Chương 3-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3-2
Vừa nói xong, Lữ Uyển Nghi kinh ngạc há hốc mồm lưỡi cứng lại, Phác Vũ nhíu mày, không nói lời nào, yên lặng xem tình hình, còn Biện Bạch Hiền cũng giữ im lặng, "cố gắng" làm xong việc.

Cậu dùng lực lau, trong đầu thì mắng anh ta -- anh ta đã có người để kết hôn? Hừ, thật giống nói đùa, người nào mà gả cho anh ta đúng là gặp xui xẻo!

"Sao. . . . . . không đưa . . . . . . về nhà." Vẫn không ai lên tiếng, không khí bên trong phòng bệnh có chút xấu hổ, Phác Vũ không thể làm gì khác hơn là lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.

Phác Xán Liệt rất nhẹ nhàng trả lời vô cùng tự nhiên: "Bởi vì cậu ấy rất hay xấu hổ, con đã hẹn cậu ấy mấy lần về nhà mình, nhưng cậu ấy đều nói là chưa chuẩn bị tâm lý xong, sợ khẩn trương quá, làm ấn tượng đầu tiên về cậu ấy trong mắt bố mẹ không tốt."

Anh vừa nói, ánh mắt cũng hướng về Biện Bạch Hiền.

Cùng lúc đó, khi nghe được lời của anh,Biện Bạch Hiền thấp giọng chế nhạo: "Sợ khẩn trương quá, làm ấn tượng đầu tiên về cậu ấy trong mắt bố mẹ không tốt. . . . . . Hừ, làm bộ."

"Cậu ấy còn nói, để giúp chia sẻ công việc với con, cậu ấy định đi học y." Anh thừa nhận, anh có phong thái giống mẹ, chắc hôm nay Đài Bắc sẽ phong cho cả hai mẹ con anh đệ nhất nói dối."Còn nữa..., cậu ấy cũng ghi danh vào lớp học nấu ăn rồi, chứng tỏ sau khi lấy con, cậu ấy sẽ là một người vợ hiền dâu thảo."

"Vô vị, buồn nôn. . . . . ." Biện Bạch Hiền càng nghe càng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, thấp giọng nói.

"Thật ra thì, hôm nay cậu ấy cũng tới."

Vừa nói xong, Lữ Uyển Nghi há hốc mồm cứng lưỡi, mãi mới nặn ra được: "Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy đang ở đâu? Vẫn còn ở trong bệnh viện chứ?"

"Cậu ấy đang ở đây."Dứt lời Phác Xán Liệt tiến lại gần Biện Bạch Hiền, nắm tay, đan mười ngón tay với nhau, hơn nữa còn dịu dàng nói với cậu: "Em đã gặp cha mẹ anh rồi, họ đều là người tốt, đúng không? "

Biện Bạch Hiền ngây người gật đầu. Đối với hai vợ chồng họ Phác, đúng là người đáng yêu tốt bụng.

Chỉ là. . . . . . Anh ta sao phải nắm tay cậu, còn đan tay vào nhau nữa?

Bị ánh mắt dịu dàng, giọng nói êm tai, bàn tay mềm mại, đã lấy đi lý trí của Biện Bạch Hiền, nhất thời quên mất vấn đề mà bọn họ đang nói tới, cho đến khi bị anh ôm, đứng ở trước mặt mẹ anh, thông báo về mối quan hệ của họ,thì lý trí của cậu mới được đánh thức --

"Mẹ, cậu ấy chính là người yêu của con, tên là Biện Bạch Hiền, cậu ấy nói với mẹ rồi."

Sau khi Phác Xán Liệt giới thiệu với mẹ anh ta xong, Biện Bạch Hiền ngây người tại chỗ, lúng túng cười.

Từ lúc nào mà cậu trở thành "người sắp kết hôn" với anh ta? Còn tính đến chuyện đi học y? Và ghi tên tham gia học nấu ăn nữa?

Anh ta là ma quỷ!

Cậu chưa từng nghĩ tới những chuyện đó -- nếu như anh ta muốn đi học, cậu sẽ nhiệt tình giúp anh ta đi đăng ký.

Khẽ liếc nhìn anh ta, trên khóe miệng vẫn còn hiện lên nụ cười tà ác, rõ ràng muốn cậu nhìn thấy --

Muốn chết, mọi người cùng nhau chết!

Thoát khỏi đại ác ma ở bệnh viện, Biện Bạch Hiền lê tấm thân mệt mỏi đi theo quản lý tới công ty khác quét dọn.

Mặc dù cậu đã nói 1056 lần câu "Tôi không phải người yêu của viện trưởng", nhưng quản lý vẫn nhận sai một trăm lần, cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nịnh bợ nào.

"Cậu Biện, công ty này rất lớn, chỉ là, cậu yên tâm, tôi sẽ quét dọn."

"Như vậy sao được? Tôi. . . . . . tôi còn muốn kiếm tiền."

"Người như cậu Biện thật hiếm thấy, đã có bạn trai là viện trưởng rồi, còn muốn tự mình kiếm tiền."

Thái độ của quản lý thay đổi 180°, đây cũng không phải là không tốt! Chỉ là vỗ mông ngựa quá mức, có thể quản lý không cảm thấy gì, nhưng cậu cảm thấy hắn ta vì muốn giữa được công việc mà dối trá, hèn mọn.

"A, kia, tôi nên lên tầng trên quét dọn? "

Mặc dù cậu đã rất mệt mỏi, nhưng cậu không thể lấy thân phận giả "là người yêu viện trưởng", không làm việc mà vẫn có tiền.

"À, cái này. . . . . . À, cậu nên lên phòng tổng giám đốc quét dọn thì hơn." Quản lý suy nghĩ một chút rồi nói.

"Không phải quét dọn toilet trước sao?" Cậu nhớ đến lúc ở bệnh viện hắn ta giao việc cho cậu. Với thân phận người uêu viện trưởng, cũng không có nhiều ưu thế, cũng không phải bị đi dọn tolet nữa.

"Không phải, không phải. . . . . ." Quản lý nhanh chóng giải thích."Tôi nào dám để cho thân thể nghìn vàng của cậu vào dọn toilet? Tôi qua đó quét dọn là được rồi, cậu. . . . . .cậu chỉ cần lau qua bàn ghế của tổng giám đốc là được rồi."

Từ lúc nào mà cậu biến thành thân thể nghìn vàng? Mặc kệ, dù sao cũng làm công việc, kiếm được tiền là tốt rồi.

"Vậy, tôi qua bên kia!"

"Mời."

Hết giờ làm, trong công ty chỉ còn vài người chưa muốn về, nói chung không có nhiều người, đương nhiên trong phòng tổng giám đốc cũng không có bóng người, vì muốn công ty quét dọn tới, nên cửa không khóa.

Biện Bạch Hiền đi vào, cậu lau lau, quét quét, sau nửa giờ đồng hồ, đại khái đã dọn sạch sẽ, chỉ là, công việc quét dọn không được thoải mái, bận rộn cả chiều, không có thời gian để nghỉ, cậu cảm thấy rất mệt.

Dù sao cũng không có người, cậu ngồi tạm lên ghế của tổng giám đốc.

Trên bàn đã được dọn sạch sẽ, cậu định gục xuống bàn, muốn nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, cậu liền nghĩ đến chuyện xảy ra ở bệnh viện, Phác Xán Liệt nắm tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau, tuyên bố với mọi người cậu là người yêu của anh --

Giờ nhớ lại, tâm trạng cậu thật mâu thuẫn.

Cảm giác khi anh cầm tay cậu, giống như bọn họ thực sự là một đôi uyên ương, nhưng cậu biết anh chỉ lợi dụng cậu, không muốn cậu thoải mái, muốn kéo cậu cùng chết chìm. . . . . .

Lúc đó, cậu cảm thấy rất lúng túng khi đứng trước mọi người, nhưng sau khi nhận được một cuộc điện thoại, anh một mình rời đi, để cậu một mình đối mặt với cha mẹ anh, còn cả sự nịnh bợ của quản lý nữa.

Thảm nhất chính là, mẹ anh mời cậu qua phòng viện trưởng, sau gần một giờ nói "nghĩa lớn", nội dung chính là muốn cậu thương cho bệnh máu trắng của Thừa Lượng Trúc, mà để Xán Liệt lấy Lượng Trúc.

Nói thật, bà Phác cũng là một người tốt, vì cậu mà suy nghĩ, cũng an ủi cậu..., còn muốn bồi thường cho cậu . . . lời nói . . . . . cuối cùng, cậu còn suýt tưởng mình chính là người yêu của Xán Liện nữa.

Mãi đến lúc cậu gật đầu, đồng ý cho hôn sự của Lượng Trúc và Xán Liệt, bà ấy mới cảm động rơi lệ mà cho cậu đi.

Nhắm mắt lại, môi cậu nâng lên một nụ cười. Nếu như Phác Xán Liệt biết "người yêu" này, đã thay anh đồng ý hôn sự, không biết anh sẽ tức điên không? Thật sự muốn xem biểu hiện lúc đó của anh.

Thật lạ, cậu vừa tức anh, nhưng cũng rất muốn thấy bóng dáng của anh.

Thật ra cậu cũng không hi vọng anh cưới người khác, sở dĩ gật đầu đồng ý bà Phác, một phần vì muốn thoát thân, một phần vì nghĩ mình chỉ là người ngoài, cho dù anh có lấy cậu ra làm bia đỡ đạn, sớm muộn gì bố mẹ anh cũng biết họ không có mối quan hệ gì . . . . . Nói chung, anh sẽ lấy người nằm trong phòng bệnh hạng nhất đó.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi cậu hoàn toàn biến mất.

Ai, thôi, suy nghĩ nhiều làm gì cho phiền não, tốt nhất là nghỉ một chút, có ích cho tinh thần, chút nữa còn phải làm việc tiếp.

Đang lúc Biện Bạch Hiền có ý nghĩ xấu, muốn ngủ một chút, cảm thấy có người tới phía sau lưng cậu, khom người lại gần, đang muốn -- nhúng chàm cậu sao?

Cậu mở trừng mắt, quay người lại định vung ra một cái tát, tới đầu người, lại bị người đó nhẹ nhàng cầm lấy tay

"Anh --" Phác Xán Liệt? Tại sao anh lại ở chỗ này?

"Cậu là ai? Sao cậu lại ở chỗ này?"

Biện Bạch Hiền vẫn còn đang kinh ngạc tròn mắt nhìn Phác Xán Liệt,thì một giọng nữ, sắc nhọn vang lên.

Lúc cậu quay đầu lại tìm xem chủ nhân giọng nói thì đồng thời giọng của anh cũng vang lên.

"Thư ký Thẩm, không có việc gì, giờ cô có thể tan ca."

Thư ký Thẩm nhìn Biện Bạch Hiền một cái, rồi đem tài liệu đặt lên bàn. "Tổng giám đốc, vậy tôi về trước, hẹn gặp lại."

Sau khi thư ký Thẩm đi rồi, Biện Bạch Hiền quay đầu lại, ngửa đầu trừng mắt nhìn Phác Xán Luệt, một ngón tay giơ lên chỉ vào anh, hai mắt như sắp lồi ra.

"Anh -- tổng giám đốc! ?"

Biện Bạch Hiền nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không? Nếu không, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cậu quét dọn ở phòng viện trưởng thì anh là viện trưởng; cậu dọn ở phòng tổng giám đốc, anh lại biến thành tổng giám đốc. . . . . . Vậy nếu như cậu may mắn đến phủ tổng thống quét dọn, không khéo anh lại biến thành tổng thống hả?

"Là tôi" Anh biết vì sao cậu kinh ngạc.

"Anh có vẻ rất bận rộn nhỉ?" Cậu không dám tin nhíu mày."Lúc là viện trưởng, lát sau là tổng giám đốc."

"Chỉ có em hiểu được anh -- anh cũng cảm thấy mình rất bận rộn."

Cậu trừng mắt liếc nhìn anh, khi anh muốn dựa gần cậu, giả bộ thân mật với cậu thì cậu bỗng đứng dậy, rời chỗ ngồi.

"Anh làm trò, tôi còn chưa tính toán với anh đâu!" Biện Bạch Hiền lườm anh, hai tay chống nạnh, mặt giống mụ dạ xoa.

"Nói đến tính sổ, anh mới nghĩ ra. . . . . . đợi chút." Phác Xán Liệt từ trên bàn, lấy ra hai tờ hóa đơn sửa xe giơ ra."Cho em."

Anh muốn biết cậu sẽ tính toán như thế nào về món nợ này, nên anh giả ngu đưa tờ hóa đơn ra trước mặt cậu.

Vừa nhìn thấy hai tờ hóa đơn sửa xe, cảm giác tức giận, lập tức giảm đi một nửa. "Anh. . . . . . không có làm giả hóa đơn chứ?"

Mặc dù không có quá nhiều tiền, nhưng đối với một người mới vừa thất nghiệp, lại không có đồng nào, thì với hơn một vạn đồng tiền sửa xe, quả thực là một nợ lớn.

"Anh vừa là bác sĩ, vừa là chủ tích tập đoàn này, có cần vì một chút tiền này mà phải làm giả hóa đơn sao?" Anh ngồi trên ghế, cầm tài liệu mà thư ký vừa mang tới, lướt qua một lần.

Điều này cũng đúng!

Chấp nhận cất hóa đơn đi, cậu lúng ta lúng túng nói: "Chờ tôi có tiền, nhất định sẽ trả lại cho anh."

Anh không nói gì, trên thực tế, anh cũng không nhìn cậu, giống như không còn quan tâm tới hai tờ hóa đơn đó nữa. Đối với cậu đây là một chuyện nha! Chỉ là, cá vẫn là cá, tôm vẫn là tôm, quạ không thể nhập làm một với phượng hoàng được. . . . . .

Tóm lại, cậu muốn tính sổ chuyện anh tự tiện kéo cậu rồi bảo cậu là người yêu của anh.

"Anh --" cậu vừa lên tiếng, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, cặp mắt sâu thẳm đen nhánh, làm rối loạn tâm tư cậu, làm cậu há miệng một lúc, không biết nên nói gì tiếp.

"Anh cần phải cảm tạ em. Đúng lúc có em, bằng không hôm nay ở bệnh viện, anh không biết làm thế nào để thoát thân."

Vẻ mặt lúc anh nói rất thành khẩn, giống như muốn đưa cho cậu một phần quà lớn, biểu hiện cảm ơn cậu . . . cảm động tới rơi nước mắt -- tình cảnh này, cậu không biết làm thế nào để đáp trả.

"À, không có gì ..., thật ra thì. . . . . ." Cậu quyết tâm, đem chuyện sau khi anh rời bệnh viện, nói cho anh biết "sự thật". "Ừm, sự thực, tôi. . . . . . tôi đã đồng ý với mẹ anh, muốn . . . . . muốn anh cùng . . . . cùng cái đó. . . . . ."

Cậu nơm nớp lo sợ, anh càng nghe sắc mặt càng đen lại."Em đồng ý hôn sự của anh với Thừa Lượng Trúc! ?"

"Đúng. . . . . . đúng như điều anh vừa nói, chính là như vậy." Hỏng! Cậu không cầm theo cây lau nhà sao? Có cây lau nhà là vũ khí, ít nhất khi anh tức giận muốn giết người diệt khẩu thì cậu có thể chống trả, sẽ không có chết oan.

"BIỆN BẠCH HIỀN." Từ trong cổ họng Phác Xán Liệt gầm lên gọi tên cậu.

"Là tôi, sao vậy?" Cậu cố gắng kềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Bỗng nhiên anh đứng dậy, làm cậu hoảng sợ trong nháy mắt, thân thể to lớn kia. đã đứng sừng sững trước mặt cậu."Em có biết em tự tiện đáp ứng mẹ anh, chuyện càng trở nên khó khăn hơn không?"

"Là . . . . . Là do anh tự gây ra mà!" Hai tay cậu ôm ngực, trừng mắt nhìn anh."Nếu như anh không có kéo tôi cùng xuống, tự mình chuồn đi, tôi cũng sẽ không phải nghe lời khuyên của mẹ anh, cùng mẹ anh quyết định chuyện hôn nhân của anh."

Anh nhìn cậu, thật lâu, sau đó, nụ cười khổ xuất hiện trên môi."Không phải anh chuồn đi, mà anh có việc gấp bên này cần xử lý, hơn nữa anh yên tâm để em lại bệnh viện, vì thấy em thông mình, hết sức thông minh, có trí tuệ của rồng . . . . . sẽ xử lý được những chuyện nhỏ đó."

Bị anh liên tiếp khen, Biện Bạch Hiền xấu hổ cúi đầu. Bề ngoài của cậu, thật sự trông thông minh như lời anh nói sao?

Biết rõ là anh đang nói chuyện hoang đường, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất kích động một chút.

"Thì ra anh không có tấm lòng nhân từ của bác sĩ, biết người ta bị bệnh máu trắng, nên không dám cưới!" Kích động thì có, nhưng không chọc anh một câu, miệng cậu sẽ mất chức năng nói mất.

"Lợi dụng sự cảm thông, nói không chừng sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn." Ánh mắt anh sáng lên."Nếu như đã quyết định hôn sự giữa anh và Lượng Trúc rồi, thì em cũng đừng nghĩ sẽ thoát thân."

"Liên. . . . . . liên quan gì tới tôi?" Cậu cảm thấy sợ hãi lui một bước.

"Anh nói liên quan, thì là liên quan tới em!"

Bước một bước dài, anh cúi đầu, đôi mắt mở tròn to, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, anh liền ấn xuống đôi môi đó một nụ hôn đánh dấu cậu không thể thoát khỏi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro