Chương 90: Trong cơn say, anh cũng nhìn thấy em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Vân Sơn khiếp sợ nghe những lời Chung Nhân vừa mới nói, đôi mắt lại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Hạ Mộ Phong, ông vội vỗ bàn một cái, cắt đứt chiến hỏa ở giữa hai người, nói, "Nhân nhi, con uống rượu thì cũng đừng có nói hươu nói vượn, mau về phòng cho tỉnh rượu đi!"

Chung Nhân quay đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương kia, khóe miệng dịu dàng hiển lộ ra nụ cười khinh thường. 

"Vâng, phụ thân đại nhân!" Anh nói xong liền đứng lên, xoay người bỏ đi. 

Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, mà Chung Nhân vừa mới ném ra câu "phụ thân đại nhân" cuối cùng kia, rất rõ ràng khiến Kim Vân Sơn khó coi, mà Hạ Thủy Ngưng vẫn ngồi ở đối diện Chung Nhân thấy Chung Nhân như vậy, trong lòng không chỉ có khiếp sợ mà còn lo lắng. 

Rốt cuộc tại sao anh Nhân lại có thể như vậy chứ?

Vốn là một người đàn ông dịu dàng, tại sao anh phải lộ ra biểu tình đau đớn như vậy, hơn nữa còn nói ra lời như vậy, anh..... Đây là làm sao vậy?

"Ách.... Thật sự là xấu hổ, Nhân nhi nhà tôi nó có thể ở bên ngoài cũng uống chút rượu, nhất định là uống rượu say, cho nên mới nói hươu nói vượn, chờ khi nó tỉnh rượu rồi, tôi nhất định bắt nó tới nhận lỗi với Hạ đổng và Hạ tiểu thư!" Kim Vân Sơn tươi cười vội vàng hoà giải, hòa hoãn không khí ngưng trọng hiện tại. 

"Uống rượu say?" Hạ Mộ Phong bất mãn, cơn giận giữ chưa tiêu tan nói, "Tôi thấy cậu ta chính là cố ý!"

"Sao có thể a, Nhân nhi nhà tôi nó bình thường không phải như vây, nhất định là uống rượu say, Hạ đổng anh đừng để lời nó nói ở trong lòng!" Kim Mạc Lệ vội vàng giải thích, trên mặt cũng tươi cười. 

"Hừ!" Hạ Mộ Phong hừ lạnh, buông bát đũa trong tay xuống, nắm tay Hạ Thủy Ngưng bên cạnh nói, "Thủy Ngưng, chúng ta về nhà!"

Con gái bảo bối của ông, từ nhỏ đến lớn đều được ông cẩn thân che chở trong lòng bàn tay, chưa bao giờ đánh nó mắng nó, cũng chưa bao giờ lớn tiếng nói với nó một câu, nhưng là hôm nay cái thằng nhóc lại dám nhục nhã nó, cái uất khí này ông làm sao chịu được? Không bằng cắt đứt việc hôn sự này, dù sao con gái bảo bối của ông tuổi trẻ lại xinh đẹp, chẳng biết có bao nhiêu người ái mộ, căn bản là không cần để ý cái loại đàn ông không biết thương hương tiếc ngọc này. 

"Ba..... " Hạ Thủy Ngưng trở tay nắm lấy tay ông, chân mày nhíu chặt lại, nhỏ giọng nói, "Ba làm gì vậy, mau ngồi xuống đi!"

"Thủy Ngưng, con..... " Hạ Mộ Phong nhìn khuôn mặt khó xử của con gái, thật sự không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhíu chặt mày, nuốt giận ngồi trở lại.

"Bác trai, bác gái, hai người thấy tính tình ba con vẫn giống như trước đấy, hai người bỏ qua cho, ông ấy vẫn thẳng thắn như vậy, dễ dàng tức giận!" Hạ Thủy Ngưng tươi cười dịu dàng, hoàn toàn đem tất cả xấu hổ đều chìm ngập trong nụ cười của cô, mà không khí cũng tựa hồ theo nụ cười dịu dàng của cô mà trở nên mát mẻ.


"Đâu có đâu có, là Nhân nhi nhà chúng ta không đúng trước, ngày mai nhất định bắt nó tự mình tới nhà Hạ đổng nhận lỗi!" Kim Vân Sơn vẫn tươi cười như cũ, đối với con dâu tương lai này càng ngày càng hài lòng. 

Tác phong lớn và không mất lễ giáo, tuổi còn nhỏ có thể lộ ra khí phách như vậy, thật sự là khó có được. 

Hạ Thủy Ngưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt, âm thầm nắm chặt tay Hạ Mộ Phong, Hạ Mộ Phong quay đầu nhìn nụ cười giả dối trên mặt con gái bảo bối của mình, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng cũng không muốn làm cho nó mất mặt, cho nên đành phải đè nén lửa giận, để không khí từ từ hòa hoãn lại. 

"Đúng rồi bác Kim, phòng anh Nhân ở đâu vậy ạ? Con có thể đi xem anh ấy một chút không?" Hạ Thủy Ngưng cười nói, trên mặt lộ ra sắc thái ửng hồng xấu hổ. 

"Dĩ nhiên là được, phòng Nhân nhi ở căn phòng thứ ba trên lầu hai, con đi đi!"

"Cám ơn!"

Hạ Thủy Ngưng nói xong liền đứng lên, nện bước không nhanh không chậm đi về phía cầu thang lầu hai. Mà không khí trên bàn cũng bởi vì cô đi khỏi, lại một lần nữa lâm vào xấu hổ. 

"Hạ đổng!" Kim Vân Sơn bỗng nhiên mở miệng, nói, "Chuyện vừa rồi..... "

"Quên đi, cái gì cũng không cần nói, nếu Thủy Ngưng nhà tôi không để ý, vậy tôi cũng không cần lưu tâm làm gì, nhưng Kim đổng, tôi nói trước, nếu Thủy Ngưng nhà tôi thật sự kết hôn với Chung Nhân nhà anh, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối không cho phép phát sinh lần thứ hai, anh cũng biết, Thủy Ngưng là đứa con gái quý giá nhất của tôi, cũng là đứa con gái duy nhất, tôi vô luận như thế nào cũng không thể khiến nó chịu một chút xíu uất ức!" Hạ Mộ Phong chăm chú, nói cực kỳ thẳng thắn. 

"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, nếu Thủy Ngưng vào Kim gia chúng tôi, tôi nhất định sẽ không để nó chịu uất ức, anh cứ yên tâm đi!" Kim Vân Sơn cam đoan. 

Không khí dần dần bình tĩnh, nhưng vẫn tồn tại cảm giác xấu hổ. 

Vốn hẳn là một bữa tối hòa hòa khí khí, nhưng lúc này lại khiến mỗi người nuốt không trôi...... 

.......... 

Lầu hai

Trong phòng ngủ

"Cộc, cộc, cộc!"

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Chung Nhân nhíu mày tới quầy ba trong phòng, phiền muộn trả lời, "Mời vào!"

Cửa phòng bị mở ra, bóng dáng của Hạ Thủy Ngưng đứng ở cửa phòng. 

Đôi mắt to như nước trong veo của cô quét một lần gian phòng tối om, mơ hồ ở trước quầy ba trong phòng thấy bóng dáng Chung Nhân, sau đó chân mày khẽ nhăn, âm thầm hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí, lại tươi cười, bật công tắc đèn, sau đó đi nhanh vào bên trong rồi lại đóng cửa. 

Hai mắt Chung Nhân bởi vì đột nhiên xuất hiện ánh sáng mà khẽ nheo lại, trong lòng mặc dù phiền muộn, nhưng cũng không có lập tức bùng nổ. 

Hạ Thủy Ngưng đi tới trước mặt của anh, khẽ cười nói, "Anh Nhân, anh còn nhớ em không?"

Nhớ?

Chung Nhân cau mày, quay đầu nhìn cô nói, "Chúng ta có quen biết?"

"Đúng vậy a, mười ba năm trước, chúng ta từng gặp nhau một lần!" Hạ Thủy Ngưng cười nhắc nhở. 

"Gặp một lần?" Chung Nhân nghi hoặc nghĩ ngợi, tìm kiếm trí nhớ trong đầu, nhưng cuối cùng..... 

"Tôi không nhớ rõ!" Anh khẽ trả lời. 

Nụ cười trên mặt Hạ Thủy Ngưng đột nhiên cứng đờ, trong lòng mơ hồ có chút co rút đau đớn, nhưng cô lại cố giả bộ không có vấn đề gì, cố gắng cười, nói, "Anh thật sự không nhớ sao? Mười ba năm trước anh đã cứu một cô bé tự tìm cái chết!"

Cô bé tự tìm cái chết?

Mười ba năm trước?

"Không nhớ rõ!" Chung Nhân lại trả lời, quay đầu trở lại đối mặt với quầy ba, cầm một chai Whisky đặt ở bên trên, rót đầy ly, sau đó từng ngụm từng ngụm uống hết. 

Hạ Thủy Ngưng nhìn bộ dáng uống rượu của anh, quả thực giống như là muốn đem mình say khướt. 

Không nén nổi hiếu kỳ, cô nghi hoặc mở miệng, "Anh Nhân, anh có chuyện gì phiền muộn sao? Trong công việc gặp được chuyện gì không vừa ý sao? Nếu như có thể nói, anh có thể nói cho em nghe, nói ra có thể sẽ thoải mái hơn!"

Chung Nhân lại rót đầy ly Whisky cho mình, một hớp uống cạn, sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú trang nhã của cô, nhẹ nhàng cười. Cô ta lớn lên rất đẹp, quả thực giống như là một cô bé trong sáng, nhưng thực đáng tiếc, trong mắt anh ngay cả một phần cũng kém Biện Bạch Hiền, thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét người giả dối như vậy. 

Cô ta rõ ràng rất tức giận, nhưng lại giả bộ như chuyện gì cũng không có, còn cười dịu dàng với anh, mà nụ cười dịu dàng cũng giống anh, dưới hoàn cảnh mà giả bộ. Cho nên anh mới chán ghét, anh chán ghét dịu dàng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, anh thích sự hung hăng kiên cường, anh không thích người ôn hoà như nước, anh thích người nhiệt tình như lửa...... giống như cậu.

Khác biệt!

Quả nhiên là nam nữ khác biệt, ở trong tim anh hoàn toàn không giống nhau. 

"Cô ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút!" Anh phiền muộn hạ lệnh trục khách, lại một lần nữa rót rượu cho mình, rót vào trong miệng. 

Hạ Thủy Ngưng đứng tại chỗ, nhìn anh uống rượu, rõ ràng nghe được câu nói đuổi khách của anh, nhưng lại chậm chạp không di chuyển, chỉ là đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, không ngừng uống, không ngừng uống..... 

Chung Nhân cũng hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cô, không ngừng uống rượu, muốn làm bản thân say, muốn khiến bản thân mê man, sau đó đợi đến khi mở mắt, phát hiện mọi thứ đều là giả, Biện Bạch Hiền không có nói những lời đoạn tuyệt, cũng không có rời khỏi anh, càng không có đi tìm Phác Xán Liệt, mà mọi thứ này chỉ là một cơn ác mộng..... Chỉ cần anh ngủ, sau đó khi tỉnh lại, mộng..... Có thể tỉnh dậy. 

Hạ Thủy Ngưng nhìn anh uống hết một chai, nhìn sắc mặt của anh trở nên càng ngày càng không tốt, hơn nữa thân thể cũng bắt đầu lung lay, rốt cục không cách nào nhịn được, cô đột nhiên vươn tay, cầm lấy ly rượu trong tay anh, đánh bạo nói, "Anh Nhân, anh đừng uống, uống nhiều rượu sẽ làm thân thể bị tổn hại!"

"Không cần cô quan tâm tôi!" Chung Nhân say khướt hét lên, bàn tay to vung lên, hất tay cô ra. 

Hạ Thủy Ngưng không dự liệu được anh dịu dàng như vậy mà có thể dùng sức hất tay cô ra, cho nên thân thể đột nhiên hoảng hốt lùi về phía sau, sau đó dưới chân không ổn định mà ngã xuống.

"A - - " Cô đau đớn kêu ra tiếng. 

Chung Nhân nghe được tiếng kêu của cô, không nén nổi nghi hoặc quay đầu lại, mà tầm mắt mơ hồ như ẩn như hiện nhìn cô, đột nhiên, giống như thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Biện Bạch Hiền. 

" Bạch Hiền...... " Hắn vui mừng lại kích động lập tức chạy đến bên cạnh cô, đột nhiên dùng sức ôm chặt cậu, không ngừng nỉ non, " Bạch Hiền...... Bạch Hiền...... Bạch Hiền...... "

Hạ Thủy Ngưng bị cử chỉ của anh hù dọa, nhưng nghe được những tiếng nỉ non của anh lặp lại, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. 

Bạch Hiền?

Bạch Hiền là ai?

" Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... "

Chung Nhân không ngừng nỉ non, cánh tay ôm cô cũng càng ngày càng gấp, giống như chỉ cần anh hơi buông lỏng là cậu sẽ biến mất. 

" Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... "

Hạ Thủy Ngưng nghe được cái tên anh không ngừng lặp lại bên tai cô, hơn nữa mỗi lần anh gọi là cánh tay lại ôm chặt hơn, bộ dạng khẩn trương của anh giống như sợ mất đi thứ gì. 

Rốt cuộc anh làm sao vậy?

" Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... "

Hạ Thủy Ngưng lại nghe được tiếng nỉ non của anh, thanh âm thâm tình kia khiến cô bắt đầu ghen tị.

"Em không phải Bạch Hiền, em là Hạ Thủy Ngưng, anh nhận lầm người rồi!" Cô vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng nói. 

"Không, em là Bạch Hiền, em chính là Bạch Hiền!" Chung Nhân đột nhiên hét lên, nhận định cô chính là Biện Bạch Hiền. 

Hai cánh tay lại dùng sức, ôm chặt cô vào trong ngực mình không cho giãy dụa, sau đó hai mắt mê ly lộ ra ưu thương, nhưng khóe miệng lại vui sướng mỉm cười, tựa vào bên tai cô, khẽ nói, "Em là Bạch Hiền, em chính là Bạch Hiền của anh.... Đừng rời xa anh, đừng phớt lờ anh, đừng bỏ anh.... Anh không muốn làm người dưng với em, anh thích em, anh yêu em, anh không thể không có em, xin em.... Xin em.... Thích anh đi, yêu anh đi, ở bên cạnh anh có được không? Anh sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ khiến em thích anh, sau đó yêu anh, anh sẽ cho em hạnh phúc, anh sẽ khiến em vui vẻ, vậy nên.... Đừng rời xa anh, cho anh thêm một cơ hội.... Cho anh thêm một cơ hội thôi..... Bạch Hiền..... Xin em.... Đừng rời xa anh.... Đừng.... Đừng...... "

Thanh âm của anh có chút run rẩy, mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, vô tận ưu thương, mãnh liệt chờ đợi.....

Anh giống như là một đứa bé, không ngừng, không ngừng, không ngừng khẩn cầu, không ngừng, không ngừng, không ngừng van xin...... Trái tim Hạ Thủy Ngưng khi nghe đến cũng không nhịn được vỡ nát, vì anh mà tan nát cõi lòng. 

Bạch Hiền thì ra là người trong lòng của anh sao, thì ra là người anh yêu, thì ra là người hắn muốn lấy. 

Thật ghen tỵ...... Thật đố kỵ..... 

Rốt cuộc là người như thế nào, vậy mà có thể khiến anh yêu sâu đậm như vậy?

"Anh Nhân..... " Cô khẽ gọi anh, hai tay ôm lấy thân thể anh, lông mi cong đau đớn nhăn lại, sau đó nói, "Anh không nên quá thương tâm, cũng đừng khổ sở, mặc dù người tên Bạch Hiền kia không thích anh, nhưng mà em thích anh, em rất thích anh Nhân, em cũng rất yêu anh Nhân, vậy nên quên người đó đi, sau đó thích em.... Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời, tuyệt đối sẽ không rời xa anh!"

Chung Nhân mê mê mang mang nghe cô nói như thế, có thể là nguyên nhân say rượu, cũng có thể do nội tâm, lỗ tai của anh cố ý tránh rất nhiều câu văn, chỉ nghe được những câu cô nói: 

"Em rất thích rất thích anh..... "

"Em rất yêu anh..... "

"Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời, tuyệt đối sẽ không rời xa anh..... "


.........

Đây là thanh âm của Biện Bạch Hiền ư? Đây là những lời Biện Bạch Hiền nói với anh ư? Cậu ấy rốt cục bằng lòng thích anh? Cậu ấy rốt cục bằng lòng ở với anh? Cậu ấy rốt cục bằng lòng tiếp nhận anh?

Thật tốt quá..... Thật tốt quá...... 

Cậu ấy rốt cục thuộc về anh!

"Thật tốt quá, cám ơn em!" Anh kích động nói, đột nhiên buông cô ra, rồi lại lập tức hôn lên môi cô. 

Hạ Thủy Ngưng khiếp sợ mở to hai mắt, cả người sững sờ. 

Anh Nhân anh..... Hôn..... Hôn cô?

Anh tiếp nhận cô ư?

Trái tim đập cuồng loạn, cả người vui vẻ như muốn ngất đi. 

Mà Chung Nhân lúc này lại mất đi sự tỉnh táo, coi người phụ nữ trước mắt này hoàn toàn trở thành Biện Bạch Hiền, hôn lên môi cô thật lâu, mút lấy vị ngọt trong miệng cô, cái lưỡi trực tiếp tiến vào, vờn quanh miệng cô, dây dưa với đầu lưỡi cô, sau đó từ từ đè thân thể cô xuống, để cô nằm ngang trên mặt đất, nhưng hai bàn tay to lại vội vàng đẩy dây đeo trên vai cô, kéo y phục cô xuống dưới, để lộ khoảng ngực trắng của cô ra bên ngoài, mà môi của anh từ trên môi cô trượt dần xuống dưới, hôn từng chỗ từng chỗ một, mút hết chỗ này đến chỗ khác, mỗi chỗ lại để lại một dấu hôn màu đỏ, mà khi môi của anh ngậm tiểu anh đào màu hồng phấn trước ngực cô, không nhịn được khẽ cắn..... 

"A..... "

Hạ Thủy Ngưng khẽ rên nhẹ, nháy mắt trở nên nóng như lửa. 

Mặc dù không muốn chuyện sẽ phát triển nhanh như vậy, nhưng nếu là anh Nhân của cô, vậy thì cô nguyện ý dâng thân thể mình cho anh, cũng nguyện ý đem lần đầu tiên của mình.... Tặng cho anh!

Chung Nhân nghe được tiếng rên dụ người của Hạ Thủy Ngưng, thân thể cũng trở nên cực nóng, bàn tay to di dời xuống dưới, nhanh chóng thăm dò vào bên trong làn váy của cô, vội vàng gỡ bỏ tầng bảo vệ bên trong kia, cởi nó ra khỏi đôi chân thon dài của cô, sau đó vội vàng tháo dây lưng bên hông mình, kéo khóa quần xuống, đem cái vật đang nhô cao của mình đặt ở cửa vào của cô, hơi thở hỗn loạn, mê đắm nhìn cô nói, " Bạch Hiền, anh muốn em, có thể không?"

Bạch Hiền?

Hạ Thủy Ngưng kinh ngạc!

Tại sao anh lại gọi Bạch Hiền? Cô không phải vừa mới nói cô không phải Bạch Hiền sao? Cô không phải đã nói cho anh biết cô là Hạ Thủy Ngưng sao? Hơn nữa anh không phải nghe được những lời kia mới hôn cô sao?

Tại sao có Bạch Hiền chứ? Tại sao lại gọi tên người này?

" Bạch Hiền..... Anh muốn em..... " Chung Nhân chống đỡ một chút lý trí cuối cùng, dò xét hạ thân, ở bên tai cô hỏi, "Anh có thể muốn em không? Anh có thể không? Bạch Hiền..... Anh muốn em, anh rất muốn em.... Em đáp ứng anh... Được không? Bạch Hiền..... Bạch Hiền...... Bạch Hiền...... "

Anh không ngừng nỉ non bên tai cô, kiềm chế đau đớn sưng lên dưới thân, khắc chế xúc động muốn mạnh mẽ tiến vào, không ngừng tìm kiếm sự đồng ý của cô. 

Hạ Thủy Ngưng nghe thanh âm thâm tình của anh, nghe anh hết câu này tới câu khác đều là cái tên " Bạch Hiền", trái tim đau đớn, giống như là bị ai đó xé rách, nước mắt uất ức tràn ra, hàm răng cắn môi dưới. 

Bỗng nhiên..... 

Cô mở to miệng, lớn tiếng nói với anh, "Em không phải Bạch Hiền mà anh nói, em là Hạ Thủy Ngưng, anh nhìn rõ cho em, em là Hạ Thủy Ngưng, em là Hạ Thủy Ngưng, em là Hạ Thủy Ngưng..... "

Cô lớn tiếng, hét lên tên mình, muốn đánh thức anh, muốn anh nhìn rõ khuôn mặt cô. 

"Hạ.... Thủy Ngưng?" Chung Nhân say khướt nỉ non tên cô, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ khuôn mặt cô. 

Anh dùng lực lắc lắc đầu, mở to đôi mắt mờ, lại một lần nữa lắc đầu, tầm mắt mơ hồ từ từ trở nên rõ ràng, anh dần dần thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ bên dưới. "Cô không phải là Bạch Hiền..... " Anh khẽ nỉ non, "Cô không phải là Bạch Hiền..... Cô không phải là Bạch Hiền..... Ha ha...... " Anh bỗng nhiên giễu cợt, biểu tình trên mặt vô cùng thất vọng. 

Cũng đúng, cô ta sao có thể là Biện Bạch Hiền chứ?

Nếu như là Biện Bạch Hiền sẽ không cho anh đặt cậu dưới thân như vậy, đã sớm một quyền đánh bay anh rồi. 

Đúng vậy, cô ta không phải Bạch Hiền..... Cô ta không phải Biện Bạch Hiền mà anh thích..... 

Đau lòng, đau quá đau quá, đau đớn khiến anh không thể hít thở được, trái tim của anh đau muốn chết, ý thức dần dần mất đi, sau đó.... Cả người tê liệt ngã xuống trên người Hạ Thủy Ngưng. 

Hạ Thủy Ngưng nhìn anh say mà té xỉu, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống. 

Yêu say đắm mười ba năm, trong nháy mắt tan biến, mộng đẹp mười ba năm, trong nháy mắt bị phá hủy...... Nhưng trái tim thích anh vẫn mãnh liệt như vậy, ngược lại phải nói là càng thích người đàn ông này. 

Chuyên tình như vậy, si tình như vậy, thâm tình như vậy..... 

Cô quả nhiên không có nhìn lầm người, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, là người si tình nhất trên thế giới này. Mà một người đàn ông tốt như vậy, cô chắc là sẽ không buông tha, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không buông tha. 

Hai tay lại một lần nữa ôm lấy anh, ôm chặt lấy, trong đôi mắt ngây ngô bịt kín một tầng sáng trong. 

Nỗi nhớ mười ba năm sẽ không biến mất như vậy, thật vất vả bọn họ mới liên lạc lại, thật vất vả mới kết nối duyên phận một lần nữa, cô làm sao có thể buông tha như vậy? Người đàn ông mà Hạ Thủy Ngưng cô nhận định, người đàn ông duy nhất trên đời này của cô, cô muốn gả cho anh, cô muốn anh yêu cô, cô muốn anh từ nay về sau quên đi người tên Bạch Hiền kia..... 

"Anh Nhân.... Em thích anh.... Xin anh cũng thích em!" Cô khẽ nói, khóe miệng dấy lên một nụ cười tà ác.

*****

Đêm khuya

Biệt thự Phác gia

Phòng ngủ lầu hai

Biện Bạch Hiền nằm trên giường lớn mềm mại bỗng nhiên mở hai mắt, trước mắt tối om, chỉ có ánh sáng bạc chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Tối rồi?

Cậu bất tỉnh lâu như vậy sao?

Khẽ chau mày, sau đó chậm rãi quay đầu lại lập tức thấy Phác Xán Liệt ngủ ở bên cạnh cậu. 

Cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì, bởi vì lúc ở Anh cũng đã quen chuyện như vậy, nhưng ngay lúc này nhìn thấy khuôn mặt anh, mặc dù mơ hồ, nhưng mà ở trong mắt cậu lại rõ ràng, khuôn mặt anh lúc ngủ giống như một con mèo đã ăn uống no say, thoạt nhìn rất thư thái, hưởng thụ..... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro