CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thứ Hai, đối với người khác thì đúng là ngày khởi đầu một tuần bận rộn , còn với Lộc Hàm, cậu vừa mới giao xong bản thảo, thứ hai là một ngày thật hiếm hoi cậu được hưởng cuộc sống an nhàn.

Chỉ tiếc trời không thương người tốt. Cậu ăn xong bữa sáng, liền trở về chọn lựa quần áo một chút, đang muốn đi ra ngoài tản bộ, mua sắm cho hết lương của tuần này, trời bỗng nhiên thay đổi rồi mưa to một trận.

Lộc Hàm ngay lập tức xóa tan ý định trong đầu. Cậu trở về phòng, thay một bộ đồ ở nhà dễ chịu, suy nghĩ một chút, đem thảm trải sàn sát ra cửa, sau đó tựa vào cửa đọc truyện tranh.

Tại sao cậu lại tựa vào cửa à? Lộc Hàm ngay lập tức hất mặt lên trời đắc ý : bởi vì cậu muốn nghe được âm thanh khi Thế Huân trở về. Sau đó nhìn qua mắt mèo chiêm ngưỡng bộ dáng kinh ngạc của anh, sau đó coi như trùng hợp đi ra ngoài, vô tình gặp được, chế ngạo anh một tiếng “đồ đần”.

Vừa nghĩ tới đó, Lộc Hàm không thể kiềm chế được kích động! Cậu liền hừ lạnh một tiếng: Anh dám xem thường ghét bỏ cậu! Thù này nếu không báo, Lộc Hàm cảm thấy mình thật hổ thẹn với lương tâm!

Lộc Hàm không tập trung đọc truyện tranh nữa, bên ngoài mây đen chằng chịt, sắc trời lại âm u ủ dột, bầu không khí như thế này thật khiến cậu phiền lòng.

Lộc Hàm bật tất cả đèn trong phòng mình lên, ánh sáng đột nhiên ập đến khiến cậu chói mắt, nhưng vẫn không làm cậu suy giảm phiền muộn trong lòng.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn khiến Lộc Hàm ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, vội vàng đứng dậy, bởi vì bối rối mà vấp chân vào ghế, đau đến mức vội co một chân lên xoa xoa.

Cậu cắn môi, đem tiếng hô đau nhức nghẹn trở về, vội vàng áp mặt lên cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Thế Huân đứng trước cửa vài giây, sau đó lại quay người đi vào thang máy. Lộc Hàm cong môi cười, làm tay thành hình chữ V, xem ra Thế Huân phải đi tìm bảo vệ để mượn chìa khóa rồi.

Cậu nhẹ nhàng dựa lưng vào cửa im lặng chờ Thế Huân trở về, dự định sẽ đi qua châm chọc khiêu khích anh một phen. Nhưng đợi tới lúc khóe miệng tươi cười cũng trở nên cứng ngắc vẫn không thấy bóng dáng Thế Huân đâu.

Cậu vừa xoa bóp cơ mặt tê rần vì cười quá lâu, vừa nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Tên kia rốt cuộc đến nơi nào lấy chìa khóa, chắc không phải đi sao hỏa luôn chứ? Cũng đã đi nửa giờ vẫn chưa trở lại?

Lộc Hàm bắt đầu cảm thấy bất an, đang lo lắng thì ngoài cửa truyền đến tiếng vang. Cậu không hề nghĩ ngợi liền mở cửa, sau đó ra vẻ trùng hợp nhìn qua phòng cách vách.

Vừa nhìn tới, Lộc Hàm liền sửng sốt. Quần áo trên người Thế Huân đã hoàn toàn ướt đẫm, tóc cũng ướt nhẹp, những giọt nước nhỏ vẫn còn đang thi nhau lăn từ trên trán anh xuống phía dưới.

Thế Huân trước giờ luôn cao ngạo sạch sẽ giờ phút này lại trở nên chật vật không chịu nổi. Nghe được tiếng động, Thế Huân quay đầu nhìn Lộc Hàm liếc mắt một cái, trong đôi mắt sắc bén đầy vẻ không kiên nhẫn, việc anh chật vật như thế mà bị Lộc Hàm nhìn thấy khiến anh cảm thấy vô cùng bất mãn.

Lộc Hàm vừa thấy trong mắt Thế Huân ánh lên vẻ không kiên nhẫn, liền vui vẻ trở lại. Cậu cong khóe miệng, dựa theo khẩu khí cao ngạo của anh làm một câu đầy trào phúng: “Cảnh tượng này thật sự là làm ô nhiễm đôi mắt của mình mà.”

Lộc Hàm vừa nói vừa vươn tay che hai mắt của mình lại, cậu chẳng muốn nhìn thấy bộ dáng của anh chút nào nhé, thế nhưng khóe miệng lại không khống chế được giương lên hết cỡ.

Thế Huân căn bản không quan tâm Lộc Hàm đang hả hê thế nào, trực tiếp lấy ra chìa khóa vừa đánh được từ chỗ bảo vệ, mở cửa phòng đi vào.

Lộc Hàm chê cười anh đủ rồi, thấy người bị làm thú vui tiêu khiển cho mình cũng vào nhà, cậu cũng định trở về tiếp tục đọc truyện tranh. Chỉ là trong phút chốc quay đầu lại đã khiến cậu hối hận vô cùng!

Cậu tại sao muốn rước nợ vào thân mà lại nhìn vào cửa phòng bên cạnh, vừa nhìn lại trông thấy chìa khóa phòng anh cắm trên cửa!

Lộc Hàm do dự một lúc, cảm giác nhất định là tên cầm thú kia lại bày trò dụ cậu mắc bẫy, dụ cậu cầm lấy chìa khóa của anh rồi cho cậu vào đồn cảnh sát uống trà!

Cậu chỉ do dự một chút thôi, liền xoay người đi về phòng một cách quyết đoán, chỉ là tay mới vừa chạm tới nắm cửa, bên phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng “Bịch!”.

Lộc Hàm vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng sau đó bên trong lại trở nên im ắng. Cậu cắn cắn môi, tay do dự đặt trên cửa.

Dáng vẻ của Thế Huân vừa rồi hình như không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng vừa nghĩ tới tai họa lần trước, cậu thật đúng là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” .

“Àiii!”

Lộc Hàm nặng nề thở dài một tiếng, buông cánh tay khỏi nắm cửa, sau đó hướng tới phòng bên cạnh. Cậu tự an ủi mình, cùng lắm thì thêm một ngày tới đồn cảnh sát tham quan, cũng chẳng có gì ghê gớm.

Nhưng là nếu vì cậu thờ ơ không quan tâm mà Thế Huân thật sự xảy ra chuyện gì, cậu nhất định sẽ áy náy đến chết! Dù sao chìa khóa phòng anh cũng là do cậu ném đi.

Lộc Hàm đứng ở ngoài phòng Thế Huân, nhìn cửa phòng đóng kín, cậu ưỡn cao ngực, lần này cậu sẽ không quên gõ cửa.

“Cốc cốc cốc!"

Tiếng đập cửa vang lên, trong phòng vẫn một mảnh an tĩnh. Lộc Hàm nhíu mày, suy nghĩ một chút , sợ Thế Huân bày trò trêu đùa mình, lại gõ cửa tiếp.

Bên trong truyền đến thanh âm gì đó rất nhỏ, nhưng vẫn không ai mở miệng. Lộc Hàm hít vào một hơi: “Tôi đi vào đó nhé?”

Trong phòng vẫn không có phản ứng. Lộc Hàm đẩy cửa ra, bên trong phòng là phong cách cậu đã thấy lần trước, một bên là phòng bếp, một bên là toilet, đối diện chính là phòng ngủ kiêm phòng khách, vừa xem liền thấy rõ.

Nhưng Lộc Hàm không hề nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thế Huân. Cậu cảm thấy Thế Huân có thể ở toilet, vừa muốn quay đầu, đột nhiên khóe mắt quét tới cái ghế bị ngã trong phòng.

Lộc Hàm vội vàng quay đầu lại, thì nhìn thấy Thế Huân nằm dài trên mặt đất, một nửa cái ghế bị ngã đè lên người anh, mắt anh nhắm chặt lại, hô hấp dồn dập một cách bất thường.

“Này?”

Lộc Hàm liền đi qua chỗ anh, vừa định đưa tay ra dìu anh, nhưng lại sợ anh ngã nên bị đau ở chỗ nào, không dám lộn xộn: “Anh không có việc gì chứ?”

Thế Huân cảm giác đầu mình đau ê ẩm như muốn nổ tung, choáng váng đến hoa cả mắt, lại nghe thấy có người ở bên tai nói cái gì, anh liền thấy phiền muộn, theo bản năng mở miệng:

“Tránh ra.”

“…”

Lộc Hàm trong nháy mắt giận tái mặt. Cậu nhìn Thế Huân hai tay tái mét nhưng mặt lại đỏ ửng bất thường. Trong lòng cậu thầm nghĩ, vô tình nhìn thấy bộ dáng khó coi của anh, thôi thì đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua câu nói kiêu ngạo này vậy.

Cậu vươn tay nâng cái ghế đè ở trên người anh dậy, sau đó xoa nhẹ nơi vừa bị ghế đè, thấy anh không có lộ ra vẻ mặt gì là đau đớn khó nhịn, thì nhẹ nhàng thở ra, xem ra không có thương tổn đến khớp xương.

Lộc Hàm suy nghĩ một chút, đặt tay lên trán anh, vừa chạm tới, liền sợ đến mức cậu vội vàng thu tay lại, trán anh thật quá nóng!

Cậu lập tức đứng lên, giọng sốt sẳng: “ Thế Huân, tôi đưa anh đi bệnh viện!”

Thế Huân vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, ngay lập tức nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro