Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt Thế Huân lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn ly nước trong tay muốn để xuống rồi quay người đi. Nhưng Bạch Tiêu ở bên cạnh lại che tai anh lại, nhỏ giọng nói: “Ông nội mới tỉnh dậy, không thể chịu được kích động, cậu nhịn một tí đi.”
Sắc mặt Thế Huân càng khó coi hơn, nhưng anh không bỏ ly nước xuống, ngược lại cau mày đi đến bên giường, dùng tăm bông giúp môi Ngô lão gia đỡ khô.
Sắc mặt anh cực kỳ khó nhìn nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng, nhìn môi Ngô lão gia đã bình thường, liền quay người đứng bên cạnh ông, bộ dạng như ai đó mắc nợ anh cái gì vậy.
Lộc Hàm im lặng ngồi bên cạnh nhìn, cầm lên một quả táo, đôi mắt chợt sáng lên, đột nhiên nghĩ tới gọt táo có được xem là việc nặng không?
Cậu nhìn quả táo trong tay mình, dò xét nói: “A Huân, em muốn ăn táo.”
Thế Huân không có động tĩnh gì, chỉ là đưa mắt nhìn cậu, Lộc Hàm lập tức cảm thấy độ ấm chung quanh mình hình như hạ thấp xuống, vội vàng từ bỏ ý định trêu chọc Thế Huân, yên lặng cầm lấy cây dao, dự định sẽ tự mình gọt táo.
Ngô lão gia vừa thấy Lộc Hàm cầm lấy dao, lập tức không vui liền cau mày, cuống họng khàn khàn la lên: “Vợ cháu đang có thai mà cháu để nó cầm dao à? Thế Huân, cháu như vậy xứng làm đàn ông hay sao? Thật không bằng cầm thú mà!”
Lộc Hàm nghe xong, cố nhịn cười, đem tiếng cười đè xuống dưới khiến mặt nhỏ đỏ bừng.
Thế Huân hít một hơi thật sâu rồi đến bên người cậu ngồi xuống, bắt đầu khó chịu gọt táo.
Đương nhiên sắc mặt anh nhìn rất khó coi, nhưng ngón tay thon dài trông như ảo thuật gia, một hơi gọt hết quả táo, Lộc Hàm nhìn đến độ trợn mắt há mồm.
Quả táo được đặt trên mặt bàn, cậu đưa tay kéo một cái, vỏ táo xoay tròn bị kéo lên, độ dày đều đều, hơn nữa từ đầu đến cuối không bị đứt đoạn.
Lộc Hàm thấy Thế Huân nghe lời như vậy, bộ dạng tiểu nhân đắc ý, khóe miệng có chút kéo ra, quay đầu cau mày nhìn anh, bộ dạng tràn ngập ý xấu.
Thế Huân bị cậu nhìn như vậy lập tức toàn thân đều không thoải mái, lông mày nhíu lại càng sâu.
“A Huân, em muốn ăn quýt, nhưng móng tay lại gãy hết rồi!” Lộc Hàm nhõng nhẽo nói rồi nhìn anh cười tủm tỉm, một tay lại đặt lên chiếc bụng nhỏ của mình, bộ dạng đắc chí!
Thế Huân lần này đã có kinh nghiệm, không để cho Ngô lão gia nổi giận, lặng lẽ cầm một trái quýt, bắt đầu lột.
Lột xong vỏ quýt, Lộc Hàm miệng thành chữ O nhìn anh, cậu cảm thấy anh nhất định có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi, da quýt bị lột trở thành năm cánh hoa đều nhau, nhìn kỹ có thể nói là cả một nghệ thuật.
Cậu vừa mới mở miệng hỏi Bạch Tiêu có ăn hay không thì Thế Huân đã nhanh chóng giữ chặt tay cậu, căn bản không cho cậu có cơ hội nói chuyện.
“Em muốn đi vệ sinh à?” Thế Huân nói xong liền bế Lộc Hàm lên theo kiểu công chúa.
Cậu bị hành động của anh làm sợ hãi quên cả phản ứng chỉ biết trừng to mắt, mãi đến khi bị ôm tới cửa cậu mới sững sờ hỏi: “ Thế Huân, anh làm gì vậy?”
Anh thản nhiên nói: “Em không phải muốn đi vệ sinh sao? Anh sợ em tự đi sẽ mệt.” “!” Lộc Hàm trừng mắt liếc Thế Huân, giãy dụa muốn đi xuống nhưng bị anh gắt gao ôm lấy, căn bản không cho cậu có cơ hội chạy trốn.
Đến khi hai người ra khỏi phòng bệnh của Ngô lão gia, Lộc Hàm mới nhéo Thế Huân một cái, mắt mở to trừng trừng nhìn Thế Huân, bất mãn lầm bầm nói: “Anh như thế nào lại nhỏ mọn như vậy chứ, tôi không phải chỉ nhờ anh gọt quả táo, lột vỏ quýt thôi hay sao…”
Cậu còn chưa nói xong, Thế Huân liền một cước kéo cậu ra vào phòng bệnh cao cấp bên cạnh, trong phòng có một bệnh nhân đang truyền nước biển, bên cạnh còn có một người nhà. Vừa thấy Thế Huân hung dữ ôm người kéo vào phòng sợ tới mức sửng sốt.
Thế Huân liếc anh ta một cái, bệnh nhân cùng người nhà lập tức sợ đến mức rụt lại, sau đó Thế Huân như mất hết tính người phun ra hai chữ lạnh thấu xương, có thể thấy được tâm trạng hoàn toàn không tốt: “Ra ngoài!”
Người nhà kia còn muốn phản bác lại vài câu, nhưng bệnh nhân trên giường hình như nhận ra Thế Huân, vội vàng lôi kéo người kia, nói nhỏ: “Là Ngô thiếu gia!”
Người nhà lập tức kinh hoàng, vội vàng cầm bình nước đang truyền cùng bệnh nhân sợ hãi rời đi.
Lộc Hàm chớp chớp mắt, nhất thời cảm thấy không khí xung quanh ngột ngạc, vừa muốn trách mắng hành vi cầm thú của Thế Huân thì anh liền tiến lên phía trước, trực tiếp ném cậu tới một bên của giường bệnh không có bệnh nhân.
Lộc Hàm bị Thế Huân ném làm cho chóng mặt, giãy dụa đứng lên, liền thấy Thế Huân khóa cửa lại rồi quay về đi tới hướng cậu.
Anh dùng ngón tay thon dài đặt lên chiếc cổ cao của mình, nhẹ nhàng mở ra cúc áo kim cương trên cùng, sau đó lần xuống dưới muốn tiếp tục cởi.
Lộc Hàm liền choáng váng, theo bản năng liền lùi về phía sau, run rẩy mở miệng nói: “ Thế Huân! Anh… Anh muốn làm gì?”
Anh nghe thấy lời nói của cậu, liền dừng động tác, lạnh lùng liếc cậu một cái, điệu bộ tự nhiên như giúp cậu thực hiện nguyện ý: “Giúp cậu có thai.”
“!” Lộc Hàm nhất thời cảm thấy đầu cậu giống như có hàng trăm ngàn cây xe Mercedes-Benz đi qua, đem cậu giẫm đạp thành trăm mảnh nhỏ.
“Việc đó… Tôi không phải có ý này, tôi chỉ nói đùa thôi mà!” Lộc Hàm cảm thấy đầu óc của Thế Huân kia người bình thường không thể nào hiểu được, vội vàng xoay người ngổi xổm lên giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Lúc này Thế Huân đã muốn cởi bỏ chiếc nút thứ ba, lộ ra cơ ngực rắn chắc, cúi đầu nhìn về phía cậu.
Nhìn người trên giường đang lui về sau, Lộc Hàm giống như một chú mèo nhỏ tức giận trông thật đáng yêu, trong ánh mắt đào hoa nhưng lạnh lùng của anh chợt lóe lên một chút cười nhạo, nhưng nhanh chóng biến mất, ngay cả Lộc Hàm cũng không nhận ra được.
Anh đi nhanh đến bên giường, mặt không chút thay đổi, dường như không cần nghe, không cần hiểu bất cứ cái gì, nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu.
Thế Huân ngồi trên giường, bàn tay to lớn đỡ Lộc Hàm đứng lên, hai người trong nháy mắt gương mặt hoàn toàn gần nhau, hơi thở của anh thoảng qua mặt cậu, cảm giác nhột nhột khiến cậu sởn cả gai ốc.
Thế Huân nhìn chằm chằm vào đôi mắt bán nguyệt phía đối diện, trong mắt anh không có chút tình cảm nào, giống như đang giải quyết việc chung bình thường, nói: “ Cậu như vậy đã muốn làm người có thai, tôi sẽ thỏa mãn, khiến cậu được nhìn thấy sự đền đáp của ông nội.”
Anh tưởng anh là ai?
Lộc Hàm trong lòng gào thét, nhưng trên mặt không dám lộ ra một chút bất kính nào, ai biết với đầu óc không bình thường của tên này có khi lại làm ra hành vi không bằng cầm thú ấy.
Cậu gượng gạo cười haha, bàn tay nhỏ bé nắm lấy đôi tay của Thế Huân đang kéo mình, bộ dáng nịnh nọt run rẩy nói: “ Ngô tiên sinh, Ngô đại gia, là tôi sai rồi! Từ nay về sau tôi sẽ không dám sai khiến anh nữa!”
Thế Huân cảm thấy trò đùa của mình đã đủ, mi hơi nhíu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt nịnh nọt của Lộc Hàm, tay nới lỏng ra, vừa nói vừa cài lại những hạt nút bị mở lúc nãy, nói: “Biết sai rồi chứ?”
“Ừ! Tất cả đều là tôi không tốt, không nên cáo mượn oai hùm mà sai khiến anh!” Lộc Hàm vội vàng gật đầu, anh hùng không chấp cái bất lợi trước mắt.
Cậu bây giờ nếu như ngang bướng mà đắc tội với Tiểu cầm thú ở nơi này chẳng khác gì tìm đường chết, người khác cũng không biết bọn cậu ở chỗ này, cậu vì muốn giữ thể diện của mình nên liền nhẫn nhịn.
Thế Huân đùa giỡn xong, đôi chân dài tựa vào giường nhìn lướt qua Lộc Hàm, cậu vội vàng định đi qua, nhưng bị chặn bởi chân anh liền cười ngọt ngào nịnh nọt.
“Ngô tiên sinh, chúng ta có phải nên đi xem ông nội thế nào, có lẽ ta đi vệ sinh hơi lâu rồi!” Lộc Hàm thử hỏi một câu, Thế Huân chỉ liếc cậu một cái rồi nhẹ gật đầu.
Cậu như gặp phải đặc xá, vội vàng chạy đến chiếc cửa rườm rà mở ra, vừa muốn quay đầu trách mắng hành vi cầm thú vừa rồi của Thế Huân thì đã thấy anh ở sau lưng mình.
Lộc Hàm sợ tới mức hít vào một hơi thật sâu, gương mặt vốn đang căm hận ngay lập tức chuyển sang nịnh nọt, cậu cẩn thận bước ra bên ngoài một bước như sợ Thế Huân sẽ kéo cậu quay lại.
Lúc xác định mình đã đứng ở vị trí an toàn, dáng vẻ kiêu căng lập tức xuất hiện, cậu một tay chống nạnh, một tay chỉ vào anh, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu cầm thú, bộ dạng này của anh chắc chắn cả đời cũng không tìm được vợ!”
Thế Huân đứng ở cửa phòng, nhìn cậu đắc chí giống như được sống lại, tự nhiên tâm tình trở nên tốt hơn, khóe miệng nhịn không được khẽ nâng nhẹ lên.
Vốn là ý cười thiện chí, nhưng trong mắt Lộc Hàm đây là nụ cười của ma quỷ, cậu sợ tới mức cả người run lên, nuốt nước bọt, theo bản năng nhìn Ngô lão gia trong phòng bệnh tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng quay lại liền thấy Bạch Tiêu đứng ở cửa nhìn cậu như đang xem một cuộc vui, nhất thời cảm thấy vẻ mặt đê tiện hiện giờ của anh ta làm nhạt đi gương mặt anh tuấn như ánh mặt trời trước đây.
Lộc Hàm lập tức kết luận: hai anh em nhà này chắc chắn không phải là người tốt. Suy nghĩ một tí rồi lại kết luận sẽ không chấp làm gì, cậu nhìn Bạch Tiêu nói: “Biểu ca, nhờ anh nói với ông nội một tiếng, công ty tôi có việc nên tôi phải về trước, ngày mai sẽ đến thăm.”
Nói xong, cậu không thèm nhìn Thế Huân lấy một cái liền đi ra hướng cửa ý đồ bỏ trốn, nhưng mới đi được vài bước đã bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy bả vai.
Gương mặt cậu lập tức trở nên phòng bị, nhìn thấy xung quanh toàn là bác sĩ cùng y tá, nhất thời không sợ hãi, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Chuyện gì?”
“Tôi đưa cậu đi.” Thế Huân nói xong liền buông lỏng vai Lộc Hàm, ngược lại nắm chặt tay cậu kéo ra ngoài.
Khả năng biến đổi sắc mặt của tên Tiều cầm thú này quá xuất sắc, Lộc Hàm không kịp phản ứng, chờ đến khi lấy lại được tinh thần thì đã ngồi trên xe, dây an toàn đã được cài kỹ lưỡng.
Cậu vẫn giữ vẻ mặt đề phòng như trước, cầm điện thoại thật chặt trong tay, có thể dùng báo cảnh sát, hoặc nếu việc báo nguy không thành công thì cũng có thể dùng để đánh lại anh ta.
Thế Huân sau khi nhìn lướt qua con người đang đề phòng bên cạnh, thản nhiên nói: “Tôi đùa cậu đấy!”
“!” Những lời này đối với Lộc Hàm mà nói, so với chuyện cùng Thế Huân sinh em bé còn đáng sợ hơn.
Thế Huân! Tiểu cầm thú! Cư nhiên lại có thể nói giỡn? Bộ dạng vui đùa như vậy… thật không phù hợp với vẻ lạnh lùng kia.
Cậu lập tức đưa tay sờ lên trán mình, không nóng, rồi lại vươn tay sờ lên trán anh, cũng không nóng!
Cậu không khỏi nghĩ đến: hai người bọn họ không ai bị sốt, rốt cuộc là ai bị ảo giác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro