Chương 88: Phác....Xán Liệt, Tôi.....Hận....Hận.....Anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng!"

Mân Thạc khẽ cúi đầu, lĩnh mệnh.

Biện Bạch Hiền cười xoay người, vừa đi tới cửa phòng, vừa nói, "Sửa lại đầu cho tốt đi, Thế Huân con cũng đừng náo loạn nữa!"

"Vâng ạ!"

"Vâng!"

Hai người đồng thanh, thanh âm vang dội mà trong đó một người thì không cam lòng.

Thật vất vả lắm mới tìm có chút trò để chơi, nhưng mà cũng chỉ chơi được một tí, bé còn muốn để người khác xem tác phẩm của bé nữa, nhưng mà hiện tại xem ra.....

Quên đi, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội, mà bây giờ quan trọng là.... Liên hệ với chaTiểu Lộc.

"Hắc, hắc, hắc..... " Bé cười tà nhìn Mân Thạc.

Mân Thạc kinh hãi, lập tức cảm giác được sắp có tai nạn rơi xuống đầu.

"Tôi nói này chú bánh bao tiểu thổ, nếu chađã lên tiếng, hôm nay tôi bỏ qua cho chú, nhưng mà tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, tới.... Tới chỗ tôi này!" Phác Thế Huân dịu dàng nhỏ nhẹ nói, nhưng toàn thân đều đầy dẫy hơi thở tà ác, thậm chí có thể nói, bản thân bé chính là hóa thân của tà ác.

Mân Thạc nhìn khuôn mặt kia, trong lòng âm thầm than thở.

Lại là đến đó..... Vừa nghe đến ba chữ kia, trái tim của anh giống như bị tay cậu ta bóp chặt, giống như uy hiếp.

"Vâng!" Anh khẽ đáp lại, chần chờ bước tới trước mặt cậu ta.

Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt hơi xanh mét kia, khóe miệng cố ý lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó vươn cánh tay nho nhỏ mập mạp của mình, vỗ vỗ cánh tay anh, nói, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì..... Chú yên tâm, tôi chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi thôi, đánh cũng không lại chú, chạy cũng không chạy thoát khỏi chú, nhưng mà tôi sẽ khiến chú, nhiều nhất...... " bé muốn nói lại thôi.

Nhiều nhất?

Mân Thạc kinh hãi, chờ đợi câu dưới!

Mà Phác Thế Huân vừa đúng lúc lại thu tay lại, vui vẻ nói, "Không có gì, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục chơi, hmm, bởi vì cái gọi là nhật hành nhất ác (một ngày làm một việc ác)...... sẽ giải trừ tai họa!"

Nhật hành..... Nhất ác?

Mân Thạc cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Chung Đại và Diệc Phàm lúc ấy khi bị cậu ta trêu chọc, mấy ngày trước đây còn nghe nói Tử Thao ở Anh quốc cũng chịu không ít đau khổ, mà bắt đầu từ hôm nay anh còn phải tiếp tục đi theo bảo vệ bé ta, giám thị tên tiểu quỷ ta, xem ra..... Anh nhất định không có được ngày tháng tốt lành.

※※※

Phòng ngủ chính.

Phác Xán Liệt sải bước đi vào trong phòng, hai chân đứng ở cạnh giường, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó đột nhiên xoay người một cái, ngồi lên trên giường.

Biện Bạch Hiền đi theo phía sau anh vào phòng, lúc chân vừa bước vào, cửa phòng phía sau liền bị Diệc Phàm đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Đôi mắt lạnh như băng của Phác Xán Liệt hài hước nhìn chằm chằm cậu, nhìn một hồi, mới chậm rãi mở miệng, "Tôi nói rồi, em không thoát được đâu, thế nào? Bây giờ còn muốn bỏ trốn khỏi tôi nữa không?"

"Muốn, đương nhiên muốn!" Biện Bạch Hiền trả lời chi tiết, trong giọng nói tăng thêm mấy phần ngạo mạn.

Chân mày Phác Xán Liệt khẽ nhăn, lạnh lùng nói, "Em còn muốn chọc tôi tức giận sao?"

"Tôi không muốn chọc anh tức giận, tôi chỉ trả lời vấn đề của anh mà thôi!"

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu.

Cậu ấy vẫn quật cường như vậy, kiên cường như vậy, ngạo mạn như vậy..... Tựa như một đóa hoa sen đứng thẳng, sự thánh khiết khiến cho người khác muốn vấy bẩn cậu.

"Tới đây, đứng trước mặt tôi!" Anh mở miệng ra lệnh.

Biện Bạch Hiền nhìn anh ta, hai tay nắm chặt, nhưng không có bất kỳ chần chờ gì mà đi về phía trước, đứng trước mặt anh.

Phác Xán Liệt ngồi trên giường, khẽ ngửa đầu nhìn cậu, vươn tay phải của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu, khiến đôi mắt cao ngạo của cậu rũ xuống nhìn anh.

"Lần này tại sao nghe lời như vậy, ngoan ngoãn tới tìm tôi? Tôi còn tưởng Kim Chung Nhân với người nam nhân tên Lộc Hàm kia lại nghĩ cho em chủ ý quỷ quái gì nữa chứ!" Anh nói chậm mà nhẹ nhàng, tà tứ ngàn lần.

Biện Bạch Hiền nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, khẽ nói, "Tôi đã cắt đứt tất cả quan hệ với Chung Nhân, chúng tôi đã là người qua đường không quen biết, cho nên từ nay anh cũng không cần gây thêm phiền toái cho anh ta, mà chuyện của Lộc Hàm, tôi cũng hi vọng anh không truy cứu nữa!" Tuy rằng, cậu cũng không rõ ràng cậu ấy làm cái gì.

"A? Nghe giọng điệu này của em, là đang cầu xin tôi sao?" Phác Xán Liệt đắc ý nhếch khóe miệng.

"Nếu anh cảm thấy như vậy, thì chính là như vậy!" Biện Bạch Hiền tùy ý trả lời.

Đắc ý trên mặt Phác Xán Liệt trong nháy mắt biến mất.

Thái độ của người nam nhân này như có như không, nghe thật biết điều thuận, nhưng giọng nói thật quật cường, không có thỏa hiệp chút nào. Cậu ấy đang âm thầm phân cao thấp với anh sao? Cậu ấy muốn dùng phương pháp này để đối kháng với anh?

"A..... " Anh bỗng nhiên cười khẽ, cười cực kỳ tà mị.

"Em đã mở miệng cầu xin tôi, vậy tôi há có thể không đáp ứng được đây? Yên tâm đi, hai người kia làm những chuyện như vậy, tôi cũng có thể coi như không có phát sinh, nhưng là từ hôm nay, có thể giữ được mạng sống của bọn họ hay không, phải xem biểu hiện của em..... "

Biểu hiện?

Lại là biểu hiện?

"Anh muốn như thế nào?" Cậu có chút biết rõ còn cố hỏi.

Phác Xán Liệt buông tay cầm cằm cậu ra, trụ hai tay về phía sau, hai mắt thưởng thức nhìn cậu, cười nói, "Cởi đi!"

"Cởi?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Đúng vậy, cởi quần áo, em hẳn rất rõ đây là ý gì chứ!" Phác Xán Liệt đắc ý.

Đôi mắt trong veo của Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt cần ăn đòn kia.

Không sai, cậu rất rõ ràng, từ lúc quyết định tìm đến anh ta, cũng biết anh ta muốn gì.

Không phải là thân thể thôi ư? Cho anh ta..... Dù sao đây cũng không phải chuyện lần một lần hai, không có gì ghê gớm, hơn nữa cậu làm mọi thứ đều vì Thế Huân, vì nguyện vọng sâu trong đáy lòng kia.

Chỉ cần nó vui vẻ là được.....

Chỉ cần nó thật sự vui vẻ, việc nhỏ này đối với cậu mà nói, quả thực không đáng giá nhắc tới.

Cậu chậm rãi nhếch khóe miệng, vẫn duy trì nụ cười cao ngạo trên mặt, đem sự tự ái của mình lộ ra trên khuôn mặt, sau đó vươn tay, tháo hàng cúc áo trước ngực, cầm cái áo đã cởi xuống ném xuống dưới chân.

Phác Xán Liệt nhìn da thịt trơn bóng của cậu, nhìn vòng eo mảnh khảnh của cậu, nhìn thân hình hơi gầy của cậu, còn có thứ lúc ấn lúc hiện trước ngực.....

"Tiếp tục cởi, từng món một, cởi hết cho tôi..... " Anh lại ra lệnh lần nữa.

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta, hai tay có chút run rẩy, nhưng dùng hết toàn lực duy trì sự bình tĩnh, dưới sự thưởng thức của anh ta, đem từng món đồ trên người, từng món từng món cởi ra, cuối cùng lõa thể đứng trước mặt anh ta.

Phác Xán Liệt hài lòng nhếch khóe miệng, vươn một bàn tay ra, từ cái rốn của cậu, vừa chậm rãi hoạt động, vừa nhẹ giọng nói, "Tôi hỏi em, từ cái ngày bảy năm trước khi em trở thành người nam nhân của tôi, có bao gã đàn ông đã chạm vào thân thể của em?"

"Trừ Thế Huân, chỉ có một mình anh!" Biện Bạch Hiền trả lời. Ư

"Vậy.... Có bao người đã thấy thân thể em?"

"Trừ Thế Huân, cũng chỉ có một mình anh!"

Tâm tình Phác Xán Liệt cực kỳ vui mừng, nụ cười nơi khóe miệng từng chút mở rộng, mà ngón tay cũng từng chút từng chút dịch chuyển lên, cuối cùng dừng ở trên môi cậu, lại hỏi.

"Vậy.... Cái miệng này? Có mấy người đã chạm vào?"

Chân mày Biện Bạch Hiền khẽ nhăn, đôi môi mím lại, lựa chọn trầm mặc.

"Trả lời tôi!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

Biện Bạch Hiền do dự chậm rãi mở đôi môi, chần chờ phát ra âm thanh, nhẹ nhàng nói, "Một người!"

"Là ai?" Anh hỏi tới.

"Chung Nhân!"

Trên mặt Phác Xán Liệt phủ kín một tầng phẫn nộ, nhưng kiên nhẫn tiếp tục hỏi, "Vậy bảy năm trước? Có mấy người đã chạm vào?"

"Không có!"

"Một người cũng không có?"

"Đúng vậy!"

"Vậy nói.... Nụ hôn đầu của em là dành cho Chung Nhân?"

"Đúng!"

"Đáng chết!"

Phác Xán Liệt đột nhiên tức giận, gầm nhẹ mắng, đồng thời hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, thình lình dùng sức, xoay người đặt cậu ở trên giường.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt tức giận của anh ta.

"Quên đi cho tôi!" Anh hét lên ra lệnh.

"Quên đi?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc lặp lại, cậu không hiểu, "Anh đang nói gì vậy?"

"Tôi nói em quên đi cho tôi, quên chuyện Kim Chung Nhân hôn em, sau đó nhớ kỹ cho tôi, người đầu tiên hôn em là tôi, người đầu tiên muốn em là tôi, người đầu tiên đụng vào em cũng là tôi, tất cả lần đầu tiên của em, đều thuộc về Phác Xán Liệt tôi!"

Biện Bạch Hiền nhìn bộ dáng tức giận, không khỏi giễu cợt.

"A...... Xin lỗi, tôi không làm được!"

"Em nói cái gì?" Phác Xán Liệt giận đùng đùng.

"Tôi nói tôi không làm được, tôi không có cách nào lừa gạt bản thân, trừ phi anh làm tôi mất trí nhớ, nếu không trong trí nhớ của tôi, đối tượng nụ hôn đầu của tôi chính xác là Chung Nhân, mà không phải anh.... Phác Xán Liệt!"

Phác Xán Liệt nghe những lời này, lửa giận đã đánh vào trái tim, hai tay dùng sức nắm chặt cánh tay cậu.

"Người nam nhân chết tiệt...... Em muốn chọc tức tôi vậy sao? Em muốn để tôi phải cường bạo em sao? Em muốn tôi đùa bỡn thân thể em sao? Rõ ràng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, nói vài lời dễ nghe, thì có thể để bản thân dễ chịu một chút, nhưng em lại cứ muốn chọc giận tôi, em đã sai mà còn ti tiện thế hả?"

Đã sai còn ti tiện?


Biện Bạch Hiền nghe thấy từ này, hai mắt trợn to, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta.


"Tôi đã sai còn ti tiện? Ha..... Thật là buồn cười, nếu tôi ti tiện, vậy anh chính là đê tiện!" Cậu tức giận mắng.

Phác Xán Liệt nộ khí xung thiên! (Tức giận ngất trời)

"Em nói cái gì?" Anh nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi nói anh đê tiện!"

"Em dám lặp lại lần nữa?"

"Đê tiện!" Biện Bạch Hiền lại lặp lại, còn to gan nói, "Anh là đàn ông mà lợi dụng một đứa bé thì không phải đê tiện thì là cái gì? Cái loại đàn ông như anh không khống chế được thân dưới thì không phải đê tiện thì là gì? Cái loại đàn ông như anh chỉ biết xâm phạm người khác thì chính là đê tiện.... Mặc kệ thế nào thì tôi cũng dám lặp lại, anh chính là đê tiện, đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện...... "

"Câm miệng!" Phác Xán Liệt hét lên.

Biện Bạch Hiền rất nghe lời thu thanh âm lại, nhưng khuôn mặt cười nhạo vẫn chống cự lại ánh mắt phẫn nộ của anh ta.

Khí tức phẫn nộ của Phác Xán Liệt có chút rối loạn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, hung hăng nói, "Biện Bạch Hiền, đây đều là tự mình tìm, từ hôm nay, tôi mỗi ngày đều sẽ dạy dỗ em thật tốt, tôi muốn thân thể em hoàn toàn thuộc về tôi, tôi muốn thân thể em nhớ kỹ từng động tác của tôi, tôi muốn thân thể em trừ tôi ra sẽ không chấp nhận bất cứ gã đàn ông nào khác.... Đây chính là kết quả em chọc giận tôi, đây chính là cuộc sống kế tiếp của em!"

Anh nói xong liền hôn môi cậu, dùng sức cắn nuốt cánh môi, dùng sức mút lấy, dùng sức gặm cắn môi cậu, mà lưỡi anh đánh thẳng về phía trước tiến vào miệng cậu, ở trong miệng cậu thô bạo lục lọi, cướp đoạt, giống như ác lang.... Thình lình!

Hai tay anh ở trước ngực cậu vuốt ve, sau đó lần theo đường cong thân thể cậu mà chạy xuống dưới, mà môi cũng rời khỏi môi cậu, hôn lên hàm dưới của cậu, hôn lên cổ cậu, hôn lên ngực cậu, tiếp tục hướng xuống..... Cho đến chỗ thấp nhất.

"Đừng - - " Biện Bạch Hiền sửng sốt, hai tay giữ lấy đầu anh.

"Đừng..... Đừng..... Đừng đụng vào đó..... "

Phác Xán Liệt khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hoang mang của cậu, khóe miệng hờ hững gợi lên nụ cười tà, sau đó đôi bàn tay nắm lấy hai

chân cậu, đẩy lên phía trên, sau đó đè chúng ở trước ngực cậu, để nơi nào đó của cậu lộ ra rõ ràng.

"Em còn nói không muốn, tôi lại càng muốn! Biện Bạch Hiền, em nghe kỹ đây, nhớ kỹ phương thức tôi vuốt ve em, nhớ kỹ mỗi động tác hôn của tôi, cũng nhớ kỹ lúc tôi liếm láp ( _. _") em, mang đến cho em khoái cảm, em nhất định phải nhớ kỹ cho tôi..... Dùng thân thể này của em.... Tôi muốn em nhớ kỹ những chuyện tôi làm hiện tại!" Anh nói xong liền tiếp tục vùi đầu vào, cái lưỡi cũng bắt đầu tiến vào.

"A...... " Biện Bạch Hiền kinh hãi khẽ rên, thân thể từ địa phương kia bắt đầu tê dại, so với những lần trước có sự khác biệt, chỉ là liếm ở lối vào, cũng không có tiến vào, cho nên trái tim ngứa ngáy khó chịu, thân thể không tự chủ khát cầu anh, hi vọng anh có thể tiếp tục xuống bước sau.

"Đừng.... A..... A.... Đừng..... Mau..... A...... Dừng lại...... "

Cậu không ngừng rên, câu chữ mơ hồ không rõ, lại đứt quãng không thể trôi chảy.

Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, rõ ràng đã thuyết phục lòng mình, tự nói với mình hàng trăm hàng nghìn lần, không cần sợ hãi, không nên sợ, càng không thể sợ, nhưng đã đến tình huống này, cậu căn bản không có biện pháp không chế thanh âm của mình, càng không có biện pháp khống chế thân thể của chính mình, mà thân thể cùng sinh hoạt với cậu hơn hai mươi năm lúc này giống như bị anh chi phối, theo mỗi một động tác của anh ta, làm ra từng phản ứng nhục nhã.

Đột nhiên, Phác Xán Liệt ngẩng đầu, đứng thẳng người, buông hai chân cậu xuống.

Biện Bạch Hiền toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn rơi xuống.

Phác Xán Liệt hạ mắt nhìn bộ dáng quyến rũ chết người lúc này của cậu, khóe miệng tà ác nhếch lên, hai tay nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, sau đó lại đè xuống thân thể cậu, gần sát bên tai cậu, nhẹ giọng tà mị nói, nói "Biện Bạch Hiền..... Hiện tại em nhớ cho tôi, tiết tấu tôi ra vào trong thân thể em, khi nào thì chậm, khi nào thì nhanh, khi nào thì điên cuồng, khi nào thì lên đỉnh..... Em đều nhớ kỹ cho tôi. Như vậy..... Cho dù có một ngày em thật sự quên hết, nhưng thân thể cũng vĩnh viễn sẽ không quên!"

Biện Bạch Hiền nghe những lời này, hai mắt trừng lớn, trái tim bên trong trở nên lạnh như băng.

"A..... " Phác Xán Liệt khẽ cười, lại đột nhiên dùng sức một cái, thẳng tiến thân thể cậu.

"A - - " Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu lên, thân thể tê dại trở nên cuộn sóng, sau đó lại từ cuộn sóng trở thành từng đợt điện lưu, theo từng động tác của anh ta tiến vào, không ngừng lọc.

"A..... A..... A.... A..... "

Ngoại trừ tiếng rên của cậu, cậu đã nói không lên lời bất kỳ lời nào, ngay cả những tự ái còn lại, cũng chầm chậm bị cảm giác điện giật này bao phủ, cậu đã không còn là cậu, cậu là ai? Ngay cả bản thân cậu cũng không rõ.....

Đôi mắt Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt mê loạn của cậu, nhìn đôi mắt quật cường của cậu từ từ lộ ra phong mang, nghe những tiếng rên của cậu, trong lòng khoan khoái vạn phần, sung sướng vạn phần, đắc ý vạn phần.

Chính là muốn để cậu lộ ra bộ dáng thảm bại trước mặt anh, chính là muốn làm cậu giống như bây giờ, trong đầu chỉ có anh, toàn bộ đều là anh. Hắn không cần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư gì đó.... Anh không muốn xếp hạng như vậy, anh muốn là toàn bộ của cậu, cảm giác tồn tại duy nhất.

"Biện Bạch Hiền.... Em là của anh.... Là của Phác Xán Liệt anh.... Tất cả của em.... Đều thuộc về một mình anh...... "

Anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ dưới thân, không ngừng nói những lời bá đạo, anh không chỉ muốn thân thể cậu nhớ anh, anh còn muốn thôi miên tư tưởng của cậu, để mỗi một câu của anh đều khắc sâu vào trong đầu cậu, để cậu lúc nào cũng nhớ những lời anh nói lúc này, anh muốn xâm chiếm toàn bộ thế giới của cậu, bất luận là thân thể, hay là tâm linh, bất luận là thích, hay là ghét..... Tất cả mọi thứ, chỉ thuộc về anh.

"A..... "

"A..... A...... "

"A..... A..... A - - - "

Biện Bạch Hiền không ngừng rên, đột nhiên thét to một tiếng, trước ngực quắp lại, đầu ngửa ra sau, toàn bộ thân thể tạo thành hình cung xinh đẹp, mà mỗi một tấc da thịt trên người cậu đều co giật run rẩy, sau đó lại đột nhiên xụi lơ, bình tĩnh nằm lại trên giường, hai mắt chậm rãi khép lại, ngất đi.

Phác Xán Liệt cuối cùng thẳng tiến, đem thân thể của mình cùng cậu gắt gao hợp lại, hưởng thụ cảm giác đạt tới đỉnh, sau đó mồ hôi đầm đìa gục ở trên người cậu, hít thở từng ngụm từng ngụm.

Quả nhiên, chỉ có thân thể cậu mới có thể thoải mãn anh, hơn nữa đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời anh thích thân thể một người nam nhân như vậy, thậm chí sau khi hưởng dụng thân thể cậu bảy năm trước, giống như nghiện, mỗi lần đều khát khao, mỗi lần đều đòi hỏi, giống như đang uống nước muối trong biển, càng uống càng khát nước, càng uống càng muốn uống..... "Biện Bạch Hiền..... Em chỉ có thể thuộc về anh!" Anh khẽ nói, đầu ngước lên, hôn lên môi cậu.

Thật sự rất muốn rất muốn rất muốn để thời gian quay ngược trở lại, trở lại lúc Kim Chung Nhân hôn cậu, nếu quả thật có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ ngăn cản Chung Nhân, nhất định sẽ hôn môi cậu trước, cướp đi nụ hôn đầu của cậu..... Để mọi thứ của cậu, hoàn toàn chỉ thuộc về anh.

"Biện Bạch Hiền.... Quên đi.... Quên nụ hôn của Chung Nhân đi.... Em chỉ cần nghĩ tới anh thôi, em chỉ cần nghĩ tới một mình anh thôi.... Anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng vào em, từ nay về sau, ngoại trừ anh ra, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào chạm vào em một chút, em...... Chỉ có thể thuộc về một mình anh!"

Hắn nỉ non bên tai cậu, giống như muốn đem những lời này truyền vào trong mộng của cậu, thôi miên cậu, mê hoặc cậu, đem thân thể, tâm linh, tư tưởng của cậu.... Toàn bộ đều chặt chẽ trói buộc chặt.

Mà biểu cảm lúc ngủ hôn mê của Biện Bạch Hiền thật giống như thật sự nghe được thanh âm của anh, chân mày khẽ chau lên, lộ ra biểu tình thống khổ.

Lúc khi tới biệt thự Phác gia, cậu đã cùng Lộc Hàm phát lời thề.

Cậu nói: Khi cậu bước chân vào cửa lớn Phác gia, tuyệt đối sẽ không để mình bị khi dễ, tuyệt đối sẽ không để Thế Huân bị người ta khi dễ, tuyệt đối sẽ không để mình khóc, cũng tuyệt đối sẽ không để Thế Huân khóc..... Làm hết sức ở trong thống khổ tìm kiếm vui vẻ, làm hết khả năng nghĩ biện pháp tránh thoát trói buộc của Phác Xán Liệt, đồng thời, cũng hết sức hoàn thành nguyện vọng giấu ở đáy lòng của Phác Thế Huân.

Nhưng mà lời thề này, ngay ngày đầu tiên đã bị phá vỡ.

Lúc Biện Bạch Hiền đang ngủ mê man, khóe mắt chậm rãi hiện lên tầng nước mắt trong suốt, sau đó lặng lẽ chảy xuống.....

Chỉ mới ngày đầu tiên thôi, cậu đã bị Phác Xán Liệt làm nhục như vậy, vậy cuộc sống kế tiếp này, cậu còn có thể kiên cường mà cười được ư? Cậu còn có thể quật cường mà giữ vững thái độ cao ngạo kia của mình ư? Cậu còn có thể giữ lấy tự tôn của mình ư?

Hiện tại cậu mới cảm giác được sự đáng sợ của Phác Xán Liệt, có phải là.... Quá muộn rồi?

"Phác.... Phác...... " Biện Bạch Hiền hôn mê nỉ non.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu, chờ đợi lời kế tiếp của cậu, nhưng mà.....

"Phác.... Xán Liệt..... Tôi..... Hận..... Hận..... Anh...... "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro