như vậy, phòng xa hoa như vậy, trang sức xa xỉ như vậy, còn có thể được bao ăn bao ở, quan trọng nhất là còn có người hầu miễn phí, còn có bảo tiêu bên cạnh, tôi vui vẻ còn không kịp nữa là, bảo bối..... Con nói có phải không?" Biện Bạch Hiền mỉm cười cúi đầu, trên mặt nở rộ nụ cười xinh đẹp.

"Dạ vâng, cha nói quá đúng, ở xã hội con buôn hiện tại này, coi tiền như rác giống bố thật sự là quá ít, chúng ta có thể gặp phải người có tiền có thế như vậy, coi tiền như rác vừa dốt lại có chút ngốc, thật sự là đại vận tám đời chúng ta, thì ra là đây chính là cái gọi là trời sập, không nghĩ qua là, răng rắc.... đỡ lấy cho hai cha con mình!"

"Đúng vậy, bảo bối, hai ta từ nay về sau cứ hưởng phúc đi!"

"Vâng, cha!"

Hai cha con một xướng một họa, trực tiếp làm tức chết người nào đó.

"Hai người đã vui vẻ như vậy, vậy cũng phải ở chỗ này cả đời mới được!" Thanh âm Phác Xán Liệt lãnh liệt, ẩn giấu uy hiếp.

"Nhất định nhất định, anh yên tâm đi!" Biện Bạch Hiền vui vẻ gật đầu.

"Đúng vậy bố à, hai cha con con nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bố!" Phác Thế Huân hòa cùng.

"Cám ơn anh, tiên sinh coi tiền như rác!"

"Cám ơn bố, tiên sinh coi tiền như rác!"

Hai cha con cuối cùng đồng thanh, ăn ý mười phần, hơn nữa đồng thời ôm quyền, cúi đầu cảm tạ, triệt triệt để để châm chọc người nào đó.

Chân mày Phác Xán Liệt chậm rãi chau lên, lửa giận ở trong lòng từ từ dâng lên.

"Biện Bạch Hiền, em đi theo tôi!" Anh lạnh lùng nói, sải bước đi ra ngoài.

Phác Thế Huân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, nói, "Yên tâm, không có chuyện gì!"

"Thật vậy chăng?" Phác Thế Huân lo lắng nhíu mày.

"Đương nhiên là thật, cha con sẽ không bị người khác khi dễ!" Trong đôi mắt Biện Bạch Hiền ý chí chiến đấu tràn đầy.

Chân mày Phác Thế Huân khẽ nhăn, còn có một chút lo lắng. Mà khi Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, vừa định xoay người, bỗng nhiên thấy một người đàn ông cao lớn trên đầu cắm "ba củ hành", phản ứng đầu tiên, sửng sốt, phản ứng thứ hai, nín cười, phản ứng thứ ba.....

"Phốc..... Ha ha ha..... Ha ha ha ha...... Đầu anh ta sao lại thế này? Cười chết tôi, ha ha ha..... " Biện Bạch Hiền hoàn toàn cũng không nghĩ đến, lúc ở đây chỉ là hình thức, cậu còn có thể cười lớn tiếng như vậy, vui vẻ như vậy.

Bởi vì cái gọi là: ký lai chi, tắc an chi..... (cái gì xảy đến cũng nên bình tĩnh tìm cánh đối phó)

Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cậu cũng sẽ không để cho Thế Huân lo lắng, cậu cho Thế Huân cái tốt nhất, cậu muốn cho nó mỗi ngày đều vui vẻ.... Từng giờ.... Mỗi một phút mỗi một giây.....

Hiện tại, nụ cười là vũ khí duy nhất của cậu, cậu muốn dùng vũ khí này, đánh tan tất cả địch nhân.

"Cha, thích thú chứ, đây là kiệt tác của con!" Phác Thế Huân kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Mà Biện Bạch Hiền lại lập tức thu hồi tiếng cười, nghiêm trang nhìn bé, nói, "Con lại khi dễ người khác rồi!"

"Con không có, là ông chú đó đánh con trước, con chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi!"

"Con tạm thời ở đây cưỡng từ đoạt lý, tóm lại đùa bỡn người khác, phải có chừng mực, biết không?" Biện Bạch Hiền lớn tiếng khiển trách.

"Biết rồi!" Phác Thế Huân hờn dỗi cúi đầu.

Biện Bạch Hiền hai bước đi tới trước mặt Mân Thạc, mỉm cười nhìn anh ta nói, "Xin lỗi, con trai tôi rất nghịch ngợm, xin anh tha thứ cho nó, hơn nữa từ hôm nay trở đi..... Phải xin anh chiếu cố nhiều hơn cho nó!"

Cậu nói năng khí phách mười phần, cùng phong phạm vương giả bẩm sinh của Phác Xán Liệt không phân cao thấp.

Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ sao?

Đương gia thiếu phu nhân.....

Lޑrz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro