CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luhan lau những giọt nước mằt còn đọng trên khuôn mặt trắng hồng.Cậu bước nhanh đến phòng thi của Jongmin.Cậu cười chua chát.Cậu gượng cười.Cậu bước xuống bàn anh đang ngồi khoác tay anh.giọng ngọt ngào:

-Jongmin ahhh.Cho vợ mượn điện thọai đi

Anh cười tươi đưa đt cho cậu.ân cần hỏi thăm -Hôm nay làm bài được không vợ?Trời đổi gió hay sao mà ngoan thế

-Ừ.vợ ngoan thế nên dễ bị qua mặt chồng nhở ? Luhan nói nữa đùa nữa thật.Cậu nhìn thẳng vào mắt anh dò xét

Jongmin hơi sững lại vài giây như nói đúng vào tim đen rồi chưa kịp nói gì thì cậu lại nói thêm làm anh thở phào nhẹ nhõm.

-Đùa thôi.Vợ về phòng đây.Làm xong thì sang đợi vợ nhá

Cậu đi ra khỏi phòng.Yunna-cô bạn vừa chuyển đến lớp cậu và cũng là kẻ cặp kè với Jongmin.Cô bạn ngồi sau lưng Jongmin nghe rõ cuộc đối thoại của 2 người.Yunna nhếch môi tạo thành 1 nụ cười ngạo mạn đắc ý thầm nghĩ:"Luhan à.Vị trí anh đại của mày sắp phải chuyển cho tao rồi.Jongmin phải là của tao"

Luhan bước vào chỗ ngồi của mình.Cậu thấy khó chịu vô cùng khi ngồi gần thằng nhóc ấy.Luhan lẳng lặng làm bài của mình.Gần hết giờ làm bài tiếng rung tin nhắn từ đt Jongmin.Cậu mở khóa đt.Cái tin nhắn khôg lưu tên với nội dung ngọt ngào làm tim cậu chợt ngói lên.Không lưu tên nhưng cậu biết chắc chắn là không gửi nhầm

(Jongminnie.nhớ lời ság nay hứa chở e về đó nha.Yêu a nl)

Cậu vào phần tin nhắn.Tất cả đều trống.Luhan cười,nụ cười làm nghẹn đắng cả trái tim cậu.5p nữa là hết giờ làm bài.Jongmin đứng trước cửa phòng thi cậu ra hiệu ý muốn nói anh phải chở thằng bạn về tí về nhờ ai nhé.Cậu gật đầu ngoan ngoãn.Jongmin quay lưng giữ nguyên nụ cười trên môi.Phòng thi cậu đang ngồi là tầng 3 gần cửa sổ có thể nhìn rõ xuống bên ngòai trường.Cậu chăm chú nhìn về phía cửa sổ.Sehun (-thằng nhóc ngồi cạnh cậu) đang ngồi sát cửa sổ cũng phải ngượng vì cái nhìn chăm chú của cậu.Hắn buông 1 câu đùa: -Tôi đẹp trai đến thế sao.

Khôg thấy cậu nói gì.Hắn hướng mắt theo ánh nhìn của Cậu.Vài phút sau cậu nhìn thấy anh-tấm lưng quen thuộc ấy.Giờ đây người ngồi phía sau anh khôg ai khác là Yunna.Cậu cười.Khôg có giọt nước mắt nào chảy ra cả.Có lẽ nó đã chảy ngược vào trong tim Cậu.Anh lại nói dối Cậu.Chẳng có thằng bạn nào cả.Cậu đau nhói.Phải chăngcậuchỉ là 1 thứ dự bị cho mọi lúc anh quay về sao.Chẳng nhẽ sau 2 năm tình yêucậutrao anh là chưa đủ?Vậy còn tình cảm của anh dành cho cậu thì sao? hay là 1 thứ thông dụng anh dùng cho mọi người con gái?Những câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu cậu.Luhan ôm đầu gục mặt xuống bàn.Cậu bất lực.Cậu chấp nhận.Tiếng trống hết giờ vang lên rồi nhưng cậu cứ gục mặt như thế.Bạn cùng lớp phải lấy bài nộp hộ cậu.Cứ như thế mọi người đều lần lượt ra về.Căn phòng trở nên im lặng.Cậu nghĩ mọi người đã về nên có thể khóc cho đã.Trước mọi người nói cậu là chàng trai mạnh mẽ đanh đá.Ai biết được cậu yếu đuối đến thế.Chắc anh cũng nghĩ cậu là thế nên cứ vô tư dẫm đạp lên tình yêu của Cậu.Càng nghĩ nước mắt cậu rơi ra không sao kiềm chế lại được.Tiếng khóc càng ngày càng to trong khôg gian yên tĩnh.

Bỗng, 1 tiếng động nhỏ nơi bàn ghế vang lên.Rồi tiếp theo là tiếng ngáp rõ to

Luhan giật mình đứng phắt dậy nhìn xuống phía cuối lớp nơi phát ra tiếng động.Là Sehun-thằng nhóc khó ưa ấy

Hắn nheo mắt nhìn Luhan như sinh vật lạ.

-Làm phiền anh khóc hả?Bị lừa đau lắm sao?

Cậu lau nhanh những giọt nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt.Hắn tiếp lời:

-Anh khóc nhìn xấu cực.Có thể đi đóng phim ma đấy

Cậu nhìn hắn với đôi mắt long lanh còn đọng lại như màn sương mỏng.

-Anh ghét tôi lắm sao?

-Khôg.tôi phải cảm ơn cậu.Nhóc ạ

Nói xong cậu bước ra khỏi phòng.Hắn đứng đó tức tối gọi với theo:

-NÀY.AI LÀ NHÓC.TÔI SẼ BẮT ANH GỌI LẠI

(Hi vọng mọi người sẽ thích bản edit của mình,Hẹn gặp lại ở chap ..)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro