CHƯƠNG 20: Thay đổi hình tượng gặp ông nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân nói xong nhìn lướt qua Lộc Hàm, tự mình đi vào, bộ dáng tùy ý kia giống như đang đi vào nhà anh vậy.

Trong phòng Lộc Hàm chỉ có một chiếc ghế nhìn qua có vẻ thoải mái nhất, chính là chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của cậu. Thế Huân trực tiếp ngồi lên, lại liếc mắt nhìn vào nội dung trên máy vi tính.

Lộc Hàm mới vừa bị Thế Huân giáo huấn nên rất không vui, không muốn để ý tới hắn. Nhưng ngặt nỗi lúc này ánh mắt Thế Huân như có như không mang theo uy hiếp thỉnh thoảng lại rơi vào trên người cậu.

Cuối cùng, năng lực chịu đựng của Lộc Hàm quá yếu kém nên đành giơ tay đầu hàng, yên lặng xoay người đi vào phòng bếp làm cơm tối .

" Tôi thích ăn sợi mì được cán phẳng mềm mại. "

"!"

Lộc Hàm hung tợn trợn mắt nhìn mì sợi trên tay mình một cái, giống như nó chính là tiểu cầm thú, dùng sức nhéo một cái, sau đó hung tợn đem nó bỏ lại trong ngăn kéo, lại cúi người lấy dụng cụ cán sợi mì .

Lộc Hàm bình thường đều hiếu động náo loạn ồn ào giống như một đứa trẻ, nhưng thời điểm cậu nấu cơm lại hết sức yên tĩnh chuyên chú.

Tạp dề màu hồng khoác lên người, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắn bóp sợi mì qua lại, một loại biểu lộ cố chấp kiên trì lại trở thành một dáng vẻ đáng yêu, ngây ngô.

Trong khi Lộc Hàm đang cố gắng phấn đấu hoàn thành món mỳ sợi, Thế Huân nhìn qua manhua Lộc Hàm soạn thảo, thỉnh thoảng dùng mực đỏ ghi chú gì đó.

Lộc Hàm nấu cơm coi như khá khéo tay, chỉ chốc lát sau trong không gian nho nhỏ liền tràn ngập hương thơm.

" Được rồi! anh Ngô, có thể dùng bữa !"

Lộc Hàm cất giọng nói mang theo tia u oán, ánh mắt nhìn Thế Huân cũng hận không thể đem anh ra cắt thành mấy đoạn .

Thế Huân tự động bỏ qua ánh mắt không quá dịu dàng của Lộc Hàm mà đứng dậy, rất tự giác ngồi vào cái ghế nhỏ duy nhất ở phòng bếp.

Lộc Hàm bưng bát mì lên, hai mắt chớp chớp nhìn Thế Huấn cái gì cũng không làm còn mang theo bộ mặt hiển nhiên ngồi trên ghế chờ đợi, không thể không ở trong lòng bội phục độ dày của mặt anh lại tăng cấp thêm một tầng.

Cậu cũng lười cùng anh tranh cãi, nghiêng đầu xoay người lại, đem chiếc ghế cạnh bàn làm việc của cậu đẩy tới, sau đó hung tợn múc một muỗng lớn nước dùng đổ lên vắt mì, thô lỗ trộn trộn. Cũng không thèm để ý Thế Huân mà hung tợn ăn một miếng to, ngay sau đó xoay người một cái bỏ chạy đến phòng vệ sinh, đem tất cả sợi mì trong miệng đều phun ra.

Nước dùng bỏ quá tay rồi, mặn chết cậu.

Lộc Hàm cảm thấy rất ủy khuất đến nỗi nước mắt như muốn chảy xuống, sau đó yên lặng xoay người trở lại.

Đang lúc cậu có ý định đem bỏ tô mỳ thì đột nhiên phát hiện, bát nước dùng vốn là nguyên vẹn giờ lại thiếu mất một nửa, cậu nháy nháy mắt, có chút khó tin nhìn bát của Thế Huân.

Thế Huân không ngẩng đầu, bộ dáng không có vấn đề tiếp tục ăn mì, trên mặt như cũ là dáng vẻ vạn năm tê liệt, bất quá tư thế ăn cơm của anh rất ưu nhã , nhìn qua giống như rất chú tâm thưởng thức bữa ăn vậy.

" Khi ăn bị nhìn khiến tôi rất không thoải mái. "

Thế Huân không ngẩng đầu cũng biết Lộc Hàm muốn hỏi cái gì liền lạnh lùng mở miệng, sau đó lại một ngụm tiếp tục ăn mì .

Lộc Hàm liếc nhìn bát nước dùng bên cạnh, vừa muốn ói lại phải kìm chế lại, đem tất cả nín trở về, yên lặng an tĩnh ngồi xuống ăn mì.

" Sáng sớm ngày mai ăn xong điểm tâm, cậu và tôi cùng đi. "

Thế Huân suy nghĩ một chút, sợ Lộc Hàm không hiểu, lại bổ sung một câu:

" Đường về nhà có chút xa. "

Lộc Hàm đang ăn mì thì chợt khựng lại. Cái gì? Ý của Thế Huân là điểm tâm ngày mai cũng muốn tới ăn cùng cậu sao?

Cậu không dám chất vấn, chỉ có thể chớp chớp mắt biểu lộ vẻ nghi hoặc. Thế Huân lại ăn tiếp một ngụm, lúc này mới để ý tới Lộc Hàm, vừa mở miệng liền đem Lộc Hàm đang ảo tưởng đả kích đến thiếu chút nữa tâm hồn cũng vỡ nát.

" Sáng mai tôi muốn ăn cháo. "

Lộc Hàm ngoài mặt thì gật đầu, trong lòng lại đang gầm thét: Cái đầu anh! Cái đầu anh! Ai thèm quản anh muốn ăn cháo hay không chứ!

Nhưng vì mấy ngày nữa phải hoàn thành bản thảo để nhận được công nhận của các biên tập, đổi lấy cơ hội gặp mặt nam thần, cậu cắn răng nhẫn nhịn.

Buổi tối hôm đó, Lộc Hàm sau khi tiễn Thế Huân, vừa nhìn thấy bản thảo của mình liền hét lên một tiếng. Đang lúc muốn xông qua tìm Thế Huân chất vấn thì chợt khựng lại, ngay sau đó lại thêm một tiếng thét chói tai!

Sau đó cậu liền nhảy lên ghế, chăm chú nhìn những nơi dùng mực đỏ sửa lại, càng xem ánh mắt càng sáng, hưng phấn đến mức cả đêm đều không ngủ .

Sáng sớm ngày thứ hai, cậu mở cửa cho Thế Huân, trên mặt đều là nụ cười niềm nở, hiếu khách tiếp đãi, dù sao cũng nhờ anh mà cậu đã hoàn thành tốt bản thảo tối qua.

Lộc Hàm tận tâm tận lực chuẩn bị bữa ăn sáng cho Thế Huân, nhưng một câu cám ơn kia, cho đến khi ăn xong điểm tâm cũng không nói với anh

Vì không thể làm cho Ngô lão gia bị hù dọa, Lộc Hàm bị buộc thay hình đổi tượng một phen. Cậu như thế nhưng lại là lần đầu chính thức chọn lựa quần áo kĩ càng, đi thử từng bộ. Vì vậy thời điểm từ phòng vệ sinh đi ra liền cảm thấy không được tự nhiên, lúc thì kì quái chỗ này, lúc lại kì quái chỗ kia.

Thế Huân lúc này đang nghiên cứu chiếc giường nhỏ của Lộc Hàm, nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn sang, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một tia sáng.

Một chiếc áo sơmi trắng tinh tế làm nổi bật vóc người nhỏ nhắn đáng yêu của Lộc Hàm. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng khiến cô toát ra vẻ thành thục nhưng lại không mất đi dáng vẻ ngây thơ khả ái.

" Như vậy được không ? "

Lộc Hàm không thích ứng được nhìn Thế Huân, theo bản năng muốn cắn môi , lại thấy Thế Huân vươn tay ra khiến cậu bị dọa sợ, vội vàng thu hồi hàm răng lại.

" Đi thôi . "

Thế Huân không có bất kỳ đánh giá nào, một đường hướng đến thang máy đi tới. Lộc Hàm nhìn bóng lưng Thế Huân bĩu môi, vội vàng đi theo vào .

Dọc đường đi hai người đều im lặng không nói gì cả, chẳng qua thời điểm khi tiến vào khu nhà họ Ngô, Lộc Hàm ngạc nhiên đến mức trừng lớn mắt. Cái khu nhà này gần như nằm trên đỉnh núi, lại còn chiếm hơn phân nửa, chẳng lẽ Ngô lão gia tử là một thổ phỉ ?

Xe một đường đi vào trong khuôn viên Ngô trạch, vườn hoa hồ nước cái gì cần có đều có. Lộc Hàm cảm giác mình có chút nhỏ bé, càng nhìn càng thấy mất tự nhiên.

Vừa xuống xe , Lộc Hàm nhìn tòa nhà hoành tráng đồ sộ trước mặt không khỏi có chút khiếp đảm mà đứng im tại chỗ.

Đột nhiên một đôi bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Xúc cảm lạnh như băng khiến Lộc Hàm lấy lại tinh thần, cậu ngửa đầu nhìn một bên gương mặt anh tuấn của Thế Huân, không biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn.

" Ai nha , vợ của cháu trai ta tới rồi! Mau mau mau, để cho ông nội xem một chút!"

Lộc Hàm mới vừa buông lỏng tinh thần, đột nhiên nhìn thấy một ông lão tinh thần sảng khoái từ trong nhà đi ra.

Ông nội cùng Thế Huân dáng dấp có nhiều phần giống nhau, nhưng ông nội luôn cười tươi, thoạt nhìn cũng rất hòa ái.

Khẩn trương trong lòng Lộc Hàm cũng thoáng chốc giảm xuống một phần, cậu vội vàng kéo ra nụ cười, biểu lộ một bộ dáng khéo léo, thân thiết.

Ông nội của Thế Huân vừa thấy Lộc Hàm, liền cười híp mắt ra đón, từ đầu tới cuối cũng lười nhìn Thế Huân một cái.

" Dáng dấp của cháu dâu ta thật là đẹp mắt, cùng tiểu tử tiểu Huân này ở chung một chỗ, thật là thiệt thòi cho một cậu bé đáng yêu như cháu!"

Ngô lão gia hết sức không khách khí trực tiếp đả kích Thế Huân .

Lộc Hàm nghe xong liền vui vẻ, chẳng qua là còn chưa thả lỏng xong liền bị lời nói kế tiếp của Ngô lão gia làm cho ngây ngẩn cả người .

Chỉ nghe Ngô lão gia tử vui sướng nói:

" Cháu dâu, tối nay ở lại đây, ta cố ý đem phòng ngủ tốt nhất trong Ngô trạch để cho lão Vương dọn dẹp xong, tối nay hai ngươi cùng nhau ngủ! Sớm một chút để cho ông nội ôm được chắt nhé!

--- -------

[ Cảnh nhỏ miễn phí ] : Phúc lợi

Boss ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bản soạn thảo của Lộc Hàm , trong đôi mắt lạnh như băng lóe lên một tia vui vẻ hiếm thấy. Không phải vì Lộc Hàm vẽ tốt mà là anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị.

Không biết Lộc Hàm khi biết mình chính là Huân nam thần của cậu lúc đó sẽ có biểu tình gì đây.

Nghĩ tới đây, Boss cầm điện thoại lên lạnh lùng nói :

" Truyền xuống một tin mới, cứ nửa năm chọn ra một vị tác giả có tiềm năng nhất, tôi muốn đích thân bồi dưỡng . "

" Cái gì ? "

Thân là Phó tổng của tập đoàn Ngô thị, Bạch Tiêu vừa nghe đến liền sửng sốt. Thế Huân cho tới bây giờ có khi nào quan tâm tới những chuyện vặt vãnh như thế này đâu. Hôm nay là trúng gió nơi nào, hay thật ra bị nóng sốt đến ngốc luôn rồi ?

" Vì ...... vì sao ? "

" Vì muốn nâng cao chỉ số thông minh của bọn họ. "

Thế Huân lạnh lùng nói, trong mắt lại lộ ra một tia vui vẻ: " Cứ quyết định như vậy đi. "

Nói xong liền cúp điện thoại, để lại Bạch Tiêu vẫn mang biểu tình kì quái khó hiểu.

Phúc lợi mới cứ như vậy được đề ra, Boss kiên nhẫn chờ đợi cậu bé ngốc rơi vào trong hố, nghĩ tới đây thật có chút kích động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro