Chương 99: PC 25258! Lời nói trong tim bật ra!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân trầm mặc nhìn cậu, không khỏi hơi nghĩ ngợi.

Theo ấn tượng ban đầu của anh về cậu trai này lúc nào cũng như mặt trời, không có lúc nào là không tươi cười rạng rỡ. Nhưng hiểu rõ cậu, anh phát hiện người nam nhân này tuy bề ngoài luôn tươi cười nhưng bên trong như ẩn chứa một bóng ma không cách nào xóa bỏ. Tới bây giờ, anh càng ngày càng cảm thấy người nam nhân này giấu giếm quá nhiều bí mật, rõ ràng là trình độ học vấn cao như vậy, lại chấp nhận làm một nhân viên nhỏ trong khách sạn của anh. Rõ ràng thông minh như vậy, lại giả vờ ngu ngốc ngờ nghệch làm cho anh không hiểu nổi. . . . . Một người như vậy, tại sao lại phải ở bên cạnh Biện Bạch Hiền, mục đích của cậu là cái gì?

Lộc Hàm thấy anh chậm chạp cũng không đáp lại, không khỏi có chút thất vọng, không thể làm gì khác hơn là cầm túi xách lên, nói, "Anh đã có khó khăn như vậy, vậy tôi cũng không làm phiền anh nữa, tôi sẽ nhờ người khác giúp đỡ mình. Hẹn gặp lại!"

Cậu nói xong, liền từ trên ghế đứng lên, mới vừa xoay người. . . . . .

"Đợi đã nào...!"

Chung Nhân nhẹ giọng gọi cậu lại.

Lộc Hàm từ từ quay người lại, liếc nhìn anh.

"Cậu ở lại đi, tôi sẽ tìm lý do thuyết phục ba tôi. Nếu như cậu có gì cần cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ tận lực giúp cậu!"


"Thật? Anh thật chịu để cho tôi ở lại?" Lộc Hàm hỏi lại.

"Ừ!" Anh gật đầu.

Yes!

Lộc Hàm ở trong lòng âm thầm hoan hô! Chỉ là nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, rồi lại không khỏi khẽ cau mày.

"Anh không sao chớ? Tâm tình xem ra giống như thật không tốt!" Chẳng lẽ anh ta còn chưa có vượt qua được cảm giác bị Biện Bạch Hiền từ chối sao? Cũng đúng, dù sao theo đuổi bảy năm, tổng cộng hơn 2500 ngày đêm, cũng không thể nói bỏ là có thể bỏ được.

"Tôi không sao!" Chung Nhân nhẹ giọng trả lời, cố gắng trấn tĩnh trên mặt để che giấu đi tâm trạng nặng nề trong lòng.

Mặc dù trong miệng vừa nói không sao, nhưng anh cũng không phải thật sự không sao. Kể từ khi Biện Bạch Hiền nói với anh những lời vô tình như vậy, tim anh luôn cảm thấy đau nhói. Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, mỗi một nhịp đập, mỗi một lần nhẹ nhàng hô hấp, đều cảm thấy đau đớn, hơn nữa còn là rất đau rất đau. . . . . . Vô cùng đau vô cùng đau. . . . . . Đau đến nỗi anh đã không cách nào nở một nụ cười, đau đến nỗi anh đã không cách nào dịu dàng nói chuyện, giống như dù anh có dịu dàng thì Biện Bạch Hiền đều vẫn rời xa anh. . . . . . Từ bỏ anh. . . . . .

"Chung Nhân. . . . . ." Lộc Hàm kêu tên của anh.

Chung Nhân khẽ ngẩng đầu lên.

Lộc Hàm nhìn vào biểu tình của anh, không tự chủ đưa tay mình ra, lướt qua phía trước cái bàn, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của anh, nhàn nhạt cười nói, "Cái biểu tình này không thích hợp với anh, nhanh trở lại làm một Chung Nhân dịu dàng như trước đi!"

Chung Nhân nhìn Lộc Hàm, từ từ mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng một giọng nói của phụ nữ đột nhiên xông vào, cắt đứt những điều anh sắp sửa nói ra.

"Anh Nhân?"

Lộc Hàm kinh ngạc quay đầu, đồng thời thu hồi bàn tay đang vuốt ve gò má của Chung Nhân.

Chung Nhân phóng tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới, nhưng trên mặt lại bất giác càng trở nên nặng nề hơn, có thể nói là rất phiền não.

Đôi mắt Hạ Thủy Ngưng dò xét nhìn Lộc Hàm.

Mới vừa rồi cậu ta đang sờ mặt anh Hiên của cậu, mà thái độ của anh Nhân trong nháy mắt liền thay đổi. Cậu ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cậu chính là người mà anh Nhân luôn gọi là Biện Bạch Hiền sao?

Nhẹ nhàng đi tới trước bàn, trên mặt mang một nụ cười dịu dàng , cô nói, "Anh Hiên, vị công tử này là. . . . . ." Cậu muốn nói lại thôi, uyển chuyển hỏi thăm.

Chung Nhân hơi cau mày, đôi môi mím thật chặt, qua mặt đi không muốn trả lời cô.

Lộc Hàm nghi ngờ liếc nhìn Chung Nhân, vội vàng tươi cười, nói, "Tôi trước kia là nhân viên của anh ấy, bây giờ là bằng hữu của Chung Nhân, tôi tên là Lộc Hàm!" Cậu nói xong, liền lễ phép vươn tay!

Hạ Thủy Ngưng trên mặt thoáng hiện ra một tia an tâm.

Thì ra cậu ta không phải Biện Bạch Hiền.

Vội vàng vươn tay, cầm chặt tay cậu, cười nói, "Xin chào, tôi tên là Hạ Thủy Ngưng, là vị hôn thê của anh Hiên!"

"Vị hôn thê?" Lộc Hàm kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn về phía Chung Nhân.

Chung Nhân đột nhiên từ trên ghế đứng lên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Hạ Thủy Ngưng một cái, liền trực tiếp nói với Lộc Hàm, "Chúng ta đi thôi, tôi dẫn cậu lên phòng xem một chút!"

Nói xong, anh liền sải bước tránh ra.

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, sau đó lại nhìn gương mặt đáng thương của Hạ Thủy Ngưng, lúng túng nói, "Ách. . . . . . ngại quá, tôi. . . . . . Tôi đi trước!"

Nói xong, cậu liền bước nhanh đuổi theo Chung Nhân, đi phía sau anh.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Đây chính là vợ tương lai mà Kim Vân Sơn tìm cho anh ta sao? Thật trẻ tuổi, nhưng là. . . . . . Tại sao không khí giữa hai người lại quái dị như vậy ? Giống như là nước với lửa, một bên nhiệt tình không ngừng quấn lấy anh ta, nhưng anh ta lại không ngừng đẩy Hạ Thủy Ngưng ra.

Chẳng nhẽ cậu không nên ở nơi này? Cậu cảm giác mình tới không đúng lúc lắm.

Mà Hạ Thủy Ngưng cô đơn đứng tại chỗ, nhìn Chung Nhân càng ngày càng đi xa, tâm trạng cô càng lúc càng đau khổ.

Kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra, anh không chịu nhìn thẳng cô một cái, thậm chí ngay cả nói cũng không muốn nói với cô, nhìn thấy cô liền trốn mất, giống như cô là ôn dịch, là bệnh dịch lây lan vậy.

"Không quan trọng Hạ Thủy Ngưng. . . . . ." Cậu kiên cường tự nhủ, "Ngươi nhất định có thể thay đổi anh ấy, ngươi nhất định có thể để làm cho anh ấy thích ngươi, ngươi nhất định có thể làm cho anh ấy yêu ngươi. . . . . . Cố gắng lên, ngươi có thể!"

Dù trải qua bao nhiêu đau khổ cậu đều không sợ. Chỉ cần đạt được kết quả tốt cô sẽ cảm thấy hạnh phúc. . . . . .

****

Tập đoàn King

Phác Xán Liệt ngồi trên ghế, mặt lạnh như băng nhìn hình ảnh hiện thị trong máy vi tính. Trên màn hình chính là chiếc máy tính quan sát mà Biện Bạch Hiền đã nói với anh.

Thật đúng như những gì cậu nói, máy vi tính kia có thể quan sát tất cả hoạt động trong tập đoàn King. Ngay cả phòng làm việc của anh cũng có thể thấy rõ ràng. Nhưng những chiếc máy theo dõi này đã được cài đặt rất lâu tại sao lại không có ai phát hiện ra ? Chẳng lẽ. . . . . . Trong công ty không chỉ có một nội gián?

Là ai?

Là ai dám làm chuyện này?

Anh phiền não nhắm hai mắt, dựa lưng vào bàn đọc sách, quay mặt nhìn ra cửa sổ lớn, anh đột nhiên giương đôi mắt, nhìn bầu trời rộng lớn.

Đầu tiên là theo dõi anh ở Anh, tìm cơ hội giết chết anh, hiện tại lại trà trộn vào công ty của anh. Hơn nữa hai chuyện này đều liên quan tới Phác Tuấn Miên. Như vậy người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Chung Khuê bởi vì hai người bọn họ có mối quan hệ rất mật thiết. Nhưng chính Phác Tuấn Miên lại tiết lộ tin tức cho anh, tại sao anh ta lại làm thế? Chẳng lẽ không phải Chung Khuê? Chẳng lẽ là do người khác? Hay đây chỉ là hành động làm anh ta rối loạn kì thực là hai người bọn họ đang âm thầm liên hiệp, mưu đồ bất chính?

"Đáng chết!" Anh phiền não mắng, chân mày nhíu lại.

Anh nhất định phải tìm ra ai là kẻ sai khiến phía sau.

Anh nhất định phải biết được kẻ đó rốt cuộc là ai!

Chỉ là, người anh có thể hoàn toàn tin tưởng không còn ai, Chung Đại bây giờ đang tìm Lộc Hàm, Diệc Phàm đang điều tra mối quan hệ của Lộc Hàm đồng thời canh chừng Biện Bạch Hiền. Mân Thạc cũng đang canh chừng Phác Thế Huân ba người bọn họ cũng không thể phân thân. . . . . . Mà Tử Thao bây giờ đang ở Anh, nhất thời không thể lập tức trở về. Như vậy chỉ còn Khánh Thù cùng Thủy Diều, nhưng Khánh Thù đối với vấn đề này không có khả năng điều tra được hơn nữa cậu ta sẽ là con át chủ bài. Như vậy người có thể sử dụng chỉ có Thủy Diều, nhưng là không phải vạn bất đắc dĩ. . . . . . Anh cũng không muốn tìm cô.

Đáng chết!

Anh nên làm thế nào?

Phác Xán Liệt buồn phiền nhíu chặt mi, trầm mặc gần một tiếng đồng hồ. Sau khi suy trước tính sau, anh thở dài một cái, ngồi vào ghế, cầm điện thoại, khẽ bấm xuống một dãy số, mà lập tức có người trả lời điện thoại:

" Đại ca! "

Trong điện thoại truyền tới giọng của một người phụ nữ, thanh âm của cô rất vui vẻ, rất mị, rất liêu nhân, không đè nén được vui vẻ cùng hưng phấn.

Mặt của Phác Xán Liệt trong nháy mắt lạnh như băng, tâm tình nặng nề!

"Thủy Miểu, tôi có chuyện muốn cô đi làm!" Anh lạnh lùng mở miệng.

" Được, đại ca xin mời ngài nói! "

"Cô đi điều tra xem Chung thúc gần đây đang làm gì, sự kiện ở Anh có liên quan tới hắn không? Còn có hắn cùng Phác Tuấn Miên hiện tại đang có âm mưu gì? Chuyện nội gián trong công ty có liên quan tới hắn không?" Phác Xán Liệt nói ra tất cả nghi vấn trong lòng.

" Dạ, tôi lập tức tiến hành điều tra, nhất định sẽ điều tra rõ ràng. "

"Được!" Phác Xán Liệt thanh âm cực kỳ khách khí, nhưng lại không vội vã cúp điện thoại.

" Đại ca? ! " Thủy Miểu vội vàng gọi anh.

"Thế nào?" Phác Xán Liệt lạnh lạnh hỏi.

" Cái đó. . . . . .Ngài từ sau khi ra tù cũng không tới Bách Hoa Các, nếu như có thời gian, có thể hay không tới đây một chuyến? "

"Có chuyện gì không?" Phác Xán Liệt muốn từ chối.

" Mấy ngày nữa ở đây sẽ tổ chức một bữa tiệc, mà yến hội ngày đó. . . . . . Là sinh nhật của tôi! "

". . . . . ." Phác Xán Liệt đột nhiên trầm mặc, gương mặt do dự.

" Ngài có thể tới đây không? Cho dù là nói với tôi câu ' sinh nhật vui vẻ ' liền lập tức rời đi, tôi cũng vậy hi vọng ngài có thể tới thăm tôi một chút, để tôi nhìn thấy ngài một chút! "

Phác Xán Liệt nghe thấy giọng nói của cô, một hồi im lặng do dự.

Thủy Miểu đợi gần một phút, vẫn không nghe thấy thanh âm của anh, cho nên mất mát hỏi: "Đại ca? Không thể được sao? Liên tục một chút xíu thời gian ngài cũng không có sao? Có phải là........ngài không muốn gặp tôi? "

Phác Xán Liệt phiền muộn nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt ra, anh nói: "Tôi biết rõ rồi, đến sinh nhật cô tôi sẽ đến gặp! "

"Thật? Ngài đồng ý với tôi? "

"Ừ ! "

"Vậy tôi sẽ chờ ngài, chờ đến lúc nào ngài tới mới thôi! "

" Được! "

" Vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài làm việc, bái bai! "

" Ừ! "

Sau khi Phác Xán Liệt nhẹ giọng trả lời, mà lúc này Thủy Miểu lưu luyến không muốn cúp điện thoại, trên mặt Phác Xán Liệt lạnh băng dị thường, mà còn chau mày, hết sức phiền muộn.

Anh phải xử lý mối quan hệ với người nam nhân này như thế nào đây? Anh làm thế nào mở miệng với cô đây?

Nếu như là trước kia, anh sẽ lập tức đồng ý mọi yêu cầu của cô, nhưng mà vừa nãy khi nghe thấy giọng nói của cô một khắc kia, thế nhưng trong đầu anh đều chỉ nghĩ đến Biện Bạch Hiền, thế nhưng anh không muốn Biện Bạch Hiền phát hiện ra sự tồn tại của Thủy Miểu, không muốn cậu biết được mối quan hệ giữa hai người bọn họ, không muốn vì vậy mà cậu tức giận anh, mà càng thêm buồn cười nhất chính là.........Trong giờ phút này anh lại muốn xây dựng nhân phẩm của mình, muốn cho cậu biết mình nghiêm túc đến bao nhiêu, thật lòng bao nhiêu, chung tình bao nhiêu, không phân tâm bao nhiêu, thậm chí so với cái loại đàn ông dịu dàng như Chung Nhân tốt hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp vạn lần người đàn ông tốt.......

"A......." Đột nhiên anh cười khẽ, tự chế giễu bản thân.

Phác Xán Liệt anh mà cùng có cái loại thời điểm hối hận không kịp.

Buồn cười..........

Thật là quá buồn cười!

Cậu trai Biện Bạch Hiền kia rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một người nam nhân, tại sao anh lại điên cuồng muốn cậu đến như thế? Cậu vì sao lại khiến cho anh động lòng? Cậu dựa vào cái gì mà làm cho anh nhọc lòng như thế? Tại sao cậu........ Tại sao cậu......Tại sao anh lại muốn yêu cậu như vậy?

Có ai giải thích cho anh được không?

Có ai có thể cho anh câu trả lời được không?

Có ai.....có thể nói cho anh biết đáp án không?

Rốt cuộc cậu dựa vào cái gì?

"Cậu trai đáng chết......." Anh líu ríu mở miệng, hung hăng nói: " Là em tới trêu chọc tôi trước, tôi nhất định sẽ khiến cho em phải trả giá đắt, tôi nhất định sẽ làm cho em cả đời cũng không thể rời bỏ tôi, tôi nhất định sẽ làm cho em......không thể không có tôi!".

****

Gần tối,

Biện Bạch Hiền cố ý ăn xong cơm tối thật nhanh, hai mắt treo trên vách tường nhìn đồng hồ báo thức. Khớp thời gian Phác Xán Liệt trở về, hốt hoảng nằm lên trên giường đưa lưng về phía cửa phòng, thật sự nghiêm túc đắp chăn, lọ thuốc nhỏ mà Phác Tuấn Miên đưa cho cậu, cũng đã chắc chắn nằm trong lòng bàn tay, chuẩn bị kế hoạch ra ngoài.

" Cạch cạch!"

Đột nhiên vang lên âm thanh mở cửa phòng, Biện Bạch Hiền vội vàng nhắm mắt, giả vờ ngủ.

Phác Xán Liệt đi vào bên trong phòng, hai mắt nhìn chiếc lưng đưa về phía người anh, Biện Bạch Hiền nằm trên giường.

Cậu ngủ thiếp đi?

Nằm ở trên giường suốt cả một ngày, lại còn có thể quen nằm như thế?

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng sải bước chân tiêu sái đi đến mép giường, cố ý đối mặt với bóng lưng của cậu, nhìn thân thể nhỏ bé của cậu động đậy thấp thỏm không yên trên đệm, sau đó anh đem quần áo từng cái từng cái toàn bộ đều cởi ra, toàn thân trần truồng, đi lên trên giường, đè người xuống bên cạnh cậu ở gần tai cậu, khí nóng nhẹ nhàng, nói: " Nhẽ ra....Anh còn muốn, khi anh trở về, em có thể cười nói với anh một câu: " Anh đã về rồi", như thế tối hôm nay anh sẽ để em ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho thật khỏe, nhưng mà không nghĩ tới em lại bướng bỉnh giả vờ ngủ, mà còn dám đưa lưng về phía anh, cho nên anh quyết định, chờ anh tắm xong, sẽ trừng phạt em thật tốt, yêu thương em thật tốt, để em hưởng thụ thật tốt sung sướng vui vẻ không gì sánh bằng, cho nên em hãy ngoan ngoãn nằm ở đây chờ anh, anh rất nhanh sẽ tới cùng em hô mưa gọi gió...".

Anh nói xong, đặt trên gò má cậu một nụ hôn, sau đó cười đắc ý, cơ thể cao lớn trần truồng lập tức đứng dậy bước vào trong nhà tắm.

Thời điểm cửa phòng vừa vặn đóng vào, Biện Bạch Hiền đột nhiên mở mắt ra.

Anh ta là cố ý......

Anh ta cố ý nói nhỏ ở bên tai của cậu, cố ý phát ra thanh âm tà mị, cố ý sử dụng loại ngôn ngữ mập mờ đó, để cho cậu phải sợ hãi.

Chợt, cậu động đậy tay phải của mình, nhìn cái bình thuốc nho nhỏ.

Muốn uống sao? Vẫn phải uống?

Phải tin tưởng Phác Tuấn Miên sao? Vẫn còn chưa tin anh ta?

Thật ra cậu đã định không để ý đến hành vi của anh ta rồi, nhưng mà hôm nay cậu rất không thoải mái, suốt cả ngày ở phía dưới căng đau không biến mất, giống như là bị lửa thiêu: lửa thiêu đốt ở phía sau, cái loại nóng rực đó còn ẩn núp dưới da thịt của cậu, mãi về sau cũng không thể tản đi.

Đột nhiên, cậu hạ quyết tâm!

Thôi, chết thì chết đi, chết sớm đầu thai sớm, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên uống loại thuốc kì lạ này, thật sự không có gì đáng sợ đâu.

Cậu nhanh chóng mở bình thuốc nhỏ trong tay ra, lấy bên trong chừng một viên thuốc màu trắng, can đảm bỏ vào miệng, nuốt vào trong bụng, sau đó đem bình thuốc thu lại, giấu ở giữa kẽ đệm.

Mới đầu thân thể của cậu còn không thấy có cảm giác gì, nhưng mà sau ba phút ngắn ngủi, cơ thể của cậu liền bắt đầu nóng lên, nóng lên, sau đó càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, tiếp theo hô hấp bắt đầu thay đổi gấp gáp, đầu cũng vì nhiệt độ tăng cao mà hỗn loạn, toàn thân đều vô cùng khó chịu.

Rốt cuộc Phác Tuấn Miên cho cậu uống cái gì?

Phản ứng như thế....... Sẽ không phải là mị dược đấy chứ?

.......................

Mười phút sau,

Phác Xán Liệt từ phòng tắm đi ra, phía dưới chỉ đơn giản quấn một cái khăn tắm, trên cơ thể tráng kiện còn tùy ý để lại những giọt nước nhỏ trong suốt, thỉnh thoảng có một vài giọt chảy xuống, theo đường cong hoàn mỹ và bắp thịt của anh chảy xuống dưới đất.

Hai mắt anh thâm thúy nhìn trên giường Biện Bạch Hiền vẫn nằm như cũ, khóe miệng đắc ý từ từ nhếch lên một nụ cười tà, sau đó từng bước từng bước đi từ từ đến mép giường, hơi nhấc chăn lên, đột nhiên chui vào, đè ở trên người cậu.

"Biện Bạch Hiền đừng giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra nhanh lên!" Anh nhỏ giọng ra lệnh, thân thể từ từ đến gần xuống phía dưới.

"......." Biện Bạch Hiền vẫn im lặng, không có bất kì câu trả lời nào.

Phác Xán Liệt khóe miệng nhếch lên đường cong một lần nữa cười lạnh, đem thân thể nặng nề của chính mình đè lên người cậu, rồi sau đó lập tức hôn lên môi cậu, cố ý nhẹ nhàng gặm cắn, để làm cho cậu đau đớn, để cho cậu mở mắt ra.

Nhưng mà đột nhiên..........

Thân thể anh chợt chống lên, trong phút chốc rời khỏi cơ thể cậu, anh cũng kinh ngạc khi nhìn gò má cậu hồng hồng, còn có cả đầu đầy mồ hôi hột. Mà hô hấp của cậu cũng rất rối loạn, thân thể nóng lên dị thường, ngay khi anh vừa mới hôn môi, cũng là nóng bỏng cả lên.

Cậu làm sao thế?

Sốt sao?

Anh vô cùng hoảng hốt đưa tay của mình ra, đặt lên cái trán đầy mồ hôi hột, quả nhiên là rất nóng.

"Đáng chết!" Anh mắng.

Thời điểm khi anh bước vào căn phòng tại sao anh lại không chú ý đến? Còn tưởng rằng cậu giả vờ ngủ, còn tưởng rằng cậu cố ý muốn tránh né anh, thật ra thì anh nên sớm nghĩ ra mới đúng, ngày hôm qua cơ thể của cậu bị anh thô bạo, nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà anh chưa từng nghĩ đến sự việc này.

"Đáng chết!" Anh lại mắng một lần nữa: " Đáng chết, đáng chết, đáng chết........"

"Ư......." Biện Bạch Hiền đột nhiên ngâm ra một tiếng, khó chịu từ từ mở hai hai mắt của mình ra, mơ mơ màng màng nhìn mặt của Phác Xán Liệt, chậm rãi mở to miệng, lại một lần nữa rên rỉ líu ríu: " Rất.......rất...... nóng.....nóng quá....... Không....... Là lạnh quá...... thật khó chịu..... Nóng quá.....Nóng......Lạnh......lạnh quá........."

Phác Xán Liệt cau mày thật sâu, đột nhiên nhanh chóng đi xuống giường, đem chăn đắp thật lên người cậu, sau đó không chú ý đến bản thân mình bộ dạng trần truồng, nóng nảy rống to: " Diệc Phàm!".

"Cạch cạch !" Cửa phòng được mở ra, Diệc Phàm đứng ở cửa, miệng cung kính khom lưng: " Đại ca, ngài có gì sai bảo?"

"Đi gọi bác sĩ-- Mau!" Anh quát to ra lệnh, lòng như lửa đốt.

Phác Xán Liệt hốt hoảng ngồi ở mép giường, tiện tay cầm cái áo bên cạnh gối, luốn cuống lau mồ hôi toát ra không ngừng trên trán cậu.

Biện Bạch Hiền mắt hoa, đầu choáng váng, hình như ý thức cũng ngày càng mơ hồ, cậu mơ mơ màng màng nhìn Phác Xán Liệt, nhưng mà không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này.

" Đại khốn kiếp......" Cậu mệt mỏi mắng: " Cái người này.......đại khốn kiếp......đại khốn kiếp....Tại sao...... Vì sao lại đối xử với tôi như vậy....Tại sao......... Tại sao....... Tên khốn kiếp.........Đồ tồi....." Cậu nói xong, vô lực vươn tay vỗ lung tung trên ngực trần của anh, mà nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, lóe lên đau lòng.

"Đúng đúng đúng, anh là đại khốn kiếp, anh là đồ tồi, đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh........ Em hãy ngoan ngoãn nghe lời đừng nên lộn xộn, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, em nghe lời anh.......nghe lời anh....ngoan....." Anh hoang mang nói, lời nói vừa nhỏ nhẹ lại vừa dịu dàng an ủi cậu, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, thả vào trong chăn.

"Khốn kiếp........Quá khốn kiếp........ Cái người này rất rất khốn kiếp........rất rất rất khốn kiếp........" Biện Bạch Hiền giống như một người say rượu, đang đùa giỡn như điên, hoàn toàn không biết mình đang nói xằng nói bậy những thứ gì, giống như giọng nói, ý nghĩ , cơ thể đều bị người khác khống chế, không tự chủ nói xong, không tự chủ được vô lực đấm hắn hai quả đấm, sau đó yếu ớt, nghẹn ngào, nói: "Khốn kiếp.......Tại sao........Tại sao......Tại sao tôi lại....Thích cái tên đại khốn kiếp này......".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro