CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tránh ra!"

Thế Huân kích động mở mắt ra, sự choáng váng khiến anh không nhìn rõ người bên cạnh, tự nhiên cảm thấy hốt hoảng và không kiên nhẫn.

Lộc Hàm nhìn bộ dạng của anh không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, theo bản năng thu tay lại. Vẻ mặt anh bây giờ đúng là dọa người, ánh mắt đầy lạnh nhạt, trán nhăn nhó lại vùng với đôi lông mày đang nhíu chặt đúng là dọa người.

Nhưng ngay sau đó, Lộc Hàm nhất thời cảm thấy thật uất ức, cậu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thế Huân đang nằm trên mặt đất. Thân thể anh ngày càng nóng lên, sắc mặt nhợt nhạt, cậu liền cong lên một nụ cười tà.

Lộc Hàm vừa định vươn chân đá anh, suy nghĩ một chút lại bỏ xuống, sau đó cởi dép lê ra, dè dặt thăm dò đá nhẹ anh một cái, thấy anh không có phản ứng gì, Lộc Hàm ban đầu còn thấy không yên tâm, trong nháy mắt liền hừng hực khí thế.

Cậu cười khan một tiếng, lại ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo vẻ tươi cười có chút gian trá, vươn tay chọc chọc vào gương mặt lạnh như băng của Thế Huân:

"Anh kiêu ngạo cái gì? Bây giờ không phải tôi muốn làm gì anh đều được sao?

" Cậu. . ."

Thế Huân hiện tại đang mất hết sức lực, đầu lại vô cùng choáng váng , căn bản không thể nghe rõ người trên đỉnh đầu nói cái gì, chỉ cảm thật sự rất ồn ào, nhưng anh cũng chẳng còn sức lực để đuổi đi.

Lộc Hàm nhìn Thế Huân bày ra vẻ mặt kích động muốn giết người nhưng lại không thể động đậy, trong nháy mắt vui vẻ đứng lên.

Cậu nhớ tới một câu nói kinh điển, liền cúi xuống nhìn gương mặt anh tuấn của Thế Huân, cười một cách vui vẻ:

"Dù anh có gọi gãy cổ cũng sẽ không có người tới cứu anh!"

"Nói nhiều!"

Thế Huân quát nhẹ một tiếng, kích động đưa tay ra đem ngọn nguồn của sự ồn ào kia ôm vào trong lòng mình, sau đó lấy một tay vuốt đỉnh đầu Lộc Hàm còn đang ngu ngơ, trong miệng than thở nói : " ViVi, đừng nghịch ngợm nữa."

"!"

Lộc Hàm cảm thấy trời đất như quay cuồng, mặt cậu áp vào lồng ngực ấm nóng của Thế Huân, còn có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào tai, kích thích đại não của cậu. Thậm chí ngay cả cái tên "ViVi" cũng bị cậu tự động bỏ qua, trong đầu cậu hiện tại cơ hồ tất cả đều là tiếng tim đập của Thế Huân.

Bàn tay nhỏ bé của Lộc Hàm đặt trên ngực Thế Huân có ý ngăn cách rõ ràng hai cơ thể nhưng bộ đồ ngủ của cậu vẫn bị nước mưa trên người anh làm ướt.

Cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt làm Lộc Hàm chợt thấy rùng mình, cậu giãy giụa muốn thoát ra, thế nhưng sức lực của Thế Huân dù đang mệt vẫn mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều.

Bàn tay lạnh như băng của anh vẫn đặt trên đỉnh đầu cậu, thỉnh thoảng lại vuốt ve như vuốt con mèo nhỏ khiến Lộc Hàm càng thêm tức giận.

Cậu nghiến răng gầm lên một tiếng: " Thế Huân! Đại cầm thú!"

Tiếng của cậu thiếu chút xuyên thủng màng nhĩ của Thế Huân, làm anh tỉnh táo không ít. Anh mở hai mắt vẫn còn đang mơ màng, cúi đầu nhìn, liền thấy đứa nhỏ ở trong lòng ngực của anh lại chính là Lộc Hàm, thoáng chốc nhíu mày, nhanh tay đẩy cậu ra, động tác đầy ghét bỏ.

Bị đẩy ra không lưu tình chút nào, Lộc Hàm không kịp phản ứng lại liền trực tiếp lăn hai vòng trên mặt đất, bị đụng mạnh vào một bên giường mới ngừng lại được.

Lộc Hàm vô cùng nổi giận! Chẳng lẽ Thế Huân đúng là khắc tinh của cậu sao? Cậu cứ gặp anh là y như rằng sẽ không có chuyện tốt đây.

Cậu lắc lắc đầu, chống tay đứng dậy. Nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy ướt đẫm một mảng áo trước ngực, áo ngủ bằng bông màu trắng của cậu lúc này dính đầy nước, gắt gao dính chặt vào người, thật sự không thoải mái.

Lộc Hàm cắn chặt răng, cũng may áo cậu mặc có hình mèo lớn, nếu không hôm nay thật sự mất mặt! Áo của cậu màu trắng nên khi bị ướt còn để lộ nguyên cả bên trong, có cho tiền cậu cũng không dám mang bộ dạng này đi ra ngoài.

Cậu vô thức nhíu mày, sau đó đứng dậy muốn rời đi. Nhưng chưa tới nửa bước, đã nghe thấy tiếng Thế Huân hít thở dồn dập. Cậu lại cắn môi, nhắm lại hai mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi xoay người trở lại.

Thế Huân bây giờ đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ là chân tay vẫn còn run lẩy bẩy như mất hết sức lực, anh lại nghĩ đã như vậy thì nằm trên luôn mặt đất nghỉ ngơi chốc lát.

Nhưng vẫn chưa kịp nhắm mắt lại đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm đang cau mày trừng mắt liếc anh.

Thế Huân không mở miệng, Lộc Hàm tự ý xông vào nhà anh, lại còn nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Anh có thể tự đứng lên được không?"

Lộc Hàm duỗi bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Thế Huân, ý tứ của cậu rất rõ ràng, nếu anh cố gắng được thì hãy tự đứng lên, nếu không thể, anh có thể cầm tay cậu, cậu rất độ lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước mà kéo anh đứng lên.

Mảng băng trong mắt Thế Huân tan vỡ một ít, anh chậm rãi dời tầm mắt xuống bàn tay nhỏ của Lộc Hàm để trước mặt mình.

Thế Huân hô hấp nặng nề, sau đó duỗi bàn tay của mình cầm lấy tay Lộc Hàm.

Lúc anh cầm lấy tay cậu, Lộc Hàm nhíu chặt lông mày đến mức như sắp chạm vào nhau. Thế Huân đưa ra nhiều sức lực đến nỗi suýt nữa đem tay cậu bóp nát, cậu chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Cậu làm người tốt thật sự là phải kìm nén đến phát tức, vậy mà tên tiểu cầm thú này chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cậu, anh lại dùng nhiều sức như vậy để nắm tay cậu.

Lộc Hàm cố gắng chịu đựng cảm giác kìm nén đến phát tức, tức nước thì vỡ bờ. Cậu đứng dậy, sau đó ra vẻ không cẩn thận đá vài cái vào Thế Huân để phát tiết.

Thế Huân kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay đang nắm tay Lộc Hàm lại tăng thêm sức lực, khiến Lộc Hàm đau đến mức hận không thể trực tiếp một cước dẫm một phát trên bụng của anh!

Thế Huân dựa vào sức của Lộc Hàm mà ngồi dậy, trong nháy mắt cảm thấy đầu váng mắt hoa, anh hít vào một hơi thật dài, sau đó một tay chống xuống mặt đất, lấy đà đứng lên.

Lộc Hàm mặc dù trong lòng đầy oán hận, nhưng vẫn quyết làm người tốt đến cùng, vội vàng đi qua đỡ lấy cánh tay Thế Huân, cố gắng dìu anh lên trên giường.

Mới đi được vài bước, Lộc Hàm không cẩn thận bước hụt chân, hai người liền bị mất trọng tâm rồi ngã về phía trên giường.

Một khắc ngã xuống này, Lộc Hàm có thể cảm nhận được Thế Huân nhanh chóng đưa tay lên bảo vệ đầu cậu, hai người liền ngã xuống trên giường cứng nhắc.

Lộc Hàm chỉ cảm thấy Thế Huân trên người cậu như đám rong biển, mãnh liệt trợn to hai mắt, thở ra một hơi thật dài, sau đó lại thành ho khan kịch liệt.

Thế Huân vẫn cau mày, mặt của anh vừa đúng chôn ở hõm cổ Lộc Hàm, bởi vì thân thể nóng ấm mà hô hấp cũng hết sức chậm rãi, nặng nề.

Hơi thở nóng bỏng rơi xuống trên cổ Lộc Hàm, khiến cậu vừa nóng vừa ngứa. Lộc Hàm muốn cười nhưng phát ra chỉ có tiếng ho khan, Thế Huân đè lên người cậu, thiếu chút nữa làm cho cậu bị nghẹn chết.

Thế Huân cũng đang mơ màng, anh cảm giác trước ngực mình đang có một mảnh mềm mại đè lên, hơn nữa còn đang giãy dụa dưới thân anh, thân thể ấm nóng khiến anh càng mẫn cảm hơn với sự mềm mại ấy.

Trong nháy mắt, hô hấp của anh trở nên dồn dập, anh vội vàng nhắm mắt lại, che giấu đi ngọn lửa nóng bỏng kia.

"Anh có thể dịch ra được không?"

Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi nói một câu, trừng mắt nhìn chằm chằm Thế Huân.

Thế Huân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó hai tay chống xuống giường, xoay người ngã sang một bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro