Chương 21: Sự thật xấu hổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nội ông nội..." chắc chắn là Lộc Hàm đang nằm mơ, theo phản ứng liền nói lắp.

Nội tâm của cậu lại gào thét: Đây là tình huống kì lạ gì vậy? Cậu không phải là vị hôn thê của anh ta mà? Ngô lão gia ở tuổi này như vậy chẳng phải rất bảo thủ sao? Như thế nào lại vội vã sắp xếp cho họ ngủ chung? Ông nội à, ý nghĩ trong sáng của ông đâu rồi?

"A a a..." Ngô lão gia tưởng rằng Lộc Hàm đang vui mừng, vừa đi vừa hát khẽ, còn làm ra một tư thế chiến thắng nữa.

Lộc Hàm nhìn Ngô lão gia trong nháy mắt biến thành bộ dáng ngốc nghếch liền hoang mang lo sợ quay đầu nhìn Thế Huân đang cùng cậu sánh vai đứng chung một chỗ, đôi mắt bán nguyệt hiện ra vẻ nghi ngờ cùng bất an.

Thế Huân vẫn như cũ, bộ dạng không sợ bất cứ điều gì, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Ngô lão gia đang đứng sau lưng Vương quản gia, Vương quản gia như hiểu ý liền tiến lên một bước, xoay người như nghi thức chuẩn mực.

"Thưa lão gia, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi đường đã rất mệt mỏi, hay là trước tiên để họ đi vào nghỉ ngơi một chút, còn công việc để lát nữa hãy nói, có được không?"

Vương quản gia năm nay 65 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng chỉ tầm 50, theo Ngô lão gia hơn nửa đời người nên mới dám nói như vậy, Ngô lão gia có lẽ giữ cho ông ấy chút mặt mũi, nghĩ có chút không cam lòng nhưng cũng nhẹ gật đầu.

"Cháu dâu, mau vào nhà cùng ông, thích cái gì thì cứ lấy hết đi! Nếu cái gì cũng thích thì chuyển đến đây ở cũng được!"

Từ lúc Thế Huân lớn lên, Ngô lão gia luôn luôn mong ngóng có cháu dâu, lúc này ông đã được nhìn thấy tận mắt, đương nhiên rất phấn chấn. Hơn nữa ông đã lớn tuổi, hai năm trước lại phải chịu đựng một cú sốc lớn, bởi vậy đầu óc khi thì bình thường khi lại mơ hồ, tính cách càng lúc càng giống trẻ con.

Lộc Hàm nhìn Ngô lão gia đang niềm nở quá mức, thật sự có chút bất lực, cậu mỉm cười ngọt ngào, một mình ở chỗ này nên cậu nghĩ phải chiến đấu hăng hái mới được. Thế Huân nhìn cách cậu đùa giỡn thật sự rất khó chịu, lúc Lộc Hàm vội vàng kéo tay Thế Huân thì bị chính anh lôi đi.

Nhưng Lộc Hàm có ý định từ chối sự giúp đỡ của Thế Huân, định sẽ một mình đối phó với Ngô lão gia, Thế Huân đột nhiên quay đầu lại hơi cúi xuống, đôi môi mỏng kề sát bên tai Lộc Hàm.

Anh có vẻ hơi trầm xuống, giọng nói ở bên tai Lộc Hàm lại vô cùng ngọt ngào: "Ông nội lớn tuổi rồi, tính tình càng ngày càng giống trẻ con, cậu đừng để tâm làm gì."

Nói xong Thế Huân thẳng người lên, kéo bàn tay nhỏ bé của Lộc Hàm lên phía trước, cậu ngay lúc này chỉ cảm thấy bên tai thổi tới một luồng gió ấm áp, tê dại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức đỏ lên, toàn thân lại sởn gai ốc.

Cậu nhịn không được vừa mừng vừa lo, suy nghĩ: Chẳng lẽ câu nói vừa rồi của Thế Huân là muốn an ủi cậu?

Còn chưa kịp phản ứng đã bị lực ở tay Thế Huân kéo lên phía trước, Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn tấm lưng cường tráng, cậu trông thấy nửa mặt của anh vẫn thản nhiên, lập tức cảm giác có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, khẽ cựa mình, cố giấu đi bản thân đang sởn gai ốc.

Cậu bước vào nhà của Ngô gia, nhịn không được liền hít nhẹ một hơi, không phải là cậu không quen với những nơi to lớn, nhưng thật sự là nhà của Ngô gia quá nguy nga tráng lệ rồi!

Đây là phòng được trang trí theo kiểu cổ xưa, cho dù Lộc Hàm có không hiểu một tí gì về cổ vật thì cũng nhìn ra được hơn nửa số đồ vật trong phòng này đều là đồ cổ.

Cậu chớp chớp mắt, cố gắng nhìn qua một lần thật tỉ mỉ nhà của Ngô lão gia, sau đó giật giật tay của Thế Huân đang kéo cậu.

Thế Huân cảm giác được đằng sau cậu đang mờ ám điều gì đó nên dừng bước, hơi nghiêng người về sau, đôi mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra sự nghi ngờ.

Lộc Hàm cẩn thận quan sát từng li từng tí, sau đó kiễng mũi chân lên, cố hết sức mà vẫn không thể với tới tai của Thế Huân, cậu tức giận, trực tiếp thò tay giữ chặt vạt áo trước ngực của anh.

Thế Huân không kịp chuẩn bị đối với động tác này của Lộc Hàm nên cơ thể bị cậu kéo nghiêng một tí.

Lộc Hàm khi ngang với tai Thế Huân lúc này mới hài lòng, ra vẻ thần bí hỏi một câu: " Thế Huân, có phải đời trước của anh là thổ phỉ hay không? Chính phủ có biết nhà anh có nhiều cổ vật như vậy hay không? Biết hay không...?"

Lộc Hàm lảm nhảm xong liền nghĩ đến phỏng đoán đó mà sơ hãi, nét mặt Thế Huân lập tức trở nên vô cùng bất lực.

Cậu không hề hay biết mình vừa bị đẩy ngã nhào vào lồng ngực Thế Huân, va chạm khiến đầu óc choáng váng đến hoa mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngô lão gia ở sau lưng vừa cười vừa nói: "Các cháu muốn hôn thì cứ hôn đi, không cần để ý tới ông đâu, ông cởi mở lắm. Haha!"

"..." Lộc Hàm đâm phải lồng ngực nhìn thì gầy gò nhưng quả thực rất săn chắc của Thế Huân lập tức chóng mặt, căn bản đều quên việc phải giữ khoảng cách.

Thế Huân sợ cậu vừa bị ngã đứng không vững , liền vội vàng vươn tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của cậu. Chỉ là Lộc Hàm lại cao hơn một chút so với ý nghĩ của anh.

Tay anh vốn muốn đặt bên hông của Lộc Hàm, không nghĩ qua thoáng cái lại đặt ngay trên mông của cậu.

"!" Lộc Hàm cảm thấy mông mình đột nhiên bị đánh bất ngờ, sợ tới mức trừng lớn hai mắt, vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, liền thấy kẻ đánh mình lại là Thế Huân, lúc này trên mông cậu còn có bàn tay của anh khiến cậu vô cùng sợ hãi.

"Anh! Anh! Anh!" Lộc Hàm bị dọa sợ đến nỗi nói lắp.

Ngô lão gia ở đằng sau cậu thấy tình cảnh này, cười đến nỗi không khép được miệng, giống như ông lập tức có thể ôm cháu trai vậy.

Mà vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trước sau như một của quản gia Vương lúc này lại hơi nhíu mày, bộ dạng cẩn thận liều lĩnh nói ra: "Lão gia, ông như vậy sẽ dọa chết thiếu phu nhân đấy!"

Lộc Hàm giận dữ liếc nhìn Vương quản gia, trong lòng thầm nói: Ông ta rõ ràng đứng sát bên người Ngô lão gia, chỉ cần vươn nhẹ tay là có thể giữ chặt Ngô lão gia rồi, nhất định là ông ta cố ý!

Cậu lập tức hiểu ra: Thì ra ở bên trong nhà này bụng dạ đen tối như nhau, ngay cả lão quản gia kia.

Lúc này Thế Huân lại lạnh nhạt rút tay mình về, sau đó lại chuyển thành nắm bàn tay nhỏ bé của Lộc Hàm, nhìn giống như bình thường, không có gì xảy ra. Không lạnh không nhạt nói một câu cũng không tính là giải thích: "Vì cậu cao hơn tôi nghĩ."

Lộc Hàm nghe xong càng tức giận, cho anh ta chiếm tiện nghi của cậu , còn dám trách cậu quá cao? Nhưng hiện tại Ngô lão gia đang ở trước mặt nên cậu không thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Cháu dâu ngoan, đi nào, đừng buồn, để ông dẫn cháu đi ăn, ông cố ý dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho cháu đấy!"

Ngô lão gia nói xong liền đi đến bên cạnh Lộc Hàm, cười hiền lành.

Lộc Hàm trong lòng luôn yếu mềm trước tình thân của gia đình nên lập tức bị Ngô lão gia làm cho cảm động. Từ lúc cha mẹ cậu bị tai nạn hai năm trước, cũng chẳng còn ai thân thuộc lo lắng bữa ăn cho cậu.

Lộc Hàm hai mắt đỏ lên, dùng sức gật nhẹ đầu, nụ cười trên mặt cậu càng thêm chân thật.

Thế Huân cảm giác Lộc Hàm có gì đó bất thường, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, thấy đáy mắt cậu ửng hồng, lại chẳng nói tiếng nào, bàn tay đang nắm tay cậu bỗng nhiên siết chặt lại.

Sau khi dùng bữa trưa một cách vui vẻ, Thế Huân cùng Lộc Hàm ý định ăn xong sẽ rời khỏi. Nào ngờ hai người họ còn chưa đi được một bước thì Ngô lão gia đã ôm lấy tim mình dáng vẻ chật vật như sắp chết, nằm trên ghế salon nhất định không cho họ đi.

Thế Huân đứng bên cạnh ghế salon, cúi đầu nhìn Ngô lão gia nằm trên đó đang giả vờ bệnh, lạnh nhạt mở miệng: "Ông nội à, Bạch Tiêu nói ông có bệnh về thận, chứ không phải tim."

Bởi vì Thế Huân trừ lúc ăn cơm ra, từ đầu đến cuối đều không buông bàn tay nhỏ bé của Lộc Hàm, có thể nói cậu và anh như hình với bóng đứng cạnh nhau, cho nên lúc này Lộc Hàm chỉ có thể xấu hổ đứng bên ghế nhìn Ngô lão gia.

"..." Ngô lão gia lúc này mới nhận ra mình che nhầm chỗ, cau mày ngồi xuống, sau đó lại "Ai da" một tiếng, ôm lưng mình, xuýt xoa.

"Xùy..." Lộc Hàm nhịn không được, che miệng cười rộ lên, đang cười thì phát hiện cả ba người kia đều đang nhìn mình chằm chằm.

Thế Huân vẻ mặt co quắp như cũ, chỉ có điều trong cặp mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại mang theo cảm giác ngây ngốc si mê.

Vương quản gia nói trước: "Thiếu phu nhân, lão gia ở chỗ này chỉ một mình thật sự rất cô đơn, nếu cậu cùng thiếu gia có thời gian, hay là ở lại chăm sóc ông ấy, chỉ mấy ngày nữa là lão gia sẽ một mình ra nước ngoài, không biết khi nào có thể gặp lại mọi người, nghĩ đến điều ấy, tôi thật không đành lòng..."

"..." Lộc Hàm lập tức im lặng, Vương quản gia nói chuyện này ra quả thật cậu không có cách nào từ chối, cậu vô thức quay đầu về phía Thế Huân, hỏi thăm ý của anh ta.

Thế Huân không có phản ứng gì, chỉ nhìn Ngô lão gia, Ngô lão gia lúc này cũng thu hồi bộ dạng trẻ con lại, trong giây lát trở nên tỉnh táo lại, hơi cúi đầu như không muốn thừa nhận, thì thào một câu: "Ông nội chỉ sợ không thấy được các cháu nữa, lần này ra nước ngoài, cũng không biết có thể gặp lại hay không..."

Chỉ một câu đó đã khiến Lộc Hàm nháy mắt chịu không được đứng lên nhưng lại bị Thế Huân nắm tay kéo lại, cậu muốn kêu tên của anh, nhưng sợ lạnh nhạt như vậy lại khiến Ngô lão gia nghi ngờ, cuối cùng điều hòa cơ thể một chút, thở nhẹ nói: "A Huân, hay là chúng ta chăm sóc ông nội được không?"

Một từ A Huân vừa phát ra liền khiến Thế Huân quay đầu nhìn về phía Lộc Hàm, cặp mắt đào hoa lạnh lùng đối với chuyện nào cũng thờ ơ bây giờ lập tức trợn lên nhìn cậu.

Xem ra biểu tình này đối với Lộc Hàm, chính là bị cách xưng hô của cậu làm cho buồn nôn, trong nội tâm cậu có chút không thoải mái liền bĩu môi, cậu cũng là bất đắc dĩ mới gọi như vậy, anh ta lại còn bày ra ánh mắt như thế nữa.

Thế Huân lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, quay đầu hướng về phía vẻ mặt cô đơn của Ngô lão gia gật nhẹ đầu: "Cháu sẽ nghỉ lại một đêm, mai còn phải đi công tác."

"Được!Được! Được!" Ngô lão gia thật sự rất vui mừng, nghĩ lại ông từng oai phong hơn nửa cuộc đời, không nghĩ tới về già trí nhớ lại tụt giảm, dần dần lộ ra dấu hiệu ngốc nghếch của người già.

Thời điểm ông minh mẫn không nhiều lắm, ngay cả thân thể hiện tại cũng có vấn đề, chỉ sợ sống không được lâu nữa, giờ muốn bù lại những năm tháng lỗi lầm nên vô cùng quý trọng giây phút được ở cùng Thế Huân.

Chỉ tiếc Thế Huân như cũ không lúc nào quên chuyện lúc nhỏ nên đối với ông vẫn còn xa cách, hôm nay cho dù ông có bệnh nặng thì cũng lạnh nhạt như trước.

Buổi chiều, thật hiếm khi Thế Huân có kiên nhẫn dẫn theo Lộc Hàm đi dạo bên trong nhà khiến cho cậu lần nữa hoài nghi, Ngô lão gia có phải làm chức vụ to lớn, là cường hào ác bá của một phương nên mới chiếm được diện tích rộng như thế này, nếu không thì tòa nhà này cũng thật quá mức doạ người rồi.

Đi dạo đến tối, cùng nhau vui vẻ ăn cơm, rồi đến giờ đi ngủ, cậu cùng Thế Huân bị Ngô lão gia cùng Vương quản gia đe dọa lừa gạt đến trước cửa phòng, Lộc Hàm giờ mới nhớ tới lời nói của Ngô lão gia lúc vừa tới cửa.

Cậu chớp chớp mắt, trong lòng không hiểu rõ nhìn Thế Huân, chẳng lẽ đêm nay bọn họ phải ngủ cùng một chỗ thật ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro