CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa vào lớp đặt cặp xuống Luhan đã thấy anh nằm ngủ ngon lành trên bàn.Cậu vỗ vai anh nhẹ nhẹ không thấy động tĩnh gì.Cậu vỗ mạnh hơn.Vẫn thế.Cậu ghé sát vào tai anh hét to:

-DẬY ĐIIII.

Nghe thấy quát anh mệt mõi ngồi thẳng dậy.Mắt lờ đờ ngơ ngác nhìn cậu.

-Hôm qua mày không ngủ hả chồng?Hay bận tiếp con nào?

-Làm gì có con nào đâu.Hôm qua nằm suy nghĩ lo cho nước nhà.trằn trọc không tài nào ngủ được

-Thôi.con vái bố.À mà mày nhìn con mới chuyển đến thế nào?

Nghe Luhan hỏi anh trả lời không cần suy nghĩ: ừ thì ngon

Vừa nói xong anh ăn ngay 1 phát vả vào má.

-Mẹ trẻ mày còn đang ngồi đây mà mày đi ngắm gái à?Tao là tao ngứa mắt nó lắm rồi đấy

Anh lắc đầu ngán ngẫm.Khoác vai cậu anh nói nhỏ:vợ anh là xinh nhất quả đất luôn

Cậu cười.anh lúc nào cũng thế

Tình yêu giữa họ là vậy.khôg ngọt ngào như những đôi khác nhưng rất thật.Dần dần người ta đùa gọi họ rằng cặp đôi hòan cảnh

Hôm kiểm tra Luhan và anh cứ loay hoay giở sách trong ngăn bàn.Cậu thì ngồi canh chừng cô giáo,anh thì hì hục giở vở.Mãi không tìm thấy anh ức chế lẩm bẩm.Cậu thì ung dung ngồi hát cái bài nhí nhố gì đấy.Tìm không được anh bảo cậu

-Sư mày.vợ gì mà ngu thế.Cậu bảo là trong sgk

Cậu với anh ngơ mắt ra nhìn nhau..Thế là xong



Giữa cái trời đông lạnh buốt có 2 dở hơi rủ nhau ra bờ hồ hóng gió.Luhan tựa vào vai anh nói nhẹ nhàng .

-Jongmin ơi,mày sẽ yêu tao được đến bao giờ

-Chưa biết.

Anh trả lời làm mặt cậu ngắn lại.

-Mẹ mày.nói chán kinh.chẳng lãng mạn gì cả

Anh cười,khẽ vuốt tóc cậu.

-Tao không hứa gì cả.Nói trước bước không qua.Thế còn mày?

Luhan trầm ngâm rồi nói giọng nhẹ nhàng

-Mày buông tay.tao sẽ không níu kéo đâu

Dạo này cậu thấy anh lạ lắm.Anh hay ngồi nhắn tin cho ai đó trong giờ.Cậu không muốn kiểm tra điện thoại anh.Cậu sợ cái sự thật rằng anh có người khác.Luhan nghĩ chắc do cậu dạo này học ôn thi nhiều quá nên nghĩ nhiều.

Hôm nay thi văn đầu tiên.3 khối trộn đều ngồi với nhau.Luhan ngồi cạnh một thằng nhóc lớp 10.Từ lúc vào phòng thi nó ngủ gần hết nữa thời gian mới lồm cồm bò dậy.Cậu ngồi viết văn cảm xúc đang dâng trào thì quay sang chợt bắt gặp ánh mắt thằng nhóc đấy đang nhìn mình với vẻ suy tư.Luhan không nói gì vẫn làm bài.Đươc 1 lúc thì xong.Quay sang thấy hắn đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ.Có vẻ như ngoài đó có thứ gì thu hút hắn lắm.Cái khuyên tai nhỏ lấp lánh trong nắng của hắn làm cậu thấy đẹp đến lạ.Nhìn xuống thấy tờ giấy thi của hắn vẫn trắng tinh.Cậu lên tiếng hỏi:

-Không làm bài sao?

Hắn từ từ quay lại.chậm rãi nhìn Luhan.Rồi nói mà không biểu cảm:

-Không biết làm.Anh giỏi nhỉ.làm nhanh thật

-Cậu là học sinh mới nên tôi không chấp thái độ nói chuyện của cậu

-Anh là ai chứ? hơn tôi 1 tuổi thôi.ra xã hội chị phải gọi tôi là anh đấy

-Nhóc nói nghe cứ như hài ý nhở Luhan cười.

Trước khi ra khỏi phòng thi cậu cuối xuống nói với hắn.Cậu cười tươi vì nhóc này đúng là không biết trời cao đất dày này.

-Nếu nhóc biết anh là ai thì sẽ không nói thế.

Hắn đứng lên ra cùng lúc với nó,ghé sát mặt nói thầm vào tai cậu

-Thằng Jongmin người yêu anh hết thời rồi.Tôi khuyên anh giữ người yêu cho chặt,xem lại nó đi.Ghe thiên hạ nó đồn đấy

Luhan sững người trong vài giây.Cậu đuổi theo hắn đến hành lang thì cũng đuổi kịp.Cậu chặn hắn lại:

-Cậu vừa nói,ý gì?

-Anh ngốc thế.Nó đang qua lại với con khác đấy.Mà lại là người gần anh cơ

Luhan tiến tới nắm lấy cổ áo hắn.Cậu tức tối giọng lạc đi: -Tại sao tôi phải tin cậu.Nếu cậu nói linh tinh như thế lần nữa tôi sẽ đánh cậu đấy

Cậu nhìn hắn như 1 kẻ đáng nghét.Còn hắn.Hắn cười to.Hắn thấy người con trai này thật lạ.Dám túm cổ áo hắn cơ đấy

-Anh thật ngu ngốc.Tôi nói thật đấy.Thằng Jongmin nó đang bắt cá đấy

Luhan vung tay định tát kẻ trước mặt nhưng lại hạ tay xuống.Cậu thấy đau.Bất lực thả hắn ra rồi đi xuống cầu thang.Trực giác của cậu là đúng sao.Cậu chạy vội vào nhà vệ sinh.Cậu khóc.Lặng lẽ từng giọt 1 rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro