Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm nằm trên chiếc giường cứng rắn, cảm giác mình từ từ tiếp nhận câu nói của Thế Huân thật tốt, bởi vì lời nói này đối với cậu chứa một lượng tin tức rất lớn.

Thế Huân muốn cậu tráo đổi phòng trọ? Sau đó cậu phải nằm trên chiêc giường cứng rắn khiến cậu khó ngủ này? Mà Thế Huân, người đàn ông to lớn cao một mét tám lại phải nằm ở chiếc giường nhỏ xíu màu trắng, đầy ắp búp bê của cậu?

Lộc Hàm khẽ run rẩy một chút, cảm giác đầu càng đau hơn, cậu muốn gào lên một tiếng: Ông trời! Ông trêu đùa tôi phải không? Không bằng ông một sét đánh chết tôi đi!

"Đùng đùng!" Bên ngoài một tiếng sấm vang lên, Lộc Hàm sợ tới mức suýt chút nữa là thét lên, cũng may cậu phản ứng chậm, khi cậu muốn la lên, thì sợ hãi đã qua đi.

Lộc Hàm chưa hoàn hồn vỗ vỗ ngực mình, hai tay tạo thành chữ thập, vội vàng nói: "Ông trời, tôi không dám nói lung tung nữa! Tôi sai rồi!"

Thế Huân đứng ở bên cạnh nhìn Lộc Hàm lầm bầm, anh không kiên nhẫn đưa tay chỉ về cây gậy đặt ở bên cạnh giường : "Khi tôi không ở đây, cậu dùng cái này."

Lộc Hàm quay đầu nhìn chiếc gậy rồi nhìn Thế Huân, kéo ra một nụ cười khó coi: "Việc kia, khi ngủ tôi cẩn thận một chút không được sao? Cũng không quấy rầy đến giường của anh."

Lộc Hàm vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ xuống giường, chiếc giường lập tức phát ra âm thanh nặng nề: "Thùng thùng!" rõ ràng là một chiếc nệm cũng không có nha!

Thế Huân không đáp lại lời cậu, tiến đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu vẽ vời một chút, không nhìn cậu.

Lộc Hàm nhìn về bóng lưng của anh, bĩu môi, dựa vào đầu giường, chán nản cầm lấy một quyển sách rồi đọc.

Hai người không nói gì, Thế Huân khi thấy tiêu đề "Kinh tế học" to đùng trên quyển sách, không mở đến trang thứ hai, lại bắt đầu mệt mỏi.

Lộc Hàm cắn cắn môi, nhớ kỹ tên của cuốn sách này, sau đó dường như cũng không sợ bản thân bị mất ngủ nữa rồi!

Lộc Hàm từ từ đi xuống, bỗng nhớ tới hình như vẫn chưa thay áo ngủ, cậu lại từ từ đi lên, nhìn bóng lưng của anh, cũng không có ý mở miệng.

Lộc Hàm tính toán cũng không thể như vậy cả đêm được, cậu từ từ đi xuống, thế nhưng chiếc giường cứng rắn, áo mỏng bên trong mặc một ngày một đêm cũng khó chịu rồi.

Cậu thở dài, lại từ từ tiến lên trên, định đem áo mỏng cởi ra, vậy mà tay chỉ vừa kéo được nửa áo lên, Thế Huân nghe động tĩnh liền quay lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Lộc Hàm sửng sốt, ánh mắt Thế Huân đảo qua xuống phía dưới, cũng sửng sốt một chút, Lộc Hàm nhìn theo ánh mắt của Thế Huân liền ngây ngốc cúi đầu. Lộc Hàm lập tức kêu thầm: Thần linh ơi.

Cậu vội vàng thu hồi tay, kéo chăn lên che cơ thể, cho dù da mặt bình thường có dày đến mức nào, thì lúc này gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.

"Việc đó... Tôi nghĩ là nên đi thay áo ngủ, anh thấy thế nào?" Lộc Hàm che chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm, hiện tại mặt của cậu đã nhăn lại như chiếc bánh bao rồi.

Cậu cảm thấy bản thân trước ai cũng có thể mất mặt được, nhưng không nghĩ tới lại mất mặt ở trước tên tiểu cầm thú!

Bởi vì Thế Huân thật sự đã nhìn thấy hết tất cả các loại mất mặt của cậu, cậu cũng không nghĩ để anh thu thập hết một túi biểu cảm nha! Cậu sẽ không còn mặt mũi mà nhìn mọi người mất!

Thế Huân hơi sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được, đúng là đã quên đưa áo ngủ cho cậu, anh không nói gì thêm, liền đứng dậy đi về phía cửa, mở toang cửa, một lát sau lại trở lại.

Lộc Hàm đợi một lúc, không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, không xác định được Thế Huân trở lại hay chưa, liền vén chăn lên, vừa nhìn lên đã thấy anh đem tới một bộ quần áo ngủ trắng tinh của cậu.

Mà nằm quang minh chính đại trên áo là chiếc quần nhỏ của cậu, Lộc Hàm nuốt nước bọt một cái, tim của cậu lúc này đã đập kêu lên thành tiếng.

Cậu nhắm mắt lại, cực kỳ ảo não, cậu không nên để Thế Huân đi lấy áo ngủ giúp mình, cậu vội vàng vươn tay đem quần nhỏ cùng áo ngủ trên tay anh kéo vào trong chăn.

Lộc Hàm dự định sẽ trốn trong chăn để thay đồ, nhưng chưa kịp làm gì, đùi phải của cậu bỗng truyền đến một trận đau đớn, cậu lập tức nằm bò trên giường, kêu lên một tiếng đau đớn.

Thế Huân nhanh chóng xốc chăn lên, nhìn thấy nét mặt của Lộc Hàm, tự mình gây họa, làm sao tránh được.

Thế Huân đương nhiên biết rõ vì sao Lộc Hàm lại ngượng ngùng, anh ngược lại không để ý, rốt cuộc giải thích một câu: "Ngày đó cậu giúp tôi, coi như hôm nay tôi đền đáp."

Kháo!*

Phản ứng đầu tiên trong lòng của Lộc Hàm là thốt ra chữ này, trò đùa còn có thể đền đáp, quả thật não của tên tiểu cầm thú này rất khác biệt với người bình thường.

Lộc Hàm nhất thời nghĩ cậu và Thế Huân trong lúc đó căn bản không phải khác nhau về tuổi tác, mà giống như không thể vượt qua hố sâu! Nếu muốn nhảy xuống hố sâu, không chết thì cũng tàn tật.

Cậu thật sự không nghĩ sẽ cùng Thế Huân tráo đổi lần thứ hai, cậu nằm lỳ trên giường, định đợi đến khi chân cậu đỡ một chút, sẽ đắp chăn lên rồi thay quần áo.

Nhưng không ngờ Thế Huân rất thông minh, anh không nói gì, trực tiếp ra tay.

Thế Huân lật Lộc Hàm lại, cậu sợ tới mức lập tức lấy hai tay nắm chặt áo, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm anh, cậu nuốt nước bọt một cái, điệu bộ khóc không ra nước mắt nói: "Việc kia... Ngày đó chuyện tôi lột đồ coi như tôi đã chịu thua thiệt rồi, anh cũng không cần báo đáp làm gì!"

Thế Huân lập tức liếc mắt xem thường, cầm lấy áo ngủ và quần nhỏ bị cậu nhét ở một bên rồi đặt trước ngực cậu, sau đó trực tiếp bế cậu lên, hướng về phòng vệ sinh.

"Ngồi trên bồn cầu, từ từ thay đồ đi." Thế Huân nói xong liền đặt Lộc Hàm lên trên bồn cầu, sau đó đi ra, còn không quên đóng kỹ chiếc cửa kiếng bán trong suốt.

"..." Lộc Hàm nhìn chiếc tường trong nhà vệ sinh có bề mặt là kiếng bán trong suốt, gương mặt lập tức xạm lại, vội vàng nhìn ra phía ngoài một chút, không thấy hình dáng của Thế Huân, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thay đồ.

Bộ đồ cậu đang mặc mang theo mùi thuốc đông y mà bệnh nhân hay uống, thật sự rất hành hạ thần kinh của cậu, hơn nữa áo mỏng và quần nhỏ cũng ẩm ướt, dính trên người thật sự rất khó chịu.

Lộc Hàm không suy nghĩ nhiều nữa, cẩn thận thay đồ, vừa mới ngẩng đầu, đã thấy Thế Huân đứng ở cửa, cậu suýt chút nữa đã la to lên, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy anh đưa lưng về phía mình.

Lộc Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng cảm thấy tiểu cầm thú không phải loại người mất hết nhân tính, đi nhìn trộm người khác thay quần áo.

"Tôi thay xong rồi." Lộc Hàm giả vờ tỉnh táo nói một tiếng. Thế Huân nghe thấy liền quay lại, mở cửa, rồi sau đó rất tự nhiên ôm lấy cậu.

Anh mặc áo tay lửng màu đen, mà Lộc Hàm chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng, bởi vậy khi ôm, cánh tay hơi lạnh của anh lại chạm vào chiếc đùi trắng noãn của cậu.

Lạnh giá đột nhiên truyền tới, khiến toàn thân Lộc Hàm nổi cả da ốc, hai người bỗng chốc rơi vào xấu hổ.

Cũng may Thế Huân kịp thời phản ứng, im lặng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ôm Lộc Hàm đi về phía giường nghỉ, vẻ mặt của anh lạnh lẽo, nhưng động tác của tay lại rất dịu dàng.

Đắp chăn cho cậu xong, Thế Huân ngồi trên ghế, dường như đang vội vàng làm gì đó.

Mà Lộc Hàm vừa rồi được phục vụ như Lão Phật Gia nên mắt mở to trừng trừng như cũ, giống như chưa lấy lại được tinh thần sau khi "da thịt gần gũi".

Nhưng cuối cùng, không biết lúc nào cậu ở trong "sợ hãi" mà ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm vừa mở mắt, liền thấy lưng của mình so với đùi phải còn đau hơn! Cậu lẩm bẩm một tiếng, ôm chăn, gương mặt vô cùng đau đớn.

Bây giờ cậu nghĩ Thế Huân nhất định cố ý, để cậu ngủ trên chiếc giường cứng chính là để trả thù những hành động trước kia của cậu đối với anh... Lộc Hàm nhíu mày một cái, những hành động gì thì cậu chưa nghĩ ra. Bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Lộc Hàm sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua, trong nhà trọ không có hình bóng của Thế Huân, cậu cảm thấy có khả năng anh quên mang chìa khóa.

Cậu một tay nắm lấy chiếc gậy bên giường, chống lấy cơ thể, đi ra mở cửa, vừa mới mở cửa, trong nháy mắt thấy Thẩm Ôn Uyển đang chuẩn bị gõ cửa lần nữa, Lộc Hàm ngay tức khắc thấy được chuyện lớn.

Thẩm Ôn Uyển nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu tươi cười, nhưng khi nhìn thấy người mở cửa là Lộc Hàm, bộ dáng kiều mị tươi cười trong nháy mắt biến thành dữ tợn.

Thẩm Ôn Uyển nhìn Lộc Hàm chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng xuất hiện ở nhà trọ của Thế Huân, lập tức nổi giận, cậu cắn răng hỏi một câu: "Ngô thiếu đâu?"

Lộc Hàm còn có chút mơ hồ, theo bản năng liền nói: "Ở trên giường của tôi đó!"

Lộc Hàm nói xong những lời này thấy một chút cũng không có sai, Thế Huân đúng là ngủ trên giường của cậu, thế nhưng khi nghe vào trong tai của Thẩm Ôn Uyển, lại biến thành khiêu khích trắng trợn, cậu không kìm chế mà gầm nhẹ: "Lộc Hàm. Cậu! Cậu!"

Bộ dáng cô ta giương nanh múa vuốt giống như muốn xông tới bóp cổ Lộc Hàm, Lộc Hàm sợ đến muốn đóng cửa, Thẩm Ôn Uyển kéo lại chốt cửa, dùng sức lôi kéo.

Lộc Hàm một tay chống gậy, một tay kéo cửa, bị Thẩm Ôn Uyển lôi kéo như vậy, thân thể không vững, vô ý thức liền ngã xuống phía trước.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng sát vách mở ra, ngay sau đó có hai bàn tay vươn tới, ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Lộc Hàm, dừng một chút rồi ôm cậu vào trong ngực.

Lộc Hàm sau một lúc choáng váng, lúc phản ứng kịp đã bị Thế Huân ôm ngang.

Thẩm Ôn Uyển thấy anh tới, vội vàng đè xuống tực giận trong lòng, khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng quyến rũ, Lộc Hàm nhìn thấy không khỏi nể phục trong lòng, tốc độ biến đổi sắc mặt này có thể biểu diễn trong rạp xiếc rồi!

Thế Huân ôm Lộc Hàm lạnh lùng liếc nhìn cô ta, vừa mở miệng giọng nói đã lạnh lùng, ngay cả Lộc Hàm cũng chưa từng nghe thấy: "Trách xa cậu ấy ra."

Thẩm Ôn Uyển vốn còn mang theo một chút chờ mong nhìn Thế Huân, thế nhưng vừa nghe anh nói lời này, cả người giống như đi trong gió rét, cơ thể run lên mạnh mẽ, sau đó bày ra vẻ mặt đau thương nhìn anh.

Lộc Hàm thật tình không muốn nôn ra, nhưng bộ dạng của Thẩm Ôn Uyển như vậy thật sự quá làm ra vẻ, giống như Thế Huân đã làm chuyện ác tày trời với cô ta vậy, cậu ở ngoài nhìn vào, cũng hiểu được biểu hiện của Thẩm Ôn Uyển quá ư giả dối!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro