Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhóm bác sĩ vội vàng đi vào, Lộc Hàm nhìn Ngô lão gia tử không còn vấn đề gì đáng ngại liền thở phào nhẹ nhõm. Tâm tình vừa thả lỏng mới phát hiện mình đang tựa đầu lên vai Thế Huân.
Lộc Hàm vội vàng lùi về phía sau, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thật ra rất lúng túng nên chỉ biết cào loạn mái tóc. Tuy nhiên cũng chính vì buông lỏng tâm tình, cậu mới phát hiện vừa rồi căng thẳng quá mức nên bây giờ toàn thân đều đau ê ẩm.
Lộc Hàm liếc Thế Huân một cái, tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống. Ngồi được chốc lát, cậu nhìn cái túi của mình trên ghế, sau đó lấy điện thoại di động ra, trầm mặc không nói.
Thế Huân xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn thấy động tác kia của Lộc Hàm, nhàn nhạt hỏi một câu :
“ Chuyện kia bây giờ đi còn kịp không ? ”
Lộc Hàm nghe thấy thanh âm, liền ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thế Huân, đưa ngón tay chỉ chỉ cái mũi của mình:
“ Anh hỏi tôi ? ”
Thế Huân khó được một lần quan tâm người khác, nhưng lại bị phản ứng chậm chạp của Lộc Hàm đả kích, có chút không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn cậu, gật đầu một cái.
Lộc Hàm thở dài , khuôn mặt nhỏ nhắn suýt nữa nhăn thành bánh bao. Cậu uể oải tắt điện thoại di động, cố gắng tỏ ra lạc quan nhưng trên khuôn mặt vẫn không giấu nổi vẻ chán nản, chậm chạp nói :
“ Không còn kịp nữa rồi …… đoán chừng Huân đại thần sớm đã đi. ”
Thế Huân vừa nghe nói đến Huân đại thần, lúc này mới nghĩ ra, thì ra hôm nay là ngày hẹn gặp Lộc Hàm ở công ty, bởi vì sáng sớm nhận được thông báo ông nội bệnh tình nguy kịch, anh liền quên mất chuyện này.
Thế Huân chỉ hơi trầm ngâm, trực tiếp xoay người hướng phía cầu thang bộ đi tới. Lộc Hàm nghe thấy tiếng bước chân, sửng sốt ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thế Huân.
Ngay sau đó trên mặt cậu lộ ra vẻ ấm ức, gầm thét trong lòng: tên tiểu cầm thú này, dù sao cậu cũng vì chuyện của anh mà bỏ lỡ cuộc gặp mặt với đại thần, anh coi như không giúp được gì, nhưng cũng nên an ủi cậu một câu chứ.
Một lát sau Thế Huân trở lại, tựa vào trên tường bên ngoài phòng bệnh nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm bị anh nhìn có chút sợ hãi, liền cau mày ra vẻ hỏi một câu :
“ Nhìn cái gì ? ”
“ Trốn tránh không phải là biện pháp. ”
Thế Huân vừa mở miệng, điện thoại di động trên tay Lộc Hàm liền run lên. Chuyện hôm nay thật ra thì người mà cậu có lỗi nhất chính là Tô Mộ, nhưng là cậu thật sự còn chưa biết phải nên giải thích thế nào.
Lộc Hàm suy nghĩ một hồi, nhắm mắt lại trực tiếp nhấn nút mở nguồn,sau đó âm báo tin nhắn bỏ lỡ điện thoại vang lên liên tục, cho đến lúc hai tay của Lộc Hàm bắt đầu tê dại thì tiếng chuông báo mới dừng lại.
Cậu chột dạ cúi đầu nhìn, nhưng vừa nhìn tới đã bị dọa thiếu chút tim cũng rớt ra ngoài. Cậu hít sâu vài hơi định thần, mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tô Mộ .
Lộc Hàm nhất thời nuốt nước miếng một cái, tinh thần quyết tử nhấn phím gọi lại, mới vang lên một tiếng, bên kia mà liền thông máy, ngay sau đó truyền tới tiếng gầm gừ kinh thiên động địa của Tô Mộ.
“ Cậu còn biết gọi điện cho tôi sao! Tôi còn tưởng rằng cậu chết rồi cơ đấy! Em gái cậu, em gái cậu! Đi xem bệnh tình nguy kịch của lão gia kia cũng không cần phải tắt máy chứ ?! ”
Thanh âm rống giận của Tô Mộ đột nhiên nhỏ đi, mang theo một chút run rẩy :
“ Cậu từ nãy tới giờ cũng không chịu gửi cho lão nương một tin nhắn, lão nương còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa báo cảnh sát! Là báo cảnh sát, cậu có biết hay không ! ”
Lộc Hàm vừa nghe lời của Tô Mộ, mũi đỏ lên, cho là Tô Mộ sẽ hung hăng mắng cậu một trận, oán tin nhắn vô trách nhiệm của cậu, lại không nghĩ rằng Tô Mộ lo lắng an ủi như vậy.
“ Tô Tô ……”
Lộc Hàm vừa mở miệng, thanh âm liền trở nên nghẹn ngào, thút thít .
Tô Mộ ở bên đầu kia vừa nghe Lộc Hàm muốn khóc, liền nóng vội, lập tức biến đổi giọng thành trêu đùa, nói :
“ Thế nào ? Xảy ra chuyện gì ? Có cần tên tôi không ? Tôi cái gì không giúp được nhưng có thể cho cậu mượn tên lấy danh nghĩa nha !”
“……”

Tính tình hào sảng của Tô Mộ nhất thời đem sự thẹn thùng của Lộc Hàm đả kích tan nát, cố nén lại xúc động, nói :
“ Cũng đã báo rồi, nhưng không có tác dụng, tôi nói tới tên cô, ngược lại còn phản tác dụng.
“ Cái……”
Tô Mộ mới vừa hô lên một chữ liền phát hiện Lộc Hàm đang đùa mình, liền nhanh chóng im lặng. Tuy mới vừa đùa giỡn nhưng nàng rốt cục vẫn không nén được mà lại lo lắng. Cô biết Lộc Hàm năm sáu năm, nhưng đây là lần đầu thấy Lộc Hàm tắt máy, ban đầu có tức giận nhưng sau đó cứ như vậy lo lắng cho tới trưa.
“ Lão gia kia không có chuyện gì chứ ? ”
Tô Mộ không muốn để cho Lộc Hàm quá đau lòng , làm bộ như vô tình hỏi một câu.
“ Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, thật xin lỗi …… Tô Tô , tôi lại tạo thêm phiền toái cho cô rồi. ”
Lộc Hàm áy náy muốn chết, vừa nghĩ tới tên đầu sỏ của chuyện này, liền ngẩng đầu hung tợn trợn mắt nhìn Thế Huân một cái, lúc này mới cảm thấy sảng khoái hơn.
Thế Huân nhàn nhạt nhìn Lộc Hàm, sau đó lại nhìn cả nhóm bác sĩ bận rộn trong phòng bệnh và Ngô lão gia đang giãy giụa, thật đúng là náo nhiệt.
“ Thôi đi, cũng không có chuyện gì lớn. ”
Tô Mộ thở phào một hơi, vừa nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi của cấp trên, ý nghĩ muốn trêu chọc Lộc Hàm liền nổi lên, cô làm bộ như nghiêm túc nói:
“ Lộc Hàm a! Hiện tại không được gặp Huân đại thần, cậu dự tính thế nào ? ”
Tô Mộ không đề cập tới còn không sao, vừa nhắc tới, Lộc Hàm đã cảm thấy ủy khuất, phút chốc hai mắt liền đỏ lên, nước mắt chực trào. Thế Huân đứng ở đối diện thấy cậu như vậy liền lập tức nhíu mày.
“ Cuộc đời này không có phúc gặp nhau ……”
Lộc Hàm thương tâm tới mức cả tâm hồn văn nghệ bất chợt dâng lên, lầm bầm một câu rồi làm ra bộ dáng sắp khóc.
Tô Mộ vừa nghe Lộc Hàm muốn “tức cảnh làm thơ”, bị dọa sợ đến mức không dám thở mạnh, vội vàng đem tin tức tốt vừa lấy được nói ra.
“ Lộc Hàm đừng khóc, mới vừa rồi cấp trên điện thoại tới, bảo hôm nay Boss có chuyện không tới được, nói muốn thứ sáu gặp lại, cậu đúng là gặp vận may mà. ”
“ Gì ? ”
Lộc Hàm mau chóng thu lại nước mắt sắp rớt xuống, mãnh liệt hít sâu một hơi thiếu chút nữa nghẹn chết. Thế Huân thấy Lộc Hàm như vậy, theo bản năng chống lên thân thể, đi về trước hai bước.
“ Thật ? ”
Tô Mộ không nhịn được cười lên, học giọng điệu Lộc Hàm trêu chọc:
“ Thật, so với việc cậu không phải là nữ mà là nam còn thật hơn. ”
Cô dĩ nhiên biết Huân đại thần đối với Lộc Hàm quan trọng bao nhiêu, lúc biết tin này, cô cũng thiếu chút nữa mà khóc lên.
“ Được rồi! Tự mình cao hứng đi, Tôi còn đang bận, lần sau còn dám làm càn không thông báo như vậy, tôi liền xử đẹp cậu! Bái bai! ” nói xong Tô Mộ liền cúp điện thoại .
Lộc Hàm ngây ngốc lăng lăng nhìn điện thoại di động, qua một khắc sau, chợt ngẩng đầu lên, cả đôi mắt lấp lánh ánh sáng rạng rỡ, khiến Thế Huân lúc vừa nhìn thấy liền cau mày theo bản năng lui về sau một bước.
Nào ngờ Lộc Hàm đột nhiên nhào tới, bắt lấy hai tay của Thế Huân, kéo lên kéo xuống:
“ Hôm nay thật là một ngày tốt đẹp! Ông nội không có chuyện gì, đại thần cũng không có đi mất! Không có đi mất! ”
Thế Huân thấy Lộc Hàm cười vui vẻ như vậy, lại nhìn chỗ tay hai người nắm chặt, tâm tình trở nên tốt hẳn, liền cùng cậu ngây ngốc quay một vòng.
Bạch Tiêu tuy một thân lớn lên nhìn có vẻ như một thân sĩ nho nhã, nhưng thật ra tính tình lại cực kỳ yêu nghiệt, nói chuyện cho tới bây giờ đều là rất tùy ý, vừa mở miệng giọng điệu liền tràn đầy ý tứ trêu chọc, chế nhạo:
“ Uy! Đây là kiểu khiêu vũ mới sao ? ”
Lộc Hàm lúc này mới ý thức được mình còn đang ở bệnh viện, vội vàng buông tay Thế Huân, ngượng ngùng kéo áo.
Bạch Tiêu nhìn Thế Huân như cũ vẻ mặt tê liệt, trong mắt mang theo nồng đậm chế nhạo, vừa định mở miệng đã bị Thế Huân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn một cái, khiến anh bị dọa sợ đến mức lập tức nuốt chữ về, ngượng ngùng quay sang nhạo báng Lộc Hàm :
“ Cậu giúp việc, có chuyện gì vui vẻ như vậy ? ”
“ Bạch tiên sinh, tôi tên là Lộc Hàm, không phải là cái gì cậu giúp việc. ”
Lộc Hàm cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Tiêu nở nụ cười giống như kẻ gian xảo, theo bản năng lui một bước về sau lưng Thế Huân.
Động tác này rõ ràng thành công lấy lòng Thế Huân, khiến Thế Huân một mực duy trì bình tĩnh trong nháy mắt khẽ động.
“ Đúng là một chuyện đáng cao hứng, trước đây không thể thấy được đại thần thực sự, tôi bây giờ lại có thể gặp mặt được nha, chính là tác giả " Thục tiên truyện"."
Chuyện này khiến Lộc Hàm vui vẻ, vang vọng mãi vẫn chưa có hoàn toàn tiêu hóa hết, cho nên dù đối với Bạch Tiêu không quá quen thuộc cũng vẫn vui mừng chia sẻ với anh niềm vui này của cậu.
Bạch Tiêu vừa nghe xong, lập tức trợn to cặp mắt nhìn Thế Huân, lại nhìn một chút Lộc Hàm núp ở phía sau tên kia, ngay sau đó nhịn không được bật cười.
Thế Huân lập tức ném tới một ánh mắt cảnh cáo, Bạch Tiêu lặng lẽ không tiếng động ném lại một ánh mắt “tôi hiểu mà”, chẳng qua là vui vẻ trong khóe mắt không sao giảm xuống được.
“ A ! A ! Chính là là Huân đại thần ! ”
Bạch Tiêu quái đản nói một câu, mắt nhìn Thế Huân mặt tối dần mà mỉm cười gian xảo.
“ Anh biết anh ấy ? ”
Lộc Hàm vừa nghe nhắc tới chuyện của Huân đại thần liền kích động, bước mấy bước về phía trước, thể hiện một bộ dáng vẻ rất rất tò mò, căn bản quên mất mới vừa rồi cậu vẫn còn hết sức phòng bị Bạch Tiêu.
“ Biết, dĩ nhiên biết , cậu thấy anh ta nhất định sẽ rất kinh ngạc. ”
Bạch Tiêu còn muốn nói thêm, chợt nhìn thấy mặt Thế Huân đen lại, liền vội vàng ôm bụng chạy trốn. Anh sợ mình nếu không nhịn được nói ra cái gì không nên nói, đoán chừng Thế Huân sẽ giết hắn.
“ Ai cơ? ”
Lộc Hàm còn muốn hỏi vài câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tiêu đã biến mất không thấy. Cậu bĩu môi, nhìn Thế Huân với ánh mắt “ một nhà các người ai cũng kỳ quái ”.
Ngô lão gia vừa thoát khỏi nguy hiểm liền la hét muốn gặp Lộc Hàm, Lộc Hàm nhất thời chột dạ, kéo lấy cánh tay Thế Huân, hốt hoảng :
“ Thế Huân, nếu ông nội hỏi cháu thì phải làm sao bây giờ ? ”
Thế Huân lôi kéo Lộc Hàm đi vào, trong nháy mắt mở cửa, lạnh lùng nói :
“ Trước tiên cứ gạt ông đã . ”
“ Cháu dâu! ”
Ngô lão gia vừa thấy được Lộc Hàm, hai mắt liền sáng, trên mặt mang theo ấm áp vui vẻ. Lộc Hàm vội vàng ngồi vào vị trí bên cạnh giường bệnh, Ngô lão gia tử liền kéo tay của Lộc Hàm.
“ Ông nội, ông làm cháu sợ muốn chết. ”
Lộc Hàm vừa mở miệng, cả hai mắt liền đỏ, hít hít cái mũi. Ngô lão gia tử lập tức nở nụ cười:
“ Chỉ là sơ ý một chút từ trên cầu thang té xuống. Aizz ! Thân thể này, thật không như trước kia. ”
Một cú ngã này của Ngô lão gia, ngược lại có vẻ giúp ông trở nên thanh tĩnh rất nhiều, thời điểm hồ đồ cũng ít đi. Ông lúc này có thể nhìn Lộc Hàm cười híp mắt, thấy thế nào cũng thoải mái hơn lúc ông bất tỉnh.
Lộc Hàm thấy khóe miệng Ngô lão gia tử khô nứt, vội vàng cầm lấy ấm nước nóng bên cạnh để lấy nước cho ông. Ngô lão gia tử lập tức lạnh mặt, đảo quanh ánh mắt nhìn về phía Thế Huân đứng ở một bên đang làm một bộ dáng như không có chuyện gì. Ông liền không cho Thế Huân mặt mũi nào, liên tục trách mắng:
“ Ngươi đứa cháu bất hiếu này, ngươi không tha thứ cho ta, ta cũng đành chịu. Nhưng ngươi làm sao có thể đối với vợ mình cũng gay gắt cay nghiệt như vậy? Việc nặng nhọc như vậy, có thể để cho một người có thai làm sao? ”
“ ? ”
Lộc Hàm nháy nháy mắt, trong lúc nhất thời không hiểu được, mãi đến khi Bạch Tiêu đứng ở một bên đem chén nước trong tay Lộc Hàm đưa cho Thế Huân thì lúc này Lộc Hàm mới rốt cục hiểu rõ.
Thì ra là đây chính là công việc nặng nhọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro