Chương 89: Vị hôn thê của Kim Chung Nhân - Hạ Thủy Ngưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt nghe được những lời cậu nói, cả người ngây ra.

Hận?

Cậu ấy mới nói chữ này sao?

"Này, Biện Bạch Hiền, em lập lại lần nữa cho tôi, em vừa nói gì?" Anh ở bên tai cậu lớn tiếng ra lệnh.

"...... " Biện Bạch Hiền ngủ mê man nhắm chặt mắt, khóe mắt còn vương những giọt nước, nhưng lại không có mở miệng lần nữa.

Phẫn nộ ở trong lòng Phác Xán Liệt càng lớn, chân mày nhíu chặt lại với nhau, hét lớn ra lệnh, "Biện Bạch Hiền, tôi lệnh cho em tỉnh lại, lặp lại những lời khi nãy!"

Lại dám nói hận anh?

Lại dám khóc?

Trái tim cậu ấy không cam lòng như vậy sao?

Tuy rằng rất rõ ràng mình bây giờ là đang bức bách cậu ấy, là đang uy hiếp cậu ấy, là đang cưỡng chiếm cậu ấy, nhưng nghe được những lời cậu ấy tự mình nói ra, vẫn làm trái tim anh..... Rất đau rất đau!

"Biện Bạch Hiền, em tỉnh lại cho tôi - - Biện Bạch Hiền, em tỉnh lại cho tôi - - Biện Bạch Hiền, em lặp lại lần nữa những lời khi nãy - - đáng chết - - Người nam nhân chết tiệt - - không cho phép em hận tôi - - " Anh hét lên, dùng sức lay thân thể hôn mê của cậu, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn không có tỉnh lại.

Không nghĩ tới, vừa nghĩ muốn xâm chiếm toàn bộ thế giới của cậu ấy, nhưng thứ đầu tiên lấy được..... Lại là hận.....

Vẫn cho là, tiếng nỉ non trong lúc ngủ mơ của cậu ấy là bởi vì nhớ anh, tưởng niệm anh, nhưng ngay lúc này mới biết được, cậu ấy là đang căm hận anh.

Bảy năm cậu ấy đều hận anh như vậy sao?

"Đáng chết..... Đáng chết..... Đáng chết...... " Anh không ngừng mắng rồi lại ôm chặt cậu vào trong ngực, cuối cùng phẫn nộ líu ríu, "Người nam nhân đáng chết này, tại sao em không thể yêu anh?"

*****

Ban đêm

Trên tầng khu nhà ở

Chung Nhân từ sau khi Biện Bạch Hiền đi vẫn trầm mặc ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ chuyện bảy năm trước cứu cậu ấy trên du thuyền, từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu ấy, theo lúc cậu ấy mở mắt sống lại..... Tất cả đều quanh quẩn trong đầu của anh, phát hình, tái diễn.....

Anh đã nhận định cậu ấy là lễ vật trời cao tặng cho anh, anh đã nhận định đời này nhất định phải cưới cậu ấy làm vợ, nhưng mà trải qua cố gắng bảy năm này, cuối cùng lấy được chỉ là một tràng vô ích, ngay cả tư cách làm bạn cũng không có.

"Từ hôm nay trở đi.... Anh là anh, tôi là tôi, chúng ta xem như chưa từng quen biết...... "

Cho tới bây giờ chưa từng quen biết?

Cậu ấy lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

Ở chung bảy năm, cảm tình bảy năm, ân tình bảy năm, cậu ấy có thể nói để hết lại, nói đi là đi, nhưng anh không thể! Anh không có biện pháp buông tay, nói đi là đi biện pháp chặt đứt, càng không có cách nào quên cậu ấy.

Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng!

Còn phải cố gắng, còn phải tranh thủ thêm một cơ hội, còn phải để cậu ấy quay lại nhìn anh.....

"Bạch Hiền..... " Anh khẽ gọi, hai tay nắm chặt.

Anh không muốn làm người xa lạ, tuyệt đối không muốn!

"Reng reng reng..... Reng reng reng..... Reng reng reng...... "

Di động trong túi bỗng nNhân vang lên, Chung Nhân cả kinh, mừng rỡ cho là Biện Bạch Hiền gọi điện thoại cho anh, nhưng khi anh nhìn tên người trên màn hình thì biểu tình trên mặt trở nên nặng nề, tâm tình vui sướng cũng từ từ bay mất.

Là cha anh, ông ta gọi tới làm gì? Lại muốn ra lệnh cho anh làm cái gì? Lại muốn điều khiển anh thế nào?

Mệt mỏi quá, thật phiền....

Anh cầm điện thoại, tiếp tục ngẩn người.

"Reng reng reng..... Reng reng reng..... Reng reng reng..... "

"Reng reng reng..... Reng reng reng..... Reng reng reng..... "

Chuông điện thoại di động như cũ không ngừng vang lên, hết lần này tới lần khác, lặp lại liên tục trong căn phòng trống rỗng.

Suy nghĩ của Chung Nhân trở nên rối loạn, anh phiền não lại cầm lấy di động, vốn muốn ném đi, nhưng đột nNhân nghĩ tới ước định của anh và Kim Vân Sơn, nháy mắt nhíu mày, tay nắm chặt di động, sau đó ấn nút kết nối đặt ở bên tai:

"Con ở đâu? Sao không nhận điện thoại?" Trong điện thoại di động nhanh chóng truyền đến thanh âm tức giận của Kim Vân Sơn.

"Con không muốn nhận, ba đừng gọi tới nữa!"

"Con nói cái gì? Con chẳng lẽ quên ước định của chúng ta? Con quên chúng ta đã làm giao dịch gì rồi ư?"

"Con không quên!"

"Vậy mau trở về, Hạ đổng và Hạ tiểu thư đã đến nhà chúng ta rồi, ba mặc kệ con có lý do gì, lập tức trở về cho ba!"

"Vậy..... Nếu con không về thì sao?" Thanh âm của Chung Nhân mang theo hương vị đùa cợt.

"Mày dám - - " Kim Vân Sơn gầm nhẹ, thanh âm vô cùng lãnh liệt.

"Con có cái gì mà không dám!" Dù sao Biện Bạch Hiền đã rời khỏi anh, anh bây giờ còn có chuyện gì không dám làm? Nói đùa...... Anh hiện tại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.

"Chung Nhân!" Kim Vân Sơn gọi tên anh, ra lệnh nói, "Mày lập tức trở về cho tao, tao chỉ cho mày 20', nếu quá 20' mà tao còn chưa thấy mày, vậy.... Mày chờ nhặt xác Biện Bạch Hiền và con trai cậu ta đi!"

Kim Vân Sơn rất hiển nNhân là nóng nảy, chỉ có thể nói ra những lời tuyệt tình uy hiếp anh, nhưng.....

"A..... Nhặt xác?" Chung Nhân giễu cợt, "Ba biết bọn họ ở đâu sao?"

"Tao mặc kệ bọn họ ở đâu, tao nhất định sẽ tìm được bọn họ!"

"Cho dù ba tìm được, con nghĩ ba cũng không có bản lãnh giết bọn họ!" Bọn họ hiện tại chính là ở trong tay lão đại hắc đạo, có ai dám động tới bọn họ? Quả thực chính là không muốn sống nữa.

"Nghịch tử, mày thật muốn đối nghịch với tao?"

"A.... Ha ha...... Ha ha ha ha a..... " Chung Nhân không ngừng giễu cợt, sau đó khẽ nói, "Ba yên tâm đi, người ba vĩ đại của con. con lúc này trở về, nhất định trong vòng 20' trở về, ngoài ra, nếu con thật sự không chạy tới, vậy nhất định là nửa đường con bị tai nạn xe cộ, cho nên ba cần phải ở nhà thắp hương bái Phật cho con, cầu nguyện cho Kim gia ngàn vạn lần đừng tuyệt tự..... "

"Mày..... Mày..... Nghịch tử, nghịch tử, mày...... "

Kim Vân Sơn tức giận nổi trận lôi đình trong điện thoại, nhưng lời ông ta còn chưa nói hết, Chung Nhân đã cúp điện thoại, sau đó ném xuống đất.

"A..... Thú vị, thật thú vị...... " Anh si ngốc nói, khóe môi nhếch lên nụ cười tựa như đang vui vẻ.

Lúc trước anh đều nhẫn nhục chịu đựng, cha mẹ nói cái gì, anh phải làm, cho tới bây giờ đều không dám cãi lời bọn họ, nhưng vừa nãy anh cố ý nói ra những lời chọc tức ông ta, cố ý chọc cho ông ta tức giận, mà nghe được thanh âm nổi giận của ông ta, thật đúng là thú vị..... Chẳng trách Thế Huân và Lộc Hàm đều thích đùa cợt người khác như vậy, thì ra đùa cợt người khác, là chuyện thú vị như vậy.

Bất quá, nếu anh cường đại hơn một chút thì tốt rồi, cường đại đến mức Kim Vân Sơn nhìn anh thì sợ anh, cường đại đến mức Phác Xán Liệt nhìn thấy anh thì sợ anh, như vậy anh có thể bảo vệ Biện Bạch Hiền rồi, mà không phải giống như hiện tại, phải nhờ cậu ấy bảo vệ anh.

Hít sâu một hơi! Anh kiên định tự nói với mình, anh phải mạnh mẽ, anh phải mạnh hơn, anh nhất định phải trở nên mạnh hơn Phác Xán Liệt.....

*****

Biệt thự Kim gia

Sau khi Kim Vân Sơn gọi điện thoại thì sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng bất an đi tới phòng khách, tuy rằng khuôn mặt tươi cười, nhưng hai mắt lại tỉnh thoảng nhìn lên cổ tay.

"Ba yên tâm đi, người ba vĩ đại của con. con lúc này trở về, nhất định trong vòng 20' trở về, ngoài ra, nếu con thật sự không chạy tới, vậy nhất định là nửa đường con bị tai nạn xe cộ, cho nên ba cần phải ở nhà thắp hương bái Phật cho con, cầu nguyện cho Kim gia ngàn vạn lần đừng tuyệt tự..... "

Bên tai quanh quẩn mấy câu nói cuối cùng của Chung Nhân, trái tim bất an càng thấp thỏm.

Nó từ lần cắt đứt quan hệ với Biện Bạch Hiền lúc đi Anh quốc liền trở nên không thích hợp, hoàn toàn khiến người khác không đoán được nó đang nghĩ gì, càng không đoán được nó sẽ làm gì, không phải nó thật sự nghĩ quẩn đấy chứ,....

Trái tim bỗng nNhân đau đớn kịch liệt, sắc mặt trở nên khó coi.

"Kim đổng, anh làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi vậy, là sinh bệnh sao?" Hạ Mộ Phong nhìn ông ta, lo lắng hỏi.

"A.... Tôi không sao, có thể là gần đây ngủ không tốt, không có chuyện gì, không có chuyện gì...... " Kim Vân Sơn cười thân hòa, không ngừng nói mình không có chuyện gì.

Mà cô gái ngồi bên cạnh Hạ Mộ Phong mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên khuôn mặt không có bất kỳ tạp chất nào, chỉ trang điểm nhàn nhạt, ngũ quan thanh tân tú nhã lộ ra mị lực của người con gái đã trưởng thành, nhưng cũng mơ hồ mang theo sự ngượng ngùng đáng yêu của các cô gái, mỗi khi nhìn sang, dịu dàng như nước, cặp mắt nhìn xa, ai thấy cũng yêu, mà sau cái nháy mắt thứ ba, cô trở nên xinh đẹp động lòng người....

"Bác Kim, anh Nhân anh ấy khi nào trở về vậy ạ?" Hạ Thủy Ngưng sốt ruột hỏi thăm, cặp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn.

"Ô.... Cái câu anh Nhân này thật ngọt ngào làm sao, thế nào? Sốt ruột rồi hả?" Kim Mạc Lệ ngồi ở một bên đột nhiên nói chen vào, khuôn mặt vui vẻ cười.

"Con nào có đâu!" Hai gò má trắng noãn của Hạ Thủy Ngưng phiếm hồng, xấu hổ nói, "Bác gái, bác cũng đừng trêu con!"

"Xem này, xem này, còn xấu hổ!"

Kim Mạc Lệ vừa dứt lời, Kim Vân Sơn và Hạ Mộ Phong đều vui vẻ cười, chỉ có Hạ Thủy Ngưng xấu hổ cúi đầu, hai tay e lệ nắm chặt vào nhau.

"Thủy Ngưng a, bác nghe ba con nói, con biết Chung Nhân nhà bác muốn đính hôn với con, vui vẻ tới mấy ngày chưa có ngủ ngon giấc hả!" Kim Vân Sơn bắt đầu nói hùa theo.

Hạ Thủy Ngưng nghe thấy lời này, gò má nháy mắt đỏ bừng, bắt đầu phát sốt.

"Ba...... Con nào có vui vẻ đến mức mấy ngày ngủ không yên? Sao ba lại nói lung tung với người khác như vậy a!" Cô bực bội nắm lấy tay Hạ Mộ Phong.

"Ba nói lung tung?" Hạ Mộ Phong lộ ra vẻ mặt oan uổng, vội vàng giải thích cho bản thân, nói, "Không biết là con nhóc nào, lúc mới mười tuổi, chỉ mới thấy người ta một lần liền cả ngày quấn quýt lấy tôi, nói cái gì mà "sau khi con lớn lên nhất định phải gả cho anh Nhân", còn nói cái gì mà "không phải anh Nhân thì con không lấy chồng", khoa trương hơn nữa nói cái gì "chờ khi con với anh Nhân kết hôn, nhất định sẽ sinh mười đứa, cho ba năm đứa họ Hạ, cho bác năm đứa họ Kim", còn muốn chúng ta về sau sẽ hưởng phúc con cháu, nhất là khuya ngày hôm trước, tôi vừa mới nói với nó thằng nhóc Chung Nhân của Kim gia có thể sẽ là con rể của Hạ gia chúng ta, ôi cha.... Con nhóc này a, không biết là ai "vụt" cái nhảy cẫng lên, còn hô vạn tuế làm cho hai người già này sợ hết hồn!" Hạ Mộ Phong tự thuật chi tiết, giơ cao tay phải lên làm tư thế ước lượng độ cao.

"Ha ha ha ha..... Có chuyện như vậy ư? Ha ha ha...... Xem ra Thủy Ngưng nhà ông nhất định quyết tâm làm con dâu Kim gia chúng tôi rồi!" Kim Vân Sơn cười thoải mái, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn dường như nở hoa, vui vẻ vô cùng.

"Bác Kim.... Ba..... " Hạ Thủy Ngưng cuống cuồng, đỏ mặt xấu hổ nói, "Hai người đừng nói nữa, người ta chỉ là một cô gái, nếu truyền ra ngoài, hai người muốn con làm sao gặp người khác được nữa? Phải làm sao gặp anh Nhân đây a?"

"Sợ cái gì!" Hạ Mộ Phong ngồi thẳng lên, hùng hổ nói, "Trong cái xã hội này, nữ theo đuổi nam là chuyện bình thường, có cái gì đâu mà xấu hổ? Hơn nữa sao con biết Chung Nhân nhìn con như thế nào? Có lẽ nó cũng vẫn thích con, bằng không sao có thể đáp ứng việc hôn sự này!"

Nghe được những lời này của ba, Hạ Thủy Ngưng lại xấu hổ cúi đầu, đáy lòng vụng trộm vui vẻ.

Mà Kim Vân Sơn và Kim Mạc Lệ nghe được những lời này, sắc mặt cũng lộ ra lúng túng không dễ phát hiện.

"Đó là đương nhiên, Thủy Ngưng lớn lên xinh đẹp như vậy, lại ngoan ngoãn đáng yêu, Nhân nhi nhà chúng ta nhất định thích, con yên tâm đi!" Kim Mạc Lệ nói xong, thân thiết vỗ vỗ tay Hạ Thủy Ngưng.

Hạ Thủy Ngưng lại một lần nữa xấu hổ, không nhịn được cười trộm.

Mười ba năm trước, dù chỉ có gặp mặt mấy phút ngắn ngủi, chỉ nói vài câu, nhưng Chung Nhân như một hạt giống reo vào lòng cô, chậm rãi mọc rễ trong mười ba năm này, nẩy mầm, lớn lên, hiện giờ tuy rằng bọn họ vẫn chưa gặp lại, nhưng cô đã sớm âm thầm thề, đời này chỉ gả cho một mình Chung Nhân, chỉ làm vợ anh.....

"Tôi nói này Kim đổng, Chung Nhân nhà anh như thế nào còn chưa về?" Hạ Mộ Phong có chút sốt ruột.

Kim Vân Sơn nghe vậy lập tức nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Cách thời gian ước định còn mười giây, nhưng nó vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ nó thật sự xảy ra tan nạn ư? Lẽ nào nó thật sự đi tự sát?

Ông tâm hoảng ý loạn, lại đột nhiên.....

"Rầm - - " một tiếng, cửa phòng khách bị mở ra, Chung Nhân mặc một bộ tây trang màu trắng đứng ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, giống như là Bạch Mã Vương Tử từ trong chuyện cổ tích đi ra, dịu dàng, thân sĩ, đẹp trai bức người.

Hạ Thủy Ngưng thấy Chung Nhân, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Mười ba năm không gặp, anh càng thành thục chững chạc hơn trước kia, cũng cao lớn hơn trước kia, cả người anh biến đổi rất lớn, nhưng có một thứ vẫn giống như mười ba năm trước, đó là sự dịu dàng của anh.

Không tự giác bắt đầu khẩn trương, lập tức đứng lên, hai tay nắm chặt vào nhau, nháy mắt lòng bàn tay toát ra mồ hôi, mà đôi mắt trong veo của cô vẫn nhìn thẳng vào anh.

Chung Nhân đứng ở cửa, đôi mắt quét một vòng vài người ngồi trên ghế, sau đó bước từng bước tới chỗ bọn họ, lễ phép cười nói, "Ba, mẹ, bác Hạ...... " Thanh âm của anh bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn tới khuôn mặt khẩn trương, thân thể cứng ngắc của Hạ Thủy Ngưng đang nhìn anh.

Lại một lần nữa phác ra nụ cười, nhẹ giọng nói tiếp, "Hạ tiểu thư.... Buổi tối tốt lành! Xin lỗi, bởi vì đột nhiên có chút chuyện trọng yếu phải xử lý, cho nên về trễ, khiến mọi người đợi lâu!"

Anh nở nụ cười, thái độ và cử chỉ đều cực kỳ thân sĩ, hoàn toàn sắm vai con trai ngoan trong suy nghĩ Kim Vân Sơn.

"Đàn ông đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng, chúng ta mới chỉ đợi một lúc thôi, không có gì, không cần để ý!" Hạ Mộ Phong không câu nệ tiểu tiết nói, trên mặt vương đầy nụ cười, hiển nhiên vô cùng hài lòng với con rể tương lai này.

"Cám ơn bác Hạ đã thông cảm!" Chung Nhân cảm tạ khẽ gật đầu.

Mà Hạ Thủy Ngưng vẫn ngây ngốc đứng ở trước mặt anh, ngây ngốc không nói lời nào, nhìn anh, ba hồn giống như mất bảy phách.

"Thủy Ngưng?" Hạ Mộ Phong khẽ gọi cô, đưa tay kéo làn váy của cô.

"A? A..... " Hạ Thủy Ngưng thình lình hoàn hồn, bối rối nói, "Anh... Anh Nhân, chào, chào anh!"

Anh Nhân?

Chung Nhân có chút kinh ngạc bởi cách gọi thân mật này của cô.

"Chào em!" Anh cười trả lời.

Không khí đột nhiên trở nên lúng túng, khuôn mặt Hạ Thủy Ngưng như trái cà chua chín mọng, xấu hổ cúi thấp đầu.

Thật sự là rất mất mặt, cô lại cà lăm trước mặt anh Nhân, ô..... Cô yên lặng khóc ở trong lòng.

"Ách.... Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện!" Kim Mạc Lệ thấy không khí xấu hổ, lập tức hòa hoãn một chút không khí.

"Được, vừa ăn vừa nói chuyện!"

"Được!"

"Được!"

Kim Vân Sơn, Hạ Mộ Phong và Chung Nhân, ba người ào ào lên tiếng, sau đó lập tức đi tới phòng ăn.

Mười mấy bước ngắn ngủi, Hạ Thủy Ngưng gắt gao dán lấy Hạ Mộ Phong, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Chung Nhân, mà Chung Nhân và Kim Vân Sơn sóng vai mà đi, trên mặt đều treo nụ cười thản nhiên, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng.

"Con đừng quên đã đáp ứng ba cái gì, lúc ăn cơm, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm gì!" Kim Vân Sơn nhỏ giọng cảnh cáo.

"Con biết rồi, ba yên tâm đi!" Chung Nhân cũng nhỏ giọng trả lời, nhưng trong lòng nặng trịch, cực kỳ khó chịu.

Chân mày Kim Vân Sơn khẽ nhăn, hai mắt liếc nhìn anh, nhìn đôi mắt lạnh như băng của anh, không nhịn được thở dài.

............

Phòng ăn

Trên bàn ăn thật dài để rất nhiều món ăn ngon, Kim Vân Sơn ngồi ở chủ vị, Hạ Mộ Phong và Kim Mạc Lệ ngồi đối diện nhau, mà Chung Nhân và Hạ Thủy Ngưng cũng ngồi đối diện nhau, không khí giống như là bữa ăn của một gia đình, nhưng lại âm thầm cất dấu một loại không khí khác.... Lạnh!

"Dùng thôi!" Kim Vân Sơn nói xong, tất cả mọi người cầm bát đũa trên bàn lên, bắt đầu ăn cơm.

"Thủy Ngưng a, bác nghe nói con thích ăn cá, hôm nay cố ý bảo người làm làm món cá dấm đường này, con ăn nhiều một chút!" Kim Mạc Lệ tươi cười hòa ái, gắp một miếng cá đặt vào bát cô.

"Cám ơn bác gái!" Hạ Thủy Ngưng nhu thuận cảm tạ, gắp lấy miếng cá bỏ vào miệng, sau đó vừa nhai, vừa vụng trộm nhìn Chung Nhân phía đối diện.

Nhưng đôi mắt Chung Nhân lại không có nhìn cô, mà là rũ xuống, nhìn chăm chú bát cơm trên bàn, sau lại đột nhiên, anh thu hồi tầm mắt, thả đũa xuống, cầm chiếc ly trên bàn, uống hết rượu đỏ trong ly, lại rót một chén, rồi lại uống.....

Hạ Thủy Ngưng nhìn anh liên tục uống hết ba ly, không nhịn được cau mày, bắt đầu có chút bận tâm.

"Chung Nhân!" Hạ Mộ Phong đột nhiên gọi anh.

Hai mắt Chung Nhân từ từ ngước lên, nhìn mắt ông, nháy mắt gợi lên nụ cười dịu dàng, nói, "Bác Hạ, có chuyện gì không ạ?"

"Bác muốn nói chuyện hôn sự của con với Thủy Ngưng!"

"Hôn sự?" Chung Nhân nghi hoặc lặp lại, sau đó lập tức cười trả lời nói, "Chuyện này bác cứ cùng với phụ thân đại nhân của cháu an bài, cháu không có ý kiến gì!"

Phụ thân đại nhân?

Hạ Mộ Phong kinh ngạc.

"Nhân nhi!" Kim Vân Sơn lớn tiếng, nhíu mày.

Chung Nhân đảo mắt nhìn sắc mặt ông, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó nói, "Xin lỗi bác, cháu hình như uống hơi nhiều, thật ra nếu hỏi cháu, cháu cảm thấy nếu Hạ tiểu thư không có đề nghị, vậy nghi thức đính hôn cũng không cần làm, trực tiếp kết hôn vào một tháng sau là được, nửa tháng trước khi kết hôn thì chụp ảnh cưới, trước ngày kết hôn ba ngày thì phát thiệp mời, còn lại mấy chuyện nhỏ thì để mẹ cháu làm, bác cảm thấy thế nào?"

Hạ Mộ Phong nhìn khuôn mặt anh.

Vừa rồi còn hoàn hảo, nhưng mà sau khi uống vài ly rượu liền trở nên có chút kỳ quái, lẽ nào là say rượu? Nhưng rượu đỏ không có mạnh như vậy a? Hơn nữa thân là một tổng giám đốc một khách sạn, chuyện xã giao nhất định không thể thiếu, cho nên tửu lượng không thể kém như vậy mới đúng.

Rốt cuộc...... Nó đây là thế nào?

"Cháu nói cũng không phải là không tốt, nhưng bác chỉ có một đứa con gái, nếu không cử hành lễ đính hôn thì ngày kết hôn nhất định phải làm lớn, không biết cháu đối với chuyện hôn lễ ngày đó có ý kiến gì không?" Ông chân thật hỏi, hiển nNhân đối với hôn lễ của con gái vô cùng quan tâm.

"A...... " Chung Nhân đột nhiên cười khẽ, nói, "Không phải chỉ là cưới thôi sao? Có cần phải phiền toái như vậy không?"

"Cháu nói cái gì?" Hạ Mộ Phong giận dữ.

Hôm nay đi chơi muộn với về, Py đăng chap trễ nha =))) Các bạn có đi đâu chơi không? Hay lập team ở nhà??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro