Chương 93: Anh trai của Phác Xán Liệt - Phác Tuấn Miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn chữ đơn giản lại đập tan trái tim mong đợi của người nào đó.

"Em thật sự không nhớ tôi sao?" Anh xác định hỏi.

"Không nhớ!" Biện Bạch Hiền lắc đầu.

"Ai......" Người nào đó thở dài, vẻ mặt thất vọng. Ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều mong đợi có thể gặp lại cậu ấy một lần nữa, nhưng mà thật vất vả vô tình gặp gỡ, cậu ấy lại hoàn toàn không nhớ anh là ai.

Thật sự là thương tâm nha.....

Bỗng nhiên!

Anh đứng dậy, thân cao mét tám, đứng vững trước mặt cậu.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn anh ta, nhìn đôi mắt anh ta đang nghiêm túc nhìn cậu, nhìn anh ta đi vòng sang bên phải cậu, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống?

"Anh làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền bị hù dọa lui về sau, cả cái ghế dưới mông cũng di động.

Bỗng nhiên, Diệc Phàm nhanh chóng chạy đến cạnh cậu, anh ta cũng không có lập tức động thủ, mà cung kính khom lưng với người đàn ông kia, bối rối nói, "Đại thiếu gia, đại ca đã phân phó, không cho phép bất cứ ai chạm vào phu nhân, vậy nên xin anh....." Anh ta muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.

Đại thiếu gia?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta là đại thiếu gia? Người trưởng thành như vậy, hẳn không phải là con trai Phác Xán Liệt, vậy thì.... Chẳng lẽ là anh trai của hắn?

Phác Xán Liệt cũng có anh trai?

Tầm mắt Phác Tuấn Miên khẽ nhìn sang khuôn mặt khẩn trương của Diệc Phàm, hoàn toàn không đếm xỉa tới anh ta, thu hồi tầm mắt, sau đó đưa tay phải ra sau lưng, mà lúc vươn ra lại giống như làm ảo thuật, trong tay cầm một chiếc giày thêu màu trắng, dùng tay trái của mình nhẹ nhàng cầm lấy chân trái của Biện Bạch Hiền, đem giày cao gót đi lên chân cậu, tựa như trong truyện cổ tích, hoàng tử tìm được cậu bé lọ lem, giầy đi trên chân Biện Bạch Hiền vừa vặn không lớn không nhỏ.

Diệc Phàm đứng ở một bên nhíu mày thật chặt, trong lòng chỉ có bốn chữ "đại sự không ổn" này.

Phác Tuấn Miên mỉm cười nhìn giày thêu màu trắng trên chân cậu, sau đó ngẩng đầu cười nói, "Bây giờ không phải đã nhớ tôi là ai rồi sao?"

Biện Bạch Hiền trừng lớn hai mắt nhìn giày thêu trên chân mình.

Chiếc giày này nhìn thật quen mắt, hình như là cậu từng đi, mà chiếc giày quý giá này chỉ có lúc tham gia yến tiệc với Chung Nhân từng đi, cẩn thận ngẫm lại cậu đích xác đã mất một chiếc, lẽ nào anh ta......anh ta là.....

"Là anh?" Cậu kinh ngạc mở miệng, cuối cùng nhớ ra anh ta.

Anh ta chính là người đàn ông lúc ở cửa biệt thự yến tiệc lần trước đụng phải, anh ta chính là gã động tay động chân với cậu, cuối cùng bị cậu ném ngã?

"Em rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, cậung chúa đại ca của tôi!" Phác Tuấn Miên vui vẻ cười, đứng lên.

"Anh là anh trai của Phác Xán Liệt?" Cậu giật mình hỏi.

"Đúng vậy, tôi là anh trai của hắn, tôi là Phác Tuấn Miên!"

"Phác.... Tuấn Miên?"

"Ừ, đây chính là tên của tôi, còn em? Em tên gì?" Anh cười hỏi, mặc dù nghe Chung thúc nói chuyện của cậu, nhưng anh lại không có hỏi Chung thúc tên cậu, cũng không có điều tra tên cậu, bởi vì anh muốn chờ đợi lúc này, đợi cậu tự mình nói tên của cậu cho anh biết.

"Tôi là Biện Bạch Hiền!" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng tự giới thiệu mình.

" Biện..... Bạch Hiền....." Phác Tuấn Miên thong thả lập lại một lần, khóe miệng khoái trá tươi cười, nói. "Vậy về sau tôi gọi em là Tiểu Bạch!"

Tiểu Bạch?

Biện Bạch Hiền điên cuồng đổ mồ hôi! (|||O﹏O|||)~

"Anh gọi tôi là Bạch Hiền được rồi!" Cậu lúng túng mở miệng, hai chữ "Tiểu Bạch" kia thật sự buồn nôn.... Cả người đều nổi da gà!

"Không được!" Phác Tuấn Miên lập tức bác bỏ, nói, "Bạch Hiền thông tục như vậy gọi em không nên, tôi thích đặc biệt một chút, tỷ như..... A Biện thế nào?"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi, "Thiên Long Bát Bộ sao?"

"Vậy A Hiền?"

"Sao nhất định phải A?"

"Vậy không bằng cứ Tiểu Bạch đi, rất khả ái!"

Nói đi nói lại, lượn một vòng lớn vẫn là trở lại điểm xuất phát! Quên đi, Biện Bạch Hiền không muốn cùng anh ta thảo luận cái vấn đề này nữa, bởi vì tiếp tục nói nữa, tên của cậu nhất định sẽ trở nên vô cùng thê thảm.

"Anh thích gọi sao thì gọi, muốn thế nào thì cứ thế!" Cậu thỏa hiệp.

"Vậy quyết định gọi Tiểu Bạch nhé, em cũng có thể gọi tôi tiểu Miên!"

Tiểu Miên?

"Miễn, tôi thích tên bình thường một chút, gọi là Tuấn Miên đi, rất dễ nghe!"

"Cám ơn lời khen ngợi, kỳ thật tôi cũng cảm giác tên mình rất êm tai, hơn nữa hai chữ "Tuấn Miên" này rất hợp với tôi!" Phác Tuấn Miên gật gù đắc ý nói.

Khóe miệng Biện Bạch Hiền miễn cưỡng tươi cười.

Cứ cho rằng trên thế giới này trừ Thế Huân và Lộc Hàm ra, còn có người thích tự tâng bốc mình như vậy.

"Đúng rồi, vừa rồi Diệc Phàm gọi em là phu nhân, em là người nam nhân của tiểu Liệt sao?" Phác Tuấn Miên đột nhiên tò mò hỏi.

Tiểu Liệt?

Anh ta nói không phải là Phác Xán Liệt chứ?

Trên mặt Biện Bạch Hiền toàn bộ phủ đầy hắc tuyến.

Hóa ra đây là hình thức xưng hô đặc biệt của riêng anh ta, tiểu Liệt, tiểu Miên, Tiểu Bạch! Cậu hãn, cậu điên cuồng hãn, cậu phú hãn, cậu thành cát tư hãn.....

"Coi..... Coi như thế đi!" Cậu ấp a ấp úng không xác định trả lời.

"Ô.....?" Phác Tuấn Miên kéo thanh âm thật dài.

Anh vẫn là lần đầu tiên nghe được người bên cạnh Phác Xán Liệt gọi một người nam nhân là thiếu phu nhân, hơn nữa còn để cậu ở trong biệt thự này, còn phái Diệc Phàm trông coi bên người, mà Diệc Phàm vừa mới nói Phác Xán Liệt hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào cậu, xem ra, hắn ta vô cùng dụng tâm với người nam nhân này, lẽ nào đại băng sơn vạn năm từ trước tới giờ luôn khinh thường .... Rốt cục cũng bắt đầu hòa tan?

"Thiếu phu nhân!"

Diệc Phàm đứng ở một bên rốt cục không thể nhịn nữa kêu Biện Bạch Hiền một tiếng.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn anh ta, anh ta lập tức nói tiếp, "Tiểu thiếu gia đã hết giờ học, cậu khuôn phải muốn tới gặp cậu ấy sao?"

Tiểu thiếu gia?

Nghe được lời Diệc Phàm nói, lòng nghi ngờ của Phác Tuấn Miên lại dâng lên.

"Em có con rồi sao?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, đã có, năm nay sáu tuổi!" Biện Bạch Hiền mỉm cười nói, vừa nhắc tới Thế Huân, cậu sẽ vui vẻ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên xinh đẹp dị thường.

Mà thấy vẻ đẹp của cậu, tinh thần Phác Tuấn Miên có chút lung lay.

Mỹ nữ anh đã thấy nhiều, bất quá mỹ nam hạnh phúc như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, rốt cuộc cậu ấy rất yêu con mình sao? Lẽ nào mỗi người nam nhân làm mẹ đều giống như cậu ấy ư? Không.... Không giống.... Mặc dù nói không ra không giống ở chỗ nào, nhưng trong mắt anh, chính là không giống.

"Sáu tuổi?" Anh nghi ngờ lặp lại, sau đó lại mở miệng hỏi, "Là con của em với Phác Xán Liệt ư?"

Phác Xán Liệt!

Nghe được tên của anh ta, nụ cười trên mặt Biện Bạch Hiền nháy mắt biến mất.

Mà Diệc Phàm lại hối hận mình vừa nói lỡ lời, tại sao có thể nhắc tới tiểu thiếu gia trước mặt anh ta chứ? Coi như bị hủy hết!

"Ách.... Cái này....." Cậu chần chờ mở miệng, nhưng lại lập tức bị Diệc Phàm cắt đứt. "Thiếu phu nhân!" Anh lớn tiếng hét lên.

Biện Bạch Hiền bị sợ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt hoang mang kia.

"Cậu ở bên ngoài đã lâu rồi, tôi mang cậu trở về phòng nghỉ ngơi!" Anh bá đạo cường thế nói, khuôn mặt khẩn trương làm cho người ta khủng hoảng.

Anh ta làm sao vậy?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhíu mày.

Dáng vẻ của anh ta giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, chẳng lẽ cậu không thể nói chuyện mình có con với người khác sao? Cũng đúng, cậu chỉ là nhân tình bí mật của Phác Xán Liệt, làm sao có thể nói lung tung với người khác chứ? Nhưng người đàn ông này không phải anh trai hắn sao? Ngay cả anh trai mình cũng không thể nói ư?

Cậu không rõ....

"Sao vậy Diệc Phàm?" Thanh âm của Phác Tuấn Miên mơ hồ lộ ra hương vị tà ác, mà cặp mắt đào hoa kia cũng lộ ra ánh mắt lạnh như băng, anh nhìn anh ta nói, "Có chuyện gì mà tôi không thể biết sao? Hay là anh sợ.... Tôi sẽ ăn cậu ấy?"

"Xin lỗi đại thiếu gia, thái độ lời nói của tôi vừa rồi có thất lễ, nhưng đại ca đã phân phó, lúc này phải đưa thiếu phu nhân về nghỉ ngơi, cho nên xin anh thứ lỗi!" Diệc Phàm lập tức cúi đầu, làm như đang nói xin lỗi nhưng là lấy Phác Xán Liệt cảnh cáo anh, dọa anh.

"A....." Phác Tuấn Miên bỗng nhiên cười khẽ, cười khinh phù, "Thật không hổ là thủ hạ của Phác Xán Liệt, làm tròn bổn phận lại tẫn trách, thật đúng là cực khổ cho anh rồi!"

Biện Bạch Hiền trầm mặc nhìn hai người bọn họ, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang đánh bí hiểm cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Diệc Phàm, giống như rất muốn tách hai người bọn họ ra, với lại nếu không phải Phác Xán Liệt mệnh lệnh anh ta không thể để cho bất luận kẻ nào chạm vào cậu, nói vậy ngay lúc này Diệc Phàm nhất định sẽ mạnh mẽ kéo cậu đi.

"Thiếu phu nhân, chúng ta trở về đi thôi!" Diệc Phàm lại cúi đầu về phía cậu, thanh âm thay vì nói là thỉnh cầu, không bằng nói là ra lệnh, càng mang theo cảm giác gấp gáp.

"Tiểu Bạch......" Phác Tuấn Miên bỗng nhiên gọi cậu, vui vẻ cười, bất cần đời nhìn cậu nói, "Có thể gặp lại em cũng là một loại duyên phận, nếu đã có duyên, vậy tôi sẽ đưa ra một lễ vật, em có nguyện vọng gì không?"

"Nguyện vọng?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Đúng vậy, em có nguyện vọng gì cũng có thể nói ra, tôi sẽ giúp em thực hiện!"

"Thật sự?" Biện Bạch Hiền có chút không tin.

"Thiếu phu nhân --" Diệc Phàm khẩn trương hét lên, hai tay rục rịch rồi lại không dám chạm vào cậu.

"Đương nhiên là sự thật!" Phác Tuấn Miên hoàn toàn không để ý tới thanh âm của Diệc Phàm, nụ cười trên mặt càng thêm ngông nghênh.

"Vậy....." Biện Bạch Hiền hứng thú bừng bừng mở miệng, nói, "Nếu tôi nói muốn đi ra ngoài một chút, anh có thể dẫn tôi ra khỏi căn biệt thự này ư?"

"Cái này rất đơn giản!" Phác Tuấn Miên thoải mái trả lời


Rất đơn giản?

Khẩu khí của anh ta kiêu ngạo đến như vậy ư, lẽ nào anh ta thật sự có biện pháp?

Biện Bạch Hiền vẫn không dám tin tưởng nhìn anh ta, mà câu nói vừa nãy của cậu cũng chỉ ôm tâm tình nói giỡn, cũng không quá thật, nhưng bộ dạng anh ta thoạt nhìn rất thật tình.

Anh ta..... Thật có thể làm được.

"Đi theo tôi!" Phác Tuấn Miên lại mở miệng, mỉm cười nắm tay cậu, đi tới cổng biệt thự.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc, đôi mắt mở lớn.

"Đại thiếu gia!"

Diệc Phàm hét lên, vươn tay nắm lấy tay Biện Bạch Hiền bị Phác Tuấn Miên cầm lấy, nhíu mày dùng sức ngăn lại động tác của anh.

Chân Phác Tuấn Miên đột nhiên dừng lại, đôi mắt hẹp dài khẽ hạ xuống, nhìn anh ta cầm lấy tay kia của mình, khóe miệng khinh phù nhếch lên, sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt kích động của anh ta, nói, "Anh cho là có thể ngăn được tôi?"

"....." Diệc Phàm trầm mặc.

"Vậy thì anh cho là, anh có thể đánh thắng được tôi?" Phác Tuấn Miên hỏi thêm lần nữa.

"....." Diệc Phàm trầm mặc như trước.

"Ha ha....." Phác Tuấn Miên tà mị cười, vẻ mặt bỡn cợt lại nói, "Tôi nghĩ anh hiểu được cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, càng hiểu được cái gì gọi là hảo hán không nhận thiệt thòi trước mắt.... Nếu không muốn chết thì buông tay cho tôi!"

Chân mày Diệc Phàm nhíu chặt lại.

Anh rất rõ ràng, anh đánh không lại anh ta, cũng rất hiểu, anh căn bản là không ngăn cản được anh ta, càng biết kết cục khi đối lập với anh ta là thế nào, nhưng bảo vệ thiếu phu nhân là mệnh lệnh của đại ca, anh đời này chỉ trung thành với đại ca, cho dù là tan xương nát thịt, cho dù là lao vào chỗ chết.... Anh cũng sẽ không lùi bước.

"Đại thiếu gia.... Xin anh buông thiếu phu nhân ra!" Anh to gan ra lệnh.

Khóe miệng Phác Tuấn Miên chậm rãi hiện lên một nụ cười tà, ánh mắt háo sắc đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, anh mở đôi môi ra, khẽ gằn từng chữ nói, "Xem ra.... Anh thật sự cảm thấy mạng mình quá dài rồi!"

Diệc Phàm nhìn khuôn mặt anh ta, nghe thanh âm kia, không ngừng kinh hãi run rẩy, mà bàn tay bắt lấy anh ta cũng có chút run rẩy, nhưng anh vẫn cố nén sợ hãi của mình, vẫn tận trung làm bổn phận của mình.

Mà Biện Bạch Hiền đứng ở một bên vẫn trầm mặc, nhìn bộ dáng giằng co của hai người, chân mày khẽ chau lên.

Đôi mắt sắc bén của cậu quan sát từng động tác sợ hãi của Diệc Phàm, đồng dạng cũng thấy từng động tác tà ác của Phác Tuấn Miên, thật không hổ là anh em ruột thịt, khí tức lộ ra cũng giống nhau.

"Buông tay!" Phác Tuấn Miên ra lệnh.

"Đại thiếu gia.... Xin anh buông thiếu phu nhân ra!" Diệc Phàm lại lặp lại.

"Tôi nói anh buông tay!"

"Đại thiếu gia.... Xin anh buông thiếu phu nhân ra!" Diệc Phàm lặp lại lần thứ ba.

Khóe miệng cười tà của Phác Tuấn Miên nhếch lên thật cao, đột nhiên, anh dùng tốc độ mắt thường không thể thấy, nhanh chóng vươn tay kia bóp lấy cổ anh ta, năm ngón tay khép lại, cắt đứt hô hấp của anh ta.

Diệc Phàm căn bản không kịp phản kháng, đột nhiên đã bị anh ta bắt, nhưng một giây sau, bốn phía đột nhiên lao ra mười mấy hộ vệ mặc áo đen, trong tay mỗi người đều là súng lục màu đen, chỉ vào trái tim và đầu của Phác Tuấn Miên, nhưng không ai nói một lời.

Biện Bạch Hiền nhìn cảnh tượng lúc này, kinh ngạc mở to mắt, lại vội vàng hoàn hồn, dùng một tay của mình bắt lấy tay anh ta đang bóp cổ Diệc Phàm.

"Buông anh ta ra!" Cậu hét to.

Đôi mắt Phác Tuấn Miên chuyển dời đến khuôn mặt cậu, mà sát khí trong mắt liền biến mất, lộ ra ánh mắt háo sắc ban đầu, khinh phù cười nói, "Hoàng tử xinh đẹp của tôi, em yên tâm đi, con người tôi cho tới bây giờ cũng không cự tuyệt yêu cầu của nam nhân, hơn nữa từ trước đến nay đều toàn lực thực hiện nguyện vọng của nam nhân, cho nên em không cần lo lắng, tôi rất nhanh sẽ xử lý tốt, sau đó dẫn em đi ra ngoài!"

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tươi cười lỗ mãng kia, lại nhìn bộ dáng hấp hối của Diệc Phàm, trái tim trở nên bối rối.

Cậu nhanh chóng trở tay, tránh thoát bàn tay Phác Tuấn Miên, sau đó dùng hai tay bắt lấy bàn tay anh ta đang bóp cổ Diệc Phàm, vừa đè xuống dưới, vừa nhấc chân phải, đập mạnh đầu gối vào tay anh ta.

Cánh tay Phác Tuấn Miên trong nháy mắt tê dại, đột nhiên buông ra, cả người Diệc Phàm ngã trên mặt đất, tuy rằng đắc ý lại có thể hít thở, nhưng ý thức bị hút ra, không biết là chết hay là sống.

"A?" Phác Tuấn Miên kinh ngạc nhìn cậu, giật mình nói, "Thân thủ của em không tệ, thì ra là nam trung hào kiệt nha!"

"Anh điên rồi, anh vừa rồi thực sự muốn giết người?" Biện Bạch Hiền tức giận hét lên.

Vừa rồi anh ta xuất thủ vừa chuẩn vừa độc, Diệc Phàm ngay cả phản kháng cũng không có, giống như là một con dê đợi làm thịt, đang đợi cái chết đến. Mà người đàn ông lúc giết người, ngay cả một chút do dự cũng không có, thậm chí bên cạnh có nhiều khẩu súng chĩa vào như vậy, anh ta cũng không có sợ hãi, ngược lại còn cười đùa cợt, vui vẻ như vậy, thích thú như vậy....

Chẳng lẽ đây chính là người trong hắc đạo ư?

Mạng người đối với bọn họ mà nói không đáng giá như vậy?

Phác Tuấn Miên nhìn khuôn mặt tức giận của cậu, nghi hoặc nhíu mày, nói, "Tôi chỉ muốn dẫn em đi, thực hiện nguyện vọng của em, em làm gì mà phải tức giận như vậy?"

"Anh vừa rồi thiếu chút nữa giết người, tôi có thể không tức giận sao?" Biện Bạch Hiền tiếp tục hét lên.

"Giết người?" Phác Tuấn Miên lặp lại hai chữ này, sau đó vẻ mặt theo lý thường phải làm, nói, "Anh ta dám cãi mệnh lệnh của tôi, anh ta đáng chết!"

Nghe được lời này, Biện Bạch Hiền tức giận nắm tay.

Thình lình nhấc tay lên, hung hăng đánh về phía mặt anh ta.

"Ba --" một tiếng, má trái Phác Tuấn Miên liền hiện ra năm dấu tay màu đỏ.

"Người đáng chết là anh!" Biện Bạch Hiền theo đó hét lên.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt, mà mười mấy người cầm súng kia cùng khủng hoảng lui về phía sau một bước dài.

Cậu ta lại dám đánh đại thiếu gia?

Cậu ta dám nói đại thiếu gia đáng chết?

Cậu ta chán sống?

Cậu ta điên rồi?

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, mà Phác Tuấn Miên từ từ quay đầu trở lại, ngây ngốc nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà càng thêm xinh đẹp của Biện Bạch Hiền.

Anh lần đầu tiên bị người ta làm mất mặt như vậy, cũng lần đầu tiên bị nam nhân làm mất mặt.

Đau đớn nóng rát, giống như má trái sưng tấy lên, nhưng thật kỳ quái, hắn lại không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, càng thêm hưng phấn.

Lẽ nào anh là bị cuồng bạo sao?

Không.... Không đúng.....

Anh vui vẻ cũng không phải là đau đớn trên mặt, mà là sự lớn mật của người nam nhân này.

Thật là thú.... Rất thú vị....

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã cảm thấy cậu không giống người khác, cậu cũng không phải là loại bạn gái dã man, mà là lời nói cử chỉ lộ ra cá tính đặc biệt, vừa dịu dàng vừa dã man, toàn thân đều tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa còn quật cường dị thường, kiên cường..... Trong những người nam nhân anh đã gặp, đặc biệt nhất có, mà bây giờ xem ra cậu không chỉ là đặc biệt, còn thú vị phi thường, khiến người ta hoàn toàn không thấy được suy nghĩ trong lòng cậu, cũng hoàn toàn không nắm bắt được từng cử chỉ bất người của cậu, chẳng trách Phác Xán Liệt có thể xem trọng cậu, muốn nhốt cậu trong biệt thự này, chỉ để lại người bên cạnh mình, đội cho cậu xưng hô riêng "thiếu phu nhân" như vậy.... Anh hiện tại cuối cùng cảm nhận được tâm tình của hắn ta.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, nhìn đôi mắt quyến rũ kia, chân mày cau càng chặt, cơn giận giữ không ngừng tăng lên. Cậu xúc động xoay người, kích động từng bước đi đến bên cạnh Diệc Phàm, ngồi xổm xuống đặt tay ở mũi hắn, cảm thấy có hô hấp mới yên ổn tinh thần của mình.

"Này, các anh....." Cậu nói với mấy người hộ vệ đang cầm súng, "Mau đi tìm bác sĩ, đưa anh ta về phòng."

"....."

Tất cả mọi người đều trầm mặc, do dự đứng tại chỗ, thậm chí có người còn lui về phía sau.

Tại sao phải như vậy?

Trong tay mỗi người đều cầm súng, tại sao còn bị dọa thành như vậy? Cái gã Phác Tuấn Miên này thật sự đáng sợ như vậy sao?

"Được, mấy người đã không làm vậy tôi tự làm!"

Biện Bạch Hiền tức giận nói, một tay túm lấy tay Diệc Phàm vòng qua cổ mình, sau đó dùng toàn lực nâng anh ta lên, lại khó khăn bước đi về biệt thự.

Bỗng!

Phác Tuấn Miên hai bước đi đến cạnh cậu, bàn tay to bắt lấy cánh tay Biện Bạch Hiền, quay đầu nhìn nhóm người đứng ở phía sau, lạnh lùng mở miệng ra lệnh, "Anh.... Đi tìm bác sĩ, hai người các anh.... Đem hắn trở về!" Anh nói chuyện đồng thời chỉ tay về phía ba người trong nhóm người.

Ba người kia nhìn lẫn nhau, chậm chạp do dự cũng không có nhúc nhích.

"Còn không mau đi - -"

Phác Tuấn Miên hét lên, ba người lập tức thu hồi súng lục trong tay, cung kính đứng thẳng, đồng loạt cúi đầu.

"Vâng, đại thiếu gia!"

"Vâng, đại thiếu gia!"

"Vâng, đại thiếu gia!"

Ba người sau khi đồng thanh liền dựa theo mệnh lệnh của anh mà hành động.

Mà Phác Tuấn Miên dùng tay kia lôi Diệc Phàm khỏi Biện Bạch Hiền, tùy ý ném cho hai người kia, lại nắm chặt tay cậu, nói, "Em đi theo tôi!"

"Đi? Đi đâu?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc hỏi.

"Em không phải nói muốn ra ngoài sao? Tôi dẫn em ra ngoài....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro